• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thiếu gia, nhà kho này bên trong rất nguy hiểm, thiếu gia không nên đi vào trong đó
Vương Kiều nhìn thấy Mộ Trác Khải đứng đó đăm đăm quan sát cái nhà kho nhỏ, còn có ý định muốn đi vào, liền lập tức bước đến ngăn cản.

Nhà kho này là nơi mà họ dùng để một vài đồ vật đã cũ không cần dùng đến nữa, bên trong đó đã rất lâu rồi cũng không được dọn dẹp qua, vậy nên để Mộ Trác Khải tự mình đi vào trong, Vương Kiều cũng cảm thấy có chút lo lắng.

Người đâu
Vương Kiều còn chưa để Mộ Trác Khải lên tiếng, đã vội vàng gọi một người trong số hai người áo đen lúc nãy lại.

Cậu vào trong đó xem thử có gì không
Nhìn thấy người áo đen rất nhanh đã chạy đến,Vương Kiều lập tức bảo hắn ta vào trong nhà kho để kiểm tra.

Dạ
Tên bảo vệ áo đen nghe thấy lời của Vương Kiều , lại đảo mắt liếc nhìn Mộ Trác Khải , không thấy anh có phản ứng gì vậy cũng xem như là anh đã đồng ý.

Vậy nên chỉ đành gật đầu nhận lệnh,sau đó bước đến chỗ nhà kho mở cửa ra,liền đi vào xem xét tình hình.

Người bảo vệ áo đen lúc nãy đi vào trong chưa bao lâu đã trở ra, toàn thân bám đầy bụi bặm, quần áo màu đen lúc nãy hiện tại cũng chỗ trắng chỗ đen trong vô cùng nhếch nhác.

Vừa ra khỏi nhà kho còn không chịu nổi mà hắc xì liền mấy cái,có thể nhìn ra cái nhà kho này đã rất lâu rồi chưa có người bước vào trong.

Thiếu gia, tôi đã kiểm tra rất kỹ, bên trong không có người nào cả
Người áo đen lập tức báo cáo lại tình hình với Mộ Trác Khải.

Cậu có chắc là không bỏ sót chỗ nào
Nhìn thấy Mộ Trác Khải vẫn trầm ngâm không nói gì,Vương Kiều vẫn là người mở miệng trước.


Dạ, nhà kho này không lớn lắm, chỉ cần đảo mắt là có thể nhìn thấy mọi ngóc ngách trong đó.

Tôi có thể chắc chắn người không thể trốn trong đó được, hoặc là người đã trốn ra ngoài bằng cách leo tường rồi cũng nên
Tên áo đen nói một cách vô cùng chắc chắn, còn mạnh dạng đưa ra suy đoán của mình.

Ukm!
Cậu trở về chỗ của mình được rồi
Vương Kiều lại một lần nữa đưa mắt quan sát Mộ Trác Khải , lần này bà cũng không thấy Mộ Trác Khải có biểu cảm hay là ý kiến gì khác.

Vậy nên bà tự ý để ngườì bảo vệ áo đen kia trở về chỗ của mình, tiếp tục canh gác.

Mộ Trác Khải từ đầu đến cuối vẫn đứng đó ,khi nghe tên áo đen nói, ánh mắt càng trở nên trầm tư như đang nghĩ gì đó.

Nếu như người không ra từ cửa chính, hoặc là đúng như lời tên áo đen kia nói, Liêu Thanh Dạ thật sự sẽ lựa chọn cách leo tường.

Mộ Trác Khải quay lưng lại quan sát bức tường ở phía sau lưng,trong đầu thầm đưa ra kết luận.

Anh không nghĩ rằng cô sẽ chọn cách này,khả năng đó là rất khó xảy ra.

Những bức tường xung quanh Mộ Viện rất cao,ở phía trên đỉnh còn được thiết kế rất nhiều cạnh sắt nhọn để đề phòng có người đột nhập.

Nếu là một người đàn ông to cao còn khó có thể trèo qua, huống hồ gì chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé như là cô.

Nhưng nếu như cô không còn ở trong Mộ Viện ,vậy thì cô sẽ ra ngoài bằng cách nào ?
Lối ra duy nhất chính là trong cái nhà kho nhỏ này!

Dì Vương
Vương Kiều sau khi đã để người áo đen kia đi, thì không nói gì mà chỉ im lặng đứng sau lưng Mộ Trác Khải.

Lại bất ngờ nghe thấy Mộ Trác Khải gọi đến tên mình , liền bước đến.

Dạ, thiếu gia
Chẳng phải còn có một cách khác để ra ngoài hay sao?
Mộ Trác Khải dường như đã nghĩ đến gì đó, liền muốn hỏi Vương Kiều.

Có lẽ bà già này đã lú lẫn ,nên không hiểu rõ cách mà thiếu gia muốn nói đó là gì?
Trước giờ Vương Kiều luôn cảm thấy mình rất hiểu Mộ Trác Khải , nhưng quả thật lần này chính bà cũng không thể hiểu được ý của Mộ Trác Khải muốn nói đó là gì?Vậy nên chỉ có thể tự cảm thấy đó là lỗi của bản thân.

Ngay đến bà cũng không biết, thì sao cô ấy có thể biết được chứ!
Mặc dù Mộ Trác Khải tự cảm thấy nghi ngờ suy đoán của bản thân , nhưng để chắc chắn anh một lần nữa muốn tự mình đi xác nhận.

Nhìn thấy Mộ Trác Khải cứ vậy một mình đi thẳng vào nhà kho,Vương Kiều cũng không thể tiếp tục ngăn cản.

Bà biết Mộ Trác Khải làm vậy chắc chắn là có lý do, vậy nên bà chỉ có thể lẳng lặng đi vào cùng.

Như những gì mà tên bảo vệ áo đen lúc nãy nói, nhà kho này không lớn lắm, vậy nên vừa vào đảo mắt là cũng có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ ở bên trong.

Mộ Trác Khải vừa vào đã liếc mắt một vòng, xem ra cái nhà kho nhỏ này không có thay đổi gì mấy so với trước kia.

Anh còn tinh mắt phát hiện ra ngoài những dấu giày nam xem ra là của người bảo vệ áo đen lúc nãy,thì còn lờ mờ có thể nhìn thấy cả những dấu chân trần dưới nền nhà.


Ánh mắt Mộ Trác Khải càng trở nên trầm lặng như một cái hố đen, đến khi dừng lại trên một chiếc tủ gỗ ở cách đó khá xa,sau đó thì cứ vậy đi thẳng đến chỗ cái tủ kia.

Thiếu gia,cậu muốn làm gì?
Vương Kiều trước giờ thường sẽ không nhiều lời mà hỏi đến những chuyện quá bổn phận của mình.

Nhưng mà lần này bà quả thật cũng không biết rốt cuộc thì Mộ Trác Khải muốn làm gì, nhìn thấy anh đang đi đến cái tủ gỗ ở phía đằng kia, lập tức mở miệng hỏi.

Muốn đi xác nhận một thứ
Mộ Trác Khải vẫn luôn là như vậy, anh không có thói quen nói quá nhiều về chuyện của mình cho người khác nghe.

Hoặc là chỉ nói nửa chừng, phần nửa còn lại thì để xem người đó có tự mình suy đoán được hay không.

Đương nhiên là trong trường hợp này Vương Kiều cũng không thể đoán ra, nếu như đã không thể đoán ra thì bà cũng không hỏi tiếp nữa, mà sẽ chọn cách im lặng.

Bởi vì nhà kho này rất lâu rồi không được dọn dẹp qua, nên mọi thứ đều bám rất nhiều bụi,mà trên cái tủ gỗ kia cũng vậy.

Mộ Trác Khải lập tức đã phát hiện ra ở hai bên mép tủ có gì đó đáng nghi, dấu các ngón tay để lại trên đó vẫn còn mới tinh.

Nhìn vào những dấu các ngón tay nhỏ nhắn này, nếu như là bàn tay tên bảo vệ kia thì chắc chắn phải to hơn như thế rất nhiều.

Dấu dịch chuyển dưới chân tủ tuy là không lớn, rõ ràng là rất cẩn thận , vì sợ bị phát hiện ra nên đã cố tình sửa lại nó như lúc ban đầu.

Mặc dù là như vậy ,nhưng vừa nhìn Mộ Trác Khải đã phát hiện ra sự bất thường này.

Cô quả thật là từ đường này mà đi ra ngoài !
Nhưng sao cô có thể biết được ở đây lại có một lối thoát ra ngoài cơ chứ ?
Bí mật trong nhà kho này thật ra là nằm ở sau cái tủ gỗ kia, chính là lối nhỏ thoát ra ngoài này.

Mà có lẽ ngoại trừ Mộ Trác Khải ra thì ngay đến cả Vương Kiều , dù đã làm ở đây lâu đến vậy cũng không hề biết đến sự tồn tại của cái hang nhỏ bí mật kia.


Một đoạn ký ức của 12 năm về trước lại đột nhiên xuất hiện trong đầu, khiến Mộ Trác Khải không khỏi nhớ đến một người nữa, ngoại trừ anh ra thì bé gái năm đó chính là người duy nhất mà anh đã dẫn cô từ con đường bí mật này để đi ra ngoài.

Mộ Trác Khải khi còn nhỏ mỗi lần bị phạt ,ông nội Mộ đều sẽ bắt anh đến đây để tự kiểm điểm bản thân.

Ông nội Mộ còn phái thêm một vài vệ sĩ đến canh gác, quản thúc không để anh bước ra khỏi Mộ Viện dù là nửa bước, trong vòng một tháng.

Mà trong khoảng thời gian một tháng này ,Mộ Trác Khải những lúc buồn chán không chịu được đều luôn muốn tìm cách trốn ra ngoài.

Vì vậy anh nhân lúc đám bảo vệ không để ý,lén lút trốn vào trong nhà kho này đào một lỗ nhỏ vừa đủ để trốn ra ngoài.

Vì để không ai phát hiện ra bí mật này ,anh còn dùng chiếc tủ kia để chặn lại.

!
Mộ Trác Khải từ nhỏ đã mắc bệnh tim bẩm sinh, nhưng anh lại có đam mê rất lớn với vũ đạo.

Vì thể trạng không tốt, hơn nữa anh lại là người thừa kế duy nhất của Mộ Trác Nghiêm , vậy nên người nhà họ Mộ luôn khắc khe,muốn anh chuyên tâm học hành thật tốt, để sau này có thể tiếp quản S một cách đường đường chính chính.

Vậy nên người nhà họ Mộ không muốn để Mộ Trác Khải tiếp tục theo đuổi con đường đam mê mà mình yêu thích.

Mà mỗi lần như vậy Mộ Trác Khải bên ngoài mặc dù luôn giả vờ đồng ý nghe theo,anh không muốn để người nhà họ Mộ thất vọng.

Sau lưng lại luôn muốn tìm cách thực hiện đam mê của mình, bất chấp sức khỏe mỗi lúc mỗi yếu đi.

Năm cấp ba Mộ Trác Khải lén người nhà đăng ký vào học thêm một lớp vũ đạo của trường, mà ở đây bộ Lục Thiếu nổi tiếng một thời của thành phố Hạ từ đó cũng ra đời.

Và cũng ở đây,trong một lần tình cờ đi ngang qua lớp học múa của trường,anh đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé, như một bông tuyết nhỏ, nhẹ nhàng, xinh đẹp, đáng yêu đến động lòng người, khiến Mộ Trác Khải vừa nhìn thôi đã bị thu hút một cách kỳ lạ.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK