Beta: Chin ✿, Nguyệt Hạ.
________________________________
Tối nay Diệp Nha muốn ở lại phòng của Hạ Tình, hai tiểu quỷ sau khi tắm rửa mặc quần áo xong xuôi thì đuổi bảo mẫu đi, kiên quyết kéo Hạ Dữ vào trong.
Hôm qua, sau khi tham gia hoạt động, Hạ Dữ mới trở về từ thành phố C, liên tục nhiều ngày ngày đêm đảo lộn, thiếu ngủ, bây giờ cả người đều mệt mỏi. Hắn lười biếng mặc cho Hạ Tình lôi kéo, sau khi vào phòng tiện thể đi lên giường, thϊế͙p͙ đi được một lúc thì Hạ Tình đặt ʍôиɠ ngồi lên người hắn.
"Chú! !"
Một chưởng đập vào ngực.
Tràng đập tay giòn giã vang lên kinh động đến giấc ngủ của Hạ Dữ, hắn trợn to hai mắt:"Làm sao?" Hắn nói ra hai chữ một cách uể oải.
Hạ Tình chống nạnh ra lệnh:"Chú phải giúp Nha Nha!"
"Ừ ?" Hạ Dữ quay sang bên cạnh nhìn, so với đứa cháu gái đang oang oang quạc quạc này, thì Diệp Nha gần hai tuổi trông khôn khéo đáng yêu hơn, lúc này đang cắn đầu ngón tay ngồi đối diện nhìn hắn, ngoan ngoãn y như công chúa nhỏ trong truyện cổ tích.
Hạ Dữ không hiểu sao cảm thấy mình khỏe hẳn lên, tùy tiện duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu Diệp Nha:"Nha Nha làm sao vậy?"
Hạ Tình ríu rít kể lại chuyện vừa xảy ra, kết luận một câu:" Ba của Nha Nha không đồng ý cho em ấy kiếm tiền, nên chú hãy trở thành người giám hộ của Nha Nha để Nha Nha có thể kiếm tiền đi!"
Cái này không đùa được đâu.
Hạ Dữ không suy nghĩ liền từ chối:" Chú đã từng tiếp xúc với Diệp tổng, tính tình vô cùng nóng nảy, nếu để ông ấy biết chú dẫn con gái cưng của người ta đi làm người mẫu, chẳng phải là sẽ tìm chú tính sổ sao?" Lại lắc đầu một cái:"Không được không được."
Diệp Nha rũ mắt mất mát, xích lại gần một centimét :" Nhưng, nhưng con không phải con gái cưng của ông ấy..."
Hạ Tình rất đau lòng phụ họa:" Đúng, ông ta không hề thích Nha Nha một chút nào."
"Ba thiếu 15 tỉ, chú biết 15 tỉ là bao nhiêu không ạ?" Không có bất kỳ khái niệm nào về đồng tiền, đôi mắt Diệp Nha ngây thơ, thắc mắc, thiếu chút nữa làm Hạ Dữ cắn đầu lưỡi.
Hiện tại Hạ Dữ trong phạm vi lưu lượng hàng đầu, là sao nam dẫn đầu nhưng dù thế cũng không thể kiếm được 15 tỉ ! Ok?!
Nhà giàu nhất không hổ là nhà giàu nhất, ngay cả thiếu nợ cũng khác hẳn với bọn họ.
Hạ Dữ âm thầm khâm phục, nói:" Coi như con đi kiếm tiền thì đối với cha con cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi."
Đối với ngành nghề này Hạ Dữ hiểu rõ, ở trong nước nghề người mẫu không tính là được ưa chuộng, người mẫu nhí càng khó hơn, như Diệp Nha không bối cảnh không kinh nghiệm, chụp một giờ căng lắm thì được 500 đồng, mà làm được nhiều hơn thì cũng không vượt qua một nghìn. Chủ yếu là vất vả, mùa hè chụp quần áo mùa đông, mùa đông chụp quần áo mùa hè, một ngày thay từ mấy chục đến trăm bộ.
Vất vả nửa ngày, chút tiền đó đối với món nợ của Diệp Lâm Xuyên còn chẳng đủ nhét kẽ răng.
"Nha Nha ngoan nào, chúng ta không chụp cái đó nữa." Hạ Dữ cảm thấy cô gái nhỏ thật đáng thương mà, gia đình đeo trêи lưng một món nợ, ba không thương yêu, ấy vậy mà vẫn còn muốn giúp người nhà giảm bớt gánh nặng, trong lòng lập tức thương xót:" Thế này nhé, chú cho con một tấm thẻ, con len lén đưa cho anh trai đang bị bệnh, nếu anh con bị ốm có thể nói với chú để chú giúp con bố trí bác sĩ."
Diệp Nha phồng má, lắc lư đầu, giọng nói yếu ớt:" Nhưng con đã nói chuyện với Vương thúc thúc rồi, thất hứa không tốt."
Hạ Dữ sửng sốt một chút ,cười.
Cô bé tuổi tác tuy nhỏ nhưng biết rất nhiều.
"Con thật sự muốn đi?"
"Muốn ạ."
Cuối cùng Hạ Dữ mềm lòng:"Được, ngày mai chú đưa con đi xem một chút, đến lúc đó con sẽ biết là không dễ dàng gì đâu." Trước khi kí hợp đồng người mẫu nhí thì phải trải qua một buổi chụp thử trước, chụp thử cũng được thù lao, nhưng mà có hơi ít, đến lúc đó cô sẽ biết cuộc việc rất khó khăn, sẽ không ầm ĩ muốn đi chụp hình nữa.
Thấy Hạ Dữ đáp ứng hai người trố mắt nhìn nhau ngay sau đó nhào tới —
"Chú, chú thật tốt ——!"
Hạ Dữ không chịu nổi hai đứa con nít nhào tới, khuôn mặt nghẹn đỏ:" Mấy đứa đè chết chú rồi!"
***
Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Dữ nói với chị dâu mình một tiếng rồi mang theo hai đứa nhỏ ra khỏi nhà.
Bình thường chỉ cần hắn được nghỉ thì sẽ đưa Hạ Tình ra ngoài chơi, Thư Mỹ Thần tưởng rằng lần này cũng vậy, nên cũng không hỏi nhiều.
Lấy xe từ ga-ra, Hạ Dữ ôm các cô lên ghế ngồi của trẻ em, lái xe đến cung thiếu nhi. Rất nhanh đã đến nơi, sau khi đến quầy lễ tân nói rõ mục đích, họ lẳng lặng chờ ở phòng tiếp khách, rất nhanh, Vương Hoành Nho cách đó không xa đi tới.
Hắn thấy Diệp Nha thì vẻ mặt sáng lên, cô bé đã béo hơn so với lúc ở trung tâm thương mại nhiều, gương mặt ngọt ngào, dáng người càng thêm xinh đẹp đáng yêu, chắc chắn khi lên hình sẽ không kém.
"Anh là phụ huynh của Nha Nha phải không ?" Vương Hoành Nho tự nhiên đưa tay qua chào hỏi.
Hạ Dữ đội mũ, khẩu trang che kín mặt, kính đen thì đặt ở sống mũi, gương mặt bịt kín, lúc vào cửa không có ai nhận ra hắn là Hạ Dữ đang nổi kia.
Hạ Dữ chống cằm lên tay.
"Tới phòng làm việc ngồi rồi nói đi." Vương Hoành Nho đi phía trước, tùy ý lải nhải việc thường ngày:" Lúc trước con trúng thưởng quần áo, mặc có thích không?"
Lúc trước Đồng Tâm Chi Gia đã gửi đến bốn, năm thùng lớn, đều là mấy sản phẩm xịn sò, không biết làm sao Diệp Nha không mặc được mấy lần thì đã bị cất đi.
Đi vào phòng làm việc, Vương Hoành Nho bảo trợ lý đi pha trà, mời ba người ngồi xuống, sau đó đưa hợp động đã chuẩn bị trước ra:"Đây là hợp đồng. Đúng rồi không biết tôi nên xưng hô thế nào." Lúc này Vương Hoành Nho mới nhớ tới tên của người giám hộ.
Hạ Dữ lặng lẽ bỏ mũ và kính ra, rồi gỡ khẩu trang xuống, gương mặt hoàn toàn hiện ra.
Gương mặt hắn đúng kiểu con gái thích nhất, khuôn mặt nhỏ, mắt hắn không thâm thúy quyến rũ như Diệp Lâm Xuyên, nhưng lại ẩn ý đưa tình rất lôi cuốn. Khi nhìn thấy gương mặt này hô hấp Vương Hoành Nho cứng lại, đột nhiên nhớ tới tấm áp phích to lớn nào đó trong phòng ngủ.
Đây chẳng phải là Hạ Dữ sao?!!
Là sao nam mà vợ hắn thích nhất, mấy chục nồi bánh chưng rồi mà suốt ngày xem ti vi đến si mê rồi nói cái gì mà :" Dữ cục cưng, mẹ yêu con!"
Đây chính là thằng nhãi con in tờ nét mà hắn chưa từng gặp mặt!
Vương Hoành Nho kinh hãi.
Biểu cảm của hắn bị Hạ Dữ thu hết vào tầm mắt, cười cười:"Có vẻ như giám đốc Vương biết tôi."
Vương Hoành Nho lúng túng thu lại ánh mắt, ho nhẹ hai cái nhìn về phía Diệp Nha:" Vậy đây là ..."
Diệp Nha đang nghĩ nên trả lời thế nào thì Hạ Dữ đã nói thay cô:" Tôi là chú con bé."
"Vậy ba của bé..."
Hạ Dữ trả lời:" Ông ấy không tiện tới."
Vương Hoành Nho không hỏi nhiều nữa.
Hạ Dữ nhận lấy hợp đồng rồi lật xem, lướt nhanh qua thì bỗng cau mày lại :" Thời gian chụp vào thứ bảy và chủ nhật? Lại còn phải phụ trách livestream sản phẩm mới?"
"Nghĩ đến việc bọn trẻ phải đi học, nên đã sắp xếp như vậy."
"Một giờ ba trăm."
Mức tiền này còn thấp hơn so với dự tính của Hạ Dữ.
Vương Hoành Nho không hiểu sao chợt thấy căng thẳng:"Nếu như lượng tiêu thụ tốt, về sau giá tiền sẽ tăng lên."
Hạ Dữ lắc đầu, để hợp đồng lên bàn, hơi không đồng ý:" Thứ nhất, thời gian chụp 6 giờ là quá nhiều, Nha Nha mới ba tuổi, không thể chịu được lượng công việc lớn như vậy. Thứ hai, giá tiền như vậy là thấp hơn giá thị trường." Hạ Dữ cười :" Mặc dù tôi không phải là người mẫu chuyên nghiệp, nhưng cùng trong một vòng tròn nên cũng hiểu, Đồng Tâm Chi Gia dù sao cũng là một thương hiệu lớn, không thể lấy lí do Nha Nha nhà tôi không kinh nghiệm mà ép buộc giảm giá xuống cả."
Vương Hoành Nho lúng túng:"Thời gian có thể rút ngắn, nhưng giá tiền là cấp trêи quyết định, tôi chỉ là một giám đốc nho nhỏ chỉ có thể tăng giá lên 500."
Hạ Dữ giơ lên một ngón tay:"Một ngàn, làm việc 3 giờ."
Hô hấp Vương Hoành Nho cứng lại.
Đúng là càn quấy, những người mà có chút danh tiếng họ thuê mới có cái giá này.
Vương Hoành Nho nhìn Diệp Nha một chút, dáng dấp cô bé quả là đáng yêu vui mắt, nhưng ...
"Hơn nữa, bên trêи cũng không đề cập đến việc chia hoa hồng trong thời lượng phát sóng trực tiếp." Hạ Dữ tùy tiện tìm ra chỗ sơ hở:"Chia thì cứ dựa theo 3 phần trăm tiêu thụ mỗi ngày, điều này không quá phận phải không?"
So với phát sóng trực tiếp mỹ phẩmvà quần áo nữ, quần áo trẻ em tiêu thụ yếu hơn, doanh thu từ việc phát sóng trực tiếp của bọn họ cũng không tốt lắm.
Vương Hoành Nho rơi vào trầm tư.
Đôi mắt trong trẻo của Diệp Nha lóe lên, đột nhiên nói:" Chú, con muốn nuôi anh."
Vương Hoành Nho sửng sốt :"Con có anh?"
Không đợi Diệp Nha trả lời, Hạ Tình đã nghẹn ngào rơi lệ:"Anh của Nha Nha bị bệnh. Không có tiền chữa trị sẽ chết mất."
"?"
Diệp Nha mặt đầy dấu hỏi nhìn sang.
"Con..."
Hạ Tình chọc mạnh vào tay để sau lưng Diệp Nha.
"Chú, xin chú thương xót." Hạ Tình tủi thân:" Chú giúp Nha Nha đi, nhìn dáng dấp chú..." Hạ Tình nhìn cái đầu hói của Vương Hoành Nho, rồi lại đến bụng bia, miệng mấp máy, bỗng nhiên từ ngữ có chút nghèo nàn:" Giống người tốt."
Phụt.
Hạ Dữ suýt nữa cười ra tiếng.
Mắt Vương Hoành Nho giật giật, cô gái nhỏ này nếu đã không khen được người ta thì đừng cố bóp méo chớ?
"Chú ơi, Nha Nha có thể biểu diễn tài nghệ." Diệp Nha quay người lấy ra mấy thanh tre từ trong túi, nhảy khỏi ghế sa lon đi đến bên cạnh Vương Hoành Nho, hướng về phía hắn rồi gõ, đầu gật gù theo nhịp điệu :"Năm nay Nha Nha ba tuổi rưỡi, biết chơi trúc bản biết ăn cơm, tất cả là do người ba thất bại, không có cách nào nên đành phải mở quán bán nghệ."
Tạch tạch tạch, tạch tạch tạch, tạch tạch tạch lộc cộc.
Trong thời gian ngắn ngủi, một tay Diệp Nha chơi đàn tre như hô mưa gọi gió, hai tay nhỏ bé cứ như thế trời sinh đã vậy rồi ấy.
Không chỉ Vương Hoành Nho trợn mắt há mồm mà ngay cả Hạ Dữ cũng kinh sợ.
Đứa trẻ này... thật sự là mới đến lớp chồi sao?!
"Cô gái nhỏ biểu diễn không tệ!"
Đùng một tiếng, cửa bị đẩy ra, một ông cụ quần áo giản dị vừa vỗ tay vừa đi vào.
Thấy người tới, trong lòng Vương Hoành Nho hồi hộp một chút, vội vàng đứng dậy:"Sao Chủ tịch Trình lại tới vậy?"
Ông cụ đầu đầy hoa râm này chính là vị chủ tịch tính trẻ con kia, nói là chủ tịch nhưng thật ra chỉ là trêи danh nghĩa, từ lâu công ty đã giao cho con gái ông xử lý rồi, hôm nay vừa đúng dịp đi ngang qua nên ra xem một chút, không ngờ rằng lại được dịp nhìn thấy một cô gái nhỏ chơi kuaiban(*).
_________________________
* Kuaiban là một hình thức biểu diễn kể chuyện miệng đó là phổ biến ở miền bắc Trung Quốc. Nó là một loại shuochang, phần nào tương tự như đọc rap.
________________________
Người già hay thích trẻ con, Diệp Nha tay cầm trúc bản đứng bên ghế sa lon, trong mắt mang theo sự tò mò không hề che giấu, vẻ ngoài ngây thơ khiến ông cụ cười càng thêm hiền hậu.
Phía dưới trúc bản có khắc một ký hiệu nho nhỏ, ông lão lập tức chú ý tới điểm này.
Ông nhìn chằm chằm trúc bản một lúc, khom người hỏi:" Nói cho ông nghe, cái trúc bản này là ai cho con?"
"Thầy con cho ạ."Lời Diệp Nha nói là sự thật .
"Thầy nào vậy?"
Trí nhớ Diệp Nha rất tốt, cho dù đã khá lâu không gặp lại người thầy dương cầm kia nhưng vẫn nói ra cái tên đó chính xác :"Trình Viễn Tân, thầy Trình , thầy ấy dạy anh cháu đánh đàn dương cầm."
Mắt ông Trình sáng lên, quả nhiên.
Ông cầm hợp đồng lên nhìn một chút:" Đây là người mà Tiểu Vương vừa ý sao?"
Vương Hoành Nho quy củ gật đầu một cái, lặp lại từ đầu đến cuối điều kiện Hạ Dữ đề cập, sau đó yên lặng chờ đợi ông cụ trả lời. Ông tiện tay ném hợp đồng lên bàn, vỗ vai Diệp Nha một cái: "Không tốt."
Trong mắt Vương Hoành Nho lóe lên sự thất vọng, quả nhiên yêu cầu này không thể đáp ứng, hắn thật sự thích Diệp Nha, nếu không đã không chờ lâu như vậy, đáng tiếc...
Tiếc nuối còn chưa qua đi thì lại nghe được âm thanh của ông cụ.
"Một giờ tính một ngàn rưỡi, theo giá cả của Trác Giai Tư, phát trực tuyến chia 4%." Ông Trình chống gậy nhìn cái mặt đờ đẫn của Hạ Dữ :"Cậu thấy có được không?"
Cái này... dĩ nhiên là được rồi!
Hiện nay Trác Giai Tư là ngôi sao nhí nổi tiếng, Diệp Nha chỉ là một bé gái không danh tiếng làm sao có thể đành đồng với cô bé đó, được thế này thì tốt quá rồi.
Ông Trình hài lòng gật đầu, rồi vỗ vỗ đầu Diệp Nha:" Hợp đồng này coi như là tôi đi cửa sau để quyết định, tốt nhất là các cậu đừng để lộ ra ngoài, bớt ồn ào."
Bọn họ đều biết đạo lý này, tất nhiên không có ý kiến gì.
Diệp Nha nhìn trúc bản trêи tay, đột nhiên hiểu được, ngửa đầu nhìn ông lão mặt mũi hiền lành :"Ông biết thầy Trình phải không ạ?"
"Cô gái nhỏ thật thông minh." Ông cười to hai tiếng:"Trình Viễn Tân là con của em trai ông, dù sao ông cũng nhìn đứa bé lớn lên." Năm xưa Trình gia mở gánh hát, kịch nói(*) và chơi kuaiban, có tiếng tăm lừng lẫy trong nghề. Ông Trình coi kịch nói là sở thích của mình và không muốn coi nó như công việc, vì vậy ông tự tạo dựng Đồng Tâm Chi Gia.
______________________
* Kịch nói là một kiểu hài kịch của Trung Quốc, là hình thức nghệ thuật được mọi người yêu thích nhất. Nó là một nghệ thuật đấu khẩu, dường như cãi nhau nhưng lý lẽ thật khôi hài.
______________________
Nhưng mà tuyệt đối không nghĩ tới, người mẫu nhỏ mà cấp dưới vừa ý này lại có dính líu đến cháu mình, nó đã bằng lòng đưa trúc bản thì chứng tỏ nó rất thích cô bé này.
Họ ở trong phòng làm việc nói chuyện một hồi, ký hợp đồng xong rồi quyết định thời gian chụp ngày mai, cả đám người cùng với ông Trình đứng đợi chờ ở cửa thang máy .
Thang máy từ từ lên cao.
Đinh.
Cửa mở ra hai bên.
Vào lúc Diệp Nha định bước chân vào thì lá nhỏ trêи đỉnh đầu giữ cô lại, tiếp theo hoa hồng bảo vệ Hạ Tình cũng hiện lên, khiêu vũ ca hát trêи không trung.
"Thang máy sẽ rơi, sẽ có người chết."
"Máu sẽ nở như hoa, máu sẽ nở như hoa..."
Diệp Nha nháy mắt mấy cái, không kìm được nhìn về phía ông cụ hòa ái dễ gần kia.
Cô duỗi tay nhỏ bé của mình níu lấy:" Ông ơi..."
"Làm sao vậy?" Ông Trình kiên nhẫn đợi cô gái nhỏ nói chuyện.
Diệp Nha sợ sệt nhìn về phía thang máy:"Chúng ta ngồi xuống đã."
Thang máy đang mở ra bởi vì không người nền một lần nữa khép lại, Hạ Dữ chỉ cho là trẻ con tuỳ hứng, cũng không để lời này trong lòng, hắn lại nhấn xuống nút thang máy, kỳ lạ cửa thang máy lần này không mở, con số trêи màn ảnh nhấp nháy với tốc độ kỳ lạ. Ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng vang rất lớn, thang máy rơi thẳng từ tầng mười xuống.
Âm thanh chấn động bất ngờ khiến mặt Hạ Dữ tái xanh, không tự chủ lui về phía sau lui về sau mấy bước, đờ đẫn nhìn cánh cửa thang máy.
"Ông Trình, ngài không sao chứ?!!"
Vương Hoành Nho và những nhân viên làm việc khác vội vàng chạy đến phía ông cụ, thấy ông Trình vẫn chưa đi thì đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
"May quá, may là ngài chưa đi."
Ông Trình từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, hỏi:"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Dưới tầng nói thang máy gặp sự cố, thậm chí bị biến dạng." Vương Hoành Nho nhớ đến ông Trình mới ra cửa, sợ đến nỗi chạy thẳng đi tìm:" May là trong thang máy không có ai, làm tôi sợ muốn chết, hù chết tôi rồi."
Hạ Dữ và ông Trình không lên tiếng, không tự chủ được mà nhìn về phía Diệp Nha.
Thật lâu, Hạ Dữ mới cứng ngắc nói:" Nha, Nha Nha biết à?" Ma xui quỷ khiến, hắn hỏi một câu như vậy.
Diệp Nha lắc đầu một cái, cúi đầu chỉ giầy ông cụ:"Dây giày ông bị tuột rồi."
Hôm nay ông đi giày thể thao cho dễ vận động, không biết từ lúc nào dây giày đã bị tuột hết.
Diệp Nha ngồi xuống. Cô vì ông cụ buộc dây giày, âm thanh ngọt ngào :"Ông là người tốt, không thể bị ngã được."
Ông Trình ngẩn ra, vừa ấm lòng vừa nhớ lại mà sợ, nếu không có Diệp Nha kéo lại, mấy người bọn họ có thể đã bị nhốt bên trong. Ông cụ hít sâu một cái, cảm kϊƈɦ vỗ vỗ đầu Diệp Nha.
Diệp Nha đứng dậy ngửa đầu, đôi mắt trong trẻo ngập nước:"Tiểu Diệp Tử sẽ chúc phúc ông."
Ông đã cho cô công việc thế nên ông là người tốt.
Ông nhất định có thể sống cực kỳ lâu.
"Ông Trình, thang máy không có vấn đề gì, ngài có thể đi được rồi."
Ông Trình gật đầu, được nhân viên làm việc đưa vào thang máy.
Hạ Dữ sợ, cũng không muốn chen chúc vào thang máy nữa, vì vậy dắt hai bạn nhỏ đi thang bộ. Nhưng mới đi được hai, ba tầng Hạ Tình bắt đầu than phiền, lẩm bẩm muốn Hạ Dữ cõng.
Hắn vừa mới bị dọa sợ, chân cũng mềm nhũn, làm gì còn sức lực cõng Hạ Tình.
Hạ Dữ liếc về phía Diệp Nha, vẻ mặt cô gái nhỏ chuyên tâm, đi từng bậc từng bậc thang một rất nghiêm túc.
—— có lẽ, vừa rồi chỉ là ảo giác?
Thật ra tất cả mọi thứ đều không phải ảo giác, dựa theo tình tiết ban đầu trong truyện, chú của Hạ Tình là Hạ Dữ sẽ mất mạng trong lần tai nạn này, và cũng là nguyên nhân tạo ra bóng ma tâm lí cho Hạ Tình. Kết quả ma xui quỷ khiến thế nào mà Diệp Nha lại dựa vào tố chất mạnh mẽ của mình cưỡng ép thay đổi số mệnh.
Hệ thống vừa xem nguyên tác vừa than thở, theo lý thuyết nếu tình tiết không hợp lý thì hệ thống có nhiệm vụ sửa đổi sẽ đứng ra sửa chữa.
Nhưng mà...
Không có.
Giao diện nhiệm vụ chỉ dừng lại ở nhiệm vụ phụ chưa hoàn thành, vẫn không có động tĩnh gì.
Đừng nói là chơi BUG đấy nhá?
Hệ thống kiểm tra thử nhưng mọi thứ đều cho thấy không có BUG nào cả.
Nó không nghĩ ra được vậy nghĩ làm méo gì, dù sao hệ thống sẽ không lừa gạt.
[Chú, chú làm phiền Nha Nha rồi. ]
Lại một lần nữa Hệ thống dùng lời nói nói lời trong suy nghĩ thay cho hình thức dùng miệng để diễn tả, cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Nha phồng lên, không vừa lòng nhắc nhở.
Hệ thống:[ Nha Nha, con biết sẽ có tai nạn à?]
Diệp Nha:[ Lá nhỏ trêи đỉnh đầu đã nhắc con, lá nhỏ thật tốt ~]
Nghe được lời khen, cỏ ba lá trêи đỉnh đầu xấu hổ cuộn tròn lại, cuối cùng không nén được vui mừng cong lá xuống, chạm nhẹ vào sợi tóc Diệp Nha một cái, hình như là hôn.
Diệp Nha che miệng cười khanh khách.
"Nha Nha, con cười một mình gì thế?"
Biểu hiện cô kỳ lạ, thành công thu hút sự chú ý của Hạ Tình.
Tâm tình Diệp Nha tốt, vụng về nhảy xuống dưới, giọng nói cũng tưng tửng theo:" Ngày mai Nha Nha có thể kiếm tiền nuôi gia đình rồi!"
Hạ Tình cũng vui vẻ theo, học theo dáng vẻ của cô nhảy từng bậc thang một:"Ừ! Nha Nha có thể kiếm tiền nuôi gia đình rồi!"
Xuống dưới lầu, Diệp Nha dừng bước nhìn Hạ Dữ, đôi mắt lóng lánh chân thành nói:"Cám ơn chú Hạ Dữ đã giúp đỡ con."
Vẻ mặt cute phô mai que của cô thành công động viên nội tâm bởi vì tai nạn mà đang sốt xình xịch của Hạ Dữ, xoa xoa đầu của cô:"Không việc gì, hai đứa không bị dọa chứ?"
Hai người cùng lắc đầu.
"Không có sao là tốt." Hạ Dữ thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt dặn dò:" Nhớ là về không được kể chuyện này cho mẹ cháu biết."
Nếu chị dâu và anh trai hắn biết được chắc bị dọa cho bay hết màu mất.
Ba người xuống tầng một, chỗ thang máy đang được những nhân viên chuyên nghiệp xử lí, xuyên qua đám người, Hạ Dữ thấy bên trong thang máy đã biến dạng hoàn toàn, bề ngoài bị ép xẹp lép, nếu có người bên trong...
Hắn giật mình, không dám chậm trễ kéo hai đứa bé rời đi.
**
Chủ nhật Hạ Tình có giờ học đàn violon, không có cách nào cùng Diệp Nha đi chụp hình, buổi chiều Hạ Dữ cũng có một hoạt động cần tham gia, được cái anh trai và chị dâu không ở nhà, cho dù đưa Diệp Nha ra ngoài thì bảo mẫu cũng không hỏi nhiều.
Hạ Dữ lại đưa Diệp Nha đến Đồng Tâm Chi Gia, xe bảo mẫu tạm dừng bên ven đường.
Nhìn Diệp Nha đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị, Hạ Dữ rất không yên tâm:"Có muốn chú để trợ lí ở lại giúp con không?"
Diệp Nha lắc đầu đeo túi nhỏ lên:"Chị trợ lí giúp chú Hạ Dữ."
Ối zời ôi ngoan thế.
Hạ Dữ sờ sờ mặt cô:"Chắc tầm ba giờ sau chú sẽ tới, chậm nhất cũng sẽ không quá bốn giờ, đến lúc đó sẽ tới đón con."
Thấy càng ngày càng đến gần tòa nhà chọc trời, nội tâm Diệp Nha vừa căng thẳng vừa nặng nề.
Bắt đầu từ hôm nay, bắt đầu từ bây giờ, cô chính là yêu quái nhỏ có trách nhiệm nuôi gia đình!!
Nhưng còn chưa bước chân vào cửa, đồng hồ thông minh đeo tay của cô truyền tới âm thanh, cúi đầu nhìn thấy là anh trai gọi tới, Diệp Nha không suy nghĩ liền đồng ý ngay.
"Nha Nha, bọn anh đi đón em rồi đây!"
Là giọng của Tử ɖu͙ƈ, nghe rất hăng hái.