Ánh tà dương chiếu soi sườn mặt tinh mỹ, đánh thức Úc Khuynh Tư, nàng hoảng hốt ngồi bật dậy, đưa tay sờ soạng xung quanh, không còn nửa điểm khí tức của Chu Sa. Vội vàng mặc lại y phục, Úc Khuynh Tư nén đau đớn dưới thân, lảo đảo đi khắp vườn đào, khàn giọng gọi tên Chu Sa.
"Chu Sa! Chu Sa! Nàng đi đâu rồi?"
Vừa vặn Cô Quang cùng với thê nhi trở về, thấy Úc Khuynh Tư giống như phát điên đi khắp vườn đào gọi tên Chu Sa liền vội đến ngăn cản nàng.
"Thượng thần, ngươi làm gì ở đây vậy?"
Úc Khuynh Tư quờ quạng túm lấy tay áo của Cô Quang: "Ta với gà nhỏ cùng nhau ngủ lại đây, tỉnh dậy thì không thấy nàng nữa, ngươi có thấy nàng hay không?"
"Linh đế sao?" Cô Quang nhìn khắp nơi, lắc đầu nói: "Nàng không ở đây, chắc rời đi rồi."
Úc Khuynh Tư buông thõng tay xuống, như bị rút hết sức lực vô thố ngã ngồi xuống đất.
"Nàng bỏ ta lại sao? nàng không cần sư phụ nữa sao?"
"Ngươi cũng biết rõ nàng hận ngươi như thế nào mà." Cô Quang xốc người Úc Khuynh Tư lên, nói: "Ngươi nên về sớm đi, bộ dạng nửa người nửa quỷ của ngươi hiện tại ta nhìn không được rồi. Còn mắt của ngươi, ta nghĩ sẽ chữa được, ngươi..."
"Không cần chữa lại." Úc Khuynh Tư ôn giọng mở miệng: "Là gà nhỏ lấy đi, ta liền cho nàng, không cần chữa mắt cho ta."
"Nếu ngươi muốn." Cô Quang nhìn bộ dạng thất thểu của Úc Khuynh Tư, thở dài: "Ở đây đi, ta gọi đồ đệ của ngươi đưa ngươi về, ngươi cũng chẳng có thể nhìn thấy đường về đâu."
"Đa tạ ngươi Cô Quang."
"Miễn đi, ngươi cũng không được lưu lại lâu đâu." Cô Quang chầm chậm bước đi, nói: "Ngươi nên nhớ, linh đế nàng không còn là tiểu phượng hoàng nhỏ nằm trong trứng chu sa nhất nhất nghe lời ngươi nữa, hiện tại nàng muốn dày vò lấy mạng của ngươi, cùng nàng day dưa chỉ có ngươi chịu thiệt."
Úc Khuynh Tư vờ như không nghe thấy, duy trì yên lặng, gió thổi khiến mái tóc ngân bạch nhẹ nhàng lay động, mang theo một cỗ tiên khí bất khả xâm phạm.
Cô Chúc nhìn theo bóng lưng của Úc Khuynh Tư, sau đó thì thầm vào tai Gia Giao: "Nương ngài xem, thượng thần như vậy mỹ lại ái thượng lão yêu tinh, đúng là bất khả tư nghị mà."
"Lắm lời." Gia Giao liếc nàng một cái: "Không được nói bậy, Diêm La quân bây giờ đã là linh đế, đừng có suốt ngày gọi nàng là lão yêu tinh."
Cô Chúc bĩu môi, cũng không có nói gì, ngoan ngoãn nhấc chân đi theo phía sau Gia Giao.
...
"Sư phụ đang ở Trục Dương cung sao?"
Quân Quân gật đầu, nói tiếp: "Muội phải đến tông miếu với nhị sư tỷ, đành nhờ tỷ đến đón sư phụ một chuyến."
"Hảo." Thi Âm đem trù phòng dọn dẹp một chút, sau đó nói: "Muội bận thì đi trước đi, ta sẽ đến Trục Dương cung đón sư phụ."
"Vậy cảm ơn sư tỷ trước."
Quân Quân nói xong chuyện cần nói thì nhanh nhẹn rời đi cùng Nhạc Tân đến tông miếu đề tên. Hôm trước Nhạc Tân từ vị trí trữ quân thăng lên làm Bắc Hải vương, lão long vương được dịp dẫn phu nhân đi khắp tứ hải dạo chơi, mà hắn cũng chỉ có một nhi nữ là Nhạc Tân, cho nên nàng chỉ có thể sớm một chút ngồi vào vị trí cao quý mà phụ vương ném cho nàng.
Sau khi dọn dẹp xong trù phòng, Thi Âm mới thay đổi bộ y phục sạch sẽ khác, lúc ra đến cửa lại nhìn thấy người quen cũ.
Lam y thanh thoát, tóc đen dài xõa tung trên vai, sườn mặt tinh mỹ trắng nõn cùng sóng mắt hoàng sắc tĩnh lặng như hồ thu. Thời gian tựa hồ quay về khoảng thời gian của bảy vạn năm trước, nhìn thấy một đứa nhỏ cả người đầy máu, phải đích thân nàng dùng thân bỉ ngạn làm kim, cánh hoa bỉ ngạn làm chỉ mà khâu lại những vết thương rách toát. Nhưng nực cười hơn tất cả chỉ là một vở kịch, nữ nhân kia chẳng phải là đứa nhỏ thân thể đứt lìa hai nơi của năm đó, mà là Yêu tộc công chúa cao cao tại thượng.
Kể từ khi Quỷ vương Hoang Uyên bị Diêm La phong ấn, Yêu tộc cũng rời khỏi thánh địa, đến một vùng hoang sơ mà tiếp tục duy trì sự sống, cũng từ đó các nàng cũng chưa từng nhìn thấy nhau.
Nhìn thấy Thi Âm, Vân Thường cũng không dám vội vã bước đến, nàng như cũ đứng tại chỗ, đôi mắt hoàng sắc thâm thúy vẫn dõi theo nhất cử nhất động của đối phương.
Thi Âm rũ mi, cũng không mở miệng nói gì, xoay người rời đi.
"Thi Âm!"
Thi Âm vờ như không nghe thấy, tiếp tục bước đi, bước chân cước bộ còn cố ý tăng tốc.
"Ly Túc!!"
Vân Thường nhịn không được kêu tên thật của Thi Âm, nàng nhấc chân đuổi theo phía sau, rất nhanh đã nắm được cổ tay của đối phương.
"Làm ơn nghe ta nói được không?"
Thi Âm dứt khoát hất tay Vân Thường ra, ánh mắt lạnh lẽo đến kết băng: "Công chúa điện hạ, chúng ta không quen không biết, thỉnh xin ngài tự trọng."
"Bốn vạn năm rồi, vẫn không thể tha thứ cho ta sao?" Vân Thường buông thõng cánh tay xuống, ánh mắt tan rã dần: "Ta là thân bất do kỷ, tại sao lại không thể hiểu cho ta?"
"Chuyện của điện hạ, liên quan gì đến ta?" Thi Âm dời mắt nhìn sang nơi khác, hốc mắt sớm đã hoen đỏ: "Chúng ta cũng không thân thiết đến vậy."
"Chúng ta không thân thiết đến vậy..." Vân Thương yếu ớt nở nụ cười: "Chúng ta căn bản hôn môi cũng làm rồi, vẫn chưa đủ thân thiết sao?"
"Ngươi..." Thi Âm nhướn mày, kiềm nén tức giận mà nói: "Chuyện qua rồi đều quên đi, bản trữ quân cũng không còn nhớ gì nữa cả."
"Nàng căn bản là quên không được ta!"
Vân Thường dùng sức xoay người Thi Âm lại, bắt nàng đối diện với mình, đôi mắt đỏ hoe phủ đầy hơi nước.
"Bốn vạn năm nay nàng cũng không thành thân, viện đủ lý do từ chối Chu Tước trữ quân, nàng chính là còn yêu ta! nàng quên không được ta!"
"Ngươi không cần tự mình suy đoán lung tung!" Thi Âm gạt tay Vân Thường ra, né tránh ánh mắt sâu thẳm như nhìn xuyên qua tâm tình phức tạp của nàng: "Ta chỉ là không thích Chu Tước trữ quân, không hề có suy nghĩ gì khác!"
"Nàng không thích hắn chính bởi vì nàng yêu ta! Nàng không cần viện lý do, ta đều hiểu, ta hiểu rõ nàng còn hơn nàng hiểu bản thân nàng! Thi Âm, bốn vạn năm nay ta đều chờ đợi nàng cho ta một cơ hội để giải thích, chỉ cần cho ta giải thích thôi, nàng cũng không cho ta được..." Vân Thường siết chặt bàn tay, các ngón tay bấm vào trong lòng bàn tay đau buốt, nước mắt muốn rơi xuống lại bướng bỉnh ngăn lại: "Ta căn bản không còn lựa chọn nào khác, nếu ta không nghe theo phụ vương, hắn sẽ gϊếŧ mẫu thân ta, sẽ gϊếŧ nàng, ta làm sao có thể lựa chọn để các nàng nguy hiểm đây?"
"Thế là ngươi liền đẩy tiểu cửu vào tuyệt lộ như vậy?" Thi Âm vươn tay ghì lấy cổ áo của Vân Thường, xốc mạnh, đề cao giọng: "Ngươi có biết tiểu cửu đến cuối cùng cũng không oán hận ngươi một lời, ngươi có biết khi còn ở U Nham, tiểu cửu lúc nào cũng quan tâm đến ngươi không? mỗi lần có thứ gì tốt, nàng đều nhường lại cho ngươi, nàng nói ngươi ngoài tỷ muội bọn ta ra thì chẳng còn ai, nàng chỉ còn có thể đem tất cả những gì tốt nhất cho ngươi. Nàng nghĩ cho ngươi nhiều như vậy, ngươi lại là người đẩy nàng vào tuyệt lộ, ngươi còn có lương tâm hay không?"
"Nhưng ta thật sự không còn lựa chọn nào khác!" Vân Thương nhịn không được gào lớn, nước mắt lã chã rơi xuống: "Chu Sa là thiên địa chi chủ, nàng chết không được, nhưng còn mẫu thân ta, còn nàng, hai người không phải thánh thú, không phải thần tiên, chết rồi thì căn bản không thể trở về được nữa!"
"Ngươi đang biện minh cho sai lầm của ngươi sao?" Thi Âm buông cổ áo của Vân Thường ra, cánh tay buông thõng sang hai bên: "Ngươi lừa gạt ta, lừa gạt tiểu cửu, lừa gạt mọi người ở U Nham sơn này, ngươi ngay cả đến U Nham sơn cũng không có quyền!"
"Ta biết ta sai rồi, ta thật sự chỉ muốn nhìn nàng một cái thôi, ta thật sự buông không được nàng..."
Nhưng lời cuối cơ hồ nghe không rõ được, chỉ còn tiếng nức nở tuyệt vọng vẫn văng vẳng vọng lại, tường chừng như tâm cũng muốn nứt vỡ ra thành trăm mảnh.
Thi Âm như nhìn thấy dáng vẻ của Vân Thường bảy vạn năm trước, yếu đuối, nhỏ bé, luôn ở phía sau để nàng bảo hộ. Nước mắt cứ thế rơi xuống, ngăn không được, đau đớn trong lòng cũng không từ ngữ nào có thể hình dung. Vân Thường nói không sai, nàng buông không được nàng ấy, càng buông không được ái tình của bản thân, càng cố gắng càng không cách nào quên được, tựa như hơi thở, như sinh mạng.
Vân Thường nhìn thấy Thi Âm vì mình mà khóc, nội tâm một trận quặn thắt đau đớn, chầm chậm tiến đến đem đối phương gắt gao ôm vào lòng.
Thi Âm run lên trước cái ôm ấm áp của Vân Thường, tựa như chỉ mới ngày hôm qua, không có Quỷ vương náo loạn thiên địa, không có chuyện Chu Sa bị đánh tan hồn phách. Tất cả quay về khởi điểm, tất cả đau đớn đều như không còn tồn tại, nhưng dư vị chua xót trong lòng, không cách nào xua đi được. Cứ như vậy mà yếu ớt khóc lên, đem tất cả đau thương trong ngần ấy thời gian khóc ra cho đối phương thấu hiểu, đem tất cả chờ đợi hóa thành nước mắt mà lẳng lặng rơi xuống.
Hai phiến môi run rẩy tìm đến nhau, dùng chút hơi ấm xua tan băng giá trong lòng, xua đi đau thương cùng tuyệt vọng chất chồng trong bốn vạn năm qua. Mười ngón tay tương khấu, tựa như khi bắt đầu, không ồn ào, không náo nhiệt, cũng chẳng oanh oanh liệt liệt, bình bình đạm đạm mà bắt đầu. Đến khi buông nhau ra vẫn còn luyến tiếc, trong nụ hôn ngoài ngọt ngào còn có mặn đắng của nước mắt, không cần hỏi cũng hiểu được trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì.
"Đi đi..." Thi Âm yếu ớt đẩy nhẹ vào người Vân Thường: "Để mọi người nhìn thấy ngươi ở đây, nhất định sẽ tức giận."
"Ân, ta đi." Vân Thường lấy trong tay áo một mảnh ngọc bội, đặt vào tay của Thi Âm: "Lần tới ta sẽ quay lại, đợi ta."
Thi Âm không trả lời, chỉ đưa tay nhận lấy mảnh ngọc bội.
Vân Thường biết, đây là Thi Âm đã chấp nhận đề nghị của nàng, cũng không dám nán lại lâu, nhanh chóng rời đi. Thân ảnh lam sắc khuất dần giữa tịch dương nhuộm đỏ chân trời, trong mắt cũng chỉ còn thân ảnh cô độc lại mỹ lệ của đối phương.
Thi Âm buông ra một tiếng thở dài, nhanh chóng nhét ngọc bội vào ngực áo, một đường đi đến Trục Dương cung.