Thiên hậu vốn là nhân vật chính lại bị đám hậu bối xem không ra gì, tránh không khỏi tức giận, cắn chặt khăn tay oán hận, trong lòng không ngừng la hét mong Chu Sa đừng tới.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Chu Sa vẫn đến, và hôm nay còn phá lệ xinh đẹp hơn thường ngày. Như cũ vận hồng y, không đi giày, tóc tùy hứng xõa ở sau lưng, y phục không chỉnh tề, lại không khiến hình ảnh của nàng xấu đi, còn đặc biệt dụ hoặc câu nhân. Vai áo lệch sang một bên, để lộ hình xăm của trữ quân Phượng tộc, cổ áo rất rộng, kéo xuống lộ một mảng lưng trần trắng nõn, cùng với hình xăm linh đế che gần hết tấm lưng mềm mại.
Thiên hậu trực tiếp xé khăn!!!
Nhiều người ngây ra, giống như bị điểm huyệt, không chút nhúc nhích.
Nhưng rất nhanh một tiếng nói phá vỡ hết bầu không khí yên tĩnh: "Linh đế, nàng đi chậm một chút, ta không nhìn thấy, ta..."
Chu Sa buồn bực vò tóc, đưa mắt liếc nhìn Úc Khuynh Tư đang chật vật bước vào.
"Đưa tay cho ta."
Úc Khuynh Tư vui vẻ đưa tay ra, sau đó thì bị Chu Sa thô lỗ kéo vào trong điện.
Theo lễ, Thiên đế Thiên hậu phải hành lễ với Linh đế, sau đó Linh đế mới đáp lễ.
Chu Sa tiêu sái đứng ở một góc, mái tóc chu sa tán loạn trên vai, tùy hứng lại phóng khoáng, đặc biệt kiều diễm.
Thiên đế Thiên hậu rất nhanh đã bước đến, chấp tay hành lễ: "Tham kiến linh đế."
Chu Sa cũng chấp tay đáp lễ: "Tham kiến Thiên đế Thiên hậu."
Thiên hậu nhìn sang bên cạnh Chu Sa, chấp tay nói: "Thượng thần cô cô."
Úc Khuynh Tư nhẹ nhàng gật đầu: "Tham kiến Thiên hậu."
"Không biết thượng thần sao lại đi cùng với linh đế vậy?"
Chu Sa lười biếng không muốn trả lời, loay hoay tìm chỗ ngồi, lại không biết Úc Khuynh Tư đang cười thật rạng rỡ, thẳng thắng nói.
"Ta là nữ nhân của linh đế, tất nhiên sẽ đi theo nàng."
Lời nói vừa phát ra như sét đánh giữa trời quang, một đám người đứng ngây ra, sau đó đồng loạt trợn trừng liếc ngang liếc dọc Úc Khuynh Tư, tỏ vẻ bất mãn khó chịu.
Chu Sa tìm được chỗ ngồi, ngoắc tay nói với tiên nga phía sau: "Mang rượu lên."
"Vâng, linh đế."
Úc Khuynh Tư phát hiện Chu Sa rời đi rồi, liền nói: "Linh đế, ta không nhìn thấy, nàng ở đâu vậy?"
"Bước qua trái ba bước, sau đó đi thẳng lên."
"Hảo."
Úc Khuynh Tư đi theo chỉ dẫn của Chu Sa, sau đó liền đến trước bàn, căng thẳng nói: "Gà nhỏ, cái này..."
Chu Sa vươn tay ra kéo Úc Khuynh Tư ngồi xuống bên cạnh, nói: "Ngồi là được rồi, nói cái gì?"
Úc Khuynh Tư cao hứng nở nụ cười, gật gật đầu, tranh thủ thời cơ nắm lấy bàn tay của Chu Sa.
Trong tiệc có cả sự xuất hiện của Tế Anh, từ lâu đã cảm nhận được khí tức của Chu Sa, nàng run lên một chút, kéo tay của nha hoàn bên cạnh.
Linh đế ở đây đúng không?
Nha hoàn nhìn theo khẩu hình môi của Tế Anh, nhẹ nhàng viết vài chữ vào tay nàng, xác định Chu Sa đang ở trong buổi tiệc.
Tế Anh kích động siết tay của tiên nga: Đưa ta đến gặp linh đế, mau lên.
Tiên nga có chút khó xử, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Tế Anh, sau đó mới bước đến chỗ của Chu Sa.
"Tham kiến linh đế."
Chu Sa ngẩng đầu lên nhìn, tùy tiện nói: "Chuyện gì?"
"Trữ quân Long tộc muốn gặp ngài."
Chu Sa theo hướng tay của tiên nga, phát hiện Tế Anh đang ngồi cách nàng hai bàn, không biết đang lo lắng cái gì mà run rẩy đến lợi hại.
"Nói với trữ quân, bản linh đế đồng ý gặp."
Tiên nga vui vẻ gật đầu, sau đó chạy về bàn của Tế Anh, viết viết vài chữ vào tay nàng, sau đó thấy được đối phương kích động kéo tay áo của tiên nga, cao hứng cười híp mắt lại.
Lách người an toàn rời khỏi bàn tiệc, tiên nga dìu Tế Anh đến trước bàn của Chu Sa, rồi mới chậm chạp lui xuống, không quên tìm một chỗ dễ quan sát.
Chu Sa vươn tay nắm lấy bàn tay của Tế Anh, vỗ nhẹ hai cái. Tế Anh kích động nắm lại bàn tay của Chu Sa, môi mấp máy nói gì đó, chỉ là Chu Sa cũng không mấy để tâm.
Đợi khi đối phương bình tĩnh lại rồi, Chu Sa mới dùng linh âm mà nói: "Tế Anh, hôm nay là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, sau này nếu có biết ta đến cũng không cần đến chào hỏi, ta không muốn nhìn thấy ngươi."
Tế Anh phút trước vừa cảm thấy hạnh phúc đến không thể nói thành lời, phút sau lại bị từng câu từng chữ lạnh lùng của Chu Sa đẩy xuống tận cùng của đau thương, tim thắt lại buốt đau từng cơn.
Chu Sa lưu loát rút tay lại, đưa mắt liếc nhìn tiên nga đang dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn mình, lạnh nhạt phân phó: "Đưa trữ quân về bàn đi."
Tiên nga run rẩy bước đến dìu Tế Anh, đối phương ngoài sững sờ ra chính là thương tâm đến yếu đuối, lúc tiên nga đến dìu phát hiện đối phương đã sắp đổ ngã, không còn giữ nổi thăng bằng.
Ngay lúc này Long quân đột nhiên bước đến giáng cho Tế Anh một cái tát, hắn nhìn không nổi nữa rồi, một người vừa mù lòa vừa câm điếc vốn đã không xứng với vị trí trữ quân, bây giờ còn lộ mặt yếu đuối si tình này ra, hắn cũng thấy mất mặt.
"Cút!! Cút cho bản quân!! Đừng để bản quân nhìn thấy ngươi nữa!! súc sinh!"
Lời nói ra không biết có bao nhiêu khó nghe, ngay cả Chu Sa cũng nhịn không được chau mày một cái, liếc nhìn Tế Anh đang ngã sõng soài trên đất.
"Long quân ngươi bình tĩnh lại."
Hồ quân chất vấn: "Trữ quân nàng là con ngươi, hổ dữ còn không ăn thịt con, sao ngươi lại đánh nàng như vậy?"
"Ta không có đứa con đê tiện như vậy!" Long quân chỉ tay vào mặt Tế Anh miệt thị: "Ngươi giống như mẫu thân đê tiện của ngươi, đều là một lũ vô dụng, cút đi!!"
Đến cả Úc Khuynh Tư cũng bắt đầu nghe không vừa tai, nói: "Long quân, ngài quá lời rồi, trữ quân nàng..."
"Úc Khuynh Tư, chuyện này ngươi không có quyền lên tiếng đâu!" Long quân cười mỉa một tiếng: "Ngươi cũng là nhờ vào Diêm La mới có thể phi thăng nhất đẳng thánh thú, bây giờ lại mặt dày gả vào Thần Nguyệt, đúng là không biết xấu hổ."
Hai vai Úc Khuynh Tư thoáng run rẩy, siết chặt tay áo thiên thanh của mình, mím mím môi dưới.
"Ngài đây là ý tứ gì?" Chu Sa nhẹ nhàng buông ra một câu, thuận tay ném cả chén rượu trên tay, rượu trong chén văng tung tóe.
"Diêm La, ngươi tiện!!"
Chu Sa bật ra một tiếng cười, chống tay lên bàn đứng dậy, vươn tay cầm lấy bình rượu, trực tiếp hất rượu vào người Long quân.
Long quân cứ như vậy bị tạt ướt, còn chưa kịp la lên đã cảm thấy cổ áo mình bị xốc ngược, sau đó là gương mặt vặn vẹo giận dữphóng đại của Chu Sa. Hai mắt Long quân trợn lớn, hai chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Chu Sa, có cảm giác như Tu La sống dậy, dùng đôi mắt chết chóc nhìn hắn. Sống lưng hắn buốt lạnh từng cơn, cảm nhận được sợ hãi dâng lên cồn cào, cơ thể căng cứng không thể cử động. Động tác lưu loát lại dứt khoát, Chu Sa dùng hơn bảy phần lực đánh cho Long quân văng đến một bàn ăn lớn, thức ăn rơi vãi xuống đất, bàn đá ngũ sắc cũng vỡ nát.
Khói bụi tan đi chỉ thấy hồng y xinh đẹp, mái tóc sắc chu sa bay loạn, sóng mắt hổ phách phát ra tia ánh nhìn lạnh lẽo kết băng, chỉ cần nhìn vào liền hoảng loạn tâm tình. Long quân ôm ngực ho vài tiếng, muốn ngồi dậy lại thấy Chu Sa đang bước đến, trong lòng chấn động, bắt đầu lùi về một chút. Cánh tay thon dài vươn ra, chuẩn xác nắm lấy cổ áo của Long quân, dùng một chút sức đã có thể xốc hắn đứng dậy, mạnh bạo ném về phía bên kia. Rõ ràng Chu Sa chỉ bằng một nửa Long quân, nhưng sức lực lại đặc biệt lớn, chỉ dùng một tay đã có thể ném Long quân văng vào tường.
"Hộc..."
Vai đột nhiên bị giữ lấy, Chu Sa nghiêng đầu nhìn: "Khuynh Tư?"
"Đừng gϊếŧ hắn." Úc Khuynh Tư nhỏ giọng nói: "Hắn chết thì nàng sẽ bị thiên địa phụ thần trừng phạt."
"Ta còn phải sợ thiên địa phụ thần sao?"
"Gà nhỏ nghe lời đi!" Úc Khuynh Tư gắt nhẹ: "Nghe ta có được không?"
Ánh mắt Chu Sa rơi trên băng vải che mắt của Úc Khuynh Tư, nàng nhíu nhíu mày suy nghĩ, lời Úc Khuynh Tư nói không phải không có lý, nàng hà tất vì một lão gia tử mà hủy đi tiền đồ của mình.
"Được rồi."
Chu Sa kéo tay Úc Khuynh Tư ra khỏi vai mình, xoay người nói với Thiên hậu còn đang sững sờ ở phía sau: "Thiên hậu nương nương, xin lỗi đã phá hỏng tiệc sinh thần của ngài."
"Kh-không sao..." Thiên hậu gượng gạo cười, nói: "Cũng là Long quân không đúng trước, giao cho Tông miếu cả đi."
Lời vừa dứt, thiên binh bên ngoài liền bước vào dìu Long quân đứng dậy, rất nhanh thì biến mất, bọn họ là đem Long quân đến Tông miếu nhờ thiên địa phụ thân định đoạt.
Tiệc sinh thần cũng vì vậy mà diễn ra không vui, Chu Sa suốt buổi tiệc luôn trầm mặc, nhưng không phải vì chuyện của Long quân, mà là một chuyện khác quan trọng hơn gấp trăm lần. Nàng còn nhớ rất rõ bốn vạn năm trước nàng đã dùng hủy thiên diệt địa phong ấn Hoang Uyên, nhưng gần đây nàng lại cảm thấy khí tức của Hoang Uyên càng nồng đậm, rốt cuộc là vì sao cũng không rõ. Hoang Uyên chịu phong ấn biến thành một tảng đá, loại phong ấn này căn bản giải không được, vậy khí tức đó từ đâu ra?
Lẽ nào... Vân Thường!?
Cái tên này khiến Chu Sa bất chợt chau mày, gượng mặt vặn vẹo càng lúc càng khó coi, ngón tay siết chặt chén rượu đến trắng bệt. Đột nhiên nhớ đến vài đoạn cố sự, trong lòng Chu Sa không rõ dư vị, nhưng nàng biết, nàng không cách nào buông bỏ xuống được, càng không cách nào thả lỏng chính bản thân. Đem chén rượu nóng một ngụm nuốt xuống, cổ họng đắng buốt, đầu lưỡi dần tê dại mất cảm giác, nhưng lại không xua đi được chua xót ở trong lòng.
Úc Khuynh Tư ở bên cạnh khuyên ngăn không được, đành phải bảo tiên nga dừng dâng rượu, thay vào đó là mang một bát canh giải rượu lên.
"Gà nhỏ, không nên uống rượu nữa, dùng chút canh đi?" Úc Khuynh Tư một bên nhẹ nhàng khoáy bát canh, một bên hảo hảo khuyên nhủ Chu Sa: "Chẳng phải nàng đáp ứng ta không uống rượu nữa sao?"
Chu Sa liếc nhìn Úc Khuynh Tư, rồi lại đè thấp giọng nói: "Khuynh Tư, tâm ái nhân Diêm Cư của ngươi đang ở đây, bản linh đế không muốn rước phiền toái, ngươi đi đi."
"Gà nhỏ, ta với Diêm Cư thật sự không có gì cả, ta..."
"Không có gì?" Chu Sa cười khẩy một tiếng: "Ta còn nhớ bốn vạn năm trước có kẻ vì không muốn Diêm Cư ủy khuất mà..."
Nói đến đây, Chu Sa lại không thể nói tiếp, nàng chỉ là nghĩ đến ngày hôm đó đánh mất Lăng nhi, nàng chẳng thể nào giữ được tâm tình bình thản.
Hai vai Úc Khuynh Tư thoáng run rẩy, tay vẫn siết chặt bát canh giải rượu, mím thật chặt môi dưới ngăn bản thân trong lúc xúc động mà bật ra một tiếng nức nở. Nàng làm sao không nhớ bốn vạn năm trước chính tay nàng gϊếŧ chết Lăng nhi, nếu không phải nàng lo sợ vớ vẩn, nếu không phải nàng yếu hèn thì làm gì có ngày ngay cả gà nhỏ và Lăng nhi đều không cần nàng.
"Gà nhỏ, ta xin lỗi..." Úc Khuynh Tư càng siết chặt bát canh nóng trong tay hơn, giọng nàng nghẹn lại vì run rẩy: "Ta... ta sinh cho nàng một đứa con được không?"
"Ha..."
Chu Sa trào phúng cười một tiếng, bàn tay vươn ra chuẩn xác nắm lấy cổ áo của Úc Khuynh Tư, âm thanh đè thấp đến nặng nề: "Ta còn có thể có con được sao? đều là ngươi ban cho ta, Úc Khuynh Tư, là ngươi khiến ta cả đời này không có nổi một đứa con!"
"Kh-không có vấn đề." Úc Khuynh Tư lúng túng mở miệng: "Ta có thuốc giải, ta có thể giúp nàng, ta..."
"Nhưng ta không muốn có con với ngươi." Chu Sa buông cổ áo Úc Khuynh Tư ra, cười nhạo: "Ngươi muốn có con thì đi tìm Diêm Cư đi."
"Gà nhỏ, nàng đừng như vậy được không?"
Úc Khuynh Tư giống như sợ hãi Chu Sa sẽ lần nữa rời đi, vội vã đặt bát canh giải rượu lên bàn, lúng túng nắm lấy bàn tay của đối phương.
"Nàng không sinh cũng được, ta sinh con cho nàng, được không?"
Chu Sa nghe xong liền sững sờ một lúc, sau đó trào phúng bật cười, tiếng cười đặc biệt vang, thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Úc Khuynh Tư bị dọa sợ, co rúm người lại, rất lo lắng Chu Sa lại tức giận, càng lo lắng Chu Sa cứ như vậy bỏ đi.
Thiên hậu đang cùng vài lão thần tiên nói chuyện, nghe tiếng cười liền quay đầu lại, thấy Chu Sa cười đến sảng khoái, nhịn không được mà hỏi.
"Linh đế, không biết có chuyện gì khiến ngài cao hứng như vậy?"
"Cao hứng..."
Chu Sa khanh khách bật cười, chậm rãi chống tay xuống bàn đứng dậy, tay áo mỏng manh phất phơ nhẹ nhàng.
"Thượng thần cô cô, bản linh đế không vô liêm sỉ đến như vậy đâu." Chu Sa phủi phủi nhẹ tay áo của mình, chậm rãi nói: "Bản linh đế trước giờ không có ý đón ngươi vào Thần Nguyệt, khắp thiên địa đều biết ngươi cùng hậu duệ Phượng tộc thành thân rồi, gia đình bất hòa cũng không cần kéo bản linh đế vào, ta nói ngươi hiểu chứ?"
Úc Khuynh Tư gần như không có phản ứng gì, cứ ngây ra như vậy, đầu ngón tay run rẩy, không sai, Chu Sa vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho nàng...
"Bản linh đế có việc bận, xin cáo từ."
Nói xong, Chu Sa liền phất tay áo rời đi, bóng lưng cô độc đổ xuống mặt đất, ảm đạm đến thê lương, cảm giác như toàn thiên địa chỉ còn một mình nàng. Vừa bước ra khỏi cổng thiên cung, Chu Sa liền khom người ôm bụng nôn ra một ngụm máu, tê liệt ngã ngồi xuống đất, tóc dài tán loạn bết vào gương mặt.
Bốn vạn năm trước Chu Sa bị đánh vỡ nguyên thần, hồn phi phách tán, phải mất tận bốn vạn năm mới khôi phục được, nhưng không phải hoàn toàn, nàng sống là dựa vào linh lực của nương, căn bản không còn nguyên thần. Vươn tay nhìn lòng bàn tay nhợt nhạt hằn lên những đường gân xanh đỏ, khóe môi Chu Sa yếu ớt nhấc lên, nàng vì cái gì mà đánh đổi nhiều như vậy chứ.
Tay chống xuống đất để đứng dậy, bước đi lảo đảo xiêu vẹo, dưới ánh trăng vàng trên đỉnh đầu, chỉ còn lại thân ảnh hồng sắc yếu ớt đi trong đêm đen.
Thời điểm cho đi nguyên thần, Chu Sa chưa từng hối hận, hiện tại biến thành bộ dạng này, nàng cũng không nghĩ hối hận. Nếu như năm đó nàng không cho đi nguyên thần, Úc Khuynh Tư sẽ không còn sống, mặc dù điều đó không đồng nghĩa nàng sẽ có được tình yêu của đối phương, nhưng chí ít tín ngưỡng của nàng vẫn còn. Úc Khuynh Tư tồn tại như là một tín ngưỡng, chỉ để tôn sùng, lại không thể vọng đến, cả đời này Chu Sa mong muốn chạm đến tín ngưỡng của bản thân, nhưng hôm nay nàng hiểu căn bản đó là một điều không thể xảy ra.
Hiện tại, Chu Sa đã không còn giống như năm xưa, tuổi trẻ bốc đồng, càng không cưỡng cầu những thứ mà mình không thể có được. Nếu đã là tín ngưỡng, vậy thì cứ tôn sùng, không khát cầu có được, càng không giống năm xưa không từ mọi thủ đoạn. Ngay bây giờ, hiện tại, Chu Sa chỉ mong nhìn Thiên Trinh trưởng thành, hảo hảo bảo hộ đứa em gái duy nhất này, không để cho nàng giống như bản thân, chịu đủ loại dày vò.
Tình kiếp...
Bây giờ Chu Sa đã hiểu, nó đáng sợ thế nào rồi...