• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi lên đường Tiêu Ân tranh thủ gom mấy bức thư khiêu chiến mà A Lan đưa nàng. Tiêu Ân đưa mắt nhìn sang Từ Khải Tuyên khẽ thở dài, nàng lại nhìn sang Tiêu Khương đang đọc sách không khỏi ngán ngẫm hét lớn

- Từ khi nào một bổ khoái như muội lại thành một bảo mẫu kiêm hộ vệ vậy chứ.

Tiêu Khương quay sang nhìn nàng chế giễu

- Không biết Vương gia vì cứu ai mà rơi vực, không biết vì ai mà trở nên thần trí không ổn vậy ta?

- Đúng, đúng, là muội là do muội tất cả do muội hết được chưa? Đại ca huynh có thể tìm người làm nội gián thâm nhập vào doanh trại nước Sở được không?

- Ồ?

Tiêu Khương gấp quyển sách lại, quay sang nhìn nàng mà ồ lên một tiếng. Sóng mắt Từ Khải Tuyên khẽ chuyển nhưng lại không quay lại

- Đại ca chỉ có cách đó mới không động đao binh mà chấm dứt cuộc chiến này mà thôi.



- Ta xin rửa tai lắng nghe, ý của Tiêu tiểu thư.

- A Lan nói với ta là nước Sở chính là gửi thư tuyên chiến trước bên họ mới đáp lễ chứng tỏ bên ta có kẻ phản nghịch thêm nữa sau khi hai người đi chưa đầy 3 ngày đã có thư tuyên chiến hẳn là có nội gián trong doanh trại rồi.

Nghe lời nàng nói Tiêu Khương đi qua lại trong doanh trướng trầm mặc mà suy nghĩ.

- Ý muội là muốn trà trộn để lấy cắp thư từ giao dịch của bọn họ đúng không?

- Đúng đúng là như vậy.

- Thôi được, ta thấy cũng sắp tới giờ lên đường rồi muội ra ngoài chuẩn bị đi, ta cũng chuẩn bị cho vương gia.

- Được, vậy muội ra ngoài đây.

Tiêu Ân vừa ra khỏi lều, Tiêu Khương liền nhìn sang Từ Khải Tuyên chậm rãi nói.

- Vương gia, không biết ý ngài ra sao?

Từ Khải Tuyên quay lại nhìn hắn ngây ngốc tự chỉ tay vào mình

- Đại ca đang nói tới ta sao? Sao ta biết được.

- Vương gia, ngài có thấy vị nào thần trí 14 tuổi mà giả truyền khẩu dụ chưa. Có vị nào nghe tin ai đó một mình chống giặc lại phi như bay về thành bỏ mặt cả vạn quân sau lưng chưa.

Tiêu Khương nhìn hắn chế giễu. Từ Khải Tuyên vừa thu dọn tay nãi vừa lạnh nhạt lên tiếng



- Đúng là không có gì qua mặt được Tiêu huynh.

- Vương gia quá khen, là do Tiêu gia phúc đức may mắn được Vương gia quan tâm. Chỉ mong ngài đừng làm tiểu nha đầu thất vọng

- Tiêu Huynh khách sáo quá rồi, huynh cứ làm theo lời của Tiêu Ân đi.

- Vương gia chỉ e lần này hai người về kinh e không an toàn. Quan lại trong thành nhất định sẽ dòm ngó nhất là ngài đấy. Việc ngài giả truyền khẩu dụ một khi quần thần đều biết sẽ càng rắc rối.

- Điều này là điều ta cần nhất. Bọn chúng một khi buông bỏ phòng bị sẽ là lúc ta tấn công.

Từ Khải Tuyên vừa chỉnh lại cổ tay áo vừa cầm lấy tay nải rời đi. Tiêu Khương khẽ thở dài nhìn theo bóng lưng hắn. Tiêu Ân lúc này đã chuẩn bị xong, còn định vào trong lều kêu hắn ra thì đã thấy Từ Khải Tuyên từ trong doanh trướng đi ra vừa nhìn thấy nàng, hắn đã chạy đến.

- Mau đi thôi, Tiêu đại ca thật quá đáng sợ.

Không đợi nàng định thần lại đã vội lôi nàng lên xe ngựa rời đi, Tiêu Ân còn đang định từ biệt hoàng hậu

- Không cần từ biệt hoàng hậu sao?

- Không cần.

Hắn vội vàng gấp gáp mà đi, vào đến trong xe ngựa mới phát hiện hắn thế mà không mang theo một tâm phúc nào hết không phải lại muốn nàng làm nha hoàn cho hắn chứ.

Tiêu Ân chợt nhớ lại lúc hắn hôn nàng còn nói không muốn nàng làm muội muội của hắn. Tiêu Ân vô thức đưa tay lên môi sờ nhẹ. Lầm bầm vài tiếng

- Ra là vậy. Ra là nha hoàn. Từ Khi nào lại có một nha hoàn cao cấp như ta vậy vừa bác sĩ kiêm bảo vệ giờ lại có thêm thân phận nữ nhi phủ thừa tướng.

- Tiêu Ân, cô đang nói gì vậy?

Tiêu Ân lại tiếp tục nói những từ khó hiểu mà hắn chưa nghe bao giờ bác sĩ là gì nữa đây. Tiêu Ân bị Từ Khải Tuyên gọi lại cũng giật mình

- À không có gì, Lão Tam bây giờ chúng ta cứ vậy về triều kiệu có ổn không?

- Không ổn cũng phải ổn.

Đoạn đường dài hai người không ăn thì lại ngủ rồi lại đi không khác gì ngao du, cũng là dấu hiệu của sự yên lặng trước cơn bão. Một khi xe ngựa dừng trước cổng hoàng cung cũng là bắt đầu sự cung đấu không binh đao.

Tiêu Diệp nghe tin hai người về cũng sai người chuẩn bị mọi việc. Hoàng thượng căn dặn ông điều tra thái sư chỉ biết được ông ta hay đến đệ nhất tửu lâu trong kinh thành ở lại tầm một canh giờ thì đã rời đi đều đặn mỗi tháng một lần có khi thì một tuần phải ghé một lần.

Tiêu Diệp nhanh chóng phái người điều tra tửu lâu phát hiện ra đó là tài sản bị xót lại khi điều tra ông ta, hắn kiếm một người không liên quan đứng tên gia sản sau đó để tiện hành động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK