Đầu tháng Năm năm Hội Ninh thứ tám là đại thọ 40 tuổi của Hoàng hậu, vạn nước đến chầu.
Mùng 3 tháng Năm tổ chức cuộc tỉ thí võ thuật, mùng 4 tháng Năm tổ chức quốc yến trong cung để chúc thọ Hoàng hậu.
Thái tử bận rộn việc triều chính, cuộc tỉ thí võ và yến hội giao hết cho Ngũ hoàng tử Bùi Hiển.
Năm nay Bùi Hiển 16 tuổi, cao lớn, tuấn tú phong lưu.
Tuy là một nhân tài nhưng cái tật bướng bỉnh vẫn không chịu sửa.
Tỉ thí võ thuật và quốc yến đều là những sự kiện có tầm ảnh hưởng lớn mà cậu cũng chẳng quan tâm.
Đã là mùng 1 tháng Năm rồi mà cậu vẫn chưa đưa ra được thực đơn buổi quốc yến, cũng chưa từng ló mặt đến đấu trường võ thuật lấy một lần. Các quan viên của Lễ bộ, Binh bộ, chùa Quang Lộc và Ngũ quân Đô đốc phủ đang gấp rút tìm kiếm Ngũ Hoàng tử ở khắp nơi, muốn xin cậu kiểm tra một lần cuối. Tuy nhiên lật tung cả kinh thành lên mà chẳng thấy bóng dáng vị này đâu.
Hết cách, Đại đô đốc Hoắc Sơn của Ngũ quân Đô đốc phủ vác mặt già vào Cẩm Y vệ, nhờ bạn tốt Lưu Đồng phái người đi tìm vị tổ tông kia.
Lưu Đồng thản nhiên cất lời: "Nếu ông mời ta tìm người thì kiểu gì cũng kinh động đến bệ hạ, bệ hạ có tuổi rồi, chỉ muốn tạo niềm vui bất ngờ cho nương nương thôi. Bây giờ mà cho lão nhân gia biết Ngũ điện hạ mất tích thì chẳng phải là trách mấy quan viên các ông không có năng lực à?"
"Lão huynh đệ à, ông không giúp đỡ thì thôi, tốt xấu gì cũng chỉ đường cho ta chứ?!" Hoắc Sơn đỡ eo hỏi.
Lưu Đồng phì cười, vẫy tay với hắn: "Đến chỗ này đi, chắc chắn sẽ bắt được Ngũ điện hạ."
Hoắc Sơn nghe thế thì trố mắt nhìn.
Sáng sủa sạch sẽ, hương hè nồng đậm.
Ánh mặt trời sau giờ Ngọ chói chang trên cao, khiến những chiếc lá chuối tây xanh mơn mởn phải cuộn mình.
Trong tú lâu của tiểu trúc Thính Hương, Phó Giảo Giảo chống cằm ngồi sau bàn, thẫn thờ nhìn tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh.
Ngày mai là đại thọ của cô cô, trong cung truyền chỉ bảo quý nữ các nhà tặng quà mừng thọ, mà đến giờ cô bé vẫn chưa chuẩn bị quà xong.
Tam cô nương và Tứ cô nương phủ Hàn quốc công cùng thêu một bức Vạn phúc kim an, nghe nói trên đó có ngàn chữ thọ, tốn mất nửa năm của hai cô nương. Việc này lan truyền khắp kinh thành, dấy lên những cuộc bàn tán sôi nổi, mấy cô nương ban đầu định trêu chọc đều lên tinh thần đối phó.
Trưởng tỷ đã gả đến Tạ hầu phủ làm phu nhân Thế tử, nghe nói là quán xuyến nội trợ, bận trong bận ngoài, e là không rảnh quan tâm đến cô bé.
Cô nhóc không giỏi cầm kỳ thi họa đầy đủ như trưởng tỷ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra được gì.
Cha mẹ cũng quyết định kệ cô nhóc.
Phó Giảo Giảo âu sầu day đầu bút, đôi môi anh đào xinh đẹp chu ra.
Bỗng có một gương mặt tuấn tú ló lên trước cửa sổ.
"Ơ, vẫn chưa vẽ được gì à?"
Phó Giảo Giảo giật thót: "Sao huynh lại đến nữa?"
Bùi Hiển trừng mắt nhìn cô bé, không vui tý nào. Cậu xoay người vào từ cửa sổ, vò búi tóc cô bé:
"Chẳng phải muội bảo ta tới à?"
Phó Giảo Giảo vội lùi ra, tránh khỏi cậu. Cô nhóc trố mắt, ngơ ngác hỏi: "Ta bảo huynh đến khi nào?"
Bùi Hiển khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào bàn: "Nhớ lại lúc chia tay tối qua đi, muội nói gì?"
Phó Giảo Giảo ngẩn ra, chớp mắt đáp: "Ta nói là "tạm biệt" mà, đâu có bảo huynh đến đâu."
Bùi Hiển chậc một tiếng, tiện tay cầm cây bút gõ lên đầu cô nhóc.
"Muội đúng là đồ đầu gỗ, muội nói "tạm biệt" (*), chẳng phải ý là bảo ta đến nữa à?"
(*) 再会 còn có nghĩa là gặp lần nữa.
Phó Giảo Giảo che trán vì đau: "Ta đâu có ý đó..."
Bùi Hiển giận dữ nói: "Hay là hai chúng ta đến Quốc Tử giám, bảo sư phó của cha muội phân xử xem cuối cùng "tạm biệt" có phải là "hẹn gặp lại lần nữa" không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Giảo Giảo nhăn lại hệt như quả mướp đắng, cô nhóc chỉ thuận miệng nói câu tạm biệt thôi.
Ai biết cậu xem là thật.
"Cho dù muốn đến thì cũng đừng ngày nào cũng đến chứ..." Ba ngày liền, ban ngày cậu trốn trong khuê phòng của cô nhóc chơi đùa, ngầm đuổi hạ nhân đi, cũng không cho cô nhóc nói với cha mẹ, bảo là mình đang trốn nợ. Cô nhóc không yên tâm, tưởng rằng cậu thiếu nợ cờ bạc bên ngoài thật nên hôm qua đã âm thầm tìm ca ca hỏi thử, lúc ấy mới biết bệ hạ giao việc tỉ thí võ thuật và quốc yến cho cậu, cậu không kiên nhẫn bàn bạc với mấy lão nhân đó nên trốn ở chỗ cô nhóc.
Phó Giảo Giảo uất ức chu miệng, miễn cưỡng rót cho cậu ly trà, nghiêm túc bảo:
"Điện hạ, huynh là nam tử, ta là nữ tử. Huynh không được liên tục trèo tường vào thăm khuê phòng của ta, điều này không tốt cho thanh danh của ta..."
Bùi Hiển nghe thế thì đổi sắc mặt, đặt tách trà xuống bàn: "Phó Giảo Giảo, muội nói như thế là không nói lý nhỉ?"
"Sao ta lại không nói lý?"
"Lần trước vào cung, ai là người bảo cổ họng khó chịu, đau không chịu nổi. Ta bèn xin mẹ làm một hộp thuốc viên, đích thân đưa tới Phó phủ. Sao nào? Muội không cảm kích à?"
"Ta..." Phó Giảo Giảo nghe cũng cảm thấy hơi đuối lý, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng: "Vậy... Vậy hôm sau thì sao? Sao huynh lại đến..."
Bùi Hiển chau mày, vén tay áo lên: "Muội không biết xấu hổ mà còn hỏi à? Hôm trước, sau khi về ta mới phát hiện không biết ai nhét cái khăn thêu vào tay áo ta, ta mở ra nhìn thử, trên đó thêu một gốc cây hồng đậu, hồng đậu tượng trưng cho tương tư. Nghĩ tới nghĩ lui, bổn điện hạ chỉ gặp có mình muội thôi, chỉ có thể là muội lén đưa cho ta, nên ta mới đến như lời hẹn đó!"
"Ta không có!" Phó Giảo Giảo lắc đầu như trống bỏi.
Bùi Hiển duỗi tay, chọc vào cái má đáng yêu phúng phính của cô bé: "Nhìn xem, muội chột dạ cái gì."
Phó Giảo Giảo cau mày, hất tay cậu ra, thở phì phò cãi lại: "Ta không hề chột dạ!"
"Ừ, đúng rồi, muội không chột dạ, muội thích ta thôi!"
Phó Giảo Giảo: "..."
Thôi, kiểu gì cũng không nói lại cậu.
"Biểu ca, huynh mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đi..." Cô nhóc đành dỗ dành.
Bùi Hiển đắc ý cong môi, dửng dưng ngồi xuống ghế bành của cô nhóc, liếc nhìn bản nháp mà cô nhóc đang vẽ, ghét bỏ ra mặt mà nói: "Phó Giảo Giảo, trưởng tỷ của muội tài hoa hơn người, trưởng huynh thì học rộng hiểu nhiều, thế mà tới lượt muội, cái gì cũng không được..."
Phó Giảo Giảo ngồi ghế gấm cạnh cậu, vò khăn tay, mặt mũi đầy xấu hổ: "Thì ta ngốc mà, học cái gì cũng không giỏi..."
Đôi mắt hạnh long lanh như phủ một tầng hơi nước, đuôi mắt thoáng ửng đỏ.
Bùi Hiển ngớ người, cậu bỗng vươn tay ra, chạm vào mũi cô bé: "Cô nhóc ngốc chỉ ngốc chút thôi, nhưng mà cũng có điểm tốt."
Mắt Phó Giảo Giảo sáng rỡ: "Tốt chỗ nào?"
"Thì là ngốc đó!"
"Huynh đang mắng ta đấy à!" Phó Giảo Giảo bực tức đánh cậu.
Bùi Hiển giơ tay chặn bàn tay trắng ngần của cô nhóc, cười hì hì bảo: "Người ngốc có phúc của người ngốc mà!"
"Muội đừng lo lắng về quà mừng thọ nữa, ca ca lo hết cho muội!"
Hoắc Sơn được Lưu Đồng chỉ điểm, cuối cùng tìm được Bùi Hiển dưới gốc cây hòe già trong con hẻm sau của Phó gia.
Hoắc Sơn là lão thần trong triều, tính tình cũng hơi ngông, lần này hắn nào chịu tha cho Bùi Hiển, cứ thế xách cậu đến võ trường ở ngoại ô phía Nam, kiểu gì cũng phải để cậu thị sát một lượt, ký tên xác nhận trên công văn rồi mới thả cậu đi.
Bên phía Lễ bộ và chùa Quang Lộc nhận được tin thì đúng lúc đưa cậu từ ngoại ô phía Nam về hoàng thành, đọc danh sách trong quốc yến một lượt rồi đóng dấu cá nhân.
Mùng 3 tháng Năm, cuộc tỉ thí võ thuật được tổ chức đúng hạn.
Đế Hậu chưa xuất hiện nên đích thân Thái tử đến chủ trì nghi lễ.
Lúc đó, một Quận vương ở Bắc Yến xem trọng Phó Giảo Giảo, ngỏ lời cầu hôn với Thái tử trước mặt mọi người.
Bùi Yến lấy lý do Phó Giảo Giảo còn nhỏ để từ chối.
Quận vương Bắc Yến kia thấy Phó Giảo Giảo xinh đẹp như hoa, sao mà buông tay được, hắn ta bảo muốn so tài cưỡi ngựa bắn cung với dũng sĩ Đại Tấn, nếu không ai thắng được hắn ta thì mong Thái tử chấp thuận hôn ước.
Nếu từ chối nữa thì không có khí phách của một nước lớn.
Có mấy võ sĩ Đại Tấn đứng ra, xin tham gia trận chiến.
Khi Thái tử còn đang đắn đo chọn người thì không biết Bùi Hiển đã phi ngựa ra từ lúc nào, cậu mặc bộ đồ đen tuyền, làm tăng sự ngông nghênh và phóng khoáng đến cực hạn.
"Bổn vương vừa mới học bắn cung, để ta luyện với ngươi..."
Nói xong, cậu giương cung, nhắm và bắn thẳng vào mũ của người Bắc Yến kia, một mũi tên hất văng mũ của hắn ta.
Không ai kịp trở tay, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Người đời nói Ngũ Vương gia ăn chơi lêu lổng, dốt nát không làm nên trò trống gì, sao lại cưỡi ngựa bắn cung tài tình thế?
Ban đầu Quận vương Bắc Yến kia bị tài bắn cung của cậu dọa sợ, hắn ta thẹn quá hóa giận nói: "Ngũ Vương gia, chúng ta vẫn chưa bắt đầu tỉ thí mà?"
"À, lúc đánh giặc, người Bắc Yến các ngươi cũng phải thương lượng với người ta xem khi nào bắt đầu chiến đấu ư?"
Từng trận cười phá lên từ bốn phía.
Quận vương Bắc Yến tức tối, lập tức thúc ngựa về phía Bùi Hiển.
Bùi Hiển cũng thúc con ngựa khỏe màu đỏ thẫm, phi nhanh như chớp, tính cách kiêu căng của nó chẳng khác gì chủ. Nó giơ cao vó, đạp mạnh vào Quận vương nước Yến kia, tốc độ của nó nhanh đến mức đối thủ phải lùi về sau, đổ người chạy về phía bia bắn.
Sao Bùi Hiển cho hắn ta chạy thoát, cậu giương cung nhắm bắn thẳng vào mắt con ngựa của hắn ta. Con ngựa bị đau, hất Quận vương xuống đất.
Bùi Hiển thấy thế thì cũng bỏ ngựa, lao đến chỗ Quận vương nước Yến đánh giáp lá cà với hắn ta.
Hai người đánh nhau nửa canh giờ, Bùi Hiển không ra chiêu theo lẽ thường, giày vò đối thủ gần chết.
Cuộc tỷ thí võ kết thúc, đám người tản ra, Bùi Hiển lặng lẽ kéo Phó Giảo Giảo trốn trên chạc cây.
"Cô nhóc ngốc, muội cảm ơn ca ca thế nào đây?"
Hôm nay Bùi Hiển là phô diễn sức mạnh, thật sự khiến Phó Giảo Giảo được mở mang tầm mắt. Cô bé ngồi đối diện cậu, làn váy hồng phấn tung bay theo gió, ngại ngùng cụp mắt, sợ phải nhìn cậu. Thấy trán cậu vẫn còn lấm tấm mồ hôi, trong đầu cô nhóc bỗng hiện lên dáng người mạnh mẽ của cậu, thế là lại thẹn thùng đỏ mặt: "Cảm ơn Hiển ca ca..."
Bùi Hiển chậc một tiếng: "Lần nào cũng cảm ơn suông, chẳng có ý nghĩa gì. Ta thấy, phải tìm Quận vương Bắc Yến kia, bảo hắn ta là cuộc tỷ thí vừa nãy không tính, để muội gả sang Bắc Yến luôn!" Bùi Hiển giả vờ muốn nhảy xuống cây.
Phó Giảo Giảo thấy thế thì sợ hết hồn, lo lắng nhào về phía cậu: "Không được!"
Tiếng hờn dỗi hòa cùng sự nghẹn ngào, nước mắt rơi tí tách.
"Ta không muốn gả cho hắn ta..."
Bùi Hiển không ngờ cô nhóc sẽ nhào tới, cậu không giữ thăng bằng được, cả người ngã hẳn về sau. Cậu vươn người bắt lấy một nhánh cây, thắt lưng tựa trên cành cây đang ngồi, hai chân duỗi thẳng về phía trước với lấy Phó Giảo Giảo.
"Muội lấy oán trả ơn à!"
Phó Giảo Giảo cũng suýt trượt khỏi cành cây, trong tình huống cấp bách, cô bé chỉ lo cản Bùi Hiển mà quên mất mình đang ngồi trên cây.
Cô nhóc rưng rưng nước mắt, nằm sấp trên người cậu rồi ôm lấy eo cậu.
"Hiển ca ca..." Cô nhóc không dám thở mạnh, sợ mình làm gì mạnh quá thì hai người sẽ cùng rơi khỏi cây.
Bùi Hiển nhìn Giảo Giảo đang nằm trên người mình như bé mèo, cậu bỗng không biết nên cười hay khóc.
Dẫu cậu chưa chạm vào nữ nhân, nhưng không phải là không hiểu gì. Ít nhất thì cậu cũng đọc thuộc mấy tập tranh cung đình dưới đáy hòm của cha mình rồi.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy tư thế hiện tại.
"Giảo Giảo à, quả nhiên là muội có thiên phú. Về điểm này là trò giỏi hơn thầy đó, sau này cung đình có vẽ tranh, ta mời muội đi để thể hiện tài năng..."
Phó Giảo Giảo không hiểu ý của Bùi Hiển, tay phải vẫn cứ ôm chặt lấy eo cậu, khuôn mặt nhỏ áp vào bụng dưới cậu, tay trái thì bám chặt vào thân cây mà cơ thể cứ tụt xuống dần: "Ca ca, cứu ta..."
"Phải là muội cứu ta mới đúng... Bây giờ ta còn khó lòng cứu được mình nè..."
Nửa người sau của Phó Giảo Giảo tựa lên chân cậu, hai chân cậu phải duỗi thẳng mới đỡ được cô nhóc.
"Ta phải giúp thế nào..." Phó Giảo Giảo chùi nước mắt lên người cậu, ngẩng khuôn mặt ngây thơ lên, cặp mắt đen láy như viên đá quý đã được lọc qua nước, hiện lên màu sáng bóng.
Bùi Hiển nuốt nước bọt, hất cằm về phía thân cây: "Muội bò sang bên kia... Cẩn thận chút, ôm thân cây bằng hai tay, rồi di chuyển khỏi người ta..."
Tất nhiên là Phó Giảo Giảo rất sợ, cảm giác lơ lửng trên không trung khiến cô nhóc hoang mang lắm. Cô nhóc cẩn thận thử bám vào bên thân cây.
Hương thơm trên người và hơi thở của cô bé cứ thoang thoảng bên eo cậu. Cách lớp vải mỏng, mỗi động tác của cô nhóc đều vô cùng rõ ràng.
Phó Giảo Giảo bò một lúc, bỗng chau mày nói: "Ca ca, kiếm ở thắt lưng huynh chọc vào ta..."
Bùi Hiển: "..."
Khi Ngũ Vương gia thông minh ngút trời đang vắt óc xem nên giải thích thế nào thì có tiếng quát từ dưới truyền lên.
"Mấy đứa đang làm gì thế?"
Bùi Hiển giật mình, cũng may cậu ổn định được, không ngã xuống. Cậu cố gắng nhìn xuống, thấy Phó Khôn đứng dưới tán cây, sắc mặt xanh mét đang trừng mắt nhìn họ.
Phó Giảo Giảo nghe giọng Phó Khôn thì vội lướt qua eo Bùi Hiển, ló cái đầu nhỏ ra: "Cha ơi, mau cứu tụi con đi..."
Phó Khôn là người từng trải, khi nhìn thoáng thấy tư thế của họ là hắn đã nghiến răng nghiến lợi.
Bùi Hiển thấy cữu cữu tức giận, cậu vội rửa oan cho mình: "Cữu cữu, không liên quan gì đến con hết. Do Phó Giảo Giảo tự nhào lên người con, hại con nằm yên ở đây..."
Phó Giảo Giảo cũng gật đầu liên tục, nũng nịu nói: "Cha ơi, là nữ nhi lỗ mãng, cha đừng trách Hiển ca ca nha. Cha ơi, cha mau lấy cái thang đến cứu tụi con đi..." Vì hành động này mà cơ thể cô nhóc càng tụt xuống hơn, nên càng phải ôm Bùi Hiển chặt hơn.
Phó Khôn tức đến hộc máu vì sự khờ khạo của nữ nhi nhỏ.
Hắn tự nhận là bản thân mình có phần thông minh, thê tử của hắn thì lanh lợi hơn nhiều.
Trưởng nữ và trưởng tử đều xuất sắc, chỉ có mỗi nữ nhi nhỏ này, chẳng biết là giống ai nữa.
"Bùi Hiển, con mau thả muội muội con xuống!"
Bùi Hiển bình tĩnh đáp: "Cữu cữu, con phải nói trước điều này. Hôm nay Giảo Giảo ức hiếp con, nếu Phó gia không cho con lời giải thích rõ ràng thì con phải tìm cha con làm chủ thôi!"
Thằng nhóc vô liêm sỉ này, đã chiếm hời mà còn khoe mẽ.
Phó Khôn nghiến răng: "Con không sợ mẫu thân con xử lý con à?"
Bùi Hiển khẽ hừ một tiếng: "Không sợ."
"Vậy tỷ phu của con thì sao?" Phó Khôn thâm trầm hỏi.
Bùi Hiển nghe thế thì đột nhiên một căn phòng đầy rắn xanh hiện lên trong đầu, cậu run lẩy bẩy. Bùi Hiển ôm ngang người Phó Giảo Giảo, hai người rơi từ trên cây xuống, cậu lấy lực từ thân cây, xoay một cú trên không trung, ôm Phó Giảo Giảo rồi vững vàng tiếp đất.
Phó Khôn chẳng nói chẳng rằng, kéo nữ nhi đi mà chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại.
Sau khi Bùi Hiển hồi cung thì bị Hoàng đế gọi đến cung Càn Khôn.
Hoàng đế đang dọn bàn cờ trên giường La Hán, thấy nhi tử uể oải bước vào thì không khỏi tò mò: "Hôm nay Hiển Ca Nhi của trẫm bộc lộ tài năng, sao giờ lại rầu rĩ thế?"
Bùi Hiển ỉu xìu ngồi đối diện chàng, khoanh chân nói:
"Cha ơi, con hoàn toàn đắc tội với cữu cữu rồi."
"Sao thế? Con lại bắt nạt Giảo Giảo hả?"
Bùi Hiển không phủ nhận, chỉ chép miệng đáp: "Con lo cữu cữu không chịu gả Giảo Giảo cho con."
Hoàng đế nghe thế thì bật cười ha hả: "Không đâu." Chàng cất quân cờ vào bình sứ: "Cữu cữu con đã chấp nhận hôn sự của hai đứa từ lâu rồi, nếu không sao con có thể lẻn vào Phó gia dưới sự kiểm soát của cữu cữu được?!"
"Ngầm chấp nhận thôi là chưa được, có được nhả ra đâu!"
Hoàng đế thấy tiểu nhi tử mặt mày buồn bã thì tủm tỉm cười rồi vẫy tay với cậu: "Lại đây, cha chỉ cho con chiêu này..."
Đến buổi tiệc chính hôm sau, Đế Hậu mở tiệc chiêu đãi sứ thần các nước ở điện Phụng Thiên, bá quan văn võ và ngoại mệnh phụ đều đến tiếp khách.
Sau ba lượt rượu, Công chúa, Quận chúa các nước và quý nữ Đại Tấn lần lượt dâng lễ vật lên cho Phó Nhiêu, quà mừng thọ rất nhiều, mỗi người một kiểu.
Trong đó, món quà khiến người ta ngạc nhiên nhất là màn "Vạn thú tề cương" do Bùi Uyển và Vân Trăn cùng biểu diễn. Hai người thả đủ loài chim bay cá nhảy trong bao vải ra, dưới sự chỉ thị từ tiếng sáo của Vân Trăn, mấy động vật nhỏ này mừng thọ Phó Nhiêu bằng nhiều cách kỳ lạ, có thể nói là cực kỳ hiếm thấy, các quan lại đều khen là hay nhất.
Phu thê hai người ôm tiểu nhi tử vừa chào đời, dập đầu với Đế Hậu:
"Nhi thần cung chúc phụ hoàng và mẫu hậu sống lâu muôn tuổi!"
Thái tử Bùi Yến và Thái tử phi Hàn Tuyết Tình cùng nhau vẽ một bức giang sơn ngàn dặm, kỹ thuật vẽ tranh tinh xảo, hùng vĩ và tráng lệ khiến người xem choáng ngợp.
"Nhi thần cung chúc phụ hoàng và mẫu hậu giang sơn như họa, xã tắc thanh bình."
Cuối cùng, Ngũ Vương gia Bùi Hiển xuất hiện áp trục.
Bùi Hiển luôn khiến các quan lại đau đầu, nói cậu vô học không làm được gì thì cậu lại có thể bật lại khiến các quan á khẩu không trả lời được, nói cậu chơi bời lêu lổng thì kỹ năng của cậu hôm qua đã khiến mọi người kinh ngạc, đánh phủ đầu lòng lang dạ thú của Bắc Yến.
Ai cũng tò mò xem cậu sẽ gây ra trò gì.
Lúc này, Bùi Hiển không làm người ta thất vọng, cậu đã học ảo thuật từ sứ thần Tây Dương suốt đêm.
Cậu làm ảo thuật biến ra người, rồi thay cho Phó Giảo Giảo bộ đồ đỏ.
Cậu cười híp mắt kéo Phó Giảo Giảo đến trước sân khấu, quỳ xuống trước mặt Đế Hậu:
"Mẫu hậu, trước giờ con là người chân thật, con biết mẫu hậu lo cho hôn sự của nhi tử, vậy thì con dẫn nàng dâu về cho người."
Phó Giảo Giảo sửng sốt, vén khăn voan lên: "Hiển ca ca, đây không phải là ảo thật à?"
Bùi Hiển nghiêm mặt: "Ai chơi ảo thuật với muội? Trên có thiên tử, dưới có bá quan văn võ, vừa rồi chúng ta cũng đã bái đường, bây giờ muội là vương phi của ta!"
Phó Giảo Giảo không hiểu ra sao, cô bé hoảng sợ nhìn xung quanh nhưng lại thấy ai cũng nở nụ cười chúc phúc.
Ngay cả cha mẹ cũng hiếm khi rơi lệ.
Chẳng lẽ, mình gả cho người ta trong ngơ ngác thế à? Cô nhóc đuổi Bùi Hiển chạy khắp cung điện.
Phó Nhiêu ngồi trên bục cao, thấy các con quây quần bên dưới, có đôi có cặp, nàng bỗng rưng rưng nước mắt, kéo tay Hoàng đế, hỏi: "Bệ hạ, Hiển Ca Nhi đã gửi sính lễ đến Phó gia chưa?"
Hoàng đế dịu giọng, vỗ mu bàn tay nàng: "Tả đô Ngự sử Tạ Tương làm ông mai, Lễ bộ Thượng thư Khúc Ninh đích thân gửi sinh lễ, Khâm thiên giám bói ngày lành cả đêm, trẫm đích thân viết hôn thư (*), sẽ không để Giảo Giảo ấm ức đâu..."
(*) Hôn thư: giấy hôn thú.
Phó Nhiêu nghe vậy thì chậm rãi gật đầu, mặt mày thẫn thờ, bao cảm xúc còn ngổn ngang trong lòng.
Dưới bục, Tạ Tương - công tử đệ nhất kinh thành khi xưa nay đã bạc đầu, Lý Huân - vừa trở về từ biên quan mặt mày cũng đầy gió sương, đệ đệ tràn trề khí phách thiếu niên năm xưa đã đánh Từ Gia thay chàng đã trở nên trầm tính và chững chạc, trở thành trụ cột của triều đình.
Có người đi ngược chiều tuyết.
Có người giong thuyền trong đêm.
Có người chính trực kiên cường, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Cảnh xuân tươi đẹp đã qua, nhân gian đã vào thu.
Chỉ có nam nhân bên cạnh, chân mày thấm dấu vết thời gian tạo nên vẻ phong nhã tài hoa, ánh dương mùa xuân vẫn tồn đọng mãi.
"Nhiêu Nhiêu, trẫm cũng có quà cho nàng."
"Ồ, là gì vậy?"
Chàng nắm tay nàng, vẫn chở che như thuở ban đầu, dẫn nàng rời khỏi bữa tiệc, đi theo mật đạo từ điện Phụng Thiên, bước lên chiếc xe ngựa lộng lẫy.
Trong xe ngựa là toàn bộ đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, trên sập gỗ tử đàn có trải lớp thảm mềm mại, có cả tiểu nữ nhi đang say giấc.
Hoàng đế ôm Phó Nhiêu vào lòng, khẽ khàng hôn lên tóc nàng: "Trẫm đã giao hết việc triều chính cho Thái tử, mấy năm tới trẫm sẽ dẫn Nhiêu Nhiêu đi dạo quanh non sông gấm vóc thuộc về chúng ta."
Phó Nhiêu ngạc nhiên vô cùng, nàng ló đầu ra khỏi lòng chàng, đối diện với ánh mắt sâu thẳm, nghẹn ngào cất lời: "Bệ hạ, thiếp chờ ngày này lâu rồi..."
Phía xa, pháo hoa rơi xuống khỏi bầu trời sao sáng lấp lánh, trong màn đêm sâu thẳm, có một ngọn đèn thắp lên từ con tim, mãi mãi không bao giờ tắt.