Ngay buổi trưa hôm Nam Vận sinh, cô đã đến bệnh viện thăm Nam Vận và em bé.
Trùng hợp là chân trước cô vừa vào phòng bệnh, chân sau Từ Lâm Ngôn cũng đến, hai người chạm mặt nhau tại bệnh viện — Trước cuộc gặp này, hai người đã không gặp nhau hai tuần rồi.
Nguyên nhân không gặp nhau không phải đặc biệt gì, chỉ đơn thuần là không có kế hoạch, cũng không có chuyện gì nhất định phải gặp mặt, dù sao thì bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, không gặp nhau cũng rất bình thường, ngày ngày gặp mặt mới không bình thường.
Hai tuần này, Lâm Lang không chủ động hẹn gặp Từ Lâm Ngôn lần nào, Từ Lâm Ngôn cũng không chủ động gặp cô, cô biết như thế này không có gì không đúng cả, nhưng nội tâm luôn có sự bồn chồn khó thể bỏ qua, cô luôn mong bỗng nhiên có chuyện lớn xảy ra, để cô có cơ hội được gặp anh một cách quang minh chính đại.
Sự ra đời của Tiểu Hải Tinh là một chuyện lớn, nhưng cô không chủ động hẹn anh, cô không có lý do gì để làm việc ấy, bởi họ chỉ là bạn bè bình thường.
Trong lòng cô bây giờ luôn không ngừng nhắc nhở bản thân, nhấn mạnh thân phận “ bạn bè bình thường” kia, mỗi ngày hận không thể nhắc nhở bản thân 800 lần, giống như một lớp phong ấn trấn áp tâm ma, ngày nào cô cũng gia tăng pháp lực cho phong ấn một lần, tránh cho tâm ma phá vỡ phong ấn.
Tâm ma thoát ra, cô sẽ vạn kiếp bất phục*.
*Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Trước khi tâm ma này được sinh ra, cô chưa từng để ý mối quan hệ giữa bọn họ có phải bình thường không, lúc Nam Vận nghi ngờ giữa cô và Từ Lâm Ngôn có gian tình, cô cũng không thèm quan tâm, chủ động hẹn Từ nhị ra ngoài chơi cũng không thấy có chỗ nào không đúng.
Thế nhưng sau khi tâm ma sinh ra, cô bắt đầu để ý đến cái thân phận “ bạn bè bình thường” này.
Chính vì là quan hệ bình thường, cho nên cô không thể chủ động hẹn Từ nhị, điều này không bình thường.
Thứ gọi là tình cảm này chính là kỳ lạ như vậy đấy, lúc không để ý thì thả bay bản thân muốn làm gì thì làm, lúc để ý thì lại cố hết sức kiềm chế.
Suy cho cùng, vẫn là do đáy lòng cô hiểu rõ, Từ nhị sẽ không bị tình cảm trói buộc, nói cách khác, anh không thể lãng tử quay đầu vì một người phụ nữ, dù có đi chăng nữa, thì người đó cũng không thể nào là cô.
Phụ nữ bình thường chắc chắn sẽ không thuần hoá nổi con ngựa đứt cương như Từ nhị, mà cô vừa khéo chính là loại phụ nữ bình thường.
Cô rất sợ bản thân sẽ vạn kiếp bất phục, nên luôn nhắc nhở mình phải giữ khoảng cách với Từ nhị, nhưng mà chỉ cần Từ nhị vừa tìm đến cô, lý trí của cô sẽ sụp đổ.
Nam Vận luôn nhắc cô phải hiểu rõ được tình cảm của mình, cô cũng muốn làm như thế lắm, nhưng làm không nổi.
Cô chỉ có thể cố gắng ràng buộc bản thân không chủ động đi tìm Từ nhị, đồng thời cầu nguyện Từ nhị đừng đến tìm cô, không liên lạc với nhau một thời gian dài, có lẽ cô có thể bỏ được tâm ma.
Không gặp nhau hai tuần, tâm trạng cô vẫn luôn khá bình thản, nhưng mà khoảnh khắc đụng phải nhau trong phòng bệnh, cứ như tro tàn lại cháy, cô lập tức trở nên kích động.
Sâu trong nội tâm cô vẫn khát khao mong được nhìn thấy anh, nhưng cô cũng không biểu hiện sự kích động này ra ngoài, bình tĩnh và lạnh nhạt nhìn anh, giọng điệu tràn đầy ghét bỏ: “Sao anh cũng đến vậy?”
Trong tay Từ nhị vẫn đang cầm quà cho Tiểu Hải Tinh: “Em đến được sao anh không được đến?”
Lâm Lang: “Em là cô của Tiểu Hải Tinh!”
Từ nhị: “Anh là đạo diễn chuyên dụng của ba Tiểu Hải Tinh.”
Lục Dã: “….”
Lúc hai người tới, em bé và Nam Vận vẫn còn đang ngủ, để không quấy rầy mẹ con họ nghỉ ngơi, Lâm Lang và Từ Lâm Ngôn cũng không ở lại lâu, đứng trong phòng bệnh một chốc rồi rời đi.
Buổi chiều Lâm Lang còn có tiết, đúng lúc Từ Lâm Ngôn cũng phải đi về hướng đại học Tây Phụ, thế là tiện đường chở cô về trường.
Trên đường về trường, Lâm Lang ngồi trên ghế phó lái, không ngừng tự nhủ bản thân không được lảm nhảm, ngậm miệng lại, yên tĩnh kiên trì đến trường là xong rồi.
Cô không nói chuyện, Từ Lâm Ngôn cũng không chủ động nói chuyện.
Cả đoạn đường, trong xe yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ, trong không khí trôi nổi tình ý không rõ đâu đây.
Đến khi Từ nhị dừng xe ở ven đường trước cổng Nam của đại học Tây Phụ, Lâm Lang không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cởi dây an toàn, thế nhưng ngay khi cô chuẩn bị mở cửa xuống xe, Từ Lâm Ngôn chợt hỏi cô: “Dạo này bận gì vậy? Chả thấy liên lạc với anh.”
Tim Lâm Lang bỗng đập trật một nhịp, cố tỏ ra trấn định đáp: “Em có thể bận cái gì được chứ? Bận học á.”
Tuy nhiên cô lại không khống chế được miệng mình, buột miệng hỏi lại: “Còn anh thì sao?”
Từ Lâm Ngôn than thở: “Xem mắt.”
Lâm Lang sững sờ, ngạc nhiên nhìn anh: “Từ nhị thiếu còn phải đi xem mắt à?”
Từ Lâm Ngôn: “Bị ép đi.”
Lâm Lang: “Nhìn trúng cô nào chưa?”
Từ Lâm Ngôn: “Có thì cũng không thể đi hại con gái nhà người ta được.”
Lâm Lang trầm ngâm trong giây lát: “Anh chưa từng nghĩ đến chuyện tìm một người để kết hôn sao?”
Từ Lâm Ngôn: “Anh có điên đâu?”