• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ Lâm Ngôn đến bệnh viện tâm thần một chuyến tựa như chỉ để nói với mẹ mình một câu “con hận mẹ”, nói xong, anh đứng dậy cất bước rời đi mà không thèm ngoảnh đầu.

Vừa ngồi vào trong xe, di động của anh đã vang lên, màn hình hiển thị: Bức Vương.

Vừa đi thăm mẹ xong, bây giờ lại nhận được điện thoại của anh trai, cảm xúc này quả thật khó mà tả được.

Thở dài một hơi, anh nhận cuộc gọi, giọng điệu vẫn cà lơ phất phơ như trước: “Sao thế?”

Từ Lâm Phong: “Ngày mai là thứ Bảy, tuần trước chú hứa với Hy Hy sẽ dẫn con bé đi nặn tượng đất.”

Anh ta muốn nhắc nhở em trai mình, đừng có lại quên chuyện mình đã hứa, nếu không con gái cưng của anh ta sẽ lại đau lòng.

“ Sao mà em quên được chứ?” Từ Lâm Ngôn bức xúc, “Còn có, sao lại gọi là nặn tượng đất được? Chú ý cách dùng từ của anh, đó gọi là nghệ thuật gốm, là hình thức nghệ thuật thị giác.”

Từ Lâm Phong nhàn nhạt cất tiếng, giọng điệu hờ hững, không chút lưu tình: “Chú có thể dẫn con bé nặn ra một người đất là đã giỏi lắm rồi.”

“…….”

Đây là đang khinh thường anh sao?

Từ Lâm Ngôn: “Anh coi thường em phải không? Có phải anh không đặt em vào mắt đúng không?”

Từ Lâm Phong không thèm để ý đến anh, trực tiếp cúp máy.

Từ Lâm Ngôn đã quen với cái khí chất Bức Vương này của anh trai mình, kết thúc cuộc gọi, anh do dự trong giây lát, gọi một cuộc cho Lâm Lang.

Tuy nhiên bị báo máy bận.

Qua một lúc, anh gọi lại, vẫn là máy bận.

Đang gọi điện với ai vậy ta?

Sau đó anh nhớ ra, lúc nãy khi ở trước cổng trường, cô nói với anh, cô có bạn trai rồi, vì để tránh cho bạn trai hiểu lầm, cô không thể liên lạc với anh nữa.

Không phải là cô chặn anh luôn rồi chứ?

Từ Lâm Ngôn lập tức mở Wechat, gửi một tin nhắn cho Lâm Lang, sau đó rất bất ngờ nhận được một thông báo “bạn không phải bạn tốt của đối phương”.

Quả nhiên chặn anh rồi, còn là chặn hết toàn bộ.

Khẽ thở dài, anh vất thẳng di động lên ghế phó lái, không hoảng không loạn thắt dây an toàn, ung dung bình tĩnh lái xe về công ty.

Đối với chuyện Lâm Lang chặn anh, anh không giận dữ cũng chẳng sốt ruột, đối với chuyện cô đang yêu đương, anh cũng không để ý, bởi anh đã quyết rồi, trong vòng một tuần, nhất định sẽ khiến mối tình này của cô tan vỡ.

Vốn dĩ hứa với Từ Tiểu Nữu là thứ Bảy chở cô bé đi nặn tượng đất, nhưng Từ Lâm Ngôn lại đi sớm một ngày, chiều thứ Sáu đã đón Từ Tiểu Nữu đi — Từ Lâm Phong yêu cầu anh phải đưa Từ Tiểu Nữu về nhà trước 8h tối, vì cô bé phải đi ngủ lúc 9h.

Sau khi đón được Từ Tiểu Nữu, Từ Lâm Ngôn lái xe chở cô nhóc đến đại học Tây Phụ, đỗ xe dưới ký túc xá nữ, bắt đầu đợi thỏ.

Khi hai chú cháu xuống xe, mỗi người đeo một chiếc kính râm, ôm ngực tựa lưng vào cửa xe Maserati, hấp dẫn không ít ánh mắt của các sinh viên đi qua.

Trước khi Từ Tiểu Nữu ra cửa, mẹ còn cố ý trưng diện cho cô bé một phen, trên đầu đeo hai búi tóc giả hình bí ngô tròn tròn, trên người mặc áo ngắn tay màu trắng cùng quần yếm bò, hai chân nhỏ đeo giày thể thao cao cổ màu hồng, trông vừa ngầu vừa đáng yêu.

Ngầu nhất phải nói đến chiếc kính râm được mẹ cô bé mua cho — gọng kính màu trắng hình trái tim, mắt kính màu hồng— đeo chiếc kính này mà đi ra đường, tỉ lệ ngoái đầu sẽ là 100%.

Girl ngầu nhất cả đoạn đường, không phải Từ Tiểu Nữu thì là ai.

Tạo hình của chú cô bé cũng không kéo chân sau cô bé, sơ mi trắng, quần âu rộng, áo khoác da đen, trên sống mũi cao cao là chiếc kính râm màu đen, thân hình thon dài khí chất tự nhiên hào phóng, vô cùng thu hút ánh mắt của các cô gái.

Hai chú cháu đứng cùng một hàng, quả là phong cảnh vui tai vui mắt.

Trong quá trình chờ đợi Lâm Lang xuống tầng, Từ Lâm Ngôn chú ý đến một chàng trai cũng đứng dưới ký túc xá nữ đợi người.

Dáng người chàng trai thẳng tắp, làn da trắng trẻo, trên sống mũi cao đeo một chiếc kính gọng vàng, trông vừa nho nhã thanh lịch vừa anh tuấn.

Lâm Lang thích loại hình trai trẻ có tướng mạo thư sinh thanh tú như thế này.

Từ Lâm Ngôn không khỏi đánh giá chàng trai này thêm hai cái, sau đó hừ lạnh một tiếng, rồi khom xuống bên cạnh cháu gái, bí mật nói với cô bé vài câu.

Từ Tiểu Nữu nhăn mày nhỏ, ngước mắt, ánh mắt thông qua kính râm hướng lên trên, vẻ mặt đắn đo nhìn chú mình.

Từ Lâm Ngôn: “Chuyện mà thành, chú thưởng cho cháu 4 lọ sữa chua uống.”

Từ Tiểu Nữu vẫn băn khoăn, nhưng lại không chống cự được sự mê hoặc của sữa chua uống, cuối cùng nói với giọng nho nhỏ: “Được rồi.” Nhưng lại không yên lòng nói, “Chú không được nói với mẹ cháu, nếu không mẹ cháu sẽ nổi giận!”

Từ Lâm Ngôn: “Được, chú cam đoan miệng kín như bưng!”

Từ Tiểu Nữu giơ tay phải ra: “Ngoắc tay.”

Từ Lâm Ngôn cũng giơ tay mình ra: “Ngoắc tay với nhau, trăm năm không được đổi.”

Lúc này Từ Tiểu Nữu mới yên tâm.

Lại đợi thêm một lúc nữa, mục tiêu cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Lâm Lang vừa ra khỏi cửa ra vào của ký túc xá đã trông thấy Từ Lâm Ngôn và Từ Tiểu Nữu, không khỏi có vài phần ngạc nhiên, ẩn ẩn còn có chút kích  động. Nhưng cô khôi phục lý trí rất nhanh, làm như không nhìn thấy họ, không thèm ngoảnh đầu đi qua phía của chàng trai nọ.

Quả như Từ Lâm Ngôn đoán, chàng trai thanh lịch kia đúng là đang đợi Lâm Lang.

Lâm Lang gạt Từ Lâm Ngôn, cô vẫn chưa có người yêu, có điều, giờ cô muốn yêu đương, bởi vì không muốn tiếp tục dây dưa với Từ nhị nữa.

Chàng trai này đang theo đuổi cô, hẹn cô cùng đi xem phim vào thứ Sáu sau khi tan học, cô cũng đồng ý rồi.

Tuy nhiên, cô vừa đi đến trước mặt chàng trai kia, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Từ Tiểu Nữu đã bịch bịch bịch chạy về phía cô, ôm lấy đùi cô, ngửa đầu nhỏ lên nhìn cô, giọng nói non nớt vô cùng giòn tan gọi: “Mẹ ơi!”

Lâm Lang: “…..”

Chàng trai thanh lịch: “…..”

Từ Tiểu Nữu dựa theo lời thoại chú cô bé dặn diễn tiếp: “Ba và con đã đợi mẹ rất lâu rồi đó, sao giờ này mẹ mới xuống vậy?”

Lâm Lang: “….”

Chàng trai thanh lịch: “Đây…..”

Lâm Lang: “Em không phải! Em không có! Em chẳng biết gì cả!”

Đạo diễn Từ nắm bắt rất chuẩn thời gian, không hoảng không vội ra sân, theo nội dung vở kịch mà đi đến bên người Lâm Lang, chỉ dùng đúng một câu đã đẩy cả vở kịch lên cao trào: “Con anh cũng đón rồi, lỗi anh cũng nhận rồi, đừng dỗi nữa, mau theo anh về đi, con trai còn đang chờ em cho bú nữa đấy.”

Lâm Lang: “…..”

*Người đất:

Pictre1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK