Liêu Thanh Dạ hoàn toàn bị thu hút bởi một trang tin tức trên Weibo, với tiêu đề chính là Biệt thự Tỷ Hy Viên đã có chủ nhân.Trang này nói rất rõ, Biệt thự Tỷ Hy Viên ở ngoại thành Bắc vừa được bán đấu giá thành công với một con số cao kỷ luật.Tuy không công bố danh tính người đã đấu giá thành công đó là ai, nhưng chỉ nhìn vào con số khiến người ta không khỏi choáng váng này, cũng đã đủ biết được lai lịch của người đó khủng khiếp đến cỡ nào.
Ở thành phố Hạ này, biệt thự Tỷ Hy Viên luôn được ví như là Cung điện của nước Anh thứ hai.
Không phải chỉ vì vẻ đẹp lộng lẫy,uy nguy tráng lệ đến mức động lòng người của nó.Mà từng thiết kế dù là nhỏ nhất, đến nội thất bên trong nó đều được kỳ công lựa chọn một cách tỉ mỉ, tất cả đều được lấy cảm hứng từ lâu đài của Hoàng Gia Anh thực sự.
Trước giờ Liêu Thanh Dạ chưa từng có diễm phúc để tận mắt nhìn thấy căn biệt thự sa hoa này, ở ngoài nó có thật sự giống như trong lời đồn đại hay không.Còn khi được nhìn thấy thông qua hình ảnh và tranh vẽ, thì quả thật nó đủ khiến cô phải kinh diễm đến mức không thể nói lên lời.
Liêu Thanh Dạ đọc một cách rất chăm chú,đến mức không hề hay biết luôn có ánh mắt vẫn luôn dõi theo mình ở phía từ xa.
Cô em giờ này còn đứng đợi ai vậy?
Nghe thấy giọng nói xa lạ có phần khiếm nhã ở ngay bên tai, Liêu Thanh Dạ rời ánh mắt khỏi màn hình điện thoại mà nhìn về nơi phát ra giọng nói kia.
Lúc này Liêu Thanh Dạ mới phát hiện, xung quanh mình không biết từ bao giờ đã xuất hiện mấy người đàn ông.Gương mặt tất cả bọn họ đều bặm trợn, không chút thiện cảm,râu ria lại bờm xờm, Liêu Thanh Dạ vừa nhìn lập tức đã có một dự cảm chẳng lành, vội vàng muốn bỏ chạy.
Ê....he he...
Cô em muốn chạy đi đâu đó?
Người đàn ông đứng đầu cũng là người đứng gần Liêu Thanh Dạ nhất, nhìn thấy cô muốn bỏ chạy liền dang rộng hai tay ra ngăn cản.Lại còn cười một cách cợt nhả,anh ta chính là không có ý để Liêu Thanh Dạ đi dễ dàng như vậy.
Tránh ra, không là tôi la lên đó
Liêu Thanh Dạ lớn tiếng hù dọa, nhìn thấy bọn họ muốn ngăn mình lại, trong lòng thật sự đã bắt đầu thầm cảm thấy bất an.
Những người này vừa nhìn đã biết chắc chắn là loại người không có gì tốt đẹp, cô tốt nhất là không nên tiếp tục đứng ở đây,nếu không chút nữa thật sự sẽ xảy ra chuyện gì, Liêu Thanh Dạ cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Hy vọng duy nhất của Liêu Thanh Dạ lúc này chính là muốn cầu cứu những người qua đường,hy vọng trong số họ có ai đó tốt bụng nghe thấy những lời vừa rồi cô cố ý la lên như vậy, có thể tốt bụng giúp đỡ hoặc gọi cảnh sát giúp cô thoát khỏi đám người kia.Nhưng mà rõ ràng người qua lại tuy không nhiều nhưng có người đã để mắt nhìn về hướng này, mặc dù họ đã nhìn thấy tất cả nhưng sau cùng đều quyết định làm lơ mà bỏ đi.Liêu Thanh Dạ cứ như vậy nghe thấy hy vọng duy nhất của mình như rơi xuống một cái bộp bể tan tành ở trong lòng.
Hung dữ như vậy tụi anh lại càng cảm thấy rất thích nha.
Nào, cô em mau đi theo tụi anh,tụi anh đảm bảo nhất định sẽ cho em một đêm tuyệt vời như được ở trên tận chín tầng mây vậy
Ha...!ha...
Sau khi mở miệng nói ra những câu nói thật khiến người ta kinh tởm kia, bọn chúng lại còn cùng nhau cười phá lên một cách đầy khoái chí.
Một tên trong số đó bắt đầu không yên phận, lại bắt đầu động chân động tay nắm lấy tay cô.
Các người làm gì vậy,mau thả tôi ra.
Cứu người...!có ai không,cứu tôi với
Liêu Thanh Dạ vô cùng kinh tởm, gương mặt cũng đỏ bừng vì tức giận, ra sức mà hét to.Nhìn thấy tay mình bị người đàn ông kia giữ lấy, một cảm giác buồn nôn trong dạ dày nhanh chóng ập đến.Khiến cô càng ra sức vùng vẫy kịch liệt hơn,cố gắng hết sức muốn hắt bàn tay dơ bẩn của người đàn ông đó ra.
La....haha....
Cô em la cũng rất hay nha, không biết lát nữa lúc rên rỉ thì còn êm tai đến mức nào nữa đây
Lại một trận cười như điên như dại, đám người này đúng thật chính là những kẻ vô cùng xấu xa trong hai từ xấu xa nhất mà Liêu Thanh Dạ từng gặp.
Trong khi bên đây tiếng la hét có thể nói là ồn ào đến đinh tai nhức óc, thì bên kia có một người vẫn bình thản đến mức không một gợn sóng nào dù là nhỏ nhất trên gương mặt đẹp như tạc kia.Mộ Trác Khải vẫn âm trầm đứng đó, lưng hơi dựa vào cây cổ thụ ở phía sau lưng, ngón tay thì vẫn kẹp chặt điếu thuốc lá, lâu lâu lại kéo một hơi thật dài, thật lâu.
...
Buông ra,mau buông tôi ra...!có ai không, làm ơn cứu tôi với
Sau một hồi ra sức phản kháng, chống cự, vùng vẫy...!nhưng tất cả chỉ là vô ích.
Tay Liêu Thanh Dạ vẫn bị người đàn ông kia thô bạo nắm đến đỏ cả lên, cảm giác đau đớn và bất lực khiến cô tuyệt vọng đến sắp khóc.Mà mấy người người còn lại thấy vậy cũng lấy tay vuốt râu, vẻ mặt thèm thuồng như ở trước mặt mình chính là một miếng mồi ngon, lập tức cũng tiến tới ép Liêu Thanh Dạ vào một chỗ tối hơn.
Nhìn thấy bọn chúng sắp tiến đến gần, Liêu Thanh Dạ hết cách chỉ có thể né tránh, thứ duy nhất cô có thể bắt lấy lúc này chính là chiếc túi xách đang ở trên tay.Theo phản xạ tự bảo vệ bản thân, Liêu Thanh Dạ một tay vẫn ra sức đập túi bụi về hướng đám người kia.
Bịch
Bịch
Bịch
" Con quỷ cái,mày còn dám đánh tao.
Được, nhẹ nhàng mày không chịu, vậy thì đừng trách tao
Bị đánh trúng vào người mấy phát liền, tên đầu đàn bắt đầu cũng hết kiên nhẫn, liền nổi cáu lên.Không còn dáng vẻ nhỏ nhẹ nữa, mà lúc này đã trở nên hung hăng dữ tợn,trừng mắt nhìn Liêu Thanh Dạ như muốn ăn tươi nuốt sống.
Anh em!
Bịch miệng nó lại,dẫn đi
Tên đầu đàn bắt đầu ra lệnh để những người còn lại bịch miệng Liêu Thanh Dạ lại, không để cô tiếp tục làm ồn sau đó thì dẫn cô đi.
Liêu Thanh Dạ gương mặt trở nên tái mét, nếu cô thật sự bị họ dẫn đi vậy thì đời này của cô như chấm hết.
Phải làm sao đây
Phải làm sao đây
Liêu Thanh Dạ cố gắng thuyết phục não bộ mình nhảy số, nhưng càng như vậy thì cô càng cảm thấy tuyệt vọng hơn.
Những người qua đường lúc nãy rõ ràng chính là không muốn dính dáng đến phiền phức, vậy nên lúc này không hề có bất kỳ một người nào xuất hiện.
Giây phút Liêu Thanh Dạ hoàn toàn cảm thấy tuyệt vọng, lại nhìn thấy từ sau cái cây xuất hiện một bóng đen to lớn, trong lòng Liêu Thanh Dạ như được thắp lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Mộ Trác Khải hút hết điếu thuốc trên tay,sau đó cho cả hai tay vào túi quần, thẳng người ung dung muốn rời đi.Ngay khi bước qua chỗ Liêu Thanh Dạ đang bị đám người kia ức hiếp,anh cũng chưa từng liếc mắt dù chỉ là một lần.
Làm ơn giúp tôi
Liêu Thanh Dạ nhìn Mộ Trác Khải,anh chính là chiếc phao cứu mạng duy nhất của cô, nhìn thấy anh cứ vậy muốn rời đi thì vội vàng cầu xin.
Chân của Mộ Trác Khải đang bước thì dừng lại,anh lúc này mới đưa mắt liếc nhìn Liêu Thanh Dạ,đối diện với ánh mắt tha thiết cầu xin của cô lạnh lùng nói.
Nhìn mặt tôi giống với loại người thích xen vào chuyện của người khác lắm sao?.
Danh Sách Chương: