Nam Vận ‘hừ’ một cái: “Anh đừng có khinh thường em, nếu không em…”
Trước khi bắt đầu, anh đưa tay lần mò dưới gối, vừa mới chạm vào một cái bao đã bị cô gái nhỏ nắm cổ tay giữ lại.
Dáng cô rất đẹp, vòng eo mảnh mai lại có ngực tấn công mông phòng thủ, hai chân căng mịn thon dài, làn da trắng nõn như sữa, bộ ren đen trên người cô càng thêm gợi cảm.Trước khi kết hôn, Nam Vận từng tưởng tượng rất nhiều về cuộc sống sau kết hôn của mình sẽ thế nào, nhưng kết hôn rồi mới phát hiện thực ra cũng chẳng khác gì so với lúc trước, bình dị nhưng vẫn ấm áp, giống như nhiệt độ của một ly nước mật ong vừa đủ ấm.
Cô muốn anh sớm làm ba.
Nam Vận thở phào, vừa buông lỏng cảnh giác thì đúng vào lúc này Lục Dã chợt duỗi tay lật chăn lên.
Gả cho Dã Tử là ước mơ nhiều năm của cô, bây giờ đã trở thành sự thật.Màn đêm lấp lánh, biển cả rì rào sóng vỗ, tiếng sóng vang vọng ào ào bên tai.Nghĩ đến đó, cô vội vàng dặn: “Anh nhẹ chút!”Không, không đúng, cũng có chỗ khác biệt.
“…”
Lần đầu tiên thật sự là đau, cái cảm giác đau đó đến bây giờ cô vẫn nhớ.
Lục Dã vóc người cao lớn, mặc một chiếc sơ mi đơn giản phối với quần kaki đi biển, một tay đút túi, tay kia nắm lấy tay của cô gái nhỏ.Cởi bỏ chiếc khăn tắm quanh hông, anh lên giường, dùng giọng nói quyến rũ dỗ dành cô gái nhỏ.Bây giờ trong nhà còn có nhiều quy tắc hơn, những quy tắc riêng thầy Lục đặt ra cho cô: Không được gọi anh là Dã Tử mà phải gọi là chồng, cho dù là lúc nào, nếu gọi sai thì sẽ bị phạt.
Lúc đó cô bị kích thước của anh dọa sợ, trong đầu cứ nghĩ: Mình sẽ bị anh làm hư mất.
Lúc hai người họ cầm cuốn sổ hồng nhỏ đi ra khỏi Cục Dân Chính, thầy Lục đã đặt ra quy tắc này.Lúc chăn bị xốc lên Nam Vận bỗng có cảm giác như bị lột sạch màn che, xấu hổ vô cùng, cô hoảng hốt la lên một tiếng rồi nhanh chóng cuộn mình lại, gương mặt như lửa đốt nóng hổi, lan nhanh đến hai bên tai: “Đáng ghét.”Lúc hai người họ cầm cuốn sổ hồng nhỏ đi ra khỏi Cục Dân Chính, thầy Lục đã đặt ra quy tắc này.
Lục Dã thực sự là hận không thể “làm thịt” cô ngay và luôn, nóng lòng muốn nghe cô khóc bên tai anh cầu xin tha thứ, nhưng cũng không nỡ làm đau cô chỉ đành hít sâu một hơi, đè nén cảm giác khô nóng.
Năng lực kiềm chế của anh cũng có hạn, lúc đạt cực điểm cũng sẽ mất tự chủ.
Trước đây anh nhất định sẽ đợi đến khi cô gái nhỏ sẵn sàng rồi mới bắt đầu, nhưng hôm nay anh không đợi nổi, vừa mới bắt đầu một nửa đã tiêu hao gần hết sự kiên nhẫn của anh, nhưng cũng không hẳn là toàn bộ lý trí.Lục Dã đã đoán được phần nào,nhưng dù biết rõ vẫn hỏi: “Vì sao?”Đó là một ngày thứ sáu bình thường không có gì khác lạ, ánh mặt trời vẫn rực rỡ.
Màn đêm lấp lánh, biển cả rì rào sóng vỗ, tiếng sóng vang vọng ào ào bên tai.
Không, không đúng, cũng có chỗ khác biệt.
Trước khi kết hôn, Nam Vận từng tưởng tượng rất nhiều về cuộc sống sau kết hôn của mình sẽ thế nào, nhưng kết hôn rồi mới phát hiện thực ra cũng chẳng khác gì so với lúc trước, bình dị nhưng vẫn ấm áp, giống như nhiệt độ của một ly nước mật ong vừa đủ ấm.
Đúng lúc sáng thứ sáu cô gái nhỏ không có tiết, vì vậy Lục Dã liền dẫn cô đến Cục Dân Chính. Ngày đó cũng không có nhiều cặp đôi kết hôn nên khi hai người đến cũng không mất nhiều thời gian để nhận được giấy chứng nhận.
Lúc này Lục Dã mới thoả mãn cong môi dịu dàng trả lời: “Vợ ơi.”
Lục Dã không hề lung lay, nắm lấy hai chân cô gái nhỏ thản nhiên nhưng thô bạo nói: “Anh phải phạt em!”
Nam Vận chợt thấy trên người mát lạnh.Anh có một biệt thự riêng cạnh biển ở Tam Á.Mỗi người giữ một bản, nhưng mà vừa bước ra khỏi Cục Dân Chính thì sổ hồng của Nam Vận đã bị tịch thu, hơn nữa còn là trong lúc cô không kịp có chút phòng bị nào, cô còn chưa kịp nhìn xem nó tròn méo thế nào nữa.
Cởi bỏ chiếc khăn tắm quanh hông, anh lên giường, dùng giọng nói quyến rũ dỗ dành cô gái nhỏ.
Vào kỳ nghỉ hè năm thứ ba đại học, Nam Vận tốt nghiệp, hai người cử hành hôn lễ ở Maldives.Sau này cô mới phát hiện, trong vòng mấy tháng đó chồng cô đã cam tâm tình nguyện làm công cụ hình người cho cô.Sau khi Lục Dã lấy mất giấy chứng nhận của cô gái nhỏ thì nghiêm túc nói: “Em dễ làm mất lắm, để anh giữ giúp em.”
Sau biệt thự có một bãi biển sạch, ngày đầu tiên họ đến đây Lục Dã đã đặt bếp nướng trên bãi biển, làm tiệc nướng tự phục vụ.
Dã Tử chắc chắn là người chồng tuyệt vời nhất thế giới!
Kết hôn xong hai người họ cũng không chuyển đi mà vẫn ở tiểu khu đối diện cổng phía đông của đại học Tây Phụ, thứ nhất vì thuận tiện cho Nam Vận đi học, thứ hai là vì nhà mới vẫn chưa sửa sang xong, căn biệt thự quá lớn ít nhất phải mất một năm mới có thể trang hoàng hết.
Nam Vận thở dài, bất đắc dĩ nói: “Biết rồi.”Nam Vận không phục: “Em cũng lớn rồi mà, sao có thể làm mất giấy chứng nhận kết hôn được?
Giây phút mà chắc chắn đã trúng tuyển, Nam Vận cực kỳ kích động.
Nam Vận biết người này là đang cố ý, gương mặt lại càng đỏ hơn: “Anh tắt đèn đi.”
Cô chưa kịp nói hết lời đã bị phạt.Lục Dã chẳng nói đúng sai: “Giấy này rất quan trọng, nên phải cất giữ thật kỹ.”
Tạm thời Lục Dã không truy cứu sai lầm của cô, hạ giọng dịu dàng nói: “Sao thế?”
Nam Vận đã lâu chưa được đi nghỉ mát, tuy là luận văn tốt nghiệp chưa hoàn thành nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.Lục Dã đi tới cạnh giường, đưa tay vén chăn nhưng không được vì cô gái nhỏ đang giữ chặt.Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng quanh hông, dáng người cao ráo, vai rộng eo hẹp, nước da trắng ngần, cơ bụng với đường nhân ngư rõ ràng cực kỳ hấp dẫn.Nam Vận ‘hừ’ một cái: “Anh đừng có khinh thường em, nếu không em…”
Đầu tháng chín công bố danh sách Đề cử thạc sĩ, đúng như cô đã đoán, quả thật không có tên cô.
Cô vốn định nói ‘Em sẽ không gả cho anh’ để uy hiếp anh nhưng khi lời vừa tới môi mới chợt nhận ra cô đã kết hôn với anh mất rồi, đe kiểu này sai lắm.
Lúc chăn bị xốc lên Nam Vận bỗng có cảm giác như bị lột sạch màn che, xấu hổ vô cùng, cô hoảng hốt la lên một tiếng rồi nhanh chóng cuộn mình lại, gương mặt như lửa đốt nóng hổi, lan nhanh đến hai bên tai: “Đáng ghét.”
Nam Vận thoáng do dự: “Nhưng em còn muốn học lên thạc sĩ, chờ em học xong cũng đã hai mươi lăm rồi.” Lúc đó anh cũng đã ba mươi.
Lục Dã bất mãn: “Chưa nghe rõ.”
Cô vốn định nói ‘Em sẽ không gả cho anh’ để uy hiếp anh nhưng khi lời vừa tới môi mới chợt nhận ra cô đã kết hôn với anh mất rồi, đe kiểu này sai lắm.Nam Vận vòng tay qua cổ anh, ánh mắt nóng bỏng nhìn anh, dịu dàng nói nói: “Chồng ơi, chúng ta sinh con đi.”Thế là cô nhíu mày ảo não.
Lục Dã bất đắc dĩ cười, câu trả lời đầy cưng chiều dung túng: “Tuân mệnh bà xã đại nhân.”
Lục Dã thở dài: “Được, anh đi tắt đèn.” Nói xong anh vờ như đi tắt đèn.
Đó là một ngày thứ sáu bình thường không có gì khác lạ, ánh mặt trời vẫn rực rỡ.Lục Dã: “Gọi một tiếng nghe xem nào.”Mấy tháng đó cô gần như là toàn đi sớm về khuya vì học tập, tần suất quan hệ vợ chồng cũng giảm, nhưng may là Dã Tử thông cảm cho cô… Nói chính xác hơn là anh vô cùng phối hợp, lúc cô không muốn anh chưa bao giờ ép cô, lúc áp lực học tập căng thẳng cần bum ba là bum để giải tỏa anh cũng không cự tuyệt mà còn thỏa mãn cô 200%.Lục Dã buồn cười giơ tay gãi nhẹ lên chóp mũi của cô, tiếp tục ‘bắt nạt’ cô, giọng nói mang theo vài phần ra lệnh: “Sau này em không được gọi anh là Dã Tử nữa mà phải gọi là chồng, nếu không anh sẽ phạt em.”
Bọn họ đã kết hôn, sinh con cũng là chuyện thường tình.
Lục Dã chẳng nói đúng sai: “Giấy này rất quan trọng, nên phải cất giữ thật kỹ.”
Nam Vận: “Em cũng có gọi anh… đáng, đáng ghét!”“…”
Lúc hai người họ cầm cuốn sổ hồng nhỏ đi ra khỏi Cục Dân Chính, thầy Lục đã đặt ra quy tắc này.
Trong nháy mắt Lục Dã nóng lên.Kết hôn xong hai người họ cũng không chuyển đi mà vẫn ở tiểu khu đối diện cổng phía đông của đại học Tây Phụ, thứ nhất vì thuận tiện cho Nam Vận đi học, thứ hai là vì nhà mới vẫn chưa sửa sang xong, căn biệt thự quá lớn ít nhất phải mất một năm mới có thể trang hoàng hết.Lục Dã buồn cười giơ tay gãi nhẹ lên chóp mũi của cô, tiếp tục ‘bắt nạt’ cô, giọng nói mang theo vài phần ra lệnh: “Sau này em không được gọi anh là Dã Tử nữa mà phải gọi là chồng, nếu không anh sẽ phạt em.”Sao kết hôn xong anh lại còn khó tính hơn thế?
Nam Vận đã lâu chưa được đi nghỉ mát, tuy là luận văn tốt nghiệp chưa hoàn thành nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.
Gương mặt Nam Vận ửng đỏ, hơi thở hỗn loạn, trong ánh mắt tràn ngập hơi nước khẽ gọi một tiếng: “Dã Tử.”
Ăn uống xong, cô dẫn Dã Tử đi chân trần tản bộ dọc theo đường bờ biển.Lục Dã chẳng nói đúng sai: “Giấy này rất quan trọng, nên phải cất giữ thật kỹ.”Nam Vận thở dài, bất đắc dĩ nói: “Biết rồi.”
Mười giờ Nam Vận có lớp, sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, Lục Dã đưa cô gái nhỏ đến trường.
Bởi vì phải chịu đựng lâu nên trên trán anh thấm đẫm mồ hôi, chảy dọc theo xương hàm rơi xuống thân thể trắng nõn mềm mại của cô.Nam Vận biết người này là đang cố ý, gương mặt lại càng đỏ hơn: “Anh tắt đèn đi.”“A Vận của anh.”Lục Dã: “Gọi một tiếng nghe xem nào.”
Vì để lấy lòng anh cô gọi liền ba tiếng ‘chồng’.
Cô bất đắc dĩ buông tay anh.
Nam Vận không phục: “Em cũng lớn rồi mà, sao có thể làm mất giấy chứng nhận kết hôn được?Trước giờ Nam Vận chưa từng gọi anh là chồng khi ở ngoài cho nên cực kỳ ngượng, cũng may là ở trước cửa Cục Dân Chính không có người, cô liền nhỏ giọng gọi: “Chồng ơi.”
Đó là một ngày thứ sáu bình thường không có gì khác lạ, ánh mặt trời vẫn rực rỡ.
Lúc tỉ mỉ hôn cô anh còn ngửi thấy một mùi hương, mùi hương này mặc dù không quá nồng nhưng lại mang tính khiêu khích.
Nam Vận cảm nhận được sự vội vàng của anh, có thể vì là đêm động phòng hoa chúc, cô chợt nhớ đến lần đầu tiên của hai người họ.
Bây giờ trong nhà còn có nhiều quy tắc hơn, những quy tắc riêng thầy Lục đặt ra cho cô: Không được gọi anh là Dã Tử mà phải gọi là chồng, cho dù là lúc nào, nếu gọi sai thì sẽ bị phạt.Cũng may tất cả khổ cực đều không uổng phí, cuối cùng hai người họ thành công trúng tuyển hệ thạc sĩ đại học Tây Phụ.Lục Dã bất mãn: “Chưa nghe rõ.”
“…”
Trước khi kết hôn, Nam Vận từng tưởng tượng rất nhiều về cuộc sống sau kết hôn của mình sẽ thế nào, nhưng kết hôn rồi mới phát hiện thực ra cũng chẳng khác gì so với lúc trước, bình dị nhưng vẫn ấm áp, giống như nhiệt độ của một ly nước mật ong vừa đủ ấm.Nam Vận đành gọi lớn hơn một chút, giọng điệu mang theo chút thẹn thùng khó giấu.
Vì để lấy lòng anh cô gọi liền ba tiếng ‘chồng’.
Lục Dã bất đắc dĩ cười, câu trả lời đầy cưng chiều dung túng: “Tuân mệnh bà xã đại nhân.”Sau khi hai người trở lại phía sau biệt thự, Nam Vận không đi tiếp nữa mà đặt mông ngồi xuống trên bờ cát, còn vỗ xuống chỗ bên cạnh, ngước mắt nhìn Dã Tử, ra lệnh: “Anh cũng ngồi xuống đi.”Lúc này Lục Dã mới thoả mãn cong môi dịu dàng trả lời: “Vợ ơi.”
Nam Vận: “Em cũng có gọi anh… đáng, đáng ghét!”
Màn đêm lấp lánh, biển cả rì rào sóng vỗ, tiếng sóng vang vọng ào ào bên tai.
Năng lực kiềm chế của anh cũng có hạn, lúc đạt cực điểm cũng sẽ mất tự chủ.Cởi bỏ chiếc khăn tắm quanh hông, anh lên giường, dùng giọng nói quyến rũ dỗ dành cô gái nhỏ.Gả cho Dã Tử là ước mơ nhiều năm của cô, bây giờ đã trở thành sự thật.
Nam Vận không cách nào phản bác, cũng không phản bác được, dù sao việc sinh con này cũng không thể một mình cô làm được, đành phải nói: “Vậy cũng được.”
Lục Dã hiểu ý muốn của cô, anh cũng muốn sớm được làm ba, nhưng mà chuyện học hành của cô gái nhỏ vẫn quan trọng hơn.Lúc hai người họ cầm cuốn sổ hồng nhỏ đi ra khỏi Cục Dân Chính, thầy Lục đã đặt ra quy tắc này.Mộng đẹp trở thành thật là một chuyện cực kỳ hạnh phúc, giống như đây là câu chuyện cổ tích của riêng mình.
Hai người đi qua để lại một hàng dấu chân thật dài, khi quay lại cũng để lại một hàng dấu chân song song bên cạnh.
Lục Dã ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt nóng rực, nhìn cô đầy nguy hiểm: “Em vừa mới gọi anh là gì? Dã Tử?”Cô bất đắc dĩ buông tay anh.Mười giờ Nam Vận có lớp, sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, Lục Dã đưa cô gái nhỏ đến trường.
Đột nhiên cô thấy rất ngại, hối hận vì đã thay bộ đồ lót gợi cảm nên cô giữ chặt chăn.
Nam Vận mặc một chiếc váy hai dây để lộ cần cổ thon dài, xương quai xanh gợi cảm, thân hình thướt tha yểu điệu.Mấy người bạn cùng phòng của Nam Vận đều biết hôm nay cô kết hôn nên nhao nhao chúc phúc cho hai người họ.
Sắc mặt Lục Dã trầm xuống, khàn giọng hỏi: “Gọi anh là gì?”
Bây giờ trong nhà còn có nhiều quy tắc hơn, những quy tắc riêng thầy Lục đặt ra cho cô: Không được gọi anh là Dã Tử mà phải gọi là chồng, cho dù là lúc nào, nếu gọi sai thì sẽ bị phạt.Tối hôm đó Lục Dã tới trường đón cô gái nhỏ còn cố ý mời các bạn cùng phòng của cô đi ăn tối.
Sao kết hôn xong anh lại còn khó tính hơn thế?
Lục Dã bất mãn: “Chưa nghe rõ.”Về đến nhà cũng đã chín giờ, Nam Vận đi tắm trước, sau đó lên giường chui vào chăn, trông mòn con mắt mới đợi đến lúc động phòng hoa chúc.
Lúc tỉ mỉ hôn cô anh còn ngửi thấy một mùi hương, mùi hương này mặc dù không quá nồng nhưng lại mang tính khiêu khích.
Mỗi người giữ một bản, nhưng mà vừa bước ra khỏi Cục Dân Chính thì sổ hồng của Nam Vận đã bị tịch thu, hơn nữa còn là trong lúc cô không kịp có chút phòng bị nào, cô còn chưa kịp nhìn xem nó tròn méo thế nào nữa.
Lục Dã thực sự là hận không thể “làm thịt” cô ngay và luôn, nóng lòng muốn nghe cô khóc bên tai anh cầu xin tha thứ, nhưng cũng không nỡ làm đau cô chỉ đành hít sâu một hơi, đè nén cảm giác khô nóng.Dã Tử chắc chắn là người chồng tuyệt vời nhất thế giới!Cả đời chỉ có một lần động phòng hoa chúc, nhất định phải có nghi thức!
Sau khi Lục Dã lấy mất giấy chứng nhận của cô gái nhỏ thì nghiêm túc nói: “Em dễ làm mất lắm, để anh giữ giúp em.”
Nam Vận không cách nào phản bác, cũng không phản bác được, dù sao việc sinh con này cũng không thể một mình cô làm được, đành phải nói: “Vậy cũng được.”Tạm thời Lục Dã không truy cứu sai lầm của cô, hạ giọng dịu dàng nói: “Sao thế?”Không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ này.Cho nên lúc Dã Tử đang tắm, cô đã lén lút mặc bộ nội y gợi cảm chuẩn bị từ trước, một chiếc áo lót ren đen nửa trong suốt với quần lót cùng bộ.
Nam Vận vòng tay qua cổ anh, ánh mắt nóng bỏng nhìn anh, dịu dàng nói nói: “Chồng ơi, chúng ta sinh con đi.”
Lục Dã biết cô gái nhỏ đã rất chăm chỉ, nên anh đặc biệt dành ra một kì nghỉ dài ngày, sau khi có kết quả thi tuyển, anh đưa cô gái nhỏ đi Hải Nam chơi.
Sau khi thay nội y, cô xịt chút nước hoa.
Sau khi thay nội y, cô xịt chút nước hoa.
Bây giờ trong nhà còn có nhiều quy tắc hơn, những quy tắc riêng thầy Lục đặt ra cho cô: Không được gọi anh là Dã Tử mà phải gọi là chồng, cho dù là lúc nào, nếu gọi sai thì sẽ bị phạt.
Dưới ánh sao, hai dấu chân một lớn một nhỏ nhìn cực kỳ ấm áp.
Trước khi kết hôn, Nam Vận từng tưởng tượng rất nhiều về cuộc sống sau kết hôn của mình sẽ thế nào, nhưng kết hôn rồi mới phát hiện thực ra cũng chẳng khác gì so với lúc trước, bình dị nhưng vẫn ấm áp, giống như nhiệt độ của một ly nước mật ong vừa đủ ấm.Đầu tháng chín công bố danh sách Đề cử thạc sĩ, đúng như cô đã đoán, quả thật không có tên cô.Chuẩn bị xong xuôi cô lại chui vào trong chăn.
Lục Dã buồn cười giơ tay gãi nhẹ lên chóp mũi của cô, tiếp tục ‘bắt nạt’ cô, giọng nói mang theo vài phần ra lệnh: “Sau này em không được gọi anh là Dã Tử nữa mà phải gọi là chồng, nếu không anh sẽ phạt em.”
Edit: Trăng | Beta: ShpdarnKhông lâu sau cửa phòng mở ra, Lục Dã đi vào.
保研): Là cách gọi tắt của việc Đề cử sinh viên mới tốt nghiệp theo học chương trình thạc sĩ không cần thi tuyển. (Thep Baidu)
Câu trả lời của Lục Dã vẫn như trước: “Chờ em tốt nghiệp xong.”
Cô vốn định nói ‘Em sẽ không gả cho anh’ để uy hiếp anh nhưng khi lời vừa tới môi mới chợt nhận ra cô đã kết hôn với anh mất rồi, đe kiểu này sai lắm.Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng quanh hông, dáng người cao ráo, vai rộng eo hẹp, nước da trắng ngần, cơ bụng với đường nhân ngư rõ ràng cực kỳ hấp dẫn.
Vào kỳ nghỉ hè năm thứ ba đại học, Nam Vận tốt nghiệp, hai người cử hành hôn lễ ở Maldives.
Trước giờ Nam Vận chưa từng gọi anh là chồng khi ở ngoài cho nên cực kỳ ngượng, cũng may là ở trước cửa Cục Dân Chính không có người, cô liền nhỏ giọng gọi: “Chồng ơi.”Bọn họ đã kết hôn, sinh con cũng là chuyện thường tình.Gò má Nam Vận bất giác đỏ lên, nhịp tim càng lúc càng tăng nhanh.
Mỗi người giữ một bản, nhưng mà vừa bước ra khỏi Cục Dân Chính thì sổ hồng của Nam Vận đã bị tịch thu, hơn nữa còn là trong lúc cô không kịp có chút phòng bị nào, cô còn chưa kịp nhìn xem nó tròn méo thế nào nữa.
Không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ này.
Nam Vận hài lòng cong môi cười.Mấy tháng đó cô gần như là toàn đi sớm về khuya vì học tập, tần suất quan hệ vợ chồng cũng giảm, nhưng may là Dã Tử thông cảm cho cô… Nói chính xác hơn là anh vô cùng phối hợp, lúc cô không muốn anh chưa bao giờ ép cô, lúc áp lực học tập căng thẳng cần bum ba là bum để giải tỏa anh cũng không cự tuyệt mà còn thỏa mãn cô 200%.Dù trước đây hai người đã từng làm rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn nên ý nghĩa không giống nhau.
“Anh yêu em, đời này chỉ yêu mình em.”
Đột nhiên cô thấy rất ngại, hối hận vì đã thay bộ đồ lót gợi cảm nên cô giữ chặt chăn.
Kết hôn xong hai người họ cũng không chuyển đi mà vẫn ở tiểu khu đối diện cổng phía đông của đại học Tây Phụ, thứ nhất vì thuận tiện cho Nam Vận đi học, thứ hai là vì nhà mới vẫn chưa sửa sang xong, căn biệt thự quá lớn ít nhất phải mất một năm mới có thể trang hoàng hết.
“A Vận của anh rất đẹp.”Sau khi thay nội y, cô xịt chút nước hoa.Lục Dã đi tới cạnh giường, đưa tay vén chăn nhưng không được vì cô gái nhỏ đang giữ chặt.
Nam Vận không phục: “Em cũng lớn rồi mà, sao có thể làm mất giấy chứng nhận kết hôn được?
Nam Vận rùng mình một cái, bắt đầu trợn mắt nói mò: “Em không có gọi anh là Dã Tử, em vẫn luôn gọi anh là chồng mà! Chồng ơi! Chồng!”
Nam Vận chỉ ló đầu ra giống như con thỏ nhỏ, gương mặt hơi phiếm hồng, thỏ thẻ: “Anh tắt đèn trước đi.”Nam Vận chỉ ló đầu ra giống như con thỏ nhỏ, gương mặt hơi phiếm hồng, thỏ thẻ: “Anh tắt đèn trước đi.”
Nam Vận thở phào, vừa buông lỏng cảnh giác thì đúng vào lúc này Lục Dã chợt duỗi tay lật chăn lên.
Cả đời chỉ có một lần động phòng hoa chúc, nhất định phải có nghi thức!
Lục Dã đã đoán được phần nào,nhưng dù biết rõ vẫn hỏi: “Vì sao?”
Đột nhiên cô thấy rất ngại, hối hận vì đã thay bộ đồ lót gợi cảm nên cô giữ chặt chăn.
Nam Vận biết người này là đang cố ý, gương mặt lại càng đỏ hơn: “Anh tắt đèn đi.”
Không, không đúng, cũng có chỗ khác biệt.
Lại định tính sổ với cô rồi!Lục Dã thở dài: “Được, anh đi tắt đèn.” Nói xong anh vờ như đi tắt đèn.
Nam Vận cảm nhận được sự vội vàng của anh, có thể vì là đêm động phòng hoa chúc, cô chợt nhớ đến lần đầu tiên của hai người họ.
Gò má Nam Vận bất giác đỏ lên, nhịp tim càng lúc càng tăng nhanh.
Gò má Nam Vận bất giác đỏ lên, nhịp tim càng lúc càng tăng nhanh.Lục Dã bất mãn: “Chưa nghe rõ.”Nam Vận thở phào, vừa buông lỏng cảnh giác thì đúng vào lúc này Lục Dã chợt duỗi tay lật chăn lên.
Bây giờ trong nhà còn có nhiều quy tắc hơn, những quy tắc riêng thầy Lục đặt ra cho cô: Không được gọi anh là Dã Tử mà phải gọi là chồng, cho dù là lúc nào, nếu gọi sai thì sẽ bị phạt.
Không lâu sau cửa phòng mở ra, Lục Dã đi vào.Tối hôm đó, cô bị phạt nhiều lần, khóc nhận sai cũng vô ích mà còn bị phạt nặng hơn, từ lúc đó cô phải luôn ghi nhớ, không cần biết là lúc nào, ở đâu, mở miệng ngậm miệng đều gọi chồng, không có lần nào nhỡ miệng.Nam Vận chợt thấy trên người mát lạnh.
Lục Dã ngồi xuống bên cạnh cô gái nhỏ, ai ngờ anh vừa mới ngồi vững, cô gái nhỏ đã cưỡi lên người anh.
Nam Vận chợt thấy trên người mát lạnh.Trong nháy mắt Lục Dã nóng lên.
Dưới ánh sao, hai dấu chân một lớn một nhỏ nhìn cực kỳ ấm áp.
Sau khi hai người trở lại phía sau biệt thự, Nam Vận không đi tiếp nữa mà đặt mông ngồi xuống trên bờ cát, còn vỗ xuống chỗ bên cạnh, ngước mắt nhìn Dã Tử, ra lệnh: “Anh cũng ngồi xuống đi.”
Nam Vận đã lâu chưa được đi nghỉ mát, tuy là luận văn tốt nghiệp chưa hoàn thành nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.Dáng cô rất đẹp, vòng eo mảnh mai lại có ngực tấn công mông phòng thủ, hai chân căng mịn thon dài, làn da trắng nõn như sữa, bộ ren đen trên người cô càng thêm gợi cảm.
Không lâu sau cửa phòng mở ra, Lục Dã đi vào.
Dù trước đây hai người đã từng làm rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn nên ý nghĩa không giống nhau.Lục Dã ngồi xuống bên cạnh cô gái nhỏ, ai ngờ anh vừa mới ngồi vững, cô gái nhỏ đã cưỡi lên người anh.Không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ này.
Lục Dã lấy một cái bao từ dưới gối ra.
Bọn họ đã kết hôn, sinh con cũng là chuyện thường tình.Lúc chăn bị xốc lên Nam Vận bỗng có cảm giác như bị lột sạch màn che, xấu hổ vô cùng, cô hoảng hốt la lên một tiếng rồi nhanh chóng cuộn mình lại, gương mặt như lửa đốt nóng hổi, lan nhanh đến hai bên tai: “Đáng ghét.”
Nam Vận: “Em cũng có gọi anh… đáng, đáng ghét!”
Mấy người bạn cùng phòng của Nam Vận đều biết hôm nay cô kết hôn nên nhao nhao chúc phúc cho hai người họ.
Lục Dã vóc người cao lớn, mặc một chiếc sơ mi đơn giản phối với quần kaki đi biển, một tay đút túi, tay kia nắm lấy tay của cô gái nhỏ.
Tối hôm đó Lục Dã tới trường đón cô gái nhỏ còn cố ý mời các bạn cùng phòng của cô đi ăn tối.Lục Dã thực sự là hận không thể “làm thịt” cô ngay và luôn, nóng lòng muốn nghe cô khóc bên tai anh cầu xin tha thứ, nhưng cũng không nỡ làm đau cô chỉ đành hít sâu một hơi, đè nén cảm giác khô nóng.
Cho nên lúc Dã Tử đang tắm, cô đã lén lút mặc bộ nội y gợi cảm chuẩn bị từ trước, một chiếc áo lót ren đen nửa trong suốt với quần lót cùng bộ.
Chuẩn bị xong xuôi cô lại chui vào trong chăn.
Trước giờ Nam Vận chưa từng gọi anh là chồng khi ở ngoài cho nên cực kỳ ngượng, cũng may là ở trước cửa Cục Dân Chính không có người, cô liền nhỏ giọng gọi: “Chồng ơi.”Dưới ánh sao, hai dấu chân một lớn một nhỏ nhìn cực kỳ ấm áp.Cởi bỏ chiếc khăn tắm quanh hông, anh lên giường, dùng giọng nói quyến rũ dỗ dành cô gái nhỏ.
(*) Theo nguyên tác là Bảo nghiên (
Nam Vận không phục: “Em cũng lớn rồi mà, sao có thể làm mất giấy chứng nhận kết hôn được?“A Vận của anh rất đẹp.”
Nam Vận biết người này là đang cố ý, gương mặt lại càng đỏ hơn: “Anh tắt đèn đi.”
Edit: Trăng | Beta: Shpdarn
Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng quanh hông, dáng người cao ráo, vai rộng eo hẹp, nước da trắng ngần, cơ bụng với đường nhân ngư rõ ràng cực kỳ hấp dẫn.
Vào kỳ nghỉ hè năm thứ ba đại học, Nam Vận tốt nghiệp, hai người cử hành hôn lễ ở Maldives.“A Vận của anh.”
Lục Dã: “Gọi một tiếng nghe xem nào.”
Lâm Lang cũng không được vào danh sách đề cử nên hai người cùng chung tay bắt đầu sự nghiệp thi tuyển sau đại học.Lục Dã không hề lung lay, nắm lấy hai chân cô gái nhỏ thản nhiên nhưng thô bạo nói: “Anh phải phạt em!”“Anh yêu em, đời này chỉ yêu mình em.”
(*) Theo nguyên tác là Bảo nghiên (保研): Là cách gọi tắt của việc Đề cử sinh viên mới tốt nghiệp theo học chương trình thạc sĩ không cần thi tuyển. (Thep Baidu)
Sau đó, sự thực chứng minh cô thật sự bị anh làm hư.Lại định tính sổ với cô rồi!Không lâu sau, thân thể cô gái nhỏ đã mềm nhũn, chậm rãi thả lỏng như nụ hoa chớm nở.
Thế là cô nhíu mày ảo não.
Bọn họ đã kết hôn, sinh con cũng là chuyện thường tình.
Sắc mặt Lục Dã trầm xuống, khàn giọng hỏi: “Gọi anh là gì?”Lúc tỉ mỉ hôn cô anh còn ngửi thấy một mùi hương, mùi hương này mặc dù không quá nồng nhưng lại mang tính khiêu khích.
Chuẩn bị xong xuôi cô lại chui vào trong chăn.
保研): Là cách gọi tắt của việc Đề cử sinh viên mới tốt nghiệp theo học chương trình thạc sĩ không cần thi tuyển. (Thep Baidu)
“Anh yêu em, đời này chỉ yêu mình em.”Năng lực kiềm chế của anh cũng có hạn, lúc đạt cực điểm cũng sẽ mất tự chủ.
Nam Vận ‘hừ’ một cái: “Anh đừng có khinh thường em, nếu không em…”
Trong nháy mắt Lục Dã nóng lên.
Đột nhiên cô thấy rất ngại, hối hận vì đã thay bộ đồ lót gợi cảm nên cô giữ chặt chăn.Hôm nay cô gái nhỏ đúng là làm anh mất khống chế.
Nam Vận thở dài, bất đắc dĩ nói: “Biết rồi.”
“Con thì sau này có cũng được.” Anh thẳng thắn nói: “Nhưng trước tiên việc học của em là trên hết.”Lục Dã không hề lung lay, nắm lấy hai chân cô gái nhỏ thản nhiên nhưng thô bạo nói: “Anh phải phạt em!”Bởi vì phải chịu đựng lâu nên trên trán anh thấm đẫm mồ hôi, chảy dọc theo xương hàm rơi xuống thân thể trắng nõn mềm mại của cô.
Lại định tính sổ với cô rồi!
Trước đây anh nhất định sẽ đợi đến khi cô gái nhỏ sẵn sàng rồi mới bắt đầu, nhưng hôm nay anh không đợi nổi, vừa mới bắt đầu một nửa đã tiêu hao gần hết sự kiên nhẫn của anh, nhưng cũng không hẳn là toàn bộ lý trí.
Mấy người bạn cùng phòng của Nam Vận đều biết hôm nay cô kết hôn nên nhao nhao chúc phúc cho hai người họ.
(*) Theo nguyên tác là Bảo nghiên (
Mười giờ Nam Vận có lớp, sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, Lục Dã đưa cô gái nhỏ đến trường.Thế là cô nhíu mày ảo não.Trước khi bắt đầu, anh đưa tay lần mò dưới gối, vừa mới chạm vào một cái bao đã bị cô gái nhỏ nắm cổ tay giữ lại.
Dù trước đây hai người đã từng làm rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn nên ý nghĩa không giống nhau.
Bởi vì phải chịu đựng lâu nên trên trán anh thấm đẫm mồ hôi, chảy dọc theo xương hàm rơi xuống thân thể trắng nõn mềm mại của cô.
Cô vốn định nói ‘Em sẽ không gả cho anh’ để uy hiếp anh nhưng khi lời vừa tới môi mới chợt nhận ra cô đã kết hôn với anh mất rồi, đe kiểu này sai lắm.
Nam Vận vòng tay qua cổ anh, ánh mắt nóng bỏng nhìn anh, dịu dàng nói nói: “Chồng ơi, chúng ta sinh con đi.”Gương mặt Nam Vận ửng đỏ, hơi thở hỗn loạn, trong ánh mắt tràn ngập hơi nước khẽ gọi một tiếng: “Dã Tử.”
Tối hôm đó Lục Dã tới trường đón cô gái nhỏ còn cố ý mời các bạn cùng phòng của cô đi ăn tối.
Không lâu sau, thân thể cô gái nhỏ đã mềm nhũn, chậm rãi thả lỏng như nụ hoa chớm nở.Không, không đúng, cũng có chỗ khác biệt.Sắc mặt Lục Dã trầm xuống, khàn giọng hỏi: “Gọi anh là gì?”
Tối hôm đó, cô bị phạt nhiều lần, khóc nhận sai cũng vô ích mà còn bị phạt nặng hơn, từ lúc đó cô phải luôn ghi nhớ, không cần biết là lúc nào, ở đâu, mở miệng ngậm miệng đều gọi chồng, không có lần nào nhỡ miệng.
Vào kỳ nghỉ hè năm thứ ba đại học, Nam Vận tốt nghiệp, hai người cử hành hôn lễ ở Maldives.
Tạm thời Lục Dã không truy cứu sai lầm của cô, hạ giọng dịu dàng nói: “Sao thế?”Nam Vận liền đổi giọng: “Chồng ơi!”
Đúng lúc sáng thứ sáu cô gái nhỏ không có tiết, vì vậy Lục Dã liền dẫn cô đến Cục Dân Chính. Ngày đó cũng không có nhiều cặp đôi kết hôn nên khi hai người đến cũng không mất nhiều thời gian để nhận được giấy chứng nhận.
Lục Dã thở dài: “Được, anh đi tắt đèn.” Nói xong anh vờ như đi tắt đèn.Tạm thời Lục Dã không truy cứu sai lầm của cô, hạ giọng dịu dàng nói: “Sao thế?”
Lục Dã thở dài: “Được, anh đi tắt đèn.” Nói xong anh vờ như đi tắt đèn.
Nam Vận nghiêm túc nhìn anh: “Bao giờ chúng ta sinh bé con?”
Lục Dã đã đoán được phần nào,nhưng dù biết rõ vẫn hỏi: “Vì sao?”
Tạm thời Lục Dã không truy cứu sai lầm của cô, hạ giọng dịu dàng nói: “Sao thế?”
Bọn họ đã kết hôn, sinh con cũng là chuyện thường tình.
Nghĩ đến đó, cô vội vàng dặn: “Anh nhẹ chút!”
Câu trả lời của Lục Dã vẫn như trước: “Chờ em tốt nghiệp xong.”
Lâm Lang cũng không được vào danh sách đề cử nên hai người cùng chung tay bắt đầu sự nghiệp thi tuyển sau đại học.
Cô và Lâm Lang đã xuất sắc vượt qua kỳ thi tuyển sau đại học vào tháng 3 năm sau. Sau khi vượt qua bài thi viết, lại phải chuẩn bị thi vòng thứ hai. Trong quá trình chuẩn bị thi vòng hai còn phải viết luận văn tốt nghiệp, khoảng thời gian đó bận sứt đầu mẻ trán.Nam Vận đành gọi lớn hơn một chút, giọng điệu mang theo chút thẹn thùng khó giấu.Nam Vận thoáng do dự: “Nhưng em còn muốn học lên thạc sĩ, chờ em học xong cũng đã hai mươi lăm rồi.” Lúc đó anh cũng đã ba mươi.
Cô muốn anh sớm làm ba.
Lục Dã bất đắc dĩ cười, câu trả lời đầy cưng chiều dung túng: “Tuân mệnh bà xã đại nhân.”
Lần đầu tiên thật sự là đau, cái cảm giác đau đó đến bây giờ cô vẫn nhớ.Giây phút mà chắc chắn đã trúng tuyển, Nam Vận cực kỳ kích động.Lục Dã hiểu ý muốn của cô, anh cũng muốn sớm được làm ba, nhưng mà chuyện học hành của cô gái nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Nam Vận chỉ ló đầu ra giống như con thỏ nhỏ, gương mặt hơi phiếm hồng, thỏ thẻ: “Anh tắt đèn trước đi.”
Lục Dã chẳng nói đúng sai: “Giấy này rất quan trọng, nên phải cất giữ thật kỹ.”
“Con thì sau này có cũng được.” Anh thẳng thắn nói: “Nhưng trước tiên việc học của em là trên hết.”
Gả cho Dã Tử là ước mơ nhiều năm của cô, bây giờ đã trở thành sự thật.
Sau khi Lục Dã lấy mất giấy chứng nhận của cô gái nhỏ thì nghiêm túc nói: “Em dễ làm mất lắm, để anh giữ giúp em.”
Nam Vận chỉ ló đầu ra giống như con thỏ nhỏ, gương mặt hơi phiếm hồng, thỏ thẻ: “Anh tắt đèn trước đi.”Nam Vận không cách nào phản bác, cũng không phản bác được, dù sao việc sinh con này cũng không thể một mình cô làm được, đành phải nói: “Vậy cũng được.”
Cô bất đắc dĩ buông tay anh.
Hai người đi qua để lại một hàng dấu chân thật dài, khi quay lại cũng để lại một hàng dấu chân song song bên cạnh.
Lục Dã lấy một cái bao từ dưới gối ra.
Nam Vận cảm nhận được sự vội vàng của anh, có thể vì là đêm động phòng hoa chúc, cô chợt nhớ đến lần đầu tiên của hai người họ.
Đó là lần đầu cô thấy anh không mặc quần áo, cái đó phồng lên.
Sắc mặt Lục Dã trầm xuống, khàn giọng hỏi: “Gọi anh là gì?”
Bởi vì phải chịu đựng lâu nên trên trán anh thấm đẫm mồ hôi, chảy dọc theo xương hàm rơi xuống thân thể trắng nõn mềm mại của cô.Không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ này.Lúc đó cô bị kích thước của anh dọa sợ, trong đầu cứ nghĩ: Mình sẽ bị anh làm hư mất.
Mộng đẹp trở thành thật là một chuyện cực kỳ hạnh phúc, giống như đây là câu chuyện cổ tích của riêng mình.
Lục Dã không hề lung lay, nắm lấy hai chân cô gái nhỏ thản nhiên nhưng thô bạo nói: “Anh phải phạt em!”
Đó là một ngày thứ sáu bình thường không có gì khác lạ, ánh mặt trời vẫn rực rỡ.
Về đến nhà cũng đã chín giờ, Nam Vận đi tắm trước, sau đó lên giường chui vào chăn, trông mòn con mắt mới đợi đến lúc động phòng hoa chúc.Sau đó, sự thực chứng minh cô thật sự bị anh làm hư.
Cô chưa kịp nói hết lời đã bị phạt.
Tối hôm đó Lục Dã tới trường đón cô gái nhỏ còn cố ý mời các bạn cùng phòng của cô đi ăn tối.Lần đầu tiên thật sự là đau, cái cảm giác đau đó đến bây giờ cô vẫn nhớ.
Lúc hai người họ cầm cuốn sổ hồng nhỏ đi ra khỏi Cục Dân Chính, thầy Lục đã đặt ra quy tắc này.
Hai người đi qua để lại một hàng dấu chân thật dài, khi quay lại cũng để lại một hàng dấu chân song song bên cạnh.Nghĩ đến đó, cô vội vàng dặn: “Anh nhẹ chút!”
Mấy tháng đó cô gần như là toàn đi sớm về khuya vì học tập, tần suất quan hệ vợ chồng cũng giảm, nhưng may là Dã Tử thông cảm cho cô… Nói chính xác hơn là anh vô cùng phối hợp, lúc cô không muốn anh chưa bao giờ ép cô, lúc áp lực học tập căng thẳng cần bum ba là bum để giải tỏa anh cũng không cự tuyệt mà còn thỏa mãn cô 200%.
Cô chưa kịp nói hết lời đã bị phạt.
Nam Vận hài lòng cong môi cười.Lục Dã ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt nóng rực, nhìn cô đầy nguy hiểm: “Em vừa mới gọi anh là gì? Dã Tử?”
Lục Dã: “Gọi một tiếng nghe xem nào.”
Hôm nay cô gái nhỏ đúng là làm anh mất khống chế.Lại định tính sổ với cô rồi!
Ăn uống xong, cô dẫn Dã Tử đi chân trần tản bộ dọc theo đường bờ biển.Nam Vận rùng mình một cái, bắt đầu trợn mắt nói mò: “Em không có gọi anh là Dã Tử, em vẫn luôn gọi anh là chồng mà! Chồng ơi! Chồng!”
Dù trước đây hai người đã từng làm rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn nên ý nghĩa không giống nhau.
Vì để lấy lòng anh cô gọi liền ba tiếng ‘chồng’.
Lúc đó cô bị kích thước của anh dọa sợ, trong đầu cứ nghĩ: Mình sẽ bị anh làm hư mất.
Lục Dã không hề lung lay, nắm lấy hai chân cô gái nhỏ thản nhiên nhưng thô bạo nói: “Anh phải phạt em!”
Nam Vận không cách nào phản bác, cũng không phản bác được, dù sao việc sinh con này cũng không thể một mình cô làm được, đành phải nói: “Vậy cũng được.”
Sau biệt thự có một bãi biển sạch, ngày đầu tiên họ đến đây Lục Dã đã đặt bếp nướng trên bãi biển, làm tiệc nướng tự phục vụ.
Edit: Trăng | Beta: ShpdarnLục Dã thực sự là hận không thể “làm thịt” cô ngay và luôn, nóng lòng muốn nghe cô khóc bên tai anh cầu xin tha thứ, nhưng cũng không nỡ làm đau cô chỉ đành hít sâu một hơi, đè nén cảm giác khô nóng.Nam Vận: “Em cũng có gọi anh… đáng, đáng ghét!”
Không lâu sau, thân thể cô gái nhỏ đã mềm nhũn, chậm rãi thả lỏng như nụ hoa chớm nở.
Sau biệt thự có một bãi biển sạch, ngày đầu tiên họ đến đây Lục Dã đã đặt bếp nướng trên bãi biển, làm tiệc nướng tự phục vụ.Cô chưa kịp nói hết lời đã bị phạt.
“Con thì sau này có cũng được.” Anh thẳng thắn nói: “Nhưng trước tiên việc học của em là trên hết.”
Nam Vận liền đổi giọng: “Chồng ơi!”
Tối hôm đó, cô bị phạt nhiều lần, khóc nhận sai cũng vô ích mà còn bị phạt nặng hơn, từ lúc đó cô phải luôn ghi nhớ, không cần biết là lúc nào, ở đâu, mở miệng ngậm miệng đều gọi chồng, không có lần nào nhỡ miệng.
Không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ này.
Dù trước đây hai người đã từng làm rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn nên ý nghĩa không giống nhau.Vào kỳ nghỉ hè năm thứ ba đại học, Nam Vận tốt nghiệp, hai người cử hành hôn lễ ở Maldives.
Đầu tháng chín công bố danh sách Đề cử thạc sĩ, đúng như cô đã đoán, quả thật không có tên cô.
Sau khi hai người trở lại phía sau biệt thự, Nam Vận không đi tiếp nữa mà đặt mông ngồi xuống trên bờ cát, còn vỗ xuống chỗ bên cạnh, ngước mắt nhìn Dã Tử, ra lệnh: “Anh cũng ngồi xuống đi.”
Trước khi bắt đầu, anh đưa tay lần mò dưới gối, vừa mới chạm vào một cái bao đã bị cô gái nhỏ nắm cổ tay giữ lại.Cô bất đắc dĩ buông tay anh.Hôn lễ gần như là do một tay Lục Dã xử lý, vì cô gái nhỏ còn muốn thi lên thạc sĩ. Mùa hè này ngoài trừ tổ chức đám cưới, còn lại Nam Vận dành hết thời gian cho việc học, cô không dám nghĩ đến việc xin Đề cử thạc sĩ*, trường đại học Tây Phụ nhiều nhân tài như thế, còn lâu mới đến lượt cô. Cho nên cô chỉ có thể chăm chỉ học tập, cần cù bù thông minh.
Nam Vận ‘hừ’ một cái: “Anh đừng có khinh thường em, nếu không em…”Lúc này Lục Dã mới thoả mãn cong môi dịu dàng trả lời: “Vợ ơi.”(*) Theo nguyên tác là Bảo nghiên (保研): Là cách gọi tắt của việc Đề cử sinh viên mới tốt nghiệp theo học chương trình thạc sĩ không cần thi tuyển. (Thep Baidu)
Nam Vận thở dài, bất đắc dĩ nói: “Biết rồi.”
Dáng cô rất đẹp, vòng eo mảnh mai lại có ngực tấn công mông phòng thủ, hai chân căng mịn thon dài, làn da trắng nõn như sữa, bộ ren đen trên người cô càng thêm gợi cảm.Đầu tháng chín công bố danh sách Đề cử thạc sĩ, đúng như cô đã đoán, quả thật không có tên cô.
Mười giờ Nam Vận có lớp, sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, Lục Dã đưa cô gái nhỏ đến trường.
Lâm Lang cũng không được vào danh sách đề cử nên hai người cùng chung tay bắt đầu sự nghiệp thi tuyển sau đại học.
Nam Vận chỉ ló đầu ra giống như con thỏ nhỏ, gương mặt hơi phiếm hồng, thỏ thẻ: “Anh tắt đèn trước đi.”
Cho nên lúc Dã Tử đang tắm, cô đã lén lút mặc bộ nội y gợi cảm chuẩn bị từ trước, một chiếc áo lót ren đen nửa trong suốt với quần lót cùng bộ.Mấy tháng đó cô gần như là toàn đi sớm về khuya vì học tập, tần suất quan hệ vợ chồng cũng giảm, nhưng may là Dã Tử thông cảm cho cô… Nói chính xác hơn là anh vô cùng phối hợp, lúc cô không muốn anh chưa bao giờ ép cô, lúc áp lực học tập căng thẳng cần bum ba là bum để giải tỏa anh cũng không cự tuyệt mà còn thỏa mãn cô 200%.
Lại định tính sổ với cô rồi!
Đột nhiên cô thấy rất ngại, hối hận vì đã thay bộ đồ lót gợi cảm nên cô giữ chặt chăn.Sau này cô mới phát hiện, trong vòng mấy tháng đó chồng cô đã cam tâm tình nguyện làm công cụ hình người cho cô.
Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng quanh hông, dáng người cao ráo, vai rộng eo hẹp, nước da trắng ngần, cơ bụng với đường nhân ngư rõ ràng cực kỳ hấp dẫn.
Chuẩn bị xong xuôi cô lại chui vào trong chăn.Dã Tử chắc chắn là người chồng tuyệt vời nhất thế giới!
Cô và Lâm Lang đã xuất sắc vượt qua kỳ thi tuyển sau đại học vào tháng 3 năm sau. Sau khi vượt qua bài thi viết, lại phải chuẩn bị thi vòng thứ hai. Trong quá trình chuẩn bị thi vòng hai còn phải viết luận văn tốt nghiệp, khoảng thời gian đó bận sứt đầu mẻ trán.
Giây phút mà chắc chắn đã trúng tuyển, Nam Vận cực kỳ kích động.
Lục Dã buồn cười giơ tay gãi nhẹ lên chóp mũi của cô, tiếp tục ‘bắt nạt’ cô, giọng nói mang theo vài phần ra lệnh: “Sau này em không được gọi anh là Dã Tử nữa mà phải gọi là chồng, nếu không anh sẽ phạt em.”Cũng may tất cả khổ cực đều không uổng phí, cuối cùng hai người họ thành công trúng tuyển hệ thạc sĩ đại học Tây Phụ.
Gò má Nam Vận bất giác đỏ lên, nhịp tim càng lúc càng tăng nhanh.
Giây phút mà chắc chắn đã trúng tuyển, Nam Vận cực kỳ kích động.
Nam Vận thở phào, vừa buông lỏng cảnh giác thì đúng vào lúc này Lục Dã chợt duỗi tay lật chăn lên.Lục Dã biết cô gái nhỏ đã rất chăm chỉ, nên anh đặc biệt dành ra một kì nghỉ dài ngày, sau khi có kết quả thi tuyển, anh đưa cô gái nhỏ đi Hải Nam chơi.
Không lâu sau, thân thể cô gái nhỏ đã mềm nhũn, chậm rãi thả lỏng như nụ hoa chớm nở.
(*) Theo nguyên tác là Bảo nghiên (Anh có một biệt thự riêng cạnh biển ở Tam Á.
Năng lực kiềm chế của anh cũng có hạn, lúc đạt cực điểm cũng sẽ mất tự chủ.
Mấy người bạn cùng phòng của Nam Vận đều biết hôm nay cô kết hôn nên nhao nhao chúc phúc cho hai người họ.Sau khi hai người trở lại phía sau biệt thự, Nam Vận không đi tiếp nữa mà đặt mông ngồi xuống trên bờ cát, còn vỗ xuống chỗ bên cạnh, ngước mắt nhìn Dã Tử, ra lệnh: “Anh cũng ngồi xuống đi.”Nam Vận đã lâu chưa được đi nghỉ mát, tuy là luận văn tốt nghiệp chưa hoàn thành nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.
Lúc chăn bị xốc lên Nam Vận bỗng có cảm giác như bị lột sạch màn che, xấu hổ vô cùng, cô hoảng hốt la lên một tiếng rồi nhanh chóng cuộn mình lại, gương mặt như lửa đốt nóng hổi, lan nhanh đến hai bên tai: “Đáng ghét.”Lúc đó cô bị kích thước của anh dọa sợ, trong đầu cứ nghĩ: Mình sẽ bị anh làm hư mất.Sau biệt thự có một bãi biển sạch, ngày đầu tiên họ đến đây Lục Dã đã đặt bếp nướng trên bãi biển, làm tiệc nướng tự phục vụ.
Nam Vận đã lâu chưa được đi nghỉ mát, tuy là luận văn tốt nghiệp chưa hoàn thành nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.
Mười giờ Nam Vận có lớp, sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, Lục Dã đưa cô gái nhỏ đến trường.Ăn uống xong, cô dẫn Dã Tử đi chân trần tản bộ dọc theo đường bờ biển.
Nam Vận liền đổi giọng: “Chồng ơi!”
Trước giờ Nam Vận chưa từng gọi anh là chồng khi ở ngoài cho nên cực kỳ ngượng, cũng may là ở trước cửa Cục Dân Chính không có người, cô liền nhỏ giọng gọi: “Chồng ơi.”
Sau này cô mới phát hiện, trong vòng mấy tháng đó chồng cô đã cam tâm tình nguyện làm công cụ hình người cho cô.Màn đêm lấp lánh, biển cả rì rào sóng vỗ, tiếng sóng vang vọng ào ào bên tai.
Cho nên lúc Dã Tử đang tắm, cô đã lén lút mặc bộ nội y gợi cảm chuẩn bị từ trước, một chiếc áo lót ren đen nửa trong suốt với quần lót cùng bộ.Nam Vận mặc một chiếc váy hai dây để lộ cần cổ thon dài, xương quai xanh gợi cảm, thân hình thướt tha yểu điệu.
Nam Vận hài lòng cong môi cười.
Mộng đẹp trở thành thật là một chuyện cực kỳ hạnh phúc, giống như đây là câu chuyện cổ tích của riêng mình.Nam Vận nghiêm túc nhìn anh: “Bao giờ chúng ta sinh bé con?”Lục Dã vóc người cao lớn, mặc một chiếc sơ mi đơn giản phối với quần kaki đi biển, một tay đút túi, tay kia nắm lấy tay của cô gái nhỏ.
Bởi vì phải chịu đựng lâu nên trên trán anh thấm đẫm mồ hôi, chảy dọc theo xương hàm rơi xuống thân thể trắng nõn mềm mại của cô.
Sau biệt thự có một bãi biển sạch, ngày đầu tiên họ đến đây Lục Dã đã đặt bếp nướng trên bãi biển, làm tiệc nướng tự phục vụ.Hai người đi qua để lại một hàng dấu chân thật dài, khi quay lại cũng để lại một hàng dấu chân song song bên cạnh.
“A Vận của anh.”
Dưới ánh sao, hai dấu chân một lớn một nhỏ nhìn cực kỳ ấm áp.
Hôn lễ gần như là do một tay Lục Dã xử lý, vì cô gái nhỏ còn muốn thi lên thạc sĩ. Mùa hè này ngoài trừ tổ chức đám cưới, còn lại Nam Vận dành hết thời gian cho việc học, cô không dám nghĩ đến việc xin Đề cử thạc sĩ*, trường đại học Tây Phụ nhiều nhân tài như thế, còn lâu mới đến lượt cô. Cho nên cô chỉ có thể chăm chỉ học tập, cần cù bù thông minh.
Nam Vận thoáng do dự: “Nhưng em còn muốn học lên thạc sĩ, chờ em học xong cũng đã hai mươi lăm rồi.” Lúc đó anh cũng đã ba mươi.Sau khi hai người trở lại phía sau biệt thự, Nam Vận không đi tiếp nữa mà đặt mông ngồi xuống trên bờ cát, còn vỗ xuống chỗ bên cạnh, ngước mắt nhìn Dã Tử, ra lệnh: “Anh cũng ngồi xuống đi.”
Lục Dã ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt nóng rực, nhìn cô đầy nguy hiểm: “Em vừa mới gọi anh là gì? Dã Tử?”Lục Dã bất đắc dĩ cười, câu trả lời đầy cưng chiều dung túng: “Tuân mệnh bà xã đại nhân.”
Cũng may tất cả khổ cực đều không uổng phí, cuối cùng hai người họ thành công trúng tuyển hệ thạc sĩ đại học Tây Phụ.
Lục Dã vóc người cao lớn, mặc một chiếc sơ mi đơn giản phối với quần kaki đi biển, một tay đút túi, tay kia nắm lấy tay của cô gái nhỏ.
Nam Vận hài lòng cong môi cười.
Đó là lần đầu cô thấy anh không mặc quần áo, cái đó phồng lên.Lục Dã ngồi xuống bên cạnh cô gái nhỏ, ai ngờ anh vừa mới ngồi vững, cô gái nhỏ đã cưỡi lên người anh.
Nam Vận mặc một chiếc váy hai dây để lộ cần cổ thon dài, xương quai xanh gợi cảm, thân hình thướt tha yểu điệu.Sao kết hôn xong anh lại còn khó tính hơn thế?Nam Vận vòng tay qua cổ anh, ánh mắt nóng bỏng nhìn anh, dịu dàng nói nói: “Chồng ơi, chúng ta sinh con đi.”