• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Liêu Thanh Dạ bước xuống xe,sau khi đã thanh toán tiền cho người lái taxi xong, trước khi đi còn không quên cảm ơn ông ta một tiếng.
Cảm ơn chú nhé!
Cô gái trẻ, cho dù có chuyện gì cũng cố gắng lên nha!
Người lái taxi cũng cảm thấy có chút hảo cảm với Liêu Thanh Dạ , vậy nên ông có lòng tốt muốn động viên cô một câu, mặc dù không biết những chuyện mà cô xảy ra đó là gì.
Liêu Thanh Dạ mỉm cười nhìn theo bóng dáng chiếc xe đã đi xa,sau đó mới thở dài xoay người đi thẳng vào khu trung cư mình đang sống.
Ting
Thang máy đã lên đến nơi , cửa thang máy vừa mở Liêu Thanh Dạ đã bước ra ngoài.

Cô cố gắng nở một nụ cười tươi,chỉnh lại một chút từ trên xuống dưới một lần nữa.Ánh mắt nhìn xuống đôi giày dưới chân mình, cũng may lúc từ phòng tắm đi ra cô đã phát hiện ra chiếc túi xách của mình nằm ở một góc trong căn phòng, trong đó vẫn còn một ít tiền ,vừa rồi cô đã nhờ người tài xế kia ghé lại một chút để cô mua đại một đôi giày mang vào.
Còn bộ đồ đang mặc trên người, Liêu Thanh Dạ thật sự là không biết nên nói thế nào?
Ngay cả kiểu dáng, kích cỡ, đến cả nội y bên trong tất cả đều vừa vặn đến mức khiến cô không biết nên khóc hay cười .
Người đàn ông kia vậy mà có thể biết đúng kích cỡ của cô đến như vậy, chẳng phải chỉ có thể nói lên một điều, cả cơ thể của cô đã bị anh nhìn thấy hết rồi hay sao?
Liêu Thanh Dạ chỉ cần là nghĩ đến cái tên đó thôi, nghĩ đến cả cơ thể lúc này vẫn còn đang đau nhức của mình,nụ cười trên môi lập tức trở nên cứng ngắc.
- Mộ Trác Khải, tên khốn nhà anh tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi.
...

Thanh Dạ ....
Thanh Dạ, cuối cùng cậu cũng về rồi!
Hàn Yên vừa nghe thấy tiếng bước chân, xoay lại nhìn thấy là Liêu Thanh Dạ lập tức mừng sắp khóc, vội chạy đến ôm lấy cô.
Hàn Yên, cậu mau buông mình ra, mình sắp không thể thở nổi nữa rồi nè.
Liêu Thanh Dạ bị Hàn Yên ôm chặt đến mức sắp chết ngạt, vội vàng muốn đẩy Hàn Yên ra.
Không được ...!cứ để mình ôm cậu như vậy chút nữa đi.
Cậu có biết là từ tối qua cho đến giờ, mình thật sự là lo lắng cho cậu đến sắp phát điên luôn rồi hay không.
Hàn Yên nhìn Liêu Thanh Dạ rưng rưng như sắp khóc.
Tối qua sau khi phẫu thuật cho Cung Lãnh xong, mặc dù ca phẫu thuật rất thành công nhưng Hàn Yên không thể nào vui vẻ được.Ca phẫu thuật vừa kết thúc cô đã vội vàng bỏ mặc anh ta mà rời khỏi bệnh viện, dùng điện thoại gọi điện cho Liêu Thanh Dạ rất nhiều lần nhưng lại không thể nào gọi được.Vậy nên Hàn Yên đã nhanh chóng chạy đến đây,khi cô đến đây cũng không nhìn thấy Liêu Thanh Dạ đâu, vậy nên cô đã vô cùng lo lắng từ tối qua cho đến giờ.
Hàn Yên đã nhờ một vài người quen và gọi điện cho cả Hàn Vĩnh,anh trai của mình.Nhờ anh ấy hạ lệnh cho thuộc hạ ngầm của mình ở thành phố Hạ này giúp một tay,tìm tung tích của Liêu Thanh Dạ bằng mọi cách.Nhưng ở thành phố Hạ này thế lực của nhà họ Hàn không đủ lớn, vậy nên việc tìm kiếm có chút chậm trễ hơn.
Giờ khi nhìn thấy Liêu Thanh Dạ đã trở về,Hàn Yên sao có thể không vui mừng đến phát khóc được chứ.
Hàn Yên cậu từ khi nào lại nhõng nhẽo đến như vậy .
Mình chẳng phải là rất khỏe mạnh trở về rồi hay sao?
Liêu Thanh Dạ lấy tay giúp lau đi nước mắt trên má của Hàn Yên , nhìn hai con mắt thâm đen như gấu trúc của cậu ấy, vừa buồn cười lại vừa cảm thấy đáng thương.
Ukm, thật tốt khi cậu đã trở về!
Hàn Yên vừa khóc lại vừa cười, một lần nữa gục đầu vào ngực Liêu Thanh Dạ mà thút thít.

Từ tối qua cho đến giờ Hàn Yên như đang ngồi trên đống lửa, bởi vì không yên tâm mà không thể chợp mắt dù chỉ là một chút nào.Hàn Yên thật sự lo lắng, luôn tự trách bản thân vì mình đã không đến đó đón Liêu Thanh Dạ .Nếu như Liêu Thanh Dạ thật sự gặp chuyện gì không hay, thì cô có lẽ sẽ phải dằn vặt cả đời này.
Nhìn thấy Hàn Yên vì mình mà cứ như một đứa trẻ,Liêu Thanh Dạ thật sự rất cảm động,lấy tay vuốt nhẹ lên lưng cô ấy như an ủi.
Không biết hai người cứ đứng như vậy qua bao lâu,Hàn Yên dường như không có ý định muốn để Liêu Thanh Dạ vào nhà.Liêu Thanh Dạ thật là hết cách ,chỉ đành vừa cưng chiều, vừa đùa giỡn nhìn Hàn Yên nói.
Mình thật sự là không bị làm sao ,nhưng cặp chân của mình thì thật sự sắp không ổn rồi đó.
Nếu cậu còn không để mình vào nhà, e rằng lát nữa mình sẽ phải cả đời tàn phế mất thôi
Đúng rồi,đúng rồi....!mình xin lỗi,tại mình vui quá nên quên mất.
Cậu mau vào đi
Hàn Yên lúc này mới phát hiện ra họ vậy mà vẫn còn đang đứng ở ngay cửa , mà Liêu Thanh Dạ vẫn còn chưa bỏ giày ra.Vậy nên lập tức buông Liêu Thanh Dạ ra, để Liêu Thanh Dạ tháo giày để lên kệ sau đó cả hai cùng nhau đi vào trong .
Thanh Dạ, rốt cuộc từ tối qua cho đến giờ cậu đã đi đâu vậy.
Còn nữa,bộ đồ này là cậu mới mua sao?
Tại sao trước giờ mình chưa từng thấy cậu mặc qua lần nào?
Hàn Yên đi phía sau Liêu Thanh Dạ không ngừng tò mò truy hỏi, muốn biết rốt cuộc thì Liêu Thanh Dạ không về nhà vậy thì sẽ ở đâu.

Ánh mắt lại rơi trên bộ đồ mà Liêu Thanh Dạ đang mặc trên người, càng thêm nghi ngờ mà hỏi dồn dập.
Liêu Thanh Dạ nghe thấy Hàn Yên hỏi như vậy thì có chút không tự nhiên, cô đưa tay lên chỉnh chỉnh lại cổ áo cao hơn một chút.

Mộ Trác Khải mặc dù rất đáng ghét, nhưng quả thật anh ta cũng rất tinh ý khi lựa chọn bộ đồ kín cổng cao tường như thế này .Vừa hay có thể giúp cô che đi những dấu vết mà tối qua anh ta để lại tên người cô,đặc biệt là dấu răng rất rõ ràng ở trên bã vai.Nếu như để Hàn Yên nhìn thấy, chắc chắn cậu ấy sẽ hỏi cho đến cùng, đến lúc đó e rằng Liêu Thanh Dạ sẽ không thể giấu được nữa.
À,tối qua mình vốn dĩ là muốn đến đón Miu Tử cùng về,nhưng sau đó lại gặp được một người bạn của mình thời tiểu học.Mình đã đến nhà cậu ấy chơi, vì quá trễ nên mình ngủ lại nhà cậu ấy luôn.Điện thoại lại hết pin nên mình không thể gọi về thông báo cho cậu được.
Còn bộ đồ này, cũng là do người bạn đó đã tặng mình
Liêu Thanh Dạ mặc dù cố tỏ ra tự nhiên, nhưng bên trong lại có hơi chột dạ khi nói những lời này.

Lý do này cô cũng đã nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được,chỉ là Liêu Thanh Dạ có chút không ngờ đến,ngay đến cả bộ đồ mà Hàn Yên cũng có thể tinh ý nhìn ra được.
Người bạn đó của cậu rất giàu sao?
Hàn Yên dường như vẫn còn chưa tin lắm, nếu như cô không nhìn nhầm thì bộ đồ Liêu Thanh Dạ đang mặc trên người là của một nhãn hàng thời trang cao cấp.Giá trị của nó phải lên đến mấy vạn tệ, chưa nói đến đó lại là sét đồ mới nhất, xa xỉ nhất trong bộ xu tập của nhà mod vừa ra cách đây không lâu,sợ rằng có tiền cũng khó mà mua được.
Ukm, đúng vậy.
Gia đình cậu ấy cũng rất khá giả, bộ đồ này cậu ấy mặc chán rồi nên muốn tặng lại cho mình
Liêu Thanh Dạ nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Hàn Yên , cô không biết rốt cuộc mình đã nói sai ở đâu.Nhưng lời đã tuột ra khỏi miệng cũng không thể sửa lại được,vậy nên có hơi mắc tự nhiên,đứng lên đi rốt một cốc nước muốn trốn tránh ánh mắt của Hàn Yên .
Thật sự chỉ là khá giả thôi sao?
Hàn Yên sao có thể không nhìn thấy vẻ mặt lúng túng không được tự nhiên kia của Liêu Thanh Dạ được chứ.
Đừng nói là khá giả, sợ rằng ngay đến cả một thiên kim tiểu thư ở thành phố Hạ này,nếu muốn đặc mua nó cũng phải mất một thời gian mới có thể có được.
Ukm,đúng vậy?
Liêu Thanh Dạ đang uống nước xuýt nữa thì bị nghẹn.Liêu Thanh Dạ bởi vì không biết được giá trị thật của bộ đồ mới có thể mạnh miệng mà chắc chắn đến như vậy.Còn Hàn Yên thì khác, dù sao lai lịch và thân thế của cô cũng không hề đơn giản, vậy nên về khía cạnh này, cô vẫn là am hiểu hơn Liêu Thanh Dạ một bậc.
À, mà tại sao nãy giờ mình không nhìn thấy Miu Tử đâu.
Không phải là con bé ra ngoài tìm mình rồi đó chứ?

Nhận thấy Hàn Yên vẫn chưa tin, dường như vẫn còn muốn hỏi thêm gì đó,Liêu Thanh Dạ lập tức đánh trống lảng sang chuyện khác.Mà quả thật từ khi vào nhà cho đến giờ,vì bị Hàn Yên hỏi dồn dập nên Liêu Thanh Dạ cũng đã quên mất đi Liêu Miu Tử.Mà lúc này khi nhớ ra, bắt đầu ngó nghiêng ngó dọc muốn tìm kiếm, cảm thấy có chút kỳ lạ vì sao lại không nhìn thấy Liêu Miu Tử đâu.
Chẳng phải cậu nói đến đó đón Miu Tử hay sao?
Điện thoại của cậu và Miu Tử đều không thể gọi được, nên mình còn tưởng là hai người các cậu đã đi chung với nhau
Hàn Yên dường như cũng ngay ra khi nghe thấy Liêu Thanh Dạ hỏi vậy.Qủa thật từ nãy giờ cô cũng quên mất đi chuyện của Liêu Miu Tử, giờ Liêu Thanh Dạ hỏi nhất thời cũng khiến Hàn Yên bị bất ngờ.
Không có,tối qua mình vẫn chưa gặp được Miu Tử
Liêu Thanh Dạ bắt đầu có một dự cảm chẳng lành, vội vàng đi đến lấy điện thoại đã tắt nguồn từ khi nào,gim vào ổ sạc,muốn mở điện thoại lên gọi cho Liêu Miu Tử.
Mình đã điện cho Miu Tử rất nhiều lần , nhưng điện thoại của con bé đến giờ cũng không thể liên lạc được
Hàn Yên lúc này cũng bắt đầu lo lắng, Liêu Thanh Dạ vừa về cô còn chưa hết mừng, giờ Liêu Miu Tử lại đột nhiên biến mất, đây rốt cuộc là sao cơ chứ?
Điện thoại vừa được mở lên ,đã có thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn được gửi đến.

Liêu Thanh Dạ lập tức mở ra xem , ngoại trừ những cuộc gọi nhỡ của Hàn Yên ra, thì còn có hai cuộc gọi nhỡ là do Liêu Miu Tử gọi đến từ tối qua.Nhìn vào thời gian hiện trên đó,có lẽ là khoảng hai mươi phút sau khi cô bị bọn người xấu xa kia chuốc thuốc, nên đã không hay biết gì.
Bàn tay Liêu Thanh Dạ bắt đầu rung nhẹ, cô liền mở tin nhắn ra ,muốn xem là do ai gửi đến,vừa đọc xong ,Liêu Thanh Dạ đã không thể bình tĩnh được nữa.Tin nhắn là do Liêu Miu Tử gửi cho cô, trên đó chỉ viết ngắn gọn mấy từ, nhưng khiến cả người Liêu Thanh Dạ lạnh toát, bàn tay rung rẩy sắp không thể đứng vững được nữa.
Chị, đợi em!
Em nhất định sẽ trở về tìm chị
Liêu Thanh Dạ chao đảo sắp ngã,cũng may Hàn Yên đứng ngay ở bên cạnh đã kịp thời đỡ lấy.Hàn Yên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ đến thất thần của Liêu Thanh Dạ cô biết đã xảy ra chuyện chẳng lành, liền bước đến muốn xem rốt cuộc là tin nhắn của ai.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn mà Liêu Miu Tử để lại,Hàn Yên cũng không thể bình tĩnh được nữa, nhìn Liêu Thanh Dạ .
Liêu Miu Tử ,em rốt cuộc nói vậy là có ý gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK