- Tiêu thừa tướng chớ nên e sợ, Tiêu gia nhiều đời trung thần còn là khai quốc công thần của Sở Quốc. Chuyện này vốn là chuyện tốt, bổn cung thấy nên để cho bọn trẻ tự tìm hiểu nhau đi.
Từ Đức Uy trở nên đăm chiêu đi lại trong đại điện.
- Trẫm vốn là một hoàng đế nhưng cũng là một người phụ thân về việc này cũng không cưỡng ép. Triều đại ta từ trước đến nay thì cũng không ủng hộ viêc lập hậu cung 3000 giai lệ nên hôn sự của Lão Tam thì bọn chúng tự quyết định chỉ là… Lão Tam hiện tại thần trí không còn tỉnh táo, chỉ e sẽ khiến Tiêu cô nương chịu đôi chút ủy khuất.
Tiêu Diệp lúc này lại lần nữa quỳ xuống.
- Khởi bẩm hoàng thượng, nếu theo ý người và hoàng hậu nương nương thì cứ xem như lần này là thử thách với nha đầu Tiêu Ân đi, Dù kết quả như thế nào thì Lão thần tuyệt đối không có ý kiến.
- Được, trẫm chuẩn tấu. Đợi dẹp loạn lần này chúng ta sẽ đưa ra bọn chúng thử thách nhỏ. Kim Hoàng hậu tiếp chỉ.
Từ Đức Uy như được giải quyết vấn đề trong lòng cũng nhanh chóng giải quyết chính sự, Kim hoàng hậu cũng nhanh chóng quỳ xuống tiếp chỉ.
- Hiện nay biên giới Kim - Sở hai nước đang có biến, trẫm giao cho nàng hổ phù lệnh khanh đem theo mười vạn đại quân gấp rút lên đường đến tiếp ứng cho Tiêu tướng quân. Truyền khẩu dụ của trẫm lệnh cho Tiêu Ân làm tiểu tướng phò tá nàng.
- Thần thiếp tuân chỉ.
- Tiêu Thừa tướng còn khanh ở hoàng cung nên cử người điều tra mọi hành động của Thái Sư.
- Vi thần tuân chỉ.
Từ Đức Uy đỡ Kim hoàng hậu đứng dậy, hắn nắm lấy tay nàng mà vỗ nhẹ.
- Kim Thanh, một lần nữa giang san Sở quốc cần nàng chống đỡ, trẫm không thể rời khỏi long ngai mà cùng nàng xông pha như trước nữa nên vạn nhất phải thật cẩn thận. Mấy đứa nhỏ nhờ nàng đưa bọn chúng về.
Hắn sao có thể quên được nàng từng là một trong những hộ quốc công thần cùng hắn xông pha trên trận mạc giành lấy giang san này.
- Hoàng thượng, người yên tâm. Nhờ người chăm sóc tốt cho Viên Dung và bảo trọng long thể.
Hai người nhận chỉ rời đi, trong đại điện lúc này chỉ còn mỗi hắn. Từ Đức Uy đi quanh quẩn trong phòng lòng thập phần lo lắng.
…----------------…
Về phía Từ Khải Tuyên sau khi hắn, Trương Khải và Tiêu Khương lên đường cầu chi viện thành Ngữ Lộc đường núi gập ghềnh, nguy hiểm không ngừng khiến bọn họ gặp không ít khó khăn. Ba người đi không ngừng nghỉ mất một ngày một đêm mới đến được thành. Tướng thủ thành vừa thấy người đến là Tấn vương và Tiêu đại nguyên soái cũng vội sai người mở cổng thành. Hắn mau lẹ mà hành lễ
- Mạc tướng tham kiến vương gia.
- Mau miễn lễ. Việc quân cấp bách bổn vương cần hai vạn quân tinh nhuệ của thành Ngữ Lộc chi viện cho cửa thành tây mong tướng quân thu xếp cho.
- Vương gia có điều không biết để có thể điều quân tiếp viện thì phải có binh phù và thánh chỉ của hoàng thượng.
- Lời bổn vương truyền chính là khẩu dụ của hoàng thượng. Ngài lệnh cho thành Ngữ Lộc xuất quân chi viện.
Tiêu Khương trầm ngâm nhỉ Từ Khải Tuyên. Nếu nói người trước mắt hắn thần trí không minh mẫn cũng hơi khó tin. Hơn nữa giả truyền khẩu dụ hoàng thượng thì tội này là tội tử đấy. Tiêu Khương nhìn sang Trương Khải ánh mắt ra hiệu cho hắn cản Từ Khải Tuyên lại, Trương Khải quay mặt sang một nơi khác vờ như không biết. Đợi đến khi hắn quay đầu lại đã thấy Từ Khải Tuyên đang nhìn mình.
Từ Khải Tuyên đưa tay ra trước mặt hắn, giọng điệu lạnh lùng mà ra lệnh.
- Tiêu tướng quân còn không mang binh phù ra cho đại nhân xem xét.
Binh phù vốn là hai mảnh một mảnh hắn giữ một mảnh Từ Khải Tuyên giữ nhưng cách đây không lâu Từ Khải Tuyên đã bị hoàng thượng thu lại binh phù. Giờ hướng hắn đòi như vậy khác nào không để người khác đường lui. Tiêu Khương khó khăn lắm mới mang mảnh binh phù ra đưa cho Từ Khải Tuyên bộ dạng không mấy phục tùng.
Từ Khải Tuyên vừa cầm lấy binh phù đã đưa cho tướng giữ thành Ngữ Lộc xem xét. Hắn sau khi nhận lấy binh phù lập tức cho người chuẩn bị lên đường xuất phát. Từ Khải Tuyên lúc này trong lòng gấp gáp vô cùng, Tiêu Ân đang một mình đối đầu với quân Kim, tin tức thành trống mà lan truyền sẽ nguy hiểm vô cùng. Miếng mồi ngon béo bở này khó bỏ qua được, chỉ sợ có gian tế trong quân doanh mặc dù hăn đã để Vô Ảnh ở lại bảo hộ nàng nhưng đã không nhận tin tức hai ngày liền chỉ e việc không còn đơn giản như trước nữa.
Trong lúc đợi tập hợp binh lính hắn lòng không yên đi tới đi lui trong phòng. Lúc này có một tướng sỹ hớt hải chạy vào vừa chạy vừa la lớn bộ dạng vô cùng cấp bách.
- Tướng quân, không hay rồi Quân Kim sắp đánh của thành tây rồi, ngoài đường còn đầy cả chiến thư. Tin tức lan truyền tới tận thành Ngữ Lộc chúng ta rồi.
Lời vừa dứt tất các nhân sĩ trong phòng đều đứng bật dậy. Người phản ứng đầu tiên là Tiêu Khương
- Tiêu rồi không lẽ chúng ta trúng “điệu hổ ly sơn”
- Tiêu Tướng quân, huynh đi sau chỉ huy quân tiếp viện, bổn vương phải lập tức về thành.
Không để mọi người phản ứng lại đã không còn thấy bóng dáng người ở trong phòng nữa.