Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Liệp trầm tư chốc lát thấp giọng hỏi: " Có cách khác để tránh Loạn Thạch Sơn hay không?"

Bồ Thị và Bồ Ni đồng thời lắc lắc đầu.

Đường Liệp bước về phía trước một bước, nắm tay lên lan can thuyền, lớn tiếng nói: " Nếu bọn họ quả thật mai phục trên Loạn Thạch Sơn, chúng ta chỉ còn cách duy nhất là tiêu diệt nguy hiểm đến từ bọn họ."

Bồ Thị lớn tiếng nói: " Ân công nói đúng, chiếm cứ địa hình có lợi tại Loạn Thạch Sơn, chúng ta mới có thể cam đoan đội thuyền không bị tổn thất."

Hoàng hôn hôm sau, thuyền lớn của bọn họ thuận lợi đi đến phía trước Loạn Thạch Sơn, Huyên nhi dựa theo tin tức của loài chim đưa tới, hiểu rõ quả nhiên có rất nhiều Liêu Nha tộc nhân đang mai phục trên gò cao nơi Loạn Thạch Sơn, đang chờ chiến thuyền của bọn họ thông qua, sẽ phát động tập kích đại quy mô.

Huyên nhi tràn ngập ưu lự nói: " Căn cứ tin tức của đàn chim, Liêu Nha tộc nhân ẩn núp phải có đến hơn sáu trăm người, nhân số gấp mười lần chúng ta."

Đường Liệp khinh thường cười nói: " Một đám ô hợp, có gì để lo lắng?" Hắn đã sớm làm ra quyết định, lần này muốn đích thân suất lĩnh thủ hạ võ sĩ lên bờ, đánh tan đám Liêu Nha nhân này.

Bồ Thị và Bồ Ni huynh đệ tiến lên nói: " Ân công, chúng ta nguyện đi đối phó Liêu Nha tộc nhân trước."

Đường Liệp cười ha ha nói: " Được, lần này chẳng những các ngươi muốn đi, ta cũng muốn cùng đi!"

Nhã Dịch An vốn muốn cho Đường Liệp ở lại thủ hộ trên thuyền, nhưng nhìn thấy hình dáng hào hùng của Đường Liệp, cũng không tiện khuyên hắn thay đổi ý niệm trong đầu, đành phải gật đầu nói: " Ta mang theo đám thủy thủ này lưu lại trên thuyền, ngươi mang theo Bồ Ni bọn họ lên đất liền, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất phải đánh tan toàn bộ Liêu Nha tộc nhân trên gò núi."

Vì tránh việc làm kinh động Liêu Nha nhân đang mai phục, Đường Liệp suất lĩnh ba mươi ba bán Tinh Linh nhân tạo thành đội tiên phong rời thuyền xuống địa phương còn cách Loạn Thạch Sơn chừng năm dặm, bơi vào bờ, Huyên nhi kiên trì đòi đi theo bên người Đường Liệp, Đường Liệp không cản được nàng, đành phải đáp ứng cho nàng cùng đi.

Huyên nhi thông hiểu ngôn ngữ của loài chim, trong núi rừng lại có vô số chim muông vô hình trung đã thành một đội trinh sát của bọn họ. Có sự trợ giúp của chúng nó, Đường Liệp có thể rõ ràng hiểu được tình huống trong Hùng Nhĩ sâm lâm, Liêu Nha nhân hẳn nhiên là thiếu sự huấn luyện về chiến thuật, đem hết tất cả lực lượng tập trung trên Loạn Thạch Sơn, cũng không hề bố trí trạm gác cảnh giới tại vùng ven sông. nguồn TruyenFull.vn

Ba mươi ba bán Tinh Linh nhân dũng sĩ đi theo phía sau Đường Liệp, trật tự tiến lên, từ ánh mắt bọn họ đã nhìn ra sự chờ mong đối với trận đánh này, Đường Liệp có thể nghĩ ra, những bán Tinh Linh nhân này sở dĩ cùng chung kẻ địch với mình cũng không chỉ đơn giản vì hắn đã cứu Bồ Thị, có lẽ là họ và Liêu Nha nhân còn cừu hận nào khác.

Một con vẹt màu sắc rực rỡ từ không trung ưu nhã lướt tới trước mặt Huyên nhi, nó bám vào sát tai nàng nhẹ giọng kêu to, Huyên nhi gật đầu, đợi cho con vẹt bay đi, hướng Đường Liệp nói: " Phía trước một dặm nơi cây đại thụ có một trạm gác, chúng ta tốt nhất đi vòng qua hướng nam."

Đường Liệp gật đầu lập tức hạ mệnh lệnh, hai mươi phút sau, rốt cuộc đi đến phía sau Loạn Thạch Sơn, sau khi kiểm kê nhân số, đã chia đội ngũ làm hai, một do Bồ Thị huynh đệ chỉ huy từ phía trái gò núi tiến tới, một đội do Đường Liệp suất lĩnh từ phía nham thạch bên phải theo con đường nhỏ đánh úp vào. Hai đội ngũ bảo trì khoảng cách năm mươi thước, để tiếp ứng lẫn nhau.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của bọn họ Nhã Dịch An suất lĩnh đoàn thủy thủ điều khiển thuyền lớn đi tới nơi sơn khẩu của Loạn Thạch Sơn, ở nơi đó dừng thuyền lại, Nhã Dịch An để cho thủ hạ châm đèn dầu, để hấp dẫn lực chú ý của Liêu Nha tộc.

Liêu Nha tộc nhân mai phục trên gò đất cao trong rừng đã thấy thuyền buồm đi tới sơn khẩu đột nhiên dừng lại, cả đám không khỏi thấp thỏm nóng nảy, nếu thuyền buồm không tiến vào phạm vi công kích hữu hiệu, cây lăn và cự thạch trong tay bọn họ sẽ không có cơ hội thi triển.

Công phu diễn trò của Nhã Dịch An đúng là tuyệt đối nhất lưu, hắn cho thủy thủ bỏ neo nơi giữa sông, bày ra một tiệc rượu ngay ở đầu thuyền, vừa uống rượu vừa nghe nữ nô Quyết Di xương lên điệu hát dân gian, nhàn nhã hấp dẫn lực chú ý của Liêu Nha nhân trên gò đất cao.

Nghe đến chỗ thích thú, Nhã Dịch An ôm nữ nô Quyết Di vào lòng, đặt nàng ngồi lên hai đầu gối mình, bàn tay không hề cố kị thăm dò vào trong vạt áo của nàng, nữ nô Quyết Di phát ra một tiếng cười yêu kiều tao mị tận xương cốt, tiếng cười theo gió đêm lan ra xa xa.

Phía trên gò đất cả đám Liêu Nha nhân nhìn thấy con mắt xám ngắt, không biết là tên nào càu nhàu một tiếng, thủ lĩnh Liêu Nha tộc phẫn nộ xoay người lại, phía sau có một Liêu Nha nhân nhỏ con hấp tấp che miệng lại, thấp giọng nói: " Con quỷ nhỏ này da thịt tròn trịa, làm cho ta muốn điên lên."

Thủ lĩnh xem thường cười nói: " Ngươi thật không biết thưởng thức, đàn bà có vị son phấn quá nặng, da thịt ăn không ngon, có lẽ nam tử kia da thịt rắn chắc, ăn có lẽ rất ngon!"

Một đám Liêu Nha nhân hùa nhau phụ họa, mĩ vị ở trước mắt, nhưng lại chậm chạp không tiến vào tròng, bọn họ chỉ đành dùng loại phương pháp này làm đỡ thèm, thậm chí còn có tên bắt đầu nói nên dùng luộc hay dùng cách nướng ăn mới ngon.

Huyên nhi lặng yên phát ra mệnh lệnh, từ trong núi rừng đột nhiên bay ra vô số loài chim phô thiên cái địa hướng Liêu Nha nhân bay tới, Liêu Nha nhan không nghĩ tới đột nhiên phát sinh loại biến hóa này, cả đám hấp tấp dùng tay bảo vệ gương mặt, để tránh cho đàn chim mổ bị thương mắt của mình. Dưới sự yểm hộ của đàn chim, Đường Liệp và ba mươi ba bán Tinh Linh dũng sĩ cơ hồ đồng thời xông lên gò đất, bọn họ giống như thần binh thiên tướng xuất hiện, làm cho đám Liêu Nha nhân lập tức lâm vào trong hỗn loạn.

Với ba mươi lăm người đối mặt với hơn sáu trăm Liêu Nha nhân cường tráng, phải trong thời gian ngắn đánh tan ý chí chiến đấu của bọn họ, Đường Liệp biết rõ đối phó với đám người man rợ khát máu này tuyệt không thể lưu tình, đao khí lạnh thấu xương của Đồ Long Đao tỏa ra trong phạm vi mấy thước, nơi nào ánh đao đi qua, thì đầu lâu của Liêu Nha nhân liền bị chém đứt khỏi cổ, máu tươi phun ra như suối, mùi máu thê lương tàn khốc tỏa khắp trong bóng đêm.

Máu tươi càng kích thích thêm bản tính hung tàn của Liêu Nha nhân, cũng làm tăng thêm ý chí chiến đấu cường đại của bán Tinh Linh nhân, Bồ Thị giận dữ hét: " Các huynh đệ phải cho đám Liêu Nha nhân hèn hạ này đền lại nợ máu cho chúng ta!" Lời của hắn làm cho đám bán Tinh Linh nhân tâm tình sục sôi, nhiệt huyết của bọn họ sôi trào lên, theo Bồ Thị rống lên giận dữ.

Bồ Ni xung phong lao về phía trước, trường mâu trong tay hắn hung hăng đâm vào trong cơ thể một gã Liêu Nha nhân, lực đánh cường đại xuyên thủng ngực bụng của đối thủ, sau đó một cước đá bay thi thể trước mặt.

Bồ Thị tay cầm khảm đao giống như thái rau quét sạch địch nhân chung quanh, một cây búa đá rất nặng bỗng nhiên từ một bên chém ra, chạm vào khảm đao trong tay Bồ Thị, lực lượng thật lớn chấn đến cổ tay Bồ Thị tê dại, hắn có chút giật mình, người có khả năng so khí lực với hắn thì rất hiếm thấy, mặc dù hắn trọng thương mới khỏi, sức lực cũng chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng thực lực của đối thủ cũng làm cho hắn không thể đánh giá thấp.

Tay cầm búa đá chính là thủ lĩnh Liêu Nha tộc, hắn mở to miệng như máu, lộ ra hai răng nanh, gương mặt nhìn càng thêm dữ tợn.

Lòng hiếu thắng của Bồ Thị bị kích khởi, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, khảm đao trong tay lại hướng đối phương đánh tới, tên thủ lĩnh Liêu Nha tộc cũng chém ra một búa, hai người cứng đối cứng liều mạng so nhau bảy chiêu, Bồ Thị cảm thấy miệng vết thương cũ ẩn ẩn đau nhức, hiển nhiên bởi vì dùng sức quá mạnh mà miệng vết thương lại nứt ra, đối thủ đã bị thần lực kinh nhân của Bồ Thị làm hoảng sợ, trong ánh mắt toát ra vẻ kính sợ, tay phải cầm búa đá vì quá lực đã run rẩy lên, búa đá cũng đã văng mất ra ngoài.

Bồ Thị ngưng tụ lực lượng chuẩn bị lần thứ hai công kích, tên thủ lĩnh Liêu Nha tộc đột nhiên lui về phía sau, hô quát sáu gã Liêu Nha nhân vây tới Bồ Thị, còn bản thân hắn nhân cơ hội muốn thoát thân.

Bồ Thị làm sao cho hắn cơ hội bỏ chạy, một đường đao uy mãnh chém tới, đã chém đứt tên Liêu Nha nhân làm thành hai nửa, bước nhanh về phía trước, tay trái đoạt lấy thạch mâu của đối thủ, hướng ngay hậu tâm của tên thủ lĩnh Liêu Nha tộc đâm tới, tên Liêu Nha thủ lĩnh giật búa đá ngăn trở, nhưng không cách nào làm tan mất lực lượng trên thân mâu truyền tới, thân thể không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, sau đầu tiếng gió rít lên, xoay người lại, loan đao trong tay trái Bồ Ni đã cắm sâu vào trong cổ của hắn.

Tên thủ lĩnh Liêu Nha tộc không thể tin che lấy cổ họng của mình, máu tươi từ kẽ tay hắn phun ra, nương theo một tiếng tê rống thê thảm, đầu lâu của hắn đã rời khỏi cổ.

Bán Tinh Linh tộc nhân mặc dù nhân số không nhiều lắm, nhưng lại phối hợp ăn ý, bên này vừa mới gặp phải nguy cơ, liền có đồng bạn kịp thời cứu viện.

Trong mọi người, lực sát thương của Đường Liệp là cường đại nhất, đây không chỉ ỷ lại vào Đồ Long Đao, mà vũ lực của hắn tại thời gian dài ma luyện đã bay vọt lên, máu tươi bay tung tóe chung quanh hắn như mưa, tính mạng của đám Liêu Nha nhân chung quanh hắn không ngừng mất đi, trước cảnh sống chết trước mắt, Đường Liệp cũng quên đi sự thương hại đối với sinh mạng, không phải ngươi chết là ta vong, đây mới là chuẩn tắc duy nhất trên chiến trường.

Lực sát thương cường hãn của đám người Đường Liệp làm cho Liêu Nha nhân hoàn toàn lâm vào hỗn loạn, đã có người bắt đầu hướng vào rừng cây chạy trốn, cho dù ai có ngu muội tới mấy cũng phải hiểu được sự đáng quý của tính mạng, bọn họ không muốn nhận lấy cái chết.

Bán Tinh Linh tộc dũng sĩ không hề có lòng thương hại đối với Liêu Nha nhân bị thương ngã xuống, bọn họ cực kì tàn nhẫn chém đứt đầu lâu của Liêu Nha nhân đang hấp hối, kết liễu hoàn toàn tính mạng của bọn họ. Huyên nhi không đành lòng nhìn thấy tình cảnh tàn nhẫn này, đôi mắt đẹp hướng lên vầng trăng sáng trên bầu trời.

Trải qua sự kiểm kê đơn giản, trong cuộc chiến vừa rồi bọn họ giết chết gần hai trăm Liêu Nha nhân, bán Tinh Linh nhân cũng có ba người hy sinh, mặc dù lấy được thắng lợi, nhưng dẫu sao bọn họ cũng phải trả giá bằng tính mạng.

Bồ Nhi rốt cuộc đã lấy được răng nanh của Liêu Nha nhân hoàn thành chuỗi dây đeo cổ, kiêu hãnh đeo lên, huy trường mâu trong tay kích động thét to một tiếng.

Bán Tinh Linh nhân nhìn thi thể đầy mặt đất, trên mặt đều tràn đầy vẻ bi thương và kích động.

Bồ Thị thấp giọng nói với Đường Liệp: " Liêu Nha nhân từng thừa dịp chúng ta ra ngoài đi săn, đã huyết tẩy doanh địa của chúng ta, giết chết những người già và trẻ em…" Trong hai mắt màu lục đen thiêu đốt lên cừu hận khó thể ngăn chặn.

Đường Liệp yên lặng gật đầu, mầm móng cừu hận một khi gieo xuống, rất nhanh sẽ nảy mầm, cuộc chiến đấu hôm nay xảy ra, giữa Liêu Nha tộc và bán Tinh Linh tộc sẽ càng như lửa với nước, cừu hận vĩnh viễn không thể hóa giải.

Đôi mắt đẹp màu lam của Huyên nhi nhộn nhạo nước mắt thương hại, nàng nhìn thấy một gã Liêu Nha nhân vẫn còn chưa hoàn toàn tắt thở, ánh mắt nhìn mình như cầu cứu.

Bồ Thị đi nhanh tới, chân phải hung hăng đạp lên xương cổ của Liêu Nha nhân, ca ba một tiếng giòn vang, tên Liêu Nha nhân tức khắc tắt thở.

Huyên nhi nghiêng đầu đi, hai giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, nàng không tự chủ được nhớ tới sự thù hận giữa Dực tộc và Đạo tộc, trường hợp này nàng vô cùng hiểu rõ.

Đường Liệp vỗ nhẹ đầu vai của nàng: " Huyên nhi, muội đi thông tri Nhã Dịch An, thuyền buồm có thể thông qua!"

Huyên nhi gật đầu, đi lên gò đất mở ra hai cánh trắng tuyết, xoay tròn trên không trung thật mạn diệu, hướng vị trí thuyền buồm bay đi.

Bồ Thị chỉ hướng phía tây của Loạn Thạch Sơn nói: " Chúng ta có thể lên thuyền từ nơi này!"

Đường Liệp gật đầu, mệnh lệnh tất cả bán Tinh Linh nhân thu thập xong trang bị, đợi thuyền buồm chạy tới sau Loạn Thạch Sơn, nhanh chóng chạy xuống khu rừng phía tây đi xuống.

Lúc sắp tới gần bờ sông, đột nhiên nghe được từ trong rừng vang lên tiếng rên rỉ yếu ớt, Đường Liệp ra dấu, mọi người phía sau liền dừng chân lại.

Bồ Thị và Bồ Ni tay cầm vũ khí đi theo hướng thanh âm cẩn thận đi vào, không bao lâu cõng từ trong rừng ra một lão nhân cả người đầy máu. Lão nhân kia nằm úp sấp trên người Bồ Ni, cánh tay trái đã mất đi, thân thể bởi vì đau đớn mà không ngừng run rẩy. Bồ Thị thấp giọng nói với Đường Liệp: " Người của Tuyết Mang quốc, xem ra là tu binh của Liêu Nha tộc, cánh tay trái đã bị ăn tươi."

Đường Liệp nhịn không được nhíu mày, Liêu Nha tộc độc ác ăn thịt người đích xác làm cho người ta căm hận.

Liêu Nha tộc nhân hiển nhiên bị cuộc chiến đấu tanh máu vừa rồi làm hoảng sợ, không còn dám tiếp tục theo dõi, đám người Đường Liệp mang theo lão nhân Tuyết Mang quốc đi lên thuyền buồm.

Nhã Dịch An cao hứng đón chào, hét lớn: " Ta đã biết đám man rợ kia sẽ thất bại thảm hại, ha ha!"

Tâm tình của Đường Liệp cũng không vì hắn mà cao hứng, tỏ ý cho Bồ Ni đặt lão nhân Tuyết Mang quốc xuống, trợ giúp lão nhân kia rửa sạch miệng vết thương nơi cánh tay trái, lại dùng lụa trắng sạch sẽ băng bó cho hắn.

Lão nhân từ từ thanh tỉnh lại, tay phải của hắn đột nhiên chụp lấy cánh tay Đường Liệp, lắc mạnh nói: " Cứu con gái của ta…cứu con gái của ta…"

Đường Liệp nao nao, không ngờ lão nhân này còn người thân rơi vào trong tay Liêu Nha tộc sao?

Huyên nhi ôn nhu an ủi: " Lão nhân gia, ngài chậm rãi nói, chủ nhân nhất định sẽ trợ giúp ngươi."

Lão nhân kia lau nước mắt trên mặt, ổn định tâm tình một chút rồi thở dài: " Ta gọi là Lộ Bỉ Lợi, sống ở bờ bên kia, có một con gái tên là Lâm Tái, hai cha con vẫn sông nương tựa lẫn nhau, nhưng ba ngày trước có một đội tàu đột nhiên tập kích bộ lạc của chúng ta, bắt đi rất nhiều tộc nhân, trong đó có cả con gái của ta…" Nói đến đây Lộ Bỉ Lợi bật khóc thành tiếng.

Huyên nhi đưa một chiếc khăn cho Lộ Bỉ Lợi, lại bưng tới một chén trà nóng giúp tâm tình của hắn ổn định lại.

Lộ Bỉ Lợi bi thương nói: " Ta và hai tộc nhân ngồi thuyền nhỏ đuổi theo tung tích của bọn họ, nhưng không nghĩ tới trên đường bị Liêu Nhân nhân ngăn chặn, hai tộc nhân đã bị bọn chúng ăn tươi, cánh tay trái của ta cũng…" Nhớ tới kinh nghiệm xương máu, Lộ Bỉ Lợi rốt cuộc không nói được nữa.

Đường Liệp thở dài, đứng dậy.

Nhã Dịch An tràn ngập đồng tình nói: " Nếu ta không có đoán sai, đội tàu nọ nhất định là đám buôn lậu buôn bán nô lệ, con gái của ngươi hẳn là bị đưa tới bên trong lãnh thổ Lam Đức đế quốc."

Lộ Bỉ Lợi nhớ tới con gái chẳng biết tung tích, bật khóc rống lên.

Huyên nhi lặng lẽ kéo Đường Liệp, nhẹ giọng nói: " Chủ nhân, vị lão nhân gia này đáng thương như thế, không bằng chúng ta mang theo hắn cùng đi tới Phiêu Hương Thành, trên đường thuận tiện giúp hắn nghe ngóng tin tức của con gái, có lẽ có thể gặp được."

Đường Liệp nhìn bộ dáng thê thảm của Lộ Bỉ Lợi, chậm rãi gật gật đầu.

Được Đường Liệp trị liệu và Huyên nhi an ủi, thương thế Lộ Bỉ Lợi càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp, vì cảm tạ ân cứu mạng của Đường Liệp, hắn chủ động đến phòng bếp giúp việc bếp núc, không nghĩ tới Lộ Bỉ Lợi lại là một cao thủ nấu nướng, từ sau khi hắn tới phòng bếp, trù sư vốn phụ trách ăn uống lập tức phát hiện sự chênh lệch của chính mình, thành thật nhường lại cho hắn làm việc mà ở một bên phụ giúp.

Năm ngày sau, cuối cùng đã đến tận thượng nguồn Vô Chung Hà chính là Sa Hồ, Sa Hồ có vị trí địa lí không phân biệt được với Sa Tử Thành, Sa Tử Thành vờn quanh Sa Hồ như một ốc đảo.

Tinh không vạn lí, vầng mặt trời đỏ ối trút ánh nắng xuống trên boong tàu, mặc dù không ngừng có gió từ mặt hồ thổi tới, nhưng trong gió phảng phất sự ẩm ướt cùng oi bức, làm cho người ta có cảm giác dị thường khó chịu.

Đường Liệp cởi bỏ áo, để trần thân trên nằm dài trên boong tàu, da thịt màu đồng cổ tận tình tiếp nhận ánh nắng mặt trời tắm rửa, Nhã Dịch An phe phẩy quạt tò mò đi tới bên người Đường Liệp, nhìn thấy thân thể Đường Liệp phơi nắng đến làn da tỏa sáng, nhịn không được cười nói: " Mặt trời chói chang như vậy, ngươi lại ngu ngốc nằm ở đây phơi nắng làm gì chứ?"

Đường Liệp cười ngồi dậy: " Cái này gọi là tắm nắng! Có nghĩ là thử một chút?"

Nhã Dịch An lắc đầu liên tục, cầm khăn mặt bên cạnh đưa cho Đường Liệp.

Đường Liệp rửa ráy một chút, lau đi mồ hôi trên mặt và thân thể, một loại cảm giác mát mẻ chợt dâng lên.

Đưa mắt nhìn ra phía trước, lại thấy trên một mảnh cát mênh mông màu trắng, ẩn ước như có bóng xanh lay động, nghĩ ra đã đến Sa Tử Thành.

Nhã Dịch An nói: " Nơi này đã là địa giới của Lam Đức đế quốc, Sa Tử Thành mặc dù là biên thùy, dân phong dũng mãnh, nhưng vẫn còn có chút trật tự, đi ra khỏi Sa Tử Thành là Xích Lỗ Đông sa mạc mênh mông, hung hiểm chính thức cũng từ nơi đó bắt đầu."

Đường Liệp cười nói: " Chúng ta dù sao cũng không vội mà đi nhanh, ở Sa Tử Thành nghỉ ngơi thêm hai ngày, làm tốt chuẩn bị sung túc rồi lại xuất phát."

Nhã Dịch An chính là có ý đó, cười tủm tỉm nói: " Sa Tử Thành có một địa phương nổi danh nhất…" Hắn kề sát tai Đường Liệp nhỏ giọng nói: " Hồ ly oa(ổ hồ ly), bên trong mỗi nàng tao mị tận xương, có muốn đi hưởng thụ một chút không?"

Đường Liệp ha hả cười to, nhưng không làm ra vẻ gì, vừa mới trải qua chuyện của Huyền Ba và Phỉ Na, bây giờ hắn cũng không có tâm tình đi vào những nơi phong nguyệt.

Thuyền buồm chậm rãi cập bờ, Nhã Dịch An mang theo hai gõ võ sĩ rời thuyền đi thuê xe ngựa, dùng tải hàng hóa trên thuyền. Đường Liệp gọi Bồ Thị Bồ Ni huynh đệ tới, để cho Huyên nhi lấy ra một túi kim tệ, đưa cho Bồ Thị nói: " Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tan, ta đã đáp ứng cho các ngươi tự do, hôm nay là cuộc sống mới, cầm kim tệ này trở về nhà các ngươi đi."

Bồ Thị nao nao, cùng Bồ Ni liếc mắt nhìn nhau, hai người đột nhiên cùng quỳ xuống trước mặt Đường Liệp, Đường Liệp kinh hoảng dìu cánh tay bọn họ lên nói: " Làm cái gì vậy? Có chuyện gì thì cứ nói với ta!"

Bồ Thị lớn tiếng nói: " Ân công, từ sau khi ngài cứu tính mạng của ta, huynh đệ chúng ta đã quyết giao mạng này cho ngài, ngày sau nguyện đi theo bên cạnh, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng tuyệt không nửa câu oán hận."

Bồ Ni gật đầu nói: " Ân công, nhà của chúng ta đã sớm không còn nữa, huyết thống của chúng ta tại phiến thổ địa này luôn luôn bị người khác kì thị, chỉ có ngài mới đưa chúng ta thành người ngang hàng đối đãi, để cho chúng ta đi theo ngài đi!"

Huyết thống của Tinh Linh nhân cũng có phân tôn ti, bọn họ lại là một chi địa vị hạ tiện nhất trong Tinh Linh nhân, là hỗn huyết của Tinh Linh nhân và Thú nhân, là do sau khi Tinh Linh nữ nhân bị bắt thành tù binh của Thú nhân rồi bị cưỡng hiếp sinh ra, nên bị chủng tộc khác kì thị.

Trải qua trận chiến với Liêu Nha nhân, Đường Liệp đã thập phần hâm mộ đối với Bồ Thị huynh đệ, bây giờ nhìn thấy bọn họ thành tâm đi theo mình, trong lòng vui mừng dị thường, gật đầu nói: " Được, nếu các ngươi nguyện ý đi theo ta, thì cùng ta đi Phiêu Hương Thành đi!"

Bồ Thị và Bồ Ni huynh đệ trên mặt đều hiện lên vẻ vui mừng, lại nghe Đường Liệp nói: " Nhưng sau này các ngươi không nên gọi ta là ân công, chúng ta làm bằng hữu là được!"

Bồ Thị tính tình sáng sủa, lắc đầu nói: " Nếu ân công không thích xưng hô như thế, chúng ta sẽ như Huyên nhi cô nương gọi ngài là chủ nhân!"

Đường Liệp không tránh được gật đầu.

Chỉ cần có kim tệ, rất nhiều chuyện đều trở nên dễ dàng rất nhiều, dùng tài phú của Mã Hành Không, Nhã Dịch An có chút hào phóng mướn được hai mươi cỗ xe bò, sau khi dời hàng hóa từ dưới thuyền lên, đi tới Khảm Nhi Tỉnh lữ điếm trong Sa Tử Thành ở lại. Hàng hóa của Mã Hành Không có da cừu, da điêu, dược liệu, hoa quả khô các loại, thương phẩm quý báu, nếu bình an chuyển đến Phiêu Hương Thành, sẽ thu hoạch được lợi nhuận kếch xù.

Lộ Bỉ Lợi thừa dịp nghỉ ngơi bắt đầu từ cảng khẩu khổ tâm tìm tòi hành tung của con gái, Đường Liệp lo lắng hắn gặp nguy hiểm, cho huynh đệ Bồ Ni đi cùng hắn.

Nước tại Sa Tử Thành mặc dù trong suốt, nhưng uống vào miệng cũng làm người ta khó chịu muốn ói, Đường Liệp vừa uống vào thì phun ra ngụm nước trà: " Nước này cũng quá khó uống!"

Huyên nhi cười nói: " Muội vừa mới hỏi qua, bọn họ đều bỏ đường phèn vào trong nước, có thể hóa giải được vị khó chịu trong đó."

Đường Liệp lắc đầu ngồi xuống chiếc bàn vuông cũ nát, mở bản đồ mới mua trong thành ra, từ Sa Tử Thành đi tới Phiêu Hương Thành phải đi qua sa mạc Xích Lỗ Đông, từ dấu hiệu khoảng cách trên bản đồ mà xem, ít nhất phải có năm trăm dặm sa mạc rộng như biển, cho dù bọn họ chuẩn bị sung túc, với tốc độ nhanh nhất mà đi thì cũng mất mười ngày thời gian.

Đường Liệp cảm thán nói: " Thật hâm mộ muội có một đôi cánh, chỉ cần bay một ngày là có thể bay qua phiến sa mạc nóng như biển lửa này rồi."

Tiểu bạch long chẳng biết khi nào đã bò lên bàn, mấy ngày nay nó trưởng thành rất nhiều, chiều cao đã có ba mươi cm, bây giờ thoạt nhìn có chút giống một con tiểu tích dịch màu trắng, kì quái chính là, trên người nó vẫn chưa sinh ra lân phiến, điều này làm cho người ta rất khó tin tưởng nó là một con rồng.

Huyên nhi và tiểu bạch long đã rất quen thuộc, vuốt ve đầu của nó đột nhiên vui vẻ kêu lên: " Nó muốn mọc sừng rồi."

Đường Liệp cúi nhìn hai điểm nhỏ màu vàng trên đầu tiểu bạch long, đưa tay sờ nhẹ quả nhiên thấy nhô ra rất nhiều, mỉm cười nói: " Cuối cùng cũng có hương vị của một con rồng."

Đến giữa trưa Nhã Dịch An mới trở về, cùng đi với hắn còn có một vị hướng đạo, muốn thuận lợi đi qua đại sa mạc Xích Lỗ Đông nhất định phải có một vị hướng đạo có kinh nghiệm phong phú dẫn đường.

Nhã Dịch An có chút đắc ý nói: " Ta ở chợ mua được năm mươi con bạch đà( lạc đà trắng), bạch đà ở Sa Tử Thành cơ hồ bị ta mua hết về đây."

Đường Liệp nhìn bộ dáng như kẻ nhà giàu mới nổi của Nhã Dịch An, nhịn không được nói: " Cẩn thận, đừng quá độ rêu rao, đem cường đạo gần đây toàn bộ đưa tới."

Nhã Dịch An nghe hắn nhắc nhở, dáng vẻ bệ vệ tức khắc mất đi rất nhiều, thấp giọng nói: " Nhưng hàng hóa của chúng ta rất nhiều, nếu như không có bạch đà rất khó vận chuyển được toàn bộ."

Với ý tứ của Đường Liệp muốn đem hàng hóa trên thuyền bán phá giá ngay tại chỗ, dễ dàng đi tới Phiêu Hương Thành, nhưng Nhã Dịch An kiên trì mang hàng hóa tới Phiêu Hương Thành kiếm thêm lợi nhuận khả quan, Đường Liệp cũng không đành lòng bỏ qua nhiệt tình của hắn.

Sau khi làm xong chuẩn bị, vào ánh bình minh ngày hôm sau, khi sắc trời còn chưa hoàn toàn sáng, nhóm người của Đường Liệp hơn bốn mươi người dưới sự chỉ dẫn của hướng đạo tên Đô Trạch chậm rãi hướng vào đại sa mạc Xích Lỗ Đông bắt đầu tiến phát.

Không khí sáng sớm của đại sa mạc thật mát mẻ, bọn họ vẫn còn chưa đi ra khỏi phạm vi của Sa Tử Thành, phía sau Sa Hồ thỉnh thoảng thổi tới một cơn gió, Nhã Dịch An và nữ nô Quyết Di song song đi sau cùng đội ngũ, nhìn đà đội vác đầy hàng hóa, dường như thấy được một đống kim tiền đang ngoắc mình, Nhã Dịch An tâm tình sung sướng gân cổ hát vang một điệu hát dân gian.

Đô Trạch cưỡi bạch đà tiến đến gần Đường Liệp, hắn nhìn đường chân trời xa xa hiện lên một luồng kim quang, nói: " Không bao lâu, sa mạc sẽ trở thành biển lửa cực nóng, tốc độ chúng ta tiến lên không thể quá nhanh, để tránh việc tiêu hao nước trong cơ thể."

Đường Liệp từng lữ hành qua sa mạc Sahara, đối với sự biến hóa thời tiết của sa mạc cũng từng hiểu rõ, một khi mặt trời đến, ánh mặt trời sẽ chiếu xuống chói chang trên phiến sa mạc này, nhiệt độ sẽ nhanh chóng tăng lên.

Đầu lưỡi đỏ tươi của Tuyết Vực Thánh Chuế thè ra bên ngoài, đây là lần đầu tiên nó tới sa mạc, vui vẻ chạy quanh đà đội, rất nhanh dưới nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, nó bại trận, thành thật bò lên trên một con bạch đà không vác hàng hóa, mơ mơ màng màng ngủ đi.

Lặn lội trong sa mạc Xích Lỗ Đông suốt hai ngày đêm, mọi người bắt đầu cảm nhận được khí hậu của sa mạc biến đổi vô thường, cảm giác mới mẻ kích thích ban đầu đã hoàn toàn tiêu ma hầu như không còn, trong lòng mỗi người đều chờ mong sớm ngày rời khỏi sa mạc ác liệt này.

Tinh lực của Đô Trạch vẫn tràn đầy, hắn hiểu rõ từng chút một của phiến sa mạc, tuyển được một nhánh cây Tiên Nhân Chưởng sống thành quần, Đô Trạch rút loan đao bên hông, chặt đứt rễ cây tròn trịa của Tiên Nhân Chưởng, nhanh chóng đâm lủng mặt ngoài, cắt thành khối nhỏ, bỏ vào miệng ăn thật thích ý.

Đường Liệp uống nước xong, đi đến bên người Đô Trạch, thấp giọng nói: " Chúng ta còn bao nhiêu ngày có thể đi ra khỏi phiến sa mạc này?" Bởi vì khô khốc, thanh âm của Đường Liệp có chút khàn khàn.

Đô Trạch nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng noãn chỉnh tề, hắn cắm loan đao vào trong vỏ: " Bảy ngày, nhưng chúng ta đã tiến vào phạm vi thế lực của Sa Hoàng Lý Tạp Độ, từ đêm nay lực lượng cảnh giới phải tăng mạnh thêm nữa."

Nhã Dịch An chẳng biết đi tới khi nào, nghe được tên của Sa Hoàng Lý Tạp Độ, hắn có vẻ kinh hoảng: " Thủ hạ của Sa Hoàng có hơn một ngàn tên sa đạo, bọn họ có thể tự nhiên qua lại trong sa mạc, lợi dụng hoàn cảnh đặc thù phát động truy kích với khách thương lui tới, lần trước còn thiếu chút nữa ta chết trong tay bọn họ."

Đô Trạch nói: " Nhã lão bản nói chính là Tù Sa thuật, bọn sa đạo này ở trong sa mạc cũng giống như ngư nhân trong nước, cách hít thở và Tù Sa thuật của bọn họ có thể giúp bọn họ tới lui bên dưới sa mạc thật tự do."

Đường Liệp hít vào một hơi lãnh khí, nếu mặt đối mặt đao thật thương thật mà chiến đấu, hắn và thủ hạ bán Tinh Linh nhân sẽ không sợ hãi, nhưng nếu sa đạo chọn dùng phương pháp như vậy để đánh lén, chỉ sợ sẽ tạo thành tổn thất rất lớn.

Đô Trạch cười nói: " Sa Hoàng Lý Tạp Độ rất ít đến gần vùng Tiên Nhân Chưởng mọc thành quần này để cướp bóc khách thương, chỉ cần chúng ta làm tốt công tác cảnh giới, hẳn là sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn."

Nhiệt độ ban đêm nhanh chóng hạ thấp xuống, ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi sa mạc dài vô tận thành một mảnh như tuyết trắng, đa số bán Tinh Linh chiến sĩ đã tiến vào trong giấc mộng, Đường Liệp mặc áo điêu cừu Huyên nhi đặt bên cạnh, cất bước đi tới hướng cồn cát phía trước.

Bồ Thị suất lĩnh bốn bán Tinh Linh dũng sĩ phụ trách gác đêm, ánh mắt lấp lánh hữu thần nhìn khắp bốn phương hướng, nhìn thấy Đường Liệp đi tới, mấy người hấp tấp hành lễ, Đường Liệp làm một thủ thế, ra hiệu cho bọn họ đừng quấy nhiễu giấc ngủ của người khác.

" Có tình huống gì dị thường hay không?" Đường Liệp thấp giọng hỏi.

Bồ Thị lắc đầu nói: " Bình tĩnh vô cùng, xem ra chung quanh không có địch nhân gì."

Lời của hắn vừa mới nói xong, Tuyết Vực Thánh Chuế đột nhiên run lên bộ lông dài trên người, bỗng nhiên từ mặt đất đứng dậy, tiểu bạch long cũng đang sưởi ấm ngủ cùng một chỗ với nó cũng nhanh như tia chớp chạy đến dưới chân Đường Liệp.

Đường Liệp chìa hai tay ẵm tiểu bạch long lên, hắn hiểu rõ sự nhạy cảm của tiểu bạch long, suy đoán ra nhất định có tình huống gì bất thường đang xảy ra.

Con mắt màu lam của tiểu bạch long nhìn ra phía phương hướng chính bắc, Đường Liệp đưa mắt nhìn lại thấy vùng cát vàng phương xa giống như nước sông đang chậm rãi chảy xuôi, tốc độ mặc dù thong thả, nhưng phạm vi thật lớn, đang không ngừng hướng vị trí nghỉ tạm của bọn họ tới gần.

" Đó là cái gì?" Bồ Thị mở to hai mắt nhìn.

Đô Trạch cảnh giác cũng đứng dậy đi tới trên cồn cát, khi hắn nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì sắc mặt tức khắc thay đổi, lớn tiếng nói: " Mọi người màu đứng lên, rời khỏi phiến địa phương này, sa trùng đến đây!"

Đường Liệp mặc dù cũng không biết sa trùng là vật gì, nhưng nhìn vẻ hoảng sợ của Đô Trạch đã cảm giác được nguy hiểm lớn lao đã tới.

Mọi người nhanh chóng thu thập hành trang, xoay người cho bạch đà sải bước theo hướng chính nam chạy như điên.

Tốc độ lưu động của cát vàng càng lúc càng nhanh, hình dáng như một con trùng nhỏ màu vàng cỡ quả bồ đào đang lướt nhanh trên mặt cát, diện tích bao trùm của chúng nó vậy mà đạt tới hơn một km, vùng bụng cứng rắn ma sát với cát vàng tạo ra thanh âm sàn sạt, thanh âm này giống như bước chân tử thần địa ngục.

Vẻ mặt Đường Liệp nghiêm trọng trước nay chưa từng có, thỉnh thoảng hướng phía sau nhìn lại, nhìn thấy sa trùng đã nuốt cát vàng lao đến, xa xa nhìn lại, đàn sa trùng đang dâng lên bão cát cao tới mười thước, đồng thời còn hướng vị trí đà đội của bọn họ nhanh chóng tiếp cận, chỉ cần đà đội của bọn họ bị bão cát nuốt vào, chờ đợi bọn họ chỉ còn là kết quả xương cốt vô tồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK