Liêu Thanh Dạ bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại ở ngay rất gần bên cạnh.Mà suy nghĩ xuất hiện đầu tiên trong đầu chính là cảm thấy tiếng chuông điện thoại hôm nay có gì đó rất kỳ lạ, dường như rất không giống mọi khi.
Đôi mắt nặng nề vẫn còn đang khép hờ,mặc dù nghĩ vậy, nhưng Liêu Thanh Dạ vẫn vô thức đưa tay lên đầu giường như thói quen mò mẫm để tìm kiếm, muốn xem rốt cuộc là ai gọi đến.
Kỳ lạ nha!
Ngay cả cái tủ đầu giường hôm nay cũng rất kỳ lạ, tại sao lại không thấy đâu nữa?
Trong khi Liêu Thanh Dạ vẫn còn đang thắc mắc, còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc này lại nghe thấy tiếng mở cửa.Mùi hơi nước thoang thoảng bốc lên,xem ra là đến từ phòng tắm.Ngay sau đó là tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, đột nhiên tiếng chuông điện thoại cũng không còn nghe thấy nữa, thay vào đó âm thanh lọt vào tai Liêu Thanh Dạ chính là hai từ
Alo
Liêu Thanh Dạ cố gắng nâng mi mắt mình lên, chỉ lờ mờ nhìn thấy một bóng lưng cao lớn đang đặt được thoại bên tai, nói nói gì đó.Cho đến khi tiếng bước chân và bóng dáng cao lớn đó càng lúc càng đi xa,Liêu Thanh Dạ mới mỉm cười một cách mãn nguyện.
Tốt quá! Cuối cùng thì tiếng chuông điện thoại inh...ỏi....!lúc nãy đã không còn,cô vậy là có thể ngủ nướng thêm chút nữa.
Đợi đã!
Liêu Thanh Dạ lập tức như bị sét đánh làm cho tỉnh cả ngủ,hai mắt lập tức sáng bừng, đứng tròng mấy phút,nhìn như muốn xuyên thẳng qua trần nhà ở ngay trước mắt.
Vừa rồi là do cô đã bị ảo giác,hay là tai cô thật sự có vấn đề hoặc là mắt cô đã bị hỏng rồi.Tiếng nói vừa rồi,bóng dáng vừa rồi...!như thế nào thì nó vẫn là của đàn ông.
Trong nhà cô từ khi nào lại xuất hiện giọng nói và bóng dáng của đàn ông kia chứ?
Não bộ Liêu Thanh Dạ cuối cùng cũng đã chịu hoạt động,nhanh chóng tỉnh táo trở lại, muốn ngồi dậy xem rốt cuộc người đó là ai?
Vì sao chưa được sự cho phép,anh ta lại ngang nhiên xuất hiện trong nhà mình?
A...
Liêu Thanh Dạ chỉ vừa mới cử động nhẹ, một cơn đau dưới hạ thể lập tức truyền đến, khiến cô nhíu mày hít vào một ngụm khí lạnh.Lúc này Liêu Thanh Dạ lại càng cảm thấy kỳ lạ, cơn đau này là gì vậy?
Chẳng lẽ là ngày dâu đã đến nữa sao?
Không thể nào, cô chỉ vừa mới hết cách đây vài ngày trước.
Liêu Thanh Dạ vẫn chưa phát hiện ra tình hình hiện tại của bản thân,cho đến khi cô cảm nhận thấy thân thể mình hôm nay lành lạnh một cách lạ thường.
Liêu Thanh Dạ muốn dở tấm chăn lên để xem cảm giác kỳ lạ đó là gì, lại phát hiện ra tấm chăn Đôrêmon mà mình yêu thích cũng đã được thay bằng một tấm chăn nhung màu trắng khác, vẫn còn mới tinh.
Liêu Thanh Dạ cuối cùng cũng đã nhận thấy có đều gì đó sai sai,cố gắng giữ bình tĩnh sau đó đảo mắt nhìn quanh một lượt.
Xa lạ!
Đúng vậy,nơi xa lạ này là đâu?
Mọi thứ trước mắt đều vô cùng xa lạ,xa lạ đến mức Liêu Thanh Dạ cảm thấy mắt mình thật là có vấn luôn đề rồi.Lập tức có một dự cảm chẳng lành,bàn tay rung rung của Liêu Thanh Dạ nắm chặt lấy tấm chăn đến bàu nhàu, muốn dở nó lên để xác nhận xem dự cảm bất an trong lòng mình là đúng hay sai.
Aaaaaaaa......
Ngay sau đó là tiếng hét thất thanh đến đinh tai nhức óc,Liêu Thanh Dạ nhìn thấy trong lớp chăn kia cô vậy mà không có lấy một mảnh vải che thân.Cơ thể trần như nhộng thế này, cơ đau ở vị trí này, cảm giác mệt mỏi này....Liêu Thanh Dạ dù sao cũng đã trưởng thành, không ngu ngốc đến mức không nhận ra đây là tình huống gì?
Chỉ có một khả năng, lần đầu tiên của cô cứ như vậy đã bị người ta cướp mất!
Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao cô lại không còn nhớ chút gì?
Liêu Thanh Dạ không ngừng tự vò đầu bứt tóc,cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Mặc cho cơn đau rát dưới hạ thể,kèm theo đó là cả cơ thể cô lúc này nhức mỏi, ê ẩm như đang neo trên người cả trăm ngàn tấn đá, không tài nào có thể nhắc lên nổi.
...
Khi Mộ Trác Khải mở mắt ra đã là buổi trưa,anh hơi nghiêng người qua nhìn người phụ nữ vẫn còn say ngủ trong vòng tay mình.Sau đó thì nở một nụ cười,sâu trong đáy mắt không giấu hết được sự cưng chiều.
Nhìn thấy những mảng đỏ trên người cô đã hoàn toàn biến mất,anh biết thuốc trên người cô đã được giải,thay vào đó là những dấu đỏ chi trích, vết tích của trận kí.ch tình kịch liệt tối hôm qua.
Không còn sớm nữa, buổi chiều Mộ Trác Khải vẫn còn một cuộc họp các cổ đông của S.
Vì vậy anh quyết định ngồi dậy, không tiếp tục nằm đó nhìn cô nữa, nếu không sợ rằng lát nữa anh lại không kiềm chế được mà muốn cô một lần nữa.
Trước khi đi, Mộ Trác Khải không quên đặt nhẹ lên trán Liêu Thanh Dạ một một nụ hôn.Sau đó lấy điện thoại bấm một dãy số gọi đi,căng dặn vài điều với người ở đầu dây bên kia xong thì tắt máy.
Mộ Trác Khải để điện thoại của mình lại vị trí cũ cách Liêu Thanh Dạ không xa,sau đó thì đi thẳng vào phòng tắm.
Khi Mộ Trác Khải tắm xong cũng đã phải hơn 10 phút, vừa hay nghe thấy tiếng chuông điện thoại phía bên ngoài anh liền dùng một cái khăn quấn quanh nửa thân dưới người mình lại,sau đó thì mở cửa đi ra.
Đập vào mắt Mộ Trác Khải chính là hình ảnh một cô gái mắt vẫn còn đang nhắm,bàn tay lại đang quơ qua quơ lại lung tung ở khắp nơi.Anh lập tức mỉm cười, không nói gì mà chỉ đi thẳng đến chỗ cô, trước khi bàn tay Liêu Thanh Dạ kịp chạm đến điện thoại thì anh đã nhanh hơn một chút lấy nó đi.
Nhìn thấy là cuộc gọi của thư ký Lưu,Mộ Trác Khải không nghĩ ngợi gì nhiều liền ấn vào nút chấp nhận kết nối,sau đó thì đi ra ngoài ban công để nghe máy.
Nói
Mộ Trác Khải khi nói chuyện với thư ký Lưu lúc nào cũng là cái thái độ,tích chữ như vàng giống như vậy.Vừa bắt máy đã lập tức ra lệnh để thư ký Lưu đi thẳng vào vấn đề, bởi vì anh phát hiện ra người đang nằm trên giường dường như đã bắt đầu tỉnh dậy.
Dạ!
Chuyện là cuộc họp cổ đông đầu giờ chiều đã sắp sắp xếp xong xuôi tất cả, thiếu gia giờ này vẫn còn chưa thấy đến cty.Tôi là sợ thiếu gia quên rồi, nên mới muốn gọi đến để nhắc nhở
Hôm nay thư ký Lưu cũng thuỳ mị nết na rất khác mọi khi,nói chuyện cũng không dám nói to,dong dài mà kiềm nén đến một cách đáng thương.
Thật ra cuộc gọi bất an này thư ký Lưu cũng thật là đã hết cách.Tối qua đã xảy ra chuyện gì tiếp theo,anh ta cũng đã đoán được chắc chắn đến 70%.Trừ khi là thiếu gia anh ta thật sự không phải là đàn ông,nếu không thì món mồi béo bở đã ở ngay trước miệng thiếu gia anh ta sao có thể mà bỏ qua cơ chứ.
Tưởng tượng đến dáng người cường tráng của Mộ Trác Khải, thì thứ kia không biết phải còn dũng mãnh đến như thế nào.Con gái nhà người ta chắc là không bị thiếu gia anh ta ăn đến một cọng lông cũng không còn đó chứ?
Chỉ nghĩ đến đó thôi,thư ký Lưu cũng đã phải rùng mình.
Chắc là sẽ không xảy ra án mạng gì đó chứ?
Cứ sắp xếp như bình thường, chút nữa tôi sẽ đến ngay
Mộ Trác Khải sao có thể không phát hiện ra sự bất thường trong giọng nói của thư ký Lưu được chứ.Chỉ là đối với Mộ Trác Khải, thư ký Lưu có nghĩ gì thì cũng không phải là chuyện anh cần quan tâm.Thứ Mộ Trác Khải quan tâm nhất lúc này chính là tâm trạng của Liêu Thanh Dạ,khi cô tỉnh lại chắc là không đến mức đòi sống, đòi chết đó chứ.
Dạ, thiếu gia!
Vậy còn....
Bản tính tò mò khiến thư ký Lưu muốn hỏi xem cô gái tối qua rốt cuộc đã như thế nào rồi?
Liệu rằng có còn sức để ngồi dậy hay không?
Nhưng lời đã ra đến miệng,anh ta vẫn là không có dũng khí để hỏi hết câu.
Còn gì nữa?
Nghe thấy thư ký Lưu ngập ngừng, ấp a ấp úng khiến Mộ Trác Khải thật sự là sắp hết kiên nhẫn.
Dạ! Là......
Thư ký Lưu đang muốn tìm đại một lý do nào đó để không khiến Mộ Trác Khải nghi ngờ.Nhưmg còn chưa nghĩ ra,lập tức đã bị chặn lại bởi tiếng thét văng vẳng từ bên Mộ Trác Khải truyền đến.Mặc dù là không lớn lắm,nhưng thư ký Lưu vẫn có thể nghe rất rõ ràng âm thanh đó là của ai.
Xem ra tối qua thiếu gia anh ta đã có một đêm không nghỉ ngơi, vậy nên không còn sức để đến cty là chuyện hoàn toàn có thể thông cảm được.
Bên đây,Mộ Trác Khải đang nghe xem rốt cuộc thư ký Lưu muốn nói gì, lập tức cũng bị tiếng thét của Liêu Thanh Dạ làm cho bất ngờ.Cuối cùng thì cô đã tỉnh lại rồi, mà phản ứng như thế này xem ra là cô đang rất tức giận.
Có gì để đến cty rồi nói, giờ tôi bận rồi...
Mộ Trác Khải không đợi thư ký Lưu có cơ hội mở miệng, đã bỏ lại một câu sau đó thì dứt khoát tắt máy.
Thư ký Lưu:.....( Hạn hán lời với mấy người mới ăn thịt lần đầu này thiệt chứ!)
Mộ Trác Khải lập tức tắt điện thoại, vội vàng quay trở lại giường ngủ,đã nhìn thấy Liêu Thanh Dạ dùng chăn quấn quanh người mình lại, chỉ để lộ ra một cặp mắt đỏ ngầu,xem ra là đang khóc.
Em tỉnh rồi à!
Bình tĩnh, nghe tôi giải thích đã!
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Mộ Trác Khải mới có kiên nhẫn còn hạ thấp giọng, nói chuyện nhẹ nhàng như sợ rằng khiến người đối diện sẽ bị tổn thương như vậy.Vừa nói Mộ Trác Khải cũng vừa di chuyển,muốn đến gần hơn để giải thích,xem rốt cuộc tình hình hiện tại của Liêu Thanh Dạ đã như thế nào.
Biế.n Thái!Anh Mau Tránh Ra
Liêu Thanh Dạ nhìn thấy Mộ Trác Khải muốn đến gần mình,sau khi nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông,cô lập tức như muốn phát điên mà hét lớn ngăn anh lại.
Mộ Trác Khải, tại sao là tên khốn nạn nhà anh cơ chứ!.
Danh Sách Chương: