Ngay lúc này cả hai không biết từ khi nào thân thiết đến lạ, không còn lạnh lùng xa cách như những lần trước...
Mà lần này họ tay nắm tay, cùng nhau leo lên cơn dốc trơn trượt phía trước..
Sau một ngày vất vả cả hai dừng lại ở một gốc cây to phía trước, bầu trời lúc này cũng đã dần dần tối, mưa cũng đã ngừng rơi...
Cả hai bắt đầu dựng lều, lần này không còn Phó Thiên ở đây nữa, nên mọi việc họ đều phải làm..
Chật vật một lúc cuối cùng cũng dựng xong lều, Tô Mạn Ninh đi một vòng xung quanh tìm những cành cây khô để đốt lửa sưởi ấm...
Ngọn lửa nhanh chóng được thắp sáng, hai người nhanh chóng phơi khô quần áo bên ngoài dưới ngọn lửa...
Mặc dù nói là cởi quần áo ra phơi nhưng bên trong vẫn còn quần áo bảo hộ nha....
Cả hai lo lắng mình sẽ bị cảm lạnh, việc lên đỉnh núi sẽ bị làm chậm trễ...
Lần này đến lượt Trạch Thế Vũ lấy thức ăn của mình chia phần lại cho Tô Mạn Ninh...
Cả hai mỗi người một lều, không ai làm phiền đến ai cả, cứ như vậy mà ngủ quên đến sáng lúc nào cũng đã hay biết gì...
Sáng hôm sau dọn dẹp xong thì cả hai lại tiếp tục lên đường, đường mòn sau một đêm cũng đã khô, không còn trơn trượt nữa...
Cả hai thuận lợi đi tiếp, rất nhanh nhờ vào sự may mắn của mình, Trạch Thế Vũ đã thành công đưa được Tô Mạn Ninh lên đến đỉnh núi...
Khoảnh khắc nhìn thấy những bông hoa tuyết liên, đang thay nhau nở rộ dưới ánh nắng mặt trời khiến Tô Mạn Ninh phải hốt lên đầy kinh ngạc...
"Wow.. đẹp thật.."
Sau đó bước đến phía trước, vang rộng hai tay ra, tận hưởng không khí trong lành hoà cùng hương thơm của hoa tuyết liên....
"Đúng là đẹp thật.."
Trạch Thế Vũ lúc này cũng phải há mồm ngơ ngác, trước vẻ đẹp kiều diễm này của Tô Mạn Ninh, mặc dù trải qua không ít vật vã trong chuyến đi lần này...
Khuôn mặt lúc này cũng có phần nhợt nhạt, nhưng dưới sự chiếu sáng của ánh nắng mặt trời, làn da trắng sáng, nụ cười tươi như hoa cũng bắt đầu nở rộ...
Khung cảnh thiên nhiên hòa hợp lại với nụ cười của Tô Mạn Ninh thật sự là rất đẹp, Trạch Thế Vũ không thể ngờ rằng, người phụ nữ này lại có thể đẹp hút hồn như vậy...
Trái tim khép kín bao nhiêu năm qua, bây giờ như bị đánh thức, không ngừng đập liên hồi, khoảnh khắc này Trạch Thế Vũ đã thật sự rung động..
Rung động với người phụ nữ kiêu ngạo trước mắt, chứ không phải người vợ của trước kia...
Tô Mạn Ninh không ngờ khoảnh khắc hoa nở lại đẹp đến như vậy, những giọt sương còn đọng lại trên những cánh hoa, vì sự chiếu rọi của ánh nắng bình minh là trở nên vô cùng lấp lánh...
Tô Mạn Ninh nhanh chóng bước đến muốn đưa tay chạm vào hái những bông hoa, nhưng bất ngờ một con rắn từ đâu xuất hiện, liền lao thẳng về phía cánh tay cô... Truyện Đông Phương
Cũng ngay trong lúc này Trạch Thế Vũ kịp thời phản ứng nhanh, chạy đến đẩy cô sang một bên đón nhận vết cắn của con rắn...
Cả hai không ngờ rằng những con rắn này lại ẩn nấp ở đây, có lẽ vì mỗi khi hoa nở, hương thơm lan tỏa khắp nơi sẽ thu hút rất nhiều ong, bướm đến lấy mật...
Ngay sau đó Trạch Thế Vũ bắt đầu ngã xuống đất, tay còn lại không quên bóp chặt miệng vết thương ở cánh tay lại, không để chất độc phát triển nhanh được...
Cũng trong khi đó, khoảnh khắc con rắn lao về phía mình khiến Tô Mạn Ninh vô cùng hoảng sợ, chưa biết phải phản ứng làm sao đã bị Trạch Thế Vũ đẩy ngã sang một bên...
Nhưng ngay sau đó cô liền hốt hoảng khi thấy Trạch Thế Vũ ngã nhào xuống, nhanh chóng xoa dịu cơn đau ở mông mà đứng dậy đỡ lấy anh...
"Thế Vũ anh có làm sao không vậy.."
"Sao lại lao đến bảo vệ tôi khỏi sự tấn công của con rắn kia chứ...."
Tô Mạn Ninh không ngừng run rẩy nói, nước mắt cũng đã chảy thành dòng vì lo lắng cho Trạch Thế Vũ..
"Tôi đã hứa với Phó Thiên là phải bảo vệ cô, tôi không thể không làm vậy.."
Trạch Thế Vũ bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, lời nói có phần yếu dần...
"Anh bị ngốc sao, anh không muốn sống nữa sao, nếu anh xảy ra chuyện gì tôi phải nói thế nào với mọi người ở Trạch gia đây.."
"Tôi và anh không thân thiết đến nỗi anh phải hi sinh cả tính mạng vì tôi đâu.."
Tô Mạn Ninh lúc này cảm thấy vô cùng bất lực, số lá thuốc chữa rắn độc cắn lúc nãy cô đã đưa hết cho Phó Thiên rồi, bây giờ làm sao cứu anh được đây..
Lúc này cô thật sự rất rối, đã dùng rất nhiều cách để ngăn ngừa sự phát tán của chất độc, nhưng nó vẫn không thể chống cự được lâu...
Vẫn phải nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện, nhưng Tô Mạn Ninh nhắc mãi nhưng vẫn không lay chuyển được người Trạch Thế Vũ...
Mà nếu có đỡ được anh đứng dậy thì từ đây đi xuống núi, nhanh nhất cũng phải mất nửa ngày, với tình hình hiện tại vẫn là không kịp, chất độc sẽ phát tán đến tim, chết ngay lập tức..