“Xuất huyết não… Bác sĩ nói phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật, nếu không…”
“Bác sĩ mà, bản chất vẫn là muốn kiếm tiền cho bệnh viện, khẳng định hy vọng con tiêu nhiều tiền, lời nói cũng không đáng tin gì cả.” Người đàn ông ngồi xuống bên giường, âm giọng cũng dừng một chút, “Con
cũng vậy, bố đã nói với con rồi, nếu bà nội đã mở cửa tiệm thì con đừng đi học nữa ở nhà giúp bà đi, xuất huyết não nhất định rất mệt lắm”
Nguyên Lân ở cửa phòng bệnh nghe thế nắm đấm cứng lại, rồi nghe Bạch Tiểu Đường trầm mặc một lát rồi trả lời: “Con xin lỗi bố…”
Người đàn ông xua tay: “Được rồi, giờ nói những thứ này có ích lợi gì, bây giờ bác sĩ nói như thế nào, phương pháp điều trị như thế nào, cần bao nhiêu tiền?”
Nhắc tới chữ “Tiền” Bạch Tiểu Đường không tự chủ được khẩn trương hẳn lên, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy ống quần, giảm bớt cảm giác ẩm ướt do mồ hôi tay mang đến.
“Bác sĩ nói, chỉ là phẫu thuật có thể tốn 30 hoặc 40 vạn, nhưng chủ yếu vẫn phải xem hồi phục tiếp theo. Nếu nó xảy ra biến chứng … Có thể phải chuẩn bị nhiều hơn….’’
“Chuẩn bị thêm là bao nhiêu? “Bạch Nặc có vẻ không vui khi nghe đến 30 hay 40 vạn, trên mặt không nhiều nếp nhăn đều vặn đến một chỗ, “Con cũng biết gần đây việc làm ăn này không dễ làm, tình hình của bố con cũng không tốt…”
Tình hình không tốt sao?
Nguyên Lân nhớ tới cửa hàng người đàn ông khí phái, chiếc xe mới tinh, chậc chậc một tiếng.
Nhưng Bạch Tiểu Đường cũng không biết tình hình hiện tại của bố mình dù sao bọn họ quanh năm suốt tháng cũng không gặp nhau, toàn là Bạch Nặc đến tìm hai bà cháu sau đó nói chuyện vài câu rồi rời đi, bên này ngay cả nhà mới sau khi bố tái hôn cũng chưa từng đi qua, cũng không biết vị trí.
Cô nói đến bên miệng khá do dự: “Có thể muốn 100 vạn…”
Thật ra, bác sĩ nói là trạng thái xấu nhất, dù sao tuổi của bà đã đến rồi, đôi khi cũng không thể không suy nghĩ tính toán nhiều hơn một chút.
Nhưng Bạch Nặc từ trên ghế nhảy dựng lên: “100 vạn!?”
Bạch Tiểu Đường bị dọa đến run rẩy, sống lưng nhỏ cuộn mình xuống: “Có, có bảo hiểm y tế nữa, có thể hoàn trả một nửa, nhưng thật ra không cần nhiều như vậy…”
“Vậy không phải cũng phải dâng tiền vào bệnh viện sao? Bà còn sống bao lâu nữa?” Người đàn ông lúc này căn bản không ngồi xuống được
nữa, hai tay chống nạnh đứng trước giường bệnh “Bố nói thật, bố không có nhiều tiền như vậy, nếu thật sự không được, bảo bà bán căn nhà kia đi, mặc dù hơi nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng là ở trong một khu đất tốt.”
“Vậy thì làm sao có thể!” Bạch Tiểu Đường biết bố nhất định sẽ lấy chuyện nhà cửa mà nói, “Căn nhà này là ông nội để lại cho bà nội, hơn nữa bán nhà đi rồi chờ bà nội xuất viện thì bà và con sẽ ở đâu đây?”
“Bố nói này, đứa con như con sao lại ích kỷ như vậy hả!”
Bạch Nặc vừa nghe Bạch Tiểu Đường từ chối tức giận đến trợn tròn mắt, đang chuẩn bị tiếp tục răn dạy cô, thì nghe thấy giọng nói yếu ớt của bà trên giường: “Mày ở đây ầm ĩ cái gì, bà đây còn chưa chết đâu.”
“Bà nội… Chúng con không cãi nhau, bố cháu đang nói với cháu về vấn đề điều trị tiếp theo của bà. ”
Bạch Tiểu Đường lập tức nắm lấy tay bà, cúi đầu không cho bà phát hiện nước mắt trong mắt cô.
“Có phải giọng nói của cháu quá lớn không ạ? Bà nghỉ ngơi đi, cháu và bố đi nói chuyện chút”
“Lúc khác nói đi, hôm nay bố rất bận.” Bạch Nặc liếc nhìn Bạch Tiểu Đường an ủi bà rồi nhìn thoáng qua thời gian nhanh chóng cất điện thoại, lấy ra một phong bì từ trong túi xách của mình đặt ở trên tủ đầu giường bệnh viện: “Hôm nay trên người con mang theo 10 vạn tệ, con đặt ở đây trước, mẹ nghỉ ngơi thật tốt, lần sau con sẽ đến thăm mẹ.”
Bạch Tiểu Đường nhìn dáng vẻ bà nội gần như không mở được mắt, mũi đau nhức, vội vàng đứng dậy đi theo bố ra ngoài, ở cửa thang máy mới bắt được cổ tay ông.
“Bố ơi, bà nội nằm viện hai ngày đã tốn hơn 10 vạn, tiền tiết kiệm của bà đã gần như tiêu hết, con biết rằng công việc kinh doanh bây giờ rất khó khăn, bố coi như cho bà con mượn có được không, chờ sau này con kiếm việc con sẽ trả lại cho bố…”
Bây giờ là giờ ăn tối, cửa thang máy tụ tập rất nhiều người nhà bệnh nhân chờ thang máy xuống tầng nấu cơm, nghe thấy lời nói của Bạch Tiểu Đường đều nhao nhao nhìn về phía Bạch Nặc.
Bạch Nặc bị nhìn không được tự nhiên, gạt tay hai lần nhưng không đẩy được tay Bạch Tiểu Đường ra, không còn cách nào khác, đành phải lùi lại một bước: “Bố không nói là không cho, bố chỉ nói bố không có nhiều như vậy, con cũng phải cho bố một chút thời gian chứ! Vậy đi, hai ngày
nữa bố nhất định sẽ quay lại, đến lúc đó bố sẽ đưa cho con một khoản tiền!”
Kiểu lí do thoái thác này thật ra Bạch Tiểu Đường rất quen, cô cũng biết hai ngày nữa Bạch Nặc nhất định sẽ quay lại, nhưng đúng hơn là một hai tháng tới ngay cả điện thoại của cô cũng không thèm nghe nữa.
10 vạn đó đã là tất cả lòng hiếu thảo của ông ta.
Cửa thang máy phía sau mở ra, Bạch Nặc thấy thế vội vàng hất tay Bạch Tiểu Đường, trước khi đóng cửa còn phất phất tay với cô: “Nhớ chăm sóc bà nội thật tốt đấy.”
Trong nháy mắt cửa thang máy đóng lại, Bạch Tiểu Đường cuối cùng không nhịn được nữa ngồi xổm xuống nhỏ giọng khóc nức nở.
Mà Nguyên Lân ở một bên quan sát toàn bộ hành trình lặng lẽ đứng dậy khỏi ghế, hơi cử động bả vai cánh tay mình một chút, sau đó gọi điện cho Nguyên Lãng:
“Ê, tối nay anh chuẩn bị đến đồn cảnh sát đón em nhé.” Nguyên Lãng:…….?
Hả?????