Câu hỏi này khiến Bạch Tiểu Đường rất khó trả lời.
Nói một cách đơn giản, cô không biết thích là một trạng thái như thế nào.
Lúc cô nhìn thấy Nguyên Lân sẽ cảm thấy rất vui vẻ, lúc anh ôm hoặc hôn môi thì nhịp tim cô cũng sẽ nhanh hơn.
Nếu như nhìn thấy Nguyên Lân bị thương cô rất lo lắng, nhất là nghĩ đến anh còn có thể tiếp tục bị thương thậm chí còn có chút tức giận, hận không thể chính mình có thể thay anh chịu đựng.
Nếu như đây xem như là thích, thì cô thích Nguyên Lân. “Bạch Tiểu Đường, vấn đề này cậu khó trả lời vậy sao?”
Nhưng trong lúc Bạch Tiểu Đường suy nghĩ, sự kiên nhẫn Nguyên Lân đã cạn kiệt, sắc mặt anh âm trầm xuống, giống như con sói tức giận vậy.
“Được rồi, cậu đừng trả lời nữa, tôi không muốn biết.” “Tớ chỉ…hơi bối rối thôi. ”
Cô nói thật, nhưng Nguyên Lân lại cảm thấy sự thành thật trong đôi mắt cô rất chói mắt.
“Không rõ thì đừng trả lời nữa.”
Anh vội vàng cắt đứt, bàn tay nắm trên vai cô cũng từ từ buông lỏng. “Cậu mau đi đi, tranh thủ tôi còn chưa đổi ý.”
Thật ra anh đã sớm rõ ràng, gặp chuyện thì không tìm anh, điện thoại cũng không nghe máy, căn bản không chủ động đến thăm anh, đó là không thích anh mà thôi.
Nguyên Lân mẹ nó anh đúng là có bệnh, nhất định phải để cho cô lộ ra vẻ mặt khó xử như vậy anh mới hài lòng sao?
Anh tức giận giống như trong lồng ngực cuồn cuộn một ngọn lửa, một lần lấy cây nạng trong tay ném ra ngoài, cũng không nhìn mặt Bạch Tiểu Đường nữa.
Bạch Tiểu Đường bị hoảng sợ, hai ba bước đi qua nhặt nạng của anh trở về, sau đó đứng cách anh một khoảng sợ hãi nói: “Thật ra… Hôm nay
gặp được cậu ở đây, tớ rất vui.”
Thật ra, cô cũng chuẩn bị lấy nước nóng xong đi đến phòng bệnh của Nguyên Lân thăm anh, ai biết Nguyên Lân đến trước cô một bước.
“Cậu giúp tớ làm rất nhiều, nhưng tớ cũng không giúp cậu làm được gì. Tớ cảm thấy như tớ gọi là thích thì có lẽ hình như hơi dễ dàng.”
Giọng điệu của cô rất nhỏ, so với đang nói với Nguyên Lân, cảm giác càng giống như lẩm bẩm.
“Tớ chưa bao giờ thích ai….. Từ nhỏ đến lớn người tớ yêu thích nhất là ông bà nội, nhưng vừa rồi tớ suy nghĩ một chút, tớ luôn thấy cảm giác tớ đối với cậu cùng cảm giác đối với ông bà nội… Không giống nhau. ”
“Tớ, xin lỗi… Tớ luôn luôn ngốc, tớ không biết nếu tớ thích cậu … Nhưng tớ thường xuyên nghĩ, nếu như, nếu như người bị thương là tớ thì tốt rồi, nếu tớ có thể thay cậu thừa nhận hết thảy thì tốt…”
Bạch Tiểu Đường còn chưa nói hết, nước mắt cũng đã rơi ra, trên tay cầm một chiếc nạng kim loại, dáng vẻ ngốc nghếch đáng thương khiến Nguyên Lân cả người ngược lại trong nháy mắt đều héo rũ, rải rác rơi xuống đất vỡ vụn.
“Cậu đến đây.”
Anh mềm giọng, nhìn Bạch Tiểu Đường chầm chậm đi đến bên giường, sau đó đưa chống nạng cho anh:
“Cậu, của cậu…”
Anh nhận chống nạng trực tiếp ném sang một bên trước, trước tiên ôm người đã rơi đầy nước mắt ôm vào trong ngực.
“Xin lỗi thỏ con, vừa nãy tôi không nên tức giận.”
Lý trí anh biết mình không nên tức giận, bởi vì tức giận cũng vô dụng, nhưng nghĩ đến Bạch Tiểu Đường không thích mình thậm chí sau này sẽ thích những người khác, đồ chơi lý trí này trong khoảnh khắc trống rỗng biến mất.
Mãi cho đến khi anh nhận ra thân thể Bạch Tiểu Đường đang run rẩy, một cảm xúc gọi là hối hận mới xuất hiện sau đó
“Có phải tôi làm cậu sợ không?’’
Hai người gần như áp má vào nhau, nước mắt trên mặt Bạch Tiểu Đường cũng giống như biến thành nước mắt trên mặt anh, ôm nhau một hồi anh
cảm thấy cô gái nhỏ nhẹ nhàng gật đầu. “Xin lỗi…”
Từ khi được đón về bên cạnh bố, chàng trai không ngừng làm theo ý mình, lần đầu tiên ý thức được tính tình thối nát của mình quả thật cần phải sửa lại.
“Sau này tôi sẽ không—–.”
Giọng nói chàng trai vô cùng trịnh trọng và thành kính. “Tôi sẽ không bao giờ nổi giận lung tung nữa.”
Bạch Tiểu Đường lại gật đầu, nức nở nói: “Sau này cậu đừng hung dữ như vậy nữa, đừng đánh nhau với ai nữa có được không…”
“Được”
“Cũng đừng lúc nào cũng tức giận, nói những lời tục tĩu…” “Ừm.”
“Cũng không thể lúc nào cũng trốn học, không làm bài tập…” “……”
“Không phải lúc nào cũng đêm không về…” “..... ”
Càng nghe càng không thích hợp, Nguyên Lân buông lỏng người trong ngực, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn thẳng đôi mắt đẫm lệ của cô: “Vậy từ nay về sau cậu là bạn gái của tôi, cậu nói cái gì tôi đều đồng ý hết, gọi tôi đi hướng đông tôi không dám đi hướng tây. ”
Đó là lần đầu tiên Bạch Tiểu Đường nghiêm túc nhìn về phía Nguyên Lân, đến lúc này cô mới nhận ra đôi mắt của chàng trai vừa đen vừa sáng như đêm đầy sao mùa hè, bên trong chứa đựng tất cả những thứ cô có thể tưởng tượng được, tốt đẹp.
Mà nhịp tim của cô như bị hai đôi mắt anh mê hoặc, một lần nữa bắt đầu một vòng gia tốc oanh tạc mới.
“Được.”
*Chính thức tỏ tình, xưng hô 2 người thay đổi