Trên người nhớp nháp, nhất là chỗ đó, không tắm rửa thì không ngủ được.
Sau khi tắm xong, cô giặt sạch chiếc quần lót gần như ướt đẫm vừa mới cởi ra, mặc một chiếc mới khô ráo rồi đi ngủ.
Lúc lên giường đã gần 4 giờ rưỡi sáng, cô gần như vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ thiếp đi, ngủ chưa được bao lâu thì tiếng gõ cửa đã vang lên, nhưng tiếng gõ cửa cũng không đánh thức được cô, bởi vì cô đã ngủ rất sâu.
Bà cụ Bạch đứng ngoài gõ cửa một hồi lâu, còn gọi mấy lần nhưng cháu gái không hề đáp lại, vì vậy bà đành vào phòng.
Lúc gọi cháu gái dậy, bà cụ còn vươn tay lay người cô: “A Vận, mau dậy đi, ăn sủi cảo xong rồi ngủ tiếp.”
Nam Vận không dậy nổi, cảm giác như mình vừa mới ngủ đã bị đánh thức, đau khổ rên rỉ, trùm chăn kín đầu, trở mình dưới chăn rồi ngủ tiếp.
Bà cụ Bạch bất lực, đành phải lay mạnh người cô, lớn giọng nói: “Mau dậy đi, ông ngoại chuẩn bị lì xì, nếu con không đi sẽ không có phần đâu!”
Lúc này cuối cùng Nam Vận cũng mở mắt, vùng vẫy bật dậy khỏi giường.
Tối qua tắm rồi, lúc này đầu tóc bù xù, gương mặt vẫn còn vẻ ngái ngủ, mắt, mũi, mày nhăn hết lại.
Bà cụ Bạch vừa tức vừa buồn cười, dí trán cô: “Con đấy, hôm qua con ngủ lúc mấy giờ?”
Nam Vận đương nhiên không thể nói thật: “Con không nhớ nữa.” Do vừa mới ngủ dậy nên giọng cô hơi khàn khàn, mang theo một vẻ buồn ngủ không thể che giấu: “Con chỉ nhớ là con đã xem mấy tập phim.”
Bà cụ Bạch: “Xem phim lúc nào mà chẳng được? Cứ phải xem đêm à? “
“Thế không phải con sẽ mất ngủ à?” Nam Vận vén chăn bông lên, lúc đang ngồi bên giường mang dép lê, cô bỗng nghĩ đến người đàn ông của mình, lập tức hỏi: “Dã Tử dậy chưa ạ?”
Bà cụ Bạch: “Cậu Lục người ta chưa đến bảy giờ đã dậy rồi, còn đi giúp dì con làm vằn thắn kìa.”
6 giờ hơn đã dậy rồi sao? Người này chắc không ngủ luôn đúng không?
Nhưng Nam Vận cũng không ngạc nhiên, tinh lực người đàn ông của cô luôn luôn tràn trề như thế – trong vô số đêm trước đây, cô đã vô cùng xúc động vì điều này.
Đứng dậy khỏi giường, cô hơi bất mãn với cách gọi của bà ngoại: “Tại sao mọi người cứ gọi anh ấy là ‘Cậu Lục’ thế, vừa nghe đã biết là không có ý tốt gì.”
Cách gọi “cậu Lục” này, có vài phần lạnh nhạt, vài phần xa cách với một ít đối địch, ngay cả cô còn cảm thấy sự chế giễu trong đó, Dã Tử không thể không hiểu.
Bà cụ Bạch tức giận “Thế nào là không có ý tốt? Không gọi cậu ta là ‘cậu Lục’ thì gọi là gì?”
Nam Vận đúng tình hợp lý: “Cậu gọi anh ấy là Tiểu Lục đấy thây, nghe thân thiết thế cơ mà.”
Bà cụ Bạch hừ lạnh một tiếng, đưa tay lên chọc chọc trán cô: “Mau tắm rửa sạch sẽ, rồi xuống lầu.”
Nam Vận: “Vâng.”
Sau đó, bà rời đi, Nam Vân đi vào phòng tắm. Tóc tai bù xù, cô chải rất lâu mới xong, vội vàng rửa mặt sau đó cởi bỏ váy ngủ, thay một bộ quần áo ở nhà kiểu mùa hè, cầm điện thoại ra khỏi phòng.
Trên màn hình điện thoại hiển thị rất nhiều tin nhắn chưa đọc, có WeChat, có tin nhắn thường, Nam Vận vừa đọc tin nhắn vừa xuống cầu thang. Không ngoại lệ, tất cả đều là tin nhắn chúc mừng năm mới. Hầu hết đều được gửi hàng loạt, nhưng cũng có một số là khác biệt, chẳng hạn như Lâm Lang: [Chúc mừng năm mới! Chúc cậu và anh tớ sớm bước vào cung điện hôn nhân! Ba năm ôm hai, cố lên!]
Nếu nói cô ấy có thành ý, thì lời chúc nàyrõ ràng là kết quả của việc nhận tiền làm việc, còn nếu nói cô ấy không có thành ý, thì lời chúc này lại không phải gửi hàng loạt, là lời chúc độc nhất.
Nam Vận suy nghĩ một hồi rồi trả lời: [Nếu tớ gửi cho cậu bao lì xì 500 tệ, cậu có bằng lòng gửi cho tớ một lời chúc chân thành hơn không?]
Lâm Lang trả lời ngắn gọn rành mạch lại lạnh nhạt vô tình: [Anh tớ gửi cho tớ năm vạn.] (=50.000 tệ)
Nam Vận: […………]
Có lẽ bởi vì không muốn bị dán nhãn là “tục tằn”,” Lâm Lang nói thêm: [Tớ thực sự không nhận tiền làm việc, tớ chân thành chúc phúc cho hai người một đời một kiếp một đôi, nếu cậu cảm thấy tớ dối trá, tớ có thể chúc cậu thêm một câu nữa: Năm mới vui vẻ ~]
Nam Vận: [Cảm ơn cậu [mỉm cười.jpg]]
Lâm Lang: [Không có gì, tớ yêu cậu ~ moah, moah!]
Nam Vận làm lơ cô ấy, tiếp tục đọc những tin nhắn chưa đọc, cứ tưởng tất cả đều là những lời chúc mừng năm mới, nhưng lúc cô nhấp vào tin nhắn SMS, có một ngoại lệm- Dã Tử đã gửi cho cô 52 vạn 100 nghìn tệ!
521000*, con số này vừa nhìn đã thấy ngập tràn tình yêu rồi.
(*) Nghĩa là Anh yêu em.
Quả nhiên là một khoản lì xì phong phú!
Nam Vận không kìm được sự vui vẻ, bước chân xuống cầu thang cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, tung tăng chân sáo nhảy xuống cầu thang, tóc đuôi ngựa vung vẩy, trên người còn mặc bộ quần áo màu hồng, lộ ra tay chân trắng nõn mềm mại, nhìn y như một chú thỏ nhỏ.
Cô là người thức dậy cuối cùng trong nhà, chờ đến khi cô đi vào phòng khách, tất cả mọi người đều đã có mặt, trừ mợ và Dã Tử đang ở trong nhà bếp.
Cô vừa vào phòng khách, Bạch Tinh Lan đã trêu: “Ái chà, chú lợn nhỏ lười biếng đến rồi!”
Câu này làm cho Thất Thất ba tuổi bật cười, anh cả và chị dâu nhìn nhau cười.
Nam Vận tức tối trừng mắt nhìn anh hai: “Đáng ghét!” Sau đó nhìn về phía ông bà ngoại, quả quyết mách tội: “Ông bà nhìn anh ấy kìa, anh ấy lại bắt nạt con!”
Ông bà cụ Bạch cũng bị chọc cười, nhưng thế nào thì cũng vẫn bênh vực cô cháu gái ngoại, ông cụ Bạch mắng thằng cháu nội một câu tượng trưng: “Thôi bắt nạt em gái con đi.”
Có người chống lưng cho mình, Nam Vận tràn đầy tự tin: “Đúng đấy!”
Bạch Tinh Lan dứt khoát nhận thua: “Được rồi, anh chịu thua, anh chịu thua em rồi!”
Nam Vận kiêu ngạo cong môi, vẻ mặt tràn đầy đắc ý nhìn về phía anh hai.
Đúng lúc này, mợ đi ra phòng khách, cười gọi: “Sủi cảo hấp xong rồi, mọi người vào ăn đi!”
Bạch Nhữ Minh đáp lại tiếng gọi của vợ đầu tiên, đứng dậy khỏi sô pha, trong khi đó còn hỏi: “Sủi cảo nhân gì vậy?”
Giang Lâm trả lời: “Ban đầu em chỉ định làm sủi cảo nhân hẹ với thịt, nhưng sau đó Tiểu Lục lại vào bếp giúp, nên làm thêm được nhân nấm hương với thịt nữa.”
Cách gọi của bà với Lục Dã không biết từ lúc nào đã thay đổi từ “cậu Lục” thành “Tiểu Lục”, trong lời nói còn không giấu được sự yêu thích: “Tiểu Lục giỏi lắm, biết làm nhân, làm vỏ lại còn biết gói nữa, sủi cảo cậu ấy làm đẹp lắm, còn khéo hơn con gái nữa! ”
Mỗi năm vào sáng mùng một Tết, Giang Lâm đều dậy rất sớm, tự tay làm sủi cảo cho cả nhà. Lúc mới cưới, việc bếp núc cũng không nhiều, nhưng theo thời gian người trong nhà ngày càng đông, lượng công việc cũng ngày càng tăng.
Lúc con dâu chưa sinh con còn đỡ, còn có thể đến giúp bà, nhưng giờ đã có thêm đứa thứ 2, sáng dậy đã phải chăm sóc cho hai đứa nhỏ, đã đủ mệt rồi, bà cũng không nỡ để cho con bé xuống phụ, chưa kể con trai lớn sau khi cưới xong đã dọn ra ở riêng, chỉ có mấy ngày Tết mới đưa vợ con về ở vài ngày, bà chỉ muốn cho chúng nó vui vẻ ở đây, không muốn làm phiền tụi nhỏ.
Mẹ chồng với ba chồng càng không thể quấy rầy, chồng với hai đứa con trai lại cũng không biết nấu ăn, cho nên bà chỉ có thể một mình đảm đương nhiệm vụ này.
Sáng nay bà thức dậy hơi muộn, một mình làm chắc không kịp rồi, đang định gọi dì giúp việc đến phụ bà làm sủi cảo, nhưng khi lên tầng 2 thì tình cờ gặp thằng nhóc họ Lục kia đi ra. Thấy bà, cậu này còn rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện chào hỏi: “Chúc mợ năm mới vui vẻ ạ.”
Người ta thường nói, duỗi tay không đánh người tươi cười, vậy nên ngay cả khi bà biết thằng nhóc này là kẻ thù chung mà cả nhà đồng lòng chiến đấu, cũng không thể mặt nặng mày nhẹ với anh ngay sáng mùng một, thế là khách khí đáp lại: “Chúc mừng năm mới.”
Sau đó thằng nhóc họ Lục này lại hỏi: “Mợ muốn làm sủi cảo phải không? Có cần con giúp một tay không?”
Bà không khỏi có chút kinh ngạc: “Cậu còn biết làm sủi cảo nữa à?” Nhà bà đàn ông già trẻ lớn bé đều không ai biết nấu ăn.
Lục Dã gật đầu: “Vâng.”
Giang Lâm vẫn không tin anh lắm, mà dù nói thế nào thì anh cũng là khách, nên bà cũng không muốn làm phiền anh, vì vậy trả lời: “Không cần đâu, tôi tìm dì giúp việc phụ là được. “
Lục Dã trả lời: “Hình như Thất Thất đang ở trong phòng của dì ấy.”
Giang Lâm khẽ cau mày, trong lòng không khỏi có chút lo lắng – cháu trai nhỏ bị tiêu chảy nhẹ mấy ngày nay, còn luôn khóc nháo vào sáng sớm, để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của con gái, con dâu bà thường để dì giúp việc dỗ Thất Thất ngủ – nếu Thất Thất ở đó, bà không thể gõ cửa, nếu không sẽ đánh thức cháu gái.
Nhưng bà không thể không tìm người giúp, nếu không cả nhà sẽ không kịp ăn sáng, hết cách, bà đành phải nhờ đến thằng nhóc họ Lục này.
Giang Lâm hơi lúng túng nhìn Lục Dã: “Làm phiền cậu vậy.”
Lục Dã mỉm cười: “Không có gì ạ, là việc nên làm.”
Nhân đã trộn sẵn tối hôm qua, bột đã nhào xong để trong tủ lạnh, giờ chỉ gói lại là xong.
Giang Lâm định để Lục Dã cán vỏ, để bà gói, bởi vì bà không tin một tên đàn ông như anh lại có thể gói sủi cảo đẹp được, nhưng bà không ngờ tên nhóc này gói còn đẹp hơn bà, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật. Những chiếc sủi cảo được nặn ra mỏng, mịn như lá sen, tốc độ làm rất nhanh nên hoàn toàn không lo làm bữa sáng của cả nhà bị chậm trễ.
Bà ngạc nhiên không thể tin được: “Cậu học với ai vậy?”
Lục Dã cười đáp lại: “Con tự học ạ.”
Giang Lâm: “Cậu -là con trai sao lại nghĩ đến việc học gói sủi cảo?”
Lục Dã thoáng do dự, quyết định nói sự thật: “A Vận thích ăn ạ.” Khi nói lời này, giọng điệu và biểu cảm của anh tràn đầy tình cảm dịu dàng khó nén.
Giang Lâm trước giờ luôn tinh ý, dễ dàng nhận ra tình yêu của anh dành cho A Vận, hơn nữa sự dịu dàng này tuyệt đối không thể diễn được, bà không khỏi cảm thấy có chút hảo cảm với thằng nhóc này.
Sau đó, hai người họ một người cán vỏ, một người gói sủi cảo, chẳng mấy đã làm xong nhân hẹ với thịt, lo là không đủ ăn, nên lại quyết định làm thêm nhân nấm hương với thịt.
Lần này là Lục Dã trộn nhân.
Giang Lâm một lần nữa chứng kiến kỹ thuật cắt và trộn nhân của anh, tuyệt đối là đỉnh của đỉnh.
Thời buổi này, con trai biết nấu ăn không nhiều lắm, lại còn dịu dàng như vậy, cháu gái nhỏ đi theo anh chắc chắn không phải chịu khổ.
Sau một buổi làm vằn thắn, thái độ của Giang Lâm đối với Lục Dã đã thay đổi 180o, nếu bà có con gái, bà cũng bằng lòng gả con cho tên nhóc này.
Trước mặt cả nhà, mợ không ngớt lời khen anh: “Sau khi làm đủ vằn thắn, còn lại một ít vỏ và nhân, Tiểu Lục lại làm thành món bánh bao chiên nước. Những chiếc bánh này còn tinh xảo hơn cả thỏi vàng, sau khi vớt ra khỏi nồi cái nào cái nấy vàng óng đẹp lắm! “
Nghe mợ khen Dã Tử, Nam Vận rất vui.
Mọi người trong phòng khách cũng để ý thấy thái độ của Giang Lâm đối với Lục Dã đã thay đổi, ngoài Bạch Nhữ Minh ra, những người khác đều không vui nổi, bầu không khí trở nên thật quái dị, thậm chí còn có chút khiến người ta ớn lạnh —
Quân địch tới chưa đầy mười hai tiếng, đã liên tiếp thu phục hai tướng quân, thế như chẻ tre có chiều hướng đánh gục tất cả bọn họ, thực lực có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ.