Liễu quý tần không tình nguyện cầm khăn thêu tiến lên, khép tay áo lại, cổ tay trắng nõn đặt lên tiểu án, miệng cười nhưng trong không cười, nói với Phó Nhiêu: “Vất vả cho nương nương rồi.”
“Không sao.”
Phó Nhiêu phất tay áo đặt ngón tay lên cổ tay nàng ta, ánh mắt dừng trên hộ giáp của Liễu quý tần.
Đây là một nhánh đồi mồi hộ giáp mạ vàng khảm bảo thạch, ở phía dưới khắc một con phượng hoàng đẹp đẽ, không cẩn thận còn nhìn không ra.
Liễu quý tần thấy tầm mắt Phó Nhiêu rơi vào hộ giáp kia, sống lưng căng thẳng, ung dung trên mặt toàn bộ đều mất đi, chỉ còn lại mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nàng ta theo bản năng muốn rụt tay lại, nhưng nghĩ đến đây là hộ giáp năm đó phế hậu ban cho, lại nhịn xuống, coi như thị lực không tốt, không thấy rõ nên cũng có thể nhắm mắt bỏ qua, nếu mà bây giờ lộ vẻ rụt rè thì chính là không đánh mà khai.
Liễu quý tần giả bộ bình tĩnh, tay không để lại dấu vết đặt ở trên hộ giáp đồi mồi, cười nhẹ hỏi Phó Nhiêu: “Nương nương, thần thiếp có bệnh gì khó lường không?”
Phó Nhiêu nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, thu tay về: “Không...”
Liễu quý tần lập tức buông tay xuống, tay áo rộng trượt xuống che hộ giáp lại, vén tóc mai, cười nói: “Mấy ngày trước Hạ thái y đã thỉnh mạch bình an(*) cho thần thiếp, cũng nói thần thiếp thân thể khỏe mạnh, lần này làm phiền nương nương rồi.”
(*) Mạch bình an: thuật ngữ y học cổ đại, chỉ Hoàng đế hoặc Hậu phi dù không có bệnh nhưng cũng vẫn mời thái y tới bắt mạch. Việc làm này không phải vì trị bệnh mà đây là một phương pháp dự phòng bệnh tật và tăng cường đề kháng.
Trong cung còn lại mấy phi tử này nhưng cũng chỉ có Ngu phi và Liễu quý tần có thể theo lệ mà mời thái y thỉnh mạch bình an, những phi tần khác chưa sinh con nối dõi, thân phận lại thấp, nếu không sinh bệnh thì khó có thể thỉnh động thái y.
Dù là rất muốn thỉnh mạch bình an thì cũng cần phải có sự cho phép, có điều sẽ không phái thái y quá giỏi đến, sẽ chỉ phái thái y tới làm qua loa, chưa từng được chẩn đoán kĩ càng thì cũng là chuyện bình thường.
Sau khi Hoàng đế phế bỏ phi tần, những phi tử trong hậu cung này cũng không được coi trọng như vậy.
Còn lại mấy vị phi tử, ngoại trừ mưu cầu khỏe mạnh an lạc, thì còn mưu cầu cái gì đây.
Nghe Liễu quý tần nói như vậy, đáy mắt mấy người khác đều có vẻ cực kỳ hâm mộ, cũng may Hoàng hậu giỏi y thuật, nếu ân cần một chút thì không chừng cũng có thể nhận được chút phúc khí.
Tạ Chiêu Nghi là người cuối cùng ngồi xuống, nàng ta chủ động vén tay áo lên, để Phó Nhiêu bắt mạch, vẻ mặt so với lúc trước trịnh trọng hơn nhiều.
Phó Nhiêu bắt mạch ngón tay, tinh tế nhìn sắc mặt nàng ta, Tạ Chiêu Nghi cũng mặc cho nàng đánh giá.
Tạ Chiêu Nghi từ xa nhìn lại, có dáng vẻ thuần khiết và tao nhã nhưng nhìn gần, sắc mặt kỳ thật không tốt lắm.
Trần Dung Hoa thấy Phó Nhiêu nhìn chằm chằm mặt Tạ Chiêu Nghi, không khỏi cười: “Hoàng hậu nương nương vì sao chỉ nhìn chằm chằm mặt Chiêu Nghi?”
Tạ Chiêu Nghi nghe tiếng liếc về phía nàng ta, lạnh nhạt nói: “Chư vị tỷ muội đều bôi son phấn thật dày, ta lại chưa từng, nương nương chẩn bệnh chú ý vọng văn vấn thiết, lần này nhất định là “vọng”.”
Phó Nhiêu nhắm mắt, lẳng lặng nghe mạch đập của nàng ta, ước chừng là một chén trà nhỏ mới dừng.
“Nguyệt sự của Chiêu Nghi không tốt?”
Tạ Chiêu Nghi lộ ra vài phần chua xót, nhìn chăm chú nàng rồi nói: “Nương nương nói đúng. Những năm trước đây, thần thiếp từng thỉnh Đường thái y kê qua mấy phương thuốc, hiệu quả là có, nhưng bệnh này phải điều trị lâu dài. Sau dịch Đàm Châu, Đường thái y nói muốn về quê hương, hiện tại người giỏi về phụ khoa của Thái Y viện chỉ còn lại có Hạ thái y, Hạ thái y thì luôn bận rộn, đã tới hai lần, nhưng chung quy là vẫn chưa chữa khỏi.”
Phó Nhiêu nhíu mày, nhìn chằm chằm hai gò má nàng ta nói: “Ngươi khí huyết ứ đọng, mỗi lần đến nguyệt sự đều rất đau đầu, còn có chứng lạnh tử cung, sắc mặt vàng vọt trắng bệch, lại rất gầy gò, thiếu khí huyết, ngoài ra, ngươi suy nghĩ quá nhiều, không phải tướng trường thọ...”
Sắc mặt Tạ Chiêu Nghi khựng lại, nước mắt chảy xuống, im lặng không nói.
Phó Nhiêu thấy nàng ta như thế, lại trấn an nói: “Nếu ngươi tin bổn cung, bổn cung sẽ giúp ngươi điều trị, nếu không, bổn cung sẽ giúp ngươi tuyên thái y, cứ tiếp tục như vậy, nhất định là không được.”
Tạ Chiêu Nghi không biết nhớ tới cái gì, mặt lạnh như băng, không làm bất cứ phản ứng gì, chỉ ngây ngốc trở về chỗ ngồi.
Phó Nhiêu cũng không hỏi nhiều, sai dâng nước trà lên.
Tuyên tới hai vị Công chúa thỉnh an.
Một vị là Nhị Công chúa Bùi Hoàn của Ngu phi, năm nay mười bốn tuổi, giống Ngu phi, ôn nhu nhã nhặn lịch sự.
“Thỉnh an mẫu hậu.” Giọng nói nhẹ nhàng, quỳ bái đại lễ.
Một vị là Tam Công chúa Bùi Anh của Liễu quý tần, năm nay tám tuổi, vóc dáng có chút nhỏ gầy, vẻ mặt cũng hơi co rúm, ngại ngùng dập đầu với Phó Nhiêu: “Thỉnh an nương nương.”
Tam Công chúa dung mạo cũng không xuất chúng, nhưng đôi mắt lại đặc biệt sáng ngời.
Phó Nhiêu ý bảo hai người đứng dậy, rồi thưởng cho mỗi người một chút trang sức châu hoa, hai vị Công chúa liên tiếp tạ ơn, trở lại bên cạnh mẫu phi.
Phó Nhiêu mệt mỏi, cũng lười xã giao, liền lệnh tan tiệc.
Sáu vị cung phi lần lượt rời điện Khôn Ninh, đi ngang qua một ngã ba hành lang hoa, Liễu quý tần miệng đầy châm chọc nói với Ngu phi:
“Ngu phi tỷ tỷ đúng là tốt bụng, vị trí Hoàng hậu này thiếu chút nữa chính là vật trong túi tỷ, tỷ bây giờ lại đi lấy lòng nàng, cũng không biết là thật tâm hay là giả ý?”
Ngu phi đứng dưới tán cây hoa quế chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, cũng không tức giận, mà bình tĩnh trả lời nàng ta: “Quý tần muội muội không cần châm ngòi ly gián, vị trí Hoàng hậu cho tới bây giờ cũng không phải là thứ mà chúng ta có thể có, Hoàng hậu hiền đức, rất được lòng dân, bổn cung và nàng đã có quen biết, vốn là mang lòng biết ơn đối với nàng, trước mắt nàng có thể làm Hoàng hậu, là phúc khí của ta.”
“Bổn cung và muội muội tương giao nhiều năm, xin khuyên một câu chân thành, bệ hạ năm đó phế bỏ hậu cung đã nói hết sức rõ ràng, quý tần muội muội chớ giẫm vào vết xe đổ của Lý tần.”
“Muội ngẫm lại xem, nếu bây giờ đổi thành một quý nữ bất kỳ nào đó vào cung làm hậu, ta và muội còn có thể sống yên ổn sao?”
Sắc mặt Liễu quý tần khẽ biến đổi.
Ngu phi không còn để ý tới nàng ta, cùng nữ nhi bước nhanh hồi cung.
Đến khi vào nội điện, Nhị Công chúa đỡ nàng ấy ngồi xuống, si ngốc nhìn nàng ấy: “Mẹ, người thật sự cam tâm sao?”
Ngu phi sửng sốt, đối diện với đáy mắt không vui của nữ nhi, kinh ngạc trong chốc lát, túm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo kéo giáo huấn nói: “Hoàn Nhi, con cũng hồ đồ sao? Phụ hoàng con năm đó để cho ta hiệp lý hậu cung, là bởi vì hậu cung không người, chỉ có ta vị trí cao nhất, đối nhân xử thế không có trở ngại, phụ hoàng làm vậy, cũng không phải là thích ta, đừng nói phụ hoàng con, cho dù là bá quan, cũng chưa từng nghĩ tới muốn lập ta làm hậu, nếu không còn có thể kéo dài tới bây giờ?”
“Con không nên để người có tâm châm ngòi, chọc Hoàng hậu không vui, trước mắt Phó Nhiêu làm hậu, so với người khác đều có lợi cho chúng ta, mẫu thân và nàng có chút giao tình, nhất định sẽ xin nàng thay con làm chủ hôn sự, tương lai sẽ mở phủ Công chúa cho con, phải gả cho một phò mã phẩm chất tốt, mẫu thân xin Hoàng hậu khai ân, theo con xuất cung, đó chính là phúc đức cả đời…”
Nhị Công chúa nghe vậy mặt lộ vẻ kích động, ôm lấy cánh tay Ngu phi: “Mẹ, người thật sự có cách xuất cung cùng nữ nhi?”
Nàng đương nhiên không muốn rời xa mẫu thân.
Ngu phi mặt lộ vẻ buồn bã, định thần một lát: “Đế hậu tình thâm ý trọng, ta đưa ra kế này, có thể là khả thi.”
“Nhưng Hoàn Nhi, nếu con lại bị người khác châm ngòi, chọc phụ hoàng mẫu hậu không vui, vậy thì cái gì cũng đừng nghĩ tới.”
Nhị Công chúa rưng rưng nước mắt trịnh trọng gật đầu: “Nữ nhi đã biết, nữ nhi sáng mai liền đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nữ nhi đi hầu hạ nàng...”
Ngu phi thấy nữ nhi như thế, đau lòng lau đi nước mắt của nàng: “Cũng không cần như thế, Hoàng hậu cũng không phải là người hẹp hòi, con kiên định một chút, cung kính một chút là được.”
Ngu phi trấn an nữ nhi, hai mẹ con vui vẻ hòa thuận.
Bên này Đoạn Tiệp Dư lòng nóng như lửa đốt, nàng ta trở lại tẩm cung, cơm cũng ăn không vô, lo lắng không có kế hoạch khả thi, liên tục cân nhắc, đích thân làm một cái bánh ngọt, nhân lúc mặt trời buổi trưa gay gắt, trong cung không có người đi lại, lặng lẽ đi tới điện Khôn Ninh, cũng không gọi cung nhân thông báo, chỉ quỳ gối trong điện thỉnh tội.
“Đừng quấy rầy nương nương, đợi nương nương tỉnh hãy thông báo.”
Phó Nhiêu dỗ dành Bổn Bổn ngủ, nghe thấy động tĩnh, xoay người đi ra, thấy Đoạn Tiệp Dư cầm một hộp thức ăn, cung kính quỳ ở chính giữa đại điện, cũng không ngoài ý muốn, nàng ngồi xuống ghế chính, hỏi: “Đoạn Tiệp Dư đây là vì sao lại tới?”
Đoạn Tiệp Dư nước mắt lưng tròng xê dịch đầu gối về phía trước, khóc nói: “Nương nương thứ tội, hôm nay thần thiếp bị Liễu quý tần châm ngòi, trong lời nói mạo phạm nương nương, thần thiếp đáng tội chết, kính xin nương nương coi là thần thiếp kịp thời hối lỗi mà tha thứ cho thần thiếp...”
Phó Nhiêu dở khóc dở cười, Đoạn Tiệp Dư này cũng coi như co được duỗi được.
Nàng khép tay áo, tiếp nhận trà cung nữ đưa tới rồi thưởng thức, cũng không nói tiếp.
Đoạn Tiệp Dư không xuống đài được, dứt khoát không cần mặt mũi, nước mắt lưng tròng cầu xin:
“Nương nương, thần thiếp không nói dối, kính xin nương nương thương tiếc thần thiếp, giúp thần thiếp chữa bệnh, thần thiếp xin thề, sau này nếu lại có ý đồ xấu, thần nhất định sẽ bị trời đánh không thể chết tử tế...”
“Được rồi được rồi, đứng lên đi.” Phó Nhiêu bật cười, đặt chén trà xuống.
Những phi tử này đều là người đáng thương, ngoại trừ Liễu quý tần và Ngu phi là vì lo lắng cho nữ nhi còn những người khác đều là không có nơi nào để đi.
Cần thiết cùng các nàng phân cao thấp sao?
Đoạn Tiệp Dư thấy Phó Nhiêu mỉm cười, không giống như là so đo, vui mừng không kiềm chế được, cầm hộp thức ăn tiến lên: “Nương nương, thần thiếp làm cho người bánh kem băng ngọc, thần thiếp không có bản lĩnh gì khác, nhưng nó ngon lắm...”
Phó Nhiêu chỉ chỉ bàn: “Để ở đây, ngồi đi.”
Đoạn Tiệp Dư ngồi cạnh một chút, trên mặt mang nụ cười cung kính, chỉ nghe Phó Nhiêu nghiêm túc nói:
“Bổn cung không phải phế hậu, lại càng không phải Lý Tần, không cần ngươi cẩn thận lấy lòng, ngươi làm tròn bổn phận của ngươi, nên kiên định làm việc, bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi, về phần bệnh của ngươi, bệnh trạng so với Khấu Tiệp Dư nhẹ hơn một chút, nhưng cũng không thể không đề phòng...”
Phó Nhiêu dặn dò nàng ta ngày thường ăn uống như thế nào, sinh hoạt thường ngày như thế nào, Đoạn Tiệp Dư đều ghi tạc trong lòng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Nương nương tốt bụng, là phúc của thần thiếp”.
Đoạn Tiệp Dư vội vàng lau khô nước mắt, xung phong nhận việc nói: “Đúng rồi, nương nương, tay chân thần thiếp coi như linh hoạt, nương nương nếu muốn sai bảo gì thì có thể sai thần thiếp.”
“Ngươi cũng là người sống đã lâu trong cung, sai khiến thì chưa nói tới, nhưng ngươi lại không chịu ngồi yên, không bằng mỗi ngày đến trắc điện của bổn cung, giúp đỡ bổn cung phơi thuốc nhận thuốc?”
“Ai nha, vậy thì tốt, nương nương nếu chịu thu đồ đệ, thần thiếp liền bái người làm sư phụ.”
“Ngươi đi theo ta...”
Phó Nhiêu mang theo Đoạn Tiệp Dư đi tới điện phía Tây.
Phía Đông điện Khôn Ninh là nơi ngủ của Bổn Bổn, phía Tây điện được Hoàng đế bố trí thành một phòng thuốc rất lớn.
Ba gian hướng về phía Nam đều đặt các loại tủ thuốc, các ô nhỏ rực rỡ muôn màu, như ván cờ bày ở trên tường, chính giữa là một án tử đàn dài, chuyên cung cấp thuốc cho Phó Nhiêu.
Vì để cho dược liệu khô ráo, Hoàng đế sai người đổi hết cửa sổ phía Tây điện thành thủy tinh trong suốt, ánh mặt trời chiều tà chiếu vào khiến cho bên trong điện sáng rực rỡ.
Ngoài điện đã dọn sạch một mảnh đất trống rộng lớn, các loại giá trúc và giá đỡ được xếp gọn gàng ở các góc, chuyên dùng để cho Phó Nhiêu phơi thuốc.
Ba gian chái nhà hướng về phía Bắc, chất đầy các loại sách y học.
Hoàng đế còn đặc biệt chọn ra vài tên nội thị trẻ tuổi ở trong ngục, cùng Phó Nhiêu học dược phẩm, giúp đỡ nàng.
Đoạn Tiệp Dư bận rộn đến quên cả trời đất.
Bị chứng tiêu khát, cần di chuyển nhiều hơn.
Ngày hôm sau Phó Nhiêu tiếp kiến mệnh phụ bên ngoài, chúng phi không dám quấy rầy, đến ngày thứ ba, ngoại trừ Liễu quý tần cùng Tạ Chiêu Nghi, mấy vị cung phi khác toàn bộ tụ tập ở Tây điện của Phó Nhiêu, lúc thì giúp Phó Nhiêu phân loại xử lý dược liệu, lúc thì nhàn rỗi nói chuyện.
Lúc Phó Nhiêu bận rộn chế thuốc, mấy người bọn họ tụ tập bên một bàn chơi đánh bài.
Hoàng đế ở ngự thư phòng xử lý xong chính sự, đang định quay về điện Khôn Ninh, lại chỉ thấy Lãnh Hoài An lau mồ hôi chạy vào, dở khóc dở cười nói:
“Bệ hạ, nương nương đáp lời, nói là hôm nay bận rộn, sẽ không tiếp đãi bệ hạ, bệ hạ bận rộn ở tiền đình, tối lại trở về.”
Hoàng đế không nói gì, nghẹn họng nhìn trân trối hỏi: “Nàng có thể bận rộn cái gì? Trẫm còn lo lắng nàng mới vừa vào cung chưa kịp thích nghi, muốn ở bên nàng nhiều một chút.”
Lãnh Hoài An xắn tay áo cười nói: “Nương nương đâu cần ngài ở bên cạnh, nàng đang đánh bài cùng mấy vị phi tử ở trắc điện.”
Hoàng đế trợn mắt há hốc mồm.
Đây là chuyện mà chàng tuyệt đối không nghĩ tới.
Vào cung mới mấy ngày đã bỏ người chồng này qua một bên?
Chúng phi liên tục mấy ngày đều ở chỗ Phó Nhiêu ăn ngon uống tốt, vào cung nhiều năm như vậy, cũng không vui sướng bằng mấy ngày qua nên đều ở lại không muốn trở về.
Vẫn là Ngu phi hung hăng trừng mắt nhìn mọi người: “Lát nữa bệ hạ sẽ hồi cung, chúng ta đừng ở đây chướng mắt.”
Chúng phi cũng không ghen, nhao nhao dò xét Phó Nhiêu vài lần, vui vẻ ra mặt rời đi.
“Nương nương sớm sinh đích tử, chúng ta sau này đều đi theo người hưởng phúc.”
Cả đám còn sốt ruột hơn cả nàng.
Phó Nhiêu xoa xoa bụng dưới, cảm thấy không biết làm sao.
Khoảng thời gian ở Thông Châu với Hoàng đế cũng coi như chăm chỉ, nhưng bụng lại không hề có động tĩnh.
Lúc trước mang thai Bổn Bổn là vô tình nhưng bây giờ là cầu mà không được.
Lại qua mấy ngày, Tạ Chiêu Nghi tới nguyệt sự, ở trên sập đau đến chết đi sống lại.
Đoạn Tiệp Dư và nàng ta coi như có chút quen biết, tìm mọi cách khuyên nàng ta cúi đầu trước Hoàng hậu.
Tạ Chiêu Nghi đã đau đến mặt như tờ giấy mỏng, rúc vào trong chăn, run giọng nói:
“Ta cũng không phải không cúi đầu với nàng, ta không thù không oán, nàng lại là Hoàng hậu, tội gì phải đối đầu với nàng, chẳng qua chỉ là một cái mạng hèn, chết sớm cho xong việc.”
Đoạn Tiệp Dư đi theo Phó Nhiêu trong khoảng thời gian này, chỉ cảm thấy cuộc sống chưa từng tốt đẹp như vậy, nàng ta cũng không muốn chết lại thấy Tạ Chiêu Nghi không muốn sống, tức giận chạy tới điện Khôn Ninh cầu tình.
Phó Nhiêu thân là thầy thuốc, ít nhiều nhìn không nổi, phái cung tỳ mang theo hòm thuốc, đoàn người nối đuôi nhau chạy tới cung Chiêu Nghi.
Tạ Chiêu Nghi đã đau đến mơ hồ, thần trí không rõ.
Phó Nhiêu thấy thế kinh hãi, lập tức châm cứu cho Tạ Chiêu Nghi, lại cho người nấu thuốc dán ấm tử cung cho nàng ta, từ giờ Thân buổi chiều bận rộn đến giờ Dậu, đến khi Tạ Chiêu Nghi tỉnh lại, thấy Phó Nhiêu đầu đầy mồ hôi, áy náy không thôi.
“Tạ nương nương ân cứu mạng...”
Phó Nhiêu ghét nhìn thấy bệnh nhân bỏ cuộc, nhíu mày trách mắng: “Thân thể này của ngươi chính là do bản thân ngươi chịu đựng đến hỏng, nếu đã muốn chết, tội gì phải lăn qua lăn lại như vậy, dứt khoát cắt cổ chẳng phải sạch sẽ sao?”
Tạ Chiêu Nghi sửng sốt, kẻ thù của nàng ta còn chưa chết, tại sao nàng ta phải chết?
Lúc này nước mắt rơi như mưa, gầy yếu thi lễ với Phó Nhiêu: “Kính xin nương nương cứu thần thiếp.”
Phó Nhiêu bất đắc dĩ, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng ta gặp chuyện không may, giúp nàng ta châm cứu ba ngày, dùng thuốc ba ngày, Tạ Chiêu Nghi đầu không đau, bụng dưới cũng không đau, khi nguyệt sự qua đi, khí sắc cả người tốt hơn không ít.
Một người bị ốm đau tra tấn dai dẳng, sẽ khiến tâm trạng suy sụp, nhưng một khi khỏe lên, nếm được vị ngọt, tự nhiên liền phấn chấn tinh thần.
Tạ Chiêu Nghi cũng không còn ai khác để thể hiện lòng hiếu kính ngoài Phó Nhiêu, đem đồ thêu tự tay làm dâng lên cho nàng.
“Những thứ khác thần thiếp không giỏi, duy chỉ có thêu thùa hai mặt này coi như là không có trở ngại, nếu nương nương không chê, có thể đeo thử...”
Phó Nhiêu lấy túi thơm màu hồng nhạt từ trong đĩa thêu ra, đưa cho cung tỳ: “Mộc Linh, đeo túi thơm này cho Công chúa.” Lại nói với Tạ Chiêu Nghi: “Thân thể ngươi còn cần điều trị lâu dài, ta sẽ kê đơn thuốc cho ngươi, đảm bảo lần sau ngươi không đau đầu nữa.”
Tạ Chiêu Nghi nín khóc mỉm cười, tất nhiên là mang ơn.
Nàng ta còn có vài phần tài hoa, cùng chúng phi chơi phi hoa lệnh, bởi vậy, ngoại trừ đánh lá bài, các phi tần lại có thêm một trò chơi mới.
Liễu quý tần bị cô lập, gấp đến độ đi tới đi lui trước cung Mẫn Nghiên.
Bây giờ thân thể khỏe mạnh, ngược lại lại là không tốt?
Không được, phải nghĩ biện pháp chiếm được sự chú ý của Phó Nhiêu.
“Người đâu, đi lấy chút đá viên đến đây.”
Lúc trước chẳng qua là cố chấp một chút, tại sao nữ y kia lại thành Hoàng hậu, tuổi lại còn trẻ khiến nàng ta càng áp lực.
Dần dà, nàng ta cũng suy nghĩ cẩn thận, Ngu phi nói đúng, nàng ta không thể giẫm vào vết xe đổ của Lý tần, hôn sự của nữ nhi nàng ta còn nằm trong tay Phó Nhiêu.
Sau đó thấy Tạ Chiêu Nghi cùng Đoạn Tiệp Dư cả ngày đều chui vào điện Khôn Ninh, nàng ta liền có chút ngồi không yên, nhưng cuối cùng không thể mất mặt mà đi lấy lòng Phó Nhiêu.
Cho nên, chỉ có thể ra hạ sách này.
Nửa canh giờ sau, cung nhân bẩm báo Phó Nhiêu: “Nương nương, cung nhân của cung Mẫn Nghiên tới báo, nói là Liễu quý tần nương nương đau bụng, nôn mửa không ngừng.”
Phó Nhiêu đang được các chúng phi vây quanh làm chủ trì, chơi rất vui vẻ.
Nàng còn chưa ngẩng đầu, Trần Dung Hoa ngồi cách cửa gần nhất đã hét lên:
“Đi đi, không nhìn thấy nương nương đang bận sao? Quý tần nương nương thân thể khỏe mạnh, là người tiếc mạng nhất, đâu phải bệnh thật, nhất định là làm loạn để bệ hạ đi thăm nàng ta, các ngươi đi đến thông báo ở Ngự thư phòng. Nếu không được thì phái người đi mời thái y.”
Trần Dung Hoa đoán chắc Hoàng đế sẽ không để ý tới Liễu quý tần.
Đang lúc từ ngự thư phòng đi ra, Hoàng đế chuẩn bị về hậu cung, nghe tin liền nhíu mày.
Các cung phi tử đều nghe theo Phó Nhiêu sai đâu đánh đó, tại sao Liễu quý tần lại kiêu ngạo như vậy.
Nàng ta có tư cách gì mà kiêu ngạo như vậy?
“Di giá tới cung Mẫn Nghiên!”