Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nội tâm Đường Liệp chấn chiến, trường đao vô luận thế nào cũng chém xuống không được, chỉ thoáng do dự, đã bị một sợi dây mây bay ra quấn chặt, kéo mạnh thân thể khôi ngô của Đường Liệp lên không trung.

Mộc Phùng Xuân một lần nữa hóa thành âm thanh lãnh khốc của nam tử: " Đi tìm chết đi!" Bàn tay hư không trảo mạnh, đã hiện ra một cây trường mâu dài hai trượng, mũi mâu hướng ngay tim Đường Liệp hung hăng đâm xuống, mũi mâu với tốc độ cao ma xát, ngọn lửa kiều diễm bắn ra như lửa hoa.

Tình thế gấp gáp, ngọc bích đao trong tay Phỉ Na một phân thành hai, dây xích giữ thân đao, hướng trung tâm trường mâu chém tới.

Tay trái Mộc Phùng Xuân bắn ra, hàng vạn hàng ngàn phiến lá cây đã tạo thành một bức tường ngăn cản đường đi của ngọc bích đao, làm ngọc bích đao khựng lại.

Trường mâu bằng mộc chất dưới sự ám sát toàn lực của Mộc Phùng Xuân, uy lực so với sắt thép càng vô cùng cường đại.

Hai tay của Đường Liệp nắm chặt, bộc phát ra một tiếng hét điên cuồng, năng lượng từ cánh tay phải mênh mông xuất ra, thân trên của hắn bao phủ một tầng vầng sáng màu lam, trong lúc nguy cấp, Đường Liệp đã dùng năng lượng trên thân hình thành một tầng giáp trụ vô hình.

Mũi mâu cháy rực đâm trúng ngay ngực Đường Liệp, phát ra bạch quang chói mắt rực rỡ, nhưng không cách nào đâm vào giáp trụ do năng lượng hình thành mảy may.

Trong đôi mắt đẹp của Mộc Phùng Xuân hiện lên quang mang ngạc nhiên vạn phần, Đường Liệp thừa dịp tốt này, Đồ Long Đao chặt đứt sợi dây mây buộc chặt hai chân của mình. Lộn một vòng vững vàng rơi xuống trên mặt đất, hai tay giơ lên Đồ Long Đao điên cuồng hét một tiếng hướng ngay cổ Mộc Phùng Xuân chém tới, Đường Liệp tức giận Mộc Phùng Xuân đã dùng mị thuật mê hoặc mình, một chiêu này đã đem hết toàn lực.

Mộc Phùng Xuân phát ra một tiếng quát, không làm ra bất luận né tránh gì, Đường Liệp vốn tưởng rằng một kích này sẽ trúng, thế nhưng Đồ Long Đao chém vào thân thể Mộc Phùng Xuân giống như chém vào trong cây cối, chăm chú nhìn lại, Mộc Phùng Xuân đã không biết đi đâu, một đao này chém ngập vào trong thân cây.

Phía sau truyền đến thanh âm lãnh khốc mà khàn khàn của Mộc Phùng Xuân: " Khá lắm xú nam nhân!"

Đường Liệp nhanh chóng chuyển cổ tay, nhưng lại nhìn thấy một chiếc lưới lớn do dây mây và nhánh cây tạo thành đang phô thiên cái địa lao tới hướng mình. Đường Liệp truyền năng lượng vào trong Đồ Long Đao, đao diễm màu lam nhanh chóng thiêu đốt cháy rực, hắn giơ Đồ Long Đảo đảo thành một vòng tròn thật to trên đỉnh đầu, phá vỡ cự võng thành một lỗ lớn, nhưng lập tức hắn phát hiện bên trên lại có thêm một cự võng đang chụp xuống. Lá cây như điên cuồng hướng Đường Liệp ập xuống, cự võng và lá cây rất nhanh hoàn toàn bao phủ Đường Liệp trong đó, từ xa nhìn lại tựa như kết thành một kén tằm thật lớn.

" Đường Liệp!" Phỉ Na trơ mắt nhìn cự võng bao phủ Đường Liệp phía dưới, nàng phá tan lá chắn hình thành từ lá cây, huy động ngọc bích đao hướng Mộc Phùng Xuân chém tới.

Cánh tay ngọc trắng noãn của Mộc Phùng Xuân cầm dây mây, thân thể mềm mại nhẹ nhàng lay động đại thụ phía trước, đứng ngay trên nhánh cây, gương mặt lộ ra tia mỉm cười mị hoặc: " Phỉ Na tướng quân, ngươi cần gì phải vì tên tiểu tử ngu xuẩn này liều mạng? Không bằng ta thu ngươi làm thiếp, cho ngươi hưởng thụ duyên cá nước thân mật thế nào?" Thanh âm của nàng ta giờ phút này lại hóa thành giọng nam nhân đầy dâm tà.

Phỉ Na vừa thẹn vừa giận, thân đao của ngọc bích đao như tia chớp bắn về phía bụng dưới của Mộc Phùng Xuân, Mộc Phùng Xuân u nhiên thở dài một hơi, thanh âm ôn nhu quyến rũ nói: " Cần gì phải vậy?" Hơn mười dây mây hướng ngọc bích đao, dây thừng quấn quanh thân đao cùng một chỗ.

Phỉ Na muốn rút ngọc bích đao ra khỏi dây mây, nhưng tiếc rằng càng kéo càng bị siết chặt. Vô số dây mây màu xanh biếc từ chung quanh rừng cây mở rộng đến, bay múa chung quanh thân thể mềm mại của Phỉ Na. Chân tay Phỉ Na hoàn toàn bị dây trói chặt, trong tiếng kinh hô, thân thể mềm mại bị kéo lên giữa không trung.

Mộc Phùng Xuân phát ra tiếng cười quái dị, thân thể mềm mại lăng không bay tới phía trên Phỉ Na, đùi ngọc hạ xuống đứng trên dây mây hình loa kèn hạ xuống trước mặt Phỉ Na, đôi mắt mị lực nhìn thẳng gương mặt thanh lệ tuyệt luân của Phỉ Na, vậy mà lại toát ra vẻ mặt vô cùng dâm tà, bàn tay giở cằm Phỉ Na lên, dùng giọng nam trầm thấp nói: " Tiểu mỹ nhân, có muốn ta hảo hảo hầu hạ ngươi không?"

Phỉ Na vừa thẹn vừa vội, khổ nỗi tay chân bị dây mây trói chặt, mất đi năng lực phản kháng. Dây mây giống như linh xà thăm dò vào khôi giáp hoàng kim của nàng, xé giáp trụ bên đùi phải xuống, đùi ngọc tuyết trắng của Phỉ Na hoàn toàn bại lộ dưới sắc trời.

" Ngươi này yêu nhân, mau thả ta ra..." Phỉ Na nổi giận, nước mắt tràn mi.

Mộc Phùng Xuân che môi anh đào nhẹ giọng cười nói: " Đợi khi ngươi được vui sướng, chỉ sợ sẽ không nói ta như vậy." Nàng ta đẩy cằm Phỉ Na lên, tấm tắc nói: " Cô gái xinh đẹp như thế, làm sao ta có thể cam tâm bỏ qua?"

Phỉ Na bất lực lớn tiếng bật khóc, đối mặt tuyệt cảnh như thế, nội tâm kiên cường của nàng đã hoàn toàn hỏng mất.

Dây mây và lá cây hình thành kén tằm cách ly hoàn toàn giữa Đường Liệp và thế giới bên ngoài, không khí bên trong kén đã bị Đường Liệp hao hết, nhiệt độ không ngừng lên cao, thân hình của Đường Liệp bởi vì cực độ thiếu dưỡng khí mà phát ra từng trận co quắp, ở trước mắt sống chết, túi da bên hông mờ mờ ảo ảo lộ ra quang mang màu vàng, chính là do viên Long Đản phát ra. Nhiệt độ của Long Đản không ngừng lên cao, đến cuối cùng nóng rực dị thường, bởi vì Long Đản dán sát trong người, cho nên làn da bên hông của Đường Liệp bị phỏng, thật sự là khổ không thể tả.

Nhưng lúc này một cỗ khí lưu mát mẻ tự nhiên từ nơi cánh tay phải bắt đầu di động, dọc theo kinh mạch của hắn đi khắp toàn thân, quanh thân Đường Liệp bịt kín một tầng vầng sáng màu lam, cùng màu vàng do Long Đản phát ra dung hợp cùng một chỗ, trở thành màu xanh biếc quỷ dị.

Trong thoáng chốc nghe được một mùi vị cháy khét, túi da bên hông rốt cuộc không chịu nổi nhiệt độ cao của Long Đản mà bốc cháy lên, Đường Liệp liều mạng giãy dụa, muốn phá tan kén tằm này, nhưng ngọn lửa màu vàng chung quanh Long Đản gặp phải vầng sáng màu lam trên người, nhanh chóng thiêu đốt kén tằm, Đường Liệp âm thầm kêu khổ, coi như xong hết rồi, chỉ sợ bị tươi sống đốt chết bên trong kén tằm lớn này.

Mộc Phùng Xuân bỗng nhiên xoay người lại, một đôi mắt đẹp màu xanh biếc tràn ngập vẻ ngạc nhiên. Kén tằm bao bọc Đường Liệp đang không ngừng nở lớn, thoáng chốc đã mở rộng thể tích gấp ba lần.

Mộc Phùng Xuân phải tạm thời buông bỏ tà niệm với Phỉ Na, tay ngọc nhẹ vẫy, vô số dây mây hỗn loạn hướng kén tằm bay đi.

Kén tằm nở lớn cũng không vì hành động của Mộc Phùng Xuân mà chậm lại, cả kén tằm bắn ra quang mang màu xanh biếc quỷ dị, cuối cùng xác kén cũng không còn cách thừa nhận áp lực cực lớn bên trong, chỉ nghe " Bồng!" một tiếng vang thật lớn, xác kén bị nổ tung thành bốn năm mảnh. Quang mang màu xanh biếc chói mắt xuyên thấu sương mù màu trắng hướng bốn phía chiếu sáng rực rỡ.

Mộc Phùng Xuân vô ý thức nhắm hai mắt lại, lần thứ hai nàng ta mở đôi mắt đẹp, đã nhìn thấy một hán tử trần truồng, hai tay giơ đao, hướng chính mình chém đến, mặc dù khoảng cách chỉ còn chừng mười thước, nhưng đao diễm màu lam đã tựa như sóng lớn phong ba hướng nàng ta lao tới.

Với năng lực của Mộc Phùng Xuân, giờ phút này cũng không khỏi ngầm kinh ngạc, nam tử trần truồng này chính là Đường Liệp không thể nghi ngờ, nhưng ở trong thời gian ngắn vũ lực của hắn tại sao lại đề cao tới mức như vậy?

Trước một đao uy mãnh của Đường Liệp, Mộc Phùng Xuân cũng không thể không lựa chọn lui bước, tay cầm dây mây, mũi chân nhẹ nhàng điểm lên thân cây, lui ra phía sau khoảng cách hơn hai mươi thước.

Hai tay Đường Liệp thình lình chấn động, đao diễm màu lam bao phủ bên ngoài Đồ Long Đao thoát khỏi thân đao hướng Mộc Phùng Xuân lao tới như tia chớp. Mộc Phùng Xuân vốn tưởng rằng đã tránh thoát phạm vi công kích của đao diễm lan tới, nhưng thật không ngờ một đao này của Đường Liệp lại có tác dụng chậm cường đại như thế, muốn tránh né đã không còn kịp rồi. Đao diễm màu lam bổ vào trên thân thể mềm mại của Mộc Phùng Xuân, nàng ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết khàn khàn thê lương, miệng vết thương dấy lên ngọn lửa màu lam, dây mây cùng lá xanh nhanh chóng kết thành một bức tường ngay trước mặt nàng, trở ngại lần công kích thứ hai của Đường Liệp.

" Ta sẽ nhớ kĩ..." Thanh âm của Mộc Phùng Xuân dần dần đi xa, thẳng đến hoàn toàn biến mất trong núi rừng.

Đường Liệp như trút được gánh nặng thở dài một hơi, lúc này mới đi tới dưới người Phỉ Na, dùng một động tác chém thật tiêu sái, chặt đứt dây mây trói buộc tay chân Phỉ Na.

Phỉ Na nhẹ nhàng hạ xuống trên bãi cỏ, đã thấy bộ dáng trần truồng của Đường Liệp, mắc cỡ hấp tấp nghiêng đầu đi, nhẹ giọng quát lên: " Ngươi mau mặc lại quần áo!"

Lúc này Đường Liệp mới ý thức được mình còn đang trần truồng, có chút cười cười xấu hổ, y phục của hắn đã bị đốt thành tro tàn trong kén tằm, làm gì có quần áo để mặc, nhặt lên viên Long Đản rơi xuống chỗ kén tằm, lại phát hiện Long Tinh ở nhiệt độ cao vừa rồi đã hòa tan, bao phủ cả Long Đản.

Đường Liệp sờ sờ nhiệt độ mặt ngoài của Long Đản, cảm giác vẫn có chút như phỏng tay, tự nhủ: " Chỉ sợ đã chín, như vậy là không còn ấp trứng được nữa."

Phỉ Na hái lá cây, bện cho Đường Liệp một chiếc quần ngắn, nghiêng đầu đưa cho hắn.

Đường Liệp cười tủm tỉm nhận chiếc quần ngắn, thầm nghĩ trong lòng: " Không biết Phỉ Na nhìn thấy khí lực cường kiện của mình sẽ có cảm tưởng gì?" Sau khi Đường Liệp mặc quần vào, Phỉ Na mới có vẻ tự nhiên hơn rất nhiều, đôi mắt đẹp lần đầu tiên dám cùng Đường Liệp đối diện trực tiếp, nhẹ giọng nói: " Đi ra ngọn núi này hẳn là có thể đến chợ, có thể mua được quần áo rồi."

Đường Liệp cười nói: " Mặc chiếc quần ngắn này cảm giác rất tốt, mỗi một mảnh lá cây đều bao hàm tình ý của Phỉ Na tướng quân đối với ta."

Phỉ Na hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp, nhẹ giọng nói: " Hình dáng này của ngươi thật xứng với yêu nhân Mộc Phùng Xuân kia."

Nhớ tới hình dáng bất nam bất nữ của Mộc Phùng Xuân, Đường Liệp có chút không rét mà run, đề nghị: " Chúng ta mau nhanh rời đi nơi này, vạn nhất quái vật kia đuổi theo, chỉ sợ sẽ cùng ta liều mạng."

May là Mộc Phùng Xuân không còn xuất hiện, xem ra Đường Liệp toàn lực chém một đao làm nàng ta bị thương không nhẹ.

Lúc đêm xuống hai người đi ra khỏi phiến sâm lâm, trong lòng Phỉ Na còn sợ hãi hướng phía sau nhìn lại, bàn tay kéo tay Đường Liệp, mặc dù nàng từng nhìn thấy Đường Liệp đi theo Ma Đao Khánh Đạt học nghệ, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, sự tiến bộ của Đường Liệp vẫn làm cho nàng không thể tin tưởng. Hắn có thể đánh bại được một trong bảy đại thần quan Mộc Phùng Xuân của Lam Đức đế quốc, thực lực ít ra cũng cùng cấp với Hoàng Kim chiến sĩ.

Đường Liệp chỉ vào một vùng kiến trúc ẩn trong sương chiều phía trước: " Đó là chợ như lời nàng nói hay sao?"

Phỉ Na gật đầu nói: " Nơi đó gọi là Uy Hổ Trấn, là một thị trấn chuộng săn bắn, cũng có một ít chỗ ở trọ, toàn là những thương nhân đến mua bán thú săn."

Đường Liệp cười nói: " Cuối cùng ta có thể cởi bỏ cái quần lá cây này rồi."

Hai người sóng vai đi tới, tới gần Uy Hổ Trấn, con đường trở nên bằng phẳng, mặc dù không rộng lớn lắm, nhưng mặt đường là do đá núi tu chỉnh xây thành, có lẽ đã có thời đại rất lâu, trong khe đá mọc đầy cỏ xanh.

Cổng trấn có một tòa đền thờ bằng đá thật lớn, bên trên viết: " Vân Vụ Đệ Nhất Trấn." Đường Liệp cười nói: " Khẩu khí thật lớn!"

Phỉ Na nhẹ giọng nói: " Trong Vân Vụ Sơn bảy trăm dặm, Uy Hổ Trấn là thị trấn duy nhất, không gọi đệ nhất thì là gì?"

Đường Liệp cười ha ha nói: " Thì ra là thế!"

Tiếng cười không kiêng nể của Đường Liệp khiến cho hai gã thợ săn ở ngay đền thờ chú ý, thân hình hai người cao lớn, tráng hán màu da ngăm đen, nhìn thấy Đường Liệp để trần thân trên chỉ mặc một chiếc quần ngắn bằng lá cây, trong tay lại cầm trường đao. Phỉ Na đi bên cạnh mỹ mạo tuyệt luân, khí chất cao quý, mặc kim giáp, đeo vũ khí, hiển nhiên cũng không phải là người bình thường.

Hai gã thợ săn bước tới giữa đường, ngăn cản đường đi của Đường Liệp và Phỉ Na, tên hán tử râu quai nón thần tình ngạo mạn kiêu căng nói: " Hai vị từ đâu tới đây? Sao chúng ta chưa bao giờ thấy qua?"

Đường Liệp khó chịu nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt cao cao tại thượng của người khác, cười lạnh nói: " Trên đời này người ngươi chưa thấy thì rất nhiều, chẳng lẽ ai cũng phải đi gặp ngươi giải thích hay sao?"

Tên hán tử tên Quan Tam căm tức nhìn Đường Liệp nói: " Người khác ta không xen vào, nhưng người đi vào Uy Hổ Trấn của ta nhất định phải giải thích lai lịch."

Phỉ Nha không muốn nhiều lời, dịu dàng cười nói: " Vị đại ca kia, chúng ta chỉ vừa lúc đi ngang qua, muốn mua một ít đồ dùng trong trấn, rất nhanh sẽ rời đi."

Quan Tam lạnh lùng nói: " Uy Hổ Trấn từ trước tới nay không buôn bán với người xa lạ, các ngươi đi đi!"

Đường Liệp không nén được cơn tức trong lòng, kéo Phỉ Na ra phía sau, đi nhanh hướng tới chỗ Quan Tam, cười lạnh nói: " Đường Liệp ta hôm nay càng muốn đi vào Uy Hổ Trấn dạo một vòng, ngươi có thể làm gì được ta?"

" Đắc tội!" Quan Tam trở tay rút đoản côn sau lưng, thốt nhiên hướng cánh tay phải của Đường Liệp quét tới.

Đường Liệp thấy hắn một lời không hợp lập tức ra tay, trong lòng thật sự là vô cùng giận dữ, không cho tên hỗn đản này một chút giáo huấn, hắn sẽ không hiểu làm sao đãi khách.

Bây giờ Đường Liệp đã không còn như xưa, năng lượng trong nháy mắt tràn ngập ra cánh tay phải, tay phải thẳng nghênh lên, chuẩn xác không lầm nắm được phần đuôi của đoản côn, dùng sức kéo một cái, Quan Tam nhất thời không thể đứng vững, lảo đảo phóng về phía trước.

Đường Liệp nắm chặt tay trái, hung hăng giã vào trên mặt Quan Tam, một quyền này đánh vào giữa mũi Quan Tam, đánh cho hắn máu mũi chảy dài, té ngồi trên mặt đất.

Tên thợ săn còn lại vốn tiến lên muốn vây công Đường Liệp, bị dọa ngơ ngác đứng yên tại chỗ, lặng lẽ đem cây đoản côn trong tay ném xuống đất.

Đường Liệp chậm rãi đi về phía trước một bước, Phỉ Na kéo cánh tay hắn, ôn nhu nói: " Không nên gây chuyện!"

Đường Liệp cười nói: " Ta đâu có gây chuyện, chỉ muốn dạy cho bọn họ một chút đạo đãi khách." Lúc này tâm tình hắn vui sướng tới cực điểm, nguyên lai cảm giác làm kẻ mạnh đánh người lại tốt như vậy, nhớ tới cuộc sống bị người truy giết, quả thật là một trời một đất.

Phía trước đột nhiên vang lên một tiếng cười to sang sảng: " Nhất định có bằng hữu từ phương xa tới! Quan Tam, ngươi lãnh đạm với khách quý, đáng đời chịu bị đòn!" Truyện được copy tại Truyện FULL

Đường Liệp nội tâm kịch chấn, ta kháo! Đây là danh ngôn của Khổng lão phu tử, không nghĩ tới tại dị giới tha hương không ngờ cũng có thể nghe được. Hắn tràn ngập ngạc nhiên hướng phía trước nhìn lại, nhìn thấy một vị lão nhân áo xanh gương mặt còn trẻ nhưng tóc đã bạc trắng mỉm cười hướng bọn họ đi tới, tay phải nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông, tay trái cầm một quyển thẻ tre, hoàn toàn là bộ trang phục Trung Quốc cổ đại thuần túy.

Đường Liệp không thể tin mắt mình, dùng tay dụi con ngươi, lão nhân này không phải chính là Khổng lão phu tử hiển linh đó chứ?

Lão nhân áo xanh chậm rãi đi tới trước mặt Đường Liệp, hai tay ôm quyền áy náy nói: " Hai vị thứ tội, Quan Tam không hiểu lễ tiết, mạo phạm hai vị, lão phu Khổng Lệnh Thùy thay mặt bọn họ hướng hai vị khách quý bồi tội."

Phỉ Na cung kính đáp lễ: " Lão nhân gia, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, bằng hữu của ta làm bị thương vị đại ca kia, nên là chúng ta bồi tội mới đúng." Xoay người nhìn thấy Đường Liệp còn ngây ngốc đứng nơi đó, nghĩ rằng hắn còn đang tức giận Quan Tam, lặng lẽ kéo nhẹ cánh tay Đường Liệp, lúc này Đường Liệp mới từ trong mộng bừng tỉnh, hướng Khổng Lệnh Thùy ôm quyền hành lễ nói: " Lão gia tử thứ tội!"

Khổng Lệnh Thùy vuốt râu cười nói: " Không đánh không quen biết, không đánh không kết giao, mời hai vị vào trong trấn nói chuyện!"

Đường Liệp và Phỉ Na nhờ Khổng Lệnh Thùy dẫn đường đi vào trong Uy Hổ Trấn, Đường Liệp càng đi càng ngạc nhiên, trấn nhỏ này mặc dù không lớn, nhưng phong cách kiến trúc là hình thức của Trung Quốc cổ đại, Khổng Lệnh Thùy này đầy miệng đều là chi, hồ, giả, dã, không biết có quan hệ gì với Khổng lão gia tử?

Đi vào một ngôi nhà ngói xanh tường trắng, sớm có hai gã tiểu đồng tóc trái đào mở cửa lớn, Khổng Lệnh Thùy mời Đường Liệp hai người đi vào, ở trong đại sảnh ngồi xuống, hết thảy chung quanh đều tràn đầy vật trang trí của văn hóa Trung Quốc cổ đại, Đường Liệp mang theo sự tò mò tràn ngập khoanh chân ngồi xuống đối diện Khổng Lệnh Thùy.

Khổng Lệnh Thùy cho người dâng lên hai chén trà xanh, mỉm cười nói: " Mời hai vị dùng trà."

Đường Liệp và Phỉ Na đưa mắt nhìn nhau, mặc dù bề ngoài Khổng Lệnh Thùy thân mật hòa ái, nhưng phải có tâm phòng bị người, hai người đều nâng chén trà nhấp môi, sau đó liền bỏ xuống.

Đường Liệp rốt cuộc nhịn không được sự tò mò trong lòng, chỉ thẻ tre trong tay Khổng Lệnh Thùy nói: " Khổng lão tiên sinh, chẳng biết thẻ tre trong tay ngài ghi chép những gì?"

Khổng Lệnh Thùy cũng toát ra ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, hắn kinh ngạc nói: " Không ngờ ngươi lại biết được đây là thẻ tre?" Trong ý thức của hắn danh xưng thẻ tre cũng không có ai biết.

Khổng Lệnh Thùy đặt thẻ tre lên trước mặt chậm rãi mở ra, bên trên đều là chữ triện khắc, Khổng Lệnh Thùy nhẹ giọng nói: " Đây là Luận Ngữ của Khổng tiên hiền truyền lại, chính là gia huấn của Khổng thị ta."

Toàn thân Đường Liệp kịch chấn, lúc hắn năm tuổi đã đọc thuộc Luận Ngữ toàn văn, đối với quyển sách này hiểu rõ vô cùng.

Khổng Lệnh Thùy từ vẻ mặt biến hóa của Đường Liệp cũng nhìn ra mánh khóe, hỏi dò: " Ngươi đối với sách này rất quen thuộc sao?"

Đường Liệp gật đầu, cất cao giọng nói: " Học nhi thì tập chi, bất diệc thuyết hồ? Bằng hữu tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ, nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ?"( Học thì phải luyện tập, nói không cũng không tốt, có bằng hữu từ xa tới, vui không kể xiết, người không hiểu biết trẻ con không dạy dỗ, làm sao trở thành người quân tử?) Một câu Luận Ngữ vô cùng quen thuộc này, lại làm cho Khổng Lệnh Thùy như bị sét đánh tạc trúng, còn ngẩn tò te ngồi ngây ra, hồi lâu mới nói: " Không có khả năng...không có khả năng!"

Đường Liệp nhìn hai mắt đang kinh hãi khó tin của Khổng Lệnh Thùy, thấp giọng nói: " Nếu Đường Liệp không đoán sai, bản Luận Ngữ trong tay Khổng tiên sinh không hề thuộc về phiến đại lục Cách Lan Đế Á này!"

Ánh mắt Khổng Lệnh Thùy trao đổi với ánh mắt của Đường Liệp trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi như hiểu rõ điều gì, hắn chậm rãi gật đầu nói: " Từ khi tổ tiên của ta đi tới phiến thổ địa này đã có hơn hai ngàn năm rồi."

Trong nội tâm Đường Liệp một trận kích động, có câu nói, đồng hương gặp đồng hương, hai mắt ánh lệ quang, không nghĩ tới tại dị giới đại lục cũng có thể gặp được đồng hương có vận mệnh giống mình.

Hai mắt thâm sâu của Khổng Lệnh Thùy toát ra vẻ mê võng: " Nói thì dài dồng, chúng ta đi tới phiến đại lục này kể từ lúc Tần Vương đốt sách chôn người..."

Nguyên lai bọn họ là bởi vì cùng đường trong thời nhà Tần, mà đã đi tới phiến đại lục thần kì này.

Đường Liệp cảm thán nói: " Ta mặc dù chỉ là mới đến, nhưng chúng ta cũng là đồng hương thật sự!"

Trên mặt Khổng Lệnh Thùy hiện ra vẻ chua xót: " Theo lời của tổ tiên, lúc trước cùng đi đến phiến đại lục này có tám gia tộc, trải qua hơn hai ngàn năm tang thương biến hóa, đến bây giờ tộc nhân của chúng ta chỉ còn lại vẻn vẹn có hai người."

Đường Liệp nao nao, theo lý thuyết lẽ ra nên càng ngày càng nhiều mới đúng, tại sao chỉ còn lại có hai người?

Khổng Lệnh Thùy nói: " Sau khi đi vào trên phiến đại lục này, tổ tiên chúng ta từng có thời kì hưng thịnh phồn vinh, nhưng sau mỗi lần phồn vinh, thì phải gặp một hồi kiếp nạn thật lớn, sau đó nhanh chóng suy sụp đi xuống, nhiều lần như vậy, giờ đây chỉ còn lại có ta và Mặc Cô Uyên hai lão nhân."

Đường Liệp nói: " Còn nhớ có người từng nói qua là dùng đức trị thiên hạ, xem ra các ngươi thủy chung đều tự phong bế chính mình, vẫn chưa chính thức dung nhập vào trong phiến đại lục này."

Khổng Lệnh Thùy chậm rãi lắc đầu nói: " Trên phiến đại lục này đã tràn ngập đấu tranh và rung chuyển, chỉ có cường quyền và vũ lực mới là phương pháp căn bản thống trị Cách Lan Đế Á đại lục, tư tưởng tiên hiền ở chỗ này căn bản không thể phổ biến!"

Đường Liệp gật đầu, tư tưởng nho gia của Khổng Phu Tử tại Cách Lan Đế Á đại lục đích xác là vô dụng.

Khổng Lệnh Thùy buồn bã nói: " Xem ra chúng ta chỉ còn có thể sống quãng đời còn lại trên phiến thổ địa này..."

Đường Liệp từ vận mệnh của hắn nghĩ tới vận mệnh của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy một trận thương tâm.

Phỉ Na từ vẻ mặt của Đường Liệp đã đoán ra tâm sự của hắn, bàn tay lặng lẽ cầm lấy bàn tay của Đường Liệp, như là an ủi hắn.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng cười to sang sảng, một thanh âm lớn tiếng vang lên: " Khổng lão đầu nhi, lại phát ra bực tức cứt chó gì vậy?"

Đường Liệp ngẩng đầu nhìn ra sân, nhìn thấy một lão nhân vóc người khôi ngô đi vào nhà, hắn râu tóc bạc trắng, nhưng cơ thể lại dị thường to lớn, màu da ngăm đen tỏa sáng, dưới trời chiều sáng bóng lộng lẫy như kim loại. Trên đầu vai rộng lớn khiêng một con bạo hổ hình thể cực lớn, hẳn là con mồi hắn mới săn được. Con mãnh hổ ít nhất nặng tới năm trăm cân, lão nhân khiêng trên vai không thấy có chút mệt mỏi nào, tay nắm lấy hai chân sau của mãnh hổ, bỏ con hổ đã chết xuống mặt đất, cười to nói: " Đêm nay có thịt ăn!"

Đường Liệp thầm nghĩ: " Săn bắt động vật quý hiếm được bảo vệ, nếu đang ở xã hội hiện đại, dám chắc là tội lớn!"

Khổng Lệnh Thùy cười nói: " Lão Mặc, lão già khọm người còn có có thể lăn lóc thêm được bao nhiêu ngày, không bằng thành thật cùng ta đánh thêm hai bàn cờ, vượt qua những năm tháng tiêu dao." Nguyên lại vị lão thợ săn đó là Mặc Cô Uyên.

Mặc Cô Uyên cầm chiếc khăn nhúng vào trong thùng nước, lau lên mặt, cất bước đi vào bên trong, nổi giận đùng đùng nói: " Con mẹ nó! Không biết trong Vân Vụ Sơn từ khi nào lại có nhiều Lam Đức võ sĩ như vậy, gặp người liền bắn, lão tử trong cơn giận dữ, đã đập nát đầu hắn!" Hắn cởi mộc côn màu đen đặt qua một bên, lúc này ánh mắt mới dừng lại trên mặt Đường Liệp đánh giá một chút.

Khổng Lệnh Thùy nói: " Lão Mặc, vị tiểu huynh đệ này là từ quê hương của chúng ta mà đến!"

" Đại Tần?" Mặc Cô Uyên tràn ngập vẻ mặt không tin tưởng.

Đường Liệp từ vẻ mặt của hắn cũng nhìn ra Mặc Cô Uyên không tin lời giới thiệu của Khổng Lệnh Thùy, hắn đối với Mặc gia tư tưởng cũng có chút hiểu rõ, mỉm cười nói: " Mặc gia đề xướng: Kiêm tương ái, giao tương lợi!"

Mặc Cô Uyên chấn kinh, thấp giọng hỏi: " Giải thích như thế nào?"

Đường Liệp thản nhiên nói: " Mặc Địch đề xướng: có lực thì phải dùng lực giúp người, có tiền tài thì dùng tài sản phân cho người, có đạo thì phải dùng đạo giáo dục người, cũng như có thức ăn thì phải giúp người đói khát, lạnh thì giúp áo, già lão thì giúp đỡ, gặp người gây rối thì phải trị." Hắn há mồm đã nói ra tên của Mặc Địch, mặc dù có vẻ bất kính, nhưng giải thích kế tiếp làm cho Mặc Cô Uyên kinh hãi khó tin, phải biết rằng đạo lí này ngoại trừ đệ tử Mặc gia, người ngoài không ai biết, mặc dù là Khổng Lệnh Thùy cũng chưa bao giờ cùng hắn tham thảo qua, trong lòng đã bắt đầu tin tưởng thân phận của Đường Liệp.

Đường Liệp thấy hắn vẫn trầm mặc không nói, tưởng hắn vẫn chưa tin, những tri thức về Mặc gia liên tục đổ ra: " Mặc Địch đề xướng: tiết dụng, tiết táng, phi nhạc, phi công(tiết kiệm, tiết kiệm tang chế, không có lễ nhạc, không đổ công sức), phản đối vô độ hoang phí, phản đối dùng lớn hiếp nhỏ, phản đối chiến tranh phi nghĩa ỷ mạnh hiếp yếu..."

Trong lòng Mặc Cô Uyên lúc này làm gì còn nghi ngờ, rồi đột nhiên bộc phát ra một tiếng cười to, chuyển nhìn Khổng Lệnh Thùy nói: " Khổng lão đầu nhi, đi lấy hầu tửu để dành của ngươi ra đây, lão Mặc ta đêm nay muốn đích thân xuống bếp, cho vị đồng hương này của chúng ta, làm tiệc tẩy trần!"

Nhìn thức ăn đầy bàn, Khổng Lệnh Thùy không khỏi cảm thán nói: " Lão Mặc a lão Mặc, nhiều năm rồi không nhìn thấy qua ngươi xuống bếp nữa."

Mặc Cô Uyên cười tủm tỉm cầm vò rượu, đưa tay mở miệng bình: " Có bằng hữu từ phương xa tới, vui không kể xiết? Đối với hai lão nhân chúng ta mà nói, cơ hội như vậy cũng không còn bao nhiêu nữa." Trong ngữ khí toát ra vẻ chua xót nhàn nhạt.

Phỉ Na chủ động rót đầy rượu cho mọi người, Đường Liệp đã thay một bộ áo đi săn bằng da thú, cả người có vẻ tinh thần hơn rất nhiều.

Khổng Lệnh Thùy nói: " Sinh tử vốn không có gì khác nhau..."

Mặc Cô Uyên ngắt lời hắn: " Nhưng cứ phải chết tại dị quốc tha hương, ta không cam lòng!"

Đường Liệp yên lặng thầm nghĩ: " Bọn họ bây giờ có phải là tương lai của ta? Mặc Cô Uyên và Khổng Lệnh Thùy còn có thể làm bạn lẫn nhau, mà ta thì sao? Có phải lúc chết đi chỉ lẻ loi một mình?"

Khổng Lệnh Thùy nói: " Cách Lan Đế Á đại lục không thuộc về chúng ta." Hắn nâng bát rượu nói: " Tới! Chuyện không vui không cần nói ra, chúng ta uống rượu!"

Mặc Cô Uyên và Đường Liệp đồng thời hưởng ứng, ó lẽ bởi vì cùng là thiên nhai lưu lạc, ba người uống rượu thật tận tình, tửu lượng của Khổng Lệnh Thùy yếu nhất, là người say đầu tiên. Phỉ Na bởi vì mấy ngày liền bôn ba mệt nhọc, đã về phòng nghỉ trước. Chỉ còn lại Mặc Cô Uyên và Đường Liệp tiếp tục uống mãi, uống sạch ba vò hầu tửu của Khổng Lệnh Thùy không còn một giọt.

Mặc Cô Uyên cười nói: " Nếu Khổng lão đầu nhi biết chúng ta uống sạch toàn bộ rượu ngon của hắn, không biết sẽ đau lòng cỡ nào!"

Đường Liệp đã thấm men say, cười ha ha nói: " Khổng lão tiên sinh không phải là người nhỏ mọn như vậy!"

Mặc Cô Uyên nhìn Đường Liệp, thấp giọng hỏi: " Đường Liệp, vì sao ngươi lưu lạc tới đây?"

Đường Liệp thở dài, đem kinh nghiệm của mình kể lại cho Mặc Cô Uyên. Mặc Cô Uyên nghe xong Đường Liệp kể lại, trên mặt hiện lên vẻ mất mác khó tả, thấp giọng nói: " Ta còn nghĩ ngươi có thể trở về."

Đường Liệp yên lặng lắc đầu.

Mặc Cô Uyên cảm thán: " Xem ra hai lão già chúng ta cuối cùng đã vô vọng trở về quê hương rồi..."

Lúc này Đường Liệp mới hiểu được vì sao bọn họ lại biểu hiện ra vẻ vui vẻ như thế, nguyên lai bọn họ nghĩ mình có thể mang theo bọn họ rời khỏi phiến đại lục này.

Đường Liệp xóa sang chuyện khác: " Mặc tiền bối, vì sao tổ tiên các vị đi tới phiến đại lục này đã trên hai ngàn năm, nhưng mà bây giờ chỉ còn lại có ngươi và Khổng lão tiên sinh hai người?"

Mặc Cô Uyên thở dài nói: " Từ khi đi vào phiến thổ địa này, đích xác đã trải qua một phen thịnh vượng, lúc ấy không chỉ có Khổng thị và Mặc thị hai tộc, còn có bảy đại gia tộc khác, bảy đại gia tộc chúng ta có sự thông hôn, không liên lạc với bên ngoài, trong lúc thịnh vượng nhất nhân số từng đạt tới hơn bốn ngàn người..."

Trong lòng Đường Liệp ngầm tò mò, chẳng lẽ là bởi vì nội bộ thông hôn, đã hình thành sự thiếu hụt của di truyền học, nến mới làm cho dân cư của chín đại gia tộc nhanh chóng giảm xuống?

Trong đôi mắt thâm thúy của Mặc Cô Uyên hiện lên vẻ thống khổ: " Lòng tham của con người luôn luôn vô cùng vô tận, chín đại gia tộc đều có tín ngưỡng và hoài bão tham vọng của mình, rất nhiều người không cam lòng sống cả đời trong thâm cốc, có một ngày, một gia tộc dẫn đầu đi khỏi địa phương chúng ta ẩn cư, đi ra phiến đại lục này trình bày tư tưởng của hắn, thi triển tham vọng hoài bão của hắn..."

Tâm tình của Mặc Cô Uyên trở nên kích động lên, bát rượu trong tay bị hắn bóp nát thành mảnh nhỏ.

Trong lòng Đường Liệp thầm than, Cách Lan Đế Á đại lục tín ngưỡng và văn hóa độc đặc, những người này cố gắng dùng tư tưởng của mình thay đổi phiến đại lục này chỉ sợ sẽ phải chịu tổn thất nặng nề.

Từng gia tộc nối tiếp đi ra ngoài, nhưng không có kẻ nào có thể chính thức thi triển hoài bão của họ, mang đến chỉ có tử vong và xuống dốc..." Cổ họng hắn nuốt mạnh vài cái, thanh âm trầm thấp nói: " Số lượng tộc nhân bắt đầu nhanh chóng giảm bớt, mà năng lực sinh sản nam tính lại càng ngày càng sa sút, cho tới đời này của chúng ta..." Hắn thở dài thật sâu.

Đường Liệp đã hiểu được, nguyên nhân chính thức xuống dốc của bọn họ là đánh mất năng lực sinh sản, Mặc Cô Uyên và Khổng Lệnh Thùy đã đánh mất năng lực nối dõi tông đường.

Mặc Cô Uyên nói: " Phiến đại lục này mặc dù xinh đẹp, nhưng lại không thuộc về người ngoài như chúng ta!"

Đường Liệp cười khổ nói: " Đáng tiếc ta còn phải tiếp tục giãy dụa ở trên phiến đại lục này!"

Mặc Cô Uyên thấm thía nói: " Đường Liệp, nể tình chúng ta là đồng hương, ta khuyên ngươi một câu, bỏ đi, bỏ đi hết thảy kinh nghiệm của ngươi, tiếp nhận sự thật trước mắt, làm một người bình thường, cưới vợ sinh con, bình an qua nửa đời còn lại."

Đường Liệp lại lắc đầu: " Ta không cam lòng! Ta tin tưởng có một ngày, ta sẽ có cơ hội trở về, ta sẽ không buông tha!"

Mặc Cô Uyên thở dài, ở trong mắt hắn Đường Liệp vẫn còn trẻ, cảm xúc mãnh liệt và nhiệt huyết sẽ từ từ theo thời gian bị xói mòn lạnh đi, đợi khi Đường Liệp chính thức ý thức được điểm này, có lẽ đã đến tuổi như hắn. Mặc Cô Uyên cũng không tiếp tục khuyên bảo Đường Liệp, hắn cùng từng có thời gian trẻ tuổi, hắn cũng có nhiệt huyết và xúc động, sự thật tàn khốc sẽ làm cho Đường Liệp chậm rãi trở nên lý trí và thành thục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK