_______________________________
Cách thời gian Diệp Thanh Hà về nhà còn năm phút, Diệp Nha đã ngồi canh ở trước cửa, cô để một cái đệm nhỏ trước cửa để mình được ngồi thoải mái một chút, sau đó duỗi chân trái ra, để xuống vị trí bắt mắt nhất.
Bịch bịch bịch.
Tiếng bước chân chậm rãi lại gần.
Vành tai Diệp Nha giật giật, lắc lắc bàn chân nhỏ, mở to hai mắt để chào đón anh trai bất cứ lúc nào.
Kétt.
Cánh cửa mở ra.
Diệp Thanh Hà và Thẩm Trú nói nói cười cười cùng đi vào.
Hắn nghiêng đầu nói chuyện với Thẩm Trú, vẫn chưa để ý thấy Diệp Nha, lúc sắp đóng cửa mới phát hiện ra dưới chân có một bàn chân nhỏ thò ra, năm đầu ngón chân trắng trẻo non mềm cuộn lại một chỗ.
Hắn hơi ngẩn ra, ánh mắt di chuyển lên trêи, thoáng thấy vết thương lan ra trêи đầu gối, còn có gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tủi thân tội nghiệp của cô bé.
"Chân Nha Nha làm sao thế?" Diệp Thanh Hà thả cặp sách xuống, khom lưng ôm người lên.
Được anh trai lớn quan tâm khiến Diệp Nha rất hưởng thụ, cơn buồn bực vốn đã tan đi lại lần nữa tích tụ trong lồng ngực, đôi mắt long lanh lập lòe nước.
Dáng vẻ như con dâu nhỏ bị thương này khiến cho Diệp Thanh Hà và Thẩm Trú hơi nhướng mày, ăn ý cùng nhìn về phía Diệp Lâm Xuyên, ý tứ trong đôi mắt đơn giản rõ ràng.
Bị nghi ngờ một cách trần trụi khiến cho hô hấp của Diệp Lâm Xuyên cũng ngưng lại, ông cắn răng gằn giọng: "Ta không ngược đãi con bé."
Nhóc con vừa nãy vẫn còn vui vẻ chơi xếp gỗ, mới chưa đến mấy phút mà đã lật mặt, tốt nghiệp khoa diễn xuất à?
Diệp Lâm Xuyên liếc Diệp Nha một cái, chỉ hừ lạnh không thèm để ý đến cô.
Diệp Thanh Hà thu lại ánh mắt, ôm Diệp Nha đến ngồi xuống sofa, kéo bắp chân Diệp Nha kiểm tra kỹ càng, diện tích vết thương này không lớn, có lẽ hai ba ngày nữa là khỏi rồi, nhưng cũng đủ để khiến Diệp Thanh Hà đau lòng.
Hắn nhẹ nhàng chạm một cái lên phần da không bị làm sao, dịu dàng hỏi: "Có đau không?"
Diệp Nha nghịch cổ áo của Diệp Thanh Hà, giọng mềm nhũn nói: "Anh trai thơm thơm một cái là không đau nữa rồi."
Cô rất biết làm nũng, âm thanh ngòn ngọt, ngay cả âm kéo dài cuối câu cũng như ô mai kẹo đường.
Diệp Thanh Hà lại nghĩ tới tiết thể ɖu͙ƈ hôm nay, cô bé con liên tục gửi voice chat làm nũng, không phải bắt chước mèo kêu thì là bắt chước cún kêu, lại còn giả giọng heo kêu, làm cho bạn học bên cạnh hắn đều túm tụm vào nghe.
Bọn họ không có em gái, hắn có em gái, tất cả bạn học đều rất ngưỡng mộ hắn.
Diệp Thanh Hà vì Diệp Nha mà sinh lòng kiêu hãnh, dịu dàng thơm lên khuôn mặt trẻ con mũm mĩm bé nhỏ, "Vậy nên là em làm sao mà bị thương?"
"Ngã sấp mặt thôi." Thẩm Nhiên và Tử ɖu͙ƈ chơi đủ rồi cũng thở hồng hộc xúm vào, "Nha Nha ngốc nghếch, tự mình ngã sấp mặt."
Tử ɖu͙ƈ nói xong, chơi xấu thổi mạnh lên vết thương.
Diệp Nha chớp mắt ngầm thừa nhận lời Tử ɖu͙ƈ, cô chưa nói cho bọn họ biết là bị người phụ nữ xấu xa làm bị thương, nói rồi các anh trai chắc chắn sẽ rất đau lòng oán giận tự trách, sẽ không để cho cô làm nhất gia chi chủ.
Diệp Nha muốn làm nhất gia chi chủ.
"Em. . . Em chạy quá nhanh nên uỵch một cái té ngã." Diệp Nha nói dối mặt không đổi sắc, cái tay tiếp tục chọc chọc lên cúc áo của Diệp Thanh Hà, "Em trai dẫn em đi gặp chị bác sĩ, chị ấy phát thuốc cho em."
Diệp Lâm Xuyên ngồi một bên nhàn nhạt quét mắt qua, không nói gì.
Diệp Tử ɖu͙ƈ còn đang định sờ lên vết thương.
"Đừng chọc em ấy." Diệp Thanh Hà đẩy Diệp Tử ɖu͙ƈ ra, "Em thấy em gái bị thương, cũng không an ủi em ấy một chút à?"
Diệp Tử ɖu͙ƈ bĩu bĩu môi, không phục nói: "Em ấy không cần chúng ta an ủi, còn nói muốn an ủi phải xếp hàng."
Phụt.
Diệp Thanh Hà nở nụ cười: "Vậy anh là xếp thứ nhất sao?"
Diệp Nha cắn đầu ngón tay, xấu hổ gật đầu một cái.
"Vậy ai là thứ hai thế?"
Diệp Nha thẹn thùng chỉ xuống Thẩm Trú bên cạnh đang thu dọn cặp sách.
Diệp Thanh Hà không nhịn được cười, ôm bé con xấu hổ ngại ngùng ngồi lên đầu gối bạn cùng bàn: "Cậu nên an ủi đi."
Thẩm Trú đối diện với đôi mắt long lanh vài giây, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh Thẩm Trú tối nay sẽ làm trứng hấp cho em ăn."
Cô quả nhiên vui mừng, khóe mắt rũ xuống, hai bên má hiện ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu, "Em còn muốn ăn cánh gà." Diệp Nha chu chu miệng, rút từ ví tiền nhỏ ra một tờ một trăm, rất hào phóng vung ra, "Cho anh đi mua, còn lại chính là phí chạy vặt."
Rất ra dáng nhất gia chi vương.
Thẩm Trú theo ý cô, lập tức đi chợ thức ăn gần đó mua thức ăn về làm cơm.
Diệp Thanh Hà hỗ trợ làm phụ bếp, các em trai em gái ngồi tụm lại cùng xem TV, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Diệp Lâm Xuyên nhìn về phía phòng bếp vài lần, đặt tờ báo trong tay xuống, hai tay chắp sau lưng đi vào.
"Lúc làm trứng hấp có thể bọc một lớp màng bọc thực phẩm, nhớ dùng tăm đâm vài lỗ, như vậy lúc hấp xong ăn sẽ ngon hơn."
Thẩm Trú vừa dạy Diệp Thanh Hà nấu ăn, vừa đánh trứng.
Đột nhiên, hai người phát hiện Diệp Lâm Xuyên im hơi lặng tiếng đã đứng sau từ bao giờ.
"Ba?" Diệp Thanh Hà có chút bất ngờ.
"Chú đói rồi ạ?" Thẩm Trú liếc nhìn ông một cái, "Trong tủ lạnh vẫn còn bánh quy, nếu đói có thể ăn trước lót bụng."
Gương mặt Diệp Lâm Xuyên lộ vẻ lúng túng, ho nhẹ một tiếng, giọng nói đè nén không được tự nhiên, ấp a ấp úng nói; "Ta... Đến quan sát một chút."
?
Ông còn nói: "Không cần phải để ý đến ta."
Sau đó đi qua, đường đường chính chính đứng bên cạnh nhìn Thẩm Trú.
Tốc độ đánh trứng của Thẩm Trú chậm lại không ít, trầm tư một lát, bỗng nhiên hiểu ra: "Chú muốn học nấu ăn cùng con ạ?"
Diệp Lâm Xuyên sắc mặt đỏ lên, "Ta chỉ là..." Giọng khựng lại.
"Ba ba muốn học nấu ăn?!"
"Ba muốn làm ba ba toàn năng sao!"
Những người bạn nhỏ vây quanh ông lượn qua lượn lại, lôi lôi kéo kéo, gương mặt Diệp Lâm Xuyên nóng lên, không khỏi che mặt trầm mặc.
Sau khi chuyển tới đây, ngày ba bữa đều do Thẩm Trú giúp đỡ giải quyết, đứa trẻ vừa phải học vừa phải nấu cho mấy cái miệng ăn, ông cũng không phải thật sự máu lạnh vô tình, thấy đứa trẻ vất vả cũng không đành lòng.
Càng ngại bản thân một người lớn già đầu rồi còn để một đứa trẻ mười hai tuổi chăm sóc, không nói những thứ khác, về mặt thể diện cũng thấy áy náy.
Diệp Lâm Xuyên không biết chắc những ngày tháng như vậy còn phải trải qua bao lâu, xoay người trở về vị trí vốn có của mình; xoay không được thì trở về như bình thường, giống như những ông bố độc thân bình thường, nói chung là phải học lo liệu việc nhà, học nấu cơm giặt giũ, kèm con cái làm bài tập.
Đến hôm nay Diệp Lâm Xuyên mới ý thức được, kể cả là thần tiên thì cũng có một ngày biến thành dân đen, ông không thể sống mãi trong quá khứ phồn hoa xa xỉ, không thể ôm những ngày tháng huy hoàng khi xưa mà chết đi; ông phải thoát ra khỏi đó, bước vào khói lửa nhân gian.
Vì thế, học nấu ăn cái gì đó... Cũng không phải không được.
Thẩm Trú thấy được ý muốn của ông, nhịn cười nói: "Những thứ xoong nồi này chú biết dùng không ạ?"
"À...Ừm." Ông cũng đâu phải ngốc, sao có thể đến đồ gia dụng cũng không biết dùng.
"Thật ra nấu ăn rất đơn giản, chú có thể học từ những thứ cơ bản trước." Thẩm Trú gãi gãi đầu, quay lại phòng lấy ra một công thức viết tay, "Cái này là ngày trước con nghiên cứu ra, chú có thể dựa theo cái này để học."
Đứa trẻ không có ba mẹ cái gì cũng phải tự học lấy, niềm vui của Thẩm Trú chính là làm những món ăn ngon lại có dinh dưỡng cho em trai, món nào ngon, món nào dễ ăn, lúc nấu phải chú ý những gì, Thẩm Trú đều sẽ nhớ kỹ những điều này cùng với thành phần dinh dưỡng, đến bây giờ đã viết đầy một quyển.
Diệp Lâm Xuyên cúi đầu lật xem, chữ viết của thiếu niên ban đầu đều là non nớt, đến những trang sau càng ngày càng sạch sẽ ngay ngắn.
Đôi mắt ông hơi trầm xuống, rõ ràng là một quyển sổ tay nho nhỏ, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy chua xót nặng nề.
Ba mẹ của Diệp Lâm Xuyên cũng qua đời từ rất sớm, nhưng gia cảnh của ông giàu có, coi như mất đi ba mẹ cũng không cần lo lắng áp lực tiền bạc.
Thẩm Trú thì không như vậy, hắn tuổi còn nhỏ không có năng lực kiếm tiền, sau mỗi món ăn đều tính toán tỉ mỉ trước giá cả, dù cho là năm xu ba đồng cũng phải nghĩ cách tiết kiệm.
Thiếu niên giống như cỏ dại vậy, rất nỗ lực để sống sót được trêи thế gian này.
Diệp Lâm Xuyên lần đầu tiên thấy khâm phục một đứa trẻ, đưa tay xoa nhẹ lên đầu Thẩm Trú, nói một tiếng cảm ơn trầm thấp, sau đó cầm sổ tay đi ra ngoài.
"Ba! Ba muốn chơi cờ với bọn con không?!"
"Thua mất tiền."
"Trêи người con chỉ có năm xu thôi!!!"
Hai đứa trẻ ồn ào lôi kéo Diệp Lâm Xuyên đi chơi cờ.
Nhìn bóng người hai nhỏ một lớn ngoài phòng khách, Diệp Thanh Hà cười cười: "Ba mình hình như đã trở nên dịu dàng hơn."
"Chú ấy vẫn luôn rất dịu dàng." Thẩm Trú nói, "Chỉ là chú ấy không biết thể hiện ra thôi."
Vẻ mặt Diệp Thanh Hà loáng một cái, nói khẽ: "Phải, ông ấy vẫn luôn rất dịu dàng..."
Lúc mẹ vẫn còn, ba cũng sẽ vụng về chọc cho mẹ vui. Ngày mẹ rời đi ấy, ông mang về một đóa hoa, gài bên tai mẹ, nói vợ của ông vẫn xinh đẹp như thế.
Ông đưa mẹ đi vào giấc ngủ, dùng giọng lệch tông khe khẽ hát một bài hát ru.
Mẹ mỉm cười qua đời.
Ông không phải không biết yêu, ông chỉ quên mất cách làm sao để yêu.
Diệp Thanh Hà rũ mi, kín đáo che đi vành mắt ửng hồng.
"Ba mình nhất định sẽ giành lại được công ty, đến lúc đó..." Diệp Thanh Hà hít sâu một hơi nói, "Để ba mình chính thức nhận nuôi cậu và Nhiên Nhiên, như vậy các cậu sẽ có ba rồi."
Lúc hai người nói chuyện, không để ý thấy ở giữa có một "bé mầm" đang đứng đó.
Nha Nha ôm con thỏ có đôi mắt có thể phát sáng, nhìn nhìn Thẩm Trú, lại nhìn nhìn Diệp Thanh Hà, đôi môi mím mím lại khẽ kéo góc áo Thẩm Trú.
Hắn cúi đầu.
Diệp Nha nghiêm chỉnh nói: "Anh Thẩm Trú có thể gả cho Nha Nha, như vậy ba ba ma ma của em cũng là ba ba ma ma của anh, em tin chắc ba ba sẽ rất vui vẻ."
Ba ba cỏ bốn lá là ba ba dịu dàng nhất, cũng là ba ba tốt bụng nhất, ba nhất định sẽ không ngại chăm sóc thêm một đứa bé, ma ma cũng sẽ đồng ý.
Thẩm Trú không đáp lời, yên lặng nhìn về phía Diệp Lâm Xuyên.
Chưa chắc.
Hắn lại liếc nhìn sang bên cạnh
Quả nhiên, vẻ mặt của bạn cùng bàn không có chút ý cười.
Thẩm Trú giả vờ bình tĩnh: "Em trai tôi khi còn nhỏ cũng từng nói muốn kết hôn với tôi, Diệp Thanh Hà cậu đừng để ý."
"Òh." Diệp Thanh Hà lấy trong tủ lạnh ra một cây xúc xích hun khói, khom lưng để sát vào, "Nha Nha, sau này không được tùy tiện nói mấy câu như kết hôn rồi lập gia đình, biết không? Trước ba mươi tuổi cũng không được nói."
Diệp Nha nghiêng đầu, tuy không hiểu tại sao, nhưng vẫn là bé ngoan gật đầu một cái.
Nụ cười lại quay về trêи mặt thiếu niên, hắn đưa xúc xích hun khói ra, "Cầm ăn, nhớ đem chia cho Nhiên Nhiên và Tử ɖu͙ƈ."
"Vâng ~" Cô bé con nói vâng, hai miếng ăn hết hai phần ba, giơ còn một đoạn nhỏ còn lại chạy về phía các anh trai.
Hành động của hắn khiến Thẩm Trú cạn lời, lúc lâu sau mới nói: "Ba mươi tuổi có khi nào hơi muộn không?"
Diệp Thanh Hà trầm tư: "Có lý." Dừng lại rồi lại nói, "Khỏi kết hôn luôn đi. Mình đọc báo thấy người ta nói, kết hôn hại nhiều hơn lợi, ừm, tốt."
? ? ? ?
Thẩm Trú cau mày nghi hoặc, suy nghĩ một chút lại cảm thấy Diệp Thanh Hà nói có chút hợp lý, trong nháy mắt cảm thấy thoải mái.
"Bây giờ đàn ông xấu rất nhiều, chúng ta không thể để cho Nha Nha bị lừa đi mất."
Diệp Thanh Hà: "Chúng ta phải cùng nhau bảo vệ Nha Nha lớn lên."
Thẩm Trú gật gật đầu: "Chúng ta bảo vệ nha nha lớn lên!"
Đạt thành thỏa thuận.