• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Du Quân âu phục chỉnh tề, dáng đứng nghiêm nghị.

Anh chú tâm trao đổi với các giáo sư về cấu hình và phương pháp cải tiến ngành trí tuệ nhân tạo.
Vừa ngưng cuộc bàn luận, Du Quân liền lấy điện thoại ra kiểm tra.

Anh thấy hối lỗi nhất cái cảm giác phải để Bạch Hồng gọi nhỡ hay nhắn tin mà mình chưa trả lời.

Tuy nhiên rất may là không có thông báo nào, chứng tỏ cô cũng đang ngoan ngoãn nằm trong nhà.

Du Quân bắt đầu mơ màng mong được trở về thật nhanh và nhào lên ghế ôm cô.

Sẽ rất ấm áp cho mà xem...
Tinh!
Một dòng tin nhắn được gửi đến từ số lạ.

Du Quân bấm vào.

Anh thấy bàng hoàng đến run người.

Trong bức ảnh đó, Bạch Hồng lả lơi tưa lựng vào ghế ở một quán bar mờ ảo, ngay sát cạnh cô là một tên đàn ông khác, bàn tay hư hỏng đặt ngay trên bắp đùi trắng nõn.
Có một thứ gì đó như bóp nghẹn trái tim Du Quân, làm cho máu bật ra, ồ ạt lấn áp khắp tứ chi rồi xộc lên não.

Cảm tưởng như thứ máu đó còn trào vào căng cả nhãn cầu, khiến đồng tử Du Quân đã mang sắc đỏ, lại càng đỏ đục hơn nữa.
Anh lập tức phóng xe quay lại biệt thự.
Trong lúc đó, Bạch Hồng đã về đến nhà.

Cô chui ngay vào phòng tắm, gột rửa hết tất thảy bụi trần thô tục ở quán bar.
Lát sau, Du Quân lãnh đạm bước vào phòng cô.

Bạch Hồng không biết anh đã trở về nên thoải mái mặc độc một chiếc áo sơ mi rộng rãi vừa được Du phu nhân tặng mấy hôm trước mà đi mở cửa đi ra.
Bầu không khí đột nhiên ngưng lại, bối rối và căng thẳng.
Du Quân lúc này mới là người điên đầu hơn cả.

Cảm xúc của anh bắt đầu trở thành một mớ hỗn độn rối như tơ vò.

Sự rung động và nỗi ghen tuông thật sự đang nhào vào đánh nhau trong tâm trí Du Quân.
Nhìn cô gái mơn mởn ngọt ngào, làn da vừa mịn lại vừa ửng hồng, đúng là khiến anh khó lòng kiềm chế nổi.

Bạch Hồng đây còn ăn mặc không thể khiêu gợi hơn, đường cong quyến rũ của thiếu nữ tuổi trăng tròn cứ lồ lộ ra ngay trước mắt con sói đói lâu ngày.
Cuộc vật lộn nội tâm đã kết thúc, cho ra một kết quả là Du Quân đã điên loạn, lại càng mất kiểm soát hơn nữa.

Anh tiến lại gần trước sự ngỡ ngàng của Bạch Hồng, trực tiếp bế xốc cô lên và ép xuống giường.

- Giải thích đi.
Vừa nói, Du Quân vừa giơ tấm ảnh kia ra.

Bạch Hồng nheo mắt nhìn rồi mới sực hiểu chuyện:
- Gì căng.

Tôi chỉ tò mò nơi giải trí của người trưởng thành thôi mà.
Cô bĩu môi ra vẻ vô tội.
Ở khoảng cách sát gần này, thân thể Du Quân bị mùi hương dịu ngọt phảng phất sau lớp áo mỏng của Bạch Hồng làm cho ngứa ngáy và nóng hừng hực lên.

Anh dùng ngữ khí khản đặc mà đáp:
- Được.

Đã thế thì để tôi cùng cậu chơi thử "trò giải trí của người trưởng thành".
Dứt lời, Du Quân lập tức thô bạo ngấu nghiến bờ môi đỏ mọng của Bạch Hồng.

Dáng người cao lớn của Du Quân kẹp chặt cô dưới thân mình, không cho cơ hội trốn thoát.
Anh mút mạnh cánh môi ấy, trấn áp dữ dội toàn bộ hơi thở của Bạch Hồng.

Chiếc lưỡi hiếu chiến đưa thẳng vào bên trong, bất chấp mọi sự kháng cự mà tách đôi môi anh đào kia ra để luồn lách tìm tới khoang miệng.

Thâm nhập được vào trong chiếc miệng thơm ngọt, Du Quân bắt đầu ráo riết càn quét, chơi đùa với sự ẩm ướt và mềm mại của cô.
Sau khi đã thoả mãn thú giày vò bằng nụ hôn, anh không yên phận mà điên cuồng càn quét khắp trên nước da mềm mịn như cánh hoa, để lại lũ lượt những dấu đỏ rực như lửa tình ở cổ rồi cả ở đôi xương quai xanh quyến rũ.
Bạch Hồng đâm hoảng loạn.

Cô không nhận thức được Du Quân đang làm gì mình.

Chỉ biết rằng trong từng nhịp thở lẫn hành động của anh đều ngập tràn mùi vị chiếm hữu.

Và giờ đây cô hoàn toàn bị anh điều khiển, kiểm soát, tấn công thô bạo.

Hơi thở Bạch Hồng bắt đầu trở nên rối loạn và cô chẳng thể kiềm nổi nỗi bàng hoàng lẫn run sợ đang choán lấy tâm trí.
Du Quân túm chặt hai cả cổ tay Bạch Hồng chỉ bằng một bàn tay rồi khoá ngược lên trên đầu cô.

Bạch Hồng bị đưa vào thế bí, không còn đường chống trả.

Cô càng giãy giụa lại càng khiến chiếc áo sơ mi hở trên hở dưới thêm xộc xệch.
Bất ngờ, Du Quân đưa tay còn lại lên chạm vào đôi gò bồng nảy nở của Bạch Hồng.

Sự mềm mại, tròn đầy cùng khoái cảm chưa từng có trước đây chợt ập tới, như một dòng điện tê dại chạy dọc từng thớ thịt Du Quân.
Mắt anh mất hẳn đi tầng ý thức.


Nhục dục bản năng đột ngột dâng tràn mạnh mẽ và dồn xuống nơi hạ bộ cứng nóng ào ào như sóng biển đêm bão.
Cảm giác này là gì đây? Du Quân phát điên mất.

Thằng bé có tính tò mò giờ đây như đã khám phá ra một thiên đường mới, và nó bị kích thích cho sướng rơn lên.

Trong tay anh đang là một thứ quả ngọt nóng ran, chín đỏ và thơm nồng mùi cơ thể thiếu nữ.

Rõ ràng chỉ mình anh mới được phép hái về mà thôi.

Đợi đến vụ mùa, thế nào cũng có hàng trăm tên muốn cướp lấy.
Du Quân không thể kiên nhẫn thêm nữa.

Phải hái quả ngay khi còn chưa tới mùa thu hoạch.

Tất cả, từ trong ra ngoài, đều chỉ thuộc về anh.

Bạch Hồng là của riêng anh.
Vì bầu ngực căng tròn không ngừng bị nắn bóp, Bạch Hồng nhăn mặt đau đớn, tay nắm thành đấm, thúc liên tục vào người Du Quân hòng thoát thân.

Nhưng càng chống trả bao nhiêu, Du Quân càng bị kích thích bấy nhiêu.
Hãi hùng nhìn xuống, cô thấy một gã trai xa lạ đang làm những trò đồi bại trên thân thể mình.

Hắn điên cuồng, bạo loạn và hư hỏng, giống hệt như một con thú hoang trong cơn đói cồn ruột.

Con thú ấy to lớn và ghìm chặt miếng mồi ngon dưới nanh vuốt.

Mái đầu đen tuyền rúc vào cổ cô, vừa cắn vừa hôn cùng khắp.
Thấp thoáng trong bóng tối, cô thấy đôi mắt hắn đỏ quắc lên, bờ mi giật giật như bị điện chích.

Hàng lông mày của hắn nheo lại vì đang phải vật lộn với con quỷ hứng tình trong người.

Trông hắn như thể đau đớn lắm, nhưng nhìn kĩ hơn vào ánh mắt ấy, nghe kĩ hơn hơi thở ấy, mới thấy hắn rõ ràng đau vì bị cơn đói khát hành hạ.
Dẫu sao cái vẻ gai góc và quyến rũ ở hắn vẫn chẳng mất đi cả khi đã hoá cầm thú.

Thì ra hắn vẫn là hắn mà thôi, tên đại thiếu gia họ Du với dung mạo mê hoặc, nhưng Bạch Hồng lúc này lại hoàn toàn không nhận ra hắn.

Hắn chưa từng như vậy và cô cũng không dám tin rằng hắn có thể tha hoá đến vậy.
Du Quân mà cô biết là người con trai luôn cư xử dịu dàng, điềm đạm, lại tinh tế vô cùng.

Du Quân ấy nâng niu cô như một bông hồng đúc từ pha lê, thường nơm nớp lo sợ sẽ làm cô vỡ vụn.


Du Quân ấy không đời nào là con thú này được.

Không đời nào.
Cuối cùng, Bạch Hồng tuyệt vọng buông xuôi.

Cô chẳng thể thở nổi nữa.

Cô thấy ngực mình sắp vỡ tung ra và trái tim cũng hoàn toàn vô vọng, run rẩy đập từng nhịp rời rạc.

Thấy cô không còn chống trả, Du Quân mới bất giác dừng bàn tay ham muốn lại và ngước lên.
Tách.
Một giọt nước trào ra từ khóe mắt Bạch Hồng, rơi xuống tấm nệm trắng.

Giọt nước long lanh mà trống rỗng như biểu cảm đang ngự trên gương mặt kiều diễm kia.

Đôi má đỏ e lệ không thể che lấp đi vẻ hoảng sợ tột cùng.

Đôi mắt tím biếc mở trừng trừng, ướt đẫm và vô hồn.
Mọi mây mờ của dục vọng lẫn ghen tuông đều tan biến khỏi tâm trí Du Quân ngay tức khắc.

Anh run run lau đi giọt lệ kia.

Cổ họng chợt nghẹn lại và đắng ngắt.

Từ trong lồng ngực anh, cảm giác buồn nôn cứ tuôn trào.

Anh giật mình, bật dậy khỏi cơn mê rồi lập tức thấy ghê tởm bản thân một cách kinh khủng khiếp.
Và lúc này đây, Bạch Hồng ngỡ ngàng hít sâu, cô không nghĩ mình đã phải rơi lệ một cách yếu đuối như thế.

Hay đúng hơn, cô đã khóc mà bản thân cô còn chẳng nhận ra.
- Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với cậu.
Du Quân trầm giọng rồi cúi gằm mặt xuống, đi thẳng vào phòng tắm.

Anh trút bỏ y phục, cắm rễ bên dưới làn nước lạnh để lấy lại tỉnh táo.

Nhưng trong đầu Du Quân là chồng chất hình bóng Bạch Hồng đang đè nặng lên.

Nhớ đến cảnh cô gái nhỏ vặn vẹo dưới thân mình và lần đầu được chạm tới nơi đầy đặn kia, Du Quân lại đỏ bừng mặt, trống ngực đập thình thịch.
Anh lắc mạnh đầu, tự đấm thẳng vào mặt mình.

Khốn nạn.

Cuối cùng anh vẫn không thể kiềm chế nổi mà cắn răng tự giải quyết vật đàn ông đang căng cứng phía dưới.
Nửa giờ sau, anh mới lờ đờ bước ra.

Bạch Hồng vẫn còn ngồi trên giường.

Quần áo đã mặc lại kín đáo, cô hướng người về vầng trăng sáng bên ngoài ban công, ánh nhìn thả vào sự trống trải của màn đêm.

Du Quân tự giác đi đến trước mặt cô.

Anh quỳ rạp hai đầu gối xuống, khoanh tay lại.
- Bạch Hồng...Tôi, tôi xin lỗi.

Thật sự xin lỗi vì đã làm cậu tổn thương.

Đúng thật là thằng khốn mà.

Tôi chẳng hiểu nổi mình nữa.

Xin đừng tha lỗi cho tôi.

Bạch Hồng, xin cậu...đừng khóc, và cũng đừng tha lỗi cho tôi...
Du Quân nhỏ giọng ăn năn.

Mi mắt anh nặng trĩu.

Mái đầu rũ xuống và không còn tư cách nào để ngẩng lên.

Bạch Hồng giờ đã bình tĩnh trở lại.

Cô khẽ lắc đầu, vị tha khẳng định:
- Không.

Cậu không phải thằng khốn...
Rồi cô nói tiếp:
- cậu là con chó điên đang trong thời kì động dục.
Du Quân như hóa đá.

Sao Bạch Hồng lại có thể thốt lên câu ví von thô mà thật đến vậy chứ? Anh muốn độn thổ ngay tại đây quá.
- Nhăn nhó cái đầu cậu ấy! Rõ ràng tôi thấy biểu hiện vừa rồi giống hệt như mùa giao phối của động vật trong sách sinh học.
Bạch Hồng chau mày mắng anh.

Quả thật là cô chỉ biết được có mấy thứ trong sách vở, chứ cái phương diện thật sự kia thì vẫn còn lơ mơ lắm.

Du Quân mừng rỡ và bắt đầu giở giọng hối lỗi mà cầu xin:
- Phải rồi! Lời bé nhỏ nói luôn luôn đúng! Là tôi đang mùa giao phối.

Có chút mất kiểm soát, bé nhỏ chấp nhận lời xin lỗi của tôi đi mà...
Bạch Hồng thở dài, day day mi tâm.
- Thôi cứ cho là cả hai sai đi.

Tôi không nghe lời mà trốn đi chơi.

Còn cậu thì là đồ biến thái khùng điên.

Hòa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK