Trong tích tắc Đường Liệp phân thần, loan đao trong tay Toa Lạp Mạn nhanh như tia chớp bổ tới cách ngực Đường Liệp không tới hai tấc, đao khí mãnh liệt tạo ra xúc cảm đau đớn da thịt nơi ngực Đường Liệp, đau đớn làm cho lực chú ý của Đường Liệp một lần nữa trở lại cuộc chiến đấu trước mắt, nhánh cây trong tay phản ngược từ dưới đánh lên loan đao, " ba" một tiếng chấn vang, hai cỗ năng lượng đánh vào nhau làm cho quang mang màu lam trong nháy mắt tăng vọt, nhánh cây không thể chịu được áp lực cực lớn này, bị gãy thành hai đoạn, đao khí bá đạo cắt nhỏ dây lưng của Đường Liệp, nếu không phải Toa Lạp Mạn hạ thủ lưu tình, một đao này đã chém trúng Đường Liệp.
Hai tay Đường Liệp cuống quýt nắm lấy lưng quần lui về phía sau mấy bước, mới có thể tránh thoát thế tiến công của Toa Lạp Mạn, trong lòng thầm kêu xấu hổ, không nghĩ tới đao pháp của tiểu nha đầu lại giỏi tới mức này, công bình mà nói, vũ lực của Toa Lạp Mạn hẳn là không kém mình, nhưng nàng chiếm được tiện nghi vì có binh khí, nếu Đồ Long Đao còn trong tay mình, Toa Lạp Mạn dám chắc không dễ dàng thành công như vậy.
Gương mặt của Toa Lạp Mạn tràn đầy vẻ tươi cười kiêu ngạo, dương dương nói: " Thế nào, chịu phục rồi chứ?"
Đường Liệp cười nói: " Lợi hại, lợi hại, ta đánh không lại ngươi, đành phải cởi quần cho ngươi xem!" Hắn làm ra vẻ như muốn buông ra đai lưng.
Toa Lạp Mạn hét lên một tiếng: " Đừng!" Gương mặt đỏ bừng, không nghĩ tới Đường Liệp lại vô sỉ tới tình trạng này.
Đường Liệp chỉ làm ra vẻ để dọa nàng, buột lại dây lưng, thừa dịp Toa Lạp Mạn xoay đầu, đi nhanh tới vị trí của Đồ Long Đao, Toa Lạp Mạn vừa hiểu được mục đích chính thức của Đường Liệp, thì đã không thể ngăn trở. Đồ Long Đao vào tay, Đường Liệp tin tưởng dâng cao, cười tủm tỉm nói: " Bây giờ mới công bình, trở lại so đấu!"
Tính tình Toa Lạp Mạn thật mạnh mẽ, lập tức chủ động nhận ngay: " So thì so!" Loan đao theo hình đinh ốc xoắn ra, nước mưa theo thế đao hình thành một vòng nước chảy hình xoắn ốc trong suốt.
Trong lòng Đường Liệp thầm khen, nha đầu điêu ngoa đích xác đao pháp bất phàm, một chiêu Mặc Tử kiếm pháp tinh yếu chắn ra ngoài, thân đao Đồ Long tạo thành làn sóng chặn lại vòng xoáy xoắn ốc, mũi nhọn loan đao đâm trúng thân đao Đồ Long, lực lượng cường đại đem Đồ Long Đao áp bách xuống ngực Đường Liệp, trong nháy mắt lại tăng lên, năng lượng bản thân Đường Liệp xảo diệu tăng lên bắn ra ngoài.
Toa Lạp Mạn bị lực bắn ngược cường đại của Đường Liệp chấn đến cánh tay ngọc tê dại, lui ra sau hai bước, vung lên loan đao, chuông vàng trên cổ tay sáng quắc lên.
Đường Liệp cố kỵ nhất chính là chuông vàng trên tay nàng, biết Toa Lạp Mạn sẽ lợi dụng chuông vàng chấn động phát ra sóng âm quấy nhiễu lực chú ý của chính mình, vừa rồi sở dĩ nàng có thể thành công đánh thắng mình là vì nguyên nhân đó. Toa Lạp Mạn dẫu sao cũng không phải đối thủ của mình, Đường Liệp chỉ là vì sự quen biết mà tay chân lúng túng khó ra tay, Đồ Ma Thất Thức thủy chung không dám xuất ra, sợ sẽ vô ý làm tổn thương nàng, chỉ dùng những chiêu thức phòng thủ của Mặc Tử kiếm pháp để chống đỡ sự tiến công của Toa Lạp Mạn.
Khóe môi Toa Lạp Mạn toát ra vẻ mỉm cười mê người, chuông vàng nơi cổ tay phát ra một trận rung động dồn dập, sóng âm từ bốn phương tám hướng vây quanh Đường Liệp ập tới.
Lỗ tai Đường Liệp nhẹ nhàng nhúc nhích, sau khi xác lập ý niệm phòng thủ trong đầu, ý thức của hắn thanh tỉnh trở lại, mặc dù không nhìn thấy sóng âm, nhưng Đường Liệp bằng vào cảm giác nhạy cảm của bản thân thực đã cảm nhận được không khí bởi vì sóng âm tiến tới mà đột nhiên phát sinh thay đổi.
Dồ Long Dao trong tay như tia chớp huy vũ ra ngoài, chém liên tục nhìn qua như lộn xộn lại làm cho phương hướng truyền đến của sóng âm xảy ra sự thay đổi đột ngột.
Toa Lạp Mạn biến sắc, nàng đột nhiên ý thức được Đường Liệp đã nắm được mấu chốt khắc chế được sự chấn động của chuông vàng, nàng chỉ làm chút ba động mà đã bị Đường Liệp quan sát tỉ mỉ, thân hình cấp tốc vọt tới trước, Đồ Long Đao đẩy ra loan đao đang chém loạn.
Tay trái của Toa Lạp Mạn bỗng nhiên vung lên, trên cổ tay mang theo hai chuỗi chuông vàng. Đường Liệp biết rõ sóng âm chuông vàng của Toa Lạp Mạn lợi hại, trước khi nàng rung chuông, chụp lấy cổ tay nàng, dùng sức lôi kéo, kéo qua thân thể mềm mại của Toa Lạp Mạn, vứt Đồ Long Đao, chuẩn xác không lầm nắm lấy cổ tay phải của Toa Lạp Mạn, thân thể kề sát với thân thể mềm mại của Toa Lạp Mạn, cười to nói: " Vậy là ngươi không có cách nào chứ?"
Toa Lạp Mạn dùng sức nhúc nhích thân thể mềm mại, chưa từng nghĩ động tác như vậy sẽ trêu chọc khiêu khích dục vọng nguyên thủy của Đường Liệp, nàng nhạy cảm nhận thấy được phía sau bờ mông đầy đặn có biến hóa, gương mặt đỏ hồng, thẹn thùng vô hạn nói: " Đường Liệp, hỗn đản ngươi buông…"
Dây lưng Đường Liệp vừa rồi đã bị Toa Lạp Mạn chặt đứt, trải qua một trận giằng co, đã tuột xuống, quần trượt dài, lộ ra hai chân trống trơn, càng xấu hổ chính là làm cho quần áo Toa Lạp Mạn ướt nhẹp, thân thể hai người kề sát, Đường Liệp có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể Toa Lạp Mạn đang run rẩy.
Mỹ nhân trong lòng, trong nội tâm Đường Liệp nhảy mạnh, bàn tay như bị ma quỷ xui khiến hướng tới bộ ngực vun cao của Toa Lạp Mạn, nhẹ nhàng bóp một chút. Toa Lạp Mạn vừa thẹn vừa vội, nhưng thân thể đã trở nên mềm yếu vô lực, không thể giãy mở ra khỏi ngực Đường Liệp.
Lúc này ở phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, tiếng kinh hô này làm cho hai người đang ý loạn tình mê đồng thời bừng tỉnh, Đường Liệp hấp tấp buông Toa Lạp Mạn, xoay người nhìn lại, cũng là Nhã Dịch An đang mở to hai mắt nhìn, giương miệng rộng đứng ở nơi xa, hiển nhiên bị tràng diện trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.
Toa Lạp Mạn mắc cỡ che mặt chẳng quan tâm nhặt loan đao trên mặt đất, hướng ngoài viện bỏ chạy.
Đường Liệp có chút xấu hổ kéo quần lên, Nhã Dịch An tấm tắc đi tới: " Đường Liệp a Đường Liệp, ngươi quả nhiên lợi hại, vậy mà dám tại ban ngày ban mặt, làm ra loại chuyện này!"
Đường Liệp cả giận nói: " Thúi lắm, ngươi ít ***lời nói bậy, ta còn mặc quần trong đây, có thể làm gì?"
Nhã Dịch An cười xấu xa nói: " Có thể làm hoặc là chỉ bên ngoài, tóm lại ta thật không đúng, khó trách ngươi nhiệt tâm như vậy trợ giúp nha đầu kia, nguyên lai trong đầu đã sớm có chủ ý với nàng."
" Miệng chó không mọc ngà voi!" Đường Liệp tàn bạo mắng một câu, sau đó có chút chột dạ nói: " Chuyện này đừng có nói lung tung khắp nơi."
Nhã Dịch An vui tươi hớn hở gật gật đầu, tiến đến bên tai Đường Liệp nói: " Ngươi rốt cuộc có làm được hay không?"
Đường Liệp vung lên nắm tay uy hiếp hắn: " Còn dám nhắc tới chuyện này, ta đánh cho răng ngươi đầy đất!"
Nhã Dịch An dù không nói gì, nhưng mọi người từ thần thái của nàng cũng nhìn ra có vấn đề, từ trước tới nay luôn nóng nảy bộp chộp nhưng nàng lại cố sức lảng tránh Đường Liệp, chỉ cần Đường Liệp có mặt, nàng thủy chung cúi gục đầu xuống, ai cũng có thể nhận ra giữa nàng và Đường Liệp đã xảy ra chuyện gì đó.
Đường Liệp cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện một mình với nàng, vững tin chung quanh không người, kéo lấy cánh tay của Toa Lạp Mạn nói: " Uy! Ngươi có thể tự nhiên một chút hay không, bây giờ nhìn thấy ta thì làm ra bộ dáng như kinh sợ, mọi người sẽ cho rằng ta đã làm gì ngươi đó."
Toa Lạp Mạn hung hăng trừng mắt, nhưng ánh mắt lại toát ra một tia ngượng ngùng: " Ngươi dĩ nhiên quá tiện nghi! Trảo tới làm người ta thật…đau nhức…" Nàng đỏ mặt che bộ ngực.
Đường Liệp vừa nghe nha đầu này nói vậy, thầm kêu chết rồi, xem ra Toa Lạp Mạn cầm chắc là đã thích mình, ta kháo! Đàn bà sao luôn như thế này, ta rõ ràng đã dùng tay quậy quạng, nhưng trong lúc vô ý lại mở ra nội tâm của nàng, khó trách có câu nói, nam nhân bất phôi nữ nhân bất ái( đàn ông không hư đàn bà không thương).
Đường Liệp cười nói: " Ngươi đừng để trong lòng, ta không phải cố ý."
Toa Lạp Mạn xấu hổ nói: " Nơi đó của nữ hài tử có thể tùy tiện mò hay sao? Nhưng…ta sẽ không trách ngươi…" Trong lòng nàng rung lên nhè nhẹ, tình ý trong lòng sớm biểu lộ rõ.
Có thể làm cho một cô gái điêu ngoa bốc đồng, tính tình thất thường đột nhiên sửa đổi cũng chỉ có ái tình, trong lòng Đường Liệp thầm than, làm người có lẽ không nên quá tuấn tú, không nghĩ tới đi vào Cách Lan Đế Á đại lục mà sự đào hoa của mình cũng không chút nào yếu bớt.
Mặc dù Đường Liệp phong lưu, nhưng cũng hiểu rõ Toa Lạp Mạn là một bông hoa hồng, tạm thời đừng nói tính tình không tốt lắm của cô ta, chỉ cần là vị ca ca Sa Hoàng kia cũng đủ làm hắn đau đầu, nếu mình có thể thuận lợi tìm được tinh thạch tại Thiên Miếu, liền có cơ hội trở về thế giới ngày xưa, đối với nữ hài tử vô tội này, vẫn không nên trêu chọc mới tuyệt vời, nghĩ tới đây, hắn chủ động lui lại nói: " Ta còn có việc muốn làm, trở về sẽ lại nói chuyện với ngươi."
" Ngươi đi đâu vậy?"
" Ta muốn đi ra ngoài nhìn xem, có phải là có biện pháp tiến nhập Thần thành!" Mấy ngày nay làm cho Đường Liệp lo lắng chính là chuyện của Thiên Miếu.
" Ta và ngươi cùng đi!" Toa Lạp Mạn chủ động nói.
Đường Liệp nao nao, đang muốn cự tuyệt, lại nghe Toa Lạp Mạn nói: " Ở trong Phiêu Hương Thành ta còn mấy bằng hữu, có lẽ có thể giúp được ngươi."
Đã nhìn thấy nàng có đầy thành ý, Đường Liệp thật sự không đành lòng cự tuyệt, chỉ phải gật đầu nói: " Được rồi!"
Trên đường, Toa Lạp Mạn giống như con chim nhỏ vui sướng, đôi mắt đẹp màu lục bảo thạch nhộn nhạo thần thái hạnh phúc, vẻ đẹp của nàng cùng với sự ưu nhã của Huyên nhi bất đồng, là một lại vẻ đẹp khỏe mạnh đầy sức sống, nếu không phải bản thân đang ở Cách Lan Đế Á đại lục, Đường Liệp thậm chí nghĩ lầm nàng là một cô gái Hawai xinh đẹp nhiệt tình.
Ánh mắt Toa Lạp Mạn tràn ngập dã tính đối với Đường Liệp mà nói cũng là một loại hấp dẫn rất khó kháng cự, bình tĩnh mà xem xét, đối với cô gái rất có tính cách này, Đường Liệp cũng có chút động tâm. Toa Lạp Mạn chỉ hướng cửa hàng phía trước nói: " Lão bản nơi đó là bạn tốt của ta."
Đường Liệp nở nụ cười, không biết bằng hữu của Toa Lạp Mạn đến tột cùng là người như thế nào? Trong lúc nói chuyện, nhìn thấy một tiểu tử tóc đỏ hướng hai người đi tới, tiểu tử này nhìn khá tức cười, mắt nhỏ, mũi củ tỏi, nhưng miệng lại nhỏ xíu như nữ nhân. Nhìn thấy Toa Lạp Mạn, trên mặt lộ ra nụ cười, hai gò má phúng phính béo mập phồng lên, lộ ra hai hàm răng nho nhỏ.
Toa Lạp Mạn có vẻ rất thân thiện với hắn, đập một quyền lên đầu vai tiểu tử mập mạp: " Khâu Bỉ Đắc, ta bảo ngươi tra chuyện kia ra sao?"
Tiểu mập mạp cảnh giác nhìn Đường Liệp.
Toa Lạp Mạn có chút ngượng ngùng hướng hắn giới thiệu: " Hắn là Đường Liệp!"
Khâu Bỉ Đắc căm tức nhìn Đường Liệp nói: " Chính là hắn khi dễ ngươi sao?"
Toa Lạp Mạn hấp tấp khoát tay nói: " Nguyên lai ta chỉ nói đùa với ngươi, Đường Liệp tốt với ta lắm, làm sao lại khi dễ ta chứ?" Đôi mắt đẹp thâm tình nhìn thoáng qua Đường Liệp, Đường Liệp không khỏi tê dại da đầu, xem ra nha đầu này càng lún càng sâu. Hấp tấp chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, chủ động hướng Khâu Bỉ Đắc vươn tay ra, mỉm cười nói: " Chào ngươi, ta gọi là Đường Liệp!"
Khâu Bỉ Đắc cũng không biểu hiện nhiệt tình với Đường Liệp nhiều lắm, lạnh lùng nắm tay Đường Liệp nói: " Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!" Lúc này hắn mới dẫn dắt Toa Lạp Mạn và Đường Liệp đi vào sau cửa hàng, tiếp đón bọn họ ngồi xuống bàn đá trong viện, đem một bình trà nóng, Đường Liệp có thái độ luôn luôn ôn hòa, Đường Liệp nhìn ra hắn cảnh giác đối với mình, lạnh nhạt cười, cũng không chủ động bắt chuyện với hắn, để tránh làm mất mặt.
Toa Lạp Mạn nói: " Tiểu mập mạp, chuyện rốt cuộc tra ra sao?"
Khâu Bỉ Đắc nói: " Bây giờ Mã Hành Không cư ngụ ở trong hành quán của phủ đệ Cách Phong."
Toa Lạp Mạn cả giận nói: " Ta đi giết tên hỗn đản này!"
Khâu Bỉ Đắc hấp tấp ngăn cản: " Nhị tiểu thư, ngươi ngàn vạn lần không nên xúc động, thế lực của Cách Phong thập phần cường đại, Mã Hành Không là thương nhân mà hắn che chở, nếu ngươi giết hắn, chẳng phải là công nhiên hướng Cách Phong tuyên chiến?"
Đường Liệp từ lời của hắn cảm thấy được Khâu Bỉ Đắc hẳn cùng là người trong sa đạo, có lẽ hắn ở Phiêu Hương Thành phụ trách công tác tình báo.
Đường Liệp chậm rãi buông chén trà nói: " Có chuyện ta cũng không rõ, Mã Hành Không đối với chúng ta hận thấu xương, hắn đã muốn mượn tay Cách Phong đến đối phó chúng ta, nhưng vì sao lại cứ chậm chạp không động thủ?"
Khâu Bỉ Đắc nhìn Đường Liệp, cảm giác được Đường Liệp có thể làm cho Toa Lạp Mạn ngoan ngoãn vâng lời dĩ nhiên phải có mặt hơn người, hắn do dự một chút, rốt cuộc làm ra một quyết định, ở trong lòng lấy ra một quyển da trắng, bên trên vẽ hình dáng một người.
Toa Lạp Mạn nhìn thấy hình vẽ lập tức phát ra tiếng kinh hô kinh ngạc.
Đường Liệp thấp giọng nói: " Phù Vân?" Thanh âm của hắn cũng để lộ ra sự ngạc nhiên, bất quá hắn lập tức liên tưởng đến Khâu Bỉ Đắc cũng là thành viên của sa đạo, nói vậy Sa Hoàng Lí Tạp Độ cũng dặn hắn tìm kiếm Phù Vân, chuyện này cũng là bình thường.
Khâu Bỉ Đắc gật gật đầu nói: " Nhị tiểu thư, có chuyện ta vốn không nên giấu giếm ngươi, đại đương gia đã đi tới Phiêu Hương Thành."
Toa Lạp Mạn cắn môi anh đào, từ tích tắc Khâu Bỉ Đắc xuất ra bức họa của Phù Vân, nàng đã dự cảm đại ca vô cùng có khả năng đã đi đến nơi này, cho nên lời của Khâu Bỉ Đắc cũng không làm nàng cảm thấy ngạc nhiên.
Khâu Bỉ Đắc nói: " Đại đương gia giao cho ta hai việc, một là tìm kiếm hành tung của ngươi, hai là tìm nàng!"
Toa Lạp Mạn cả giận nói: " Đại ca vì sao vẫn không quên được người đàn bà hư hỏng này?"
Đường Liệp vỗ nhẹ lên lưng nàng, không ngờ là Toa Lạp Mạn lại không tiếp tục phát tác, nhẹ giọng nói: " Vô luận như thế nào, ta phải ngăn cản nàng ta ở cùng một chỗ với đại ca."
Khâu Bỉ Đắc nói: " Có chuyện ta cũng không có nói cho đại đương gia."
Toa Lạp Mạn và Đường Liệp cùng đưa mắt nhìn Khâu Bỉ Đắc.
Khâu Bỉ Đắc thở dài một hơi nói: " Phù Vân đang ở trong phủ đệ của Cách Phong tướng quân!"
" Cái gì?" Đường Liệp và Toa Lạp Mạn đều cả kinh.
Khâu Bỉ Đắc gật đầu nói: " Ta đã điều tra rõ, vị Phù Vân cô nương này chính là con gái của Lam Đức đế quốc Ti Lễ Quan Triệu Sùng Đông, một năm trước cha mẹ nàng chết bất đắc kỳ tử, mà nàng đột nhiên cũng mất tích."
Toa Lạp Mạn thấp giọng nói: " Nói cách khác, sau khi cha mẹ nàng mất, nàng đã rơi vào trong sa mạc Xích Lỗ Đông, được đại ca ta cứu trở về." Text được lấy tại Truyện FULL
Khâu Bỉ Đắc nói: " Còn có một việc chỉ sợ các ngươi không biết, Phù Vân chính là vị hôn thê của Cách Phong, việc hôn nhân này đã được đính ước cách đây ba năm."
Đường Liệp nhíu đôi mày kiếm, không nghĩ sự việc lại phát triển đến rắc rối phức tạp như vậy, nếu nói thai nhi trong bụng Phù Vân là cốt nhục của Cách Phong, hết thảy hẳn là đương nhiên, dẫu sao hai người bọn họ lại có hôn ước trước đó. Chuyện này đối với Lý Tạp Độ cũng không phải không phải là một chuyện tốt, ít nhất hắn có điều kiện biết khó mà lui, sẽ không tiếp tục vướng mắc với Phù Vân. Nhưng tảng mây đen trong lòng Đường Liệp cũng không thể xóa đi, chẳng biết như thế nào, hắn lại có một loại dự cảm mãnh liệt, chuyện hẳn là không có đơn giản như vậy, chuyện này sẽ không dễ dàng chấm dứt.
Toa Lạp Mạn nói: " Đã nàng là người có hôn phu, sao ngươi không đem chuyện này thẳng thắn nói cho đại ca ta biết, để cho hắn hoàn toàn tử tâm cũng tốt."
Khâu Bỉ Đắc cười khổ nói: " Tính tình của đại đương gia ngươi cũng biết, chỉ sợ ta không có khả năng thuyết phục hắn, chuyện Phù Vân ta cũng không cách giấu giếm thời gian quá lâu, cho dù ta không nói, với bản lãnh của đại đương gia sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra."
Đường Liệp lớn tiếng nói: " Hắn ở nơi nào?"
" An Nhiên Hạng ở hướng đông cách năm dặm, ở nơi đó ta có ngôi nhà."
" Ta đi tìm hắn!" Đường Liệp bỗng nhiên đứng dậy.
Toa Lạp Mạn lại bĩu môi nói: " Ta không đi!" Nàng vẫn còn tức giận đại ca.
Đường Liệp cười nói: " Chỉ sợ hắn đã biết ngươi đến rồi, tình huynh muội có đánh chết cũng không tiêu tan, chẳng lẽ kiếp này hai người các ngươi không nhìn mặt nhau nữa?"
Toa Lạp Mạn im lặng không nói, Đường Liệp hỏi Khâu Bỉ Đắc địa điểm đặt chân của Lý Tạp Độ, đứng dậy cáo từ, Toa Lạp Mạn do dự một chút, cũng đi theo.
Khâu Bỉ Đắc nhìn theo bóng lưng hai người, trong đôi mắt toát ra vẻ mất mác vô hạn, kỳ thật hắn vẫn luôn thầm mến Toa Lạp Mạn, nhưng bởi vì sự tự ti mặc cảm thủy chung không dám biểu lộ nỗi logf, bây giờ nhìn thấy người trong lòng có ý trung nhân, tự nhiên cảm thấy mất mác không thôi.
Tháng năm tại Phiêu Hương Thành đúng là mùa mưa dai dẳng, hai người đi trên đường, mưa lại rơi, may là hai bên đường nhiều cửa hàng, Toa Lạp Mạn mua cây dù, cùng Đường Liệp đi chung, tai nghe tiếng mưa rơi, hít thở không khí ẩm ướt, tinh thần cả người đều thanh tỉnh.
Toa Lạp Mạn lặng yên tựa gần cơ thể Đường Liệp một chút, trong lòng nhảy mạnh không ngừng, loại tâm tìn khẩn trương này nàng chưa bao giờ trải qua trong đời.
Tới gần nơi đặt chân của Lý Tạp Độ, Toa Lạp Mạn lại dừng chân, nhẹ giọng nói: " Đường Liệp, ta không đi."
Đường Liệp cười nói: " Tại sao? Chẳng lẽ ngươi còn ghi hận ca ca ngươi sao?"
Toa Lạp Mạn lắc đầu nói: " Ta chỉ là không dám gặp hắn, sợ hắn còn mắng ta."
Đường Liệp cười sờ sờ lên mái tóc ngắn màu lam của Toa Lạp Mạn: " Lý Tạp Độ nhìn thấy ngươi chỉ sợ vui vẻ còn không kịp, làm sao mà mắng ngươi?"
Toa Lạp Mạn khẽ nói: " Ta sợ đại ca vẫn không muốn bỏ qua người đàn bà kia."
Đường Liệp thở dài nói: " Có chuyện ta muốn nói với ngươi, ở trong chuyện này đại ca ngươi cũng không sai, yêu một người cần gì phải cố kỵ quá khứ của nàng? Có một số việc căn bản là không thể lựa chọn!"
Toa Lạp Mạn lắc đầu nói: " Ta tuyệt sẽ không để cho đại ca cưới một người đàn bà mất đi trinh tiết!"
Đường Liệp không thể tưởng được quan niệm về trinh tiết của nàng không ngờ lại nặng nề như vậy, nhẹ giọng nói: " Có lẽ Phù Vân còn có nỗi khổ khác."
Toa Lạp Mạn cả giận nói: " Vì sao ngươi giúp nàng nói chuyện? Trinh tiết của đàn bà chỉ có thể dâng hiến cho người mình yêu, với lại cả đời phải thủy chung, tuyệt không thể thay lòng đổi dạ!"
Nội tâm Đường Liệp chấn động, lời Toa Lạp Mạn nói đã làm trong lòng hắn vang lên cảnh báo, trước mắt hắn là một cô gái cực kỳ truyền thống, biểu hiện mặc dù nhiệt tình như lửa, nhưng trong lòng lại chảy dòng máu truyền thống, nếu mình không thể cầm giữ được, vô cùng có khả năng tạo thành thương tổn không thể đo lường với nàng, Đường Liệp yên lặng nhắc nhở chính mình, ngàn vạn lần phải xử lý tốt quan hệ với Toa Lạp Mạn, không thể để cho tình cảm của nàng đối với mình tiếp tục phát triển.
Dưới sự cổ vũ của Đường Liệp, Toa Lạp Mạn rốt cuộc đồng ý đi gặp Lý Tạp Độ.
Đi tới trước cổng lớn nhà Khâu Bỉ Đắc, nhẹ nhàng gõ cửa, qua hồi lâu, mới có người mở cửa, chính là thiếp thân hộ vệ của Sa Hoàng Ly Tạp Độ, tên sa đạo hiển nhiên không ngờ Toa Lạp Mạn xuất hiện chỗ này, dụi mắt, vững tin là nhị đương gia không thể nghi ngờ, mới giật mình vui vẻ nói: " Nhị đương gia, thật sự là ngươi a, nếu đại đương gia biết ngươi đã đến, nhất định sẽ vô cùng vui mừng."
Toa Lạp Mạn gật đầu: " Đại ca của ta đâu?"
Tên sa đạo nhất thời nghẹn lời.
Toa Lạp Mạn nhận ra được có chút không đúng, lạnh lùng nói: " Đại ca của ta đâu?"
Tên sa đạo ấp úng nói: " Đi ra ngoài…làm việc rồi…cũng sẽ nhanh trở lại."
Đường Liệp nhạy cảm cảm thấy được có đại sự phát sinh, chụp cổ tay sa đạo kia nói: " Nói mau!"
Tên sa đạo bị bức bất đắc dĩ, nói: " Hắn đi…đi phủ đệ của Phù Vân cô nương…"
Toa Lạp Mạn cả giận nói: " Tại sao không đi theo hắn?"
Sa đạo vẻ mặt đau khổ nói: " Đại đương gia không cho ta đi, lúc chiều có người mang phong thơ tới, đại đương gia mừng rỡ dị thường, hình như là Phù Vân cô nương…hẹn hắn ra ngoài gặp gỡ…"
Đường Liệp lớn tiếng nói: " Mau mang bọn ta đi, chuyện này nhất định là một cái bẫy!"
Tên sa đạo kia lúc này mới ý thức được chuyện nghiêm trọng, hấp tấp mang theo Đường Liệp và Toa Lạp Mạn hai người hướng nhà cũ của Phù Vân chạy đi.
Toa Lạp Mạn tràn ngập khó hiểu nói: " Sao đại ca ở trong thời gian ngắn như vậy mà tìm hiểu được rõ ràng?"
Đường Liệp cười lạnh nói: " Chuyện này nhất định là một cái bẫy, nếu ta không có đoán sai, Cách Phong sở dĩ không xuống tay đối với chúng ta, mục đích thật sự là ở chỗ đại ca của ngươi, hắn nhất định ngầm theo dõi chúng ta, theo đầu mối tìm được Khâu Bỉ Đắc, mới truy tung được hành tung của đại ca ngươi, nếu không phải hắn cố ý tiết lộ đầu mối của Phù Vân, đại ca ngươi làm sao dễ dàng tìm được?"
Vành mắt Toa Lạp Mạn đỏ lên nói: " Đều là tại ta hại khổ đại ca."
Đường Liệp thấp giọng an ủi nàng: " Chuyện này không quan hệ tới ngươi, chỉ đổ tại Cách Phong quá mức xảo trá!" Mặc dù hắn đối lập với Cách Phong, cũng không khỏi khâm phục tâm tư kín đáo của người kia, vô luận ai có được địch nhân như vậy đều sẽ là chuyện bất hạnh, xem ra hôm nay chuyện bất hạnh này lại phủ xuống trên người của mình.
Đẩy ra cánh cửa Triệu phủ, hai mắt màu xanh biếc âm u của Lý Tạp Độ hiện lên một tia quang hoa kích động, gương mặt thanh lệ tuyệt luân của Phù Vân hiện lên trong óc hắn, Phù Vân vẫn còn sống trên thế giới này, mình có thể lập tức nhìn thấy nàng.
Đi qua cánh cửa lớn, đi vào hoa viên của Triệu phủ, từ quy mô của phiến kiến trúc này, Triệu Sùng Đông khi còn sống có được quyền thế hiển hách không kém.
Hoa viên bởi vì đã lâu không được xử lý, cỏ hoang mọc khắp nơi, hoa và cây cảnh cũng tự do sinh sôi.
Ánh mắt của Lý Tạp Độ bỗng nhiên bị bóng lưng của một nam tử hấp dẫn, hắn lẳng lặng đứng trong mưa, mái tóc dài màu bạc không gió tung bay, trong mưa gió phập phồng, từ trong cơ thể năng lượng đã dâng lên tới đỉnh, thời khắc đều bị vây trong trạng thái chiến đấu.
Cho dù cách xa nhau hơn hai mươi thước, Sa Hoàng Lý Tạp Độ vẫn cảm giác được sát khí cường đại của đối phương.
Cách Phong chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt anh tuấn bởi vì cừu hận cực độ mà đã trắng xanh, cơ mặt không ngừng vặn vẹo.
Lý Tạp Độ ở trong nháy mắt liền hiểu được hết thảy đều là âm mưu, sau thoáng bối rối, cả người nhanh chóng trấn tĩnh, ngón trỏ tay phải và ngón giữa hời hợt khoát lên trên chuôi huyền thiết kiếm, lạnh lùng nói: " Phù Vân ở nơi nào?"
" Trước khi ngươi chết ta sẽ nói cho ngươi!" Trong tay Cách Phong hiện ra một cây trường cung đen kịt như mực, bảy mũi tên màu đen tựa như sao chổi xẹt qua chân trời trong tích tắc, kéo theo bảy đạo quỹ tích màu đen từ bảy góc độ bất đồng bắn về phía thân hình khôi ngô của Lý Tạp Độ.
Mũi tên bay với tốc độ cao xé rách làn mưa dày đặc, năng lượng ẩn chứa cường đại làm không khí phía trước bị tạt ra hướng quanh thân đè ép đi.
Đồng tử Lý Tạp Độ chợt co rút lại, huyền thiết kiếm trong tay thoát ra, thân kiếm rộng lớn đã hình thành một đạo lá chắn không thể phá vỡ, mưa tên liên tiếp bắn trúng thân kiếm, phát ra tiếng rít kim loại chói tai, đầu mũi tên tiếp xúc bắn ra vạn điểm hỏa tinh, uyển như hoa khói đang nở rộ.
Một loạt mưa tên màu đen vừa mới bắn ra, trường cung trong tay Cách Phong lại huyễn hóa thành màu bạc, bảy mũi tên màu bạc không ngừng nghỉ bắn về phía Lý Tạp Độ.
Lý Tạp Độ bộc phát ra tiếng hừ lạnh, huyền thiết kiếm theo hình xoắn ốc bay ra, giống như một con rồng đen đang quanh quẩn chung quanh thân thể hắn.
Bảy mũi tên màu bạc bay trên không trung thay đổi góc độ không ngừng, cố gắng chui vào vòng bảo hộ do huyền thiết kiếm hình thành, tiếng đinh đương vang lên bên tai không ngừng, liên tục hơn mười tiếng, Lý Tạp Độ đánh rơi tất cả mũi tên, lạnh lùng nói: " Đế quốc đệ nhất tiễn thủ Cách Phong quả nhiên danh bất hư truyền!"
Đôi mắt màu đỏ của Cách Phong gắt gao nhìn chằm chằm Lý Tạp Độ, toát ra vẻ cừu hận khắc cốt ghi tâm, tay hắn rốt cuộc hạ xuống nơi chuôi kiếm bên hông, hắn có tài bắn cung nổi tiếng đế quốc, nhưng tuyệt học chân chính cũng là kiếm pháp, nhảy tới một bước dài, lực lượng cường đại dưới chân làm cho mặt đất nứt ra như mạng nhện.
Mũi Huyền Thiết Kiếm chỉ hướng mặt đất, làn mưa chung quanh bơi vì sát khí đột nhiên tỏa ra của hắn, mà ào ào tán ra bốn phía.
Ánh mắt tràn ngập cừu hận ở trên không trung kịch liệt giao phong, Cách Phong nổi giận gầm lên một tiếng, trong vỏ kiếm bén nhọn như tia chớp bắn ra lóa mắt rực rỡ, kiếm quang xé rách sắc trời âm u, kiếm khí tạt rỗng cả làn mưa phía trước, trước mặt hai người tạm thời hình thành một không gian trống rỗng không một hạt mưa.
Lý Tạp Độ bắt đầu lao về phía trước, khoảng cách hơn hai mươi thước trong nháy mắt đã rút ngắn còn năm thước, huyền thiết kiếm nghiêng về phía trước, giọt nước trên mặt đất bởi vì bị kiếm khí ảnh hưởng, nổ ra một đoàn mưa bụi thê mỹ.
Thanh kiếm trong tay Cách Phong nhỏ hẹp, tràn ngập sự mềm dẻo khó tin, hai kiếm giao nhau, thanh kiếm nhỏ uốn lượn, làm cho lực lượng cường đại trên thanh kiếm của Lý Tạp Độ hóa thành vô hình. Thanh kiếm mỏng giống như con rắn linh hoạt quấn quanh thân huyền thiết kiếm.
Hai người toàn lực giằng co, đồng thời phát ra tiếng hô to: " Hải!"
Mặt đất dưới chân lần hứ hai văng tung tóe, cả hai đều cảm giác được lực lượng cường đại của đối phương.
Cách Phong thình lình triệt hồi thanh kiếm mỏng, thân thể bay lên, lên tới không trung chừng bảy thước, lại quay trở lại, hướng Lý Tạp Độ lao xuống.
Cả ngươi giống như thanh kiếm sắc bén tuốt ra khỏi vỏ, nhắm vào đỉnh đầu Lý Tạp Độ đâm tới.
Lý Tạp Độ phát ra một tiếng tê rống như dã thú, huyền thiết kiếm hướng lên bầu trời đâm tới, mũi kiếm chạm vào nhau, thanh kiếm mỏng trong tay Cách Phong uốn lượn cong oằn, tiếp theo thân kiếm của Lý Tạp Độ truyền đến lực lượng, thân thể hắn lại bắn ngược lên giữa không trung, lần này tốc độ lao xuống nhanh hơn, trong thân kiếm nổi lên lực lượng lớn hơn nữa, muốn một kích giết chết Lý Tạp Độ dưới kiếm.
Hai người nếu bàn về lực lượng thì cũng ngang nhau, nhưng Cách Phong lại tiến công từ trên cao, mượn lực lao xuống, uy lực gia tăng gấp bội, Lý Tạp Độ mặc dù dũng mãnh, nhưng cũng không ngu ngốc, từ uy thế của một kiếm này đã biết không thể cường ngạnh tiếp đón, thân kiếm đưa qua đỉnh đầu, dùng thân kiếm rộng lớn ngăn trở một kích kinh thiên của Cách Phong.
Dưới chân Lý Tạp Độ mặt đất hướng chung quanh rạn nứt, thân thể hắn trầm xuống mặt đất, chỉ thoáng qua đã biến mất trong tầm mắt Cách Phong.
Cách Phong quay cuồng một vòng trên không trung vững vàng rơi xuống trên mặt đất, nhìn động khẩu đột nhiên xuất hiện phía trước, trong lòng không khỏi cả kinh, lập tức nghĩ đến việc Lý Tạp Độ mượn nhờ lực lượng của mình để độn xuống đất, tránh thoát một kích trí mạng của mình.
Cảm giác của hắn hướng chung quanh thăm dò, bên trong lòng hắn có dự cảm mãnh liệt, Lý Tạp Độ tuyệt sẽ không rời đi, hắn có thể cảm giác được Lý Tạp Độ cừu hận mình khắc cốt, tựa như mình đã hận hắn.
Trong nước hồ cách đó không xa nhộn nhạo khởi lên một vòng rung động, mặc dù biến hóa rất nhỏ nhưng cũng không tránh được sự quan sát nhạy cảm của Cách Phong.
Thân thể Cách Phong dán sát mặt đất đâm tới, thanh kiếm trong tay toàn lực đâm ngập vào trong mặt đất bên dưới, mũi kiếm không chút trở ngại cắm thẳng vào trong đất. Cách Phong thầm kêu không ổn, cơ hồ mặt đất dưới bụng hắn bỗng nhiên thình lình nứt toát ra, huyền thiết kiếm với tốc độ khó tin hướng thẳng tới bụng của hắn.
Trong tích tắc, Cách Phong bất khả tư nghị nhấc thân thể chổng ngược lên, dù là như thế, thanh huyền thiết kiếm với kiếm khí lạnh thấu xương vẫn xé rách quần áo nơi trước ngực của hắn.
Thanh kiếm mỏng còn ngập trong đất theo lực xoay ngược của Cách Phong đã hướng phương vị huyền thiết kiếm toát ra chém thẳng vào, những nơi đi qua, mặt đất ào ào vỡ ra, kiếm khí xuyên qua bùn đất hướng Lý Tạp Độ toàn lực bức tới.
Thân hình khôi ngô của Lý Tạp Độ chui ra từ dưới đất, huyền thiết kiếm bổ về phía hậu tâm của Cách Phong, lợi dụng ưu thế địa hình, Lý Tạp Độ thay đổi hoàn cảnh xấu vừa rồi, ở trong lòng hắn đã nhận định Cách Phong là kẻ đầu sỏ gây tổn thương cho Phù Vân, nên đặt quyết tâm phải giết chết Cách Phong dưới kiếm.
Huyền thiết kiếm chuẩn xác không lầm đâm trúng hậu tâm của Cách Phong, lập tức gặp phải ngăn trở, Lý Tạp Độ phán đoán Cách Phong có mặc bảo giáp hộ thể, lực ám sát cường hãn như thế mà không thể xuyên thấu hộ giáp chút nào.
Kiếm khí hoàn toàn xé rách chiếc áo dài phía sau hậu tâm Cách Phong, một chùm mây mù màu đen bỗng nhiên tỏa ra, Lý Tạp Độ thầm kêu không hay, hấp tấp ngừng thở, nhưng đã quá muộn, một cỗ hương vị ngọt ngào hút vào trong phế phủ, cơ hồ trong tích tắc, cánh tay hắn bắt đầu trở nên tê dại ê ẩm, thất tha thất thểu lui ra phía sau mấy bước, thân thể vì phẫn nộ mà không ngừng phát run.
Cách Phong " phốc" nhổ ra một ngụm máu tươi, hắn mặc dù có bảo giáp hộ thân nhưng Sa Hoàng Lý Tạp Độ ngưng tụ một kích toàn lực cũng làm cho hắn bị thương không nhẹ, thân thể lay động một chút, dùng thanh kiếm mỏng chống dưới đất, mới kiên trì không bị ngã xuống, hai mắt màu đỏ nhìn thẳng tới Lý Tạp Độ, gương mặt trắng bệch hiện lên một tia cười tàn nhẫn.