• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Mạn Ninh ngủ một giấc thật ngon, đến lúc thức dậy cũng đã hơn mười hai giờ trưa…

Ngay khi vừa tỉnh dậy khiến cô vô cùng bất ngờ, khi mình đang nằm trên tay của Trạch Thế Vũ ngủ ngon lành…

Trong khi anh quay về nhà lúc nào cô cũng không hề hay biết, nhìn vẻ xem ra anh đã ngủ rất ngon giấc, có lẽ do làm việc nhiều, nên mới mệt mỏi như vậy…

Vì không muốn làm anh thức giấc, nên cô đã cố nằm yên ngủ thêm một lúc, nhưng cố gắng cũng chỉ là cố gắng…

Qua một lúc lâu rồi mà Tô Mạn Ninh vẫn chưa thể ngủ được, cứ nằm mãi như vậy khiến cô vô cùng khó chịu…

Nên đã quyết định ngồi dậy, mọi động tác vô cùng nhẹ nhàng, sau khi bước vào phòng tắm Tô Mạn Ninh mới thở phào một cái…

Vệ sinh cá nhân xong thì mới đi xuống nhà dùng bữa trưa…

Sau đó lại đi dạo một vòng ra đến chỗ vườn hoa, nơi đó có một căn nhà gỗ, nơi nghỉ ngơi ngắm cảnh tuyệt đẹp…

Bên dưới đàn cá không ngừng tung tăng bơi lội, bên trên những bông hoa không ngừng khoe sắc, từng làn gió man mát làm rơi rụng vài cánh hoa xuống hồ…

Được một lúc Tô Mạn Ninh vẫn thấy có chút buồn chán, thế là cô quyết định sẽ đi đến Trung tâm thương mại để mua sắm…

Nghĩ là làm ngay, Tô Mạn Ninh nhanh chóng quay về phòng thay quần áo, trang điểm nhẹ một chút, sau đó thoa thêm một ít son, xịt thêm một ít nước hoa, như vậy đã đủ hoàn hảo để ra ngoài…

Trước khi rời khỏi phòng, cô không quên quay lại nhìn người đàn ông vẫn còn say giấc trên giường một cái rồi mới đóng cửa phòng lại…

Lúc xuống nhà vừa hay cô nhìn thấy quản gia Hà từ trong bếp đi ra, Tô Mạn Ninh liền bước đến bên cạnh bà lễ phép lên tiếng…<code> "*Dì Hà con đến Trung tâm thương mại mua một ít đồ, sau đó sẽ quay về ngay*.." "*Dạ tôi hiểu rồi, thiếu phu nhân nhớ đi cẩn thận một chút*.." </code>Từ lâu Tô Mạn Ninh đã xem quản gia Hà như mẹ của mình, cách bà quan tâm, chăm sóc cho cô, rất giống với mẹ Tô ở kiếp trước…

Biết quản gia Hà rất lo lắng cho mình, nên mỗi khi ra ngoài lúc nào ra ngoài Tô Mạn Ninh cũng sẽ nói với bà ấy một tiếng, sau đó mới bước ra khỏi nhà…

Còn đối với quản gia Hà bà cũng thật sự rất yêu quý Tô Mạn Ninh, chuyện lần trước cô gặp tai nạn bà ấy đã rất lo sợ…<code>Mà mỗi khi Tô Mạn Ninh ra ngoài, quản gia Hà tuy không thể lên tiếng ngăn cản, nhưng thay vào đó bà ấy luôn nhắc nhở cô phải cẩn thận... "*Dạ con biết rồi ạ, con đi đây ạ*.." Sau khi tạm biệt quản gia Hà, Tô Mạn Ninh đi thẳng đến chỗ chiếc taxi đã đợi sẵn ở đó, chiếc xe nhanh chóng lăn đến phòng tranh... Vừa bước vào phòng tranh Tô Mạn Ninh liền vui vẻ lên tiếng chào hỏi cậu quản lý.. "*Chào cậu Trần*.." Mấy hôm nay do bận rộn với việc ở bệnh viện, nên Tô Mạn Ninh không có thời gian để đến đây, toàn bộ việc quản lý giao lại hết cho cậu Trần và Tư Nhã quán xuyến... </code>Bây giờ cô đã nghỉ việc ở bệnh viện, sẽ có nhiều thời gian để đến đây hơn, cũng như sẽ vẽ thêm nhiều tranh hơn…<code>Trong khi quan lí Trần đang sắp xếp lại một số bức tranh trên tường, vừa nghe thấy tiếng cô thì nở nụ cười vui vẻ bước lên tiếng... "*Bà chủ cô mới đến à*..." "Ừm, mấy hôm nay phòng tranh kinh doanh tốt chứ.." </code>Tô Mạn Ninh nhìn cậu Trần cười thân thiện nói…<code> "*Tốt lắm ạ*.." "*Đúng là tôi không chọn nhầm người, cậu vẽ* đẹp thế này, *bảo sao kinh doanh không đắt cho được*.." </code>Vừa bước vào Tô Mạn Ninh đã bị thu hút bởi bức tranh còn dang dỡ trên khung, ánh mắt dán chặt vào đó, không ngừng khen ngợi cậu Trần…<code> "*Bà chủ cô đã quá khen tôi rồi, tôi không tài giỏi như vậy đâu*.." </code>Mà cậu Trần lúc này đã ngại ngùng đến đỏ mặt, tuy đây không phải là lần đầu tiên có người khen cậu như vậy…

Nhưng không hiểu sao cậu Trần lại rất ngại, bàn tay theo thói quen mà gãy gãy đầu vài cái…<code> "Cậu không cần phải khiêm tốn như vậy.." "Mà này, hôm nay Tư Nhã có đến đây không vậy, sao tôi không thấy cô ấy đâu hết vậy.." </code>Tô Mạn Ninh lắc đầu khi thấy cậu khiêm tốn như vậy, sau đó liền quay qua quay lại tìm kiếm Tư Nhã, nhưng không thấy cô ấy đâu cả…<code> "*Dạ bà chủ cô, Tư Nhã nói bận chút chuyện nên đã về trước rồi ạ*.." "*Vậy à*.." "*Mà cậu bận gì thì tiếp tục làm đi, tôi chỉ ghé qua đây một chút thôi*.." "*Giờ tôi đi ngay luôn đây*.." "*Dạ tôi biết rồi, bà chủ đi thong thả*.." </code>Sau khi nhìn thấy mọi việc ở phòng tranh đều rất tốt, Tô Mạn Ninh cũng cảm thấy yên tâm, sau đó rời khỏi…

Tô Mạn Ninh đi một vòng trong Trung tâm thương mại, ghé vào không ít cửa hàng, mua cho mình khá nhiều quần áo, giày dép, túi xách mới…

Nhưng khi đến lúc thanh toán, Tô Mạn Ninh đều lấy chiếc thẻ đen quyền lực của Trạch Thế Vũ ra để quẹt…

Do số lượng mua quá nhiều, Tô Mạn Ninh không thể nào cầm hết, nên cô đã cho bên vận chuyển địa chỉ nhà, giúp cô mang về…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK