Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phù Đồ cung kính đứng thẳng trước mặt Lan Mạt Đức, thấp giọng nói: " Bệ hạ, vì sao ngài phải giúp hắn?"

Hai mắt Lan Mạt Đức thâm thúy lóe lên một chút dưới ánh đèn, lạnh lùng nói: " Ngươi có nhớ lời tiên đoán kia hay không?"

Phù Đồ yên lặng gật đầu nói: " Bệ hạ cho rằng, Đường Liệp chính là Thánh Long kỵ sĩ trong lời tiên đoán?"

Lan Mạt Đức lộ ra một nụ cười thê lương, ánh mắt hắn dừng trên cánh tay mình, buồn bã nói: " Hiện tại ta mới hiểu được từ lúc Tuệ Vân đại tế ti đem tinh thạch giao cho ta, toàn bộ sự kiện đó là một vòng kế hoạch bí mật." nguồn TruyenFull.vn

Phù Đồ thấp giọng nói: " Tuệ Vân đại tế ti lẽ nào đã tiên đoán ra chuyện hôm nay từ lâu?"

Lan Mạt Đức chậm rãi lắc đầu nói: " Nàng đem tinh thạch giao cho ta, thực sự không phải là muốn để cho ta phái người đi tìm thuốc trường sinh bất lão, mục đích thực sự là từ thế giới khác tìm được người lựa chọn thích hợp!"

" Chọn người thích hợp?" Phù Đồ tràn đầy mê võng nói.

" Không sai! Nàng đã sớm dự cảm sẽ có một ngày Ma Đế Thu Thiện sẽ phá tan phong ấn, mà bên trong đại lục lại không có người nào có thể hấp thu được năng lượng của thánh long tinh thạch, trở thành Thánh Long kỵ sĩ khắc chế Ma Đế Thu Thiện trong truyền thuyết."

" Cho nên nàng mới có thể đem tinh thạch giao cho bệ hạ, dùng lý do để bệ hạ phái người đi tìm thuốc trường sinh bất lão, tìm kiếm người có thể chân chính trở thành Thánh Long kỵ sĩ." Phù Đồ rốt cuộc hiểu rõ suy đoán trong lòng Lan Mạt Đức.

Lan Mạt Đức lập tức gật đầu, cười khổ nói: " Từ đầu đến đuôi, ta chỉ là một người bị lợi dụng."

Phù Đồ nói: " Liễu Cô Yên gần trở về, nếu như hắn nhìn xuyên thân phận đặc thù của Đường Liệp, vô cùng có khả năng xuất thủ đối phó hắn."

Ánh mắt Lan Mạt Đức nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tòa thần miếu hình tháp cao vót đứng trên đỉnh Tuyết phong, xa xa nhìn lại giống như hai thanh kiếm sắc bén thẳng tắp đâm lên trời, hắn nhẹ giọng nói: " Cho nên ta mới giúp hắn tiến nhập thần miếu, Minh Lâm tế ti là đệ tử của Tuệ Vân đại tế ti, có lẽ nàng sẽ có điều giúp đỡ Đường Liệp."

" Bệ hạ chẳng lẽ không lo lắng vì vậy mà chọc giận tới Ma Kiếm sao?"

Lan Mạt Đức nắm chặt hai quyền nói: " Cuộc sống như thế này từ lâu ta đã chán ghét, một khắc ta cũng không muốn nhẫn nại thêm nữa!"

Thu Nùng Viên ở bên cạnh Vân Tịnh Trì, là một trong những lâm viên đại biểu cho thần thành, bên trong trồng vô số kỳ hoa dị thảo, vô cùng hiếm thấy, Đường Liệp cũng là nghe đồn về bên trong, cho nên mới sinh ra ý nghĩ tiến nhập vào trong để hái thuốc, hiện tại Lan Mạt Đức đã hướng hắn thành khẩn nói ra bí mật bản thân, Đường Liệp cũng không nói rõ chuyện tình với Phúc Mộ Kim, dù sao cũng đủ hoàn toàn cho Lan Mạt Đức tín nhiệm mình.

Tuy rằng hiểu được sự ác độc của Ma Đế Thu Thiện, nhưng cũng không khiến cho Đường Liệp quá mức quan tâm, hiện tại hắn quan tâm nhất chỉ là có thể thành công tiến vào trong Thiên Miếu hay không, tìm viên tinh thạch thánh long màu trắng theo lời Phúc Mộ Kim.

Một tăng lữ mặc áo đen dẫn Đường Liệp đi tới trước Thu Nùng Viên, hai tay hợp thành chữ thập nói: " Đường tiên sinh xin cứ tự nhiên, ta ở bên ngoài chờ ngươi." Đường Liệp mỉm cười hướng hắn hành lễ, chậm rãi đi vào bên trong lâm viên tràn ngập thần bí của thần thành, mục đích lần này hắn đến đây thực sự không phải hái thuốc cho Lan Mạt Đức, hắn đã tương đối hiểu rõ cấu tạo của nội bộ thần thành, phía sau Thu Nùng Viên có một con đường đá sỏi nối liền từ Thu Nùng Viên đi đến thần miếu, từ nơi này lẻn vào Thiên Miếu, còn hơn từ bên ngoài thang trời trước mặt nghênh ngang đi vào, sẽ có phần thắng hơn nhiều.

Thông qua Lan Mạt Đức miêu tả, Đường Liệp đối với hai vị đại tế ti của thần thành đều sinh ra sự coi trọng, Liễu Cô Yên chính là Ma Kiếm, nhất định có nhiều liên hệ với Ma Đế Thu Thiện, trong thần thành ngọa hổ tàng long, từ giờ trở đi mỗi một bước đều phải vô cùng cẩn thận.

Đi vào Thu Nùng Viên, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy những chiếc lá phong đỏ tươi như lửa, dọc theo đường vân thạch ẩm ướt trơn trợt hướng vào rừng phong đi tới, sương sớm màu trắng đang di chuyển trong rừng, khi thì quanh quẩn bên người Đường Liệp, khi thì theo gió tán đi, giống như đang đi vào trong tiên cảnh.

Lá phong màu đỏ hơi rung động trên đỉnh đầu, những giọt sương trong suốt từ trên lá rơi xuống trán Đường Liệp, cảm giác thấm lạnh. Thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng dần, Đường Liệp vững tin phía sau không ai theo dõi, lúc này mới lựa chọn một chỗ yên lặng, cẩn thận đem Ẩn Thân Y mặc vào, cả người giống như không khí biến mất bên trong cảnh đẹp của rừng phong.

Vươn cánh tay của mình, hoảng động trước mắt, nhìn không thấy hình dáng gì, cúi đầu nhìn lại, thân thể bản thân đã hoàn toàn biến mất, trong lòng Đường Liệp cực kỳ đắc ý, liền bay lên, trên không trung những chiếc lá phong cuộn gió, khe khẽ rơi xuống mặt đất. Ngón tay khẽ búng, chiếc lá phong bay về phía trước, bay đến giữa đường bị năng lượng của Đường Liệp đánh nát, bụi mù màu hồng theo sương sớm tan vào trong gió. Dưới sự rèn đúc nỗ lực không ngừng, vũ lực Đường Liệp trong khoảng thời gian này đột nhiên tăng mạnh.

Dọc theo đường mòn xuyên qua rừng phong, nhiệt độ không khí dần dần biến đổi thấp xuống, đường mòn vân thạch hiện lên hơi sương hơi mỏng, đạp lên sương, vẫn có thể lưu lại vết chân rất nhỏ, xem ra muốn thần không biết quỷ không hay lẻn vào Thiên Miếu, phải luyện thành bản lĩnh đạp tuyết vô ngân( bước trên tuyết không để lại dấu vết), trong khoảng thời gian ngắn Đường Liệp không có khả năng luyện thành.

Xuyên qua rừng phong, hai bên đường đầy kỳ hoa dị thảo, tùy ý có thể thấy được, trong đó đủ thứ dược liệu quý báu, rất nhiều thứ thậm chí là Đường Liệp chưa bao giờ thấy qua, nếu như không phải đang có chuyện quan trọng trong người, hắn nhất định phải nghiên cứu cẩn thận một phen.

Thu Nùng Viên tuy rằng không tính quá lớn, nhưng từ cửa chính đi tới phía sau cũng phải đi mất ba mươi phút thời gian, cửa sau được làm bằng lưới sắt bình thường, dùng xích sắt cùng với đồng khóa lại, hơn nữa xung quanh cũng không có người canh gác, Đường Liệp nhìn tường viện xung quanh cao chừng hai thước, đơn giản nhảy lên đầu tường.

Con đường đi thông ngọn núi chỉ có độ rộng chừng một thước, bởi vì phía sau núi quanh năm không có ánh nắng mặt trời, hơn nữa còn thời gian dài không có người đi lại, mặt đường kết đầy rêu xanh, dưới chân ẩm ướt trợt vô cùng, hơn nữa còn nghiêng xuống, đi tới dị thường gian nan.

Tuy rằng không có được ánh nắng mặt trời soi sáng, nhưng thảm thực vật hai bên lại cao lớn dị thường, tùy ý có thể nhìn thấy cổ mộc mấy trăm năm che trời, càng lên cao, sương sớm quanh quẩn càng dày đặc, không bao lâu liền đi nhập vào bên trong rừng rậm, phạm vi tầm mắt đã không còn nhìn thấy vị trí hai ngôi tháp của thần miếu.

Chim chóc nhiều chủng loại cùng với rất nhiều thú nhỏ mà Đường Liệp không biết tên thỉnh thoảng lui tới bên trong rừng rậm, phảng phất chúng nó mới là chủ nhân của phiến rừng rậm này, Đường Liệp cả người dung nhập vào trong thiên nhiên, nội tâm dần dần thả lỏng rất nhiều.

Khi Đường Liệp còn chìm đắm trong cảnh đẹp chung quanh, một chuỗi tiếng cười yêu dị bỗng nhiên truyền vào trong tai của hắn, tiếng cười kia với hắn mà nói là có vài phần quen thuộc, trong lòng Đường Liệp cả kinh, theo bản năng trốn ra sau đại thụ, lại lập tức ý thức bản thân mình đang mặc Ẩn Thân Y, không dễ dàng bị người khác phát hiện. Cẩn thận né tránh cành lá xung quanh, từ khe hở phía trước nhìn lại hướng thanh âm truyền tới.

Dây màu lục quanh quẩn trung tâm, đó là một đầm nước trong suốt, trên mặt nước nhộn nhạo vụ khí hơi mỏng, một vị nữ lang xinh đẹp mỹ lệ lộ ra bóng lưng hoàn mỹ không tỳ vết, đôi chân nhỏ với đường cong ôn nhu đã bước vào trong đầm nước.

Đường Liệp ở đâu có thể nghĩ đến, lại có thể ngay tại hoang sơn dã lĩnh nhìn thấy một màn hương diễm như vậy, hai mắt mở thật lớn, nhìn không chớp mắt ngọc mông mỹ nữ kia, thân thể hoàn mỹ như vậy đích xác khó gặp, trong lòng âm thầm kêu lên: " Chuyển qua đây, chuyển qua đây!"

Nước đầm yên tĩnh bỗng nhiên bị phá vỡ, lại thêm một gã nam tử vóc người cường tráng từ trong rừng cây chui vào trong nước, Đường Liệp thầm kêu xấu hổ, mình chỉ lo đem lực chú ý tập trung trên người nữ tử trần truồng kia, lại quên quan sát động tĩnh chung quanh.

Nam tử kia cởi hết quần áo và đồ dùng hàng ngày trên người, từ phía sau ôm lấy bờ lưng trần của nữ tử kia, kích động nói: " Muốn chết ta rồi…"

Đường Liệp âm thầm ước ao diễm phúc vô biên của nam tử kia, ôm thân thể mềm mại mê người như vậy, đích thật là chuyện có thể giết chết người đàn ông, Đường Liệp thậm chí tiếc nuối nghĩ đến, vì sao nam tử kia không phải là mình. Hắn hầu như quên mất nhiệm vụ chủ yếu lần này đến đây, ngừng thở lẳng lặng chờ mong trận đại chiến triền miên lần này, xem ra trong nội tâm mỗi người đều có dục vọng rình coi mãnh liệt, cho dù là Đường Liệp cũng không ngoại lệ.

Thanh âm tiếng cười khanh khách của nàng kia, quyến rũ, cười đến sau cùng đột nhiên lại chuyển thành giọng nam âm u, trong lòng Đường Liệp kịch chấn, một cái tên đáng sợ hiện lên trong đầu óc của hắn: " Mộc Phùng Xuân!" Vị nữ tử trần truồng chính là một trong bảy đại thần quan Mộc tiên sinh Mộc Phùng Xuân, khó trách hắn cảm thấy thanh âm quen tai như vậy.

Nam tử kia hiển nhiên cũng là cả kinh, dưới sự hoảng hốt cuống quýt buông lỏng cánh tay: " Ngươi…" Lời còn chưa dứt đã bị vô số dây leo như rắn quấn vào trong đó, Mộc Phùng Xuân chậm rãi xoay lại thân thể mềm mại, thân thể lả lướt làm cho Đường Liệp hầu như tin tưởng nàng là một nữ nhân hoàn toàn, nhưng khi hắn nhìn thấy rõ hoàn toàn về Mộc Phùng Xuân, trong lòng cảm thấy một trận buồn nôn, không ngờ hắn cư nhiên lại là một nhân yêu, kỳ quái hơn nữa chính là, đôi chân của Mộc Phùng Xuân bỗng nhiên sinh ra vỏ cây, từ hai chân lộ ra những sợi dây mây như rắn, nam tử kia kinh khủng vừa muốn há miệng kêu to, nhưng miệng cũng đã bị dây mây gắt gao cuốn lấy, chỉ có thể phát sinh ra tiếng vang ậm ừ trong cổ họng.

Mộc Phùng Xuân lộ ra vẻ tươi cười quyến rũ, bàn tay khe khẽ xoa gò má của nam tử kia, nói: " Hài tử ngốc, ngươi không phải nói, chỉ cần được tắm với ta, dù chết cũng đáng sao?" Những dây mây nhanh như tia chớp đâm vào trong cơ thể nam tử kia.

Trong lòng Đường Liệp thầm than, mạnh mẽ ngăn chặn nguyện vọng muốn lao ra, mắt thấy da thịt của nam tử kia bởi vì máu huyết nhanh chóng bị Mộc Phùng Xuân hấp ra hoàn toàn biến thành màu xám trắng, cơ thể khỏe mạnh sung mãn ở trong khoảnh khắc héo rút xuống, cả người giống như thân cây già khô cạn, thoáng qua đã đánh mất sinh mệnh lực.

Mộc Phùng Xuân vươn đầu lưỡi màu hồng, cực kỳ quyến rũ liếm nhẹ lên môi, những dây leo quấn xung quanh thân thể nam tử kia chậm rãi kéo thi thể của hắn chìm vào trong nước.

Đường Liệp nắm chặt hai tay, với hành vi tàn nhẫn biến thái của Mộc Phùng Xuân đã làm hắn căm thù đến tận xương tủy. Khi thân thể mềm mại của Mộc Phùng Xuân lại một lần nữa khôi phục lại dáng dấp mềm nhẵn, Đường Liệp hiện tại nhìn thấy thân thể mê người của ả, cũng không còn bất cứ dục niệm gì, nếu như không phải lần này còn có nhiệm vụ trọng yếu, hắn tất nhiên muốn toàn lực diệt trừ tên quái vật Mộc Phùng Xuân này.

Toàn bộ thân thể của Mộc Phùng Xuân không ngờ xảy ra biến hóa kỳ diệu, hoàn toàn trở thành dáng dấp nữ tử, nàng mềm mại nói: " Ngươi xem đủ chưa, còn không mau lăn nhanh ra đây cho ta!"

Trong lòng Đường Liệp cả kinh, hắn vạn lần không ngờ mình đã mặc Ẩn Thân Y mà vẫn bị Mộc Phùng Xuân nhìn xuyên qua hành tung. Đang chuẩn bị nhảy ra, lại nghe được một thanh âm băng lãnh vô tình nói: " Mộc Phùng Xuân, lá gan ngươi thật lớn!"

Phía trước bùn đất màu nâu đột nhiên nhô ra về phía trước, dần dần tụ hợp lại thành một hình dáng lớn, một trung niên nam tử mặc y phục tăng lữ màu nâu xuất hiện bên bờ đầm nước.

Đường Liệp thầm kêu may mắn, nguyên lai xung quanh còn có người đang ở.

Mộc Phùng Xuân khanh khách cười duyên nói: " Thổ Hình Chân, ta đã sớm đoán được là ngươi, chỉ sợ rình coi ta tắm rửa đã không còn là lần đầu tiên a?"

Nam tử kia cũng là một trong bảy đại thần quan Thổ Hình Chân, hắn am hiểu thao túng bùn đất cát đá, cùng với Mộc Phùng Xuân là cao thủ cùng đẳng cấp.

Trên gương mặt màu vàng tối của Thổ Hình Chân đầy tàn nhang, hai mắt cũng màu vàng yêu dị, cả người nhìn qua giống như một người có bệnh vàng da rất nặng, hắn biểu tình đờ đẫn nói: " Ta đã sớm hoài nghi tăng lữ trong miếu không ngừng thất tung có liên quan tới ngươi, hôm nay cuối cùng cũng bị ta nắm chứng cứ."

Mộc Phùng Xuân kiều mị liếc mắt nhìn Thổ Hình Chân nói: " Thổ đại ca, nguyên lai ngươi quan tâm tiểu muội như thế."

Nếu như không phải vừa rồi nhìn thấy thực thân của Mộc Phùng Xuân, Đường Liệp thật đã cho rằng nàng là một mỹ nữ kiều mị nhu nhược, hiện tại nhìn thấy dáng dấp giả vờ của nàng, chỉ cảm thấy buồn nôn từng cơn.

Thổ Hình Chân lạnh lùng nói: " Chuyện này nếu như truyền vào trong tai đại tế ti, ngươi hẳn là sẽ biết hậu quả."

Mộc Phùng Xuân ôn nhu nói: " Không biết Thổ đại ca đang nói đến vị nào?"

" Ngươi đừng có giả bộ hồ đồ với ta! Đại tế ti trong hai ngày nữa sẽ về, ngươi trêu chọc ra mầm tai vạ, hay nhất phải tự mình giải thích với hắn!" Thổ Hình Chân vẫn giữ nguyên thần tình dù núi thái sơn sụp đổ mà cũng bất động.

Nương theo một tiếng cười duyên mê ngươi, thân thể mềm mại của Mộc Phùng Xuân giống như hoa sen mới nở chậm rãi từ trong đầm nước trồi lên, một đôi mắt trong suốt hướng Thổ Hình Chân, biểu diễn thân thể nữ tính hoàn mỹ xinh đẹp không chút tỳ vết, tràn ngập dụ dỗ nói: " Ta đẹp không?"

Trong ánh mắt trầm ổn của Thổ Hình Chân hiện lên một tia hoảng loạn, dù chỉ là chuyện trong tích tắc, nhưng vẫn bị Mộc Phùng Xuân nhạy cảm nắm bắt. Thân thể mềm mại giống như một đóa hoa nở rộ, khe khẽ hướng Thổ Hình Chân ôm tới: " Kỳ thật trong lòng ta thủy chung vẫn chỉ nghĩ đến ngươi…"

Tình cảnh trước mắt làm cho da đầu Đường Liệp tê dại, ta kháo! Không ngờ nhìn thấy được một cảnh diễn trực tiếp của một tên gay( pede) đang câu dẫn đàn ông.

Thổ Hình Chân mặc dù đứng hàng sau cùng trong bảy đại thần quan, nhưng Mộc Phùng Xuân lại cực kỳ kiêng kỵ đối với hắn, bởi vì Thổ Hình Chân đối với nàng trời sinh có năng lực tương khắc. Thân thể mềm mại giống như dây leo quanh co quấn xung quanh thân thể Thổ Hình Chân, gần như rên rỉ nói: " Ngươi muốn đối phó ta như thế nào, ta đều chìu ngươi."

Độ nóng trong cơ thể Thổ Hình Chân bỗng nhiên thăng lên, bàn tay thô ráp của hắn kích động xoa lên bờ mông trần của Mộc Phùng Xuân, Mộc Phùng Xuân nhân cơ hội nhào vào trong lòng Thổ Hình Chân.

" Gian phu dâm phụ!" Một thanh âm phẫn nộ từ gần đó vang lên, nước đầm giống như bị nổ bạo bốc dựng lên, dòng nước trong suốt hướng thẳng vị trí của bọn họ quay đầu chụp xuống, Thổ Hình Chân trước khi dòng nước chạm đến thân thể, hóa thành một luồng khói bụi, dung nhập vào trong bên trong mặt đất.

Một Phùng Xuân dễ dàng huy vũ bàn tay một chút, ngàn vạn những sợi dây màu lục hướng phía trước người hắn quấn tới, hình thành một lá chắn màu lục, chắn ngang dòng nước đang chồm tới, thanh âm đột nhiên chuyển thành nam tử âm lãnh: " Thủy nương tử, không nghĩ tới ngươi cũng thích rình coi như vậy."

" Đồ vô sỉ, trong thần thành vì sao lại có loại bại hoại như ngươi tồn tại!"

Dòng nước tứ tán đột nhiên hướng vào trong đầm nước thối lui, cột nước ở trong hư không ngưng hợp thành hình dáng như chiếc loa, một thân thể trong suốt lủi thăng nổi lên trên mặt nước, hình dáng trong suốt này cầm một trường kiếm hình loa hướng lá chắn bằng dây đâm tới.

Mộc Phùng Xuân cười lạnh nói: " Ta và ngươi tuy ở trong thần thành, nhưng hai bên phụng dưỡng chủ nhân bất đồng, lẽ ra nước sông không phạm nước giếng, ngươi đã chủ động tìm tới cửa, hôm nay ta thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, cho ngươi cảm nhận được chỗ tốt khi làm nữ nhân!"

" Vô liêm sỉ!" Thanh kiếm nước hình loa trong tay Thủy nương tử uy lực trong nháy mắt tăng cường mấy lần, thân kiếm xoay tròn cực nhanh, pháp thuật như vậy cùng giống như máy bơm nước công nghệ hiện tại, mặc dù là hợp kim cũng không thể xuyên thấu, huống chi là một lá chắn bằng dây leo.

Kiếm nước hình loa tiến tới lá chắn dây leo, dây leo trong khoảnh khắc biến mất hầu như không còn, thân thể Mộc Phùng Xuân biến động theo một dây leo, hướng về phía trước cấp tốc bốc lên, tránh thoát thanh kiếm nước sức mạnh vô địch, hai tay điên cuồng huy lên, vô số lá rụng rơi xuống, hướng thân thể mềm mại trong suốt của Thủy nương tử chụp xuống.

Một tầng hơi nước trong suốt theo quanh thân Thủy nương tử kích phát ra, đem lá rụng hóa thành phấn vụn.

Mộc Phùng Xuân nhàn nhã tự đắc bốc lên cao theo hình xoắn ốc, lúc đứng trên đỉnh đại thụ, trên người đã mặc chiếc quần ngắn bện bằng lá cây, mỉm cười nói: " Nể tình chủ nhân của ngươi, ta không tính toán với ngươi."

Thủy nương tử lạnh lùng lui một bước, nước đầm xung quanh xảy ra biến hóa, cát đá xung quanh bắt đầu cấp tốc hướng trong nước đầm rót vào, nguyên bản nhìn thấy nước đầm trong suốt, thoáng qua đã trở thành vũng bùn không sạch sẽ. Không cần hỏi, nhất định là Thổ Hình Chân len lén làm tay chân.

Thủy nương tử tự nghĩ không khả năng chống được Mộc Phùng Xuân và Thổ Hình Chân liên thủ, quát một tiếng, thân thể mềm mại trong suốt đầu nhập vào trong rừng rậm sâu thẳm.

Mộc Phùng Xuân nhìn nước đầm vẩn đục nhịn không được thở dài nói: " Thổ đại ca, ngươi làm hồ nước của ta dơ rồi!"

Thân hình Thổ Hình Chân xuất hiện bên bờ đầm nước lần thứ hai, nước đầm một lần nữa trở nên trong suốt mát lạnh, hắn thấp giọng nói: " Vì sao không giết nàng?"

Mộc Phùng Xuân khanh khách cười nói: " Giết Thủy nương tử, Minh Lâm nha đầu kia bỏ qua cho chúng ta sao?" Trải qua chuyện vừa rồi, Mộc Phùng Xuân không còn tâm tình dây dưa ở chỗ này tiếp tục, cánh tay kéo dây mây rung mạnh, thân thể mềm mại ẩn vào bên trong rừng rậm.

Thổ Hình Chân tràn ngập tiếc nuối nhìn bóng hình xinh đẹp của Mộc Phùng Xuân, buồn bã lắc đầu, thân thể lại lần nữa chìm vào trong mặt đất.

Mắt thấy thủ đoạn của ba đại thần quan, trong lòng Đường Liệp thầm giật mình, tự hỏi nếu như cùng bọn họ giao đấu, cũng không nắm chắc phần thắng mười phần, càng cảm thấy bên trong thần thành ngọa hổ tàng long, thâm sâu khó lường. Vững tin cả ba người đều rời đi, Đường Liệp mới đi ra khỏi chỗ ẩn thân, mở rộng ánh tay, tiếp tục hướng đỉnh núi bò lên.

Hai tòa tháp thần miếu cao, giống như hai thanh cự kiếm đen trắng đang giằng co, cao cao xen vào đám mây, mặt trời trên đỉnh chiếu rọi xuống phản xạ ra quang hoa chói mắt, Đường Liệp ngóng nhìn hai tòa tháp hồi lâu, căn cứ sự lý giải của hắn, Thiên Miếu do hai tòa thần tháp cao cấu thành, nhưng chủ nhân lại khác nhau, chủ nhân thần miếu màu đen là Liễu Cô Yên, chủ nhân thần miếu màu trắng là Minh Lâm đại tế ti. Dựa theo kinh nghiệm lần trước của Phúc Mộ Kim suy đoán, hắn phải tiến nhập thần miếu màu đen.

Nhưng đường sỏi nữa đường đứt ngang, từ vị trí nơi này, Đường Liệp chỉ có thể dùng tay bám víu vách đá tiếp tục đi tới, tính toán cự ly hai tòa thần miếu, tiến vào thần miếu màu trắng hiển nhiên càng dễ hơn.

Đường Liệp suy nghĩ, dự định đầu tiên tiến nhập thần miếu màu trắng, sau đó từ trên chiếc cầu dài lơ lửng trên bầu trời lẻn vào thần miếu màu đen. Theo vị trí của hắn đến thần miếu màu trắng khoảng chừng có sáu bảy mươi thước cao độ vuông góc, trên vách đá lồi lõm không bằng phẳng, có thể tùy ý nhìn thấy được, bất quá bởi vì độ cao hơn mặt biển quá cao, tuyết đọng không thay đổi, nên địa phương nhô ra đọng tuyết băng quanh năm, làm cho việc bám tay vào vách đá gặp không ít trắc trở.

Đường Liệp cẩn thận hướng phía trước leo lên, cự ly không dài lắm này lại làm tiêu hao không ít thể lực của hắn, cuối cùng trên một khối đá giữa đường, rốt cuộc ngừng lại nghỉ ngơi thời gian ngắn, năng lượng trong cơ thể hắn khôi phục với tốc độ rất nhanh, sau năm phút nghỉ ngơi, lại khôi phục được trạng thái đỉnh cao.

Gió lạnh thổi qua, từ trên núi bay xuống từng mảnh hoa tuyết, hỗn loạn băng tuyết, thổi vào trên mặt Đường Liệp, gây ra sự đau đớn rát bỏng. Ẩn Thân Y tuy rằng có thể làm cho hắn ẩn hình, cũng không thể chân chính làm cho thân thể hắn tiêu thất bên trong không khí. Hoa tuyết cùng với những mảnh băng rơi vào trên người hắn vòng quanh thân thể hắn thành đường viền, Đường Liệp cố sức lắc lư thân thể một chút, đem băng tuyết bám trên người rơi xuống, lúc này mới ẩn hình lần nữa, tiếp tục hướng đỉnh núi leo lên.

Hai tay rốt cuộc thành công nắm mép vách núi, hai mắt Đường Liệp đầu tiên ló lên khỏi mặt vách núi, phía trước có hai thiếu nữ xinh đẹp, mặc trang phục tăng lữ màu trắng, dọc theo con đường tuyết nhỏ hẹp hướng thần miếu màu trắng phía trước đi đến.

Các nàng độ chừng mười tám mười chín tuổi, thần tình trang nghiêm, cử chỉ đoan trang. Hai cô gái bước trên con đường đầy tuyết trắng, nhưng lại không lưu lại bất cứ dấu chân gì, trong lòng Đường Liệp không phát giác ngẩn ra, không nghĩ tới hai thiếu nữ tuổi trẻ này lại có bản lĩnh đạp tuyết vô ngân. Bởi vậy có thể dự đoán ra thực lực của Minh Lâm đại tế ti càng không tầm thường, thẳng đến khi hai thiếu nữ đi vào bên trong thần miếu màu trắng, vững tin xung quanh không còn ai khác đi qua.

Đường Liệp vừa mới leo lên trên đỉnh núi, sau khi điều chỉnh lại thân thể, dọc theo sát vách núi tiến đến chỗ cầu treo giữa hai tòa thần miếu đi đến, hắn không cách nào không để lại dấu vết trên con đường tuyết, không còn cách nào khác là phải đi vòng qua thần miếu màu trắng, hy vọng không bị người khác phát hiện.

Gió lạnh thổi tới trên mặt từng đợt, mũi của Đường Liệp không chịu nổi hơi lạnh kích thích, suýt nữa đã ách xì ra tiếng, liền cuống quýt dùng tay che mũi, mất nhiều khí lực thật lớn, mới đem cỗ ngứa ngáy này nuốt trở vào. Có chút chột dạ nhìn quanh bốn phía, vững tin xung quanh cũng không có ai lưu ý chính mình, lúc này mới yên lòng lại, hoạt động thân thể đã muốn đông cứng, bởi vì Lan Mạt Đức đã từng dặn hắn không nên lạm dụng năng lượng trong cơ thể, cho nên hắn vẫn không dám lợi dụng năng lượng chống lại khí lạnh quanh thân thể. Không khí trên đỉnh núi kịch liệt giảm xuống đối với Đường Liệp không thể nghi ngờ là khảo nghiệm sinh lý và ý chí của Đường Liệp gấp đôi.

Hai vị thiếu nữ đi qua, cả tòa thần miếu cũng không còn ai đi qua, tất cả đột nhiên vắng vẻ xuống, ngoại trừ hoa tuyết tuôn rơi xuống từ trên bầu trời, đó là do trong lòng hắn tự nhảy mạnh, Đường Liệp âm thầm thở dài một hơi, lại phun ra một ngụm sương mù dày đặc màu trắng, trong hoàn cảnh này muốn hoàn toàn ẩn nấp hành tung căn bản là chuyện không có khả năng.

Vững tin xung quanh không có ai, lá gan Đường Liệp dần dần lớn lên, hắn đi tới bên trong con đường, bước nhanh hướng cầu nổi giữa hai tòa thần miếu đi tới, cầu nổi hoàn toàn dùng loại sắc thép màu trắng làm thành, từ vách núi này đi thẳng vạn trượng sâu thẳm hướng thẳng tới vị trí của thần miếu màu đen. Ở giữa cầu nổi bị sương mù dày đặc cùng mây mù bao phủ, gió núi thổi qua, cầu nổi lung lay theo gió núi. Chỉ đứng ngay đầu cầu đã bị choáng đầu hoa mắt, nếu đi tới giữa cầu, thì cảm giác sợ hãi phải thừa nhận chỉ sợ sẽ gia tăng gấp bội lần.

Lúc Đường Liệp đang chuẩn bị đi lên cầu nổi, trước mặt bỗng nhiên thổi tới một trận cuồng phong, sức gió mạnh vượt xa Đường Liệp tưởng tượng, hắn còn chưa chuẩn bị đầy đủ tâm lý, dĩ nhiên bị cuồng phong thổi ngược về phía sau lảo đảo hơn mười bước, cuồng phong thổi hoa tuyết hỗn loạn thẳng vào mặt, hoa tuyết phủ lên thân, Đường Liệp nguyên lai đã ẩn hình, do hoa tuyết vẽ ra hiện rõ đường viền thân thể hắn.

Đường Liệp thầm kêu không ổn, hoa tuyết phía trước theo gió bay lượn, ở trong hư không tụ hợp thành hình, thân ảnh một vị nữ lang tóc xám như khói xuất hiện ngay trước mặt Đường Liệp, dáng dấp nàng hơn hai mươi tuổi, vóc người tuy rằng không cao, nhưng hình dáng thật tốt, màu da tái nhợt, kỳ lạ nhất chính là hai tròng mắt của nàng, trong đó không ngờ lại không có con ngươi, giống như viên bảo thạch màu trắng quanh co khảm trong hốc mắt, làm người ta cảm thấy quỷ dị phi thường.

Mái tóc dài màu khói xám ở trong gió phập phồng bay lên, sợi tóc tung bay theo hướng gió cường đại. Hai mắt nàng mờ mờ ảo ảo xẹt qua quang mang màu trắng bạc, Đường Liệp ý thức được mình đã bị nàng phát giác.

Nữ lang tóc xám lạnh lùng nói: " Thật to gan, cũng dám tự tiện xông vào thần thành Thiên Miếu!" Quang mang bên trong hai mắt đại thịnh, dưới quang mang cường liệt, Đường Liệp không dám đối mặt với nàng, trong lòng âm thầm suy đoán lai lịch nữ lang tóc xám này.

Bên trong thần thành Lam Đức ngoại trừ hai vị đại tế ti thân phận cao nhất ra, thì phải kể tới thực lực của bảy đại thần quan là mạnh nhất, bảy đại thần quan phân biệt là hệ kim Kim Bất Hoán, hệ mộc Mộc Phùng Xuân, hệ thủy Thủy nương tử, hệ hỏa Hỏa Viêm, hệ thổ Thổ Hình Chân, hệ lôi Lôi Đông Lạc, hệ phong Phong Tồn Chân, bảy đại thần quan bởi vì phụng dưỡng chủ nhân khác nhau chia làm hai phái, Thủy nương tử, Phong Tồn Chân, Kim Bất Hoán ba người là người truy tùy của Minh Lâm đại tế ti.

Nữ lang trước mắt chính là phong hệ thần quan Phong Tồn Chân.

" Chịu chết đi!" Nương theo một tiến gọi to của Phong Tồn Chân, hai đạo quang mang cường liệt từ trong đôi mắt bắn ra, Đường Liệp theo bản năng nhắm lại hai mắt, một loại cảm giác khó có thể hình dung áp bách như nước thủy triều từ phía trước hướng thân thể của hắn nghiền ép tới.

Cuồng phong mang theo hoa tuyết tiến công, thân thể màu xám của Phong Tồn Chân biến ảo thành một luồng khói màu xám, trong nháy mắt đã bức đến trước người Đường Liệp, lúc Đường Liệp còn chưa kịp làm ra phản ứng, một quyền đánh trúng ngay ngực Đường Liệp.

Đường Liệp mặc dù không có thành công làm ra động tác phòng ngự, nhưng thân thể nhạy cảm cảm thụ được năng lượng thế công cường đại của đối phương, trước khi đối phương công kích tới, thân thể theo bản năng lui về phía sau, động tác này làm cho hắn ma xui quỷ khiến làm tan mất hơn phân nửa lực đấm của Phong Tồn Chân, thân thể thổi ngược ra phía sau, lực lượng cường đại chấn thương nội phủ Đường Liệp, hắn thở ra một tiếng, phun ra một búng máu. Máu tươi cấp tốc bị thổi tán, hoa tuyết cùng với nó cũng bị thổi bay, thân thể hắn một lần nữa ẩn nấp vào bên trong không khí, không còn dấu vết để tìm ra.

Dung nhan của Phong Tồn Chân hiện ra một tia cười lãnh khốc, đối thủ đã quên nàng là phong hệ thần quan, gió trong không trung đối với nàng như những gốc rễ, vô luận đối thủ giấu kín thế nào, nàng vẫn điều tra được vị trí của hắn.

Thân thể của nàng như quỷ mị truy theo, không đợi Đường Liệp kịp thở dốc, luống sóng công kích thứ hai đã phát động, từ trên mặt tuyết cuồn cuộn nổi lên một trận long cuốn, bao vây thân thể Đường Liệp ở bên trong, Đường Liệp còn đang lo lắng che giấu hành tung của chính mình, lấy năng lượng bảo vệ quanh thân, trong nguy cấp không cách phân biệt vị trí của Phong Tồn Chân, một quyền hướng phía trước công tới.

Cánh tay bị mái tóc dài màu xám quấn quanh, sợi tóc hướng cánh tay Đường Liệp co rút lại, thật sâu siết chặt vào bên trong da thịt của hắn, sự đau đớn khi da thịt bị xé rách truyền vào bên trong thần kinh của Đường Liệp, hắn bạo rống một tiếng, năng lượng bỗng nhiên truyền nhập vào trên cánh tay phải Đường Liệp.

Phong Tồn Chân nhạy cảm nhận thức được năng lượng của Đường Liệp đột nhiên biến hóa tăng mạnh, mái tóc dài cấp tốc triệt hồi, lực cuốn cường đại đem thân thể của Đường Liệp ném lên giữa không trung, Đường Liệp ở giữa không trung mất đi cân bằng, rơi xuống trên tuyết.

Nếu như nói về thực lực chân chính, Phong Tồn Chân không mạnh hơn Đường Liệp được bao nhiêu, nhưng nàng giỏi ẩn nấp thân hình, Ẩn Thân Y của Đường Liệp ở trước mặt nàng căn bản không có tác dụng gì, cho nên mới hình thành cục diện chịu bị đòn.

Đường Liệp cả giận nói: " Có gan thì cởi y phục theo ta đường đường chính chính mà giao đấu!" Hắn cho rằng Phong Tồn Chân cũng mặc Ẩn Thân Y giống như mình, cho nên không thể nhận ra tung tích thật sự của Phong Tồn Chân. Đang dẫn dắt lực chú ý của Phong Tồn Chân, cùng lúc Đường Liệp lặng yên lưu ý hoàn cảnh chung quanh, Phong Tồn Chân đã phong tỏa đường đi lên cầu treo, mình muốn tiến lên khả năng là không thể, vị trí hiện tại ngược lại càng gần thần miếu màu trắng nhiều hơn, Phong Tồn Chân đúng là giỏi chuyện lợi dụng sức gió chung quanh, mình quyết đấu với nàng ở nơi có gió lộng thế này khẳng định hoàn toàn bị hạ xuống sự bị động, nhưng nếu như mình tiến nhập thần miếu, Phong Tồn Chân sẽ không thể nắm được sức gió trong tay, nói không chừng sẽ có cơ hội thủ thắng.

Trong lòng nghĩ, vừa đánh vừa lui tới vị trí thần miếu, tuy rằng hắn không nhìn thấy rõ thân hình của Phong Tồn Chân, vô pháp hình thành tiến công uy hiếp, nhưng bằng vào năng lượng hình thành hộ giáp, vẫn có thể tự bảo vệ mình.

Phong Tồn Chân hừ lạnh một tiếng, thân thể ở trong gió thoáng hiện, quang hoa trong đôi mắt càng phát ra cường liệt, Đường Liệp liên tục bị hại dưới tay nàng, biết ánh mắt của nàng cũng là vũ khí lợi hại, mà mình đang ở trong cự ly cách thần miếu không tới mười thước, không đợi Phong Tồn Chân phát động công kích, đã xoay người hướng thần miếu chạy tới.

Phong Tồn Chân tựa hồ cũng không nghĩ ra Đường Liệp lại làm ra hành động chạy trốn, hơi kinh ngạc một chút, như tia chớp hướng Đường Liệp đuổi theo.

Trong lòng Đường Liệp từ lâu ôm ý niệm sống chết bình thản trong đầu, trước khi Phong Tồn Chân kịp hình thành công kích hiệu nghiệm, thành công nhảy vào bên trong cửa thần miếu, hai thiếu nữ áo trắng đang ở trong quét sạch ngọc thạch màu trắng, Đường Liệp bị bám theo một trận gió rít vọt tới.

Hai thiếu nữ áo trắng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng không nhìn thấy bất luận dị thường gì xung quanh, nhìn nhau, trên gương mặt đều lộ ra vẻ tươi cười.

Làm cho Đường Liệp cảm giác kinh ngạc chính là, Phong Tồn Chân không truy vào trong thần miếu, trong lòng cảm thấy dễ dàng nhưng cũng cảm thấy mê võng, lẽ nào Phong Tồn Chân lại dễ dàng buông tha cho mình? Nhìn cầu ngọc thạch không nhiễm một hạt bụi trước mặt, lại xoay người nhìn hai thiếu nữ quét rác, vững tin mình không làm cho người khác có bất luận sự cảnh giác gì, Đường Liệp mới chậm rãi hướng cầu bạch ngọc đi đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK