• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hamster



Beta: Chin



Cha Lưu lười cãi nhau với trẻ con, không vui mà dời tầm mắt, âm thanh hơi lớn: “Chỉ một câu thôi, cậu nếu không chịu trách nhiệm, chúng ta liền tìm luật sư!”



Diệp Lâm Xuyên sắc mặt không đổi, đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng.



Ông nhìn về phía Diệp Nha, hỏi: “Hắn ta đẩy ngươi?”



Diệp Nha gật đầu, ngồi xổm trêи mặt đất vén lên ống quần, đem làn da bị trầy xước cho Diệp Lâm Xuyên xem.



Diệp Lâm Xuyên thần sắc âm trầm, biểu tình không giống lúc nãy nữa, hai mắt đầy phẫn nộ.



Cha Lưu không hề cảm thấy có gì sai, khinh thường hừ một tiếng nói: “Con nít chơi va đập chỉ là chuyện bình thường, có quan trọng bằng cái đầu bị chảy máu của con tôi không?”



Diệp Nha lý giải không được logic của ông ta, trong mắt tràn đầy mờ mịt: “Vậy Lưu Tử Thật bị va đập cũng không phải chuyện bình thường sao? Đầu với chân cũng là bộ phận của cơ thể mà, chú vì cái gì lại bất công như vậy?”



Hạ Tình hát đệm: “Ý của chú là Lưu Tử Thật ngoại trừ cái đầu không thể rớt, những nơi khác rất dễ đứt sao?”



Cha Lưu trăm triệu lần không nghĩ tới cô gái nhỏ sẽ dùng lời nói của mình mà khịa lại, tức khắc không biết nói cái gì, mắt trừng lớn, sắc mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.



Cô Lý nhân cơ hội đứng ra nói: “Đúng như là ngài nói, con nít khi chơi đùa khó tránh khỏi chuyện va đập, lần này là do các cô giáo chúng tôi thất trách, lần sau chúng tôi nhất định sẽ chú ý, xin ngài nên bình tĩnh mà nói chuyên, không cần phải tức giận như vậy.”



Cha Lưu càng tức giận: “Lần sau? Cô còn muốn có lần sau?! Con của tôi vô duyên vô cớ bị đánh đó?!”



“Lưu tiên sinh, con của anh đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ bị đánh rồi.” Lời nói của Diệp Lâm Xuyên không cao ngạo không nóng nảy, cùng hành vi cuồng bạo của cha Lưu tạo nên hai phe đối lập, ông nhẹ cười một cái, “Mọi việc có nhân thì có quả, bọn họ nói là con của anh đẩy con gái tôi trước, một khi đã như vậy, chúng ta có phải hay không nên thảo luận về hành vi của trẻ con một chút, lúc sau lại nói chuyện khác, cũng phải tôn trọng thứ tự trước sau phải không, ngài nói đi?”



Diệp Lâm Xuyên dùng kính ngữ, bất quá ánh mắt lại ra vẻ khinh miệt cùng trào phúng có thể thấy là ông đang rất xem thường.



Cha Lưu không nói một tiếng, Diệp Lâm Xuyên ý cười càng sâu, thu liễm ánh mắt lại nhìn về phía cô Lý: “Tôi cũng không muốn làm Lưu tiên sinh hiểu lầm chúng ta là người không biết nói lý, nhà trẻ hẳn là có camera theo dõi, tôi muốn cái đó trở thành chứng cứ, nếu Lưu tiên sinh muốn lên toà án, có được bằng chứng cũng rất cần thiết.”



Cô Lý gật đầu nói; “Có, hiện tại tôi liền tới phòng an ninh kiểm tra lại camera.”



“Vậy đành làm phiền rồi.” Diệp Lâm Xuyên gật đầu, lại nói với hai vợ chồng nhà Lưu gia, “Đúng rồi, tôi có rất nhiều danh thϊế͙p͙ của luật sư, các người nếu có yêu cầu, tôi có thể giới thiệu cho các người.”



Ông lấy bóp tiền ra, tùy ý rút ra ba bốn tấm danh thϊế͙p͙ đưa qua.



Cha Lưu vừa thấy sửng sốt, ông giới thiệu là mấy văn phòng luật sư nổi tiếng nhất nhì ở Long Thành, nhà bình thường căn bản không mời họ được.



Cha Lưu nắm danh thϊế͙p͙, lúc này mới nghiêm túc đánh giá Diệp Lâm Xuyên.



Ông lưng đĩnh bạt, thân như cây tùng bách, dù mặc thường phục cũng không thể làm giảm đi trầm ổn tự phụ trong xương cốt, khi rũ mắt nhìn người, khí thế sắc bén từ đuôi mắt hiện ra. Cha Lưu hô hấp cứng lại, đại não nhanh chóng chuyển động, lúc sau mới nhớ tới đây là đại nhân vật đứng tại đỉnh thương giới Diệp Lâm Xuyên.



Công ty ông ta đang hợp tác với Diệp thị, lúc Diệp Lâm Xuyên từ chức, công ty gặp không ít liên lụy, thị trường chứng khoán đồng thời bị thương nặng.



Nói như vậy……



Cha Lưu mắt nhìn Diệp Nha rôi lại nhìn Thẩm Nhiên, tức khắc mặt trắng bệch.



Chẳng sợ Diệp Lâm Xuyên hiện tại không còn ở vị trí đó nữa, nhưng thân phận cùng nhân mạch vẫn ở nơi đó, chỉ một giám đốc nhỏ bé như ông ta căn bản không thể trêu vào, có nói là lúc sau tính sổ, ông( Diệp Lâm Xuyên) nếu như phục chức, đối nhà bọn họ chỉ có hại không có lợi.



“Bất quá, tôi còn cảm thấy lén giải quyết tương đối tốt hơn.” Diệp Lâm Xuyên xem như nhượng bộ nói, con ngươi sáng quắc, không nhanh không chậm nói, “Chỉ vì chuyện trẻ con đánh nhau mà ra tòa án, truyền ra cũng không dễ nghe gì.”



Ông đã cho bậc thang, cha Lưu làm sao không thức thời lại tiếp tục đối nghịch với ông, vội vàng ngăn lại cô Lý đang chuẩn bị kiểm tra camera, đầu gật như trống, véo cười nói: “Diệp tổng nói phải, chúng ta là người lớn không nên quan tâm nhiều đến việc trẻ con, tính, vẫn là đừng nên kiểm tra, không cần đâu.”



Diệp Lâm Xuyên vừa lòng cười.



Mẹ Lưu không hiểu tại sao chồng mình lại thay đổi thái độ như vậy, nháy mắt trầm mặt: “Chồng anh……” Chưa dứt lời, eo đã bị nhéo.



“Đương nhiên, Thẩm Nhiên đánh người cũng là không đúng.” Ông đẩy đẩy bả vai Thẩm Nhiên, “Nhiên Nhiên đi xin lỗi.”



Thẩm Nhiên không thuận theo, lạnh lùng hừ một cái: “Lưu Tử Thật khi dễ Nha Nha trước, xin lỗi thì phải là Lưu Tử Thật trước.”



Diệp Lâm Xuyên không nói, yên lặng nhìn chăm chú hai người bọn họ.



Cha Lưu cực kì nghẹn khuất, nghiến răng nghiến lợi kéo Lưu Tử Thật ở trêи giường xuống đến bên cạnh Diệp Nha, hung tợn nói: “Mau xin lỗi!”



Lưu Tử Thật ủy khuất bẹp bẹp miệng, đối với sự nghiêm túc của cha mình , không tình nguyện xin lỗi Diệp Nha, sau khi xin lỗi, Thẩm Nhiên cũng không có gì, thoải mái hào phóng đứng ở trước mặt Lưu Tử Thật, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Lưu Tử Thật thật xin lỗi, tôi không nghĩ cậu là tên mập giả tạo đáng đánh nữa, cũng khó trách tại sao hồi trước tới đánh tôi lại mang theo nhiều người vậy.”



Thẩm Nhiên xin lỗi còn không quên trào phúng, bộ dáng âm dương quái khí được chân truyền từ Hạ Tình.



Diệp Lâm Xuyên vừa nghe, mày giơ lên: “Thì ra quý tử của các người lại thích dây dưa với trẻ con nhà chúng tôi như vậy……”



Cha Lưu khẽ cắn môi: “Lại xin lỗi Thẩm Nhiên, nhanh lên.”



Diệp Lâm Xuyên cười cười: “Không cần đâu, dù gì về sau Lưu Tử Thật cũng phải chuyển trường, về sau muốn đánh cũng không đánh được.”



Lần trước bà Lưu nói chuyển trường chỉ là lời nói lúc tức giận, trong nhà chỉ có Lưu Tử Thật tin, hiện tại Diệp Lâm Xuyên lôi nó ra, dù bọn họ không muốn chuyển trường thì cũng phải làm vậy.



Cha Lưu hận đến ngứa răng, vì Diệp Lâm Xuyên không còn chức nữa, ông (Diệp Lâm Xuyên) mới chấp nhận cách giải quyết này; nhưng nếu phục chức, không nghe lời sẽ bị ghi hận, chuyện sau này ai cũng không nói được, muốn sống tốt thì phải biết điều một chút.



Cha Lưu mang theo con rời đi, sự việc cũng đã giải quyết xong, hai cô giáo cũng thở dài an tâm.



“Chú, cảm ơn chú đã tới đây.” Ra khỏi phòng y tế, Thẩm Nhiên ngẩng đầu nói với Diệp Lâm Xuyên, ánh mắt vừa cảm kϊƈɦ vừa chân thành tha thiết.



Diệp Lâm Xuyên xoa nhẹ tóc của cậu, trêu chọc: “Làm cha thì chỉ có lúc cô giáo gọi phụ huynh thì mới có tác dụng thôi.”



Thẩm Nhiên gắt gao mím môi, đuôi mắt dần dần ửng đỏ.



Tuổi cậu còn nhỏ không biết nói những lời dễ nghe như thế nào, đành âm thầm châm chước hồi lâu, lại lần nữa nhìn về phía Diệp Lâm Xuyên, nghiêm túc nói: “Chờ chú già rồi, con khẳng định kiếm thật nhiều tiền hiếu kính ngươi.”



“Thôi đi, số tiền cậu kiếm được chắc gì trả hết nợ cho chú ấy.”



Hạ Tình một câu làm cho cả người lớn và trẻ con trầm mặc.



Thẩm Nhiên không vui mà nói: “Hạ Tình, sao cậu lại nói chuyện khó nghe như vậy.”



Hạ Tình ưu nhã trợn trắng mắt: “Tớ cũng không nói sai, tất nhiên là không dễ nghe rồi, cậu nếu cảm thấy không dễ nghe thì đừng nghe.”



Thẩm Nhiên không thèm so đo, hầm hừ chạy về lớp.



Giờ học vẫn chưa kết thúc, Diệp Nha cùng Hạ Tình và Diệp Lâm Xuyên vẫy tay tạm biệt, tay cầm tay trở về lớp học.



Ông đi ngang qua lớp mầm thì dừng chân, xuyên thấu qua cửa sổ sáng ngời nhìn vào bên trong.



Trong lớp học được trang trí bằng những con vật có một đống củ cải nhỏ, nhảy nhảy hát hát trông rất năng động, chỉ có mỗi Diệp Nha ở góc lớp khác biệt với mọi người, cơ thể ngắn ngủn mập mạp lại lộ ra sự cô đơn, cô giống như không để bụng, cầm màu sáp tô tô vẽ vẽ lên tờ giấy.



Diệp Lâm Xuyên nháy mắt bị bức tranh này làm trái tim chua xót, khó chịu không thể nói được.



Ông cong ngón tay gõ cửa phòng, mười mấy cặp mắt đồng thời nhìn ông.



Diệp Nha cầm bút màu, ánh mắt ngây thơ.



“Xin lỗi, tôi có thể đón Diệp Nha về trước được không?”



Cô Lưu hơi hoảng hốt, nói; “Nhưng mà buổi chiều chúng tôi còn có diễn tập cho lễ hội sắp tới, Nha Nha cứ chậm trễ, tôi sợ sẽ không theo kịp.”



“Không sao cả, theo không kịp thì thôi.” Diệp Lâm Xuyên chẳng hề để ý, lập tức đi vào lớp đến trước bàn Diệp nha, ngồi xổm dưới đất lấy sách vở bỏ vào cặp, một tay bế cô lên, tùy ý cầm cặp bước ra ngoài.



Diệp Nha dựa vào lòng ngực Diệp Lâm Xuyên, bóng dáng cô Lưu cùng các bạn nhỏ khác càng ngày càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất ở sau cánh cổng lớn.



Ngồi trêи xe, Diệp Nha ngoan ngoãn thắt đai an toàn, kéo cửa sổ xuống, lắc lư cẳng chân nhìn ra ngoài cửa sổ.



Ô tô động cơ được mở, cô chú ý tới xe đang đi nơi lạ không phải đường về nhà, không khỏi quay đầu nhìn về phía đằng trước, “Chúng ta đi đâu vậy?”



“Xem phim.”



Xem phim?



Diệp Nha gặm đầu ngón tay, mờ mịt hỏi: “Xem phim cũng giống với xem TV hả?” Cô chưa từng đi tới rạp chiếu phim, cảm giác rất mới mẻ.



“Không khác lắm.”



Diệp Nha lại lẳng lặng tự hỏi một lát, ánh mắt lo lắng: “Xem cái đó có đắt lắm không.”



“Không đắt.”



“Ò.” Cô yên tâm rồi, tiếp tục nhìn bên ngoài.



“Các bạn học ở nhà trẻ có khi dễ ngươi không.”



Tiếng nói thanh đạm của nam nhân vang vọng trong xe chật hẹp, không giống như chất vấn, thanh âm của ông giống như những người cha khác, bình đạm nhưng lại không thiếu sự quan tâm dò hỏi những việc ở trường học của con gái.



“Không có ai khi dễ ta, bọn họ chỉ là thích nghe ma ma của bọn họ thôi.”



Diệp Nha biết Điềm Điềm bọn họ kỳ thật là không có ác ý gì, bọn họ chỉ là quá tin ba mẹ của bọn họ thôi, chờ mặt cô kết vảy rồi, Điềm Điềm sẽ giống như lúc trước tìm cô đi chơi, dù gì trí nhớ của con nít cũng rất ngắn, nhưng mà Diệp Nha đã không còn muốn cũng chơi với bọn họ nữa.



Diệp Lâm Xuyên ngón tay đặt ở tay lái nhẹ gõ, thừa dịp chờ đèn đỏ liền dùng dư quang liếc cô một cái.



Sườn mặt của đứa trẻ mượt mà, lông mi đen nhánh bao quanh đôi mắt to tròn, bộ dáng an tĩnh trầm tư thế nhưng lại có vài phần giống ông.



Nếu cùng huyết thống chắc càng giống hơn, trước kia xem cô là người xâm nhập mà tùy tiện đối xử, hiện giờ thể xác và tinh thần đã hoàn toàn tiếp nhận cô, ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ đến cô con gái đã chết, nhưng tâm sẽ không mang ý hận nữa, thản nhiên mà bao dung sinh mệnh không nên tồn tại này.



“Nếu có người khi dễ ngươi, ngươi chỉ cần khi dễ lại ”, thanh âm ông trầm thấp hữu lực, “ Con cái Diệp gia không cần chịu ủy khuất.”



Diệp Nha hàng mi dài run run, không thể tin được mà nhìn qua.



Ký ức nơi sâu nhất, ba ba cỏ 4 lá của cô cũng từng nói chuyện này, biểu tình ánh mắt không sai chỗ nào.



Diệp Nha ngơ ngác nhìn một lát, trêи mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền, mềm mềm mại mại nói: “Em trai, ngươi thật giống như ba ba ta.”



Diệp Lâm Xuyên ngực lại ăn một dao, “Ngươi có thể thay hai chữ giống như thành đúng là được không.”



Phía sau nửa ngày cũng không có động tĩnh.



Ông cảm thấy kỳ quái, thử quay đầu nhìn, cô gái nhỏ vô tâm vô phổi ngồi nhìn bên ngoài cửa sổ, làm bộ không nghe thấy ông nói gì.



Diệp Lâm Xuyên ngực lại ngạnh.



Ông biết con nít tuổi này cũng sẽ có trí tưởng tượng xem sinh vật thành bạn của mình, nhưng lại chưa bao giờ nghe qua chuyện ảo tưởng sinh vật thành cha của mình, trọng điểm là nó chỉ là một cây cỏ dại, trọng điểm là nó sẽ không tồn tại lâu được.



Chua.



Không hiểu sao lại chua.



Diệp Lâm Xuyên cưỡng chế đáy lòng không vui, nói sang chuyện khác: “Ngươi sẽ diễn vai gì trong ngày lễ hội?”



Diệp Nha: “Mụ phù thủy.”



Diệp Lâm Xuyên nhíu mi: “Cái gì?”



Diệp Nha lặp lại: “Mụ phù thủy.”



Diệp Lâm Xuyên khó có thể lý giải: “Ngươi không phải rất sợ mụ phù thủy sao?”



Diệp Nha chính là muốn câu nói này, kiêu ngạo vỗ vỗ ngực: “Không đánh bại nỗi sợ thì sẽ tự ti vào bản thân, cho nên ta không sợ đâu!”



“…… Nói chuyện đơn giản chút.” Tuổi còn nhỏ đã biết nói chuyện triết lý như vậy.



Diệp Nha dẩu miệng, hờn dỗi mà oán giận: “Ngươi như thế nào lại không hiểu lời nói của trẻ con, em trai ngốc.”



Diệp Lâm Xuyên: “……”



Diệp Nha: “Buổi tối hôm nay ta muốn ngủ một mình.” Tiểu Diệp tử dũng cảm phải hoàn thành được việc đầu tiên, cô hiện tại là cường giả, mụ phù thoại chắc chắn sẽ bị sự dũng cảm của Diệp Nha đánh lùi.



Diệp Nha đối với bản thân mình rất tự tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK