Tầm khoảng 11 giờ, mấy người Bạch lão gia tử trở về. Lúc đó Bạch lão phu nhân đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách cầm máy tính bảng xem phim truyền hình, nghe thấy có người về, bà ngẩng đầu lên, đồng thời đẩy đẩy chiếc kính lão trên sống mũi: “Tiểu Lục sắp làm xong cơm rồi mà mấy người các ông vẫn chưa về, tôi đang định gọi điện cho ông đấy.”
Cách gọi của bà đối với Lục Dã từ khách khí xa cách ” Lục công tử” biến thành thân thiết hòa ái “Tiểu Lục”.
Rõ ràng, Bạch lão phu nhân đã đầu hàng địch.
Mới chỉ vẻn vẹn chưa tới một ngày, quân nhà họ Bạch đã làm phản hơn phân nửa.
Bạch Tinh Lan trợn to mắt nhìn bà nội, không thể tin nổi: “Bà nội, sao bà cũng gọi cậu ta là Tiểu Lục rồi?”
Tối qua, khi Bạch Tinh Phạn dự đoán toàn quân nhà họ Bạch sẽ bị diệt, thì Bạch lão phu nhân là người đầu tiên đứng ra bày tỏ mình chắc chắn sẽ không phản bội, còn tiện thể mắng cháu trai lớn một câu, tức giận mắng anh ta không có tiền đồ.
Thế nên Bạch Tinh Lan không thể ngờ rằng, anh ta chỉ ra ngoài leo cái núi thôi, trở về bà nội đã làm phản rồi???
Quân địch đã mạnh đến mức này rồi sao?
Bạch lão phu nhân tất nhiên hiểu được cháu trai đang chất vấn bà sao lại phản bội, bà vẫn chưa quên thái độ tối qua của mình kiên quyết như thế nào, nhưng lại giả vờ hồ đồ, lý lẽ hùng hồn trừng mắt nhìn cháu trai nhỏ: “Ta gọi nó là Tiểu Lục thì làm sao? Ta không thể gọi nó là Tiểu Lục à?” Còn lôi cả tuổi của mình ra làm chỗ dựa: “Ta lớn tuổi như vậy rồi, ta thích gọi nó thế nào thì gọi thế đó!”
Người già mà vô lại, thì lợi hại hơn người trẻ nhiều, Bạch Tinh Lan không biết nên phản bác bà nội mình ra sao.
Bạch Nhữ Minh và Giang Lâm từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt đều lộ ra ý cười.
Bạch lão gia tử hừ lạnh một tiếng, hai tay chắp ra sau, bước lớn vào phòng khách, ngồi xuống đối diện với Bạch lão phu nhân, giơ chỉ nửa kia của mình, tức giận nói: “Cái bà già này, bà chính là một ngọn cỏ đầu tường, gió thổi bên nào thì ngoặt bên đấy!”
Bạch Tinh Lan rất muốn gật đầu, nhưng anh ta không dám.
Bạch lão phu nhân cũng hừ một tiếng, không phục nói: “Ông thì là lão ngoan cố!” Nói xong, bà đưa tay phải ra: “Ông xem đây là cái gì?”
Trên ngón áp út của Bạch lão phu nhân đang đeo chiếc nhẫn phỉ thúy gia truyền của nhà họ Bạch.
Bạch lão gia tử đột nhiên trợn to mắt: “Sao chiếc nhẫn lại ở chỗ của bà?”
Bạch lão phu nhân: “Không phải tôi, là A Vận cho tôi mượn đeo, đây là Tiểu Lục người ta bỏ ra 1000 vạn đấu giá được đó, sau đó tặng cho A Vận.”
Trong thần sắc Bạch lão gia tử lại lóe lên sự ngạc nhiên, nhất thời có chút nghẹn lời.
Bạch Nhữ Minh, Giang Lâm và Bạch Tinh Lan cũng nhận ra chiếc nhẫn này, biết chiếc nhẫn này là đồ cưới mà lão phu nhân cho mẹ của A Vận lúc gả chồng, nên sau khi nghe những lời lão phu nhân nói, bọn họ đều giật mình kinh ngạc.
Bạch Tinh Lan là người không giữ được bình tĩnh: “1000 vạn? Dựa theo giá thị trường bây giờ, giá chiếc nhẫn này nhiều nhất cũng chỉ là 200 vạn thôi chứ?”
Bạch lão phu nhân: “Cho nên mới nói cậu ấy có tâm, đối thành gã đàn ông khác, thật sự không chắc có thể giống cậu ấy đối tốt với A Vận mà bất kể được mất đâu.”
Giang Lâm gật đầu biểu thị đồng ý, bổ sung thêm: “Sáng nay ở phòng bếp, con vừa nhìn liền biết cậu ta là người thường xuyên xuống bếp, không nói cái khác, chỉ về kỹ thuật dùng dao của cậu ta đã điêu luyện hơn cả con rồi. Cậu ta là một đại thiếu gia, hoàn toàn không cần thiết phải học nấu ăn, còn không phải vì để cho A Vận được ăn ngon sao. Thực ra, từ chi tiết nhỏ này đã có thể nhìn ra cậu ta là thật lòng yêu A Vận.”
Phụ nữ thường tinh tế hơn đàn ông, phần lớn phụ nữ đều bị những chi tiết nhỏ rung động, Giang Lâm và Bạch lão phu nhân đều là như thế.
Ngược lại, Bạch Nhữ Minh đứng dưới góc độ của người đàn ông mà nhận định thằng nhóc này khá tốt: “Tiểu Lục có dũng có mưu, không kiêu ngạo không tự ti, vả lại còn biết giữ được bình tĩnh, nếu như đổi thành người khác, nào ai có thể chịu được thái độ điêu ngoa tùy hứng của chúng ta, sớm đã phất áo rời đi rồi.”
Bạch lão gia tử không phát biểu gì, vẫn bày ra một gương mặt lạnh.
Bạch Tinh Lan cũng không có ý kiến.
Bạch lão phu nhân lại “hừ” một tiếng: “Hai người các ông, một người là một lão ngoan cố, một người là tiểu ngoan cố!” Nói xong, bà đặt máy tính bảng lên bàn uống nước, đứng dậy:” Tiểu Lục đã bận rộn cả buổi sáng rồi, tôi đi xem xem cậu ta làm món gì ngon.”
Giang Lâm tiếp lời: “Con cũng đi xem xem, chắc cũng không tệ đâu!”
Bạch Nhữ Minh: “Vậy con cũng đi thưởng thức một chút kỹ thuật nấu ăn của Tiểu Lục.”
Không tới nửa phút, trong phòng khách chỉ còn lại hai ông cháu Bạch lão gia tử và Bạch Tinh Lan.
Bạch Tinh Lan ngồi xuống sô pha, vẻ mặt như bị thất bại nhìn ông nội mình, thở dài nói: “Bây giờ trong nhà chỉ còn lại ông, cháu, còn có anh cháu là chưa làm phản thôi.”
Bạch lão gia tử: “Hừ, anh cháu đã làm phản từ lâu rồi!”
Bạch Tinh Lan lại mở to mắt, càng không thể tin được: “Chuyện xảy ra khi nào vậy? Sao cháu không biết?”
Bạch lão gia tử nhìn cháu trai của mình với vẻ ghét bỏ: “Tinh Lan, nếu bộ não của cháu tốt bằng một nửa anh trai cháu, thì cháu cũng không cần phải đi theo con đường nghiên cứu chuyên sâu này.”Đứa cháu này của ông không phải ngu ngốc, mà là đầu gỗ, trong bụng cũng không có nhiều tâm cơ, đơn giản giống như cô của nó.
Ông cụ lại thở dài, có chút lo lắng nhìn đứa cháu: “Giờ ta không lo cho A Vận nhiều nữa rồi, ta lo cho cháu đó, nếu cháu gặp phải một phiên bản nữ của Nam Khải Thăng thì phải làm sao đây?”
“………………”
Sau một lúc im lặng, Bạch Tinh Lan do dự hỏi: “Ông nội, ông đang mắng cháu là đồ ngốc sao?”
Ông cụ nói thẳng: “Đúng vậy.”
“………………”
Bạch Tinh Lan không phục: “Anh trai cháu phản bội rồi, sao ông lại mắng cháu là đồ ngốc? Còn nữa, rốt cuộc là anh cháu phản bội từ khi nào? “
Lão gia tử bất lực đến cùng cực, đành phải trả lời cặn kẽ câu hỏi của hắn: “Cháu cho rằng thằng nhóc thối nhà họ Lục kia có thông minh không?”
Bạch Tinh Lan: “Cậu ta là gian xảo!”
Bạch lão gia tử gật đầu: “Cũng có thể nói là cực kỳ thông minh.”Lại hỏi, “Thế cháu có cảm thấy anh trai cháu thông minh không?”
Bạch Tinh Lan gật đầu: “Thông minh! Rất thông minh! “
Bạch lão gia tử: “Đây chính lý do tại sao anh trai cháu phản bội.”Có thể là do ông cảm thấy cháu trai mình chắc vẫn chưa hiểu được câu nói này với cái bộ não kia của nó, nên ông mới nói thêm: “Người thông minh đều coi trọng người thông minh. Anh trai cháu rất tán thưởng thằng nhóc thối nhà họ Lục, chẳng qua là luôn không biểu hiện ra ngoài mà thôi. “
Bạch Tinh Lan bừng tỉnh nhận ra, càng thêm kinh ngạc: “Nói cách khác, anh trai cháu đã phản bội từ tối qua rồi sao?!”
Bạch lão gia tử gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Có khả năng sớm hơn ba cháu một chút, nó mới là người đầu tiên phản bội trong nhà chúng ta.”
Bạch Tinh Lan: “Vậy thì tại sao tối qua anh ấy còn phân tích tình hình quân địch với chúng ta?”
Bạch lão gia tử: “Bởi vì nó thông minh.”
Bạch Tinh Lan chợt cảm thấy lo sợ: “Nói như vậy, trong nhà chúng ta bây giờ chỉ còn ông cháu ta chưa đầu hàng địch thôi sao?” Anh ta đột nhiên nhớ ra ông nội mình cũng là một người thông minh tuyệt đỉnh, vội vàng hỏi: “Ông nội, ông sẽ không phản bội chứ ạ?”
Thái độ của Bạch lão gia tử kiên quyết: “Dù cháu phản bội rồi thì ta vẫn sẽ không phản bội!”
Bạch Tinh Lan cũng thề thốt cam đoan: “Nếu như cháu phản bội, tại kỳ sau CSSCI* bản thảo của cháu sẽ không được thông qua!”
*CSSCI ( Chinese Social Sciences Citation Index): là một tạp chí khoa học dùng để định lượng kết quả nghiên cứu khoa học xã hội, đây chỉ là một danh mục trong danh sách của tạp chí, ngoài ra còn có SCI, SCIE, ISI…
Đối với một nghiên cứu sinh, có thể ở trên CSSCI phát biểu luận văn là một sự khẳng định cao nhất cho thành quả nghiên cứu của mình.
Bữa trưa vô cùng phong phú, Lục Dã làm mười món ăn một món canh, năm mặn năm chay, canh là món súp thịt bò hầm Tây Hồ mà Bạch lão gia tử thích uống nhất — Là tin do Nam Vận mật báo.
Mặc dù Bạch lão gia tử vẫn không chào đón thằng nhóc thối này cho lắm, nhưng ông không thể không thừa nhận, tay nghề của thằng nhóc này quả thật rất không tệ.
Một nhà Bạch Tinh Phạn không quay về nhà ăn trưa, đến mãi 5h chiều mới trở về.
Lúc ăn cơm tối, Thất Thất vừa nhìn thấy bánh bao thỏ con thì kích động la hét: “A a a a có thỏ con thiệt nè! Chú Lục thật sự biết phép thuật!”
Cả nhà đều bị cô bé chọc cho không ngậm miệng được.
Ăn xong bữa tối, Bạch lão phu nhân muốn chơi mạt chược, con cháu liền ra chơi cùng với bà. Bạch Nhữ Minh không tham gia, lại kéo Lục Dã đến thư phòng chơi cờ.
Nam Vận chưa đến 10h đã đi ngủ rồi, bởi vì thực sự quá buồn ngủ.
Giấc ngủ này ngủ được rất ngon, hơn nữa còn là một đêm không mộng mị, ngủ thẳng đến đến 8h sáng ngày hôm sau mới dậy.
Hôm nay là mùng 2, dựa theo tập tục, con dâu sẽ về nhà mẹ đẻ thăm nhà.
Cho nên vừa ăn sáng xong, Bạch Nhữ Minh liền cùng về nhà ngoại với vợ mình, Bạch Tinh Lan chắc chắn là đi cùng ba mẹ mình để chúc tết ông bà ngoại. Bạch Tinh Phạn đã lập gia đình, tất nhiên là phải mang theo vợ con về nhà ngoại.
Không đến 9h, ngôi nhà lớn của nhà họ Bạch chỉ còn 5 người Bạch lão gia tử, Bạch lão phu nhân, Nam Vận và Lục Dã, cùng với dì bảo mẫu.
Bạch lão gia tử và Bạch lão phu nhân ra cửa rèn luyện thân thể như mọi ngày. Nam Vận hôm qua đã không đi leo núi với ông ngoại, hôm nay tuyệt đối không thể vắng mặt được nữa, thế là mặc lên bộ độ thể thao, cùng hai ông bà ra khỏi nhà.
Lục Dã càng không cần phải nói, cho dù cô gái nhỏ không yêu cầu, anh cũng sẽ đi cùng.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặc dù không khí vẫn mang theo sự lạnh lẽo, còn có gió thổi khá mạnh, nhưng trên trời lại khó có được ánh mặt trời, ánh nắng vô cùng tươi đẹp, cho người ta có một loại cảm giác của mùa xuân tháng 3.
Dưới chân núi Phượng Tê có một khoảng đất trống bằng phẳng, được cải tạo thành quảng trường, mỗi khi gió xuân ấm áp thổi về, sẽ có không ít người đến đây thả diều.
Hôm nay người đến quảng trường cũng không nhiều.
Vừa bước vào quảng trường, Nam Vận đã nhìn thấy một ông cụ mặc chiếc áo lông màu đen đang thả diều.
Nam Vận biết ông cụ này.
Tây Phụ có một nhà họ Qúy, Đông Phụ cũng có một nhà họ Qúy.
Ông cụ này chính là lão gia tử của nhà họ Qúy ở Đông Phụ.
Quan hệ của ông ngoại cô và vị lão gia tử nhà họ Qúy này có thể gọi là vừa là địch vừa là bạn, gặp nhau là cãi nhau, cà khịa nhau, hai bên xem nhau không vừa mắt, thỉnh thoảng còn lôi cả con cháu ra so sánh.
Nhưng khi mà không gặp nhau, hai vị lão gia tử này sẽ thường xuyên nhớ đến đối phương.
Còn nữa, mặc dù hai ông cụ này ngày nào cũng cãi nhau, nhưng hai người lại thường hẹn nhau cùng đi leo núi — leo một đường thì cãi nhau một đường, không phải người này chê chân người kia không tốt, thì chính là người kia chê người này tuổi lớn không được việc, tóm lại là luôn muốn trên cơ để ép đối phương xuống.
Tổng kết mà nói, thích ganh đua so sánh, ai cũng không phục ai, giống hệt như hai đứa trẻ đang so đo nhau.
Bạch lão gia tử vừa trông thấy Qúy lão gia tử thì hừ lạnh một tiếng, hai tay chắp ra sau, không thèm nhìn ông ta một cái, bước lớn đi về phía lối vào của núi Phượng Tê, khi đến đằng sau của Qúy lão gia tử, lại hừ lạnh một tiếng nữa, thái độ phải gọi là vô cùng ngạo mạn.
Qúy lão gia tử đã ở quảng trường đợi ông nhiều giờ rồi, cũng không quay đầu nhìn ông, vừa thả diều, vừa chậm rãi sâu kín nói: “Ai da, có mấy lão già nha, có thể nói là vô vị đến cực điểm, ngày nào cũng chỉ biết leo núi, chả có chút sáng tạo nào cả.”
Bạch lão gia tử lập tức ngừng lại bước chân, quay đầu trừng mắt với Qúy lão gia tử:” Ông nói ai đó?”
Qúy lão gia tử liếc mắt nhìn ông: “Tôi lại không nói ông, ông chen vô nhận làm gì? Đúng rồi, nhà ông có diều không? Ếi, trông ông thế kia liền biết các ông không có, có thì cũng chỉ là loại diều nhỏ không chuyên nghiệp, dỗ trẻ con vui mà thôi, cái này của tôi là loại diều lớn rất chuyên nghiệp, chính là cái loại có thể tham gia cuộc thi thả diều đấy nhé.”
Bạch lão gia tử không phục: “Không phải chỉ là một con diều nát thôi sao? Có gì mà đáng đắc ý chứ!”
Qúy lão gia tử: “Tôi có tôi mới đắc ý đó? Ông có không? Ông không có!”
Bạch lão gia tử nghẹn họng, quả thực ông không có, lại hừ lạnh thêm tiếng nữa, tức giận rời đi.
Qúy lão gia tử đắc ý cong khóe môi, dáng vẻ kiêu ngạo của người chiến thắng.
Bạch lão gia tử giận dữ đi đến dưới chân núi, càng nghĩ càng tức, cuối cùng nhịn không được mắng ra: “Các ngươi xem cái đức hạnh kia của ông ta đi, nếu ta mà trẻ được 20 tuổi, sớm đã đánh cho ông ta răng rơi đầy đất rồi!”
Bạch lão phu nhân bất đắc dĩ: “Hai người các ông ai cũng không nói được ai, bình thường ông cũng có ít bắt nạt lão Qúy người ta đâu.”
Bạch lão gia tử càng bực hơn, thổi râu trợn mắt phản bác: “Tôi bắt nạt ông ta bao giờ? Tôi bắt nạt ông ta cũng là ông ta đáng đời, ai bảo ông ta mang cái diều nát kia đến khoe khoang với tôi!”
Nam Vận rất muốn cười, cảm thấy ông ngoại cô càng ngày càng giống con nít rồi, đang chuẩn bị mở miệng an ủi vị ‘con nít già’ này, nhưng Dã Tử đã mở miệng trước cô.
Ngữ điệu Lục Dã nghiêm túc nói với Bạch lão gia tử: “Ngày mai chúng ta cũng đi thả diều có được không ạ?”
Bạch lão gia tử lập tức khựng lại, nhìn chằm chằm Lục Dã không chớp mắt, ít giây sau, mở miệng: “Nhưng ta không có diều.”
Giọng điệu của Lục Dã chắc chắn: “Thì mua, Đông Phụ lớn như vậy, không thể mua nổi một con diều sao? Nếu ông muốn thả diều, cháu sẽ đi mua cho ông ngay lập tức.”
Bạch lão gia tử trong nháy mắt trở nên sinh long hoạt hổ, bỏ lại một câu: “Mọi người đợi tôi một lát!” Sau đó quay người đi về phía Qúy lão gia tử, bước chân vô cùng mạnh mẽ.
Sau khi đến bên cạnh Qúy lão gia tử, ông trực tiếp hạ xuống chiến thư: “9h sáng mai, ở tại chỗ này, hai chúng ta đấu thả diều, không gặp không về, người nào không đến người đấy là chó con!”
Qúy lão gia tử khinh thường: “Ông có diều không? Lấy cái gì để đấu với tôi?”
Bạch lão gia tử ưỡn thẳng sống lưng, bình tĩnh mà đắc ý nói: “Cháu rể của tôi nói rồi, MUA CHO TÔI!” Vẻ mặt của ông vô cùng tự hào, như một bạn nhỏ tìm được chỗ dựa, cuối cùng lại cười lạnh một cái, cất lên một tiếng rất chi là ngạo mạn với Qúy lão gia tử: “Hừ!”