"Sư phụ! Sư phụ!"
Úc Khuynh Tư buông trục thư xuống, nhìn Thi Âm, hỏi: "Làm sao thế?"
Thi Âm cuống quít nói: "Tiểu cửu... tiểu cửu..."
Úc Khuynh Tư lập tức bước xuống trường kỷ, đem vai Thi Âm giữ chặt lấy: "Gà nhỏ thế nào?! mau nói!"
Thi Âm chỉ tay ra cửa, gấp gáp nói: "Sư phụ, tiểu cửu đến U Nham sơn rồi, ngài mau mau ra xem đi!"
Bao nhiều phiền muộn khổ sở chất chứa mấy vạn năm dường như tan biến hết, Úc Khuynh Tư nở nụ cười, nhanh như thiểm điện chạy ra ngoài. Cuối cùng gà nhỏ của nàng cũng trở về, nhất định là vẫn còn tình cảm với nàng, nhất định là như thế!
Đến trước đại điện, nụ cười trên môi Úc Khuynh Tư đông cứng lại, nghi hoặc nhìn cỗ kiệu hoa dừng trước đại điện.
Nhìn thấy Úc Khuynh Tư, Chu Sa liền tiêu sái bước đến, phất nhẹ tay áo, chấp tay mở lời trước: "Thượng thần cô cô, đã lâu không gặp."
Úc Khuynh Tư vội vàng nói: "Gà nhỏ, cái kia..."
Chu Sa ung dung nở nụ cười, đưa mắt nhìn nha hoàn, nói: "Mau đưa hỷ phục cho thượng thần cô cô đi, đừng làm trễ giờ lành."
"Hỷ phục?" Úc Khuynh Tư nhìn Chu Sa cũng đang vận hồng y, không khỏi kích động: "Gà nhỏ, chúng ta sẽ thành thân sao?"
"Thành thân là đúng đấy, nhưng không phải chúng ta." Chu Sa đưa mắt nhìn đoàn đưa dâu phía sau, thản nhiên nói: "Bản trữ quân đích thân đưa dâu đến, tân nương, tất nhiên là hậu duệ Phượng tộc Diêm Cư."
"Sao? Diêm Cư?" Úc Khuynh Tư kinh hoàn lùi về một chút, nghe như ngũ lôi oanh đỉnh: "Không thể nào! Ta không muốn thành thân cùng Diêm Cư!"
"Thượng thần cô cô vẫn thích nói đùa như năm nào." Chu Sa nửa như châm chọc nửa như thành thật mà nói: "Chẳng phải vì muốn thú hậu duệ bản tộc mà thượng thần ngài đã gϊếŧ chết một sinh linh chưa chào đời sao?"
"Gà nhỏ, ta thật sự không muốn như vậy, nàng trước nghe ta nói được không?"
Chu Sa khoát tay ngăn lại, xoay người ngồi xuống ghế quý phi, thản nhiên mở miệng: "Muốn nói gì thì đợi bái đường xong rồi nói, xem xem, sắp đến giờ lành rồi, các ngươi mau giúp thượng thần cô cô thay hỷ phục đi!"
"Ta không cần!"
Úc Khuynh Tư đẩy những nha hoàn đang định giúp mình thay hỷ phục ra, hốc mắt hoen đỏ, nghẹn ngào mà nói: "Chu Sa, nàng hận ta cũng được, chán ghét ta cũng được, nhưng xin nàng đừng đẩy ta cho nữ nhân khác được không?"
"Ô, ta nào đẩy ngài cho nữ nhân khác a." Chu Sa chế giễu cười: "Chẳng phải lúc trước bản trữ quân vô ý gián đoạn hôn lễ của các ngài sao? ta hoàn trả lại một cái hôn lễ khác cho các ngài, thượng thần cô cô vẫn còn bất mãn?"
"Chu Sa, nàng đừng vờ như nàng không biết gì cả!"
"Chu Sa là kẻ nào?" Chu Sa nghiêng đầu nhìn Úc Khuynh Tư, nhẹ nhàng mở miệng: "Thượng thần cô cô nói năng cẩn thận, bản trữ quân tên gọi Diêm La, toàn thiên địa đều biết, cái tên Chu Sa này bản trữ quân không biết đến!"
Nước mắt ngăn không được mà chảy xuống, trái tim như bị bóp nghẹn, Chu Sa đã từ bỏ cái tên nàng trao cho nàng ấy, đã từ bỏ một đoạn tình kiếp hoang đường. Có thể trách Chu Sa sao? chính bản thân nàng đã khiến nàng ấy tuyệt vọng đến mức buông bỏ đoạt nghiệt duyên này, chỉ có thể trách nàng, trách nàng ngu ngốc, trách nàng không biết trân trọng, dẫn đến hôm nay nhìn nhau nửa câu luyến tiếc cũng nói không được.
"Ta cũng không muốn cùng ngài nhiều lời, bái đường là chuyện ngài phải làm, còn ta, ta cũng có việc của mình."
Chu Sa từ tốn đứng dậy, đưa mắt nhìn nha hoàn sau lưng mình, bọn họ liền bước lên trước, trong tay đều cầm theo một khay bạc phủ vải đỏ.
"Đây là lễ vật đưa đến U Nham sơn." Chu Sa chấp tay, ổn trọng mở miệng: "Sính lễ sẽ đưa đến Đông Hải, không biết Đông Hải công chúa có chấp nhận trở thành chính phi của bản trữ quân hay không?"
Ân Thần vừa kinh hỷ vừa không tin tưởng vào tai của mình, ra sức mở to mắt nhìn Chu Sa, là tiểu cửu muốn lấy nàng sao?!
Ân Thần khi ổn định được tâm tình rồi, liền vui vẻ nói: "Chỉ cần trữ quân điện hạ muốn ta trở thành chính phi, ta liền nguyện ý."
Chu Sa hài lòng gật đầu, nói: "Đúng là song hỷ lâm môn, hôm nay bản trữ quân sẽ lưu lại uống rượu mừng, người đâu, mau đưa thượng thần cô cô thay hỷ phục đi!"
Úc Khuynh Tư tưởng chừng như mọi thứ đều sụp đổ, nàng lảo đảo lùi về sau, nữ nhân đó có còn là gà nhỏ của nàng hay không?
Tuyệt tình đến đáng sợ, nàng sắp nhận không ra gà nhỏ năm đó nữa rồi, bốn vạn năm, nên đổi đều đã đổi rồi...
"Ta không đi!"
Úc Khuynh Tư ra sức giãy dụa, lại bị kiềm quá chặt, định dùng pháp lực thì Chu Sa đã tiên hạ thủ vi cường, dùng pháp lực trói nàng lại, vô thố bị đám nha hoàn kéo đi.
"Chu Sa nàng không thể đối với ta như vậy! Chu Sa!!!"
Chu Sa thản nhiên nhấp một ngụm trà, đưa mắt nhìn môn đồ của U Nham sơn, bọn họ đều một bộ dáng kinh hãi nhìn nàng.
"Tiểu cửu..." Thi Âm chầm chậm mở miệng, giọng nói nghẹn lại yếu ớt: "Muội có còn là tiểu cửu của chúng ta không vậy?"
"Ai là tiểu cửu?" Chu Sa nâng mắt nhìn, cười khẩy một cái: "Bản trữ quân có cùng các ngươi quen biết?"
Thi Âm cười khổ một tiếng, nàng gật đầu, tự nhạo báng bản thân: "Phải, bọn ta làm sao có phúc phận quen biết trữ quân điện hạ, ngài làm sao có thể là tiểu cửu nhu thuận lại có chút bốc đồng của bọn ta."
"Vậy à, đúng là một đứa trẻ ngu ngốc." Chu Sa thản nhiên phun ra một câu, nàng đứng dậy, ánh mắt quét qua Thi Âm: "Tiểu cửu của các ngươi chết rồi, bốn vạn năm trước đã bị sư phụ tôn kính của các ngươi gϊếŧ chết rồi, không còn dù chỉ là một mảnh hồn phách nào."
Quân Quân hít thở có chút không thông, nàng nhìn Chu Sa, nói: "Tiểu cửu, thật sự có nhiều chuyện muội không biết đâu, năm đó sư phụ ngài..."
Chu Sa đánh gãy lời của Quân Quân: "Đừng mở miệng nói câu không cố ý, kết cục cũng chẳng phải đã tan thành mây khói sao? không cố ý liền phủi đi hết sai lầm sao? vậy thì bản trữ quân ở đây gϊếŧ chết các ngươi, sau đó nói không cố ý mà phủi hết trách nhiệm, các ngươi thấy có được hay không?"
Quân Quân định nói tiếp lại bị Nhạc Tân ngăn lại, Nhạc Tân nói: "Trữ quân điện hạ, chúng ta sớm đã không còn gì để nói, những lời giải thích ngài cũng không muốn nghe, vậy thì chúng ta coi như không quen biết là được rồi."
"Bắc Hải công chúa thật thông minh." Chu Sa cười nói: "Chúng ta cũng không có quen biết, hà tất nhiều lời, đúng không?"
Từ Nhạc chấp tay, nặng nề nói: "Trữ quân điện hạ anh minh."
Ân Thần thật sự xem không nổi nữa, nàng vừa định mở miệng, lại phát hiện ánh mắt của Chu Sa dán chặt trên người mình, liền không có dũng khí mở miệng.
Không lâu sau, nha hoàn cũng dẫn Úc Khuynh Tư đã thay xong hỷ phục bước ra ngoài, lại không ngừng giãy dụa muốn thoát. Chu Sa thấy vậy liền trói Úc Khuynh Tư bằng vòng lửa Diêm La, sau đó đưa mắt nhìn môi nhân phía sau.
Môi nhân cao giọng nói: "Thượng thần, xin ngài đến đá kiệu."
Úc Khuynh Tư vẫn không nhúc nhích, ánh mắt chăm chú dán chặt vào Chu Sa, mang theo vài tia bi thương cùng thất vọng.
Chu Sa lại nói: "Thượng thần đi đứng không tiện, không cần đá kiệu, các ngươi dìu hậu duệ vào chính đường đi."
"Vâng, điện hạ."
Chu Sa xoay người bước vào chính đường, ngồi ở vị trí cao nhất, nhắc nhở môi nhân bắt đầu làm lễ. Tân phu thê như phạm nhân bị nha hoàn một đẩy hai kéo vào trong chính đường, tân nương đội hồng cân nên nhìn không thấu biểu tình trên mặt nàng.
"Nhất bái thiên địa."
Diêm Cư chậm chạp hành lễ, nhìn qua hồng cân, không thấy đối phương cúi đầu bái thiên địa.
Chu Sa từ tốn nói: "Thiên Lan."
Thiên Lan nhấc chân đến chỗ Úc Khuynh Tư, đá vào chân nàng, khiến nàng khụy hẳn xuống. Các ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, nước mắt lã chã rơi xuống, tâm như bị ép đau đến vỡ vụn ra.
"Nhị bái trữ quân!"
Thiên Lan bước đến xốc người Úc Khuynh Tư lên, đem nàng xoay về phía Chu Sa, lại như cũ đá vào chân nàng một cái.
Chu Sa nhấc lên khóe môi, trong lòng thập phần vui sướng, cuối cùng cũng nhìn thấy được bộ dáng cam chịu quỳ dưới chân nàng của Úc Khuynh Tư. Các ngón tay siết chặt lấy thành ghế, Chu Sa ngẩng đầu lên, tia ánh nhìn kiêu ngạo, Lăng nhi, nương nhất định sẽ trả thù cho con!!
Úc Khuynh Tư chậm chạp ngẩng đầu lên, hoa dung nhiễm đầy nước mắt, đôi sóng mắt bạc mang theo bi thương chồng chất.
Chu Sa nghiêng người dựa trên ghế quý phi, khủy tay đặt trên bàn, đầu tựa vào cổ tay, ánh mắt cao ngạo khiêu khích nhìn bộ dáng phục tùng của Úc Khuynh Tư.
"Chu Sa..." Úc Khuynh Tư yếu ớt nói: "Nàng vui vẻ như vậy sao?"
Chu Sa thản nhiên cười: "Tất nhiên, được cùng Thượng thần ngài kết thông gia, sao lại không vui vẻ đây? sau này phải gọi là biểu tỷ phu rồi."
Úc Khuynh Tư cúi đầu thấp xuống, nặng nề mở miệng: "Nàng vui vẻ là được rồi..."
Ánh mắt Chu Sa quét qua Thiên Lan, nàng hiểu ý liền xốc người Úc Khuynh Tư lên, một lần phu thê đối bái, sau đó liền đưa về tân phòng.
Chu Sa ung dung nói: "Động phòng hoa chúc lại trói thượng thần như vậy cũng không tốt."
Dứt lời, Chu Sa liền thu lại vòng lửa, đưa mắt nhìn sang Ân Thần, hào phóng nở một nụ cười.
"Ái phi, đi thôi, chúng ta còn phải đến tông miếu đề tên."
"Không được!" Úc Khuynh Tư lấy lại được tự do liền lập tức chặn đường Chu Sa, đôi mắt hoen đỏ, giọng nói hơi nghẹn lại: "Ta không cho phép nàng đi, càng không cho phép nàng ở bên nữ nhân khác!"
"Thật sao?" Chu Sa vươn tay vuốt chiếc cằm tinh xảo của Úc Khuynh Tư: "Mới vừa bái đường thành thân đã muốn vượt tường?"
"Thế nào cũng được, ta tuyệt không cho nàng cùng nữ nhân khác cùng một chỗ!" Úc Khuynh Tư đè thấp giọng: "Dù là Ân Thần cũng không được!"
"Thượng thần, ngài đang làm cái gì vậy?" Diêm Cư xốc bỏ hồng cân, chạy đến kéo tay áo Úc Khuynh Tư: "Ngài không quản nổi trữ quân đâu, đừng như vậy nữa, chúng ta cũng đã thành thân rồi mà!"
Úc Khuynh Tư lạnh lùng rút tay áo về, ánh mắt kiên định nhìn Chu Sa: "Ta bỏ qua nàng một lần, liền nhận về bốn vạn năm sống trong hối hận, ta tuyệt không buông tay nàng ra!"
Chu Sa cong khóe môi, nửa như châm biến nửa như cười nhạo, ánh mắt hờ hững buông xuống, tay đặt trên vai trái Úc Khuynh Tư đẩy mạnh ra.
"Ngươi nghĩ ngươi cản nổi bản trữ quân?" Chu Sa quét mắt nhìn qua Úc Khuynh Tư: "Đừng quên, bản trữ quân sau này sẽ là linh đế, dù ngươi có là nhất đẳng thánh thú cũng quản không nổi bản trữ quân!"
Dứt lời, Chu Sa liền phất tay áo rời đi, Thiên Lan đi sau hướng dẫn Ân Thần đi cùng mình đến Ức Luân sơn.
Úc Khuynh Tư không đuổi theo, tay siết chặt lấy cạnh cửa, ánh mắt lãnh liệt nhìn theo bóng lưng của Chu Sa.
"Ta không buông tay nàng đâu, Chu Sa, nàng cả đời này cũng không thể rời khỏi ta!"
Nhạc Tân nhịn không được mà nói: "Sư phụ, ngài không cản nổi nàng đâu, lập chính phi xong nàng sẽ thượng vị đó."
"Đừng quên vi sư chính là nhất đẳng thánh thú." Úc Khuynh Tư nặng nề nói: "Chỉ cần một trong bốn vị thánh thú không đồng ý, dù cho là linh đế cũng không có quyền trái lệnh!"
"Sư phụ, ngài định..."
Úc Khuynh Tư siết chặt cạnh cửa vang lên âm thanh khanh khách: "Ta tuyệt không để nữ nhân nào đến gần gà nhỏ của ta! Ai cũng không được!!"
Các nàng vừa hoang mang vừa sợ hãi đưa mắt nhìn nhau, sư phụ thật sự phát điên vì tiểu cửu rồi!!