Nam Vận: “Ba bắt nạt con hả?”
Nam Vận: “Ba bắt nạt con hả?”Từ lúc con trai ra đời, Nam Vận gần như không tách khỏi con, cho dù là ra ngoài dạo phố hay đi du lịch cũng đều mang con theo, đây là lần đầu tiên xa con hẳn một ngày, cô vô cùng lo lắng, nhưng không phải lo cho con trai, mà là lo chồng cô không ứng phó được.
Lục Dã cười cười, cong eo ôm con trai lên, sau đó thay giày, ôm con đến phòng khách.
Tiểu Hải Tinh tất nhiên không hiểu cái gì gọi là “ tự lập”, cũng không hiểu câu “ mẹ là của ba” kia, bé chỉ nghe hiểu mẹ không còn ở nhà, không thể chơi với bé, thế là “ oa” một tiếng khóc lên, vừa khóc vừa kêu “ mẹ, uốn( muốn) mẹ.”
Trông theo vợ vào trong trường, Lục Dã mới lái xe rời đi, về đến nhà, vừa mở cửa, một cục bột nhỏ trắng trắng mềm mềm bò về phía anh, vừa bò vừa hưng phấn kêu: “Mẹ! Ba!”Ngày cô đến trường, đúng lúc là ngày nghỉ của Lục Dã.
Mặt Nam Vận đỏ bừng, may là ở trong xe, không thì mất mặt chết mất: “Đáng ghét!”
“ Được rồi.” Cô xuống xe, cách qua cửa xe vẫy tay với chồng: “Em đi đây, bai bai~.”
Nam Vận cả một ngày không nhìn thấy cục cưng, nhớ con gần chết, xe của chồng vừa dừng hẳn lại, cô gấp gáp mở cửa xe: “Tiểu Hải Tinh, con có nhớ mẹ không?”Sáng ra hai vợ chồng dậy thật sớm, vì muốn ra khỏi cửa trước khi con trai tỉnh dậy, không thì nhóc mập này trông thấy mẹ ra ngoài mà không mang bé theo chắc chắn sẽ khóc, đến lúc đó sẽ rất khó xử, thế nên đành phải chơi trò trốn tìm với bé.
Tiểu Hải Tinh trông thấy mẹ, đầu tiên là ngỡ ngàng, kế đó miệng nhỏ mở ra, bắt đầu khóc ầm lên.
Ngày cô đến trường, đúng lúc là ngày nghỉ của Lục Dã.
Dịch: ChipLuc Dã chợt cảm thấy có trăm miệng cũng khó giải thích.Lục Dã cũng nóng nảy: “Anh không có! Anh chỉ dọa nó một chút.”Lục Dã lái xe chở vợ đến trường. Trước lúc tạm biệt, Nam Vận cẩn thận dặn dò: “Anh nhất định phải trông Tiểu Hải Tinh cẩn thận đấy, em không ở nhà con chắc chắn sẽ khóc, anh phải dịu dàng dỗ con, không được quát con.”
Dọc đường từ nhà đến trường, cô đã dặn đi dặn lại vô số lần rồi, Lục Dã bất đắc dĩ thở dài: “Anh biết rồi, yên tâm đi, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Vừa nghe thấy tét mông, Tiểu Hải Tinh trợn tròn mắt, đắn đo trong chốc lát, cuối cùng ngoan ngoãn gật gật đầu.
Gần 4h chiều, Lục Dã dẫn theo con đến trường đón vợ.Lục Dã: “Anh sợ nó quấy.”Dọc đường từ nhà đến trường, cô đã dặn đi dặn lại vô số lần rồi, Lục Dã bất đắc dĩ thở dài: “Anh biết rồi, yên tâm đi, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Lục Dã vẫn vững như núi: “Mẹ con không ở nhà, khóc cũng vô dụng.”
Từ lúc con trai ra đời, Nam Vận gần như không tách khỏi con, cho dù là ra ngoài dạo phố hay đi du lịch cũng đều mang con theo, đây là lần đầu tiên xa con hẳn một ngày, cô vô cùng lo lắng, nhưng không phải lo cho con trai, mà là lo chồng cô không ứng phó được.
Khi Tiểu Hải Tinh 11 tháng tuổi, Nam Vận quay lại trường học.Ngày cô đến trường, đúng lúc là ngày nghỉ của Lục Dã.Thực ra, Nam Vận vẫn rất yên tâm giao con cho anh trông, nhưng không nhịn được muốn lắm lời thêm vài câu — chắc đây chính là thiên tính của người mẹ.
Ngày cô đến trường, đúng lúc là ngày nghỉ của Lục Dã.
Trên đường đến đại học Tây Phụ, Tiểu Hải Tinh ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế dành riêng cho bé, không khóc cũng không quấy, Lục Dã vô cùng hài lòng về biểu hiện ngày hôm nay của nhóc mập, còn chuẩn bị lúc về nhà sẽ thưởng cho bé một túi mứt, thế nhưng đợi đến trường học, thời điểm mà Nam Vận lên xe, anh mới nhận ra, nhóc mập này đang giấu đại chiêu.
“ Được rồi.” Cô xuống xe, cách qua cửa xe vẫy tay với chồng: “Em đi đây, bai bai~.”
Lục Dã cong môi, cố ý trêu cô: “Em đi học, con trai sẽ rơi vào tay anh, em không nên dỗ anh sao? Còn nói anh đáng ghét? Không sợ anh không cho nó ăn cơm à?”
Lục Dã: “Anh sợ nó quấy.”
Từ lúc con trai ra đời, Nam Vận gần như không tách khỏi con, cho dù là ra ngoài dạo phố hay đi du lịch cũng đều mang con theo, đây là lần đầu tiên xa con hẳn một ngày, cô vô cùng lo lắng, nhưng không phải lo cho con trai, mà là lo chồng cô không ứng phó được.Trên đường đến đại học Tây Phụ, Tiểu Hải Tinh ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế dành riêng cho bé, không khóc cũng không quấy, Lục Dã vô cùng hài lòng về biểu hiện ngày hôm nay của nhóc mập, còn chuẩn bị lúc về nhà sẽ thưởng cho bé một túi mứt, thế nhưng đợi đến trường học, thời điểm mà Nam Vận lên xe, anh mới nhận ra, nhóc mập này đang giấu đại chiêu.Lục Dã bất mãn, nhướng mày: “Cứ đi như thế à?”
Lục Dã: “Bắt đầu từ hôm nay, mẹ không thể ở nhà với con được nữa, bởi vì mẹ phải đi học. Con đã sắp một tuổi rồi, phải biết tự lập, Đừng có ngày ngày quấn lấy mẹ, mẹ là của ba, không phải của con, con hiểu chưa?”
Luc Dã chợt cảm thấy có trăm miệng cũng khó giải thích.
Sáng ra hai vợ chồng dậy thật sớm, vì muốn ra khỏi cửa trước khi con trai tỉnh dậy, không thì nhóc mập này trông thấy mẹ ra ngoài mà không mang bé theo chắc chắn sẽ khóc, đến lúc đó sẽ rất khó xử, thế nên đành phải chơi trò trốn tìm với bé.Lục Dã: “…..”……Nam Vận biết anh muốn gì, nhưng hôm nay là ngày khai giảng, người trước cổng trường rất đông, cô ngại nên đáp: “Cho em nợ, tối đến bù cho anh.”
Lục Dã bất mãn, nhướng mày: “Cứ đi như thế à?”
Lục Dã: “Anh không có!”Giọng điệu Lục Dã kiên quyết, giống y như đứa trẻ ba tuổi cố chấp: “Không được, phải ngay bây giờ.”
Sáng ra hai vợ chồng dậy thật sớm, vì muốn ra khỏi cửa trước khi con trai tỉnh dậy, không thì nhóc mập này trông thấy mẹ ra ngoài mà không mang bé theo chắc chắn sẽ khóc, đến lúc đó sẽ rất khó xử, thế nên đành phải chơi trò trốn tìm với bé.
Khi mẹ ở bên, bé có thể đi mách lẻo với mẹ, nhưng mà mẹ không ở đây, không có ai chống lưng cho bé, bé đành thành thật nghe lời ba.
Trẻ con tuy nhỏ, nhưng không ngốc, bé có thể phân biệt rất rõ ràng ai dễ chọc, ai không dễ chọc trong nhà.
Tiểu Hải Tinh lại không muốn nghe ba nói, vẫn nóng nảy gọi mẹ.Dọc đường từ nhà đến trường, cô đã dặn đi dặn lại vô số lần rồi, Lục Dã bất đắc dĩ thở dài: “Anh biết rồi, yên tâm đi, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”Tiểu Hải Tinh trông thấy mẹ, đầu tiên là ngỡ ngàng, kế đó miệng nhỏ mở ra, bắt đầu khóc ầm lên.Nam Vận bực tức: “Chỗ này đông người!”
“ Được rồi.” Cô xuống xe, cách qua cửa xe vẫy tay với chồng: “Em đi đây, bai bai~.”
Nam Vận biết anh muốn gì, nhưng hôm nay là ngày khai giảng, người trước cổng trường rất đông, cô ngại nên đáp: “Cho em nợ, tối đến bù cho anh.”Lục Dã lý lẽ hùng hồn: “Hôm qua em dẫn nhóc mập đi tham quan trường cũng hôn nó trước cổng trường còn gì?”
Dù là ăn cơm, đi ngủ hay chơi đùa, bé đều vô cùng phối hợp với ba, cả một ngày, không rơi một giọt nước mắt nào, đúng như yêu cầu của ba đối với bé: con sắp một tuổi rồi, phải biết tự lập.“……”
Thực tế chứng minh, con mà biết nói, cũng không phải là việc tốt gì.
Đúng lúc này, Tiểu Hải Tinh đột nhiên tròn vành rõ chữ thốt lên: “Tét mông!”
Tiểu Hải Tinh tất nhiên không hiểu cái gì gọi là “ tự lập”, cũng không hiểu câu “ mẹ là của ba” kia, bé chỉ nghe hiểu mẹ không còn ở nhà, không thể chơi với bé, thế là “ oa” một tiếng khóc lên, vừa khóc vừa kêu “ mẹ, uốn( muốn) mẹ.”Bây giờ Tiểu Hải Tinh vẫn chưa tự đứng lên đi được, bên cạnh không có người lớn đỡ thì chỉ có thể bò để di chuyển. Hiện giờ bé chưa nói được nhiều, nhưng đã có thể nói được một số từ đơn giản như “ ba,mẹ,…” một cách rành rọt.“ Được rồi.” Cô xuống xe, cách qua cửa xe vẫy tay với chồng: “Em đi đây, bai bai~.”Anh đúng là càng ngày càng so đo từng li từng tí!
Lục Dã cong môi, cố ý trêu cô: “Em đi học, con trai sẽ rơi vào tay anh, em không nên dỗ anh sao? Còn nói anh đáng ghét? Không sợ anh không cho nó ăn cơm à?”
Trên đường Tiểu Hải Tinh vẫn luôn nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm bóng hình của mẹ, nhưng mà lại không nhìn thấy, không khỏi có chút nóng nảy, nhăn hàng mày nhỏ nhìn ba: “Mẹ, uốn( muốn) mẹ!”
Lục Dã: “Để đói một bữa cũng không có vấn đề gì, coi như giảm béo cũng được.”Lục Dã: “Hôm nay chỉ có ba ở nhà, nếu con biểu hiện tốt, buổi chiều ba có thể dẫn con đi đón mẹ tan học, nếu không sẽ để con ở nhà một mình.”Nam Vận bất đắc dĩ, đành phải cong eo, chui đầu qua cửa sổ xe rồi thơm lên má anh một cái: “Đủ chưa?”
Lục Dã lý lẽ hùng hồn: “Hôm qua em dẫn nhóc mập đi tham quan trường cũng hôn nó trước cổng trường còn gì?”
Tiểu Hải Tinh bò rất nhanh, mông nhỏ mập mạp đeo bỉm lắc qua lắc lại, bò đến bên người ba, ôm lấy đùi ba, ngước đầu nhỏ lên, dùng cặp mắt to tròn ướt sững nhìn anh: “Ba, ba, a ôm, ôm.”
Tiểu Hải Tinh bò rất nhanh, mông nhỏ mập mạp đeo bỉm lắc qua lắc lại, bò đến bên người ba, ôm lấy đùi ba, ngước đầu nhỏ lên, dùng cặp mắt to tròn ướt sững nhìn anh: “Ba, ba, a ôm, ôm.”Hiển nhiên là chưa đủ.
Lục Dã: “Bắt đầu từ hôm nay, mẹ không thể ở nhà với con được nữa, bởi vì mẹ phải đi học. Con đã sắp một tuổi rồi, phải biết tự lập, Đừng có ngày ngày quấn lấy mẹ, mẹ là của ba, không phải của con, con hiểu chưa?”
Hiển nhiên là chưa đủ.
Lục Dã trực tiếp ôm lấy gáy cô, cho cô một nụ hôn sâu, hôn đủ rồi mới buông cô ra.
Hiển nhiên là chưa đủ.
Cảm giác đá lớn đè ngực chắc cũng chỉ đến thế là cùng.Sáng ra hai vợ chồng dậy thật sớm, vì muốn ra khỏi cửa trước khi con trai tỉnh dậy, không thì nhóc mập này trông thấy mẹ ra ngoài mà không mang bé theo chắc chắn sẽ khóc, đến lúc đó sẽ rất khó xử, thế nên đành phải chơi trò trốn tìm với bé.Mặt Nam Vận đỏ bừng, may là ở trong xe, không thì mất mặt chết mất: “Đáng ghét!”
Nam Vận biết anh muốn gì, nhưng hôm nay là ngày khai giảng, người trước cổng trường rất đông, cô ngại nên đáp: “Cho em nợ, tối đến bù cho anh.”
Nam Vận bất đắc dĩ, đành phải cong eo, chui đầu qua cửa sổ xe rồi thơm lên má anh một cái: “Đủ chưa?”Nam Vận kinh ngạc: “Sao thế cục cưng?”Lục Dã khẽ thở dài: “Tối qua anh chơi với nó, mông nhóc mập đó ngồi xuống ngực anh, xém nữa đè ba nó chết.”Lục Dã cong môi, cố ý trêu cô: “Em đi học, con trai sẽ rơi vào tay anh, em không nên dỗ anh sao? Còn nói anh đáng ghét? Không sợ anh không cho nó ăn cơm à?”
Khi mẹ ở bên, bé có thể đi mách lẻo với mẹ, nhưng mà mẹ không ở đây, không có ai chống lưng cho bé, bé đành thành thật nghe lời ba.
Cái vẻ mặt ấm ức này, y chang như bộ dạng dám giận mà không dám nói của Nam Vận khi bị ép buộc.Nam Vận vừa bực vừa buồn cười: “Không cho thì thôi, cũng không phải là con của mỗi mình em, để đói xem anh có đau lòng không!”
Lục Dã: “Hôm nay chỉ có ba ở nhà, nếu con biểu hiện tốt, buổi chiều ba có thể dẫn con đi đón mẹ tan học, nếu không sẽ để con ở nhà một mình.”
Nam Vận bất đắc dĩ, đành phải cong eo, chui đầu qua cửa sổ xe rồi thơm lên má anh một cái: “Đủ chưa?”
Lục Dã vẫn vững như núi: “Mẹ con không ở nhà, khóc cũng vô dụng.”Lục Dã: “Anh không có!”Lục Dã: “Để đói một bữa cũng không có vấn đề gì, coi như giảm béo cũng được.”
Thực ra, Nam Vận vẫn rất yên tâm giao con cho anh trông, nhưng không nhịn được muốn lắm lời thêm vài câu — chắc đây chính là thiên tính của người mẹ.
Tiểu Hải Tinh cực thích ăn mứt trái cây, vừa nghe thấy ba chữ “ mứt trái cây” là lập tức trở nên ngoan ngoãn, thành thật nhìn ba, chăm chú nghe ba phát ngôn.Nam Vận: “Tiểu Hải Tinh của chúng ta không béo, không cần phải giảm béo!”
Mặt Nam Vận đỏ bừng, may là ở trong xe, không thì mất mặt chết mất: “Đáng ghét!”
“…..”Cảm giác đá lớn đè ngực chắc cũng chỉ đến thế là cùng.Lục Dã khẽ thở dài: “Tối qua anh chơi với nó, mông nhóc mập đó ngồi xuống ngực anh, xém nữa đè ba nó chết.”
Dịch: Chip
Bây giờ Tiểu Hải Tinh vẫn chưa tự đứng lên đi được, bên cạnh không có người lớn đỡ thì chỉ có thể bò để di chuyển. Hiện giờ bé chưa nói được nhiều, nhưng đã có thể nói được một số từ đơn giản như “ ba,mẹ,…” một cách rành rọt.
Lục Dã cười cười, cong eo ôm con trai lên, sau đó thay giày, ôm con đến phòng khách.Nam Vận bực tức: “Chỗ này đông người!”Nam Vận lập tức nóng nảy, giận dữ trừng Lục Dã: “Anh đánh con rồi?”Cảm giác đá lớn đè ngực chắc cũng chỉ đến thế là cùng.
Tiểu Hải Tinh giơ tay chỉ về hướng ghế lái, vừa khóc vừa dùng tiếng trẻ con cáo trạng: “Ba &&%…..**……….*&%%”
Nam Vận bật cười: “Ha ha ha ha ha ha!”
Lục Dã khẽ thở dài: “Tối qua anh chơi với nó, mông nhóc mập đó ngồi xuống ngực anh, xém nữa đè ba nó chết.”
Trẻ con tuy nhỏ, nhưng không ngốc, bé có thể phân biệt rất rõ ràng ai dễ chọc, ai không dễ chọc trong nhà.……
Trẻ con tuy nhỏ, nhưng không ngốc, bé có thể phân biệt rất rõ ràng ai dễ chọc, ai không dễ chọc trong nhà.
Lục Dã trực tiếp ôm lấy gáy cô, cho cô một nụ hôn sâu, hôn đủ rồi mới buông cô ra.
Tiểu Hải Tinh giơ tay chỉ về hướng ghế lái, vừa khóc vừa dùng tiếng trẻ con cáo trạng: “Ba &&%…..**……….*&%%”Trông theo vợ vào trong trường, Lục Dã mới lái xe rời đi, về đến nhà, vừa mở cửa, một cục bột nhỏ trắng trắng mềm mềm bò về phía anh, vừa bò vừa hưng phấn kêu: “Mẹ! Ba!”
Lục Dã: “Anh không có!”
Tiểu Hải Tinh lại nhăn hàng mày nhỏ, đong đầy nước mắt nhìn ba mình tựa như đang thăm dò xem có chỗ trống nào để thương lượng không.Lục Dã: “Hôm nay chỉ có ba ở nhà, nếu con biểu hiện tốt, buổi chiều ba có thể dẫn con đi đón mẹ tan học, nếu không sẽ để con ở nhà một mình.”Lục Dã trực tiếp ôm lấy gáy cô, cho cô một nụ hôn sâu, hôn đủ rồi mới buông cô ra.Dì bảo mẫu vẫn luôn theo sau Tiểu Hải Tinh.
Lục Dã: “Để đói một bữa cũng không có vấn đề gì, coi như giảm béo cũng được.”
Tiếng khóc của Tiểu Hải Tinh nhỏ đi vài phần, trề miệng nhỏ, mắt đẫm lệ nhìn ba.……Bây giờ Tiểu Hải Tinh vẫn chưa tự đứng lên đi được, bên cạnh không có người lớn đỡ thì chỉ có thể bò để di chuyển. Hiện giờ bé chưa nói được nhiều, nhưng đã có thể nói được một số từ đơn giản như “ ba,mẹ,…” một cách rành rọt.
Cái vẻ mặt ấm ức này, y chang như bộ dạng dám giận mà không dám nói của Nam Vận khi bị ép buộc.
Lục Dã: “Nếu con chăm chú nghe, ba sẽ thưởng cho con ăn mứt trái cây.”
Vừa nghe thấy tét mông, Tiểu Hải Tinh trợn tròn mắt, đắn đo trong chốc lát, cuối cùng ngoan ngoãn gật gật đầu.Tiểu Hải Tinh bò rất nhanh, mông nhỏ mập mạp đeo bỉm lắc qua lắc lại, bò đến bên người ba, ôm lấy đùi ba, ngước đầu nhỏ lên, dùng cặp mắt to tròn ướt sững nhìn anh: “Ba, ba, a ôm, ôm.”
Lục Dã cười cười, cong eo ôm con trai lên, sau đó thay giày, ôm con đến phòng khách.
Tiểu Hải Tinh bò rất nhanh, mông nhỏ mập mạp đeo bỉm lắc qua lắc lại, bò đến bên người ba, ôm lấy đùi ba, ngước đầu nhỏ lên, dùng cặp mắt to tròn ướt sững nhìn anh: “Ba, ba, a ôm, ôm.”
Lục Dã: “…..”Trên đường Tiểu Hải Tinh vẫn luôn nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm bóng hình của mẹ, nhưng mà lại không nhìn thấy, không khỏi có chút nóng nảy, nhăn hàng mày nhỏ nhìn ba: “Mẹ, uốn( muốn) mẹ!”
Nam Vận bật cười: “Ha ha ha ha ha ha!”
Khi Tiểu Hải Tinh 11 tháng tuổi, Nam Vận quay lại trường học.
Thằng nhóc mập này, sớm muộn gì cũng hại chết anh.Lục Dã ngồi xuống sô pha, đặt con trai lên đùi, để con ngồi đối mặt anh, nghiêm túc thông báo về chuyện mẹ bé không ở nhà: “Ba muốn nói với con một chuyện, con phải chăm chú nghe.”
Thực tế chứng minh, con mà biết nói, cũng không phải là việc tốt gì.
Anh đúng là càng ngày càng so đo từng li từng tí!
Tiểu Hải Tinh lại không muốn nghe ba nói, vẫn nóng nảy gọi mẹ.
Nam Vận cả một ngày không nhìn thấy cục cưng, nhớ con gần chết, xe của chồng vừa dừng hẳn lại, cô gấp gáp mở cửa xe: “Tiểu Hải Tinh, con có nhớ mẹ không?”
Dọc đường từ nhà đến trường, cô đã dặn đi dặn lại vô số lần rồi, Lục Dã bất đắc dĩ thở dài: “Anh biết rồi, yên tâm đi, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”Trẻ con tuy nhỏ, nhưng không ngốc, bé có thể phân biệt rất rõ ràng ai dễ chọc, ai không dễ chọc trong nhà.Thực tế chứng minh, con mà biết nói, cũng không phải là việc tốt gì.Lục Dã: “Nếu con chăm chú nghe, ba sẽ thưởng cho con ăn mứt trái cây.”
Tiểu Hải Tinh tất nhiên không hiểu cái gì gọi là “ tự lập”, cũng không hiểu câu “ mẹ là của ba” kia, bé chỉ nghe hiểu mẹ không còn ở nhà, không thể chơi với bé, thế là “ oa” một tiếng khóc lên, vừa khóc vừa kêu “ mẹ, uốn( muốn) mẹ.”
Tiểu Hải Tinh cực thích ăn mứt trái cây, vừa nghe thấy ba chữ “ mứt trái cây” là lập tức trở nên ngoan ngoãn, thành thật nhìn ba, chăm chú nghe ba phát ngôn.
Nam Vận: “Anh không doạ thì con cũng sẽ không quấy!”
Thằng nhóc mập này, sớm muộn gì cũng hại chết anh.Tiểu Hải Tinh giơ tay chỉ về hướng ghế lái, vừa khóc vừa dùng tiếng trẻ con cáo trạng: “Ba &&%…..**……….*&%%”Lục Dã: “Bắt đầu từ hôm nay, mẹ không thể ở nhà với con được nữa, bởi vì mẹ phải đi học. Con đã sắp một tuổi rồi, phải biết tự lập, Đừng có ngày ngày quấn lấy mẹ, mẹ là của ba, không phải của con, con hiểu chưa?”
Lục Dã: “Mẹ sẽ không quay về ngay được đâu, trong nhà chỉ có ba, nếu mà con không nghe lời, ba sẽ tét mông nhỏ của con.”
Dì bảo mẫu vẫn luôn theo sau Tiểu Hải Tinh.Tiểu Hải Tinh tất nhiên không hiểu cái gì gọi là “ tự lập”, cũng không hiểu câu “ mẹ là của ba” kia, bé chỉ nghe hiểu mẹ không còn ở nhà, không thể chơi với bé, thế là “ oa” một tiếng khóc lên, vừa khóc vừa kêu “ mẹ, uốn( muốn) mẹ.”
Lục Dã lái xe chở vợ đến trường. Trước lúc tạm biệt, Nam Vận cẩn thận dặn dò: “Anh nhất định phải trông Tiểu Hải Tinh cẩn thận đấy, em không ở nhà con chắc chắn sẽ khóc, anh phải dịu dàng dỗ con, không được quát con.”
Lục Dã vẫn vững như núi: “Mẹ con không ở nhà, khóc cũng vô dụng.”
“…..”
Lục Dã cong môi, cố ý trêu cô: “Em đi học, con trai sẽ rơi vào tay anh, em không nên dỗ anh sao? Còn nói anh đáng ghét? Không sợ anh không cho nó ăn cơm à?”Nam Vận bật cười: “Ha ha ha ha ha ha!”Nam Vận bất đắc dĩ, đành phải cong eo, chui đầu qua cửa sổ xe rồi thơm lên má anh một cái: “Đủ chưa?”Tiếng khóc của Tiểu Hải Tinh nhỏ đi vài phần, trề miệng nhỏ, mắt đẫm lệ nhìn ba.
Nam Vận cả một ngày không nhìn thấy cục cưng, nhớ con gần chết, xe của chồng vừa dừng hẳn lại, cô gấp gáp mở cửa xe: “Tiểu Hải Tinh, con có nhớ mẹ không?”
Dọc đường từ nhà đến trường, cô đã dặn đi dặn lại vô số lần rồi, Lục Dã bất đắc dĩ thở dài: “Anh biết rồi, yên tâm đi, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Lục Dã: “Hôm nay chỉ có ba ở nhà, nếu con biểu hiện tốt, buổi chiều ba có thể dẫn con đi đón mẹ tan học, nếu không sẽ để con ở nhà một mình.”
Lục Dã: “…..”
Lục Dã ngồi xuống sô pha, đặt con trai lên đùi, để con ngồi đối mặt anh, nghiêm túc thông báo về chuyện mẹ bé không ở nhà: “Ba muốn nói với con một chuyện, con phải chăm chú nghe.”Tiểu Hải Tinh lại nhăn hàng mày nhỏ, đong đầy nước mắt nhìn ba mình tựa như đang thăm dò xem có chỗ trống nào để thương lượng không.
Nam Vận: “Tiểu Hải Tinh của chúng ta không béo, không cần phải giảm béo!”
Cái vẻ mặt ấm ức này, y chang như bộ dạng dám giận mà không dám nói của Nam Vận khi bị ép buộc.
Lục Dã: “Bắt đầu từ hôm nay, mẹ không thể ở nhà với con được nữa, bởi vì mẹ phải đi học. Con đã sắp một tuổi rồi, phải biết tự lập, Đừng có ngày ngày quấn lấy mẹ, mẹ là của ba, không phải của con, con hiểu chưa?”Lục Dã: “Mẹ sẽ không quay về ngay được đâu, trong nhà chỉ có ba, nếu mà con không nghe lời, ba sẽ tét mông nhỏ của con.”
Mặt Nam Vận đỏ bừng, may là ở trong xe, không thì mất mặt chết mất: “Đáng ghét!”Tiểu Hải Tinh lại không muốn nghe ba nói, vẫn nóng nảy gọi mẹ.Vừa nghe thấy tét mông, Tiểu Hải Tinh trợn tròn mắt, đắn đo trong chốc lát, cuối cùng ngoan ngoãn gật gật đầu.
Cái vẻ mặt ấm ức này, y chang như bộ dạng dám giận mà không dám nói của Nam Vận khi bị ép buộc.
Gương mặt nhỏ phúng phính của Tiểu Hải Tinh vẫn còn vương nước mắt, gật gật đầu.
Lục Dã không khỏi buồn cười.
Lục Dã cũng nóng nảy: “Anh không có! Anh chỉ dọa nó một chút.”
Nam Vận bực tức: “Chỗ này đông người!”Mẹ không có ở bên, Tiểu Hải Tinh còn ngoan hơn cả khi có mẹ, bởi ba không dễ thương lượng như mẹ.
Giọng điệu Lục Dã kiên quyết, giống y như đứa trẻ ba tuổi cố chấp: “Không được, phải ngay bây giờ.”
Lục Dã: “….”Trẻ con tuy nhỏ, nhưng không ngốc, bé có thể phân biệt rất rõ ràng ai dễ chọc, ai không dễ chọc trong nhà.
Lục Dã cũng nóng nảy: “Anh không có! Anh chỉ dọa nó một chút.”
Khi mẹ ở bên, bé có thể đi mách lẻo với mẹ, nhưng mà mẹ không ở đây, không có ai chống lưng cho bé, bé đành thành thật nghe lời ba.
Nam Vận kinh ngạc: “Sao thế cục cưng?”
Nam Vận: “Tiểu Hải Tinh của chúng ta không béo, không cần phải giảm béo!”
Lục Dã: “Bắt đầu từ hôm nay, mẹ không thể ở nhà với con được nữa, bởi vì mẹ phải đi học. Con đã sắp một tuổi rồi, phải biết tự lập, Đừng có ngày ngày quấn lấy mẹ, mẹ là của ba, không phải của con, con hiểu chưa?”Dù là ăn cơm, đi ngủ hay chơi đùa, bé đều vô cùng phối hợp với ba, cả một ngày, không rơi một giọt nước mắt nào, đúng như yêu cầu của ba đối với bé: con sắp một tuổi rồi, phải biết tự lập.
Gần 4h chiều, Lục Dã dẫn theo con đến trường đón vợ.
Gần 4h chiều, Lục Dã dẫn theo con đến trường đón vợ.
Trên đường đến đại học Tây Phụ, Tiểu Hải Tinh ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế dành riêng cho bé, không khóc cũng không quấy, Lục Dã vô cùng hài lòng về biểu hiện ngày hôm nay của nhóc mập, còn chuẩn bị lúc về nhà sẽ thưởng cho bé một túi mứt, thế nhưng đợi đến trường học, thời điểm mà Nam Vận lên xe, anh mới nhận ra, nhóc mập này đang giấu đại chiêu.
Hiển nhiên là chưa đủ.Nam Vận biết anh muốn gì, nhưng hôm nay là ngày khai giảng, người trước cổng trường rất đông, cô ngại nên đáp: “Cho em nợ, tối đến bù cho anh.”Cái vẻ mặt ấm ức này, y chang như bộ dạng dám giận mà không dám nói của Nam Vận khi bị ép buộc.Nam Vận cả một ngày không nhìn thấy cục cưng, nhớ con gần chết, xe của chồng vừa dừng hẳn lại, cô gấp gáp mở cửa xe: “Tiểu Hải Tinh, con có nhớ mẹ không?”
Tiểu Hải Tinh trông thấy mẹ, đầu tiên là ngỡ ngàng, kế đó miệng nhỏ mở ra, bắt đầu khóc ầm lên.
Nam Vận vừa bực vừa buồn cười: “Không cho thì thôi, cũng không phải là con của mỗi mình em, để đói xem anh có đau lòng không!”
Nam Vận: “Anh dọa con làm gì?”Lục Dã ngồi xuống sô pha, đặt con trai lên đùi, để con ngồi đối mặt anh, nghiêm túc thông báo về chuyện mẹ bé không ở nhà: “Ba muốn nói với con một chuyện, con phải chăm chú nghe.”Lục Dã: “Anh sợ nó quấy.”Nam Vận kinh ngạc: “Sao thế cục cưng?”
Giọng điệu Lục Dã kiên quyết, giống y như đứa trẻ ba tuổi cố chấp: “Không được, phải ngay bây giờ.”
Trên đường Tiểu Hải Tinh vẫn luôn nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm bóng hình của mẹ, nhưng mà lại không nhìn thấy, không khỏi có chút nóng nảy, nhăn hàng mày nhỏ nhìn ba: “Mẹ, uốn( muốn) mẹ!”Mặt Nam Vận đỏ bừng, may là ở trong xe, không thì mất mặt chết mất: “Đáng ghét!”Tiểu Hải Tinh giơ tay chỉ về hướng ghế lái, vừa khóc vừa dùng tiếng trẻ con cáo trạng: “Ba &&%…..**……….*&%%”
Lục Dã: “Mẹ sẽ không quay về ngay được đâu, trong nhà chỉ có ba, nếu mà con không nghe lời, ba sẽ tét mông nhỏ của con.”Lục Dã: “….”
Tiểu Hải Tinh lại không muốn nghe ba nói, vẫn nóng nảy gọi mẹ.
Nam Vận lập tức nóng nảy, giận dữ trừng Lục Dã: “Anh đánh con rồi?”
“……”Từ lúc con trai ra đời, Nam Vận gần như không tách khỏi con, cho dù là ra ngoài dạo phố hay đi du lịch cũng đều mang con theo, đây là lần đầu tiên xa con hẳn một ngày, cô vô cùng lo lắng, nhưng không phải lo cho con trai, mà là lo chồng cô không ứng phó được.Mẹ không có ở bên, Tiểu Hải Tinh còn ngoan hơn cả khi có mẹ, bởi ba không dễ thương lượng như mẹ.Nam Vận: “Ba bắt nạt con hả?”
Trông theo vợ vào trong trường, Lục Dã mới lái xe rời đi, về đến nhà, vừa mở cửa, một cục bột nhỏ trắng trắng mềm mềm bò về phía anh, vừa bò vừa hưng phấn kêu: “Mẹ! Ba!”
Nam Vận: “Tiểu Hải Tinh của chúng ta không béo, không cần phải giảm béo!”Gương mặt nhỏ phúng phính của Tiểu Hải Tinh vẫn còn vương nước mắt, gật gật đầu.
Lục Dã: “….”
Tiểu Hải Tinh tất nhiên không hiểu cái gì gọi là “ tự lập”, cũng không hiểu câu “ mẹ là của ba” kia, bé chỉ nghe hiểu mẹ không còn ở nhà, không thể chơi với bé, thế là “ oa” một tiếng khóc lên, vừa khóc vừa kêu “ mẹ, uốn( muốn) mẹ.”Lục Dã: “Anh không có!”
Nam Vận bất đắc dĩ, đành phải cong eo, chui đầu qua cửa sổ xe rồi thơm lên má anh một cái: “Đủ chưa?”
Thực ra, Nam Vận vẫn rất yên tâm giao con cho anh trông, nhưng không nhịn được muốn lắm lời thêm vài câu — chắc đây chính là thiên tính của người mẹ.Trên đường Tiểu Hải Tinh vẫn luôn nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm bóng hình của mẹ, nhưng mà lại không nhìn thấy, không khỏi có chút nóng nảy, nhăn hàng mày nhỏ nhìn ba: “Mẹ, uốn( muốn) mẹ!”Đúng lúc này, Tiểu Hải Tinh đột nhiên tròn vành rõ chữ thốt lên: “Tét mông!”
Nam Vận bực tức: “Chỗ này đông người!”
Lục Dã: “…..”
Lục Dã: “Nếu con chăm chú nghe, ba sẽ thưởng cho con ăn mứt trái cây.”
Nam Vận bật cười: “Ha ha ha ha ha ha!”Thực tế chứng minh, con mà biết nói, cũng không phải là việc tốt gì.
Lục Dã lý lẽ hùng hồn: “Hôm qua em dẫn nhóc mập đi tham quan trường cũng hôn nó trước cổng trường còn gì?”Nam Vận lập tức nóng nảy, giận dữ trừng Lục Dã: “Anh đánh con rồi?”
Lục Dã khẽ thở dài: “Tối qua anh chơi với nó, mông nhóc mập đó ngồi xuống ngực anh, xém nữa đè ba nó chết.”Lục Dã cũng nóng nảy: “Anh không có! Anh chỉ dọa nó một chút.”
Dù là ăn cơm, đi ngủ hay chơi đùa, bé đều vô cùng phối hợp với ba, cả một ngày, không rơi một giọt nước mắt nào, đúng như yêu cầu của ba đối với bé: con sắp một tuổi rồi, phải biết tự lập.
Nam Vận: “Anh dọa con làm gì?”
Thằng nhóc mập này, sớm muộn gì cũng hại chết anh.
Lục Dã: “Anh sợ nó quấy.”
Nam Vận: “Anh không doạ thì con cũng sẽ không quấy!”
Anh đúng là càng ngày càng so đo từng li từng tí!
Dù là ăn cơm, đi ngủ hay chơi đùa, bé đều vô cùng phối hợp với ba, cả một ngày, không rơi một giọt nước mắt nào, đúng như yêu cầu của ba đối với bé: con sắp một tuổi rồi, phải biết tự lập.
Gương mặt nhỏ phúng phính của Tiểu Hải Tinh vẫn còn vương nước mắt, gật gật đầu.“…..”
Gần 4h chiều, Lục Dã dẫn theo con đến trường đón vợ.Luc Dã chợt cảm thấy có trăm miệng cũng khó giải thích.
Tiếng khóc của Tiểu Hải Tinh nhỏ đi vài phần, trề miệng nhỏ, mắt đẫm lệ nhìn ba.
Thằng nhóc mập này, sớm muộn gì cũng hại chết anh.