Trạch Thế Vũ với tay lấy chiếc khăn tắm trên kệ, rồi bế cô bước ra ngoài, đặt nhẹ nhàng xuống giường…
Lấy chiếc khăn vừa rồi lau khô người cho Tô Mạn Ninh, mọi động tác đều rất nhẹ nhàng, nâng niu như sợ làm cô đau…
Mà Tô Mạn Ninh lúc này tuy có một chút xấu hổ, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn ngồi yên để anh giúp mình lau sạch nước trên người…
Sau khi lau đã xong, anh liền bước đến chiếc tủ trên đầu giường, lấy từ trong đó ra một chiếc máy sấy tóc…
Cắm chui điện cẩn thận rồi mới bước đến sấy khô tóc cho Tô Mạn Ninh, lúc đầu tuy có chút khó khăn, nhưng rất nhanh đã quen tay…
Trạch Thế Vũ còn chu đáo giúp cô chải tóc, phần tóc rối khiến anh hơi lúng túng, lực ở tay khá mạnh làm cô đau đớn mà hét lên một tiếng…<code> "*Á đau quá*..." "*Xin lỗi, anh sẽ nhẹ nhàng lại một chút*.." </code>Tiếng hét của cô làm ảnh có chút hốt hoảng, không ngừng lên tiếng xin lỗi, động tác ở tay cũng nhẹ nhàng hơn một chút…
Trong khi đó trái tim của Tô Mạn Ninh không ngừng đập loạn xạ, chợt cười nhẹ một cái ngay khi thấy anh hốt hoảng như vậy…<code> "*Không sao đâu, anh nhẹ hơn một chút là được rồi*.." "*Như vậy đã được chưa*.." "*Ừm*.." </code>Lo lắng lần nữa sẽ lại làm cô đau, Trạch Thế Vũ cẩn trọng hỏi lại lần nữa, ngay khi nhận được sự đồng ý của cô, thì mới tiếp tục chải tóc…
Qua một lúc chật vật cuối cùng cũng đã chải tóc xong, anh mới bước đến lấy chai thuốc trên bàn, mang đến bên cạnh cô, dịu nhàng lên tiếng…<code>"Chải tóc xong rồi, bây giờ em mau nằm xuống, gian rộng hai chân lên đi.." </code>Ngay tức khắc đầu của Tô Mạn Ninh như muốn nổ tung vậy, trợn tròn đôi mắt to lên mà nhìn anh đầy nghi ngờ…
Chẳng phải vừa mới ăn thịt no rồi sao, chẳng lẽ bây giờ lại muốn tiếp tục sao, anh ta có phải là người nữa không vậy…<code>"*Nhưng để làm gì chứ, đừng nói anh lại muốn nữa đấy nhé*.." "*Không được, tôi không thể nữa, nếu tiếp tục tôi sẽ nằm liệt trên giường luôn mất*.." </code>Tô Mạn Ninh nói xong thì tìm kiếm chiếc chăn, trùm kín người chỉ ló mỗi cái đầu ra ngoài, nhìn Trạch Thế Vũ liên tục lắc đầu nói…
Mà Trạch Thế Vũ sau khi nhìn thấy mấy hành động này của cô, liền bật cười vui vẻ, không ngờ trí tưởng tượng của cô lại phong phú như vậy…
Trạch Thế Vũ anh cũng là con người, công việc ở công ty cũng còn rất nhiều, đâu thể cứ ở đây quấn lấy cô mãi được…
Dù sao cả hai cũng là vợ chồng, ở chung một nhà, nếu anh muốn ăn cô lúc nào thì ăn lúc đấy thôi, cần gì phải ở đây vắt kiệt sức lực chứ…
Sau đó liền bước đến, lấy tay búng nhẹ một cái vào trán của Tô Mạn, nhếch môi cười nói…<code> "*Em đang nghĩ cái gì vậy, tôi chỉ muốn giúp em bôi thuốc giảm sưng mà thôi*.." </code>Trạch Thế Vũ vừa nói vừa đưa chai thuốc đến trước mặt của cô, chứng minh anh không có ý gì xấu với cô cả…
Mà Tô Mạn Ninh sau khi nghe xong liền cảm thấy xấu hổ, thầm mắng chửi chính mình…<code> **Tô Mạn Ninh ơi Tô Mạn Ninh người ta chỉ có ý tốt, muốn giúp mày bôi thuốc giảm đau mà thôi, mày lại nghĩ người ta có ý đồ xấu, thật đúng là không biết dấu mặt đi đâu mà...** **Mà khoan đã, Trạch Thế Vũ..anh ta nói giúp mình bôi thuốc giảm sưng, mà giảm sưng ở đâu chứ..** </code>Ngay lập tức cơn xấu hổ bao trùm lấy đại não, khiến cho Tô Mạn Ninh kỳ thể bình tĩnh được khi nghĩ đến cái nơi mà anh muốn bôi thuốc, lấp bấp từ chối ngay…<code> "*Không cần đâu, chỗ đó tôi tự làm được.. không cần phiền.. đến anh đâu*.." </code>Trạch Thế Vũ cũng đâu phải người dễ dàng thỏa hiệp như vậy, nhìn thấy thái độ của cô anh chỉ mỉm cười, nhưng sau đó liền kéo mạnh chiếc chăn ra khỏi người cô…
Trực tiếp bắt lấy một cái chân của cô kéo lại gần chỗ góc giường nơi mà anh đang đứng, động tác quá nhanh khiến Tô Mạn Ninh giật mình mà hét lớn…<code> "*Á*.." "*Em chắc mình làm được chứ*.." "*Chắc..tôi chắc tự mình sẽ làm được mà, cho nên chắc không cần làm phiền đến anh đâu*.." </code>Tô Mạn Ninh nói xong thì đưa tay ra muốn lấy chai thuốc trên tay anh, thà cô tự bôi còn hơn để anh bôi giúp, như vậy sẽ rất xấu hổ…<code> "Mặc dù là vậy, nhưng tôi vẫn muốn làm, em có muốn từ chối cũng đừng hòng như ý..." </code>Ngay khi cô vừa chạm vào chai thuốc, liền vị anh giật lại, không một chút chậm trễ nhấc chân cô lên, nhẹ nhàng bôi thuốc lên vùng da sưng đỏ…
Một cảm giác tự trách bất ngờ dâng trào, tại vì mình không biết tiết chế nên mới khiến cô ấy thành ta thế này, lần sau phải thật kiềm chế mới được…<code> "*Em ngại gì chứ, có chỗ nào mà tôi chưa thấy, chưa chạm vào đâu chứ*.." </code>Biết rõ là Tô Mạn Ninh đang rất ngại, vừa thấy hành động hai chân co rút lại của cô anh đã hiểu, nhưng vẫn cố tình nói vậy…<code>Mà Tô Mạn Ninh lúc này cũng hiểu ra, mình đã chính thức đi vào hang sói, bây giờ có muốn cũng không thể chạy thoát được.... "</code>