Thái Y viện ở phía sau Lễ bộ, từ cửa sau Lễ bộ đi ra, dọc theo hành lang đi qua một đoạn là tới.
Bùi Tấn lấy thân phận thương nhân dược phẩm, gặp Phó Nhiêu, đương nhiên là gặp ở Thái Y viện.
Chàng lặng lẽ đi đến Tây sảnh đưa tin tức cho Phó Nhiêu, Phó Nhiêu mượn cơ hội đi vệ sinh, len lén đi ra.
Hôm nay nữ quyến rất nhiều, Lễ bộ cung cấp phòng không đủ, nên đi tới Thái Y viện, cũng không ngoài ý muốn.
Phó Nhiêu đi theo sau tiểu hoàng môn, lặng lẽ tiến vào Thái Y viện, đi về phía Bắc vào một hành lang, đi đến cuối thì tiểu hoàng môn kia dừng lại, chỉ vào bên trong.
Phó Nhiêu lập tức đẩy cửa đi vào, ngọn đèn mờ mờ nhờ ánh sáng vàng, có một bóng người cao gầy đứng bên cạnh chiếc án dài.
Tay chàng nhẹ nhàng gõ lên án, mỉm cười nhìn nàng.
Trên mặt Phó Nhiêu lộ ra vẻ vui mừng, chăm chú nhìn chàng, canh giờ cấp bách, vội vàng tiến lên bên cạnh chàng.
“Tứ gia… Ngài sao lại vào hoàng cung?”
Hai tay nàng vặn vặn khăn tuyết, dịu dàng nhìn chàng.
Bùi Tấn cười khẽ: “Ta vừa mới đưa một lô thuốc vào cung, phía sau Thái Y viện chính là ngự dược khố(*), nghe nói nàng cũng vào cung dự tiệc, nên muốn gặp nàng ở chỗ này.”
(*) ngự dược khố: kho thuốc hoàng gia
Bùi Tấn thấy ánh mắt nàng tối sầm, chắp hai tay sau lưng, ngưng mắt lại hỏi: “Nàng tìm ta có chuyện gì?”
Phó Nhiêu âm thầm hít vào, đến bước này, cũng nên hỏi ý của chàng.
Đối diện với ánh mắt đen kịt lại ẩn giấu ngọn lửa của chàng, nàng nhẹ giọng hỏi:
“Tứ gia, hôn sự của ngài đã định chưa?”
Đôi mắt Phó Nhiêu long lanh, như bảo thạch trong suốt, nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Bùi Tấn gần như đoán được nàng muốn nói gì, chàng tiến lên một bước.
Phó Nhiêu bị khí thế từ trên cao nhìn xuống của chàng buộc phải lùi lại vài bước, thân thể chạm vào chiếc án dài, thanh âm rất nhẹ, mang theo một chút run rẩy: “Tứ gia?”
Bùi Tấn hai tay chống ở hai bên nàng, ôm nàng vào lòng, chăm chú nhìn nàng:
“Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với người khác.”
Sợi dây căng cứng trong tim Phó Nhiêu đột nhiên giãn ra, những rung động mỏng manh và dày đặc đập theo nhịp tim.
Hơi thở của chàng tới gần, đôi mắt tối sầm như mực, xuyên thẳng vào đáy mắt nàng: “Cho nên, nàng muốn nói gì?”
“Ta muốn nói... ta không hy vọng Tứ thúc cưới người khác, ta... ta thích Tứ gia...” Giọng nói trong trẻo của cô nương tựa như được pha bằng rượu êm dịu, nhiệt độ say mê truyền vào tai chàng từng chút một.
Thân thể cao lớn của chàng gần như run rẩy.
Ánh sáng đan xen trên mặt chàng, làm cho khuôn mặt tuấn tú kia trở nên thần bí và mê hoặc.
Tướng mạo của chàng vốn là thanh tuyển, giờ phút này cộng với tầm mắt sắc bén mà sáng ngời kia lại càng trở nên tuyệt mĩ.
Phó Nhiêu không dám nhìn vào mắt chàng, giống như sợ bị chàng nuốt ngược vào trong: “Tứ gia, ta chính là có ý như vậy, Tứ gia nếu có hứng thú, ngày mai cha ta tổ chức yến tiệc đãi ngài, ngài có thể tới phủ…”
Dứt lời, nàng đẩy chàng ra rồi định rời đi, nơi này là đại viện của hoàng cung, nàng cũng không thể rời đi quá lâu.
Bùi Tấn cũng không định buông tha nàng, chàng chờ ngày này đã lâu.
“Nàng có biết mình nói như vậy có ý nghĩa gì không?” Chàng kìm chặt hai tay nàng, chênh lệch chiều cao khiến chàng có hơi tốn sức.
Tim Phó Nhiêu giống như bị chàng nhéo làm đập thình thịch, đối diện với ánh mắt nồng đậm của chàng, nàng gật đầu thật mạnh:
“Ta biết...”
“Sau đó thì sao?” Cảm xúc của người đàn ông vô cùng mạnh mẽ, giống như mực tẩy không nhòe.
Phó Nhiêu bối rối: “Sao cơ?”
“Nàng thật lòng có muốn ở bên cạnh ta không? Phó Nhiêu, ta ở tuổi này, chịu không nổi nàng làm loạn, nàng nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, suy nghĩ cho thông suốt…” Bùi Tấn gằn từng chữ nói.
Phó Nhiêu nghe vậy nhất thời nóng nảy: “Đương nhiên ta muốn…”
Thiếu nữ gấp gáp nói: “Trên đường vào cung, ta đã nói rõ cho cha mẹ biết, ta là thật tâm thật ý muốn gả cho ngài…”
Nhất định là lần trước nàng từ chối chàng, khiến chàng cho rằng nàng sáng nắng chiều mưa.
Trong lòng Phó Nhiêu cực kỳ khổ sở.
Bùi Tấn nhìn chằm chằm nàng, không lên tiếng.
Sắc mặt chàng nghiêm túc trước nay chưa từng có, thậm chí còn có chút thấp thỏm bất an.
Phó Nhiêu chưa bao giờ thấy chàng như vậy, vẫn coi như là chàng không tin, không thấy chắc chắn với tâm tư của nàng.
Phải cho chàng chút lòng tin mới được.
Nàng trở tay kéo cánh tay của chàng, buộc chàng phải cúi đầu.
Nhìn chằm chằm vào yết hầu lên xuống của chàng, kiễng chân, từng chút từng chút tới gần chàng.
Ướt át, lại sắc bén như hồ ly, nhẹ nhàng lướt qua môi chàng.
Bùi Tấn hít một hơi khí lạnh, hung hăng kìm chặt hai tay nàng, tức giận nhấc thân thể nàng lên, ấn lên án, Phó Nhiêu bị bộ dáng hung bạo của chàng dọa sợ, nàng run rẩy, nhắm hai mắt lại, giống như nai con sợ hãi, nhưng vẫn giải thích:
“Bây giờ ta cùng ngài làm vậy, ta còn có thể gả cho người khác sao? Ngài tin ta chứ?”
Mùi thơm ngọt ngào theo răng môi của chàng từng chút xâm nhập vào trong bụng, một ít dục vọng kiềm chế đã lâu bị nàng chậm rãi khơi lên.
Giống như là khơi lên ngọn lửa.
“Phó Nhiêu...” Chàng nhắm mắt lại.
Như là trong đêm tối, ngư ông thả mồi nhử, ôm lấy con cá, từng chút từng chút kéo vào trong ngực:
“Ta biết trong lòng nàng sẽ không có người thứ hai, nhưng ta là thân phận gì nàng đã từng nghĩ qua chưa, có lẽ chênh lệch của ta và nàng rất lớn, ta không phải là dáng vẻ mà nàng tưởng tượng…”
“Đừng nói như vậy.” Phó Nhiêu thẳng lưng, hai tay ôm lấy cổ chàng, từng chút từng chút ôm lấy, buộc chàng áp sát nàng.
Khuôn mặt này là khuôn mặt mà chàng ngày nhớ đêm mong, chàng đã nhịn quá nhiều năm, giờ phút này cũng không thể khống chế được như vậy nữa, hơn nữa là nàng chủ động trêu chọc chàng…
“Chỉ cần ngài danh chính ngôn thuận cưới ta vào cửa, dù cho thân phận ngài là gì, ta đều gả...”
Giọng nói của nàng dịu dàng mà kiên định, xuyên qua khe cửa thấm vào tai ba vị Các lão.
Liễu Khâm một tay hung hăng che miệng tiểu hoàng môn, một tay vịn ngưỡng cửa gật đầu.
“Thành rồi, thành rồi!”
Trình Khang cùng Hàn Huyền hai vị lão thần đối khẩu hình(*)
(*) đối khẩu hình: nói mà không ra tiếng, dựa vào khẩu hình để đoán
Thần sắc rõ ràng kích động.
Chờ mong Hoàng đế thừa thắng xông lên, vì thế ai nấy đều dán lỗ tai sát ngưỡng cửa, nghe động tĩnh bên trong.
Bùi Tấn trong lòng cực kỳ vui vẻ, nhịn không được thu tay lại, ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của nàng:
“Được, nàng nói lời phải giữ lấy lời…”
“Ta đương nhiên nói lời giữ lời…” Nàng chạm vào chàng tựa như chuồn chuồn lướt nước.
“Chẳng lẽ trong mắt ngài ta là người ham vinh hoa phú quý? Ta đã cho phụ thân ta biết về thân phận hoàng thương của ngài, ngài là ân nhân cứu mạng của phụ thân ta, phụ thân ta sẽ không xem thường ngài...”
“Phú quý hay quyền thế đều vậy, Nhiêu Nhi đều không đặt ở trong mắt, nhà chúng ta là tiểu môn tiểu hộ, có thể gả cho Tứ gia là phúc khí của ta...”
Trong lòng Bùi Tấn lộp bộp một chút, cổ họng cay đắng: “Nhiêu Nhiêu không thể tự coi nhẹ mình, nàng là con cháu của Phó gia, Phó gia nàng ở tiền triều là tứ thế công khanh, có hai Hoàng hậu, lấy thân phận và phẩm tính của nàng cũng đủ để vào cung làm hậu…”
Phó Nhiêu nghe vậy không nhịn được vỗ trán chàng, cúi đầu cười ra tiếng: “Tứ gia, ngài không để ý về những lời đồn ở Lãm Nguyệt Các đấy chứ? Mặc dù không gặp ngài, ta cũng sẽ không vào cung, mọi người đều muốn nhiều quyền thế, ta lại không như vậy, ta chỉ muốn sống những ngày bình bình đạm đạm.”
Bùi Tấn cười không nổi.
Chàng vốn định thừa dịp bầu không khí tốt trước mắt để thử lòng nàng.
Nhưng nhìn tình hình này, chàng cơ hồ có thể khẳng định, một khi Phó Nhiêu biết thân phận của chàng, chắc chắn sẽ trở mặt không nhận người.
Ba vị Các lão bên ngoài nghe vậy đều há hốc mồm, hưng phấn vừa rồi nhất thời biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Khó trách Hoàng đế cẩn thận từng li từng tí, thì ra cô nương này không muốn vào cung.
Hoàng đế đây xem như đã lao đầu vào tấm sắt.
Bùi Tấn thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.
Phó Nhiêu cúi đầu che mặt cười, thấy Bùi Tấn cúi đầu dựa vào nàng, nàng vội vàng trốn tránh.
Bùi Tấn nhàn nhạt chọc một cái vào cổ nàng.
Chọc cho Phó Nhiêu thấp giọng đẩy chàng ra: “Tứ gia...”
Cái miệng nhỏ nhắn anh đào của nàng đã bị chàng chiếm lấy.
Nàng vụng về phối hợp với chàng.
Ban đầu vốn như chuồn chuồn lướt nước, dần dần biến thành mạnh mẽ say mê.
Động tĩnh bên trong mặc dù không tính là lớn, nhưng cũng có thể nghe được một chút sột soạt.
Liễu Khâm nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho Hàn Huyền, ý bảo tông cửa đi vào.
“Do dự cái gì? Trước mắt là cơ hội trời ban!” Liễu Khâm nói.
Cả đời này Hàn Huyền cũng chưa từng làm chuyện gì khác thường nên hơi có chút do dự.
Trình Khang nhìn không nổi nữa, đẩy Hàn Huyền về phía trước, thân thể Hàn Huyền đụng vào ngưỡng cửa, ngã vào bên trong.
Liễu Khâm ném tiểu hoàng môn vào hành lang, vội vàng vượt qua ngưỡng cửa kéo Hàn Huyền.
Hàn Huyền theo bản năng kéo ống tay áo Trình Khang.
Cứ như vậy, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, cửa bị phá vỡ, ba vị lão Các cực kỳ chật vật, đồng loạt ngã vào.
Phó Nhiêu sợ tới mức hàm răng đập vào môi Bùi Tấn khiến nó chảy ra một vệt máu.
Bùi Tấn không để ý đến máu trên miệng, vội vàng ôm Phó Nhiêu xuống trường án, bảo vệ nàng ở phía sau, xoay người, trừng mắt nhìn người trước mặt, đang cân nhắc ai to gan đến quấy nhiễu chuyện tốt của chàng như vậy, lại chỉ thấy ba người kia chậm rãi ngẩng mặt lên.
Có xấu hổ, có sợ hãi, cũng có vẻ mặt vô tội.
Ba người chen chúc ở cửa chật hẹp, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng cười.
Bùi Tấn sửng sốt, chợt lửa giận dâng lên ấn đường: “Các ông làm cái gì vậy?”
Liễu Khâm xoa xoa tay nhìn về phía Hàn Huyền, Hàn Huyền đứng thẳng dậy: “Đêm nay ánh trăng không tệ...”
“Sau đó thì sao? Ba người các ông chạy tới đây ngắm trăng?” Bùi Tấn cơ hồ là từ phế phủ nặn ra một nụ cười lạnh.
Hàn Huyền bình thường đều có chút sợ Hoàng đế, vội đẩy Trình Khang bên cạnh:
Trình Khang hai mắt nhìn trời, nói: “Vốn là đang ngắm trăng, không… không cẩn thận đụng phải uyên ương...”
Bùi Tấn tức giận đến mất bình tĩnh.
Phó Nhiêu dán ở sau lưng Bùi Tấn, dần dần bình phục tâm tình, vốn tưởng rằng là bị quan viên Thái Y viện bắt được, nghe ngữ khí này của Bùi Tấn, hình như là thuộc hạ của chàng?
Phó Nhiêu từ sau lưng chàng yếu ớt thò ra nửa cái đầu:
Ba vị đều là những người lớn tuổi, khí độ bất phàm.
Phó Nhiêu tò mò đẩy cánh tay Bùi Tấn hỏi: “Tứ gia, bọn họ là ai?”
Bùi Tấn trở tay nắm bàn tay mềm mại của nàng, quét mắt cảnh cáo nhìn ba người một cái.
Đám người Liễu Khâm hơi chần chừ.
Bây giờ thừa nhận thân phận, có dọa cô nương chạy mất hay không?
Nhưng không thừa nhận thân phận, thì không phải uổng công hay sao?
Trong lòng bọn họ do dự không yên.
Bùi Tấn không muốn dọa Phó Nhiêu, đành phải chỉ vào Liễu Khâm có vẻ mặt khôn khéo nói:
“Ông ấy là nhân sự tổng quản nhà ta.”
Đôi mắt Liễu Khâm trợn tròn.
Chỉ vào Hàn Huyền người mặc trường bào màu trắng trà nói: “Ông ấy là ngoại sự tổng quản nhà ta, ngày thường phụ trách đối nhân xử thế.”
Hàn Huyền xắn tay áo, không tình không nguyện gật đầu.
Cuối cùng chỉ vào Trình Khang vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhà ta đông người, nếu ai làm việc không chịu khó, hoặc có chỗ vượt quá khuôn phép, thì y sẽ đến duy trì trật tự.”
Phó Nhiêu nhìn lướt qua ba người, hết sức kinh ngạc:
“Tứ gia, lá gan của ngài cũng quá lớn, vào cung đưa một xe thuốc thế mà ngay cả lão tổng quản trong nhà cũng mang đến, nhân sự tổng quản và ngoại sự tổng quản đi theo thì thôi, tại sao ngay cả tổng quản duy trì trật tự cũng tới?”
Trình Khang liên tục gật đầu, ánh mắt liếc Hoàng đế, xem chàng nói dối như thế nào.
Bùi Tấn đảo mắt qua, chỉ vào Trình Khang bình tĩnh nói: “Nhiêu Nhi có điều không biết, nhà y có một đứa cháu năm nay đậu tiến sĩ, vì cho cháu y gặp thê tử nên y liền đi theo.”
Phó Nhiêu khen từ tận đáy lòng: “Thì ra là thế, trong nhà Tứ gia quả thật có nhiều người tài giỏi.”
Bùi Tấn cười gượng, liều mạng nháy mắt với ba người Liễu Khâm, ý bảo bọn họ rời đi.
Bước chân ba vị Các lão như bị đóng đinh, làm sao cũng không chịu nhúc nhích.
Phó Nhiêu cũng nhìn ra bọn họ đang có điều gì đó khác, nhẹ nhàng cười, điềm nhiên đi ra, hướng về phía bọn họ uốn gối: “Ba vị quản sự, ta muốn đi dự tiệc, xin nhường một chút?”
Ba người Trình Khang ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám ngăn cản Hoàng hậu nương nương tương lai, chậm rì rì tránh đường ra.
Phó Nhiêu ngoái đầu liếc nhìn Bùi Tấn, vội vàng đi ra cửa, đi theo tiểu hoàng môn hướng về phía Tây sảnh.
Chính chủ đi rồi, đám người Trình Khang không biết làm sao.
Một người vỗ vỗ đầu: “Ai nha, Quỳnh Lâm yến không có người chủ trì, lão thần phải đi mau.”
“Này này, ta là chủ trì Quỳnh Lâm yến, mắc mớ gì tới ngươi...” Hàn Huyền chạy đuổi theo phía sau Trình Khang.
Còn lại Liễu Khâm kiên định cúi đầu trước Hoàng đế: “Bệ hạ, ngài định làm gì?”
Bùi Tấn cười khổ: “Trước tiên ổn định Phó Luân.”
Về phần Phó Nhiêu, chàng cũng rất đau đầu.
Phó Nhiêu vội vã trở lại Tây sảnh, phát hiện Trịnh thị không có ở đây, nghĩ là bà thấy nàng lâu không về mà đi tìm nàng, không còn cách nào, nàng lại phải đi tìm Trịnh thị, thật vất vả mới tìm được Trịnh thị ở viện gần cung phòng Lễ bộ, dìu bà trở về.
Đi ngang qua một đoạn hành lang, bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc.
“Ha ha ha, ba lão hỗn đản kia cũng thật là, loại chuyện này cũng làm được.”
Phó Nhiêu dừng bước, đây không phải là giọng nói của phụ thân Bùi Tấn sao?
Không chỉ đưa một xe thuốc, ngay cả lão gia tử cũng mang đến chứ?
Đáy lòng nàng dâng lên hoài nghi sâu sắc.
“Nương, người về trước đi, khăn của nữ nhi bị mất, phải đi tìm.” Nàng tìm cái cớ trước Trịnh thị.
Trịnh thị bất đắc dĩ thở dài: “Mau đi đi, yến tiệc sắp tàn rồi, chúng ta cũng nên xuất cung.”
“Vâng.”
Chờ Trịnh thị rời đi, Phó Nhiêu lặng lẽ đi theo âm thanh phát ra, chỉ thấy bên cạnh Thái Thượng Hoàng là hai nam tử khí vũ hiên ngang, nàng dọc theo hành lang đi về phía Đông sảnh.
“Lão Thất, thê tử ngươi sao hôm nay không tới?”
“Lão Cửu, ngươi đã lâu không thỉnh an mẫu thân ngươi, bà nhắc tới rất nhiều lần...”
Tim Phó Nhiêu đập thình thịch, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống.
Cho nên, ngay cả hai đệ đệ chơi bời lêu lổng kia cũng mang theo?
Hoàng cung này thật giống như hậu hoa viên nhà chàng.
Phó Nhiêu suy nghĩ một lát, lấy cớ xiêm y mình ướt, tìm một cung nữ mượn một chiếc xiêm y để thay, đi về phía Đông sảnh.
Đông sảnh cùng Tây sảnh bố trí ở hai bên Lễ bộ, phải xuyên qua một hành lang gấp khúc, Phó Nhiêu theo cung nhân ra ra vào vào ở đó mà chui vào.
Bên ngoài Đông sảnh có vài lối đi, hành lang gần phía Bắc nhất không có một bóng người, nàng cũng không hiểu quy củ của cung nhân, liền lặng lẽ dọc theo hành lang đi vào.
Phó Nhiêu cũng không biết mình đi trên lối cho hoàng gia, xuyên qua rèm châu nhìn vào trong điện.
Trên bàn tiệc, rượu đã uống đến ba tuần, nâng chén cạn chén, cực kỳ náo nhiệt.
Nàng ở trong đám người tìm được thân ảnh phụ thân, đang đứng trước mặt phụ thân là ba vị đại thần mặc nhất phẩm tiên hạc bổ tử(*), phụ thân giơ chén rượu không ngừng cúi đầu, ba người vẻ mặt cực kỳ khách khí, mà một vị trong đó vậy mà còn đỡ lấy cánh tay phụ thân.
(*) Nhất phẩm: Cấp bậc quan chức cao nhất trong xã hội phong kiến. quan lại được chia làm 9 cấp, trong đó cấp cao nhất là nhất phẩm. Tiên hạc bổ tử: một loại trang phục nghi lễ quan trọng thời nhà Thanh, là trang phục chính thức của các Hoàng đế và quan lại quân sự thời nhà Thanh, hoa văn của bổ tử là cơ sở để phân biệt chức vụ, địa vị chính thức của người mặc.
Chờ một chút, ba vị lão thần này, bộ dáng vì sao mà lại quen thuộc như vậy.
Một lát sau, phía trên ngự tọa cũng truyền đến một thanh âm hào sảng: “Hoàng đế đâu, mau đi gọi Hoàng đế tới...”
Là giọng của lão gia tử.
Phía dưới lão gia tử, còn có vài người vây quanh ông, có người cầm khăn tuyết cung kính lau nước đọng cho ông, còn có người thất tha thất thểu ôm lấy chân ông để lấy lòng, còn có người lớn tuổi khom người khuyên ông uống ít một chút, đều nghiêng nghiêng ngả ngả, không ra thể thống gì.
Đôi mắt Phó Nhiêu mở thật to, tất cả trước mắt giống như một giấc mơ, nàng dùng sức lắc đầu thật mạnh.
Đèn cung đình lưu ly sáng ngời chiếu ánh sáng xuống đại sảnh.
Nàng dường như đang ở trong một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Đầu óc rối bời.
Cho đến khi phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Quay đầu, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt cực kỳ quen thuộc, nhưng bộ quân phục đế vương vàng óng kia, gần như chói đến mù mắt nàng.
Phó Nhiêu giống như một con thỏ sợ hãi lạc vào thế giới loài người, chỉ vào đám quan viên đang ăn uống linh đình trong điện.
“Tứ gia, ngài có thể giải thích vì sao phụ thân ngài ngồi ở ngự tọa, ba vị tổng quản nhà ngài mặc nhất phẩm tiên hạc bổ tử không?”
Cuối cùng, ngón tay ngọc nhỏ nhắn chọc chọc vào hình Cửu Trảo Long Văn(*) trên ngực chàng, nhếch miệng cười:
(*) Cửu Trảo Long Văn: hình con rồng 9 móng
“Cái áo bào này, cũng không phải là chuyện gia đình chứ?”