Thiếu Trinh không đủ kiên nhẫn mà gắt lên: "Yêu quái, rốt cuộc là ngươi muốn cái gì đây?"
"Yêu quái?" Chu Sa nghe xong, liền cười khẩy một tiếng, chống tay lên bàn để đứng dậy, thản nhiên nói: "Nếu ta là yêu quái, thì ngươi cũng là tiểu yêu quái."
Thiếu Trinh khó chịu chau mày: "Rốt cuộc ngươi đưa ta đến đây làm gì? còn Cửu đâu?"
"Nàng ta đang ở Thần Nguyệt, nơi đó rất tốt, ngươi không cần phải lo cho nàng ta."
Chu Sa chậm rãi bước về phía trà kỷ, rót cho Thiếu Trinh một chén trà, ung dung đưa tới: "Uống một chút đi, chắc khát rồi đúng không?"
Thiếu Trinh không chút nể tình hất đổ chén trà trên tay Chu Sa, dâng lên ánh mắt oán hận thù địch. Chu Sa cười nhạt, cũng không mở miệng trách, tiêu sái thả người ngồi xuống ghế quý phi, yên lặng ngắm nhìn một Thiên Trinh phàm nhân.
Không mất khí khái, như cũ cường liệt tiêu sái, tuyệt mỹ vô song.
"Ngươi muốn làm gì Cửu?"
Chu Sa thở ra một tiếng, cười nói: "Nếu ngươi buông được nàng, ta sẽ thả nàng, cho nàng trở về phàm gian. Còn nếu ngươi cứ dứt khoát không chịu tỉnh ngộ, ta chỉ có thể để nàng ta gả vào Thần Nguyệt."
"Ngươi muốn ép Cửu gả cho ngươi!?" Thiếu Trinh giận đến độ đứng bật dậy, trợn lớn mắt nhìn Chu Sa, rồi lại nghiến răng mà quát: "Tiện nhân!"
"Nếu có thể giúp ngươi mà phải trở thành tiện nhân, ta cũng không từ." Chu Sa đứng dậy đi về phía Thiếu Trinh, ấn nàng ngồi xuống ghế quý phi, chậm rãi nói: "Cố mà suy nghĩ cho thông suốt, để sau này đừng nói là bản linh đế ép ngươi."
"Ngươi..."
Không để Thiếu Trinh nói dứt lời, Chu Sa đã mở miệng phân phó hạ nhân: "Hảo hảo chiếu cố thế quân, nếu thế quân cần gì thì phải đáp ứng, biết không?"
"Vâng, linh đế."
Chu Sa quay sang Thiếu Trinh, ôn hòa mỉm cười: "Trinh, ngoan ngoãn ở đây suy nghĩ đi, tỷ tỷ có việc phải làm, một lát sẽ lại thăm ngươi."
"Tỷ tỷ?"
Không có ý trả lời câu hỏi của Thiếu Trinh, Chu Sa cứ như vậy tiêu sái rời khỏi Tử Liên Bát Kính, không quên căn dặn hạ nhân thêm một lần nữa mới an tâm rời đi.
Thiếu Trinh nhìn theo bóng lưng của Chu Sa, không khỏi nghi hoặc, nữ nhân này... bị điên sao!?
...
"Ngươi nói linh đế về rồi?"
"Phải, linh đế đã hồi Tử Linh Bát Kính rồi, đang đi đến Thần Nguyệt."
Úc Khuynh Tư nghe xong liền mỉm cười, nhanh chóng đứng dậy muốn ra đón Chu Sa, lại bị Thiên Lan ấn ngồi xuống ghế quý phi.
"Không cần gấp, Linh đế đã đến Thần Nguyệt, tự nhiên sẽ thăm ngài, không cần đứng dậy làm gì đâu."
"Ân."
Nghe theo Thiên Lan mà ngồi trở lại ghế quý phi, trong lòng Úc Khuynh Tư nhịn không được vui vẻ, đưa tay vuốt ve tiểu phúc của mình.
"Hảo hài tử, con xem, nương thân lại đến thăm con kìa."
Thiên Lan nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của Úc Khuynh Tư, nhịn không được mà thở dài, rốt cuộc Diêm La có gì tốt mà nữ nhân này lại si mê đến như vậy a?
Ngoài dự đoán của Thiên Lan, Chu Sa không đến chỗ của Úc Khuynh Tư, mà rẽ sang một nơi khác, là biệt cung.
Thiên Lan nghi hoặc nhìn theo: "Đến biệt cung làm gì vậy?"
"Biệt cung?"
"Nơi đó bỏ hoang lâu rồi, đột nhiên lại đến chỗ đó, là có vấn đề gì đây a?"
Úc Khuynh Tư nhịn không được lo lắng mà kéo tay áo Thiên Lan: "Ngươi đưa ta đến đó được không?"
"Được, ta đưa ngài đi."
Nói xong, Thiên Lan liền cúi xuống dìu Úc Khuynh Tư đứng dậy, hướng về phía biệt cung mà đi.
Lúc sắp đến gần biệt cung, Úc Khuynh Tư đã loáng thoáng nghe được tiếng nói của Chu Sa, cùng với một nữ nhân xa lạ khác.
"Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là rời bỏ Thiếu Trinh, ngươi sẽ được trở về phàm gian, ta còn có thể cho ngươi một số bạc để làm lại từ đầu. Hai là ngươi buộc phải gả vào Thần Nguyệt, cả đời này cũng đừng nghĩ có thể sống an ổn."
Tiếng nói của Chu Sa như chùy nặng đánh vào người Úc Khuynh Tư, nàng cảm giác mọi thứ dường như sụp đổ: "Gả vào Thần Nguyệt..."
Tại sao lại là nữ nhân đó, tại sao không phải là nàng?
Úc Khuynh Tư nàng thiên tân vạn khổ mới bước vào được Thần Nguyệt, lại chưa phải là danh chính ngôn thuận gả vào, mà hôm nay, một nữ nhân xa lạ lại có thể dễ dàng bước vào cái nơi mà cả đời này nàng mong muốn gả vào.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy..." Thiên Lan nhỏ giọng lẩm bẩm: "Phàm nhân sao?"
"Ngươi nói phàm nhân?"
"Thượng thần ngài không phát hiện xung quanh đây chỉ có linh khí của linh đế thôi sao?"
"Ta không phát hiện." Úc Khuynh Tư chau chau mày: "Nàng ta cũng có linh khí."
"Nhưng là của thế quân." Thiên Lan cười nói: "Ngài ít tiếp xúc với thế quân nên không phát hiện thôi."
Úc Khuynh Tư gật gật đầu như hiểu rồi, sau đó lại nhịn không được mà muốn bước vào biệt cung.
"Đừng!"
Thiên Lan lần nữa ngăn Úc Khuynh Tư lại, nói: "Ngài không nghe thấy sao? nữ nhân kia liên quan đến thế quân, đồng nghĩa nàng ta chính là thiên kiếp phi thăng lần này của thế quân."
"Chu Sa đã xuống phàm gian độ kiếp sao?" Hai vai Úc Khuynh Tư kịch liệt run rẩy: "Tại sao nàng lại không thể an phận một chút chứ? lần này lại muốn gây ra chuyện gì đây?"
"Trước mắt chúng ta không biết linh đế đang tính toán cái gì, tốt nhất là không nên đả thảo kinh xà."
"Hảo, nghe theo ngươi."
Thống nhất quyết định xong, Úc Khuynh Tư và Thiên Lan cũng nhanh chóng trở về phòng, đợi đến tối Chu Sa trở về rồi lại tính tiếp.
Không ngoài dự đoán, tầm canh ba Chu Sa cũng đến chỗ của Úc Khuynh Tư, mục đích chủ yếu là xem thử bụng của Úc Khuynh Tư đã to lên bao nhiêu.
Úc Khuynh Tư không hề nói đến chuyện vừa nãy, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Gà nhỏ, cả ngày hôm nay nàng đi đâu vậy? ta tìm không thấy nàng."
"Ta xuống phàm gian." Chu Sa thản nhiên nói: "Chắc ngươi cũng biết rõ rồi mà."
Thấy Chu Sa không có ý muốn che giấu, Úc Khuynh Tư liền vào thẳng vấn đề: "Gà nhỏ, nàng tính làm gì với hai người họ vậy?"
Chu Sa không chút nghĩ ngợi đã nói: "Cho bọn họ cơ hội lựa chọn."
"Lựa chọn thế nào?"
"Một là rời khỏi Thiên Trinh, hai là gả vào Thần Nguyệt." Chu Sa nhấc nhẹ khóe môi, như cười như không: "Tới lúc mà Lục Cửu bước vào Thần Nguyệt rồi, thì cả đời này Lục Cửu cũng không thể ở bên cạnh Thiên Trinh được nữa."
"Nhưng nàng làm như vậy nhất định sẽ khiến thế quân hận nàng!"
Úc Khuynh Tư không thể tin được Chu Sa lại đưa ra cái quyết định này, rõ ràng là đang khiến mọi chuyện thêm tồi tệ hơn.
"Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì, nhưng ta thật sự không có cách nào khác."
Chu Sa hơi cúi thấp đầu xuống, các ngón tay run rẩy siết chặt tay áo, là lần đầu tiên sau bốn vạn năm nàng để lộ sự yếu đuối của mình trước Úc Khuynh Tư.
"Ta không có cách nào khác cả, Lục Cửu chết thì còn có thể luân hồi chuyển thế, uống một chén mạnh bà thang liền quên hết kiếp này. Nhưng Trinh thì không được như thế, nàng nếu như có chuyện gì, thì nhất định không còn cơ hội chuyển thế, linh thú không phải phàm nhân... chết là hết... là tan thành tro bụi..."
"Nhưng không phải dùng đến cách tuyệt tình đến như vậy." Úc Khuynh Tư nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Chu Sa: "Đừng xen vào tình kiếp này nữa, đây là số mệnh của thế quân, không thể cải biến..."
"Đừng nói với ta những câu "không thể cải biến", "chẳng thể thay đổi", nó quá sức thừa thải rồi!" Chu Sa đột ngột kích động hất tay Úc Khuynh Tư ra: "Bởi vì Trinh không phải là em gái ruột của ngươi nên ngươi không thể hiểu được, bởi vì ngươi là thượng thần lãnh huyết nên ngươi không hiểu được tình thâm! Ngay cả con của mình mà ngươi cũng có thể gϊếŧ thì còn có thể cầu ngươi hiểu tỷ muội tình thâm hay sao?"
Úc Khuynh Tư yên lặng để Chu Sa trút hết bực tức lên người mình, đến khi đối phương hòa hoãn một chút rồi mới chậm chạp nói: "Gà nhỏ, ta không phải lãnh huyết, ta càng không phải không hiểu cảm nhận của nàng. Nếu đã là thiên kiếp, tránh cũng không khỏi, nàng hà tất làm rối mọi chuyện lên, sẽ không thay đổi được gì đâu, tin ta đi có được không?"
"Ngươi câm miệng!" Chu Sa cuối cùng cũng nhịn không được mà bạo phát rống lên: "Ta không muốn nghe ngươi nói những lời thừa thải này nữa, sắp tới cũng không muốn nhìn thấy ngươi, tốt nhất thấy bản linh đế là tránh sang đi đường khác!"
Dứt lời Chu Sa liền phất tay áo rời đi, rõ ràng là tức giận không ít.
"Gà nhỏ!!!"
Úc Khuynh Tư gọi khản cả tiếng nhưng Chu Sa cũng chả thèm quay đầu lại, âm thầm buông xuống một tiếng thở dài, nàng sắp không hiểu nổi Chu Sa đang nghĩ cái gì trong đầu rồi.