Tư Mệnh rất nhanh cũng đến, hắn đoán được bảy, tám phần, nhưng vẫn cung kính hỏi lại: "Không biết linh đế gọi thần đến là có việc gì?"
"Ta cũng đã ngoan ngoãn ở lại nơi này mười ngày rồi, ngày mai là sinh thần hai mươi của A Trinh, ta muốn..."
"Không được." Tư Mệnh nhíu nhíu mày: "Người phạt ngài là thiên địa phụ thần, không phải ta."
Chu Sa nhướn mày nhìn Tư Mệnh: "Còn chẳng phải do ngươi mách lẻo sao?"
Tư Mệnh đặt nắm đấm dưới môi ho nhẹ hai tiếng che giấu xấu hổ, sau đó lại nghiêm túc nói: "Ngài nên an phận đi, đừng nhún tay vào thiên kiếp của thế quân nữa."
Chu Sa cười nhạt một tiếng, vươn tay ra, nói: "Mời Tư Mệnh."
Biết Chu Sa muốn đuổi người, Tư Mệnh cũng không thể mặt dày ở lại, liền đứng dậy rời đi, không ngừng lèm bèm mắng mỏ.
Khi Tư Mệnh đi chưa lâu, lại có nha hoàn hớt hơ hớt hải đi vào, dập đầu xuống đất nói: "Linh đế không hay rồi, thượng thần cô cô đột nhiên ngất xỉu trong trù phòng!"
"Đột nhiên ngất xỉu?"
Chu Sa đứng dậy, phất phất tay áo: "Đi, dẫn ta đến đó."
"Vâng, mời linh đế."
Đi theo phía sau nha hoàn đến Thần Nguyệt, vừa vặn gặp Cô Quang từ phòng của Úc Khuynh Tư bước ra, thấy nàng liền ra hiệu đi về tây sương. Chu Sa lại đi theo Cô Quang đến tây sương, không khỏi khó hiểu, tại sao Cô Quang lại ở đây nhỉ?
Đến tây sương, Cô Quang mới nói: "Ngươi có biết tại sao ta lại có mặt ở đây không?"
Chu Sa thản nhiên lắc đầu một cái.
Cô Quang nhướn nhướn mày, nói: "Ngươi không biết hay giả vờ không biết?"
Bị Cô Quang day dưa không chịu nói, Chu Sa buồn bực quát một tiếng: "Cô Quang, đừng thừa nước đục thả câu, mau nói cho ta!"
"Ngươi có nhìn thấy bầu trời hôm nay không?"
Chu Sa ngẩng đầu lên nhìn thử, kinh hãi một phen, trời ban ngày nhưng lại xuất hiện đầy những vệt sáng đủ màu sắc, bóng đen kéo đến càng ngày càng dày đặc. Mặt đất rung động nhẹ rồi lại nhanh dần, Chu Sa hoảng hốt lùi về một chút, nàng nhìn bầu trời, trong lòng hoảng loạn cực độ.
Đây là dấu hiệu của...
"Trữ quân của linh đế..." Cô Quang đưa mắt nhìn Chu Sa, nói: "Ngươi hiểu đúng không?"
"Ý ngươi là..." Giọng nói của Chu Sa thoáng run rẩy: "Khuynh Tư nàng..."
"Ngươi mất một đứa nhỏ rồi, coi như để Khuynh Tư bù đắp cho ngươi đi một đứa nhỏ khác." Cô Quang vỗ nhẹ vào vai Chu Sa: "Ngươi xem bốn vạn năm vật đổi sao dời, bốn vạn năm thương hải tang điền, hà tất vì quá khứ mà buông không xuống?"
"Ta buông xuống được sao? ta có thể buông xuống bốn vạn năm khổ sở của ta sao? ta có thể buông một vạn năm thay da đổi thịt sao? ta có thể quên con ta chết đáng thương như thế nào sao?"
Chu Sa hất mạnh Cô Quang ra, ánh mắt lạnh đến kết băng: "Tuyệt đối không thể!"
"Ngươi phát điên cái gì chứ? ngươi muốn đứa nhỏ đó chết sao? ngươi muốn nó như Lăng nhi sao? Diêm La ngươi đừng chấp mê bất ngộ nữa!"
"Ta chính là phát điên rồi!!" Chu Sa giận dữ nói: "Tại sao lại là Lăng nhi của ta chết? tại sao lại là Lăng nhi!?"
"Diêm La đừng như vậy nữa, ngươi phải nhìn về thực tế, đó là con ngươi, ngươi không thể đối nó..."
"Ta biết phải làm thế nào, ngươi không cần khuyên ta."
Nói xong, Chu Sa liền phất phất tay áo rời khỏi tây sương, hướng về phòng riêng của Úc Khuynh Tư ở Thần Nguyệt.
Lúc này Úc Khuynh Tư cùng vài lang trung nói chuyện, sắc mặt hồng hào rạng rỡ, lâu lâu còn phấn kích cười ra tiếng, đứa nhỏ này đối với Úc Khuynh Tư có lẽ rất quan trọng.
Cảm nhận được khí tức của Chu Sa, Úc Khuynh Tư liền cao hứng gọi một tiếng: "Linh đế."
Lang trung vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Chúng thần tham kiến linh đế."
Chu Sa phất tay cho lui hết lang trung, rồi nhìn sang Úc Khuynh Tư, nói: "Ngươi có thể giữ đứa nhỏ đó, ngươi có thể gϊếŧ đứa nhỏ đó, tất cả đều tùy ngươi định đoạt. Chỉ cần nhớ một điều, nó không phải con ta, càng không được đề tên ở Tông miếu."
Gương mặt Úc Khuynh Tư liền vặn vẹo khó coi, nàng vội vàng túm lấy tay áo Chu Sa, bối rối hỏi: "Gà nhỏ, tại sao lại không thể đề tên? Là con của chúng ta mà, là trữ quân của thiên địa ngũ tộc mà."
"Ta làm sao biết được có phải con ta không?" Chu Sa cúi xuống vỗ vỗ mặt Úc Khuynh Tư: "Ngươi từng thành thân với Diêm Cư, chuyện phát sinh nên phát sinh, không nên phát sinh cũng đã phát sinh, không cần phải làm ra vẻ thanh cao đó, ta ghê tởm."
"Nàng biết rõ ta với Diêm Cư không xảy ra chuyện gì hết mà!!" Úc Khuynh Tư uất ức mà bật khóc: "Ta đều ở Thần Nguyệt, mười ngày nay đều ở đây, không đến gặp Diêm Cư một lần, sao lại có thể nghĩ như vậy?"
"Ta không quản được ngươi, ngươi đào hoa như vậy, làm sao biết được đứa con trong bụng ngươi là của ai a?" Chu Sa nhàn nhạt cười: "Úc Khuynh Tư, đừng như vậy nữa, nó không phải con ta."
Úc Khuynh Tư buông thõng tay xuống: "Chu Sa, ta có lỗi với nàng, nhưng con là vô tội, nàng tha cho con có được hay không? tha cho con của chúng ta được hay không?"
"Câm miệng!!!"
Chu Sa lạnh lùng hướng mắt về phía Úc Khuynh Tư: "Từ hôm nay ngươi không được rời khỏi Thần Nguyệt nửa bước, để ta thấy ngươi lảng vảng bên ngoài thì đừng trách ta."
"Gà nhỏ!"
Chu Sa cứ như vậy mà bước đi, không nhìn lại, vô cùng tàn nhẫn.
Úc Khuynh Tư đổ gục trên giường, ta siết chặt lấy sàn đan đến nhăn nhúm, hai vai run rẩy: "Gà nhỏ... tại sao không chịu tha thứ cho ta..."
Là người ngoài cuộc, Cô Quang không thể nói ai đúng ai sai, càng không có quyền phán xét, chỉ là thấy hai người dằn vặt nhau như vậy, cũng cảm thán hai tiếng "nghiệt duyên".
...
"Diêm La, như thế này là sao?"
Thiên Văn Cẩm giận dữ quát một tiếng, khiến Chu Sa run rẩy lùi về một chút, đầu vẫn chung thủy cúi xuống, mắt nhìn mũi giày của mình.
"Con rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế hả?" Thiên Văn Cẩm trợn lớn mắt, một bộ dạng tức giận thở hồng hộc: "Trữ quân linh đế tuyệt không phải nói bỏ là bỏ, thiên định nó là trữ quân, tương lai có thể nối vị, con cứ nhất quyết không đề tên nó là thế nào?"
"Mẫu thân, chuyện này ngài không cần lo, Diêm La tự..."
"Con lúc nào cũng tự tung tự tác, ta lần này không để con tùy tiện muốn làm gì thì làm nữa!" Thiên Văn Cẩm nhíu mày, chất vấn: "Nói, nương đứa nhỏ là ai?"
Chu Sa vẫn chung thủy cúi đầu nhìn mũi giày, không có ý muốn trả lời.
"Diêm La, con làm sao vậy? sao lại không trả lời mẫu thân con?"
Diêm Tống Bình bước đến dìu Chu Sa ngồi xuống ghế, nhưng nàng lại né tránh, nhẹ nhàng nói: "Nương, nhi nữ sai, nhi nữ chỉ có thể đứng, không thể ngồi."
"Đứa nhỏ ngốc này..." Diêm Tống Bình nhìn sang Thiên Văn Cẩm: "A Cẩm, nói một lời đi."
"Mặc kệ nó, đứng được thì đứng đi!" Thiên Văn Cẩm giận dữ nói: "Bây giờ con có chịu nói là ai đang hoài thai trữ quân hay không!?"
Chu Sa rũ mi xuống, như cũ không có ý muốn trả lời.
"Nghịch tử!!"
Thiên Văn Cẩm giận dữ đập bàn đứng dậy, quát một tiếng: "Con nghĩ có thể che giấu được ta sao? tốt nhất là ngoan ngoãn nói ra, còn bằng không, đến lúc đó lại bảo ta vô tình!"
Chu Sa yếu ớt chống đỡ cơn giận dữ của Thiên Văn Cẩm: "Mẫu thân, đừng bức nhi nữ..."
"Diêm La, con làm sao thế?" Diêm Tống Bình hồ nghi hỏi: "Con sao lại như vậy? rốt cuộc nữ nhân đó là ai? Lẽ nào gia cảnh không tốt?"
Chu Sa lắc đầu.
"Không thăng nổi lục đẳng?"
Chu Sa trầm mặc một lúc, lại lắc đầu.
"Không phải người của ngũ tộc?"
"Đều không phải."
"Thế tại sao lại không giữ đứa nhỏ đó?" Diêm Tống Bình nhíu mày: "Nếu không phải, vậy thì nữ nhân đó là ai, đến mức con không muốn..."
Đột nhiên trong đầu xuất hiện hình ảnh của một người, Diêm Tống Bình hoảng hốt, hai mắt trợn lớn đầy hoảng sợ, nếu thật sự là người đó, cho dù có như thế nào nàng cũng không ủng hộ nạp vào Thần Nguyệt.
"Diêm La, con nói... là Úc Khuynh Tư?"
Chu Sa rũ mi xuống, dáng vẻ có chút uể oải, giống như muốn nói suy đoán của Diêm Tống Bình là đúng rồi.
Thiên Văn Cẩm nhướn nhướn mày: "Như thế nào lại là Úc Khuynh Tư? Diêm La, con còn day dưa với nàng ta sao?"
"Chuyện này rất dài, không thể một sớm một chiều nói hết được, nhưng mẫu thân, xin ngài hiểu cho Diêm La..." Chu Sa nhỏ giọng nói: "Con là thân bất do kỷ..."
"A Cẩm, Diêm La nhà chúng ta đối với Úc Khuynh Tư chỉ có hận, ta nghĩ là do Úc Khuynh Tư cố tình đeo bám." Diêm Tống Bình cẩn trọng nói: "Có khi đứa nhỏ trong bụng nàng ta là con của Diêm Cư cũng không chừng."
"Nhưng thiên tượng đề cập là trữ quân linh đế, không thể nào là Diêm Cư được."
"Thiên tượng vẫn có sai mà!" Diêm Tống Bình nói: "Lần Diêm La hồn phi phách tán, đá tam sinh cũng không đề tên, dọa cho chúng ta một trận, có nhiều lúc không nên tin vào thiên tượng."
"Nhưng nếu lỡ là con của Diêm La thì sao?" Thiên Văn Cẩm nhu thái dương đau nhức của mình, nói: "Dù gì cũng là một sinh mạng, không thể nói bỏ là bỏ, càng không thể sống vô danh vô phận."
"Mẫu thân, chuyện này ngài không cần lo, con tự biết cách giải quyết mà." Chu Sa cung kính chấp tay: "Mẫu thân, xin hãy tin nhi nữ."
"Diêm La, chuyện này con không thể quyết định được." Thiên Văn Cẩm chậm rãi giải thích: "Chuyện của trữ quân đều do thiên địa phụ thần quản lý, con cũng không thể nhún tay vào."
"Nếu vậy thì cho nó đề tên vậy..." Chu Sa điều điều mi: "Đợi khi nó ra đời rồi tính tiếp."
"Con có phải còn muốn xuống phàm giới độ kiếp cho A Trinh?" Thiên Văn Cẩm đem suy nghĩ trong lòng nói ra: "Con là muốn nhân lúc thiên địa phụ thần bận rộn lo cho trữ quân để trốn xuống phàm giới độ kiếp?"
Chu Sa né tránh ánh mắt của Thiên Văn Cẩm: "Mẫu thân, nhi nữ không hồ đồ vậy đâu."
"Con nên nhớ những gì con nói." Thiên Văn Cẩm bước về phía Chu Sa, ánh mắt lãnh liệt quan sát sắc mặt của đối phương: "Để ta biết con làm chuyện ảnh hưởng đến thiên kiếp của A Trinh, ta sẽ không tha cho con."
"Vâng, mẫu thân."
Nói xong, Thiên Văn Cẩm cũng phất tay áo rời đi, rất nhanh đã khuất sau hàng dương liễu xanh.
Diêm Tống Bình nhìn Thiên Văn Cẩm rồi nhìn sang Chu Sa, ôn giọng nói: "Mẫu thân con giận quá nên mới như vậy, đừng để trong lòng. Hảo nhi nữ, con nên nhớ mẫu thân kỳ vọng rất nhiều vào con, đừng bao giờ khiến mẫu thân con thất vọng."
"Con biết rồi, nương."
"Hảo."
Diêm Tống Bình đặt lên trán Chu Sa một nụ hôn tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình, Chu Sa ảm đạm nở một nụ cười: "Không khiến mẫu thân thất vọng... mẫu thân... nhi nữ làm không được, cho dù thế nào, nhi nữ cũng không thể bỏ mặc A Trinh."