• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lia.



Beta: Darn, Nguyệt Hạ.



______________________________________



Diệp Lâm Xuyên dọn bàn nhỏ đặt trêи trêи giường, giấy bút bày biện đầy đủ, tay làm động tác xin mời.



Diệp Nha cực kỳ khó chịu, tay nhỏ sau lưng, ngập ngừng nói: "Khuya rồi...... Ngày mai viết có được không?"



"Không được." Hai chữ lãnh ngạnh lại cường thế.



"Nhưng mà, nhưng mà chị... không biết viết chữ..." Cô nhỏ giọng, vẻ khó xử và không tình nguyện trộn lẫn nơi đáy mắt.



Diệp Lâm Xuyên cười, từ trong túi móc ra một tờ giấy nhăn nhúm, Diệp Nha liếc mắt một cái nhận ra đó chính là trang giấy xé từ tập tranh của mình, cả người cô căng thẳng, lập tức trở nên chột dạ.



Diệp Lâm Xuyên ho nhẹ một tiếng, ung dung thong thả đọc từng chữ từng chữ một cho cô nghe: "Anh trai yêu mến, em muốn đi ra ngoài chơi. Anh không cần lo lắng đâu, Nha Nha đã một trăm tuổi, có thể......" ông ngừng lại, "Z, H, A, O, G, U......"



Diệp Lâm Xuyên nhìn tờ giấy, đem mấy chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo đọc lên.



Đọc xong lại nhướng mày: "Ta quên nhóc vẫn chưa được học tiếng Anh, vậy ta đổi cách khác cho nhóc hiểu." Ông dùng hình thức bính âm(pinyin) của Hán ngữ tiếp tục đọc, "zī, hē, a, ō, gē, wū." ...



Diệp Lâm Xuyên rất kiên nhẫn, sáu chữ cái được đọc rất rõ ràng chính xác.



Ông đọc một câu, đầu Diệp Nha lại hạ xuống một chút, cuối cùng hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn người.



"Tốt bản thân." (*)



________________________________



* "tốt bản thân", từ này nối với từ zhaogu (nghĩa là chiếu cố - chăm sóc) ở bên trêи, thành 1 câu là "tự chăm sóc tốt bản thân", nhưng vì Nha Nha không biết viết từ chiếu cố bằng hán tự nên mới viết bằng pinyin.



_________________________________



Kết thúc.



Diệp Lâm Xuyên rũ mắt nhìn cô, "Viết cũng không tồi, ký tên cũng thật có cá tính."



Phía dưới cùng của lá thư có hình cỏ bốn lá.



Cần ta bế nhóc lên viết không??"



Diệp Nha xị miệng, đá rơi giày nhỏ ngồi lên giường, nhìn nhìn bút chì, nũng nịu nói: "Bút chì quá dài rồi, Nha Nha cầm không được."



Ha...



Diệp Lâm Xuyên trong lòng cười lạnh, tay nắm chặt bút chì, rắc một tiếng, bút chì bị bẻ gãy thành hai nửa. Diệp Nha ngược lại hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt trừng thật to.



"Cần gọt luôn không??"



Biết trốn tránh không được, Diệp Nha cầm lấy bút, bắt đầu viết lên giấy trắng.



Cô ngửa đầu, vô cùng ham học hỏi: "Hai chữ "kiểm điểm" viết như thế nào?"



Diệp Lâm Xuyên cầm lấy một cây bút khác viết xuống tờ giấy nháp, tránh cho cô bé không hiểu, cố ý không viết nhanh.



Diệp Nha đã hiểu, dựa theo hình dáng viết xuống vở của mình ba chứ bản kiểm điểm.



Cô đảo mắt, mạch não nhỏ chuyển động, kết quả môi còn chưa hoàn toàn mở ra, Diệp Lâm Xuyên đã vô tình vạch trần chút mưu kế cỏn con trong lòng này của cô:



"Viết cho cẩn thận, đừng nghĩ đến mấy cái trò tinh quái."



Hu hu.



Diệp Nha gục đầu, từng nét viết bản kiểm điểm, cả người không còn sức lực, sống lưng thẳng tắp cũng theo tâm tình mất mát mà dần gục xuống, người nhỏ vặn vẹo như cục bông tròn.



Diệp Lâm Xuyên nhíu mày, lòng bàn tay sờ lên trán cô bé, cứng rắn nâng cái đầu nhỏ kia lên, không hài lòng dạy dỗ: "Ngồi yên, hai mắt muốn dí vào à?"



Diệp Nha không tình nguyện ngồi ngay ngắn.



Diệp Lâm Xuyên rũ mi, thấy trêи giấy có nhiều hơn mấy dòng chữ――



【Hôm nay tôi không nên chạy loạn, làm cho các anh và shenshen (*) sốt ruột......】



___________________________



* từ này chắc là pinyin của từ thẩm thẩm-thím.



___________________________



Ừm, viết cũng không tệ lắm.



"Tiếp tục."



Sắc trời đã tối, ánh trăng treo lên cao, ánh đèn ngoài cửa sổ lần lượt biến mất, đồng hồ trêи đầu giường cũng đã điểm 11 giờ.



Cô nhìn đầu ngón tay nhỏ đỏ lên vì cầm bút, lại nhìn tới tên giám thị sắt đá vô tình Diệp Lâm Xuyên, bĩu môi làm nũng: "Chị muốn đi ngủ~"



"Muốn ngủ sao?" Diệp Lâm Xuyên đáy mắt mang theo ý cười.



"Ừm." Diệp Nha thật mạnh gật đầu.



"Vậy thì viết nhanh đi, viết xong là có thể ngủ."



Diệp Nha dựa vào vách tường sau lưng, một đôi chân nhỏ đá đá chân ông, "Trêи TV nói là trẻ con không được thức quá 11 giờ đêm, không tốt cho não."



Diệp Lâm Xuyên mặt không đổi sắc: "TV còn nói tuổi của trẻ con không thể vượt qua 100 tuổi, không tốt cho sức chịu đựng của dân số địa cầu."



"......"



Diệp Lâm Xuyên thúc giục: "Bà nội, mau viết đi."



"Hu....." Diệp Nha khổ sở, ghé lên bàn tuyệt vọng bất lực mà khóc lên.



Diệp Lâm Xuyên chân bắt chéo ngồi bên mép giường, không nói một lời lẳng lặng nhìn cô khóc.



Nhóc con này thật khôn, ỷ vào có chút thông minh mà làm bậy, nếu hôm nay không chịu chút đau khổ, sau này phải ăn nhiều khổ đau.



Diệp Nha khóc nửa ngày không ai dỗ, cuối cùng cũng từ bỏ, khụt khịt ngồi dậy, cầm lấy bút chì, vừa khóc huhu vừa viết kiểm điểm, vẻ mặt khổ sở, không giống như vừa rồi nũng nịu giở trò. Cô ý thức được cái trò bán manh qua ải kia đối với Diệp Lâm Xuyên đều vô ích, còn chẳng bằng cứ tập trung viết cho xong.



Thời gian chậm rãi trôi đi, tiếng ngòi bút viết trêи giấy loẹt xoẹt, cô cảm thấy sau lưng ngứa ngứa, Diệp Nha đưa tay ra sau lưng cố gắng gãi gãi.



"Em trai, chị ngứa......" đôi mắt Diệp Nha ngập nước.



Diệp Lâm Xuyên nhẹ liếc cô: "Đừng viện cớ, vô dụng."



Diệp Nha bĩu môi.



Cô không viện cớ mà, là ngứa thật.



Diệp Nha cào cào phía sau lưng lại cào cào bụng nhỏ, cố nén cảm giác ngứa ngáy viết xong kiểm điểm, đưa cho Diệp Lâm Xuyên: "Viết xong rồi."



"Đọc lại một lần." Diệp Lâm Xuyên khép hờ đôi mắt, mặt mày rõ ràng mỏi mệt.



Diệp Nha cẩn thận liếc nhìn ông một cái, đọc lại nội dung trêи giấy: "Tôi hứa sẽ không chạy loạn, không đi lung tung, tôi hiểu rõ lỗi lầm, biết như vậy là không đúng......"



Diệp Nha đọc xong giấy cam kết, ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi khô khốc, thấp thỏm bất an "nhất gia chi vương" vừa soán ngôi đưa ra mệnh lệnh.



Diệp Lâm Xuyên cầm lấy bản kiểm điểm, nhìn một lần, vẻ mặt rất vừa lòng.



"Ngủ đi." Diệp Lâm Xuyên dọn bàn rồi đứng dậy rời khỏi phòng.



Diệp Nha nhẹ nhàng thở ra, tay nhỏ vụng về thong thả cởi váy, lấy áo ngủ chuẩn bị thay thì lập tức sửng sốt.



Trêи làn da tuyết trắng không biết từ khi nào nổi những vết đỏ như bị bệnh sởi, không nhiều, nhưng lại cực kỳ ngứa.



Diệp Nha muốn gãi lại không dám gãi, ngồi ở trêи giường nửa ngày không thể làm gì.



Chuyện xưa nói rằng trẻ con không nghe lời sẽ bị mụ phù thủy nguyền rủa, chẳng những cái mũi sẽ dài ra, người còn xấu, cô...... cô không nghe lời, cô không nghe lời còn chạy loạn, chắc chắn là làm cho mụ phù thủy không vui.



Nhưng mà......



Nhưng mà mụ phù thủy đang ở nước ngoài mà, sao lại muốn nguyền rủa một cỏ bốn lá như cô chứ.



Diệp Nha vẫn không nghĩ ra.



Trước khi nhắm mắt lại lần nữa sâu sắc khiểm điểm lại chút lỗi sai của mình, cuộn tròn trong chăn nhắm mắt lại.



Diệp Nha ngủ không yên, giống như có vô số con kiến bò trêи người, cả người ngày càng ngứa, cô nhăn mày, lật sang bên trái rồi lật sang bên phải, lại từ bên phải lật sang bên trái, cảm giác ngứa ngáy cuối cùng đè bẹp cơn buồn ngủ, làm cô mơ mơ màng màng bò dậy khỏi giường.



Những nốt mẩn đỏ trêи người chuyển thành bọng nước, trán cô đổ đầy mồ hôi, Diệp Nha mờ mịt nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng trêи cảnh sửa sổ sau bức rèm.



Có khi nào mụ phù thủy đang ở sau rèm không nhỉ?



Cô sợ.



Rất sợ rất sợ.



Diệp Nha sợ hãi, đi chân trần xuống giường chạy vào phòng Diệp Lâm Xuyên, bóng dáng bé nhỏ hoảng loạn, như bị ma đuổi.



"Em trai......" Diệp Nha đứng ở mép giường, đẩy đẩy ông.



"Có, có mụ phù thủy muốn...... Bắt chị."



Diệp Nha sợ, lắp bắp mà kêu lên.



Diệp Lâm Xuyên vốn là người ngủ không sâu, nên Diệp Nha vừa gọi là đã tỉnh. Ông nhắm hai mắt lần mò bật đèn, ánh sáng đột ngột khiến cho DLX phải nhíu mày, sau đó hai mắt nheo lại thành kẽ hở nhỏ.



Nhìn thấy cô bé tóc xoã tung, nước mắt lưng tròng, áo ngủ mở toang ra, làn da bằng mắt thường có thể thấy được những vết mụn nước lớn như hạt gạo.



Diệp Lâm Xuyên tỉnh táo trong nháy mắt, giật mình từ trêи giường nhảy xuống, kéo quần áo của Diệp Nha xuống kiểm tra.



Mụn nước lan rộng từ trước ngực ra sau lưng, làn da nóng bừng, hiển nhiên là phát sốt.



"Nhóc bị làm sao vậy?!" Diệp Lâm Xuyên hơi trừng to mắt, quan sát khắp nơi trêи người cô.



Nỗi sợ hãi nổ tung trong đáy lòng, Diệp Nha không ngăn được nước mắt nghẹn ngào:



"Chị ngứa...... Hu...... Đau đầu, chị muốn mẹ...... chị muốn tìm mẹ......"



"Mẹ......"



Cô sợ làm ồn đến các anh, thật sự không dám khóc lớn, nhưng lại rất khó chịu, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.



Cảm giác ngứa lại tăng lên, Diệp Nha không tự chủ được muốn gãi.



Diệp Lâm Xuyên vội vàng kéo lại: "Đừng gãi."



Diệp Nha vẫn còn khóc.



Tiếng khóc của cô 360 độ vờn quanh bên tai, làm suy nghĩ của ông hỗn loạn, đầu óc trống rỗng.



Diệp Lâm Xuyên vô cùng luống cuống.



Trước giờ ông chưa từng đối mặt với tình huống thế này, trước kia trong nhà có bác sĩ, bọn nhỏ bị gì đều có họ xử lý, bọn họ có chuyên môn, nhưng ông thì không.



Tiếng khóc của Diệp Nha yếu dần, hô hấp so với vừa rồi dồn dập hơn rất nhiều, cô mơ màng, miệng không ngừng gọi mẹ.



Diệp Lâm Xuyên bất chấp suy xét, vội vàng đứng dậy thay quần áo, tùy tiện tìm một cái áo khoác bao lấy Diệp Nha, bế cô ra ngoài.



"Chú?"



Thẩm Trú đã bị đánh thức, đứng ở trước cửa nhìn bọn họ.



Diệp Lâm Xuyên vội vàng mang giày, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Trêи người Diệp Nha nổi sởi, chú mang nó đến bệnh viện, con ở nhà trông nhà."



Nói xong thì vơ lấy chìa khóa, vội vàng xuống lầu.



Trong tình huống này Diệp Lâm Xuyên không yên tâm để cô ngồi sau, vì thế đặt ghế trẻ em lên ghế phụ.



Diệp Nha thì trở nên rất yên tĩnh, đầu nhỏ ngoẹo sang một bên ngủ say, mỗi lần không an phận muốn gãi ngứa, đều sẽ bị Diệp Lâm Xuyên ngăn cản.



Cô là nhân bản vô tính.



Không dám đến khoa nhi cấp cứu gần đây, vì đảm bảo, Diệp Lâm Xuyên chỉ có thể vòng đường xa đi đến bệnh viện tư nhân vẫn hay đi.



Đường khuya không người xe chạy như bay.



Diệp Nha hé nửa mắt nhìn sang bên cạnh, ánh đèn mờ tối phủ xuống sườn mặt cực kỳ giống ba ba của cô, vẻ mặt khẩn trương lo lắng lại càng giống, ngay giờ phút này cô cảm nhận được một chút tình thương ấm áp của ba, không còn sợ hãi nữa.



Nước mắt của Diệp Nha bất giác rơi xuống



Diệp Lâm Xuyên liếc mắt nhìn qua, bàn tay to lớn lau đi nước mắt trêи mặt cô bé khẽ an ủi, thuận tiện thử thân nhiệt cô, giọng điệu không còn lạnh lùng như ngày thường, "Ngoan, tới bệnh viện rồi sẽ hết."



"...... Sẽ chích kim Nha Nha chứ? "Diệp Nha vừa kinh vừa sợ, yếu ớt nói.



"Không chích kim Nha Nha."



Nghe được lời hứa hẹn, Diệp Nha thả lỏng.



Nửa giờ sau, xe dừng trước cửa bệnh viện.



Diệp Lâm Xuyên bế Diệp Nha lên bước vào.



Phòng khoa cấp cứu vẫn còn làm việc, Diệp Lâm Xuyên vẫn còn chừa lại ở chỗ này một khoản phí trị liệu kếch xù, dù cho bây giờ ông không phải là tổng tài của Diệp thị, thì vẫn được phục vụ đặc biệt như trước đây.



Bệnh viện rất nhanh đã sắp xếp xong bác sĩ cho Diệp Nha, kiểm tra cũng không lâu lắm, Diệp Lâm Xuyên ngồi trêи ghế nôn nóng chờ đợi kết quả.



"Con gái của ngài mắc thủy đậu, trước kia chưa từng tiêm vắc-xin phòng bệnh sao??"



Bác sĩ nói làm Diệp Lâm Xuyên cứng họng trầm mặc, bắt đầu tự hỏi xem người nhân bản có cần vắc-xin phòng bệnh hay không. Ông rũ mắt nhìn cô gái nhỏ ngủ say trong lòng, đôi môi mỏng hơi dẩu lên, khẽ ưm một tiếng.



"Bệnh trạng mới đang ở giai đoạn đầu không nghiêm trọng, chỉ cần chú ý chăm sóc, vài ngày là khỏi."



"Không cần nằm viện sao?"



"Không cần, để tôi kê toa thuốc cho anh, buổi tối ngủ nhớ cẩn thận, tuyệt đối đừng để cho cô bé gãi, cũng chú ý đừng để cô bé tiếp xúc với người khác, tránh lây bệnh."



"Mụn nước thường thì 2-3 ngày sau là kết vảy, trong khoảng thời gian này đừng cho bé đến trường, trong nhà làm thoáng gió thì cần phải cẩn thận, ăn cơm chú ý thanh đạm."



Bác sĩ kiên nhẫn nói những điều cần chú ý, Diệp Lâm Xuyên nghe cực kỳ nghiêm túc, cuối cùng nhận lấy thuốc và giấy hướng dẫn, ôm Diệp Nha rời khỏi bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK