• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi về kinh thành, nhà Phó Nhiêu được nhập lại vào gia phả Phó thị. Phó Khôn mang linh bài của tổ phụ, tổ mẫu và phụ thân vào từ đường tổ tiên Phó thị.

Tuy Phó Khôn không so đo, thậm chí còn không thích liên quan đến đại phòng của Phó Gia. Nhưng khi bình tâm ngẫm lại, quay về từ đường Phó thị là di nguyện của tổ phụ và tổ mẫu, đặc biệt là khi tổ mẫu gả vào Phó gia mà chưa từng được Phó gia thừa nhận. Bây giờ được con cháu của Phó gia danh chính ngôn thuận cúng bái, thế thì có thể nhắm mắt nơi chín suối rồi.

Phó Nhiêu và Phó Đình Lan là huynh muội cùng thế hệ, khi sắp xếp lại, Phó Nhiêu trở thành đích nữ của thế hệ này của Phó gia. Phó Đình Lan trả lại toàn bộ gia sản mà đại phòng từng âm thầm chiếm lúc trước và còn bồi thường cho nàng, y hoàn toàn khác với Phó Đình Ngọc, khó lòng chê trách được.

Ngày nào Phó trạch cũng đầy khách, Phó Đình Lan lo Trịnh thị không quen quản lý việc nhà nên gọi thê tử sang Phó gia giúp đỡ.

Phó Nhiêu từng gặp Chu thị, cực kỳ rạng rỡ và ôn hòa, làm việc chu đáo và cẩn trọng.

Phó Nhiêu cũng không từ chối, nàng giao việc lặt vặt trong nhà cho nàng ấy.

Trịnh thị bèn tập trung chuẩn bị quần áo cho Phó Nhiêu, bà căng thẳng ba ngày liền, ăn không ngon ngủ không yên. Đó cũng là lần đầu tiên Chu thị quán xuyến chuyện xuất giá cho Hoàng hậu, trong lòng lúc nào cũng nơm nớp lo lắng, sợ phạm lỗi sẽ bị hoàng gia trách phạt.

Cũng may Tôn Chiêu đến Phó gia trước một ngày, kiểm tra cách thức trang trí và nghi thức cho ngày đại hôn ngày mai cùng Chu thị và Trịnh thị.

Đêm đó, ngoài người trong khuê các thì ai cũng thức trắng đêm.

Phó Nhiêu ngủ rất ngon, sáng sớm khoảng giờ Thìn, nàng thức giấc bởi âm thanh trò chuyện nho nhỏ ngoài sân. Nàng mở mắt, ánh dương nhàn nhạt chiếu qua song cửa, nàng ngồi dậy.

Chắc tối qua khô nóng nên nàng đổ hết mồ hôi, thức giấc là thấy người dinh dính.

Cung nhân nghe thấy động tĩnh thì vội vén rèm đi vào, ai ai cũng vui mừng, khe khẽ thốt lời chúc phúc.

Từ khi Phó Nhiêu về nhà, kẻ hầu người hạ đều do Hoàng đế phái đến. Theo ý của Hoàng đế thì Phó gia không có hạ nhân nào biết hầu hạ cả, còn có một nha đầu hay để Phó Nhiêu bận lòng nữa. Nha đầu này không phải ai khác, chính là Đào Nhi.

Mấy lần Đào Nhi định giành việc để làm nhưng chẳng thể nhúng tay vào được, cuối cùng chỉ đành dựa vào rèm châu quan sát thôi.

Ma ma nội đình giúp Phó Nhiêu tắm rửa, dâng hương rồi vào khuê phòng thay quần áo. Các công việc này tốn hẳn một canh giờ liền.

Phó Nhiêu ngồi trước bàn trang điểm, xoa chiếc bụng đói rồi âm thầm chớp mắt với Đào Nhi. Đào Nhi hiểu ý ngay, bèn vội vén rèm, vòng ra sau phòng.

Theo quy định thì cả ngày nay Phó Nhiêu không được ăn gì.

Nhưng bản thân là y giả, Phó Nhiêu hiểu rõ bữa sáng quan trọng thế nào, huống chi hôm nay nàng còn phải đội mũ phượng nặng mấy cân để nhận lễ của quần thần trong triều. Nếu không ăn gì thì sợ là sẽ ngất giữa đường mất.

Không bao lâu sau, Đào Nhi bưng hộp đồ ăn vào.

Lão ma ma kia ngửi thấy mùi thì nhăn mặt, liên tục ra hiệu bằng mắt cho Đào Nhi. Tiếc là Đào Nhi giả ngơ, ôm hộp đồ ăn trong lòng, thi thoảng xắn một miếng điểm tâm, đi vòng quanh Phó Nhiêu, nhân lúc lão ma ma chưa chuẩn bị gì thì đút vào miệng Phó Nhiêu.

Ma ma quản lý được Phó Nhiêu chứ không kiểm soát được Đào Nhi.

Khi bà ấy cúi người tìm chiếc trâm vàng trên bàn trang điểm, quay lại là thấy Phó Nhiêu ăn điểm tâm đầy miệng, ngại ngùng cười với bà ấy. Ma ma bực bội đi tìm Đào Nhi, Đào Nhi chẳng né tránh gì, lưu loát đút miếng sủi cảo trong suốt vào miệng ma ma luôn:

"Được rồi, ma ma bưng bê cả ngày mà không mệt à. Ta vừa nghe thấy bụng ma ma cũng kêu rồn rột vì đói đó. Đừng trợn mắt nhìn nữa, ăn đi..."

Ma ma bị đút cho một miếng sủi cảo, nhả ra không được mà ăn cũng không xong.

Hai má phồng lên, dáng vẻ ấy trông khá mắc cười.

Cả đám cung tì che mặt cười khẽ.

Ma ma tức giận, nhưng cuối cùng không chống lại được chiếc bụng, vẫn nhẫn nhịn nuốt sủi cảo xuống.

Đào Nhi đắc chí nhìn Phó Nhiêu cười, rồi không thèm kiêng dè gì nữa. Lúc Phó Nhiêu trang điểm xong là nàng ấy đã đút cho toàn bộ hạ nhân trong phòng ăn no rồi.

Khi no bụng, người cũng có thần sắc hơn, từng đợt cười đùa truyền ra từ hỉ phòng.

Nhà Phó gia mở cửa nhiều lần, hành lang dài nối tiếp nhau, giăng đèn kết hoa khắp nơi. Từ trong ra ngoài, người tới người lui cũng vô cùng trật tự.

Lúc đầu Phó Nhiêu ở tiểu trúc Thính Hương, được trang hoàng như một tú lâu (*). Buổi trưa, đội lễ nghi trong triều đến Phó phủ, sứ giả phụng chỉ đón dâu là Lễ bộ thị lang Khúc Ninh. Khúc Ninh dẫn một nhóm quan viên vào Phó phủ, đọc chiếu thư đón dâu và trao mũ phượng khăn choàng cho Phó Nhiêu, Phó Nhiêu quỳ xuống nhận thiên ân.

(*) Tú lâu là nơi các tiểu thư ngày xưa thêu thùa.

Cung nhân vào trong hầu Phó Nhiêu mặc lễ phục và đợi giờ lành.

Của hồi môn đã được chuyển đến cung Khôn Ninh hai ngày trước ngày đại hôn.

Lễ đại hôn của đế hậu rất phức tập với nghi lễ long trọng. Trong đó có một đoạn được chú ý là khi Phó Nhiêu xuất giá đến điện Phụng Thiên, dọc đường đi phải có cáo mệnh ngoại mệnh phụ đỡ kiệu hoặc dẫn đường.

Với các gia đình mà nói, việc đưa Hoàng hậu nhập cung là vinh dự của toàn gia tộc, với các vị phu nhân thì là thể diện to lớn.

Thế nên danh sách này cũng rất được chú tâm, phải là phu nhân của những quan lại thân thiết với Hoàng hậu hoặc phu nhân có danh tiếng trong triều. Còn lại liên quan đến cuộc tranh đấu quyền thế, rất nhiều quan văn quan võ muốn tìm cơ hội để được tân Hoàng hậu ưu ái, họ vắt óc tìm cách lọt vào danh sách.

Danh sách ứng cử viên được đưa vào Ngự thư phòng, Hoàng đế cân nhắc mãi mới quyến định xong.

Thay vì nói đây là danh sách đưa kiệu thì chi bằng gọi là Hoàng đế đang chiêu cáo thiên hạ, người đứng bên cạnh Hoàng hậu là thế gia, cũng là con đường Hoàng đế trải ra cho Thái tử tương lai.

Sau khi danh sách được công bố, cơ cấu triều đình cũng đã rõ ràng.

Giờ lành đã đến, Thông chính sử Dương phu nhân và Phó nhị phu nhân Chu thị đỡ nàng lên phượng liễu.

Phó Nhiêu che mặt bằng khăn đỏ, theo chân họ đến trước kiệu cưới to lớn. Hai vị phu nhân giao nàng vào tay hai vị ngoại mệnh phụ khác. Đây là hai phu nhân võ tướng, một trái một phải đỡ Phó Nhiêu vào kiệu cưới, họ buông rèm rồi đứng hai bên sườn xe. Pháo mừng nổ ra, thơ văn hoa mỹ cất lên, giọng nói lanh lảnh của nội giám vang vọng ở đầu hẻm. Kiệu cưới xuất phát, lá cờ phấp phới bên rèm, từ từ tiến về trước.

Trong chớp mắt, Phó Nhiêu không khỏi vén rèm lên, nhìn về cửa nhà qua lớp lụa mỏng manh.

Thiếu niên mặc bộ cẩm y, tư thế lỗi lạc đứng dưới hiên. Cậu mỉm cười, vẫy tay với nàng, đáy mắt tràn ngập nỗi phấn khởi, cũng chứa đựng sự phóng khoáng và trầm tĩnh được năm tháng mài giũa.

Từ giờ phút này trở đi, nữ tử nuôi cậu từ thời quấn tã lót đã gả làm vợ người khác.

Sẽ không có ai đưa cho cậu chén cháo nóng hổi mỗi khi thức giấc, sẽ không có ai cho cậu một cốc thuốc an thần sau khi học hành chăm chỉ, cũng chẳng có ai đỡ đần cả bầu trời nắng bằng tấm lưng gầy yếu cho cậu nữa.

Nỗi chua xót cứ thế xâm chiếm cõi lòng thiếu niên.

Và nó lan tràn không ngừng, đến khi kiệu cưới ra tới đầu ngõ, một hàng nước mắt nóng hổi làm nhòe mắt cậu.

Chỉ mong rằng tương lai của nàng suôn sẻ bình an, sống trong nhung lụa.

Phó Khôn mỉm cười, âm thầm giơ tay lau nước mắt, vẫn duy trì phong thái trang nghiêm mà mình nên có. Cậu mỉm cười dõi mắt theo nàng, mãi đến khi tất cả thị vệ khuất bóng ở ngã rẽ, tiếng nhạc trống ngày càng xa, có người vỗ vai cậu từ sau:

"Nào, quốc cữu gia, chúng ta uống rượu nào!"

Phó Khôn nở nụ cười hoàn mỹ, bóng dáng đĩnh đạc xoay người, hòa vào tiếng ồn sôi động.

So với nỗi lo và không nỡ của Phó Khôn, tâm trạng của Phó Nhiêu lại vô cùng tốt.

Năm đó, ở tiệc cưới của Tạ Tương, nàng thấy Hạ Linh rạng rỡ nhập hầu phủ thì lòng cũng hơi chua xót. Cứ ngỡ cả đời này sẽ không có được một hôn lễ đàng hoàng, cũng không thể thoải mái đón nhận lời chúc phúc, nàng chưa từng nghĩ, những gì chàng cho nàng là sự tôn vinh mà thế nhân không ai sánh bằng.

Hoàng hậu, không chỉ mang nghĩa là quyền thế, mà quan trọng hơn, nàng là thê tử của chàng.

Sống chung chăn, chết chung huyệt, là đãi ngộ mà chỉ có đích thê mới có.

Phó Nhiêu trốn trong kiệu cưới, mỉm cười ngọt ngào.

Từ ngõ nhỏ Phó gia, kiệu cưới nhập vào đường cái Chính Dương, rồi lại đi theo đường của hoàng cung, đi thẳng về phía bắc, tiến thẳng vào hoàng cung.

Lúc Kiều thị gả cho Hoàng đế thì Hoàng đế chưa đăng cơ, mà đại lễ sắc phong chỉ được tổ chức sau khi đăng cơ. Tiên đế và Hoàng thái hậu cũng thành hôn trước khi đăng cơ, thế nên Phó Nhiêu là Hoàng hậu đầu tiên ở Đại Tấn được hưởng nghi thức long trọng ngày đại hôn của đế hậu.

Cả thành vui như Tết, bá tánh ven đường quỳ xuống nghênh đón, hô to thiên tuế. Phó Nhiêu có công với đất nước, ai cũng cảm kích, vô cùng có uy tín trong lòng bá tánh. Có lẽ họ không hiểu cao quý là gì, cũng không biết gia thế xuất thân, họ chỉ biết Hoàng hậu mới đã không màng mạng sống của mình để tạo phúc cho dân.

Kiệu cưới đến giữa ngự đạo, ngoài hàng rào mà Ngũ thành binh mã ty ngăn cách có một nhóm bá tánh ôm hoa quả, hò la trong đám người:

"Hoàng hậu nương nương, ta là Tiểu Cách Tử ở huyện Thiện tại Gia Châu đây, ngài còn nhớ ta không? Ngài đã cứu cả nhà ta, tổ mẫu ta nghe nói ngài sắp gả cho bệ hạ nên sai ta mang trái cây tới. Nương nương, ngài nhất định phải sống lâu trăm tuổi nha..."

"Nương nương, ngài làm Hoàng hậu rồi có còn xuất cung nữa không?"

Chẳng biết ai là người bắt đầu, rất nhiều bá tánh quỳ xuống khóc than, sợ vị Hoàng hậu bình dân này nhập cung sẽ trở nên cao cao tại thượng, không còn quan tâm đến khó khăn của dân gian nữa.

Tuy nàng chẳng có vốn liếng gì trong thế gia, nhưng danh tiếng ở dân gian thì chẳng ai sánh bằng.

Một giây trước, Phó Nhiêu còn đang mừng rỡ vì có thể gả cho nam nhân mình thích, giây sau nghe thấy tiếng hô hoán của bá tánh, nàng bèn vén rèm, mãi chẳng thốt nên lời.

Có không?

Đương nhiên là có rồi!

"Có chứ, ta vẫn sẽ xuất cung mà! Ta đã là Hoàng hậu của một nước rồi, ở đâu cần ta thì ta vẫn sẽ tới! Mọi người cứ yên tâm, ta sẽ không quên ý định ban đầu của mình đâu!"

Có lẽ là bá tánh đã chạm tới lòng nàng, nhiệt huyết nơi đáy lòng Phó Nhiêu lại hừng hực bốc lên.

Chẳng màng thâm cung, chẳng màng Hoàng đế, chẳng có gì cản được mong muốn hành y cứu người của nàng cả.

Soạn sách y, nghiên cứu thuốc, thúc đẩy chính sách y tế, nàng có một con đường hoàn toàn mới để đi.

Chàng sẽ không cản nàng, nàng tin là vậy.

Giọng nàng không thấp, mềm mại lại vang vọng, các bá tánh đứng gần nghe thấy bèn vội vàng một truyền mười, mười truyền trăm. Ai ai cũng hoan hô quỳ lạy như một cơn thủy triều liên tục.

Phượng loan đế cổng Chính Dương.

Hoàng hậu là quốc mẫu, cũng là hình mẫu cho mọi nội mệnh phụ và ngoại mệnh phụ. Theo quy định, mỗi khi bước qua một cổng sẽ có một ngoại mệnh phụ khác nhau bước lên đỡ hoặc dẫn kiệu.

Từ cổng Chính Dương vào cung thành, người tiến lên đỡ kiệu là Dương San San và Hạ Linh.

Hai người đều cực kỳ phấn khởi, họ cung kính cúi chào kiệu cưới, rồi vén lụa đỏ hai bên, hộ tống Phó Nhiêu bước qua cổng Đại Minh, tiến về phía cổng Thừa Thiên.

Từ cổng Đại Minh đến cổng Thừa Thiên có vô số nha môn của quan lại, các quan lại không đủ tư cách đến điện Phụng Thiên đều quỳ đón ở đây.

Phó Nhiêu không lạ gì với chỗ này, nàng là Thái y nên thường xuyên quanh quẩn ở khu sở quan này.

Hai bên khu sở quan là đất trống hoặc là hẻm, lúc này đều chật kín người đang quỳ.

Kiệu cưới dừng ở cổng Thừa Thiên, hai người Dương San San lại trao lụa đỏ trong tay cho Lễ bộ Thượng thư Hàn phu nhân và Lại bộ Thượng thư Liễu phu nhân.

Hai phu nhân diện trang phục cho nhất phẩm cáo mệnh, dẫn kiệu cưới vào nội thành.

Đến Đoan Môn là Tả đô ngự sử Trình phu nhân và Ngũ quân Đô đốc phủ Hữu đô đốc Tả phu nhân. Hai người là nữ quyến cao quý nhất trong các quần thần, họ đều dẫn kiệu với vẻ trang nghiêm.

Kiệu cưới đến Ngọ Môn, nội giám hô lớn: "Xuống kiệu."

Kiệu cưới dừng ở đây.

Trình phu nhân và Tả phu nhân, một người vén mành, một người đích thân đỡ Phó Nhiêu ra. Người nghênh đón họ là Minh vương phi và Đại trưởng Công chúa Vinh Ninh. Đại trưởng Công chúa Vinh Ninh là cô mẫu của Hoàng đế, là tỷ tỷ ruột của tiên đế, năm nay đã 54 tuổi. Hai hoàng thân quốc thích đức cao vọng trọng đồng loạt nhìn Phó Nhiêu.

Trẻ tuổi nhã nhặn, hoa nhường nguyệt thẹn.

So với sự gò bó của các ngoại mệnh phụ khác, hai người này trò chuyện rất thoải mái.

"Ta hay nghe Hàn phu nhân khen Hoàng hậu hiền đức, hôm nay vừa thấy là biết danh bất hư truyền." Minh vương phi bước lên, đỡ tay Phó Nhiêu. So với Minh vương càn quấy thì Minh vương phi rất hiền lành nhẹ nhàng, rất dễ tưởng tượng bình thường bà ấy cưng chiều con cái thế nào.

"Vương phi khách sáo rồi." Phó Nhiêu hơi gật đầu.

Đại trưởng Công chúa cũng tiến lên, gương mặt thon dài chứa chan ý cười nhưng vẫn có chút đánh giá.

"Hoàng hậu nương nương, tuy bệ hạ là thiên tử, cũng ngự triều nhiều năm rồi, song trong mắt bổn cung, hắn cũng là vãn bối thôi. Đời này hắn vất vả nhiều, chưa có một giây phút bình yên, bây giờ có được kiều thê như nương nương đây, bổn cung mong hắn có được những ngày tháng thanh bình. Mong rằng nương nương sớm hạ sinh đích tử để củng cố giang sơn, cũng để hắn có thể nghỉ ngơi một chút. Nương nương à, bổn cung có thể phó thác bệ hạ cho ngài rồi."

Giữa nghi thức đại hôn trang trọng trong ánh nhìn của mọi người, đây là sự ủy thác quá lớn.

Minh vương phi lo lắng nhìn Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu không đổi biểu cảm, chỉ nhìn thẳng vào Đại trưởng Công chúa. Lão phụ nhân sống trong nhung lụa, dẫu hơi lớn tuổi nhưng không che được sự quý phái, tuy ngôn từ không mang hàm ý gì khác nhưng giọng điệu cho thấy bà ấy thật lòng thương Hoàng đế.

Phó Nhiêu từ tốn cười với bà ấy: "Lời của Đại trưởng Công chúa, bổn cung sẽ nhớ. Bệ hạ là phu quân của bổn cung, chăm sóc chàng cũng là bổn phận của ta, không cần Đại trưởng Công chúa lo lắng đâu."

Phó Nhiêu trả lời rất đúng mực nhưng không mất khí phách, cũng không e dè hay tức tối, có thể nhìn ra đây không phải người tầm thường.

Gương mặt Đại trưởng Công chúa lộ rõ vẻ vui mừng, bà ấy quỳ gối coi như xin lỗi vì những lời mạo phạm ban nãy, bà ấy bảo: "Nương nương thiện y, là phúc phần của bệ hạ."

Phó Nhiêu dịu dàng cười, không đáp lại nữa.

Giờ nàng không phải là nữ y nữa mà là đương kim Hoàng hậu, nàng phải thể hiện đúng khí chất những lúc cần thiết.

Người bên ngoài nhìn vào thì chỉ thấy hai hoàng thân có tuổi bước chậm thôi, chứ không biết đã có một cuộc đối đầu nho nhỏ vừa diễn ra.

Hai người đỡ Phó Nhiêu bước về trước, đến cổng Hoàng Cực thì dừng bước.

Từ cổng Hoàng Cực đi vào là điện Phụng Thiên, hai bên là quan lại nối tiếp nhau, binh giáp dày đặc như mây.

Một tấm thảm đỏ tươi thắm kéo dài đến điện Phụng Thiên, trên đỉnh có rặng mây đỏ chiếu xuống tia sáng vàng rực, sắc thái giao nhau vô cùng rực rỡ.

Hai gã nội giám giơ cao cờ lễ dẫn đường, hai cung tỉ đỡ đuôi phượng dài miên man theo sau.

Dáng người Phó Nhiêu thẳng tắp, vẻ mặt đoan trang, bước từng bước trên thảm đỏ để đi đến bên nam nhân phía cuối.

Xa quá, cao quá, bóng dáng đung đưa khiến nàng nhìn chẳng rõ. Nàng có thấy một bóng dáng vàng rực cố định trong mắt mình, rồi nàng dời mắt, bước từng bước đến gần chàng, đối diện với chàng.

Nàng như con phượng hoàng dang rộng đôi cánh, cảnh đẹp rực rỡ, chấn động lòng người. Dáng người đỏ rực bước trên thảm đỏ, tựa như Dao Nữ rơi xuống trần gian, bước từng bậc thang đi lên từ dưới thềm.

Mỗi một bước như vượt qua một khó khăn.

Cả đời của nàng đã trải qua quá nhiều gian truân.

Dẫu được người người chú ý, nhưng đó cũng chỉ là nỗi niềm hạnh phúc và may mắn nặng nề thuộc về riêng nàng.

Đây là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời nàng.

Nàng lấy chồng.

Nàng chẳng thể cưỡng lại nữa, nhấc váy, bước nhanh hơn, muốn nhào vào vòng tay chàng sớm hơn một chút.

Chẳng màng đến uy nghiêm của Hoàng hậu, chẳng quan tâm đến bao thị vệ lạnh lùng và các quan lại. Trước sự kinh ngạc của mọi người, nàng mỉm cười, nhấc làn váy, lướt qua hai gã nội giám, đuôi phượng lộng lẫy và mềm mại trượt qua tay của hai cung tì, rơi xuống đất, trông như cánh bướm trong ngần khẽ lướt qua đất trời này.

Hoàng đế mặc cổn phục cửu long vàng, đội ô sa quan (*) đính lưỡng long tranh châu, đôi mắt dần nhòe đi.

Cô nương của chàng nhỏ bé thế này, lại ngoan ngoãn thế kia, lòng lại kiên cường như bức tường không thể xuyên thủng. Mãi chàng mới dỗ dành và tìm được cơ hội, thế mà lại bị Thẩm gia dọa chạy mất, tới giờ chàng vẫn không dám nhớ lại khoảng thời gian đó lòng mình trống rỗng thế nào.

Tiếc cho thành tựu chính trị và võ công của mình cả đời này, mà chẳng có ai cùng hưởng phú quý với chàng.

Mãi đến lúc ở Thông Châu, vô tình nhìn thoáng bóng hình xinh đẹp kia, vết rạn ở sâu trong lòng mới đau xót rõ ràng.

Sự chờ mong mà có cầu xin cũng chẳng đạt được, tuy muộn màng như mà vẫn tới.

Nhìn xem, nàng cười lộ hai má lúm đồng tiền tươi như hoa, chạy về phía chàng.

Chàng không thấy nàng lỗ mãng, chỉ thấy chút nghịch ngợm kèm sự đoan trang, khiến người khác thương mến. Ban đầu quần thần hoảng sợ, song ngay sau đó, Trình Khang dẫn đầu các lão thần, nhìn vị Hoàng hậu trẻ tuổi kia gấp gáp chạy về phía Hoàng đế thì bật cười thành tiếng.

Cởi mở, kín đáo, thẳng thắn, kiềm chế, từng điệu cười khác nhau lần lượt vang lên như những gợn sóng vang vọng khắp đất trời.

Thật sự là vị Hoàng hậu có một không hai.

Hiếm khi đế vương chinh chiến sát phạt rơi lệ, dường như trong ánh mắt kia, bóng dáng tươi đẹp ngày càng gần. Chàng vươn tay ra, đáy mắt nàng trong veo, giơ tay ra là với được ngay.

"Bệ hạ!"

Hoàng đế dở khóc dở cười, ôm nàng vào lòng.

Phó Nhiêu dựa vào lồng ngực vững chãi của chàng, nước mắt nóng hổi lăn dài, thấm ướt xiêm y mỏng manh của chàng.

Họ dựa sát nhau một lúc, Hoàng đế kéo nàng ra, dịu dàng quan sát nàng, lòng bàn tay khẽ khàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.

Phó Nhiêu sầu não vì hành động bộc phát của mình, nàng bĩu môi, đôi mắt long lanh chuyển động, vừa xinh đẹp vừa ngại ngùng, trong trẻo lọt vào đáy mắt chàng.

"Ha ha ha! Không hổ là Hoàng hậu của trẫm!" Hoàng đế bật cười trấn an nàng, đỡ nàng đứng trên đỉnh bậc thang, nhận lời chúc từ quần thần.

Sau đó chàng đưa nàng vào trong, cử hành lễ sắc phong. Lễ bộ Thượng thư Hàn Huyền đích thân giao kim sách và ngọc tỷ của Hoàng hậu cho Phó Nhiêu. Lễ xong, quần thần cúi đầu lui xuống, cung nhân đưa hai người về cung Khôn Ninh bằng kiệu vua vàng chói.

Tuy tiền đình tổ chức tiệc nhưng Hoàng đế không cần tham dự.

Phó Nhiêu được Hoàng đế đích thân đưa vào cung Khôn Ninh. Vừa vào tới sảnh đã thấy thảm rồng phượng tường vân, tường chạm khắc tinh xảo, hương hoa lan thơm ngát, ánh sáng đỏ hồng dịu êm.

Trong chính điện, có mấy ngoại mệnh phụ và nội quan đang chờ, hầu hai người uống rượu hợp cẩn rồi cử hành một loạt nghi thức xong xuôi, họ mới lui ra. Cuối cùng trong điện chỉ còn lại cung nhân hầu hạ bên cạnh.

Trái phải đều có phòng tắm, cung nhân chia nhau hầu hạ đế hậu tắm rửa thay đồ.

Khi Phó Nhiêu mặc chiếc áo dài đỏ thắm thêu uyên ương cẩm tú, búi tóc kiểu bách hợp đơn giản đi ra, nàng thấy Hoàng đế đang mặc thường phục, ôm Bổn Bổn trên đùi, đang chơi đùa.

"Mẹ ơi!" Bổn Bổn thấy Phó Nhiêu bèn vội nhảy khỏi đùi Hoàng đế, nhào vào lòng Phó Nhiêu: "Mẹ ơi, Bổn Bổn nhớ mẹ lắm!"

"Ừ, ừ... Mẹ không đi nữa..." Phó Nhiêu đỏ hoe mắt, ôm chặt cô nhóc vào lòng rồi ngồi xuống giường La Hán cạnh Hoàng đế.

Bổn Bổn vùi mặt vào cần cổ thơm ngát của nàng, nũng nịu: "Mẹ ơi, cuối cùng Bổn Bổn cũng được ngủ với mẹ rồi..."

Phó Nhiêu xót xa khi nghe thấy lời này, nàng nhìn thoáng qua Hoàng đế với vẻ khó xử.

Hoàng đế cởi giày vớ ra, ngồi khoanh chân trên giường, gương mặt tuấn tú nở nụ cười, như thể chưa nghe được gì, chàng chỉ dịu giọng hỏi: "Đói rồi đúng không, trẫm truyền bữa tối nhé?"

Phó Nhiêu gật đầu, nàng nhớ tối nay còn cả một chặng đường dài. Nàng lặng lẽ thở dài, kéo Bổn Bổn trong lòng ra: "Bổn Bổn à, tối nay mẹ phải làm một chuyện vô cùng quan trọng, Bổn Bổn ngủ với cô cô một đêm trước được không? Từ mai trở đi..."

Phó Nhiêu chưa kịp dứt lời thì Hoàng đế đã vươn tay bế Bổn Bổn đi, ôm cô nhóc vào lòng rồi dạy dỗ: "Bổn Bổn tròn ba tuổi rồi, từ nay trở đi là phải ngủ một mình một giường."

Bổn Bổn mím môi, dáng vẻ như sắp khóc òa tới nơi, song nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Hoàng đế, cô nhóc phải kìm lại.

Phó Nhiêu thấy biểu cảm của cô bé thì đau lòng khôn tả, nàng cố kìm lòng, không cất lời. Nếu hôm nay không phải là ngày đại hôn thì chắc chắn nàng sẽ phản đối chàng ngay.

Cung nhân dọn đồ ăn lên, cả nhà ba người cùng dùng bữa tối, ăn nốt chén mì trường thọ rồi mới buông chén đũa.

Không lâu sau, Đại hoàng tử ân cần đến tìm Bổn Bổn chơi rồi đưa cô nhóc đi, trong điện chỉ còn lại mỗi đế hậu.

Vừa mới ăn cơm xong, Hoàng đế kéo Phó Nhiêu đi dạo một vòng quanh cung Khôn Ninh.

Ngày 6 tháng 6, đúng vào ngày nắng gắt. Gió đêm khô nóng, hai người đứng ở hành lang ngoài trắc điện của cung Khôn Ninh, dựa vào lan can, nhìn về xa xăm.

Hoàng đế chắp tay sau lưng, nắm chặt lấy bàn tay nàng, da thịt va chạm, tạo ra không khí quyến rũ.

Thấy Phó Nhiêu cụp mắt, ánh nhìn cứ di chuyển, chẳng biết là đang nghĩ gì.

"Sao thế? Hình như nàng bối rối gì à?" Chàng ghé sát người vào nàng, hơi thở mát lạnh phả vào mặt.

Phó Nhiêu ngước lên, đối diện với ánh mắt sáng ngời của chàng, nàng cong môi: "Đúng là chẳng có gì là gạt được bệ hạ..." Giọng điệu đầy uất ức.

Hoàng đế bật cười, sát lại gần nàng, có thể thấy rõ làn da hồng hào ở má, chàng khẽ hỏi: "Trong ngày đại hôn, có chuyện gì mà trẫm khiến Nhiêu Nhiêu không vui? Nàng mau nói đi để trẫm sửa."

Phó Nhiêu lại lườm chàng: "Bệ hạ vô cùng khoan dung với các Công chúa khác, sao lại khắt khe với Bổn Bổn vậy?"

Hoàng đế nghe vậy thì bật cười, chàng không bảo nàng sai, mà còn cong môi đầy đắc chí, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai nàng:

"Ai bảo Bổn Bổn tranh giành nàng với trẫm chứ!"

Phó Nhiêu phồng má, tức giận trừng mắt nhìn chàng: "Nhưng, thật ra đó là lỗi của thần thiếp..." Giọng điệu tủi hờn.

Dáng người thanh tú hơi ngước lên, nhìn chăm chú vào gương mặt tựa ngọc của nàng, môi mỏng mím lại, chàng vẫn chưa cất lời.

Cả tháng rồi hai người không ở chung với nhau.

Có một số việc không cần phải nói ra, chỉ một ánh mắt thôi là có thể vô cớ gợi lên vài thứ cảm xúc đó rồi.

Mười ngón tay đan nhau, bàn tay thô ráp vuốt ve mu bàn tay mịn màng.

Cuối cùng cũng được chàng nuôi cho ra chút yêu kiều, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều mềm mịn trơn láng, như thể chỉ cần mạnh tay một chút là có thể cắt đứt luôn.

Chàng móc lấy ngón tay ngọc ngà, dắt nàng vào điện. Góc áo vàng rực quấn vào váy phượng thêu uyên ương của nàng, dính chặt vào nhau.

Bóng đêm mập mờ, vô vàn kiểu dáng của đèn cung đình màu lưu ly được phản chiếu qua ao, ngọn đèn dầu lập lòe theo gợn nước, từng đợt hướng về phía giữa hồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK