Đường Liệp biết rõ thuật bắn tên của Phá Không lợi hại, muốn tránh đi mũi nhọn, muốn kéo gần hơn khoảng cách giữa hai bên. Đồng thời khi hắn khải động, Phá Không đã đoán được ý đồ của hắn, mũi chân nhẹ điểm lên cỏ, thân hình cấp tốc bay ngược, kéo dài khoảng cách khống chế trong phạm vi công kích hữu hiệu.
Đường Liệp kích phát năng lượng trong cơ thể, ở bên ngoài thân thể hình thành một tầng năng lượng hộ giáp ẩn hình, hết sức chăm chú phán đoán phương hướng tiến công của Phá Không, ở trong khe hở hẹp hòi né qua, tận khả năng tránh né mưa tên uy thế kinh người của Phá Không.
Tên rời dây cung bay ra, trên không trung vẽ ra từng đạo quang mang lóa mắt.
Đường Liệp thầm kinh ngạc, chỉ bằng vào năng lượng bao phủ bên ngoài cơ thẻ chưa chắc có thể ngăn được công kích của Phá Không. Tên bắn trúng tầng năng lượng phủ bên ngoài cơ thể Đường Liệp, phát một tiếng vang " ba" thật lớn, chợt lóng lánh ra quang mang màu lam. Đường Liệp bị năng lượng của mũi tên truyền đến đánh đến thân hình run mạnh, cuống quýt lui ra sau mấy bước.
Phá Không lạnh lùng nói: " Còn dám ngăn trở ta, thì cũng không còn vận khí tốt như vậy!"
Đường Liệp lạnh nhạt cười, một đạo năng lượng màu lam từ lòng bàn tay phải hắn đổ ra, hình thành một thanh trường kiếm hữu hình vô chất, thân kiếm dài chừng bốn thước, cả thân kiếm hiện ra màu lam nhàn nhạt, quanh thân thiêu đốt kiếm diễm màu trắng. Với tu vi của Đường Liệp hiện tại còn chưa thể chiếu cố cho công lẫn thủ, ẩn hình hộ giáp đã không thể thành công ngăn cản được công kích của Phá Không, rõ ràng bỏ qua nó, lợi dụng năng lượng hình thành trường kiếm, đây là bỏ nhỏ chọn lớn, là đạo lý lấy công làm thủ.
Thao túng trường kiếm vô hình dùng Mặc Tử kiếm pháp chậm rãi triển khai, Mặc Tử kiếm pháp trọng về phòng thủ ở chung quanh thân thể Đường Liệp nhanh chóng hình thành một đạo lá chắn lưu động. Còn hơn năng lượng giáp trụ bên ngoài cơ thể, phạm vi phòng hộ mặc dù nhỏ hơn, nhưng tính linh hoạt và cường độ phòng thủ vẫn gia tăng trên diện rộng.
Trong hai mắt Phá Không lóe lên tia hâm mộ, chân phải triệt thoái ra sau, trường cung kéo thành hình vầng trăng tròn, ba mũi tên đồng thời lắp lên dây cung, nương theo tiếng hét lớn của hắn, mũi tên rời dây cung, tên bay khỏi dây cung, tức khắc liền hiện ra ba tốc độ khác nhau, mũi tên thứ nhất chuẩn xác không lầm xạ kích lên trường kiếm do năng lượng hình thành của Đường Liệp, mũi tên trong tiếng nổ tấc tấc mà gãy, mũi thứ hai nổ mạnh hình thành ba động, thành công xâm nhập vào trong năng lượng lưu của thân kiếm Đường Liệp, đuôi tên ngưng kết năng lượng cường đại hướng chung quanh phóng xạ khoách triển ra, ngạnh sanh trên thân kiếm xả ra một đạo khe hở năng lượng.
Trong mắt Đường Liệp toát ra một tia hoảng sợ, tiễn pháp của Phá Không cường đại vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Chính thức trí mạng mới chính là mũi tên thứ ba, mũi tên màu đen gào thét hướng khe hở của hai mũi tên trước lao nhanh qua, hướng ngay vị trí vùng ngực của Đường Liệp bắn thẳng mà đến.
Trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, Đường Liệp đột nhiên bỏ đi năng lượng kiếm trong tay, năng lượng trong cơ thể nhanh chóng tập kết thành một ẩn hình hộ thuẫn, mũi tên nặng nề đánh lên năng lượng thuẫn còn chưa kịp hoàn toàn thành hình, lực lượng cường đại bức bách Đường Liệp cuống quýt lui ra phía sau ba bước, đầu mũi tên đã xâm nhập vào trong cơ thể hắn.
Đường Liệp nắm được phần đuôi của mũi tên, ngạnh sanh kéo ra, gầm nhẹ nói: " Bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản ta!"
Phá Không ngơ ngác nhìn Đường Liệp, cũng không tiếp tục tấn công, qua hồi lâu mới nói: " Đường Liệp, nếu không phải ta dùng mũi tên tầm thường, ngươi có lẽ đã chết!"
Máu tươi dọc theo trước ngực Đường Liệp ồ ồ chảy ra, đau đớn làm cho khuôn mặt anh tuấn của hắn hơi có vẻ vặn vẹo, nhưng vẻ mặt hắn lại không hề toát ra sự sợ hãi gì.
" Tự giải quyết cho tốt!" Phá Không thật sâu hướng tiểu công chúa liếc mắt một cái, xoay người nhảy lên tuấn mã, giơ roi, hướng chính bắc phóng như bay.
Đường Liệp đưa mắt nhìn phương hướng Phá Không rời đi, thẳng đến khi thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất không thấy. Cúi đầu nhìn mũi tên nọ, mũi tên chỉ do loại gỗ tầm thường chế ra, Phá Không vẫn niệm tình kết bái giữa hai người, vẫn không ra sát thủ.
Tiểu công chúa phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, Đường Liệp hấp tấp vọt tới, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng.
Tiểu công chúa chậm rãi mở hai mắt, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Đường Liệp, nhào vào trong lòng ngực Đường Liệp, nhưng bừng tỉnh trong cơn mộng: " Ta…quả thực không phải là nằm mơ chứ?"
Đường Liệp gật đầu, gắt gao ôm thân thể mềm mại của tiểu công chúa nói: " Không phải nằm mơ, từ hôm nay trở đi ta sẽ không dễ dàng để cho nàng rời đi!"
Ủy khuất bao lâu rốt cuộc tìm được sự phóng thích, tiểu công chúa dựa vào trong lòng ngực Đường Liệp, lớn tiếng khóc lên.
Ở phương xa vang lên từng trận tiếng ngựa hí vang, cũng là Huyên nhi và thủ hạ nghe tin chạy tới, nhìn thấy Đường Liệp rốt cuộc đã lưu lại được tiểu công chúa, trên mặt mỗi người đều hiện lên nụ cười.
Vì ăn mừng tiểu công chúa lưu lại, đêm đó trong vùng đồng cỏ cử hành bữa tiệc tối long trọng, mỗi người đều tận tình thoải mái chè chén, sự sung sướng này đã lâu mọi người khó có được.
Huyên nhi và tiểu công chúa một trái một phải ôm bên người Đường Liệp, bị Đường Liệp khôi hài trêu chọc thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui. Đường Liệp đặt bát rượu đã uống cạn lên bàn, hai tay phân biệt ôm lấy hai vòng eo nhỏ nhắn, nhân sinh như thế này còn cầu thêm gì nữa? Một loại cảm giác thỏa mãn chưa từng có tràn ngập trong nội tâm của hắn.
Hắn thấp giọng nói: " Từ nay về sau, ta rốt cuộc không thèm nghĩ chuyện gì khác, chuyên tâm xử lý đồng cỏ này, tranh thủ cùng hai người sớm ngày sinh con cái."
Huyên nhi và tiểu công chúa không nghĩ tới hắn lại chuyển sang đề tài này, không thể ngờ là hắn lại nói những lời như vậy, Huyên nhi và Đường Liệp từng có quan hệ ân ái, đối với Đường Liệp cũng mơ hồ hiểu rõ hơn, gương mặt nàng ửng đỏ nói: " Chủ nhân lại nói bậy."
Tiểu công chúa lại hiếu kỳ nói: " Ta vẫn đều rất kỳ quái, đứa nhỏ đến tột cùng là làm sao sinh ra?"
Đường Liệp còn chưa kịp nuốt xuống ngụm rượu, đã bị những lời này của nàng làm sặc lên, một hơi phun ra hết.
Tiểu công chúa bất mãn trừng mắt nhìn hắn nói: " Lại giễu cợt ta, chẳng lẽ ngươi biết?"
Đường Liệp đã cười đến suýt hết hơi, chỉ vào Huyên nhi nói: " Nàng hỏi Huyên nhi…hỏi đi…"
Huyên nhi mắc cỡ đến đỏ bừng mặt, hung hăng nhéo lên đùi Đường Liệp một cái, nhìn ánh mắt tràn ngập nghi vấn của tiểu công chúa, trong lòng vô cùng quẫn bách: " Ta…làm sao biết…" Nhớ tới tối hôm qua cùng Đường Liệp triền miên trên thảo nguyên, mắc cỡ đến mức không lập tức tìm một khe hở để chui vào ẩn núp.
Vẻ mặt kiều diễm quyến rũ đến như thế của Huyên nhi, trước nay chưa bao giờ lưu lộ qua, Đường Liệp nhìn thấy bộ dáng mê người của nàng như thế, dục vọng trong cơ thể không ngờ bất giác dựng lên, nếu không phải còn người khác đang có mặt, giờ phút này tất nhiên hắn đã muốn cùng Huyên nhi hảo hảo triền miên một phen.
Tiểu công chúa có chút kỳ quái nhìn Huyên nhi nói: " Huyên nhi tỷ tỷ, ta thấy ngươi dường như cả ngươi đều thay đổi a."
" Ta thay đổi chỗ nào?" Huyên nhi có chút khẩn trương nói.
" Ta cũng nói không nên lời, nhưng lại cảm giác được cả người của tỷ trở nên đẹp hơn, đã tràn ngập lực hấp dẫn."
Huyên nhi nhẹ giọng gắt: " Tiểu công chúa chỉ nói bậy…"
Đường Liệp cười ha ha, lúc này bóng đêm đã sâu, không ít bộ hạ đã bắt đầu tán đi. Tiểu công chúa dựa lên đầu vai Đường Liệp, thoải mái muốn ngủ, nhẹ giọng nói: " Ta muốn ngủ…" Đường Liệp mỉm cười, không nghĩ tới tiểu nha đầu nói ngủ là ngủ, lại nhìn nàng thì đã thấy nàng tiến vào trong giấc mộng.
Bồ Ni đứng ở nơi xa, tựa hồ có việc muốn nói, lại không dám quấy rầy Đường Liệp.
Huyên nhi lưu ý hắn, nhỏ giọng nhắc nhở Đường Liệp, Đường Liệp giao tiểu công chúa cho Huyên nhi, đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút, đi nhanh tới chỗ Bồ Ni.
" Chủ nhân, rào chắn góc tây bắc của chúng ta bị người phá hư."
Đường Liệp nhíu mày nói: " Nghiêm trọng không?"
Bồ Ni nói: " Trước cũng bị người phá hỏng hai lần, đều không tính nghiêm trọng, với lại cũng không có gì tổn thất, cho nên ta không hồi báo cho chủ nhân."
Đường Liệp gật đầu, từ lời nói của Bồ Ni hắn nghe ra lần này tổn thất nhất định không nhỏ.
Bồ Ni thấp giọng nói: " Lần này rào chắn nhiều chỗ bị hư hao, với lại còn bị mất hơn hai mươi con tuấn mã, hai vị huynh đệ phụ trách trông coi đàn ngựa còn bị thương nhẹ."
Đường Liệp cả giận nói: " Người nào có lá gan lớn như vậy?"
Bồ Ni lắc đầu nói: " Theo bọn họ nói, đối phương toàn bộ che mặt bằng khăn đen, thấy không rõ tướng mạo của bọn họ, nhưng từ cách bọn họ ra tay lưu tình mà xem, hẳn là cũng không nghĩ đả thương người."
Đường Liệp trầm ngâm chốc lát nói: " Xem ra đối phương thập phần hiểu rõ chúng ta, biết được đàn ngựa vừa mới mua được không lâu."
Bồ Ni nói: " Lâm Tái cô nương cũng nói như vậy, nàng nói vô cùng có khả năng lúc chúng ta mua ngựa thì đã bị người theo dõi."
Đường Liệp gật đầu nói: " Trước tiên không nên để lộ ra, để tránh tạo thành sự hoảng sợ không cần thiết, ngươi đi gọi Lâm Tái đến doanh trướng của ta."
Lâm Tái sau khi xử lý xong mọi chuyện thì đi vào doanh trướng của Đường Liệp, làm cho Đường Liệp ngạc nhiên chính là cách nhìn của Lâm Tái cũng tương tự như hắn.
" Đám mã tặc này hẳn là đã sớm chú ý tới chúng ta!"
Đường Liệp hâm mộ gật đầu, ý nghĩ Lâm Tái tỉnh táo vượt xa ngoài dự liệu của hắn: " Mất bò mới lo làm chuồng vẫn còn chậm, nhưng chậm trễ cũng phải làm, mau chóng sửa chữa rào chắn cho tốt, còn như bọn mã tặc kia, ta rất nhanh sẽ tra ra hướng đi của bọn họ."
Lâm Tái không giải thích được, khó hiểu hỏi: " Chủ nhân định làm như thế nào?"
Đường Liệp nói: " Ta tin tưởng bọn họ sẽ không thỏa mãn, đã như vậy ta sẽ dụ rắn ra khỏi động."
Lâm Tái nhẹ giọng nói: " Chủ nhân muốn lợi dụng đàn ngựa dẫn dụ họ tới?"
Đường Liệp lớn tiếng nói: " Ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai ta mang theo Bồ Thị bọn họ, đi tới chợ mua thêm một nhóm tuấn mã, ta thật muốn nhìn xem đám mã tặc này có bao nhiêu cân lượng."
Gần năm mươi con tuấn mã dưới sự dẫn dắt của nhóm sáu người Đường Liệp ra roi chậm rãi hướng đồng cỏ trở về, ngoại trừ Bồ Thị và Bồ Ni ra, ba người khác cũng là có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất trong nhóm Bán Tinh Linh võ sĩ, ứng phó mã tặc tầm thường hẳn là không có vấn đề gì.
Đường Liệp vừa nói chuyện với Bồ Ni, vừa lưu ý động tĩnh chung quanh, làm cho hắn thất vọng chính là từ chợ trở về căn bản cũng không nhìn thấy bất cứ trạng huống dị thường nào.
Bồ Thị trước khi đi đã chuẩn bị tâm lý chiến đấu một trận, mắt thấy đã nhìn thấy đồng cỏ trước mắt, vẫn không đợi được mã tặc đột kích, là người thất vọng nhất trong mọi người, lớn tiếng hét lên: " Đám hỗn đản nhát như chuột này, không dám tới rồi!"
Đường Liệp mỉm cười nói: " Ngươi yên tâm, bọn họ sẽ không dừng tay đâu!" Kỳ thật hắn cũng đánh mất hy vọng, xem ra bọn mã tặc kia trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ngóc đầu trở lại.
Bồ Ni chỉ hướng gò đất trước mặt nói: " Qua nơi đó là đồng cỏ của chúng ta!"
Đường Liệp gật đầu, đưa mắt nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy trên gò đất xuất hiện một gã hắc y kỵ sĩ, hắn hấp tấp làm ra thủ thế, để cho mọi người dừng chân bước, ở trong thời gian ngắn ngủi này, trong gò đất đã hiện ra hai mươi tên kỵ sĩ, Đường Liệp xoay người nhìn lại đã thấy từ hai hướng khác nhau có hai đội kỵ binh hơn mười người đang hướng bọn họ nhanh chóng bao vây tới.
Đường Liệp cười lạnh nói: " Đám mã tặc này quả nhiên hung hăng càn quấy, ban ngày ban mặt mà cũng dám cướp bóc ngay trước cửa nhà chúng ta."
Bồ Ni gọi đồng bạn lấy ra vũ khí, Đường Liệp mệnh lệnh: " Xuống tay chừa chút tình cảm, tận lực bắt sống, không nên thương tổn tính mạng của bọn họ!" Đang khi nói chuyện đã tháo xuống Đồ Long Đao, nhanh như tia chớp hướng gò đất xông lên.
Đám mã tặc này cưỡi ngựa thành thạo, từ trên gò đất tạo thành hình quạt hướng ra, rất nhanh vây Đường Liệp vào giữa đội ngũ. Người cầm đầu huy động thiết côn hướng ngực Đường Liệp quét tới, Đường Liệp hừ lạnh một tiếng, một phát bắt được đầu côn hắn, Đồ Long Đao chém xuống, đã chém thiết côn trong tay hắn thành hai đoạn.
Mã tặc kia ngẩn ngơ, còn chưa hồi phục tinh thần, Đường Liệp huy động Đồ Long Đao, dùng sống đao đánh vào bụng của hắn, đánh tên mã tặc kia bay ra khỏi lưng ngựa, nặng nề té rớt trên bãi cỏ.
Phía sau lại có hai gã mã tặc đồng thời huy vĩ thiết côn hướng Đường Liệp vây công đến, Đường Liệp cũng không hề nhìn phương hướng công kích của bọn họ, Đồ Long Đao trở tay bổ ra một đường vòng cung, đem côn bổng trong tay hai người chém thành hai nửa. Toàn thân nhảy dựng lên, rơi xuống lưng ngựa một gã mã tặc, một quyền giã lên cổ hắn, đánh văng cả người hắn xuống ngựa.
Tổng số bọn mã tặc này mặc dù ngoài bốn mươi người, nhưng vũ lực kém khá xa Đường Liệp bọn họ, chỉ trong thời gian ngắn, đã có hơn hai mươi người bị đánh rớt xuống ngựa, may mắn trước đó Đường Liệp có phân phó qua, tận lực bắt sống bọn họ, tận khả năng không nên đoạt đi tính mạng bọn họ, dù là như thế, cũng có mấy người bị bẽ gảy tay trong khi chiến đấu. Text được lấy tại Truyện FULL
Những mã tặc còn sót lại nhìn thấy không đúng, căn bản chẳng quan tâm đồng bọn bị đánh rớt ngựa, đã kinh hãi kêu lên tứ tán bỏ chạy.
Đường Liệp cũng không đuổi theo, mỉm cười nói: " Loại mã tặc vô dụng này, vậy mà cũng dám đi ra cướp bóc."
Bồ Thị suất lĩnh đồng bạn đem hơn hai mươi tên mã tặc mất sức chiến đấu trói hết lại, Đường Liệp đi tới trước mặt một gã mã tặc có bộ dáng thủ lĩnh, kéo xuống khăn che mặt hắn, nhưng lại nhìn thấy diện mạo người này anh tuấn, không hề sợ hãi. Nhịn không được cười nói: " Tri kỷ tri bỉ lại biết địch biết ta, sẽ trăm trận trăm thắng, trước khi các ngươi đến đây cướp bóc, có phải đã điều tra rõ lai lịch của chúng ta?"
Tên mã tặc tuổi còn trẻ kia cả giận nói: " Muốn giết cứ giết, cần gì nói nhảm nhiều như vậy, đầu rớt bất quá chỉ để lại một vết sẹo, kiếp sau lão tử lại là một hảo hán."
Bồ Thị cả giận nói: " Đồ vô liêm sỉ, không ngờ lại dám vô lễ đối với chủ nhân của ta!" Hắn rút đoản đao, chuẩn bị tiến lên đâm chết tên mã tặc này.
Đường Liệp phất tay chặn lại nói: " Bỏ đi, một tên mã tặc không có đầu óc mà thôi, trước áp tải về đồng cỏ, cho ta hảo hảo tra vấn một chút, rốt cuộc người nào đứng phía sau màn làm chủ."
Lần này có thể nói nhóm Đường Liệp thắng lợi trở về, chẳng những bắt được hai mươi mốt tên mã tặc, còn cướp được mười lăm con tuấn mã. Trở lại đồng cỏ, Lâm Tái tự mình kiểm tra, phát hiện trong mười lăm con tuấn mã thì có tám con lại thuộc về bọn họ, còn lại bảy con là ấn ký của trang trại khác.
Đường Liệp nói: " Xem ra bọn họ cướp bóc không chỉ một mình trang trại chúng ta."
Lâm Tái gật đầu nói: " Còn có một loại khả năng, là ngựa này vốn thuộc về mã tặc."
Đường Liệp cười nói: " Thiên hạ lại có mã tặc ngu xuẩn như vậy sao? Tự cưỡi chứng cớ đi cướp bóc?"
Lúc này Lộ Bỉ Lợi đi tới, hướng Đường Liệp cung kính nói: " Chủ nhân, đại đương gia của Liệp Yến mục trường đến xin cầu kiến."
Đường Liệp nao nao: " Vô sự bất đăng tam bảo điện( không có chuyện gì sẽ không đến điện tam bảo), bọn họ đến đây có phải là có quan hệ với đám mã tặc này?"
Lâm Tái nói: " Hết thảy phải chờ gặp mặt mới biết được."
Đường Liệp lạnh nhạt cười nói: " Được, ngươi để cho hắn chờ trong doanh trướng thêm chốc lát, ta sẽ đi gặp hắn!"
Đường Liệp dây dưa thêm nửa giờ mới hướng doanh trướng đi đến, Bồ Ni canh giữ trước cửa nhìn thấy Đường Liệp đi tới, nói nhỏ: " Chủ nhân, đại đương gia của Liệp Yến mục trường là một đại mỹ nữ!"
Đường Liệp mỉm cười, tính nết háo sắc của chính mình xem ra đã in sâu trong lòng mọi người. Hắn xốc trướng rèm, nhìn thấy một bóng lưng mạn diệu đang đứng ngay giữa doanh trướng, nghe được động tĩnh sau lưng, nữ lang vẫn chưa xoay người lại, bình tĩnh nói: " Xem ra ngài quả nhiên rất bận rộn!"
Một câu nói vô cùng bình thản, nhưng lại làm cho Đường Liệp giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh đứng khiếp sợ tại chỗ, thanh âm này rõ ràng đến từ Yến Nguyệt, Đường Liệp không thể tin tưởng lắc mạnh đầu, lúc trước ở tại Huyền Vũ đế quốc chính hắn đã nhìn thấy rõ ràng là Yến Nguyệt đã chết đi, rồi sau đó còn được Mai Thiến chứng thật.
Nữ lang nọ tựa hồ cảm thấy có chút khác thường, chậm rãi xoay người lại, khi nàng nhìn rõ dung mạo của Đường Liệp, gương mặt lập tức mất đi huyết sắc, trong đôi mắt đẹp màu lam tuôn ra nước mắt trong suốt: " Đường Liệp!"
Đường Liệp kích động đến thậm chí không nói nên lời, xông lên phía trước, một tay ôm chặt thân thể mềm mại của Yến Nguyệt vào lòng, hôn lên khắp gương mặt đầy nước mắt của nàng, tìm lấy vị trí đôi môi anh đào, hai người đều thật không ngờ có thể gặp lại nhau trên phiến thảo nguyên này, sự ngạc nhiên vui mừng ngoài ý muốn khiến cho bọn họ không còn tự chủ.
Sau nụ hôn nồng nhiệt thật lâu, tâm tình Đường Liệp mới thoáng bình phục xuống, hắn nâng gương mặt Yến Nguyệt lên, vẫn không thể tin hết thảy đều là sự thật: " Yến Nguyệt, quả thật là muội sao?"
Yến Nguyệt rưng rưng gật gật đầu, nhào vào trong lồng ngực Đường Liệp, hai người một lần nữa lại ngấu nghiến hôn nhau.
Đường Liệp ôm Yến Nguyệt ngồi xuống ghế, rung giọng nói: " Ta vẫn nghĩ là muội đã chết…"
Yến Nguyệt cầm bàn tay Đường Liệp, rưng rưng nói: " Lúc này nói ra dài dòng, lúc trước muội cũng tưởng hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, nhưng chủ nhân không đành lòng để muội chết đi, liền nghĩ ra một biện pháp thay mận đổi đào."
Đường Liệp nhẹ vuốt lên mái tóc mai màu vàng của Yến Nguyệt, hạnh phúc trong nội tâm thật sự khó có thể hình dung.
Yến Nguyệt nói: " Vừa vặn có một nữ nô vì bệnh mà chết, chủ nhân liền dùng nàng thay thế muội, làm ra hiện trường lửa cháy, mà lúc màn đêm buông xuống muội đã được đưa ra khỏi đế đô…"
Đường Liệp tàn bạo nói: " Bà tám Mai Thiến này dám lừa ta thật khổ, ngày sau sẽ bắt cô ta bồi thường gấp bội." Kỳ thật hắn chỉ là nói một chút, Yến Nguyệt đã không việc gì, oán thù giữa hắn và Mai Thiến tức khắc liền biến mất vô tung, ngày sau gặp lại, cũng không cần tìm cô ta tính sổ, mà có lẽ còn phải cảm kích cô nàng.
Yến Nguyệt nói: " Muội đã đáp ứng chủ nhân, ngày sau sẽ không cùng huynh gặp lại, liền theo thương đội một đường đi thẳng đến nơi này, lúc trước từng nhiều lần cùng đi với chủ nhân ngang qua Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên buôn bán, cho nên đối với nơi này vô cùng quen thuộc, thích thú với dân phong thuần hậu, nên quyết định ở lại chỗ này định cư."
Đường Liệp tràn ngập hiếu kỳ nói: " Nhưng muội làm sao lại trở thành chủ nhân của Liệp Yến mục trường vậy?" Lúc này hắn mới hiểu được thâm ý của Yến Nguyệt, nàng dùng tên hắn và tên nàng ghép lại, đủ chứng minh địa vị của mình trong lòng nàng là có thể tưởng tượng.
Yến Nguyệt nói: " Liệp Yến mục trường vốn thuộc về Tang Ba Giai ma ma, muội và bà hữu duyên, được bà thu làm nghĩa nữ, ma ma mất hai tháng trước, liền đem mục trường tặng cho muội."
Đường Liệp liên tiếp gật đầu.
Yến Nguyệt nói: " Vì sao huynh đến nơi đây?"
Đường Liệp ha ha cười nói: " Nói ra thì dài dòng, tối nay lúc đi ngủ ta sẽ chậm rãi nói cho muội nghe!"
Yến Nguyệt đỏ mặt nói: " Vẫn còn chưa từ bỏ miệng lưỡi ngọt ngào!"
Đường Liệp ôm chặt nàng vào lòng, lúc này mới nhớ tới chuyện mã tặc, nhẹ giọng nói: " Lần này muội đến tìm ta rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Yến Nguyệt nói: " Những người huynh bắt đi nguyên lai là bộ hạ trong mục trường của muội."
Đường Liệp kinh ngạc nói: " Yến Nguyệt, không ngờ muội lại làm mã tặc?"
Yến Nguyệt cười lắc đầu nói: " Bọn họ cũng không phải mã tặc, chỉ có điều phiến mục trường này của các người nguyên lai là thuộc về Tang Ba ma ma, sau lại bị thương nhân giành cướp đi, bởi vì hắn ở chỗ này còn có chút thế lực, Tang Ba ma ma vẫn để cho hắn khắc chế, không nghĩ tới lão nhân gia mất không lâu, phiến đồng cỏ này lại chuyển bán cho các người, nên những thủ hạ vì cừu hận thương nhân kia nên giận chó đánh mèo trút lên người các ngươi."
Đường Liệp cười nói: " Như vậy là nói muội đến để van cầu ta thả người sao?"
Yến Nguyệt gật gật đầu.
Đường Liệp giảo hoạt cười nói: " Thả người đơn giản thôi, nhưng phải nhìn xem vị nữ chủ nhân này có chịu làm hay không!"
Yến Nguyệt từ ánh mắt mị mị của hắn, tức khắc liền đoán được tâm ý của hắn, hờn dỗi đánh một cái vào gáy hắn: " Nhanh đi, còn trễ một khắc, chỉ sợ cả Liệp Yến mục trường sẽ đánh tới đây."
Đường Liệp lưu luyến không rời vuốt mạnh vào ngực Yến Nguyệt một cái, đứng dậy nói: " Được! Món nợ này cho muội ghi lại, xem ta sau này làm sao thu thập muội!"
Mặc dù là Bồ Thị cũng nhìn ra được biểu hiện của Đường Liệp có vấn đề, thấp giọng hướng Bồ Ni nói: " Ngươi có phát hiện hay không, chủ nhân và vị nữ đương gia của Liệp Yến mục trường có điểm không đúng lắm?"
Bồ Ni gật đầu nói: " Hai người đích xác có chút mập mờ!"
" Nói cái gì?" Câu chuyện của bọn họ bị tiểu công chúa nghe được, hai người bị dọa hấp tấp chạy trốn sang một bên.
Tiểu công chúa tức giận nhìn ra xa, Đường Liệp và Yến Nguyệt đang chuyện trò thật vui vẻ, tàn bạo nói: " Đường Liệp đáng chết, Đường Liệp thúi, nhìn thấy một người là yêu một người, câu ba đáp bốn, tên dâm tiện vô sỉ!"
Huyên nhi mỉm cười nói: " Có lẽ Đường Liệp có chuyện nghiêm chỉnh nói với người ta, ngươi cần gì phải sinh hờn dỗi?"
Từ cử chỉ Đường Liệp sảng khoái thả hai mươi mốt tù binh, tất cả mọi người nhìn ra quan hệ giữa hắn và Yến Nguyệt nhất định không tầm thường, dựa theo ý tứ của Đường Liệp, dù sao cũng không muốn Yến Nguyệt rời đi, Yến Nguyệt mặc dù cũng muốn lưu lại bồi hắn nhưng dẫu sao vẫn lý trí hơn Đường Liệp rất nhiều, chuyện hôm nay phải trở về phân phó, nàng và Đường Liệp ước định, hoàng hôn ngày mai sẽ gặp lại chỗ giao giới giữa hai mục trường, lúc này mới lưu luyến cùng Đường Liệp chia tay.
Sau bữa cơm, Đường Liệp mang theo Huyên nhi và tiểu công chúa đi ra ngoài tản bộ, lúc này mới đem chuyện cũ giữa hắn và Yến Nguyệt nói cho hai nàng biết, Huyên nhi từ khi còn ở Huyền Vũ đế đô là đã nghe nói về việc của Yến Nguyệt, bây giờ biết Yến Nguyệt vẫn còn sống trên đời này, trong lòng hân hoan không thôi, ngược lại tiểu công chúa vẫn cứ rầu rĩ không vui, nàng nói: " Ta hẳn là nên theo nhị ca trở về nhà, bây giờ người tình cũ người ta đã tới, nơi này làm gì còn vị trí của chúng ta."
Đường Liệp mỉm cười, cô gái này tuổi dù không lớn, nhưng bản lĩnh ghen tuông cũng là không nhỏ, ôm nhẹ vai nàng nói: " Trong lòng ta các ngươi đều trọng yếu giống như nhau." Trong lúc nói chuyện lại sinh ra cảm giác xấu hổ, trái ôm phải ấp, ba vợ bốn nàng hầu, ở thế giới trước kia cơ hồ là chuyện không có khả năng, nhưng bây giờ hết thảy lại như thuận lý thành chương, càng khó chính là trong lòng những cô gái đáng yêu này, một chồng nhiều vợ là chuyện đương nhiên, mặc dù trong lòng vẫn không hài lòng, nhưng không bởi vậy mà náo loạn đến mức lôi mình ra tòa vì tội trùng hôn, lợi ích lớn nhất của Cách Lan Đế Á đại lục, có lẽ cũng chỉ như thế này thôi a!
Tiểu công chúa nhẹ giọng nói: " Lại nói Yến Nguyệt kia cũng nếm không ít khổ, bây giờ có thể gặp lại ngươi, coi như là ông trời có mắt."
Huyên nhi mỉm cười nói: " Đây là nói trời chìu lòng người!"
Đường Liệp đưa mắt nhìn lên bầu trời, một vòng trăng sáng giống như miếng băng mỏng đọng trên bầu trời đêm màu lam đậm, hết thảy đều yên tĩnh, lại an nhàn, nhân sinh như thế còn cầu mong gì, hắn giơ cánh tay ôm hai nàng vào trong lòng, lớn tiếng nói: " Rốt cuộc ta đã tìm được cuộc sống mình mong muốn, bây giờ cho dù đổi vị trí của hoàng đế, ta cũng không thèm!"
Tiểu công chúa chỉ hướng mục trường phía chính tây nói: " Nơi đó là mục trường của Yến Nguyệt tỷ tỷ sao?"
Đường Liệp gật đầu, nhìn thấy phương xa lóe lên nhiều điểm hỏa quang.
Tiểu công chúa nói: " Xem ra bọn họ bởi vì thuận lợi cứu ra đám tộc nhân nọ nên đã mở tiệc ăn mừng!"
Nghĩ đến ước hội ngày mai cùng Yến Nguyệt, trong lòng Đường Liệp một trận kích động
Lúc này một con chim nhỏ xẹt qua bên người bọn họ, Huyên nhi đưa bàn tay ra, con chim hoảng sợ xoay một chút, mới hạ xuống lòng bàn tay nàng. Huyên nhi nhẹ giọng nỉ non, vẻ mặt của nàng đột nhiên trở nên kinh hoảng, chuyển hướng Đường Liệp nói: " Chủ nhân, không hay rồi, Liệp Yến mục trường đã xảy ra chuyện!"
Đường Liệp bỗng nhiên đứng dậy, xoay người hướng tiểu công chúa nói: " Ngươi lập tức đi thông tri Bồ Ni bọn họ tập hợp người, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới, ta và Huyên nhi đi trước!"
Tiểu công chúa ý thức được tình thế nghiêm trọng, gật đầu, vội vàng hướng doanh địa chạy đi.
Đường Liệp nhắm lại hai mắt, dùng tiếng lòng gọi về tiểu bạch long, một đạo tia chớp màu trắng xé rách bầu trời đêm như nhung, tiểu bạch long nghe được tiếng kêu gọi của Đường Liệp đã đi tới trước mặt của hắn.
Một thời gian không thấy, tiểu bạch long lại nên to lớn đẹp hơn rất nhiều, kim lân đã bao trùm khắp thân thể nó, không chờ nó rơi xuống đất, Đường Liệp đã nhảy lên trên người nó, chỉ phương hướng Liệp Yến mục trường nói: " Nhanh!"
Huyên nhi vỗ cánh bay lượn phía trên Đường Liệp, nàng ngạc nhiên khi chứng kiến sự trưởng thành của tiểu bạch long và Đường Liệp.
Liệp Yến mục trường lửa đỏ tận trời, nơi nơi đều là một mảnh ngựa hí người hét, hơn hai trăm Cổ Liệt tộc thú nhân mặc khôi giáp màu đen, đang dùng vũ khí đủ loại kiểu dáng đốt sát đánh cướp.
Yến Nguyệt dưới sự giáp công của hai gã Cổ Liệt tộc thú nhân, dần dần lộ ra sự bại cùng, mái tóc dài tán loạn, thân thể mềm mại run rẩy, từ khe hở giữa hai gã thú nhân xông ra ngoài.
Đâm đầu lại có một gã thú nhân thân cao chừng hai thước, tay giơ cao lang nha bổng, hướng đỉnh đầu Yến Nguyệt đập xuống.
Yến Nguyệt chỉ đành huy đao đón đỡ một kích trí mạng của địch thủ, lực lượng của thú nhân cường đại chấn đến hai tay của Yến Nguyệt tê dại, loan đao trong tay không thể thừa nhận áp lực cực lớn của đối thủ, rời tay bay ra ngoài.
Cổ Liệt tộc thú nhân lộ ra bàn tay đầy lông lá hướng đầu vai Yến Nguyệt chộp tới.
" Dẹp bàn tay thối của ngươi ra!"
Nương theo một tiếng quát đột ngột của Đường Liệp, tiểu bạch long mang theo hắn uyển như thần binh từ trên trời lao xuống tới, Đồ Long Đao hiện lên hàn quang thê lãnh, cắt ngang đầu lâu của tên thú nhân kia, đầu lâu quay cuồng mấy vòng trên mặt đất, một đôi mắt quái dị vẫn đang không thể tin mà trừng lớn, thân hình cao lớn lung lay, đông! Một tiếng ngã xuống mặt đất.
Yến Nguyệt kinh hồn vị định bò lên từ trên mặt đất, Huyên nhi đi nhanh đến bên cạnh nàng, hai lông chim màu bạc phân biệt bắn về phía hai gã thú nhân đang đột kích, nhân cơ hội kéo Yến Nguyệt tránh ra xa.
Đường Liệp nhìn thấy Yến Nguyệt đã thoát ly nguy hiểm, trái tim đang treo cao hoàn toàn buông lỏng, lớn tiếng nói: " Huyên nhi, hai nàng đi theo phía sau ta!" Hai mắt tràn ngập sát khí nhìn thẳng một gã thú nhân đang lao tới trước hắn, tên thú nhân kia cũng thấy uy thế của Đường Liệp mà kinh sợ, bước chân vô ý thức dừng lại một chút.
Tốc độ công kích của Đường Liệp cực nhanh, không đợi tên thú nhân kia làm ra phản ứng tiếp theo, hắn nhảy xuống lưng tiểu bạch long, Đồ Long Đao đã đâm vào bụng dưới tên thú nhân, chém ngang sang bên, đưa thân thể hắn từ rốn đến ngực toàn bộ phá ra, tên thú nhân kêu thảm một tiếng, ôm bụng loạng choạng hướng phương xa bỏ chạy, ruột rà trắng bóng cũng bị đổ trên mặt đất, tràng diện vô cùng thê thảm.
Lực công kích của tiểu bạch long cũng không kém hơn Đường Liệp, chân trước mạnh mẽ hữu lực và chiếc đuôi xuất quỷ nhập thần công kích quét ngang, phàm là nó ra tay, ít nhất có hai gã thú nhân bị đánh bay.
Tràng diện vốn đang nghiêng về phía giết hại, bởi vì sự gia nhập của Đường Liệp và tiểu bạch long mà nổi lên biến hóa, Cổ Liệt tộc thú nhân rất nhanh liền ý thức được sự mạnh mẽ của Đường Liệp, bắt đầu tận tâm giật lại khoảng cách với Đường Liệp trong lúc đó, xúm lại ở chung quanh bọn họ khoảng mười thước nhưng cũng không vội tiến công.
Lúc này trong doanh trướng của Liệp Yến mục trường đa số đều bị đốt cháy, nơi nơi đều là tiếng khóc hảm, đám Cổ Liệt tộc thú nhân cực kỳ tàn nhẫn, gặp người liền giết, căn bản không hề có chút lòng thương hại nào.
Sát ý của Đường Liệp đã sớm bị kích khởi, một lần nữa sải bước lên lưng tiểu bạch long, người và rồng hợp nhất, xuất quỷ nhập thần nhảy vào trong trận doanh của thú nhân, hắn xuống tay không chút lưu tình, tay kiếm sắc bén, thủ đoạn lãnh khốc, làm kinh sợ đám thú nhân thật lớn, song bọn họ tự ỷ nhiều người, vẫn không hề có ý niệm thối lui trong đầu.
Tiểu công chúa rốt cuộc đã gọi viện binh tới, Bồ Thị và Bồ Ni huynh đệ xung phong lao lên trước nhất, suất lĩnh hơn ba mươi dũng sĩ xung phong lao tới.
Cổ Liệt tộc thú nhân đã sớm bị Đường Liệp giết đến sợ hãi, ngay lúc đó nhìn thấy đối phương lại có viện quân đến, ý chí bọn họ hoàn toàn hỏng mất, lập tức hướng chung quanh bỏ chạy.
Đường Liệp giận dữ hét: " Giết cho ta, giết sạch đám không nhân tính này!" Mọi người dưới sự suất lĩnh của Đường Liệp anh dũng giết địch, lao thẳng tới đám thú nhân đang bại lui giết hết hầu như không còn, lúc này mới chịu dừng chân lại.
Một lần nữa trở về Liệp Yến mục trường, thế lửa đã sớm bị dân cư của mục trường khống chế, nhìn thương tích đầy đất, Đường Liệp cũng không khỏi giật mình, hắn vốn nghĩ Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên là một cõi yên vui thật sự, nhưng chiến hỏa trước mắt khiến cho giấc mộng ngắn ngủi của hắn toàn bộ tan biến.
Trong đồng cỏ đang bị thiêu đốt, không ít dân chăn nuôi đang gào khóc vì thân nhân đã mất của bọn họ.
Đường Liệp thở dài, xoay người hướng Bồ Ni nói: " Tình huống như thế nào?"
Bồ Ni thấp giọng nói: " Chúng ta cũng không có thương vong, hiện trường tổng cộng tìm được hai trăm bốn mươi ba thi thể Cổ Liệt tộc thú nhân, còn…tổn thất của Liệp Yến mục trường, hiện tại còn không rõ ràng lắm."
Ngày mai mình đi sớm gòi, hẹn mọi người 1 tuần ha. Nếu bên đó có net thì mình vẫn up truyện, nhưng nếu ko có thì đành hẹn mọi người tuần sau về sẽ thả bom. Chúc mọi người vui vẻ, bb all, see everybody next week!