• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hamster.



Beta: Darn, Nguyệt Hạ.



___________________________________



Tình trạng hiện giờ của Diệp Nha không thể tiếp tục chụp ảnh được nữa, ngay cả phát sóng trực tiếp buổi tối cũng phải dừng lại, nhϊế͙p͙ ảnh gia có thể hiệu được tình huống đặc thù này, không nhiều lời, liền tìm nhân viên công tác đưa bọn họ đi bệnh viện.



Vừa ra cửa, chân nhỏ Diệp Nha đột nhiên bị giữ chặt.



Cô cúi đầu, đối mặt với cặp mặt u lạnh của cậu bé.



Triệu Thần Tinh như có chuyện muốn nói, miệng mở một nửa, lại không nói câu nào. Cô nghiêng đầu nhỏ, nghi hoặc nhìn hắn.



"Triệu Thần Tinh, mày cút ra đây cho tao!!"



Điền Hựu Cầm phẫn nộ la lên.



Cậu nhìn Diệp Nha một cái thật sâu, rồi chậm rãi buông tay, vừa bước đi vừa ngoái đầu lại đi đến bên mẹ.



Trong khi người phụ nữa quở trách, đứa bé kia giống như người máy vậy, không buồn không giận, ngoan ngoãn nghe mắng.



Giọng nói mãi đến khi bọn họ vào thang máy mới nhỏ dần lại, Diệp Nha nằm trêи vai Diệp Lâm Xuyên xoay đầu nhìn sang hướng khác.



Diệp Lâm Xuyên mang Diệp Nha đi bệnh viện, đến phòng khám bệnh, kết quả rất nhanh đã có, lúc ngã không có tổn thương đến xương, vết thương bị bầm tím có vẻ nghiêm trọng, thực ra chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, bôi thuốc hai ngày là ổn rồi. Diệp Lâm Xuyên cầm tờ giấy kê thuốc, tạm biệt nhân viên công tác, ôm Diệp Nha về nhà.



Sau khi lên xe, Diệp Nha đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng.



"Chị còn chưa lấy tiền lương nữa" Cô nhăn gương mặt nhỏ tha thiết nhìn về phía công ty.



...Lúc nào rồi mà còn để ý tới vài đồng tiền lương của cô chứ.



Diệp Lâm Xuyên lấy điện thoại mở mật khẩu màn hình ra đưa cho cô, nói: "Thẩm Trú không phải đã giúp nhóc tạo tài khoản ngân hàng rồi sao, nhóc kêu người đại diện gửi vào tài khoản đi."



"Được" Diệp Nha mềm mại đáp một tiếng, tìm kiếm số điện thoại của Vương Đại Nho, sau khi kết nối, cô đọc từng số tài khoản ngân hàng. Vương Đại Nho đã sớm nghe chuyện cô bị Điền Hựu Cầm bắt nạt, liên tục căn dặn vài tiếng, lải nhải hồi lâu mới chịu cúp máy.



Diệp Nha nhìn điện thoại đăm chiêu, ngẩng đầu lên: "Chú ấy nói là có thể chuyển khoản bằng wechat, chị cũng muốn có wechat."



Lông mày Diệp Lâm Xuyên nhăn lại, "Tuổi còn nhỏ đã muốn voi đòi tiên rồi."



"Em tạo giúp chị đi." Diệp Nha đưa điện thoại tới.



Diệp Lâm Xuyên hừ lạnh, liếc xéo cô một cái: "Ta là trợ lý của nhóc à mà bắt ta phải nghe nhóc bảo sao làm vậy."



Con mắt Diệp Nha lấp lánh: "Em là người đại diện của chị đó."



Diệp Lâm Xuyên: "..."



Tắt xe, Diệp Lâm Xuyên xoay người vòng qua ghế sau, giơ bàn tay ra: "Đồng hồ."



Diệp Nga ngoan ngoãn đưa đồng hồ điện thoại thông minh của mình ra.



Ông nhận lấy, cúi đầu bắt đầu mò mẫm. Cả người Diệp Nha dán tới, tò mò nhìn ông loay hoay với cái đồng hồ nhỏ của mình.



Sắc mặt Diệp Lâm Xuyên âm trầm, đã mở được giao diện wechat đơn giản.



Lần đầu tiếp xúc với mấy cái này, Diệp Nha kinh ngạc cảm thán: "Oa~~~~"



Diệp Lâm Xuyên bắt đầu đăng kí.



Diệp Nha lại kinh ngạc cảm thán: "Oa~~~~"



Diệp Lâm Xuyên đăng kí xong.



Diệp Nha: "O...."



Bàn tay to lớn che miệng cô lại, mạnh mẽ chặn nửa chữ còn lại lại.



"Nhóc có phiền quá đấy" Diệp Lâm Xuyên liếc cô một cái, buông tay ra, "Để tên là gì."



Để tên là gì?



Diệp Nha đưa tay nhỏ lên xoa xoa cằm, suy nghĩ hồi lâu liền quyết định: "Nhất gia chi chủ (*)."



*Người lớn nhất trong nhà, đứng đầu.



Bốn chữ hùng hồn dõng dạc.



Đầu ngón tay Diệp Lâm Xuyên khựng lại, yên lặng gõ chữ: [Nhất gia chi tiểu*]



(*) Nhất gia chi tiểu: Nhỏ nhất trong nhà



―― Hoàn hảo.



Kết quả.



"Em trai, từ này viết sai rồi." Diệp Nha chỉ vào từ "tiểu" trong màn hình, nhắc nhở: "Đây là từ "tiểu" mà."



Diệp Lâm Xuyên: "?" mặt đầy vẻ hoài nghi cuộc đời..



Nhóc con này có thể biết nhiều từ như vậy sao? Ai dạy?



Cũng đúng.



Gen của nó không giống với người bình thường. Thơ ngắn cũng viết được, mấy chữ này có là gì.



Diệp Lâm Xuyên thấy lừa gạt không được, bất đắc dĩ phải sửa lại thành "chủ", Diệp Nha lần thứ hai tiếp tục chỉ bảo: "Sai rồi sai rồi, em lại sai rồi."



Lại nhiều lần sau, Diệp Lâm Xuyên đã không còn kiên trì: "Lại sai, không phải đã viết là "Nhất gia chi chủ" rồi sao, nhóc còn muốn thế nào nữa?"



"Chủ viết như thế này." Diệp Nha kéo bàn tay lớn của Diệp Lâm Xuyên lại, dùng ngón tay nhỏ di chuyển theo từng nét viết ra một chữ ――



[Vương] (*)



__________________________



* Chữ "chủ" [主]: người chủ, chủ nhân. Chữ "vương" [王]: vua, chúa. Hai chữ này chỉ khác nhau ở chỗ một cái trêи đầu có dấu phẩy và một cái thì không.



___________________________



?



???



Diệp Lâm Xuyên đầy mặt hoài nghi: "Cái chữ này là chữ chủ?"



Cô gái nhỏ: "Ừ!"



Cô còn ừ?!!



"Nhóc tỉnh táo chút đi, cái chữ này là chữ "vương" trong rùa đen, vương bát đản (*)."



_____________________________



* Vương bát đản: nghĩa là tên khốn, đồ khốn, khốn kiếp.



______________________________



Diệp Nha cố chấp lắc đầu, tin chắc mình không sai: "Không đúng không đúng, đây mới là chữ vương." Cô lại viết trêи tay Diệp Lâm Xuyên một chữ.



[Chủ]



Đùa cái gì vậy?



"Nhóc không phân biệt đâu là "vương" đâu là "chủ" sao?" Diệp Lâm Xuyên bị hai chữ này làm cho đau đầu, "Rốt cuộc là ai dạy nhóc viết chữ vậy?"



"Chị không có." Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Chị không nhầm, bởi vì "vương" cao quý hơn với những người khác, nên phải đánh một dấu vương miện để chứng minh thân phận, dấu phẩy trêи đầu kia chính là vương miện. "Vương" còn lợi hại hơn người bình thường nữa, vương sẽ có một tòa thành, một đám thần dân, có nhiều của cải hơn người khác, cho nên phải phẩy một cái, ngươi mới là nhầm."



Cô nói rất có đạo có lý, thế nhưng làm Diệp Lâm Xuyên đầy bụng kiến thức cũng không biết biện giải ra sao.



Diệp Lâm Xuyên nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ xinh đẹp đầy chắc chắn, yết hầu khẽ chuyển động, đem những lời nói vừa nghĩ ra nuốt xuống.



Quên đi.



Ai lại đi so với trẻ ranh.



Diệp Lâm Xuyên hít sâu một cái, gõ chữ trêи điện thoại ―― Nhất gia chi vương (*).



________________________________



* Nhất gia chi vương: làm vua một nhà.



________________________________



Ngày hôm nay.



Thật khó chịu.



Diệp Nha đăng ký WeChat xong, hệ thống tự động giúp cô thêm lựa chọn kết bạn có Diệp Thanh Hà và Thẩm Trú, Diệp Nha ngửa đầu nhìn Diệp Lâm Xuyên: "Em trai, em kết bạn với chị đi."



Diệp Lâm Xuyên chê phiền, nhưng vẫn đồng ý.



Cô thỏa mãn nhìn danh sách bạn bè của mình, đắc ý quên mất mà lắc lư cái chân bị thương của mình.



Cộp!



Chân trái bị thương đập mạnh vào cái ghế, nụ cười Diệp Nha cứng đờ, khóe môi đang nhếch chậm rãi rũ xuống, giây tiếp theo ――



"Oa oa ――!!"



Gương mặt tươi cười trong nháy mặt biến thành khóc nức nở.



"Đáng đời, ai bảo nhóc không cẩn thân." Diệp Lâm Xuyên liếc cô một cái, ngồi vào phía trước khởi động động cơ.



Diệp Nha khóc một lát lại thôi, thút tha thút thít nức nở bấm bấm trêи giao diện WeChat.



Tinh.



Tinh tinh tinh.



Điện thoại Diệp Lâm Xuyên để bên cạnh không ngừng vang lên, mở ra mới thấy tất cả đều tin nhắn Diệp Nha gửi tới.



[Nhất gia chi vương:......]



[ Nhất gia chi vương:!! ]



[ Nhất gia chi vương: (hình ảnh) ]



Cô càng bấm càng hăng say, chưa đến một phút đã gửi tới mười mấy cái chấm câu và hình ảnh vô nghĩa.



Diệp Nha tìm được gửi tin nhắn thoại, cô hắng giọng, ngọt ngào nói vào đồng hồ đeo tay: "Em trai, chị đói rồi."



Tinh.



Điện thoại của Diệp Lâm Xuyên: [Em trai, chị đói rồi.]



Diệp Nha sửng sốt nghe giọng nói của mình, bỗng nhiên lại vui tươi hớn hở cười ngây ngô.



Diệp Lâm Xuyên hoàn toàn không hiểu cái này thì có gì mà buồn cười, nhưng cô cười thật sự vui vẻ, giống như là phát hiện ra khó báu gì đó làm người ta vui vẻ, sung sướиɠ phát ra từ tận đáy lòng. Nhìn khuôn mặt vui sướиɠ kia, Diệp Lâm Xuyên không khỏi bị dao động, nở nụ cười theo.



"Tôi là tiểu yêu quái của nhân gian, đáng yêu xinh đẹp lại thông minh, hỏi trêи đời tôi yêu ai nhất, đó chính là ba ba và ma ma tôi ~"



Cô rung đùi đắc ý, giọng nói chậm rì rì cất lên.



Diệp Lâm Xuyên an tĩnh lái xe liếc về phía sau, nụ cười bên má dần nhạt đi, một tia dịu dàng nảy mềm lên từ trong lòng, xúc động mãnh liệt bao phủ trái tim ở nơi tường thành cứng rắn.



"Sau này mà có người bắt nạt nhóc, nhóc phải đánh trả."



Diệp Nha nhìn sang.



Diệp Lâm Xuyên nắm tay lái bằng một tay, lời nói đanh thép: "Trêи đời này không ai vô duyên vô cớ chịu tủi thân, hiểu không?"



Diệp Nha như suy tư gì đó gật gật đầu, lại suy tư hỏi: "Vậy, bây giờ có phải chị nên đánh người không?"



Diệp Lâm Xuyên nhíu mày.



Diệp Nha nhìn chằm chằm ông: "Em làm chị tủi thân."



Tay nắm tay lái của Diệp Lâm Xuyên bóp chặt lại.



Ông nhớ tới lúc mới gặp nhau, ông đã thô bạo đẩy cô ra. Bây giờ ngẫm lại hình như thật sự đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, những việc đó là khi ông mất đi lý trí, coi cô như máy móc, vốn dĩ không hề quan tâm.



Khi ông vẫn còn trong suy nghĩ hỗn loạn, cô gái nhỏ ngoan ngoãn cười, ngọt ngào nói: "Nói dùa thôi, em trai ngươi đừng nghĩ nhiều......"



Diệp Nha tiếp tục nghịch đồng hồ đeo tay: "Ba chị đã từng nói với chị một câu."



"Ba nhóc?"



"Cỏ bốn lá ba của ta!" Nàng rất kiêu ngạo, ánh mắt sáng lên lấp lánh.



Diệp Lâm Xuyên nghĩ cô nhóc này có phải là có một người ba hư cấu, lại còn không phải là người không.



"Nó nói cái gì." Diệp Lâm Xuyên không tự chủ được tiếp chuyện.



Diệp Nha từng câu từng chữ lặp lại lời nói chí lý của ba: "Ông ấy nói mỗi người con gái đều là bảo bối độc nhất vô nhị của người ba, không thể thay thế được. Chị biết con gái của em cũng là bảo bối độc nhất vô nhị của em trai, tuy rằng con gái em mất rồi, nhưng em nhất định vẫn còn nhớ bạn ấy, cảm thấy bạn ấy là tốt nhất."



Nghĩ đến con gái nhỏ, đáy mắt Diệp Lâm Xuyên xẹt qua một tia đau xót.



Ông không nói gì, trong xe chỉ có tiếng trẻ con non nớt tiếp tục vang lên. "Nhưng Nha Nha cũng là độc nhất vô nhị."



Tới đây lâu như vậy rồi, Diệp Nha sớm đã biết rõ thân phận và sự tồn tại của bản thân, cũng muốn bỏ qua những chuyện mà Diệp Lâm Xuyên đã làm.



Tiểu yêu quái sẽ không đi trách tội một người ba mất đi con gái, nhưng cũng không muốn sống giống một người khác.



Cỏ bốn lá chính là cỏ bốn lá, không thể biến thành người, cũng không thể biến thành con gái của người khác được.



Mẹ nói sinh mệnh đều là trời cho, cho dù là lá cây cũng đều có hoa văn độc đáo riêng; không ai có thể thay thế ai, càng không có ai có thể thay người khác sống hộ được.



"Em đừng coi chị là con gái yêu quý của mình, em có thể tiếp tục nhớ tới con gái em, chúng ta sau này vẫn có thể làm bạn tốt."



Diệp Nha nhìn thì non nớt đơn thuần đấy, nhưng thật ra cái gì cũng hiểu, thay đổi cách thức muốn kéo gần khoảng cách với Diệp Lâm Xuyên.



Hốc mắt Diệp Lâm Xuyên không biết vì sao lại đỏ lên, gượng gạo nở một nụ cười, nói: "Ai muốn làm bạn tốt với nhóc."



Diệp Nha sờ má, cũng không giận, cúi đầu làm nũng gửi voice chat cho anh trai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK