" Aaaaaaaa! "
Tiếng hét có phần hốt hoảng của Liêu Miu Tử vô cùng chói tai,sau đó thì chỉ nhìn thấy cô cứ như vậy mà té đến sấp cả mặt,đang nằm dài ra đất.
Tô Sở cao ngạo đứng ở trên cao, có chút khó chịu đưa mắt nhìn xuống.
Cũng may vừa rồi anh thân thủ cũng xem như là nhanh nhẹn, đã kịp thời né tránh vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc.
Nếu không sợ rằng đã để cái người phụ nữ này có cơ hội để chạm đến thân thể ngọc ngà của anh luôn rồi.
Mà tất cả những người còn lại trong căn phòng, đều bị cảnh tượng không ngờ đến này làm cho bất ngờ.
Đồng thời lúc này đều đang dồn hết anh mắt về phía Liêu Miu Tử, mà cô hiện tại cũng vì ngại quá mà nằm bất động tại chỗ.
"Đúng thật là hôm nay ra đường không xem ngày thì phải "
Tô Sở làm động tác phủi phủi bụi trên áo mình, chỉnh lại áo vest không một chút nếp nhăn,sau đó thì cứ như vậy lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đi thẳng.
Những lời lẽ khó nghe vừa rồi đã lọt thẳng vào tai Liêu Miu Tử, khiến cô âm thầm nghiến răng.
Đây căn bản cũng chẳng phải là nam chính gì cả, đây thật sự chính là ác nam.
Đúng!
Là một ác nam đáng ghét nhất mà cô từng nhìn thấy.
"Phục vụ"
Người phá hủy bầu không khí đầy rối ren này không ai khác chính là Lục Triều.
" Sàn nhà thoải mái đến thế à?"
Hiếm khi trong buổi tối hôm nay nhìn thấy Lục Triều chịu mở miệng, càng khó tin hơn nữa chính là lúc này anh lại còn có ý trêu chọc người đang nằm giả vờ chết kia.
Ngay sau đó chỉ nghe thấy tiếng cười trên sự đau khổ của người khác, chính là của ba người đang ngồi cùng một ghế kia.
Cung Lãnh,Phi Phi và Song Yến ba người dường như đều cảm thấy người khác bị té đến như vậy quả thật chính là một chuyện rất vui.
Mà Mộ Trác Khải thì hoàn toàn ngược lại,anh chuyển hướng ánh mắt nhìn về phía Liêu Miu Tử đang nằm,lâu thêm mấy giây.
Anh không phủ nhận qủa thật hôm nay mình đến đây là có mục đích riêng,chính là muốn xác định nhận xem rốt cuộc thì cô có phải là người mình cần tìm hay không.
Mà lúc này khi nhìn thấy người đó vừa xuất hiện, lại trong hoàn cảnh như thế này, thì gương mặt cũng trở nên đen như đích chảo.
Trong lòng đã dáy lên một câu hỏi, vì sao người phụ nữ này, cùng người tối đó mỗi khi xuất hiện đều y như rằng là những tình huống khiến người khác phải cạn lời thế này.
Chẳng lẽ suy nghĩ của anh thật sự đã sai, thật ra thì họ chỉ là một, mà người anh cần tìm quả thật không phải là cô ta.
Thời Khảo chỉ từ tốn ngồi bắt chéo chân ở đó, gương mặt không để lộ quá nhiều cảm xúc.
Thật ra nơi khóe môi rõ ràng có nhếch nhẹ, nhưng rất khó để người khác có thể phát hiện ra.
Trong đầu cũng đã âm thầm đưa ra đánh giá riêng,nếu anh đoán không nhầm thì người này mới chính là Liêu Miu Tử thật,và cô cũng chính là người đã ra nhận chiếc hộp kia.
Còn người tối đó ở trên xe anh, nếu đúng như thông tin anh đã điều tra trước đó thì chính là chị gái của cô ấy, Liêu Thanh Dạ.
Tối nay anh đến đây cũng đơn giản chỉ là muốn uống vài ly rượu cho dễ ngủ, còn những chuyện cần làm,thì đương nhiên ở đây không có người đó.
Liêu Miu Tử nhận thấy lời này là đang nói với mình, lại cảm thấy cứ tiếp tục nằm im ở đó mãi cũng không phải là cách hay.
Vội vàng đứng lên, còn không kịp chỉnh lại quần áo nhếch nhác, tóc tai rũ rượi của mình đã không ngừng gật đầu lia lịa như bổ thóc.
"Đúng!.
đúng đó thưa quý khách, chỉ là muốn kiểm tra một chút xem sàn nhà có vấn đề gì hay không.
Nhưng mà xem ra rất chắc chắn, rất thoải mái, không có bất cứ vấn đề gì là không tốt cả,nhất định sẽ khiến những vị khách quý đến đây cảm thấy rất hài lòng"
Liêu Miu Tử vì để chống chế cho tình huống xấu hổ vừa rồi của bản thân, đã cố cắn răng kiềm nén cơn đau, tìm đại một lý do.
Mặc dù lý do này có chút bất đắc dĩ, nhưng ngoài nó ra cô cũng không còn lựa chọn nào khác.
Chẳng lẽ bây giờ cô đi thú nhận với họ rằng, vừa rồi là do cô có chút lo lắng nên đã cố tình dựa vào cửa để nghe lén, muốn xem xét tình hình bên trong hay sao?
Thật là!
Vừa nhìn là biết những người này không phải là người có thể chọc giận,với lý do này thì e rằng đừng nói là danh tiếng, sợ rằng cả cái Lạc Hoắc này cũng sẽ bị họ phá hủy luôn mất.
"Lý do này như vậy mà cũng được hay sao?
Tốt!
Phản ứng cũng rất nhanh đó, chỉ là lần sau nếu như muốn kiểm tra cũng không cần nhất thiết phải nhiệt tình đến vậy đâu"
Lục Triều lần nữa khiến những người có mặt đều rất khó tin,anh vậy mà lúc này không hề tức giận lại còn đang cười.
Nụ cười thích thú, kèm theo đó còn có phần trêu chọc trước câu trả lời thật là khiến người khác muốn hạn hán lời này.
Những lời của Lục Triều khiến mọi người đều không giấu được nụ cười.
Đương nhiên là họ đều hiểu rất rõ ý tứ bên trong đó, cũng xem như là muốn để cho Liêu Miu Tử một chút mặt mũi thôi.
" Dạ, vâng!.
Chỉ cần kiểm tra một lần, như vậy cũng là đủ rồi thưa quý khách"
Nụ cười trên mặt của Liêu Miu Tử sượng trân một cách khổ sở, cô không phải là đầu đất sao có thể nghe không hiểu anh ta đang cố tình trêu chọc mình chứ.
Không sao cả!
Nhịn, cô nhất định sẽ nhịn!
"Nếu đã kiểm tra xong rồi, vậy thì mau qua đây "
Lục Triều nhìn thấy Liêu Miu Tử cứ đứng im ở đó nghĩ ngợi gì đó, thì lên tiếng gọi cô qua để dặn dò cô nhưng loại rượu nào để cô mang lên.
" Dạ, vâng!.
.
"
Liêu Miu Tử lúc này mới bước đến gần, cô đang đứng trước mặt của đám người Lục Triều và Mộ Trác Khải.
Sau đó nhẹ gật đầu một cách máy móc, liền nở một nụ cười để lộ ra hàm răng khểnh duyên dáng,giọng nói cũng có phần điềm đạm lại nhẹ nhàng hơn không ít.
" Xin hỏi, quý khách cần dùng loại rượu nào ạ"
Ánh mắt Liêu Miu Tử chỉ rơi trên gương mặt đỉnh đạc, cao quý của Lục Triều một giây, ý là đang muốn hỏi ý kiến của anh ta.
Lục Triều ngồi đó bắt chéo chân,dáng ngồi không tựa lưng vào ghế mà nghiêm chỉnh một cách tùy ý.
Một tay buông thõng đặt qua hai đầu gối,tay còn lại đang kẹp chặt điếu thuốc đang hút dở.
Tuy là tất cả đều có chút tùy hứng,nhưng vẫn toát lên khí chất của một người đứng đầu.
" Hỏi cậu ta trước đi"
Lục Triều quay đầu một khắc về hướng Mộ Trác Khải, muốn ám chỉ Liêu Miu Tử qua đó để hỏi xem Mộ Trác Khải muốn uống gì trước.
" Dạ, vâng ạ"
Liêu Miu Tử gật đầu như đã hiểu, liền duy chuyển đến trước mặt Mộ Trác Khải đang ngồi.
Mà lúc này gương mặt của Mộ Trác Khải âm trầm một cách đáng sợ.
Từ khi Liêu Miu Tử đứng ở trước mặt Lục Triều,sau đó thì từng bước tiến đến chỗ anh đang ngồi.
Cả quá trình Mộ Trác Khải đều không rời mắt, nhìn cô bằng một ánh mắt dò xét, tìm kiếm đến đáng sợ.
" Dạ thưa quý khách, quý khách muốn dùng gì ạ"
Liêu Miu Tử cũng đã phát hiện ra ánh mắt khác thường của Mộ Trác Khải tự nãy giờ.
Người đàn ông này nổi tiếng như vậy, là một người rành về công nghệ sao Liêu Miu Tử có thể không biết chứ.
Chỉ là lúc này ánh mắt của anh ta nhìn mình thật là quá đáng sợ đi.
Liêu Miu Tử cũng chỉ có thể dám nhìn lướt qua mắt Một Trác Khải như cơn gió,sau đó cũng không có can đảm để nhìn lâu hơn nữa.
"Cô tên gì?"
Mộ Trác Khải thật sự luôn quan sát từng nhất cử nhất động của Liêu Miu Tử từ khi cô bước vào căn phòng này.
Anh thật sự rất muốn tìm kiếm chút cảm giác quen thuộc nào đó trên gương mặt này, cùng ánh mắt vừa rồi khi cô ta nhìn mình.
Quá khứ lờ mờ dần xuất hiện, chỉ là hoàn toàn không khớp.
Đúng vậy!
Trong trí nhớ của anh,thì người này hoàn toàn xa lạ.
"Dạ,tôi tên là Liêu Miu Tử"
Mặc dù Liêu Miu Tử không biết vì sao Mộ Trác Khải muốn hỏi tên mình, nhưng cô vẫn nói cho anh ta biết.
" Hôm đó ở buổi tiệc, là cô?"
Ánh mắt Mộ Trác Khải trước giờ đều rất nhạy bén, chỉ một giây vừa rồi như vậy cũng đã đủ để anh phát hiện ra sự khác biệt.
Đúng vậy, tuy rằng gương mặt lúc đó anh có thể không nhìn thấy rõ nên không chắc chắn.
Nhưng ánh mắt, ánh mắt hoàn toàn không hề giống nhau, không thể nào có chuyện anh nhìn nhầm được.
" Dạ"
Liêu Miu Tử bị hỏi đột ngột nên có hơi bất ngờ, liền hỏi ngược lại.
Nhưng ngay sau đó não bộ cuối cùng cũng đã chịu hoạt động.
"Buổi tiệc" ý của anh ta chính là muốn nói đến buổi tiệc tối hôm đó cô đã nhờ chị mình, Liêu Thanh Dạ thay thế.
"Dạ, đúng là tôi "
Liêu Miu Tử rõ ràng có chút không tự nhiên, vì sao anh ta đột nhiên lại muốn hỏi đến chuyện này?
Chẳng lẽ anh ta đã phát hiện ra gì đó?
Tại sao căn phòng này lại nồng nặc mùi chết chóc thế này?
Mộ Trác Khải không tiếp tục hỏi nữa, liền đứng thẳng dậy,bước tới một bước, đứng đối diện với Liêu Miu Tử nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Bởi vì Mộ Trác Khải rất cao, vậy nên lúc này anh có thể nhìn xuống nơi đỉnh đầu, ánh mắt lạnh lẽo như muốn xuyên thẳng vào bên trong đó.
Liêu Miu Tử không hiểu sao đột nhiên cảm thấy bất an,như bị sét đánh chết trân ngay tại chỗ, đôi tay không giấu được sự rung rẩy.
Lúc cô còn hoang mang không hiểu chuyện gì thì trên đỉnh đầu đã truyền đến một hơi thở lạnh lẽo, không hiểu sao trời không rét mà vẫn cảm thấy rung.
" Nói láo".
Danh Sách Chương: