Bạch Hồng thở dài, đành nói cho qua:
- Thôi nín đi.
Chị biết Quân ca là của em rồi.
Hiểu Linh Dung lắc đầu nguầy nguậy, ra vẻ Bạch Hồng nói không đúng ý.
Du Quân đã ghét nhất loại con gái lèo nhèo, đây lại còn dám phá hỏng buổi sáng bình yên của anh và Bạch Hồng, liền nhàn nhạt lên tiếng:
- Nói đi.
Cô muốn gì?
Hiểu Linh Dung cắn môi, biết mình không thể diễn được nữa.
Lần này nhất định cô bé phải khẳng định chủ quyền rõ ràng.
Hiểu Linh Dung chống tay, hất cằm hét lớn:
- Tôi muốn Bạch tỷ tỷ!
...
Không gian lặng thinh, có thể nghe rõ tiếng đồng hồ tích tắc.
Tại sao không phải là "Tôi muốn Du Quân!" hay "Du Quân phải là của tôi!" ? Câu trả lời của Hiểu Linh Dung đã nằm ngoài dự kiến của cả hai người.
Hiểu Linh Dung ôm chặt cánh tay Bạch Hồng, thiết tha khẩn cầu:
- Chị mau tránh xa hắn đi.
Hắn chỉ đang dụ dỗ chị thôi.
Chị thấy không? Hôm trước hắn còn cho chị leo cây để đi với em.
Bạch Hồng tròn mắt không phản ứng lại, cô bé càng thêm da diết:
- Đấy đấy.
Đều là em đã giúp chị thấy được bộ mặt thật ti tiện của đàn ông.
Chỉ có phụ nữ mới đem lại hạnh phúc cho nhau thôi!
Du Quân nhíu mày, mặt tối sầm lại như trời có bão.
Anh đẩy Hiểu Linh Dung ra, chiếm lại Bạch Hồng vào lòng mình.
- Bạch tỷ tỷ, tin em đi.
Em mê chị lâu rồi!
Đùng đùng.
Sét đánh ngang tai.
Thì ra tiểu trà xanh này không phải là muốn giành giật nam chính, mà chính xác là đang cướp nữ chính.
Một ngày vào 5 năm trước...
- 1...2...3...4...
Hiểu Linh Dung, mười tuổi, vừa úp mặt vào tường, vừa đếm cho Du Quang Khôi đi trốn.
Trong khi hai đứa nhóc đang chơi trốn tìm vui vẻ thì Du Quân lại ngồi trong vườn cặm cụi với chiếc máy tính.
Nhưng cái khuôn viên Du gia này rộng quá thể.
Hiểu Linh Dung đi tìm mỏi cả chân.
Chỉ còn lại mỗi phòng của Du Quân.
Cô bé cũng không để ý, thuận tay mở cửa xông thẳng vào trong.
Linh Dung cúi xuống gầm giường tìm.
Du Quang Khôi thì không thấy đâu, mà lại phát hiện một chiếc hộp trông rất khả nghi.
Vì tính táy máy tò mò, Hiểu Linh Dung luồn tay vào lôi hộp ra.
Chiếc hộp không bị khóa và vẫn được giữ sạch sẽ, chẳng có lấy một vết xước.
Đáy hộp lót một lớp vải nhung mềm sang trọng, đặt ngay ngắn trên đó là một con búp bê cũ rích và rẻ tiền cùng một tấm ảnh được ép plastic cẩn thận.
Hiểu Linh Dung cầm tấm ảnh lên xem.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Linh Dung đã bị thu hút bởi cô bé có mái tóc trắng ngà cùng gương mặt xinh xắn tựa hồ như búp bê sứ.
Mê mẩn ngắm một hồi, cánh cửa bỗng mở ra.
Du Quân chạy nhanh lại, giật lấy chiếc hộp và tấm ảnh từ tay Hiểu Linh Dung.
Cậu ôm khư khư nó trong lòng, vội vàng đảo mắt nhìn xem có tổn thất gì không.
- Cút!
Du Quân giận dữ nói.
Mắt cậu trừng trừng nhìn Hiểu Linh Dung làm cô bé hốt hoảng chạy biến đi.
May thay là cả hai kỉ vật quan trọng này đều còn nguyên vẹn.
Du Quân chốt cửa phòng lại, cặm cụi giấu chiếc hộp vào một ngăn tủ có khóa.
Chiếc chìa khóa được Du Quân giấu kĩ dưới nệm giường.
Mấy ngày sau, Hiểu Linh Dung về Mỹ định cư cùng bố mẹ, nhiều năm chưa thấy trở về.
Nhưng hình bóng của Bạch Hồng thì vẫn mãi vấn vương trong tâm trí cô.
Sau này khi Bạch Hồng chuyển đến trường A, tin tức đã vô tình loan tới tận tai cô bé.
Cũng từ đó mà Tử Bạch Hồng đã chính thức trở thành một đại tỷ trong lòng Hiểu Linh Dung.
Đó không phải là tình yêu thầm kín, chỉ đơn giản là sự ái mộ ngây ngô mà nhiệt thành của trẻ con.
Quay trở lại thực tại, Du Quân mặt đen hơn đít nồi, đang phải đứng lau nhà.
Trong khi đó thì hai chị em kia lại quấn quýt, tám đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
Hiểu Linh Dung hết ôm ấp rồi lại nắm tay, phấn khích vì lần đầu được gần gũi với thần tượng lòng mình.
Danh Sách Chương: