• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên kia, Bạch Tiểu Đường ở trong phòng bệnh ăn cơm tối xong, sau đó đỡ bà đi ngủ, không ngờ ngoài ý muốn nhận được một cuộc gọi.

Đối phương tự xưng mình là người giao đồ ăn, không tìm được phòng bệnh, mời cô ra hành lang đón một chút.

Nhưng Bạch Tiểu Đường cho tới bây giờ chưa từng gọi đặt hàng đồ ăn, máy của bà nội cũng không có khả năng cài app đặt hàng.

Cô bối rối bước ra khỏi phòng bệnh, ở hành lang quả nhiên từ xa nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc đồng phục mang màu vàng tươi sáng, anh ta đi tới trước mặt Bạch Tiểu Đường xác nhận tên cô, sau đó lấy ra một cái túi tinh xảo từ trong rương lớn phía sau đưa cho cô: “Phiền cô cho năm sao khen ngợi nhé!”

Bạch Tiểu Đường ngay cả lời cảm ơn cũng chưa kịp nói, thì nhìn bóng dáng kia giống như một tia chớp vàng biến mất ở hành lang bệnh viện.

Cô xách túi trở về phòng bệnh, thừa dịp bà nội còn đang ngủ say bèn mở ra xem một cái, thì thấy bên trong lẳng lặng nằm một chiếc điện thoại di động.

Điện thoại không có hộp đóng gói, chỉ sử dụng một số giấy bong bóng để chống sốc ở phía dưới, nhưng Bạch Tiểu Đường vừa lấy đồ ra để xem qua một chút cảm giác đây là một cái mới.

Cô không dám nhúc nhích, nhanh chóng cất điện thoại vào trong túi, nghĩ nếu đưa nhầm chờ lát nữa còn phải trả về cho người ta, thì thấy màn hình sáng lên.

Cô loay hoay một hồi lâu mới cầm nhầm điện thoại lên, sau đó đặt bên tai, thì nghe trong loa truyền đến giọng nói ôn hòa của người đàn ông: “Đây là điện thoại cũ không dùng đến của tôi, nếu em không ghét bỏ thì cầm trước mà dùng đi, xã hội hiện đại không có điện thoại di động vẫn rất bất tiện.”

“À đúng rồi, thẻ điện thoại là tôi tìm người giúp em làm, chờ sau khi em trưởng thành làm số điện thoại của mình rồi đổi là được.”

Bạch Tiểu Đường nghe anh ta nói đến phần thẻ điện thoại mới nhận ra là người đàn ông giản dị sáng nay đến đưa thẻ ngân hàng, nhất thời ngượng ngùng: “Ngài… Cái này sao em có thể không biết xấu hổ….”

“Không có gì phải xấu hổ, một chiếc điện thoại cũ có giá thấp đến nỗi em không thể tưởng tượng được đâu” Mặc dù chiếc điện thoại đó không được gọi là điện thoại cũ. Nguyên Lãng đứng ở đầu dây bên kia, xuyên qua cửa sổ sát đất phía sau nhìn xuống toàn bộ thành phố: “Nếu như em thật sự cảm thấy xấu hổ thì đợi lên đại học, vừa học vừa làm trả lại cho tôi cũng được, coi như em mượn của tôi. ”

Lời nói của người ta đã đến mức này, muốn từ chối cũng hơi quá đáng.

Bạch Tiểu Đường cho dù có lo sợ bất an thế nào cũng chỉ có thể nói lời cảm ơn với người đàn ông đó, sau đó nhận lấy chiếc điện thoại này.

“Nhắc mới nhớ, hình như em còn chưa hỏi qua tên họ của ngài…’’

Người đàn ông ở đầu dây bên kia chỉ mỉm cười: “Lần sau gặp mặt rồi nói cho em biết, hôm nay tôi bận có cuộc họp trước rồi”

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Tiểu Đường kiểm tra điện thoại đi kiểm tra lại mấy lần, không ngờ lại là điện thoại cũ.

Cô cẩn thận đi vào giao diện chính, đối với mỗi một chức năng của điện thoại di động đều nhịn không được cảm thấy mới lạ. Chơi một hồi Bạch Tiểu Đường nhớ tới buổi sáng trước khi đi, người đàn ông nhắc nhở cô nhớ nạp tiền cho máy của bà, bèn vội vàng tranh thủ thời gian còn chưa muộn chuẩn bị về nhà một chuyến, thuận tiện cũng bổ sung thêm một chút nhu yếu phẩm cần thiết cần thiết để bà nội nằm viện sau phẫu thuật.

Nhờ người nhà bên cạnh chăm sóc bà nội một chút, Bạch Tiểu Đường giống như một con thỏ nhảy ra khỏi bệnh viện, một đường chạy về nhà, từ xa đã thấy một đống đồ chất thành đống ở cửa của khu dân cư, đến gần mới phát hiện, đó không phải là một đống đồ, mà là một người.

Cô sợ tới mức giật mình, sửng sốt vài giây đồng hồ mới phản ứng được trên điện thoại mới hình như có chức năng bật đèn pin, vội vàng bật lên xem thử, mạnh mẽ nhào tới: “Nguyên Lân, Nguyên Lân sao cậu ở đây vậy!”

Bạch Tiểu Đường cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy Nguyên Lân như vậy, cho dù lúc trước đối đầu với người trưởng thành cầm vũ khí anh

cũng không có vẻ mặt xám xịt như vậy, mặt mũi đầy vết bầm tím, khóe miệng cũng mơ hồ nhìn ra được vết máu, bị anh cố nén ở trong miệng.

“Thỏ con?”

Cũng may Nguyên Lân tuy rằng ngồi trên mặt đất nhưng vẫn chưa mất đi ý thức, sau khi nghe thấy giọng nói của Bạch Tiểu Đường anh chậm rãi mở mắt ra.

“Mẹ nó, sao cậu lại về….”

“Sao cậu lại đánh nhau…” Bạch Tiểu Đường nghe giọng nói của anh cũng không thích hợp, cũng biết lúc này chắc là chịu thiệt thòi, vội vàng muốn đỡ anh dậy, “Tớ đã nói với cậu rồi, cậu cứ mãi đánh nhau khẳng định có một ngày sẽ chịu thiệt!”

“Cậu nói thế từ lúc nào?” Nguyên Lân máu vẫn còn nghẹn ở cổ họng, nói chuyện cũng có chút miệng lưỡi không rõ “Đáng lẽ tôi sớm biết đêm nay cậu về, tôi sẽ không đến đây chỗ cậu.”

Dáng vẻ hung dữ, thật sự không muốn để cho con thỏ ngốc này nhìn thấy.

Đầu lưỡi Nguyên Lân khuấy động khoang miệng chảy máu, nuốt xuống lại lập tức trào len, phiền đến muốn chết.

“Có phải cậu đã cho tôi uống thuốc gì không vậy?” Anh bị cô gái gầy yếu đỡ trên vai, cảm giác được lúc hai chân cô đi lên tầng đang run rẩy, rõ ràng toàn thân đau đớn nhưng vẫn nhịn không được cười tự giễu một tiếng.

Bạch Tiểu Đường không biết anh đang nói cái gì, cuối cùng lên tầng hai mới thở hổn hển đáp lại một tiếng: “Ý cậu là gì?”

Nguyên Lân cũng không biết có ý gì, có thể là có ý gì đây.

Luôn vô thức chạy đến nhà cô, vừa rồi đều bị đánh cho thần trí không rõ, phục hồi tinh thần lại là ở dưới tầng nhà cô.

“Cậu nói xem cậu có phải là độc không hả, thỏ con?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK