"Tế... Tế Anh..." Chu Sa run run đưa tay về phía bạch y nữ nhân: "Tế Anh... là ta... mau nhìn ta đi..."
Tế Anh lại vờ như không thấy, xoay nhẹ sáo ngọc trong tay, nhìn qua Long quân nói: "Phụ quân, nhi thần nghĩ để lại quỷ nữ chính là để lại họa cho nhân gian, chi bằng đánh tan tam hồn thất phách của nàng, để nàng vĩnh viễn không thể siêu sinh."
"Trữ quân điện hạ nói rất phải." Ngu Linh thượng tiên cao giọng: "Thượng quân ngài xem, nàng ta trên người đều tràn ngập quỷ khí, giữ lại chỉ gây họa cho nhân gian, chi bằng gϊếŧ đi."
Ở trên Dương Liên đài, quỷ nữ còn nghĩ Tế Anh thay nàng cầu xin, vui vẻ đến mức ngu ngốc mỉm cười, gương mặt biến dạng đến khó coi lại nặn ra một nụ cười, không biết có bao nhiêu đáng sợ.
Long quân nhìn quỷ nữ trên đài, hơi gật đầu, nói: "Đánh tan tam hồn thất phách của nó, hóa thành tro bụi mãi mãi không thể siêu sinh!"
"Vâng, phụ quân!"
Tế Anh xoay nhẹ sáo ngọc, một luồn sáng màu bạc phóng về phía Chu Sa, huyết hoa tung tóe, tràn ra trên đất. Chu Sa thống khổ lại không thể hét lên, gương mặt biến dạng thảm thương vặn vẹo một trận, trong mắt nàng, không biết từ khi nào đã mang lấy rất nhiều bi thương.
"Tế Anh... tại sao... tại sao lại đối xử với ta như vậy..."
Chu Sa đau đến mức không thể hô hấp bình thường được, tay gồng siết lấy dây xích đang quấn quanh mình, hai hàm răng cắn chặt vào nhau.
Nói không được, lại chẳng thể khóc, đau đớn này, làm sao ai hiểu được cho nàng?
"Chuyện tiếp theo, nên nhờ các vị."
Tế Anh nói xong, liền nhường đường ra, để ngũ vị linh thú ra tay.
Sức mạnh của linh thú trấn áp thiên hà, hủy thiên diệt địa, đặc biệt cường đại, chuyện đem tam hồn thất phách của một nữ quỷ đánh vỡ chỉ là chuyện dễ dàng. Mỗi vị linh thú đều phóng ra một đạo ánh sáng màu trắng, xông thẳng đến quỷ nữ, liền nghe tiếng xích sắt va chạm vào nhau leng keng, cùng Dương Liên đài điên cuồng rung động. Âm thanh lạch cạch phát ra ngày một lớn, Dương Liên đài phát cháy, từng đợt khói đen mang mùi máu bay ra, tạo thành những đám mây đỏ. Chu Sa gào lên trong thống khổ, mặt nàng, tay chân nàng, thân thể nàng đều bị lửa thiêu cháy, từng mảng thịt cháy đen lan ra khắp nơi, mùi khét hôi thối bốc ra, buồn nôn cực điểm.
"Tế Anh!!!!"
Tế Anh đưa mắt nhìn Chu Sa, cong lên khóe môi, cười đến thật xinh đẹp.
Hình ảnh kế tiếp chính là Úc Khuynh Tư sử dụng cấm thuật Lang tộc đánh tan hồn phách, đẩy quỷ nữ đáng thương trở về súc sinh đạo, tan thành tro bụi.
"Không thể nào!"
Chu Sa phất tay đóng lại linh kính, nàng kinh hãi ngã ngồi trên giường, cả người co lại thành một đoàn, mồ hôi chảy ướt cả lưng áo.
"Chu Sa ngươi nhìn đi, Tế Anh đối xử với ngươi ra sao? Úc Khuynh Tư đã làm gì ngươi? Cả thiên hạ này đã ép chúng ta thế nào? Ngươi nhìn thật kỹ đi, ngươi nhìn cho rõ những kẻ lòng lang dạ sói đó đi!"
"Không phải sư phụ, không phải nàng!" Chu Sa hai tay ôm đầu, co người lùi về một góc, điên cuồng gào lên: "Không phải Khuynh Tư, nàng sẽ không gϊếŧ ta, nàng không yêu ta nhưng nàng không bao giờ gϊếŧ ta đâu!"
"Đến bao giờ ngươi mới chịu tỉnh ngộ đây!?" Trọng Ly lay thật mạnh người Chu Sa, gào vào mặt nàng: "Con ngươi là do Úc Khuynh Tư gϊếŧ chết đó, ngươi còn muốn lừa mình dối người đến khi nào nữa? Có phải đến khi Úc Khuynh Tư lại lần nữa gϊếŧ ngươi thì ngươi mới chịu tỉnh ngộ không!?"
"Không phải nàng!"
Chu Sa đổ sụp xuống đất, cả người quằn quại đau đớn, từng trận rát buốt thống khổ tan xương nát thịt ở Dương Liên đài từ từ kéo trở về, khiến nàng không thể không chấp nhận bản thân đã bị Úc Khuynh Tư gϊếŧ chết.
"Tại sao lại là ta... tại sao không phải bọn họ..." Chu Sa bấu chặt tấm thảm dưới thân, cả người run lên trong đau đớn: "Tại sao ai cũng đều muốn ta chết? Ta đã làm gì sai? Tại sao người ta yêu nhất luôn là người đẩy ta đến bước đường cùng?"
"Chu Sa đừng khóc nữa, cả thiên hạ này không ai xứng đáng để cho ngươi rơi một giọt nước mắt nào đâu." Phân Phân ôm lấy hai vai run rẩy của nàng, nghẹn ngào nói: "Bọn họ thấy ngươi khóc, nhất định sẽ rất vui sướng, đừng bao giờ vì bọn họ mà khóc, Chu Sa ngươi phải nhớ kỹ bọn họ đã đối xử với chúng ta như thế nào! Lúc ngươi chết, bọn họ còn cố tình giăng thiên la võng ngăn chặn ngươi đầu thai chuyển thế, Tế Anh còn cho người hủy đi quỷ đài, tất cả những món nợ này chúng ta đều phải đòi lại tất cả!"
"Phải... đều phải đòi lại..." Chu Sa run rẩy, tay siết lại thành đấm: "Bọn họ phải trả lại tất cả những gì phải nợ ta, Tế Anh phải trả lại những gì đã lấy từ ta, Úc Khuynh Tư phải trả mạng lại cho Lăng nhi của ta!"
Hơi thở yếu dần, cứ thế liệm đi, Phân Phân hoảng hốt hét lên: "Chu Sa!"
- ---------------------------
"Buông ta ra! Ta muốn đi tìm Chu Sa!"
"Sư phụ ngài đừng như vậy nữa!" Quân Quân vừa ngăn Úc Khuynh Tư vừa khóc nấc lên: "Xin ngài đó, đã một năm rồi, một năm rồi vẫn không tìm được tiểu cửu, mọi người đều nói nàng... nàng..."
Úc Khuynh Tư giãy mạnh khỏi tay Quân Quân, nàng muốn chạy đi, lại bị Thi Âm bên này ngăn cản.
"Thi Âm quỳ xuống xin ngài, ngài đã như vậy một năm rồi, tiểu cửu cũng không còn sống nữa, ngài như vậy cũng có thể thay đổi được kết cục sao?" Thi Âm đau đớn nói: "Tại sao lúc đó ngài không cứu tiểu cửu, nếu ngài cứu tiểu cửu, mọi chuyện đã khác rồi, tại sao lúc đó ngài không cứu nàng?"
"Nếu ta biết nàng tuyệt vọng đến mức buông bỏ mọi thứ, ta nhất định sẽ không tự tin rằng nàng sẽ đợi ta được..." Úc Khuynh Tư suy sụp trượt dài trên cánh cửa, cả người không tự chủ run lên, tay ôm đầu thống khổ khóc nấc lên: "Ta rốt cuộc là vì cái gì vậy? Lo sợ Chu Sa ở bên cạnh mình mà gặp nguy hiểm, buông tay nàng kết quả lại thành như vậy? Rốt cuộc ta phải làm sao đây? Rốt cuộc ta phải làm thế nào lão thiên gia mới buông tha cho ta?"
"Sư phụ, ngài đừng như vậy nữa, tiểu cửu nàng... mọi chuyện đã như vậy rồi, ngài tự trách bản thân cũng chẳng được gì."
"Mặc kệ ta đi..." Úc Khuynh Tư né tránh sự quan tâm của các nàng, yếu ớt mở miệng: "Ta chỉ muốn ở một mình... ta mệt mỏi rồi..."
"Vâng, sư phụ."
Quân Quân và Thi Âm đành phải lui xuống, không khỏi quay đầu lại nhìn lần nữa, sư phụ như vậy, các nàng thật sự không yên tâm.
Khi Quân Quân và Thi Âm đi khuất, Úc Khuynh Tư mới chậm chạp ngẩng đầu nhìn mây trắng bay trên đỉnh đầu, tay đặt dưới đất lại thành đấm, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống.
Rốt cuộc nàng đang làm cái gì vậy?
Từng ngày từng ngày tổn thương Chu Sa, cuối cùng là đẩy nàng ấy đến tử lộ, rốt cuộc đây là những gì tốt nhất cho nàng ấy hay sao?
Úc Khuynh Tư vùi đầu vào hai tay, hai vai kịch liệt run rẩy: "Gà nhỏ... nàng rốt cuộc đang ở đâu?"
"Ta chẳng phải đang ở đây sao?"
Úc Khuynh Tư kinh hãi mở lớn mắt, nàng quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy nữ nhân mặc hồng như cũ đối nàng mỉm cười. Ánh mắt trong suốt, không phản chiếu một tia tạp niệm, tựa như tất cả mọi thứ xảy ra chỉ là khói bụi mơ hồ, không hề vướng bận.
Chu Sa đưa mắt nhìn ra mây trắng bay, thở ra một hơi, chậm chạp nói: "Thật lạnh, có lẽ sắp vào đông rồi."
"Gà nhỏ..."
"Ân." Chu Sa nghiêng đầu, cong mắt cười: "Sư phụ, ngài thích nhìn tuyết rơi chứ?"
Úc Khuynh Tư chống đỡ đứng dậy, ba bước biến hai chạy đến chỗ Chu Sa, đem nàng ôm vào trong lòng, cả người nhịn không được run lên.
"Gà nhỏ, nàng về rồi, cuối cùng cũng về rồi..."
Chu Sa hơi cười, đưa tay vuốt mái tóc dài của Úc Khuynh Tư, ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Sư phụ có nhớ Chu Sa không?"
"Nhớ, rất nhớ." Úc Khuynh Tư chậm chạp nói: "Đừng đi đâu nữa, có được không?"
"Ân, không đi nữa."
...
Mọi người chưa bao giờ dám nghĩ đến Chu Sa sẽ trở về, còn hoàn hảo trở về không một vết thương, hóa ra một năm qua là nàng trốn tránh tu dưỡng linh lực, cho nên đến tận hôm nay mới trở về.
Thi Âm làm thật nhiều thức ăn, đều để Chu Sa bồi bổ lại, so với trước đây, quả là gầy hơn rất nhiều.
Úc Khuynh Tư gắp thật nhiều thịt cừu mà Chu Sa thích ăn nhất cho vào bát của nàng, ôn giọng: "Gà nhỏ, mau ăn đi kẻo nguội."
Chu Sa hơi vặn vẹo cơ mặt, cười nói: "Cái này... ta không thích ăn cho lắm, sư phụ ngài dùng đi."
"Sao lại không thích?" Từ Nhạc mở miệng nói: "Rõ ràng muội thích ăn thịt cừu nhất, bữa cơm không có thịt cừu nhất định sẽ khóc nháo."
Chu Sa liễm mắt, bực dọc mở miệng: "Ta hiện tại không muốn ăn thịt cừu, không được sao?"
Úc Khuynh Tư vội lên tiếng: "Không thích thì không ăn nữa, lại, ăn món khác."
Chu Sa cầm đũa gắp một ít rau cho vào miệng, lập tức đón được ánh mắt khó hiểu của mọi người.
"Làm sao đây? Rau cải cũng không thể ăn?"
Thi Âm vội lắc đầu, nói: "Nếu thích thì muội ăn nhiều vào."
Chu Sa có chút buồn bực, cũng không nói gì, tiếp tục ăn thêm một ít rau.
Bữa cơm cứ như vậy nhanh chóng trôi qua, bình thường Chu Sa rất thích nói chuyện, hôm nay lại không nói câu nào, đúng thật khiến bữa ăn trở nên khó tiêu.
Màn đêm nặng nề buông xuống U Nham sơn, từng cụm sương mù lượn lờ bay, khiến bầu không khí có chút âm u.
Chu Sa ngồi ở trên giường xem sách, hơi liếc nhìn Úc Khuynh Tư, rồi nói: "Sư phụ, chúng ta lâu ngày không gặp lại, ngài không muốn gần gũi Chu Sa sao?"
Úc Khuynh Tư nghe nàng nói, ngập ngừng buông chén trà xuống, đưa mắt nhìn nàng một chút, rồi cũng đứng dậy đi về giường. Chu Sa cong môi cười, vươn tay ôm lấy thắt lưng của Úc Khuynh Tư, rướn người cắn nhẹ vào vành tai nàng, khiêu khích phát ra tiếng rên nhẹ.
Ấn nhân nhi trong lòng nằm xuống giường, Úc Khuynh Tư nhẹ nhàng nới lỏng vạt áo của Chu Sa, hơi cúi xuống, cùng nàng triền miên hôn môi. Chu Sa đắc ý cười, vươn tay ghì chặt cổ của Úc Khuynh Tư, động tác rất mạnh, hơn nữa là còn cố tình ép xuống.
Úc Khuynh Tư đột nhiên giãy mạnh, đẩy Chu Sa ra, đưa tay sờ cổ của mình, một đường cắt rướm máu chảy dài khuất sau cổ áo.
Chu Sa khanh khách cười, liếm đi vết máu trên ngón tay của mình, nũng nịu cất giọng: "Sư phụ, ngài không muốn gần gũi Chu Sa sao?"
"Nói!?"
"Sao?"
Úc Khuynh Tư đè thấp âm thanh: "Ngươi không phải gà nhỏ!"