Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh dương len lỏi qua khung cửa sổ, bao phủ hoàng trướng bằng lớp vàng rực rỡ.
Phó Nhiêu mệt mỏi mở mắt ra, cả người như bị ngâm trong bình giấm, chẳng còn chút sức lực nào.
Cung nhân nghe thấy tiếng động, họ đã chuẩn bị sẵn nước ấm và hỏi nàng có muốn tắm rửa không.
Phó Nhiêu đồng ý. Nàng từ tốn gấp gọn xiêm y lại, một thánh chỉ vàng chói trượt xuống khỏi tay nàng. Nàng nhìn thấy thì lộ rõ vẻ mừng vui, bèn nhặt thánh chỉ lên, mở ra xem. Quả là ngoài dự đoán của nàng, chẳng biết từ lúc nào, dòng "mười năm" trong thánh chỉ đã được chàng sửa thành "đời đời kiếp kiếp". Phó Nhiêu bực bội đến mức nghẹn lời.
Thế nghĩa là nàng mất cả chì lẫn chài ư?!
Tối đó, nàng bế con về trắc điện, chẳng thèm nhìn Hoàng đế lấy một cái.
Hoàng đế ngại ngùng chắp tay sau lưng, quanh quẩn bên cửa đại điện một hồi lâu, cuối cùng đội mưa đi về.
Sáng sớm mùng Hai, đại điện hạ và Phó Khôn cùng nhau đến hành cung.
Hoàng đế gặp hai người họ ở điện phụ nên gọi Phó Nhiêu và Bổn Bổn tới.
Phó Nhiêu dắt tay Bổn Bổn đang hớn hở chạy tới điện phụ. Tới cửa thì thấy một thiếu niên mặc chiếc áo suông xanh ngọc, dáng dấp chững chạc đứng trong điện. Cậu tuấn tú, sáng ngời, ánh mắt bình tĩnh, ung dung. Mãi đến khi nhìn thấy Phó Nhiêu, nỗi mừng vui mới lan ra chân mày, toát lên sức sống tươi mới chỉ thuộc về thiếu niên:
"Tỷ!"
Phó Nhiêu vấp chân vào cửa, chảy cả nước mắt, khóc không thành tiếng.
"Tỷ tỷ à!" Phó Khôn chạy đến, ngẩn ngơ nhìn nàng. Cậu phấn khích đến độ đôi tay run rẩy, phải nắm lại thành quyền. Khóe mắt cậu rơm rớm nước mắt, cả ngàn lời muốn nói nhưng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Thấy Phó Nhiêu dựa vào khung cửa, rơi nước mắt, cậu dời mắt sang củ cải nhỏ bên cạnh nàng.
Bổn Bổn nắm áo mẫu thân, ngước gương mặt non nớt, đáng yêu lên nhìn Phó Khôn. Có lẽ là do chảy cùng dòng máu nên cô bé nhìn một lúc, rồi cười toe toét:
"Ca ca..."
Phó Khôn giật mình, cậu mà là ca ca cái gì, chẳng phải nên gọi là cữu cữu à?
Có tiếng ho khe khẽ vang lên từ bên trong:
"Đây là cữu cữu của con..." Hoàng đế bất lực nhắc nhở.
Mấy ngày nay Hoàng đế bế Bổn Bổn đi gặp mấy hậu duệ trẻ của các nhà quý tộc, chàng dạy Bổn Bổn gọi họ là ca ca. Thế nên khi Bổn Bổn nhìn thấy một thiếu niên điển trai thì cứ gọi là ca ca thôi.
Thế mà phải gọi người trước mặt là cữu cữu à?!
Bé Bổn Bổn chau mày.
Hoàng đế bất đắc dĩ bật cười, chỉ vào Đại Hoàng tử bên cạnh: "Đây mới là ca ca của con, là ca ca ruột thịt đấy..."
Bé Bổn Bổn nghiêng đầu, mở to đôi mắt long lanh, nhìn ngắm Đại Hoàng tử. Đại Hoàng tử mặc bộ mãng bào xanh thẳm, khí chất thanh tao, gương mặt hơi yếu ớt nhưng đã trông giống một người bình thường rồi. Cậu ấy mỉm cười thân thiện với Bổn Bổn.
Vừa nãy Hoàng đế đã thông báo rằng Phó Nhiêu còn sống, Phó Khôn tỏ vẻ kinh ngạc khiến Hoàng đế hơi bực bội. Nhưng trước mặt Đại Hoàng tử, chàng cũng không nói gì. Chàng có thể bỏ qua cho Phó Khôn, nhưng lỡ như người khác biết được thì đó sẽ là một mối nguy tiềm ẩn.
Đại Hoàng tử thấy Bổn Bổn trắng bóc, cực kỳ đáng yêu thì mê lắm: "Bổn Bổn... Qua đây với ca ca nè..." Cậu ấy ngồi xổm xuống, dang tay ra với Bổn Bổn, mỉm cười dịu dàng.
Khi cậu ấy cười rộ lên thì nghe như tiếng suối trong veo, bất giác làm người ta thấy thân thiết.
Bổn Bổn bước qua ngưỡng cửa, chạy ngay đến chỗ Đại Hoàng tử.
Phó Khôn thấy cháu ruột đi ngang qua mình thì bực dọc cau mày, cậu cúi người cản Bổn Bổn lại, ôm cô nhóc vào lòng, đanh thép nói:
"Bổn Bổn, ta mới là cữu cữu của con mà, mau gọi cữu cữu đi!"
Tính Bổn Bổn bướng bỉnh, không thích bị người ta ép. Lúc bị Phó Khôn chặn đường, cô bé đá chân, muốn thoát khỏi vòng tay của cậu, gương mặt nhỏ nhắn cũng nhăn nhúm lại: "Bỏ con ra..."
Phó Khôn rất điển trai, gương mặt cũng na ná Phó Nhiêu nhưng cả người lại toát ra khí chất lạnh lùng, khiến người ta thấy khó gần.
Bổn Bổn thích ca ca ruột hơn.
Phó Khôn sốt ruột khôn nguôi: "Người ta hay bảo cháu ngoại giống cữu cữu, mà sao con không thích cữu cữu nhỉ? Con có biết là cữu cữu..." Lời vừa đến miệng, cậu nhớ đến việc khi quân phạm thượng nên vội ngừng lại, giọng điệu chậm rãi hơn, gương mặt cũng lộ ra chút khổ sở: "Con có biết là cữu cữu mừng rỡ thế nào không... Thế gian này có con, cữu cữu hạnh phúc biết nhường nào..."
Cuối cùng Bổn Bổn bị lây cảm xúc của Phó Khôn, cô bé ngẩn ngơ nhìn cậu.
Phó Nhiêu đứng bên cạnh gạt nước mắt, sau đó giới thiệu với cô bé: "Bổn Bổn à, mẫu thân hay nói với con là có cữu cữu đang đợi mình ở nhà, con nhớ không?"
Mắt Bổn Bổn sáng rỡ, cô nhóc mỉm cười, ôm mặt Phó Khôn hôn một cái thật mạnh: "Là cữu cữu hay gấp hạc giấy cho con phải không ạ?"
Mỗi lần Phó Khôn viết thư cho Phó Nhiêu, cậu đều gấp một con hạc giấy cho Bổn Bổn, màu sắc khác nhau, hình dáng sống động nên Bổn Bổn rất thích.
Chỉ với một câu thôi mà cô bé đã bán đứng Phó Khôn luôn, khiến Phó Khôn vô cùng xấu hổ.
Hoàng đế ngồi trên giường La hán dở khóc dở cười, cuối cùng ung dung hừ lạnh: "Thôi được rồi, đừng giả vờ nữa."
Phó Khôn cứng người, thả Bổn Bổn xuống đất. Bổn Bổn chạy như bay sang chỗ Đại Hoàng tử: "Ca ca..."
Đại Hoàng tử vô cùng dịu dàng, ôm Bổn Bổn vào lòng: "Bổn Bổn dễ thương quá... Ca ca thích muội lắm."
Chưa có ai thân thiết với cậu ấy như thế, chưa từng có. Từ khi sinh ra cậu ấy đã ốm yếu, ngoài phụ hoàng và Chu thái y thì không ai dám đến gần cậu ấy cả. Nhưng phụ hoàng quá bận, không có nhiều thời gian thăm cậu. Mười năm đầu đời của Đại Hoàng tử là sống không bằng chết, cho đến ba năm gần đây, độc tố sót lại trong người cậu hoàn toàn được loại bỏ, cậu mới có thể hoạt động tự do như một người bình thường. Thi thoảng có thể uống vài ly, khiến cậu sung sướng vô cùng.
Mà những điều này, trước hết đều là công của Phó Nhiêu.
Cậu vẫn nhớ rõ trước khi Phó Nhiêu đến Đàm Châu, nàng đã chuẩn bị thuốc cả năm cho cậu. Sau khi nghe tin nàng chết, cậu đã khóc rất lâu.
Hôm nay, biết được Phó Nhiêu còn sống, lại còn mang đến cho cậu một muội muội ngây ngô thế này, cậu thích vô cùng, giọt lệ bất giác chảy ra từ khóe mắt.
Cậu lấy tượng phật cầu bình an bằng ngọc mỡ dê mà Hoàng đế tặng ra, đeo lên người Bổn Bổn: "Bổn Bổn à, ca ca tặng muội quà gặp mặt nha."
Hoàng đế thấy thế thì hơi ngạc nhiên.
Tuy Phó Nhiêu không biết nguồn gốc của thứ này, nhưng thấy Đại Hoàng tử luôn đeo trên người, nàng sợ đây là món đồ quý giá nên vội cản lại: "Điện hạ, đừng làm vậy. Bổn Bổn chưa biết nặng nhẹ, sợ con bé quăng bể đó..."
Đại Hoàng tử chưa kịp cất lời thì Bổn Bổn đã kiêu ngạo phản đối: "Con không có vứt bể đâu mà. Mẫu thân à, đồ của Vân ca ca cho, trước giờ Bổn Bổn chưa từng ném lần nào."
Phó Nhiêu nghẹn họng, đang định hành lễ với Đại Hoàng tử thì bị Hoàng đế kéo lại, đưa nàng lên giường La Hán ngồi: "Thằng bé phải nên hành lễ với nàng mới đúng."
Phó Nhiêu khó xử, nài nỉ nhìn Hoàng đế rồi khẽ nói: "Bệ hạ à, sau này rồi hành lễ..."
Bây giờ nàng chưa nhập cung, sao dám để Đại Hoàng tử hành lễ với mình.
Mà Đại Hoàng tử lại dứt khoát quỳ xuống, lạy Phó Nhiêu: "Nhi thần tham kiến Phó nương nương." Mọi hạnh phúc mà cậu ấy đang hưởng là nhờ Phó Nhiêu, cậu ấy đâu dám vô ơn.
Từ khi trùng phùng, thân tín của Hoàng đế đều gọi Phó Nhiêu là "nương nương”, nàng nhắc mấy lần nhưng mọi người đều làm lơ, nàng cũng hết cách. Nhưng đây là lần đầu bị gọi như vậy trước mặt đệ đệ ruột, nàng vẫn không thể không đỏ mặt tía tai.
Thật ra Phó Khôn không để ý đến chuyện này, cậu còn đang bận chơi với Bổn Bổn.
Bổn Bổn cầm phật ngọc mà Đại Hoàng tử cho rồi hỏi Phó Khôn: "Cữu cữu, người cho con cái gì ạ?"
Phó Khôn đau đầu nghĩ ngợi rồi đáp: "Cữu cữu gấp hạc cho con nữa nhé..."
"Được ạ, được ạ." Trẻ con thích đồ chơi hơn bất cứ thứ gì.
Hoàng đế biết tỷ đệ Phó Nhiêu có chuyện muốn nói với nhau nên giao Bổn Bổn cho Đại Hoàng tử, để Phó Nhiêu và Phó Khôn đến trắc điện trò chuyện.
Phó Khôn kể hết mọi chuyện trong ba năm nay cho Phó Nhiêu nghe, Phó Nhiêu chỉ biết lau nước mắt, luôn miệng nói tốt: "Đệ đã cực khổ chăm sóc mẹ rồi mà còn phải lo việc nhà nữa." Biết sức khỏe của Trịnh thị còn tốt, nàng cũng yên lòng.
Con cái Phó gia gánh vác gia đình từ sớm, năm đó nàng như thế, đến Phó Khôn cũng như vậy.
Phó Khôn chỉ làm việc mình nên làm thôi, cậu bảo: "Đệ vốn nên chăm sóc cho tỷ tỷ, mà giờ tỷ tỷ đã tìm được lang quân như ý, đệ đệ cũng yên tâm rồi."
Phó Nhiêu nghe vậy thì mặt nóng bừng, lườm cậu một cái: "Đệ lại trêu chọc tỷ!"
Suốt ba năm nay, Phó Khôn cũng thấy tình cảm của Hoàng đế sâu nặng vô cùng.
Cậu cười nói: "Tỷ à, chẳng gạt tỷ làm gì. Hồi đầu tỷ rời đi, đệ đồng tình cả hai tay hai chân, nhưng sau đó, đệ tận mắt thấy bệ hạ ho ra máu. Mỗi lần hồi kinh đều lảng vảng gần nhà mình, sau đó còn giải tán hậu cung nữa. Khi ấy đệ hơi xúc động, chỉ muốn gọi tỷ về thôi, nhưng nghĩ lại thì đệ lại giao mọi thứ cho duyên phận. Ai ngờ rằng bệ hạ lại gặp tỷ thật..."
"Tỷ à, với tội khi quân của Phó gia nhà mình thì tru di cửu tộc cũng đáng. Thế mà bệ hạ chẳng nói chẳng rằng, ban nãy trước mặt Đại điện hạ còn lấp liếm hết, giả vờ như đã biết trước rồi. Bệ hạ làm việc chu toàn, lúc nào cũng nghĩ cho tỷ tỷ."
"Tỷ tỷ phải lo cho gia đình từ nhỏ, không ai yêu thương. Bây giờ đã gặp được người thương tỷ rồi, đệ đệ thật lòng mừng cho tỷ. Hơi lớn tuổi một chút cũng chẳng sao, tỷ tỷ đừng để bụng..."
Thiếu niên móc gan móc ruột nói ra hết, Phó Nhiêu vừa cười vừa khóc, lòng nàng đã dao động bởi những lời này. Thế rồi nàng chẳng thể nào thốt nên lời, chỉ gật đầu liên tục:
"Đệ trưởng thành thật rồi, trước đây toàn là tỷ thao thao bất tuyệt dạy dỗ đệ, mà giờ lại đến lượt đệ dặn dò tỷ rồi..."
"Vâng..." Ánh mắt của thiếu niên sáng rỡ, thốt ra lời từ tận đáy lòng: "Tỷ tỷ nên hưởng phúc đi thôi, có tỷ phu chăm sóc tỷ, có đệ gánh vác việc nhà cho tỷ. Tỷ cứ yên lòng đi, đừng lo lắng mọi chuyện nữa.
Những thứ thuộc trách nhiệm của bọn đệ thì cứ để nam nhân bọn đệ lo, tỷ tỷ chỉ cần chăm sóc bản thân và em bé là được rồi."
Phó Khôn lại chăm chú nhìn Phó Nhiêu, thấy nàng ăn bận sang trọng, cài tóc lộng lẫy, da dẻ hồng hào, toát ra khí chất quý phái vì được nuông chiều. Khi kết hợp với tính cách cứng cỏi và can đảm của nàng thì lại mang phong thái đoan trang của một quốc mẫu.
Phó Nhiêu bị nhìn đến mức ngượng ngùng: "Đệ bị sao nữa vậy?"
Phó Ngôn mỉm cười đáp: "Tỷ tỷ xinh đẹp hơn trước, xem ra là bệ hạ chăm sóc tỷ chu toàn lắm..."
Phó Nhiêu vờ trách cậu: "Có vẻ là trong ba năm nay, đệ đã bị bệ hạ mua chuộc mất rồi..."
Phó Khôn cười không đáp.
Sắp tới giờ tế lễ, hành cung đông đúc, có người sống ở các biệt uyển, còn lại là khách khứa ở các quán rượu và nhà trọ hai bên bờ sông, cả thành Thông Châu đều chật kín người.
Con thuyền lắc lư, nhẹ trôi như mây, trông như bức họa về một thời thịnh vượng.
Mùng Ba, nhà Thái phó Hàn Huyền đến hành cung, Hàn phu nhân bị say xe và cảm lạnh trên đường tới nhưng chỉ xem là bệnh nhẹ nên không mời thái y. Song Phó Nhiêu vẫn hay tin, nàng vẫn nhớ mấy lần Hàn phu nhân từng giúp đỡ mình nên đích thân đến xem bệnh cho bà. Hàn phu nhân biết nàng còn sống thì vội kéo nàng lại, khóc như mưa: "Còn sống là tốt rồi, sống là tốt rồi..."
Phó Nhiêu chỉ nói là năm đó mình mắc bệnh nặng, phải đến Miêu Cương dưỡng bệnh, ba năm sau khỏi bệnh mới về, Hàn phu nhân chẳng mảy may nghi ngờ gì.
Thái y viện chưa từng xác nhận tin Phó Nhiêu chết với bên ngoài, thế nên lúc tin tức nàng quay về được truyền ra thì cũng không gây ra tiếng vang gì.
Song, qua đợt dịch ở Đàm Châu, Phó Nhiêu ngày càng nổi tiếng, có nhiều phu nhân trong hành cung ngưỡng mộ mời nàng đến khám.
Hoàng đế cố tình ngăn cản nhưng Phó Nhiêu lại cười, giải thích: "Ta không ngại, là người hành nghề y, ta chỉ mong mình được tiếp xúc với bệnh tật nhiều hơn một chút để lấy kinh nghiệm. Ngài cho ta đi đi, sau này ta vào cung rồi thì mấy phu nhân này cũng đâu tiện vào cung để ta xem bệnh..."
Hoàng đế thương nàng, cuối cùng cũng không cản nữa, sợ nàng bị người khác thất lễ nên đã sai Tiểu Kim Tử đi cùng.
Có ngự tiền công công đi theo hầu hạ, chẳng ai dám khinh thường Phó Nhiêu, họ đều cung kính tiếp đãi, nói chuyện cũng khách sáo hơn. Lần này, Phó Nhiêu lập công quay về, về mặt tình cảm thì Hoàng đế xem trọng nàng cũng là điều dễ hiểu, chẳng ai nghĩ một nữ thái y và Hoàng đế sẽ ở bên nhau cả.
Lần này, Thái y viện do Hạ Du dẫn đầu, trên đường đi mới biết Phó Nhiêu còn sống, ông phấn khích vô cùng. Vào hành cung, thấy Phó Nhiêu đưa quyển "Dược Điển" dày cộm cho ông, Hạ Du quỳ rạp xuống đất, bao lời muốn nói cô đọng thành một câu:
"Tiểu Nhiêu à, ngươi sống sót qua đại nạn, chắc chắn sẽ được hạnh phúc đến cuối đời.”
Đầu tháng 5, không khí trong xanh, biển rộng trời cao.
Phó Nhiêu dậy từ sớm, thấy Bổn Bổn vẫn còn ngủ say nên nàng không đánh thức cô bé, âm thầm sang phòng thuốc bên cạnh để làm thuốc. Đại Hoàng tử sắp tới thỉnh an nàng, Phó Nhiêu chỉ đành đánh thức Bổn Bổn trong chăn, thay đồ gọn gàng cho cô nhóc rồi để cô nhóc ra ngoài chơi với Đại Hoàng tử.
Hôm qua, nhờ Hạ Du mà nàng biết Hạ Linh đã đến hành cung, chắc hôm nay sẽ đến gặp nàng. Hạ Du cũng bảo dạo này Tạ Tương kiệt sức, e là bệnh cũ của y tái phát, Phó Nhiêu hỏi ông xem mạch tượng của Tạ Tương thế nào. Hạ Du bèn giao bệnh án của Tạ Tương cho nàng, Phó Nhiêu chợt nhớ ra phương thuốc mình học được ở Miêu Cương, nàng định chuẩn bị một ít thuốc cho Tạ Tương.
Bận rộn đến hết giờ Tỵ, một tiểu hoàng môn vội vã tới báo với nàng rằng nhi tử của Hạ Linh vừa nôn vừa tiêu chảy cả buổi sáng nay nên nàng ấy không có thời gian đến thăm nàng. Phó Nhiêu lo lắng, bèn chủ động xách hành lý đến Đinh Lan Hiên, nơi Hạ Linh ở.
Hành cung Thông Châu nối liền với nhau, bao phủ một diện tích khá lớn, thậm chí còn lớn gấp đôi hành cung Yến Sơn. Tuy không nguy nga như hành cung Yến Sơn nhưng vẫn rất hoành tráng.
Phó Nhiêu được nội giám dẫn vào Đinh Lan Hiên, Hạ Linh nghe tin thì đi ra đón. Thấy Phó Nhiêu, nàng ấy chẳng nói chẳng rằng mà chỉ nhào vào lòng nàng:
"Tỷ tỷ của muội, tỷ còn sống. Tỷ không biết muội đã đốt bao nhiêu hương khói cho tỷ trong miếu đâu, muội chỉ ước rằng tất cả là mơ, quả nhiên là tỷ chưa chết..."
Dương San San cũng đang ở đây, ba tỷ muội ôm nhau khóc một hồi lâu. Hạ Linh vội hỏi mấy năm nay nàng ở Miêu Cương thế nào, sống ra sao. Phó Nhiêu tủm tỉm cười, đẩy nàng ấy ra: "Được rồi, muội cũng là mẫu thân của người ta rồi đó, sao chẳng trưởng thành gì hết vậy. Để ta thăm đứa trẻ trước nào..."
Hạ Linh lấy khăn lau nước mắt, xấu hổ bảo: "Tỷ vừa mới quay về, muội nào dám để tỷ làm việc chứ..." Nói thế nhưng nàng ấy vẫn gọi nha hoàn ôm đứa trẻ tới.
Phó Nhiêu đưa hộp thuốc cho nàng ấy: "Gì mà không dám để ta làm việc chứ. Cha muội lo cho sức khoẻ của Tạ thế tử nên có đưa bệnh án cho ta tối qua, ta đã chuẩn bị thuốc cho hắn rồi đây..."
Nhắc đến Tạ Tương, sắc mặt Hạ Linh trở nên ngại ngùng, nhưng vẫn rất mừng rỡ: "Phiền tỷ tỷ rồi ạ..." Có thể thấy là nàng ấy rất quan tâm đến Tạ Tương.
Dương San San đứng bên cạnh châm trà cho Phó Nhiêu: "Muội ấy mệnh tốt lắm, mọi chuyện Tạ thế tử đều lo hết, muội ấy chẳng cần lo lắng gì. Trong phủ cũng không phải hầu hạ cha mẹ chồng, con trai thì có quá trời người hầu bên cạnh. Muội ấy có phải nghĩ ngợi chút gì đâu, quả thật là sướng như tiên ấy chứ!" Giọng của Dương San San vô cùng hâm mộ.
Phó Nhiêu nhận tách trà của Dương San San, nhưng nàng chưa uống ngay mà híp mắt cười, nhìn sang: "Ba năm không gặp, chắc muội cũng gả chồng rồi hả? Gả cho nhà nào thế?"
Dương San San thở dài, đáp: "Muội gả cho thế tử của phủ Vĩnh Bình Hầu, nghe thì tốt đẹp chứ mẹ chồng khó chiều lắm. Đứa con đầu lòng của muội là nữ nhi, bà ấy cực kỳ chướng mắt, đến độ phải nhét hai đứa hầu thông phòng vào phòng muội nữa..."
Dương San San nói được một nửa thì mắt đã đỏ hoe, phải lặng lẽ che giấu, cười bảo: "Ôi dào, tỷ tỷ mới về, không nói chuyện phiền lòng này nữa. Tỷ hỏi Hạ Linh đi, giờ muội ấy là phu nhân Thiêm đô Ngự sử, người gặp người hâm mộ đấy!"
Hạ Linh xấu hổ: "Lần nào gặp tỷ tỷ cũng mắng muội hết..."
Dương San San trừng mắt nhìn nàng ấy: "Đương nhiên là phải mắng rồi, suốt ngày muội ăn uống vui chơi, không biết san sẻ với phu quân. Tạ thế tử tốt với muội nên muội mới lười thế à?" Mắng xong, Dương San San lại sực nhớ ra tính của Hạ Linh, bèn nhẹ giọng nói: "Thôi, tỷ nói nhiều cũng vậy à, muội không thay đổi được đâu. Muội đó, đúng là rơi trúng ổ hạnh phúc mà..."
Trong đầu Hạ Linh hiện lên bóng dáng của Tạ Tương, mặt mày phiếm hồng: "Đều là công lao của Phó tỷ tỷ hết... Phải rồi, trước đây có đạo sĩ phán Phó tỷ tỷ vượng phu (*), mà theo muội thấy thì đâu chỉ là vượng phu không, ai gặp tỷ ấy cũng được hạnh phúc..."
(*) Tức là đem lại may mắn cho chồng.
Dương San San nghe thế thì cũng mỉm cười, thật lòng đáp: "Thật vậy. Nếu năm đó không có Phó tỷ tỷ thì cả nhà muội đã phải sung quân ở biên quan rồi. Nhưng mà tỷ tỷ à, nhiều năm vậy rồi, tỷ đã gặp được người vừa ý chưa?"
Phó Nhiêu nghe thế thì xấu hổ cười, lần đầu tiên nàng thoải mái thừa nhận rằng: "Thật ra tỷ đã gặp được một người..."
Hai người Hạ Linh nghe vậy thì phấn khích, người trái người phải nắm chặt tay nàng: "Thật ư? Ai vậy tỷ? Hắn là người ở đâu?"
Hôn sự của Phó Nhiêu cũng là nỗi băn khoăn trong lòng hai người họ.
Phó Nhiêu bị bọn họ lay người, không khỏi bật cười, nàng đỏ mặt nói: "Không vội, ta sẽ cho hai muội gặp..."
Không biết sau khi hai muội ấy biết được sự thật thì sẽ hết hồn đến cỡ nào đây?!
Phó Nhiêu vừa hạnh phúc nhưng cũng vừa lo lắng.
Hai người thấy biểu cảm muốn nói lại thôi của nàng thì đều thở phào:
"Xem ra tỷ phu rất được lòng tỷ tỷ..."
Phó Nhiêu cười không đáp, lúc này nhũ mẫu đã đưa đứa trẻ tới. Em bé vẫn đang ngủ say sưa, nhưng nhìn sắc mặt thì không khỏe lắm. Phó Nhiêu đanh mặt, vội ôm đứa nhỏ vào lòng xem thử:
"Cũng không có gì đáng ngại, nên ăn chút đồ mát cho bụng thoải mái. Thằng bé nhỏ thế này, ta cũng không dám kê thuốc, cứ để nó dán miếng thuốc lên rốn, ba ngày sau sẽ khỏi."
Phó Nhiêu vừa sai dược đồng quay về lấy thuốc dán, vừa trả đứa nhỏ lại cho nhũ mẫu, rồi cẩn thận dặn dò phải chăm sóc thế nào. Cuối cùng nàng ngồi tán gẫu với Hạ Linh và Dương San San.
Nàng định hỏi chuyện nhà Dương San San thì thấy người hầu Tạ gia vào bẩm báo:
"Thưa huyện chúa, Phó thiếu gia đang tìm ngài khắp nơi ạ. Giờ đang đợi ở bên ngoài ạ..."
Phó Nhiêu tưởng đệ đệ tìm nàng có chuyện gì gấp nên vội đứng dậy, ra gặp. Dương San San và Hạ Linh cũng đi theo, thấy một thiếu niên tuấn tú, nghiêm trang đứng ở thềm đá bạch ngọc, đang nói chuyện với Tạ Tương.
Ba người Phó Nhiêu đi ra, Tạ Tương nhìn thấy nàng bèn hành lễ: "Tham kiến huyện chúa."
Phó Nhiêu gật đầu với y rồi nhìn sang Phó Khôn: "Khôn Nhi, đệ tìm tỷ có chuyện gì không?"
Phó Khôn hơi bực bội nhìn nàng: "Tỷ à, tỷ quên hôm nay là ngày gì ư?"
Phó Nhiêu khựng lại, ngơ ngác hỏi lại: "Là ngày gì?"
Phó Khôn nhanh chóng đáp: "Hôm nay là sinh nhật tỷ đó! Đệ đã mời Ngự thiện phòng chuẩn bị tiệc rồi, giờ tỷ về dùng bữa với đệ đi."
Phó Nhiêu ngẩn người một lát rồi chợt bật cười, nàng vỗ trán: "Xem tỷ này, chẳng bao giờ nhớ được chuyện này..."
Nàng nghĩ thầm, Phó Khôn làm gì mời mở tiệc, chắc là Hoàng đế sai đệ ấy đến đây tìm người thôi.
Nàng đang định tạm biệt thì Dương San San và Hạ Linh một trái một phải giữ chặt nàng:
"Trời ơi, hôm nay là sinh nhật tỷ tỷ mà hai muội không biết. Nếu vậy thì Phó thiếu gia à, hay cứ gọi Ngự thiện phòng dọn cơm trưa sang đây luôn đi. Tạ gia sẽ chi thêm bạc để chúc thọ tỷ tỷ!"
Tạ Tương khựng lại một lúc, tất nhiên hiểu được lý do Phó Khôn đến đây bèn cười bảo: "Phu nhân à, chắc huyện chúa cũng muốn đoàn tụ với Khôn Nhi, nàng để tỷ đệ họ về đi."
Hạ Linh bĩu môi, vừa bất mãn vừa làm nũng: "Phu quân ơi, Phó tỷ tỷ là bà mối của chúng ta đó, tỷ ấy cũng chữa hết bệnh cho chàng nữa. Về tình về lý thì hôm nay Tạ gia mình phải chủ trì, chúc thọ cho tỷ tỷ!"
Dương San San cũng thêm vào: "Phải đó, trưa đến nơi rồi, sao có thể để tỷ tỷ rời đi được?!"
Tạ Tương nhìn Phó Khôn đầy khó xử.
Phó Khôn gãi cổ, ấp úng bảo: "Hay là để đệ về giải thích với Ngự thiện phòng xem sao." Cậu thử thăm dò Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu mỉm cười, biết là cậu sợ Hoàng đế không vui: "Đệ cứ giải thích rõ tình huống, Ngự thiện phòng sẽ đưa đồ ăn tới đây." Tối nàng sẽ ăn bữa cơm đoàn viên với chàng và Bổn Bổn, cũng giống nhau thôi mà.
Phó Khôn nghĩ thầm, "Ngự thiện phòng" sẽ đồng ý thôi, nhưng chắc chắn là không vui, bởi vì đã háo hức chờ đợi vậy mà.
"Vâng, vậy đệ đi đây..."
Hạ Linh và Dương San San vui vẻ dẫn Phó Nhiêu vào nhà. Không bao lâu sau, đồ của Ngự thiện phòng mang tới, nhưng mà sự phong phú của bữa ăn khiến ai cũng phải choáng váng. Hạ Linh bất chợt sờ túi: "Mong là hôm nay muội mang đủ bạc."
Phó Nhiêu và Dương San San bật cười, Dương San San mạnh mẽ nói: "Không đủ thì tỷ thêm cho."
Tạ Tương nhớ đến thân phận khác của Phó Nhiêu nên lựa chọn tránh mặt. Hạ linh cũng sợ y ở đây sẽ khiến Phó Nhiêu và Dương San San mất tự nhiên nên đã để y ngồi chỗ khác.
Gần Đinh Lan Hiên toàn là gia quyến của các quan lại, vô cùng náo nhiệt nên sinh nhật của Phó Nhiêu dần được lan truyền ra.
Bữa trưa vừa xong đã có tốp năm tốp ba người của quan lại cử đến tặng quà. Phó Nhiêu chưa kịp quay về đã nhận được một rổ quà tặng, thậm chí trong đó còn có cả mấy món quý báu. Nàng rất áy náy, băn khoăn không biết nên đáp lễ thế nào thì thấy nội thị lặng lẽ tiến lên, bảo là Hoàng đế đã tặng quà đáp lễ dưới tên nàng rồi, bảo nàng đừng lo. Phó Nhiêu thực sự rất vui khi có người chăm sóc cho mình.
Dương San San tặng nàng túi thơm tự thêu, bên trong là bùa bình an mà Dương San San cầu phúc cho nàng, kèm theo một bộ trang sức đá quý nữa. Phó Nhiêu nhận túi thơm còn đồ trang sức thì nàng từ chối.
Hạ Linh sai người lấy một hộp gấm ra, lấy chiếc quạt ngà ra tặng nàng: "Tỷ tỷ ơi, đây là bức tranh muội tự thêu đó... Khi ấy nhớ tỷ quá nên tự dưng muội thêu ra bức này..." Hạ Linh cắn môi.
Năm đó, khi biết tin Phó Nhiêu chết, Hạ Linh vô cùng đau khổ. Mà triều đình mãi chưa ban thưởng cho Phó Nhiêu. Khi ấy Tạ Tương đang tuần tra ở chỗ khác, Hạ Linh trẻ tuổi lại không có việc gì làm nên âm thầm bênh vực kẻ yếu thay Phó Nhiêu. Nhân cơ hội đó, nàng ấy cũng đến thỉnh an Ngu phi, cố tình dẻo miệng để Ngu phi giúp đỡ, lấy thưởng cho Phó Nhiêu để an ủi quả phụ Phó gia và ấu đệ.
Song việc này lại bị bỏ lơ.
Phó Nhiêu nhận chiếc quạt kia, tay cầm được làm bằng ngà voi, trên đó có khắc hoa văn may mắn, quả là hàng hiếm. Điều khiến nàng thật sự ngạc nhiên là mặt thêu Tô Châu trên mặt, thêu nàng mặc quan phục, đeo hòm thuốc trên lưng. Mặt mày sinh động, vẻ ngoài thanh thoát, toát ra khí chất cứng cỏi.
Phó Nhiêu rưng rưng nước mắt, cầm chiếc quạt hồi lâu mà chẳng thốt lên lời.
Hạ Linh nín khóc, mỉm cười, lật mặt còn lại cho nàng xem: "Tỷ nhìn xem đây là gì nè."
Mặt trái có một bài thơ, Phó Nhiêu đọc kỹ mới biết đó là thơ thất ngôn khen nàng: "Đây là?"
"Đây là bài thơ mà phu quân muội viết cho tỷ đó!" Mắt Hạ Linh sáng rỡ, vô cùng tự hào.
Bài thất ngôn ca ngợi Phó Nhiêu nhiều lần cứu bá tánh khỏi nước sôi lửa bỏng, cứu triều đình khỏi hiểm nguy.
Phó Nhiêu đỏ mặt: "Ta làm gì tốt đến thế..."
Tạ Tương đứng bên cạnh, gương mặt tuấn tú cũng đỏ bừng. Lúc trước, Hạ Linh thêu xong mặt quạt thì hỏi y xem có giống không, dưới ánh đèn dịu dàng, cô gái trong hình hiện lên sinh động, kiên cường bất khuất. Y trầm ngâm một lúc rồi đặt bút xuống viết bài thơ, ca ngợi vị ấy can đảm, mang chí lớn.
Giờ đây biết được tình ý giữa nàng và Hoàng đế, e là cây quạt này không phù hợp.
Y không ngờ Hạ Linh sẽ lấy món này ra tặng Phó Nhiêu, nhưng đồ đã tặng rồi, đâu thể nào rút lại được.
"Trong cả nước, người người ngưỡng vọng huyện chúa, ngài xứng đáng với vinh dự này."
Phó Nhiêu ôm chiếc quạt vào lòng: "Cảm ơn phu thê hai người."
Sau khi tạm biệt, nàng dẫn dược đồng và nội thị đi về. Ai dè mới đến bậc thang của Đinh Lan Hiên đã bắt gặp một người đang hấp tấp chạy về phía nàng.
"Phó Nhiêu, Phó Nhiêu, nàng còn sống!"
Người chạy tới mặc quần áo sặc sỡ, hành động suồng sã, đúng là Minh Quận vương.
Theo sau hắn ta là một nữ tử đỏ rực, là Công chúa Mẫn Mẫn - Minh Quận vương phi.
"Chàng đứng lại cho ta!"
Minh Quận vương làm lơ nàng ta, đôi mắt chỉ nhìn đăm đăm vào Phó Nhiêu. Hắn ta dừng bước trước mặt Phó Nhiêu, thở hổn hển.
Hắn ta tình cờ nghe nói đến sinh nhật của Phó Nhiêu, nàng đang dùng bữa ở Đinh Lan Hiên của Tạ gia, vì vậy chẳng biết thế nào, hắn ta đã tới đây.
Đối với nữ nhân mình không có được thì nam nhân luôn luôn nhớ mong không ngừng, đặc biệt là bây giờ Phó Nhiêu chưa lập gia đình, nàng chết đi sống lại khiến hắn ta càng thấy đây là cơ hội cho mình. Hắn ta lục lọi một hồi rồi lấy trâm cài bươm bướm đập cánh trong tay áo ra:
"Nhiêu Nhiêu, tặng nàng, chúc nàng luôn luôn xinh đẹp."
Phó Nhiêu giật mình trước hành động của hắn ta, nàng lùi về sau mấy bước. Nội giám mà Hoàng đế sai tới bước lên, đanh mặt nhìn hắn ta:
"Quận vương, hành động này không phù hợp!"
Minh Quận vương cợt nhả nhìn mặt nội thị kia, thấy hơi quen mắt nhưng hắn ta vẫn bỏ qua, dời mắt sang Phó Nhiêu: "Trước đây ta nghĩ nàng sẽ gả cho Trần Hành, nhưng giờ Trần Hành đã lấy vợ rồi, nàng với hắn xem như không có duyên phận. Ta thật lòng với nàng, ta hứa sẽ cho nàng vị trí trắc phi..."
Lúc trước hắn ta đồng ý mối hôn sự này vì nhận được lời hứa của Hoàng đế và phụ vương của mình, rằng hắn ta sẽ được chọn trắc phi theo ý mình.
Hắn ta chưa kịp dứt lời, Công chúa Mẫn Mẫn đã đá ngay vào mông hắn ta. Bị đá bất ngờ, hắn ta ngã chổng vó ra đất.
"Cái tên khốn này, trước mặt ta mà còn dám lấy lòng nữ nhân khác à?!"
Công chúa Mẫn Mẫn lườm Phó Nhiêu với sắc mặt không thân thiện lắm, nàng ta đá Minh Quận vương dưới đất mấy cái thật mạnh. Minh Quận vương làm gì chịu mất mặt trước Phó Nhiêu, hắn ta xoay người dậy, đánh nhau với Công chúa Mẫn Mẫn.
Phó Nhiêu chẳng thèm để ý đến trò cười của hai người họ, nàng tránh sang chỗ khác rồi rời đi.
Phu thê Minh Quận vương vẫn còn dây dưa, song lại bị Tạ Tương quát cho một trận.
Phó Nhiêu vội rời khỏi đây, đến hành lang thông tới điện Càn Khôn, nàng mới vỗ ngực thở phào. Nhớ đến vẻ mặt của Minh Quận vương, nàng cực kỳ phản cảm. Chắc chắn Hoàng đế sẽ xử lý việc này nên nàng không cần lo. Chẳng biết từ khi nào, lòng nàng rộng lượng hơn nhiều, vô thức tin tưởng và dựa dẫm chàng, nghĩ vậy nàng thẹn thùng mỉm cười.
Tiếc là hôm nay nàng cứ nhất định phải vướng vào vận đào hoa, lúc đi xuống hành lang, rẽ sang hành lang sau điện Càn Khôn, nàng lại gặp một nam tử mặc đồ đen, nghiêm nghị đứng cạnh cột nhà.
Nhìn thấy Phó Nhiêu, hắn khẽ mỉm cười, cất giọng dịu dàng, thậm chí còn mang chút mệt mỏi: "Phó cô nương, không ngờ có thể gặp cô nương ở đây, quả là may mắn quá!"
Làn gió thổi qua gương mặt anh tuấn, đáy mắt hắn như chứa ngàn sao, sáng như ngọc, đúng là Lý Huân rồi.
Phó Nhiêu hơi ngạc nhiên: "Lý công tử? Sao công tử lại ở đây?"
Trông Lý Huân phong trần, mệt mỏi, sắc mặt cũng không tươi tỉnh mấy, mắt có quầng thâm như thể chưa từng có đêm nào ngon giấc.
Hắn chỉ vào trong: "Ta có chuyện gặp quân..." Mặt hắn lộ vẻ ngại ngùng.
Giờ đây Lý gia đang trong tình cảnh nguy hiểm, hắn không rõ mình có còn đường sống không. Nghĩ lại thì trước khi chết, có thể gặp mặt nàng đã là mãn nguyện rồi, lúc chết cũng có thể nhắm mắt.
Hắn biết mình không nên làm vậy, nhưng khi thấy nàng từ xa đi tới, hắn không thể không chờ ở đây.
Cả đời này hắn tuân theo khuôn phép, tính cách khép kín, bị trói buộc bởi gia quy của Lý gia. Hắn vừa nghe theo sắp xếp của trưởng bối, nhưng trong lòng lại vừa không biết xấu hổ.
Tự chui vào rọ, chưa bao giờ có một phút giây hạnh phúc.
Hôm nay bèn thử nổi loạn một lần xem sao.
Hắn cụp mắt, lấy một thứ trong tay áo ra: "Nghe nói hôm nay là sinh nhật cô nương... Năm đó gặp gỡ và được cô nương chữa trị, nếu không tặng quà thì lại kỳ quá. Ta vô tình tìm thấy món này, mong cô nương vui lòng nhận cho..."
Phó Nhiêu thấy Lý Huân nói chuyện kỳ lạ, rõ ràng hồi trước là hắn cứu nàng. Lần đó khi chữa trị cho hắn ở Tạ phủ xong là Lý phu nhân gióng trống khua chiêng tặng một ngàn lượng ngân phiếu đến Phó phủ, hắn có nợ gì nàng đâu.
Nàng nhìn xuống tay hắn, là một quỷ công cầu (*) bằng ngọc bích Hòa Điền. Quỷ công cầu cần có kỹ thuật rất điêu luyện, mỗi tầng một kiểu, tầng nào cũng có thể xoay được. Ngọc Hòa Điền này có màu tươi sáng, nước ngọc cũng rất quý, trên mặt còn tỏa ra ánh sáng. Đây phải là thứ mà hắn chiêm ngưỡng hàng ngày, chứ nào phải món đồ vô tình tìm được?!
Đối diện với vẻ mặt mất tự nhiên của Lý Huân, cuối cùng Phó Nhiêu cũng hiểu ý hắn.
Sắc mặt nàng trở nên ngơ ngác.
Lý Huân thấy nàng không có động tĩnh gì thì lòng đã hơi hối hận, hắn không nên để lộ tình cảm. Nếu không thể hứa hẹn được điều gì thì đừng làm phiền nàng. Nhưng có vài chuyện giống như hạt giống đón ánh mặt trời, cứ thế chui từ dưới đất lên, chẳng ai ngăn cản được.
Khi hắn hay tin nàng chết, hắn đã bỏ mấy ngày trời điêu khắc quỷ công cầu này, tuy đường nét chạm trổ không tinh xảo như hàng thật, nhưng cũng đã được khắc với máu thịt của hắn. Dường như chỉ có như thế, hắn mới trút bỏ được bao đau khổ đè nặng trên vai.
Hắn đã kiềm chế bản thân cả đời, đến giờ phút này hắn vẫn che giấu theo thói quen:
"Xin lỗi, ta lỡ lời..."
Hắn xấu hổ cất quỷ công cầu đi, nắm trong tay. Cuối cùng nhìn Phó Nhiêu thật kỹ, hắn khắc ghi vẻ yêu kiều và quý phái của nàng vào lòng rồi vội rời đi.
Khoảnh khắc xoay người lại, một cơn gió ấm thổi ào tới khiến khóe mắt hắn hơi cay. Hắn gượng cười, nuốt nước mắt vào bụng.
Phó Nhiêu ngơ ngác một hồi, nàng gạt mấy suy nghĩ hỗn loạn mà Lý Huân mang đến sang một bên rồi về trắc điện.
Nàng thấy một bóng dáng vàng rực lười biếng dựa vào giường La Hán để uống trà. Tư thế của chàng thanh cao, gương mặt tuấn tú chẳng để lộ cảm xúc. Thấy nàng về, chàng thong dong cong môi: "Về rồi à?"
Giống như là đang trách nàng sao giờ mới về?
Đối diện với ánh mắt giận hờn của chàng, Phó Nhiêu phì cười. Nàng đặt hòm thuốc xuống, đi rửa tay rồi dựa vào lòng chàng: "Bệ hạ đừng có bực bội nữa. Tối tay thiếp sẽ đích thân xuống bếp nấu "dược thiện" (*) cho bệ hạ."
(*) Dược thiện: Bữa ăn được nấu bằng các loại thuốc đông y.
Vừa nghe thấy hai chữ "dược thiện", Hoàng đế đau đầu nghiến răng, ôm nàng vào lòng nhéo nhéo: "Hôm nay là sinh nhật nàng, sao trẫm để nàng làm việc được? Mấy kẻ trẻ tuổi tặng nàng đủ thứ quà, trẫm cũng nên bày tỏ gì chứ, phải không?"
Ám vệ bẩm báo mọi việc mà Phó Nhiêu trải qua, chàng bực bội vô cùng. Nhưng bực thì bực, ghen thì ghen vậy thôi.
Nhớ tới những món quà mà mấy người trẻ tuổi tặng, Hoàng đế rất băn khoăn.
Tự mình may túi thơm, còn bỏ bùa cầu bình an bên trong, vô cùng có tâm.
Tự mình thêu bức họa, lại còn đề thơ, thật sự rất cảm động.
Cây trâm bướm đập cánh kia mang hàm ý điệp luyến hoa, có thể bày tỏ tấm lòng.
Đặc biệt là quỷ công cầu cuối cùng kia... Phải mất nhiều tâm huyết lắm mới điêu khắc ra được...
Mấy người trẻ toàn theo đuổi cô nương như thế ư?
Hoàng đế tuyệt vọng nhắm mắt lại, nếu so ra thì chàng chẳng dám lấy quà sinh nhật của mình ra tặng...
Nhưng chàng đường đường là ngôi cửu ngũ, không phải người dễ mất bình tĩnh. Tới nước này rồi, chuẩn bị quà khác là không kịp, chàng bất chấp tất cả, đỡ Phó Nhiêu đứng dậy:
"Nhiêu Nhiêu, trẫm dẫn nàng đến chỗ này."