Beta: Darn, Nguyệt Hạ.
___________________________
Diệp Nha bởi vì đầu gối bị thương nên đành phải nghỉ học ở trường hai ngày. Hai ngày này cô đều phải trải qua ở nhà với Diệp Lâm Xuyên.
Buổi sáng, bọn trẻ vội vàng rời nhà đi học, để lại giữa căn phòng hỗn loạn một lớn một nhỏ bốn mắt trừng nhau.
Phòng khách lúc này thật lộn xộn.
Đồ chơi vứt lung tung trêи sàn nhà, chén đũa trêи bàn ăn còn chưa dọn xuống, chăn trong phòng ngủ tuy được gấp lại ngay ngắn gọn gàng, nhưng quan trọng là rất nhiều quần áo bẩn, còn quăng khắp góc phòng, người bình thường nhìn qua một cảnh tượng này cũng cảnh thấy khó thở.
Mí mắt Diệp Lâm Xuyên giật giật nhức nhối, tay cầm chổi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Ọc ọc ――
Chiếc bụng của Diệp Nha thánh thót kêu lên.
Các anh trai phải đi học sớm nên sáng ăn cũng sớm, Diệp Nha chỉ vừa thức dậy nên bụng vẫn trống rỗng.
Diệp Lâm Xuyên thở dài, ôm cô lên đặt xuống ghế dành cho trẻ em, sữa bò nóng ăn cùng bánh mì, cùng đặt lên bàn, Diệp Nha không kén ăn, hương vị rất ngon, rất nhanh cô đã ăn xong, trong lúc đó Diệp Lâm Xuyên nắm lấy bắp chân bị thương của cô để bôi thuốc.
Chân của cô bé thật ngắn, da thịt lại mềm như bông, vết thương trêи đầu gối lại lan rộng ra mấy phần, ông cầm tăm bông, bôi lên thật cẩn thận
"Đau ~" cô bé kêu đau.
Diệp Lâm Xuyên liếc cô một cái: "Sao nhóc làm màu quá vậy."
Hai tay Diệp Nha đặt trêи đùi, thở dài như bà cụ non, hơi u oán: "Anh trai thật dịu dàng......" Ngày hôm qua là Diệp Thanh Hà bôi thuốc cho cô, động tác mềm nhẹ, còn hát cho cô nghe nữa.
Đối lập hoàn toàn với Diệp Lâm Xuyên cục cằn khó tính, cô lại càng nhớ tới anh lớn ở lớp học xa xa.
Diệp Lâm Xuyên mặc kệ cô, bôi thuốc xong rồi đem mấy đồ vật không liên quan ném vào sọt rác: "Nhóc đi chơi đi, nhớ đừng có quấy rối."
Diệp Nha thật cẩn thận ngồi xuống ghế dựa, "Nha Nha muốn đi ị."
Nói xong liền lê chân khập khiễng bước vào WC.
Diệp Lâm Xuyên nhìn quanh một vòng phòng ốc hỗn độn, bàn tay to lớn xoa rối mái tóc mình, đầu tiên đem quần áo bẩn bỏ vào máy giặt, sau đó cầm chổi bắt đầu quét dọn.
Ông bận bịu như một con quay, cảm giác lúc làm việc cũng không thấy mệt mỏi thế này. Thời gian trôi đi, Diệp Lâm Xuyên đột nhiên nhận ra hình như trong nhà thiếu thiếu cái gì, chợt nhớ tới nhóc con kia nãy giờ vào WC vẫn chưa thấy ra.
Ông nhíu mày, tiến lên gõ cửa: "Nhóc rơi vào bồn cầu rồi à??"
Bên trong không ai lên tiếng.
Không phải rơi vào bồn cầu thật rồi đấy chứ?
Diệp Lâm Xuyên đẩy cửa ra.
Diệp Nha ngồi trêи cái bô màu hồng hình con thỏ của cô, cái chân bị thương duỗi thẳng ra, đôi mắt to tròn ngẩng lên nhìn ông.
"Nhóc ở luôn trong này luôn hả?" Diệp Lâm Xuyên vô tình trào phúng.
Diệp Nha nhìn nhìn miệng vết thương trêи đầu gối, chậm rãi cử động một chút, một trận đau đớn truyền đến, lập tức thành thật không dám lộn xộn nữa.
Cô ngượng ngùng mở miệng kêu em trai giúp đỡ, dịch chuyển cái ʍôиɠ ngồi đến tê dại một chút, xuýt xoa hít sâu một hơi: "Chân của chị nói nó còn chưa chuẩn bị xong."
Cái gì chưa chuẩn bị xong?
Diệp Lâm Xuyên nhìn nhìn chân trái của đứa nhóc, lại nhìn Diệp Nha đang an vị, đầu óc thông minh đã giúp ông ngay lập tức hiểu ra ý trong lời nói.
Gương mặt anh tuấn của Diệp Lâm Xuyên trầm xuống: "Đừng có mà mơ."
Rầm.
Cửa đóng lại.
Rầm.
Cửa lại mở ra.
Diệp Lâm Xuyên lạnh mặt bước vào, buông tay: "Giấy vệ sinh."
Diệp Nha ngoan ngoãn đưa giấy cho ông, một chút cũng không khách khí.
"Sao nhóc lại......."
"Phiền toái như vậy." Diệp Nha chủ động giúp Diệp Lâm Xuyên mắng chửi chính mình, "Tuổi nhỏ biết kiếm tiền nuôi gia đình trở thành chủ một nhà thì thôi đi, sao đến cái ʍôиɠ cũng phải để người khác lau cho."
"Ngươi thật là quá vô dụng."
Nói xong, như trừng phạt mà tự gõ gõ lên đầu mình.
"......"
Câu sau thì khỏi nói đi, nhưng nửa câu đầu là có ý gì? Châm chọc ông không kiếm được tiền nuôi gia đình??
Diệp Lâm Xuyên nghẹn họng, gian nan bước về phía trước một bước. Thật ra Diệp Nha sợ thúi "chớt" em trai, liền lao xuống trước.
Nhưng hình như cũng không còn mùi nữa.
Cô hít mạnh một hơi, ngay lập tức thúi đến ngã ngửa, bịt chặt mũi lại.
Diệp Nha đảo đôi mắt to tròn, rầm rì an ủi: "Em trai đừng ngại, ba của Thành Thành lớp chúng ta ngày nào cũng lau ʍôиɠ cho Thành Thành,những chuyện thế này từ từ rồi sẽ quen thôi."
Ông nắm chặt giấy vẻ mặt vô cảm, đôi tay này của mình từng kiếm hơn trăm triệu, cũng từng đua xe, cuối cùng bây giờ lại chỉ có thể chùi ʍôиɠ cho đứa nhóc 3 tuổi.
Lưu lạc đến bước đường này, thật bi thương làm sao.
Chùi ʍôиɠ xong, Diệp Nha chủ động rút bô ra, trong ánh mắt một lời khó nói hết của Diệp Lâm Xuyên đem "thúi thúi" đổ vào bồn cầu, trước khi ấn xả nước, còn không quên tạm biệt: "Hẹn gặp lại, thúi thúi."
Rầm ――
Diệp Nha kiễng chân nhỏ giống như người thắng trận đi ra khỏi WC.
Một lát sau cầm năm đồng đi đến trước mặt Diệp Lâm Xuyên: "Cho em."
Diệp Lâm Xuyên: "?"
"Phí chùi ʍôиɠ."
"??"
"Em trai không cần khách khí với chị." Diệp Nha đem tiền nhét vào trong tay ông, nói như đúng rồi, "Sau này còn cần đến em nhiều rồi."
Sau này vẫn phải?
Đây mới đúng là không khách khí.
Diệp Lâm Xuyên xoay người tiếp tục làm việc, Diệp Nha cũng không quấy rầy, giúp ông làm một vài việc nhỏ. Chớp mắt đã tới giữa trưa, trước đây Diệp Lâm Xuyên lúc ở một mình đều không ăn cơm, thời gian dài làm việc sớm đã khiến ông hình thành nên thói quen ăn ba bữa không đều này, sinh hoạt ngày đêm đều đảo lộn. Huống chi hiện tại việc vặt quấn thân, một mình ở nhà càng không ăn uống gì.
Chỉ là hôm nay không giống vậy, ông còn có một "tiểu yêu quái" phải chăm sóc.
Diệp Lâm Xuyên mặc tạp dề, lấy quyển "công thức" của Thẩm Trú ra nghiên cứu.
Cơm chiên trứng đầu tiên là......
Xem một chữ, chân mày lại nhíu chặt hơn một chút.
"Em trai, chị đói bụng..."
"Đừng có quấy." Diệp Lâm Xuyên để notebook lên chỗ có thể nhìn được, lấy nguyên liệu chuẩn bị rồi bắt đầu nấu ăn.
Cô bám tay lên hộc tủ, ngước mắt nhìn lén. Vẻ mặt của người đàn ông chăm chú nghiêm túc, động tác đánh trứng không thuần thục
mà còn có vẻ vụng về, chỉ là vẻ vụng về này khiến cho khí chất lạnh lùng của ông lại nhiều hơn mấy phần đáng yêu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Nha ghé sát lên mặt bàn.
Lần đầu tiên ba ba tắm cho Tiểu Diệp Tử, cũng là biểu cảm này......
"Ba ba." Diệp Nha bất giác gọi một tiếng.
Giọng nói của cô bé nhẹ nhàng mềm mại, hai chữ rõ ràng truyền tới tai của Diệp Lâm Xuyên, ngón tay thon dài của ông chợt khựng lại, khó tin nhìn sang.
Hàng mi đen tuyền phủ lên đôi đồng tử trong suốt như ngọc trai đen, trong đôi mắt nhỏ tràn đầy sùng bái và yêu thích.
Trái tim của Diệp Lâm Xuyên đập chậm mất nửa nhịp, không hiểu sao lại cảm thấy lồng ngực như bị nhét đầy.
―― Còn có một chút tự hào khó tả.
Diệp Lâm Xuyên ho nhẹ lấy lại tinh thần, thẳng sống lưng, tốc độ đánh trứng nhanh hơn không ít, "Nấu cơm chỉ là chuyện nhỏ, vừa học là biết ngay, có gì đâu mà bội phục."
"Nhưng vừa rồi em mới đánh trứng cùng với vỏ của nó đấy." Diệp Nha nhìn thấy, thấy rất rõ ràng.
Cảm xúc trêи mặt Diệp Lâm Xuyên vụt tắt, tỉnh bơ lấy vỏ trứng trong hỗn hợp trứng đang đánh, "Nhóc nhìn lầm rồi."
Diệp Nha chớp chớp mắt, quyết định không đả kϊƈɦ em trai nữa.
Thành quả lần đầu nấu cơm của ông rất nhanh đã ra lò, tuy không phải là rất ngon, nhưng hương vị cũng tạm được, không tính quá tệ, hẳn là có thể ăn được.
Diệp Lâm Xuyên mới vừa dọn xong chén đũa, tiếng chuông cửa vang lên, là bác Tiền cách vách.
"Nghe nói chân Nha Nha bị thương, con bé có sao không?"
Diệp Nha từ sau chân Diệp Lâm Xuyên chui ra, "Không sao đâu ạ, Nha Nha không sao hết."
"Ai ui, bé ngoan."
Giọng nói của cô bé thật sự làm người ta yêu thích, bác Tiền sờ sờ khuôn mặt nhỏ mềm như bông của cô: "Hôm nay nhà bác hầm canh xương sườn, con với ba ba của con muốn đến ăn cùng không?"
Canh xương sườn.
Diệp Nha nuốt nước miếng ực một cai, không đáp lời.
Bàn tay đặt trêи then cửa của Diệp Lâm Xuyên nắm chặt lại, nhớ tới cơm chiên trứng vừa mới làm, mũi chân nhẹ nhàng đụng cô một cái: "Muốn đi thì đi đi, bác Tiền đặc biệt tới tìm nhóc đấy."
Bác Tiền càng thêm chờ mong nhìn cô.
Giữa mày Diệp Nha hơi hơi nhăn lại, lắc đầu cự tuyệt: "Không cần đâu ạ."
Bác Tiền và Diệp Lâm Xuyên đều có chút bất ngờ.
Hai cánh tay nhỏ của Diệp Nha vắt sau lưng: "Ba ba làm cơm trứng chiên cho Nha Nha, nếu đi ăn canh xương sườn, cơm trứng chiên chắc chắn sẽ không vui."
Bác Tiền sửng sốt, cười cười, khom lưng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: "Người ta đều nói con gái là áo bông nhỏ của ba, lời này thật đúng là không sai mà. Được được, vậy bác không miễn cưỡng nữa, con ở đây chờ bác một chút."
Bà vội vàng chạy về đối diện, lúc trở ra còn bưng thêm một nồi trêи tay và một túi cherry: "Cầm ăn cùng với cơm trứng chiên."
Diệp Lâm Xuyên sửng sốt, nhận rồi cảm ơn.
"Còn đây là cherry của con trai tôi mang về, nói là hàng nhập khẩu, nhà tôi cũng ăn không hết, anh giữ lại để cho bọn nhỏ ăn."
Bác Tiền rất nhiệt tình treo túi lên cánh tay nhỏ của Diệp Nha, nói: "Nha Nha, còn có mấy cậu bé ngoan kia nữa, anh cũng coi như là có phúc đấy."
Lời này là nói với Diệp Lâm Xuyên.
Ông mím môi không đáp.
"Cần giúp đỡ gì cứ đến nhà đối diện tìm tôi, hàng xóm với nhau không cần khách sáo." Thím Tiền nói xong liền chào hai người trở về.
Diệp Lâm Xuyên một lần nữa đóng cửa lại, nhìn canh xương sườn còn nóng trêи tay, "Nhóc khiến cho ngươi ta yêu thích như thế từ bao giờ vậy?" Hết canh xương sườn lại đến trái cây nhập khẩu, không biết còn tưởng là cháu gái nhà người ta.
Diệp Nha nhặt ra một quả cherry nhét vào miệng, đắc ý dào dạt lắc lắc đầu nhỏ, nói: "Nha Nha mỗi ngày đều cùng bác ấy kể chuyện dân gian, bác ấy thích Nha Nha lắm ~"
Kể chuyện dân gian?
Có mà nói tướng thanh ấy! (*)
_______________________________
* Tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
______________________________
Diệp Nha ngồi trở lại ghế nhỏ, chờ em trai bưng cơm lên, cô đung đưa cẳng chân, đưa từng muỗng cơm vào miệng, hai má phúnh phính, xung quang miệng toàn là hạt cơm, nếu không cẩn thận ăn phải vỏ trứng, sẽ tự động nhổ ra.
Thực ra, cơm của Diệp Lâm Xuyên làm hương vị không được tốt lắm, lần đầu tiên làm thì lấy đâu ra ngon được chứ, nhưng cô bé con lại ăn đến là ngon miệng, cứ như đó là mỹ vị vậy.
"So với canh xương sườn kia, cái nào ngon hơn."
Diệp Nha húp canh nóng, lắc đầu tiếp tục dùng muỗng nhỏ ăn cơm chiên, "Cơm ngon hơn."
Diệp Lâm Xuyên đột nhiên cười: "Nói dối."
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Nha như vùi hẳn vào bát cơm, ngữ điệu mơ hồ không rõ: "Bởi vì cơm là do em trai dụng tâm làm ra."
Những thứ dụng tâm làm ra có lẽ sẽ không phải thứ ngon nhất, nhưng lại có thể vượt qua món ngon khắp thiên hạ.
Mẹ cô từng nói như vậy.
Bà ấy nói cơm của ba ba làm tuy rằng bình thường trong mắt người khác, nhưng với bà thì lại cảm thấy đó là món ngon nhất trêи đời, bởi vì trong đó có tình yêu của ba ba.
Tình yêu chính là gia vị quan trọng nhất.
Diệp Nha ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn ông nói: "Em trai."
"Hửm?"
Đôi mắt cô bé sáng lấp lánh, con ngươi phản chiếu hình bóng thu nhỏ của ông, giọng ngòn ngọt có một tia vui vẻ: "Có phải bây giờ em không ghét chị nữa rồi đúng không?"
Khóe môi Diệp Lâm Xuyên rũ xuống, mạnh miệng nói: "Nằm mơ, nhãi ranh đáng ghét."
Haha.
Diệp Nha lộ hàm răng tuyết trắng, cười hì hì nói, "Dù sao chị không ghét em, về sau chúng ta chính là bạn tốt."
Khuôn mặt nhỏ của cô cọ cọ như mèo con, không khiến người ta thấy ghét, lại có vài phần đơn giản, thuần khiết, đáng yêu.
Diệp Lâm Xuyên rút giấy đi lau, tiện tay ném cục giấy vào sọt rác bên cạnh.
Đúng lúc này, di động liên tiếp vang lên hai tiếng thông báo, là Weibo.
Diệp Lâm Xuyên nhàn nhạt liếc mắt, đang muốn thu tầm mắt, thì lại bị hai tin tức hiện thị lên hấp dẫn.