Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới sự dẫn dắt của hộ vệ, Đường Liệp đi qua tầng thềm, chuyển qua hành lang gấp khúc, theo cửa hông tiến nhập vào trong hậu cung, tuy rằng hắn nhìn không thấy cảnh vật xung quanh, nhưng cũng cảm thụ được bầu không khí trang nghiêm khi tiến vào trong cung, không nghe được bất cứ âm thành nào cười đùa, thậm chí ngay cả tiếng bước chân người đi ngang qua đều nhẹ bước, từ đó có thể đoán ra vị Lam Đức đế quân này tính tình tàn bạo, thái độ làm người không dễ dàng tiếp cận.

Một cỗ hương thơm ngát thấm vào phế phủ lan tới từ trước mặt, đã đi tới ngự hoa viên, tâm tình áp lực của Đường Liệp thoáng thả xuống tới, theo hộ vệ kia đi theo đường mòn uốn khúc tiến tới mấy trăm bước, sau đó chuyển hướng bên phải tiến vào hành lang, lại tiến hơn trăm bước, hộ vệ bảo hắn dừng chân, thấp giọng nói: " Chúng ta tới rồi!"

Chính là nơi đế quân Lan Mạt Đức nghỉ trưa tên là Y Xuân Cung, đã sớm có người tiến vào trong bẩm báo, cũng không lâu lắm, một thanh âm ôn nhu nói: " Các ngươi lui ra đi, ta mang Đường tiên sinh đi vào!"

Cánh tay Đường Liệp được một bàn tay gầy nhỏ cầm lấy: " Ngươi đi theo ta!"

Đi theo hắn vào trong Y Xuân Cung, cánh cửa rất nặng ở phía sau chậm rãi đóng lại, thanh âm cửa đóng còn vang vọng thật lâu bên trong nội cung, làm cho trong lòng Đường Liệp hơi hơi chấn động, trong cung và ngoài cùng là hai thế giới hoàn toàn khác hẳn, bên trong Y Xuân Cung không khí lạnh buốt, không biết bọn họ dùng thứ gì điều hòa làm cho nhiệt độ không khí trầm thấp xuống.

Đường Liệp nghiêng tai lắng nghe, phía trên nóc nhà truyền đến tiếng mưa rơi, Đường Liệp không khỏi có chút mê võng, vừa rồi mình ở bên ngoài đi vào, rõ ràng cảm thấy đang phơi dưới ánh nắng mặt trời, cũng không hề có dấu hiệu trời mưa.

" Ngươi có thể cởi xuống vải che mặt rồi!"

Đường Liệp chậm rãi cởi vải che mặt xuống, trước mắt ánh sáng cực kỳ âm u, thích ứng một lát mới nhìn thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, Y Xuân Cung còn lớn hơn so với sự tưởng tượng của hắn, dài rộng cỡ chừng ba mươi thước, trần nhà lại hết sức đơn giản, xung quanh xây không ít những khối băng, hiển nhiên Lan Mạt Đức đã dùng phương thức này hạ thấp nhiệt độ.

Đưa hắn tiến vào trong cung là một vị lão nhân lưng gù, gương mặt lão nhân tràn đầy nếp nhăn lạnh lùng nói: " Quy củ trong cung, ngươi nhất định đã biết?"

Đường Liệp mỉm cười gật đầu, lão giả kia nói: " Ta là tổng quản Phù Đồ của nơi này, ngươi đi theo ta!"

Phù Đồ xốc lên bức rèm che phía trước, Đường Liệp đưa mắt nhìn lại, lại thấy một vị lão nhân tóc bạc khôi ngô đang nghiêng người dựa trên giường hàn ngọc rộng lớn, một đôi mắt màu lam âm u nửa khép nửa mở, không biết đang nghĩ đến tâm sự gì, hai vị nữ lang xinh đẹp đang rửa hai chân cho hắn.

Phù Đồ cung kính nói: " Bệ hạ, Đường tiên sinh tới!"

Lan Mạt Đức ngay cả mí mắt cũng không mở, lạnh nhạt nói: " Là tên mà Cách Phong đề cử đó sao?"

Phù Đồ cười nói: " Trí nhớ của bệ hạ thật là tốt, chính là do Cách tướng quân đề cử tới."

Lan Mạt Đức phất tay, hai nữ lang cuống quýt thu thập bồn vàng, rút lui sang một bên.

Lan Mạt Đức vặn người một cái, bàn tay vô cùng chướng tai gai mắt đút vào bên trong quần lót, cố sức gãi hai cái, ánh mắt uy nghiêm nhìn thẳng Đường Liệp nói: " Nếu là Cách Phong cực lực giới thiệu, nói vậy ngươi có vài phần bản lĩnh."

Đường Liệp không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói: " Đường Liệp làm nghề y nhiều năm, tự hỏi đối với một ít chứng bệnh tầm thường còn có chút nắm chắc."

Lan Mạt Đức cười lạnh nói: " Ta muốn không phải là một thầy thuốc tầm thường, bệnh chứng này quấn người ta đã vài tháng, làm cho cuộc sống ta hàng ngày khó yên tĩnh, nếu như ngươi trị không tốt, ta sẽ trừng phạt ngươi!" Bên trong ngữ khí tràn ngập vẻ uy hiếp.

Đường Liệp nếu đã dám chủ động xung phong đến, thì trong lòng đã có dự định hết thảy những chuyện đã phát sinh, thản nhiên cười nói: " Trước khi chữa bệnh cho bệ hạ, ngài có thể đáp ứng một điều thỉnh cầu của ta trước hay không."

" Nói!" Trong mắt Lan Mạt Đức lóe ra sát khí bức người, đích xác có một vẻ oai phong của một vị đế vương.

" Lúc thảo dân xem bệnh cho bệ hạ, bệ hạ hay nhất là đem chính mình trở thành một bệnh nhân bình thường, được chứ?"

Lan Mạt Đức nao nao, từ khi hắn mắc bệnh hiểm nghèo tới nay, đã có vô số đại phu khám chữa bệnh cho hắn, nhưng người can đảm như Đường Liệp chỉ có một người, nhưng tỉ mỉ ngẫm lại lời Đường Liệp nói cũng không vô lý, những đại phu kia luôn xem mình là đế quân, bọn họ đến xem bệnh chỉ ôm theo tâm cảnh thấp thỏm bất an, ở trong trạng thái này làm sao có thể phát huy ra tu vi trình độ cao nhất của chính mình? Nghĩ tới đây Lan Mạt Đức gật đầu, hắn xem ra Đường Liệp cũng có vài phần bản lãnh, bằng không sao lại dám đưa ra yêu cầu như thế.

Trên mặt Đường Liệp không hề biểu hiện ra điều gì sợ hãi, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ kiên nghị và tự tin vô cùng, sự cường liệt tự tin này thậm chí lây lan tới Lan Mạt Đức.

" Dám hỏi bệ hạ thân thể của ngài không khỏe chỗ nào?"

Lan Mạt Đức chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên kéo dây lưng, quần hắn tuột xuống, Đường Liệp tuy rằng đã sớm đoán ra hạ thể hắn có bệnh, nhưng cũng không nghĩ đến thân là đế vương của một đế quốc mà Lan Mạt Đức lại có hành vi thô tục như thế.

Nhịn xuống sự chán ghét trong lòng, hắn nhìn hạ thể của Lan Mạt Đức, thấy trên hạ thể hắn đã sinh ra không ít thịt vụn, chuyển tới sau lưng, bảo hắn vạch mông ra, dùng đèn sáng có thể nhìn thấy hậu môn của Lan Mạt Đức cũng có không ít thứ gì đó, trong lòng cười thầm, vị đế quân Lam Đức này không ngờ lại nhiễm bệnh condyloma(sùi mào gà), chính là do quan hệ nam nữ rối loạn mà gặp phải hậu quả này.

Lan Mạt Đức vô cùng bất nhã vạch cái mông, khẩn cấp hỏi: " Thế nào?" Truyện được copy tại Truyện FULL

Sùi mào gà thuộc về một loại bệnh lây qua đường sinh dục, là bệnh độc cảm nhiễm gây ra, phương pháp đơn giản nhất chính là giải phẫu cắt bỏ những khối thịt bị mọc ra, dùng laser đem nó thiêu hủy, sau đó trị liệu kháng độc, đa số người bệnh có thể khỏi hẳn, nhưng cũng dễ tồn tại khả năng tái phát, cũng không gọi là nghi nan tạp chứng khó khăn gì, sau khi kiểm tra xong thân thể của Lan Mạt Đức, Đường Liệp đã có nắm chắc, lại cố ý giả ra hình dáng hết đường xoay sở, nhẹ giọng thở dài.

Trong lòng Lan Mạt Đức bỗng nhiên trầm xuống, hy vọng tràn đầy trong ánh mắt trở nên tối tăm không gì sánh được, nếu như Đường Liệp không có cách nào chữa bệnh cho mình, hắn tuyệt không buông tha cho tên tiểu tử cuồng vọng này.

Đường Liệp nói: " Bệnh của bệ hạ tuy không gọi là quá nặng, nhưng trị liệu cũng không phải dễ dàng."

Lan Mạt Đức sốt ruột nói: " Nói mau!"

Đường Liệp nói: " Tật bệnh của bệ hạ gọi là bệnh sùi mào gà, là bởi vì tiếp xúc với nữ tử không được sạch sẽ!"

Lan Mạt Đức nao nao, từ khi hạ thể mọc ra những mảnh thịt kỳ quái, hắn đã hoài nghi là bởi vì quan hệ tình dục, nhưng đám thái y kia cũng không nói rõ nguyên cớ, hắn chỉ là hoài nghi, cũng không có căn cứ xác thật, hiện tại nghe Đường Liệp nói như vậy, càng thêm xác định là do người khác truyền nhiễm cho mình, nghiến răng nói: " Đám tiện nhân này, lại dám đem loại quái bệnh này truyền cho ta."

Trong lòng Đường Liệp cười thầm, Lan Mạt Đức này thật vô sỉ, còn không biết hắn nhiễm bệnh này từ nơi nào, không ngờ còn quy tội cho phi tử hậu cung, ngẫm lại những phi tử này thật đáng thương, không biết có bao nhiêu nữ tử vô tội bị tên dâm tà này truyền nhiễm căn bệnh lây qua đường sinh dục này.

Lan Mạt Đức bỗng nhiên di chuyển ánh mắt qua hai vị nữ lang đứng bên cạnh, hắn bước đi tới, ôm một nữ lang nói: " Có phải ngươi truyền cho ta?"

Nữ lang kia thất kinh lắc đầu, gương mặt đã sợ đến không còn chút huyết sắc.

" Những tiện nhân các ngươi, biểu hiện ra vẻ quyến rũ đối với ta, nhưng trong lòng lúc nào cũng nghĩ tới việc hại ta!" Bàn tay Lan Mạt Đức bỗng nhiên bóp lấy cổ họng nàng, chỉ nghe răng rắc một tiếng giòn vang, xương cổ của nữ tử kia bị hắn bóp chặt lấy, hắn vung tay lên, ném thi thể xuống dưới chân.

Đường Liệp vốn không có nghĩ đến Lan Mạt Đức lại tàn bạo như vậy, bị một màn tàn nhẫn trước mắt làm cả kinh trợn mắt ngây người.

Nữ lang còn lại sợ đến hồn phi phách tán, tay cầm chậu vàng rớt luôn xuống mặt đất, khóe môi toát ra vẻ tươi cười âm trầm khủng bố, thấp giọng nói: " Ngươi là hảo hài tử, ta chẳng bao giờ chạm qua ngươi, tại sao lại hoài nghi ngươi?"

Phù Dồ lặng yên ra dấu bằng mắt cho nữ lang kia mau rời khỏi, qua hồi lâu, nữ lang kia mới từ trong sự kinh khủng phục hồi tinh thần lại, chảy nước mắt hướng ngoài cửa chạy đi, thậm chí quên cả thu thập một đống hỗn độn trên mặt đất.

Trong lòng Đường Liệp thầm mắng, tên Lan Mạt Đức này chẳng những thân thể có bệnh, mà tâm lý cũng cực độ vặn vẹo, dựa vào cái gì lại đem tất cả tội nghiệt chụp lên đầu người khác.

Lan Mạt Đức nhìn thi thể của nữ tử trên mặt đất, tàn bạo nói: " Tiện nhân, đem thi thể của ả kéo ra ngoài băm cho chó ăn!" Sự tàn nhẫn và lãnh khốc của người này có thể thấy được là xuất sắc nhất a.

Hắn nhìn về phía Đường Liệp liền biến thành một bộ biểu tình hòa ái, mỉm cười nói: " Đường tiên sinh nếu đã chẩn đoán chính xác được cho ta, nói vậy sẽ có phương pháp trị hết cho ta, không biết ngươi dự định lúc nào sẽ chữa bệnh?"

Đường Liệp đối với hỗn đản máu lạnh này đã chán ghét tới cực điểm, nhưng muốn đạt được mục đích của chính mình, trước hết phải lấy được sự tín nhiệm của hắn, cố ý giả ra bộ dáng như tính toán, mỉm cười nói: " Bệ hạ không cần nóng ruột, trước khi chữa bệnh cho ngài, Đường Liệp còn cần vài món khí cụ giải phẫu."

Lan Mạt Đức đầy vẻ hồ nghi nhìn Đường Liệp, Đường Liệp nói: " Khí cụ ta cần không hợp với quy củ trong cung, có hiềm nghi sẽ phạm thượng."

" Vật gì vậy?" Lan Mạt Đức thấp giọng hỏi.

Đường Liệp đưa Phù Đồ mang tới giấy trắng và bút mực, vẽ lại dao giải phẫu, bình tĩnh hướng Lan Mạt Đức giới thiệu nói: " Trên người bệ hạ bị mọc những mảnh thịt dư, phải cần dao này cắt đứt, mới có thể triệt để trừ tận gốc!"

Phù Đồ cả giận nói: " Vô liêm sỉ! Thân thể của bệ hạ há có thể cho ngươi tùy ý tổn thương!"

Đường Liệp thản nhiên cười nói: " Đại tổng quản chỉ sợ hiểu lầm rồi, Đường Liệp sở dĩ đưa ra phương pháp như vậy, là bởi vì có thể loại trừ đi tật bệnh của bệ hạ, nếu như bệ hạ không muốn cho ta cơ hội này, Đường Liệp cũng chỉ đành xin cáo lui."

Lan Mạt Đức sắc mặt âm tình bất định, nhìn tập tư liệu ảnh hồi lâu mới nói: " Ngươi có thể bảo đảm trị hết cho ta sao?"

Đường Liệp tràn ngập lòng tin gật đầu nói: " Trước khi chữa bệnh cho bệ hạ, ngươi cần đáp ứng ta ba việc!"

" Nói!"

" Thứ nhất, trong quá trình chữa bệnh sẽ có một chút đau đớn, hy vọng bệ hạ có thể nhẫn nhịn được."

Lan Mạt Đức cười ha ha nói: " Chỉ đau đớn thì là cái gì, ngươi cũng quá xem thường ta rồi."

" Thứ hai, sau khi giải phẫu hoàn thành cho bệ hạ xong, trong vòng hai tháng không được tiếp cận nữ sắc."

Lan Mạt Đức đã bị tật bệnh dưới hạ thể làm đau khổ không thể tả, chí ít hiện tại đối với nữ sắc đã không hề hứng thú, hắn lớn tiếng nói: " Xong xuôi ta sẽ đem nhưng nữ nhân ti tiện dơ bẩn trong hậu cung toàn bộ giết sạch, tuyệt không gặp mặt bọn họ."

Đường Liệp âm thầm kêu khổ, không nghĩ tới Lan Mạt Đức này lại làm việc cực đoan như vậy, tuy rằng trong hậu cung khẳng định có phi tử bị hắn truyền nhiễm, nhưng loại thủ đoạn cực đoan này cũng quá tàn nhẫn, cần phải nghĩ phương pháp cứu lại tính mạng của những nữ tử vô tội này mới đúng.

" Chuyện thứ ba thì sao?" Lan Mạt Đức khẩn cấp hỏi.

" Đường Liệp nói: " Trước khi ta làm giải phẫu cho bệ hạ, bệ hạ cần đi tới bên trong Tịnh Trì của thần thành Thiên Miếu tắm rửa, nước ở nơi ấy có công hiệu với chỗ đau của bệ hạ, ta sẽ ở Thu Nùng Viên trong thần thành ngắt lấy một ít dược vật cần dùng, để giúp bệ hạ tiến hành trị liệu sau cùng."

Lan Mạt Đức nao nao, trên mặt toát ra vẻ ngượng nghịu, phải biết thần thành Thiên Miếu có địa vị thần thánh bất khả xâm phạm của đế quốc, Vân Tịnh Trì là nơi trong truyền thuyết khi Quang Minh Thần sinh ra đã tắm rửa, ngoại trừ hai vị đại tế ti của đế quốc ra, không có bất luận kẻ nào có thể tới gần tịnh trì, lại đừng nói tới đi vào trong tắm rửa, đây là Đường Liệp ra điều kiện khó khăn cực lớn cho hắn.

Đường Liệp cũng là nghe nói qua về lời đồn này, tắm rửa mà nói, chẳng qua hắn nghĩ cách tiến nhập vào trong thần thành Thiên Miếu mà thôi, thấy Lan Mạt Đức tự cao tự đại không ngờ lại lộ ra biểu tình có vẻ khó khăn, có thể thấy được Thiên Miếu có địa vị thần thánh bất khả xâm phạm của Lam Đức nhân.

Phù Đồ thấp giọng nói: " Bệ hạ, việc này không bằng đợi đại tế ti trở về sẽ quyết định…"

Lan Mạt Đức lắc đầu nói: " Chờ hắn trở về, chỉ sợ bệnh tình của ta lại tăng thêm nhiều, ta lập tức viết một phong thư, ngươi tự mình đem tới đưa cho Minh Lâm đại tế ti, nàng hẳn là có thể hiểu được sự khó xử của ta."

Minh Lâm đại tế ti là một trong hai vị đại tế ti có địa vị tôn sùng nhất trong thần thành của Lam Đức đế quốc, Liễu Cô Yên tuy rằng là đại tế ti nhưng bình thường hắn tham dự quá nhiều vào chuyện trong nước, đi lại thân mật với các cấp lãnh đạo trong đế quốc, ở trong thần thành cũng có tông miếu, nhưng hàng năm hơn phân nửa thời gian là ở bên ngoài tu hành, mặc dù là Thần Quan tăng lữ bên trong thần thành cũng rất khó nhìn thấy bóng dáng của hắn. Còn đứng đầu tinh thần của thần thành chính là Minh Lâm, ngoại trừ mỗi năm một lần có tế tự, nàng rất ít cùng với ngoại giới phát sinh liên hệ, vẫn duy trì cảm giác thần bí. Không người nào biết hình dạng chân chính của nàng, mặc dù là ngay cả Lam Đức đế quốc Lan Mạt Đức đế quân cũng chỉ là nghe tiếng, chứ không hề nhìn thấy hình dáng.

Tin tức trả lời của Minh Lâm tế ti rất nhanh truyền trở về, kế hoạch muốn tắm rửa bên trong Vân Tịnh Trì lập tức bị nàng từ chối, nhưng Minh Lâm tế ti suy nghĩ đến thân phận đặc thù của Lan Mạt Đức, cũng không đem việc này cự tuyệt hoàn toàn, đồng ý cho thiết lập bãi tắm ở phía dưới Vân Tịnh Trì là Cam Lộ Viện, cung cấp cho đế quân sử dụng, về phần tiến nhập Thu Nùng Viên, được nàng đáp ứng, nhưng điều kiện tiên quyết là chỉ có một mình Đường Liệp có thể đi vào.

Đường Liệp mừng rỡ như điên, mặc dù không thuận lợi như trong dự đoán, nhưng dù sao mình cũng đạt được mục đích tiến nhập thần thành, đã gần với việc tiếp cận mục tiêu một bước.

Đầu buổi chiều, Đường Liệp theo Lan Mạt Đức ngồi xe tiến nhập phạm vi thần thành, cả tòa thần thành được kiến trúc trên Thánh Nữ Phong, đây là một ngọn núi tuyết có độ cao so với mặt biển hơn năm ngàn thước, trên đỉnh núi quanh năm phủ tuyết, Lan Mạt Đức thân là đế vương, xe ngựa đi tới giữa sườn núi, cũng không thể không bỏ xe đi bộ lên núi, xem như là sự tôn trọng đối với Quang Minh Thần.

Đường Liệp ngửa đầu nhìn lại, nhìn thấy những bậc thang quanh co hướng lên cao, thông hướng bên trong đám mây xuyên vào trong núi, một đường đi lên chỉ sợ phải phí không ít thời gian.

Lan Mạt Đức dưới sự hộ vệ của tám gã cao thủ chậm rãi đi lên bậc thang, Đường Liệp và Phù Đồ sóng vai đi phía sau cùng. Nói đến kỳ quái, Phù Đồ cấp cho Đường Liệp một loại cảm giác uy hiếp khó hiểu, đôi mắt âm trầm của hắn phảng phất có thể xuyên thủng tâm lý người khác, Đường Liệp cũng không thích loại cảm giác này, ánh mắt hướng về phương xa, lảng tránh sự quan sát của Phù Đồ.

Lúc hoàng hôn thì đoàn người thuận lợi đi tới Cam Lộ Viện, nơi này là nơi mỗi khi có tế tự thì Lam Đức đế quân sẽ dừng chân khi thăm viếng Thiên Miếu, ngoại trừ như vậy mới mở ra, còn những ngày khác đều đóng cửa, bởi vì Lan Mạt Đức đến, trước đó đã có tăng lữ quét dọn sạch sẽ nơi đây. Bên trong viện hồ nước đã hứng đầy, chính là từ Vân Tịnh Trì theo đường ống chảy ra, dẫn vào bên trong.

Từ vị trí của bọn họ hướng về phía trước nhìn lại, chỉ thấy hai tòa tháp cao vót, kiến trúc của thần miếu được kiến tạo trên đỉnh núi đầy tuyết trắng, thần miếu có cầu nổi lơ lửng nối tiếp, có cự ly thật xa địa phương bọn họ đang dừng lại, trong lòng Đường Liệp không khỏi cảm thấy thất vọng, muốn tiến nhập thần miếu chỉ sợ còn phải tốn một phen khó khăn trắc trở.

Lan Mạt Đức bị bệnh nhiều ngày, trong lòng vốn khẩn cấp, đợi sau khi thần quan phụ trách tiếp đãi rời đi, lập tức cởi bỏ quần áo, tiến vào trong hồ tắm rửa.

Phù Đồ tuy chán ghét, nhưng hiệu suất phục vụ lại cực cao, Đường Liệp vẽ ra mấy thứ khí cụ, trước khi rời đi hoàng thành thì công tượng cũng đã làm xong, kỳ thực đối với Đường Liệp hiện nay mà nói, lợi dụng năng lượng bản thân có thể hình thành tiểu đao, đem những miếng thịt thừa nơi hạ thể của Lan Mạt Đức cắt bỏ, nhưng trước mặt người khác hắn cũng không muốn biểu lộ quá nhiều thực lực, để tránh khỏi việc khiến cho người khác cảnh giác.

Lan Mạt Đức tỉ mỉ tắm rửa xong xuôi, trần truồng tiến vào phòng, nằm xoãi thành hình chữ đại nói: " Chuẩn bị rồi chưa? Có thể bắt đầu rồi!"

Đường Liệp nhìn tên vô liêm sỉ này, rất khó tin tưởng tên hỗn đản không có chút phong độ này lại là vua của một nước. Phù Đồ từ đầu đến cuối vẫn đang chờ đợi bên người Lan Mạt Đức, Đường Liệp nói: " Đại tổng quản có thể tạm thời lánh mặt hay không, lúc ta chữa bệnh cho bệ hạ, cũng không hy vọng có người khác ở đây."

Phù Đồ biến sắc, đang muốn phát tác, không nghĩ tới Lan Mạt Đức phất tay nói: " Ngươi đi ra ngoài đi, Đường tiên sinh chữa bệnh cho ta, không có gì hay để xem đâu."

Chủ nhân đã mở miệng, Phù Đồ đương nhiên không dám phản bác, không thể làm gì khác hơn là cung kính bái, lúc này mới chậm rãi đi ra cửa phòng.

Ánh mắt Lan Mạt Đức bỗng nhiên trở nên sắc bén không gì sánh được, lạnh lùng nhìn thẳng Đường Liệp nói: " Ngươi đem ta từ trong hoàng cung dẫn tới nơi này, chỉ sợ cũng không phải chỉ là chữa bệnh cho ta a?"

Trong lòng Đường Liệp ngẩn ra, Lan Mạt Đức rõ ràng là vô cùng lý trí, so sánh với tên máu lạnh tàn bạo trong cung hôm nay hoàn toàn khác hẳn, đến tột cùng là người này có bệnh trạng tinh thần phân liệt, hay là hắn tận lực ngụy trang trước mặt người khác?

Đường Liệp thản nhiên cười nói: " Bệ hạ chỉ sợ quá lo lắng, Đường Liệp là vì muốn chữa bệnh cho ngài!" Cẩn thận lấy ra đao giải phẫu, lưỡi đao ở dưới ánh đèn lóng lánh lóe lên hàn quang băng lãnh, đôi mắt Lan Mạt Đức càng lãnh khốc, tuy rằng hắn đuổi Phù Đồ, nhưng đôi mắt vẫn không dám thả lỏng khỏi người trẻ tuổi trước mặt, chỉ cần hắn có bất cứ ý đồ gì thương tổn chính mình, thì bàn tay của hắn sẽ không chút do dự bẽ gãy cổ Đường Liệp.

Đường Liệp đi tới trước người Lan Mạt Đức, lộ vẻ mỉm cười nói: " Bệ hạ chuẩn bị rồi chứ?"

Lan Mạt Đức lắc đầu nói: " Ngươi cầm nước trà trên đầu giường uống vào!"

Đường Liệp liền ý thức được vừa rồi Lan Mạt Đức chỉ là nói lời giả dối, chén nước trà này bên trong dĩ nhiên là có độc, Lan Mạt Đức quả nhiên không dễ dàng tin tưởng mình. Hắn không chút do dự nâng chung trà lên uống cạn, lần thứ hai trở lại bên người Lan Mạt Đức nói: " Có thể bắt đầu rồi chứ?"

Khóe môi Lan Mạt Đức nở ra nụ cười thỏa mãn, khe khẽ gật đầu nói: " Bắt đầu đi!"

Năng lượng trong cơ thể Đường Liệp dũng mãnh đi vào trên thân đao giải phẫu, ở bên ngoài thân đao hình thành một tầng năng lượng vô hình, tật bệnh của Lan Mạt Đức kéo dài thời gian khá lâu, những khối thịt sinh trưởng bên dưới hạ thể có rất nhiều, Đường Liệp dùng năng lượng đốt cháy chúng, rồi dùng lưỡi đao cắt đứt, năng lượng thiêu đốt đem những vùng bị chảy máu cấp tốc ngưng lại, giải phẫu này cũng không có gì là phức tạp, chỉ làm Đường Liệp tốn khoảng hai mươi phút thời gian, thân thể Lan Mạt Đức có chút cường tráng, dưới quá trình giải phẫu thiếu thuốc gây tê, không ngờ không rên một tiếng, bấy nhiêu cũng đủ biểu hiện ra phong phạm đế vương của một nước.

Đường Liệp tỉ mỉ kiểm tra thân thể Lan Mạt Đức, vững tin không còn khối thịt nào, mới bỏ đao giải phẫu sang một bên, rất cẩn thận rửa sạch hai tay, tuy rằng trước đó đã dùng năng lượng phòng hộ bản thân, nhưng dù sao loại bệnh độc này truyền nhiễm rất nhanh, phòng ngự vẫn tốt hơn, vạn nhất bất hạnh bị nhiễm phải, thì chuyện thống khổ là nhỏ, nhưng mất mặt thì lớn.

Lan Mạt Đức đau đến chảy đầy mồ hôi, nhìn thấy hạ thể đã hoàn toàn trị hết, trong ánh mắt toát ra một tia hài lòng, thấp giọng nói: " Đường tiên sinh quả nhiên y thuật cao siêu."

Đường Liệp cười nói: " Nếu không có bệ hạ phối hợp, hôm nay cũng sẽ không thuận lợi như vậy." Hắn mở rộng cửa gọi Phù Đồ vào, đem công việc dọn dẹp hậu quả giao cho hắn.

Lan Mạt Đức nghỉ ngơi một lát, sự đau đớn trên thân thể cũng giảm bớt, lại gọi Đường Liệp đến bên người, mỉm cười nói: " Vừa rồi trong chén trà kia cũng không có độc, ngươi không cần lo lắng."

Đường Liệp thầm mắng hắn đê tiện, biểu hiện ra dáng vẻ tươi cười nói: " Độc tố trên người bệ hạ đã hoàn toàn tiêu trừ, ngày mai sáng sớm ta sẽ đi ra Thu Nùng Viên hái một ít dược thảo để bệ hạ thoa ngoài da, hẳn là không còn gì đáng ngại."

Lan Mạt Đức có chút cảm động gật đầu, chuyển hướng Phù Đồ nói: " Phù Đồ, ngươi đi chuẩn bị một ít đồ ăn chay, để ta phụng bồi Đường tiên sinh."

Phù Đồ tuân lệnh xoay người rời đi.

Bên trong phòng còn lại Đường Liệp và Lan Mạt Đức hai người, Lan Mạt Đức dùng một đôi mắt thâm thúy sáng quắc tinh quang nhìn thẳng Đường Liệp nói: " Vừa rồi lúc Đường tiên sinh chữa bệnh cho ta, trên cánh tay hình như hiện lên một đạo hình xăm của rồng!"

Trong lòng Đường Liệp chấn động, vừa rồi mình rõ ràng tận lực khống chế năng lượng, rất sợ bị Lan Mạt Đức nhìn ra sơ hở, nhưng không nghĩ tới chung quy không tránh được ánh mắt của hắn.

Lan Mạt Đức thấp giọng nói: " Đường tiên sinh có bí mật gì gạt ta sao?"

Đường Liệp rốt cuộc làm ra quyết định, từ trong lòng móc ra quyển da dê bảo tồn đã lâu nói: " Bệ hạ còn nhớ Di Hư Phương tướng quân không?"

Thân thể của Lan Mạt Đức kịch chấn, trong đôi mắt toát ra ánh mắt kinh ngạc khó thể tin.

Đường Liệp dùng hai tay đưa cuốn da dê tới trước mặt của hắn, Lan Mạt Đức chậm rãi mở ra, khi hắn nhìn thấy rõ những gì viết trên da dê, cũng không còn kiềm chế được sự kích động trong nội tâm, hai tay không khỏi run rẩy lên, rung giọng nói: " Ngươi…ngươi không ngờ là người của Di Hư Phương tướng quân tìm tới…"

Đường Liệp gật đầu nói: " Bệ hạ còn nhớ hắn không?"

Ánh mắt Lan Mạt Đức nhìn thật lâu lên tấm da dê, lẩm bẩm nói: " Không sai..đích xác không sai…quyển da dê này là chính ta đích tay giao cho Di Hư Phương tướng quân."

Đường Liệp biết Lan Mạt Đức đã tin tưởng thân phận của hắn, lớn mật nói: " Bệ hạ còn muốn đi tìm đan dược trường sinh bất lão hay không?"

Trong đôi mắt Lan Mạt Đức hiện lên quang hoa nóng rực, nhưng lập tức phai nhạt xuống, thấp giọng nói: " Trên đời này thật sự có đan dược trường sinh bất lão hay sao?"

Đường Liệp lớn tiếng nói: " Đương nhiên là có!" Kỳ thực chính hắn cũng không tin cái gì là trường sinh bất lão, bất quá để đạt được mục đích trong lòng, đầu tiên phải khiến cho Lan Mạt Đức coi trọng mình.

" Năm mươi năm rồi, tròn năm mươi năm rồi…" Trên mặt Lan Mạt Đức không rõ là biểu tình mừng hay lo, hắn châm quyển da dê vào đèn dầu, tiện tay ném vào bên trong kim bồn.

Đường Liệp mờ mờ ảo ảo cảm giác có chút không đúng, nhưng nói không ra là tại sao, hai mắt nhìn chăm chú Lan Mạt Đức, xem hắn tột cùng là muốn nói gì.

Lan Mạt Đức nói: " Ta đã từng say mê cho rằng có thuật trường sinh bất lão, để truy cầu sinh mệnh lâu dài, mà không tiếc trả giá tất cả, nhưng hiện tại…" Trên mặt của hắn lộ ra vẻ trào phúng. Ánh mắt thâm thúy chuyển hướng Đường Liệp nói: " Nếu như cầm lấy quyền lực vô thượng và sinh mệnh vô tận cho ngươi lựa chọn, ngươi sẽ chọn thứ nào?"

Đường Liệp lặng lẽ không nói gì, bởi vì hắn không biết nên lựa chọn ra sao.

Lan Mạt Đức bùi ngùi than thở: " Ta vốn tưởng rằng sinh mệnh vô tận thì có thể truy đuổi quyền lực vô thượng, mà khi ta mất đi tất cả, mới ý thức được bản thân sai rồi…sai tới mười phần…"

Đường Liệp nghe ra sự hối hận trong lời nói của hắn, nhịn không được nghĩ đến, Lan Mạt Đức là nhất quốc chi quân, ở Lam Đức đế quốc là vương giả ngạo nghễ chúng sinh, vì sao bên trong lời nói lại toát ra sự bất đắc dĩ sâu sắc như vậy, lẽ nào quyền lực của hắn cũng không như mặt ngoài nhìn thấy? Hay là hắn đã bị lực lượng nào đó hiếp bức?

Lan Mạt Đức nói: " Từ khi ngươi chữa bệnh cho ta, ta suy đoán ngươi và thánh long tinh thạch có quan hệ sâu xa, ta cũng không phải là có thể nhìn thấy hình xăm thánh long trên tay ngươi, mà bởi vì ta có thể cảm thụ được sự tồn tại của thánh long năng lượng trong cơ thể ngươi."

Đường Liệp nội tâm chấn động, hắn chưa bao giờ nghĩ Lan Mạt Đức lại có bản lãnh như thế.

Lan Mạt Đức nói: " Trước đây khi ta lấy được tinh thạch, cũng không có nghĩ đến chúng nó lại có năng lượng thần kỳ như vậy, càng không nghĩ tới Di Hư Phương tướng quân và Phúc Mộ Kim hai vị ái khanh lại mất tích nhiều năm như vậy." Nhắc tới hai vị cố thần của quá khứ, Lan Mạt Đức biểu hiện vẻ hoài niệm.

Lan Mạt Đức nói: " Ta để cho bọn họ đi tìm kiếm đan dược trường sinh bất lão, nhưng không nghĩ đến từ đó về sau cùng với bọn họ trời nam đất bắc, không còn ngày gặp lại. Mà khi ta đích tay tống xuất hai đôi tinh thạch, lại mang đến cho ta một hồi tai họa không thể tưởng tượng."

Nhìn thấy dáng dấp thống khổ của Lan Mạt Đức, trong lòng Đường Liệp âm thầm kỳ lạ, lại không biết là ai dám uy hiếp một vị đế vương quân lâm thiên hạ?

Lan Mạt Đức nghiến răng nói: " Ngươi có nghe qua tên Ma Đế Thu Thiện?"

Thân thể Đường Liệp chấn động, hắn đã không chỉ một lần nghe được tên Ma Đế Thu Thiện, nhưng cũng không nghĩ tới người này lại có lực lượng cường đại như vậy, thậm chí có thể uy hiếp được vua của một nước. Đường Liệp có chút mê hoặc nói: " Ta nghe nói Ma Đế Thu Thiện vẫn đang bị phong ấn tại Thiên Hác, hắn làm sao lại uy hiếp bệ hạ?"

Lan Mạt Đức cười khổ nói: " Đường tiên sinh, chỉ sợ cũng không thể lý giải được thực lực của hắn, Ma Đế Thu Thiện tuy rằng vẫn bị phong ấn, nhưng thủ hạ nanh vuốt của hắn vẫn còn đang tồn tại ở từng ngõ ngách của phiến đại lục này…"

Lời của hắn bỗng nhiên bị tiếng gõ cửa cắt đứt, đại tổng quản Phù Đồ thấp giọng nói: " Bệ hạ, cơm đã được chuẩn bị xong."

Lan Mạt Đức lớn tiếng nói: " Phù Đồ! Ta cùng với Đường tiên sinh đang nói chuyện, không có sự cho phép của ta, không ai được tiến đến!"

Đường Liệp mới vừa rồi cảm giác được Lan Mạt Đức có thể cũng không giống như mình nhìn thấy hoang dâm vô độ, e rằng hắn dùng phương thức này để phát tiết sự phiền muộn trong lòng. Nhưng vì vậy mà gây ra tai họa cho bao nhiêu thiếu nữ vô tội, hành vi ác liệt này làm cho người ta cảm thấy rét lạnh.

Lan Mạt Đức nói: " Đại tế ti Liễu Cô Yên là Ma Kiếm!"

Đường Liệp kinh hãi mở to hai mắt, thảo nào Phúc Mộ Kim từng nói ở trong Thiên Miếu gặp phải Ma Kiếm Thập Nhị Lang, nguyên lai Thập Nhị Lang là Liễu Cô Yên, Ma Kiếm chính là đại tế ti của Lam Đức đế quốc.

Lan Mạt Đức có chút bi ai nói: " Ta tuy rằng là đế quân, nhưng từ lâu đã không còn quyền lực gì đáng nói, hiện thực quyền lực của đế quốc đã từ lâu nằm trong tay của hắn…" Hắn tràn đầy cảm xúc nói: " Cơ thể của ta bị Ma Đế Thu Thiên dùng dược vật khống chế, thống khổ không tả nổi, loại thống khổ này người ngoài vĩnh viễn sẽ không hiểu được…" Thần tình Lan Mạt Đức thống khổ vô cùng.

Đường Liệp tràn ngập đồng tình nhìn hắn, Lan Mạt Đức nhìn như phong quang nhưng phía sau không ngờ lại cất giấu nhiều đau khổ mà không ai biết được như vậy, khó trách từ lâu đã mất đi hứng thú đối với trường sinh bất lão, so sánh với sự tự do, sinh mệnh có tính là gì?

Lan Mạt Đức nói: " Ma Đế Thu Thiện kiêng kỵ nhất chính là Thánh Long kỵ sĩ trong truyền thuyết, hắn biết là ta từng có được lam, hồng hai đôi tinh thạch, cũng đã cấp cho Di Hư Phương tướng quân và Phúc Mộ Kim, cho nên mới hạ thủ đối với ta."

Đường Liệp thấp giọng nói: " Theo lời bệ hạ nói, Ma Đế Thu Thiện hẳn là chiếm được vài viên tinh thạch?"

Lan Mạt Đức gật đầu nói: " Ma lực của hắn tuy rằng cường đại, nhưng dù sao thể chất bản thân có hạn, không cách nào đem năng lượng của thánh long tinh thạch hóa thành lực lượng bản thân sử dụng, ngươi cùng chúng ta bất đồng, thân thể của ngươi không ngờ có thể đem năng lượng của tinh thạch hoàn toàn hấp thu, cũng có thể chuyển hóa thành năng lượng của bản thân, nếu như việc này để cho Ma Đế Thu Thiện biết được, hắn tuyệt sẽ không buông tha cho ngươi."

Đường Liệp chợt cười: " Ma Đế Thu Thiện thật lợi hại như vậy sao?"

Lan Mạt Đức cầm cánh tay Đường Liệp nói: " Có thể nhìn thấy hắn, thì mới cảm nhận được hắn đáng sợ. Ta tuy rằng không biết được mục đích chính khi ngươi chữa bệnh cho ta, nhưng ta cũng không muốn ngươi sớm bị bại lộ thân phận của mình, mau rời khỏi Thiên Miếu, rời khỏi Lam Đức đế quốc, ngàn vạn lần đừng cho Ma Kiếm Thập Nhị Lang hiểu rõ thân phận thật sự của ngươi."

Đường Liệp lắc đầu nói: " Ta còn có một tâm nguyện chưa xong, trước khi giải quyết xong chuyện này, ta sẽ không rời khỏi đế đô."

Trong ánh mắt Lan Mạt Đức toát ra ưu thương nhàn nhạt, hắn thấp giọng nói: " Chuyện hôm nay ta sẽ cho rằng không có phát sinh qua, ta chỉ có thể nhắc nhở ngươi, trong lúc còn ở đế đô tuyệt đối không thể sơ ý vận động năng lượng của mình, với tu vi của Ma Kiếm, hắn có thể đơn giản xuyên qua thân thể ngươi nhìn thấy thánh long năng lượng phát ra."

Đường Liệp nói: " Ngày mai ta sẽ đi Thu Nùng Viên hái thuốc cho bệ hạ, có thể tốn một ít thời gian."

Lan Mạt Đức ý vị thâm trường nhìn Đường Liệp, phảng phất như muốn xem thấu ý nghĩ chân thật trong lòng hắn, hồi lâu mới nói: " Ngươi cứ đi, chuyện nơi đây, ta sẽ xử lý cho ngươi."

Đường Liệp cung kính nói: " Đa tạ bệ hạ!"

Lan Mạt Đức bùi ngùi than thở: " Bệ hạ? Ta từ lâu không còn đảm đương nổi xưng hô tôn quý này rồi, mà hai chữ này, sẽ chỉ làm ta hổ thẹn…"

Ư

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK