- Trong lúc các ngươi ở đây chìm đắm trong yến tiệc thì hoàng cung sớm đã bị ta bao vây, các ngươi sẽ sớm gặp tiên đế mà thôi.
- Lão hồ đồ nhà ông mãi không chịu hiểu, hoàng thượng ban cho ông chức thái sư là tin tưởng giao trọng trách dạy dỗ cho các vị hoàng tử, công chúa tương lai sau này của hoàng thất vào tay ông. Hưởng lộc chúa mà nay ông lại soán đế diệt vương, ta nhìn lầm ông rồi. Xét về chức quan ông luôn là người được ưu ái nhất ở đây. Kẻ mù cũng có thể nhìn ra. Khụ… Khụ…
Tiêu Diệp tức đến độ chỉ tay vào mặt ông ta mà mắng, ông còn ho ra vài ngụm máu. Tiêu Ân nhìn sang không khỏi lo lắng, phụ thân nàng là khí huyết công tâm.
- Phụ thân không nên nhiều lời với ông ta, chú trọng sức khỏe.
Tạ thành bật cười lớn, giọng pha thêm chút tự giễu.
- Cái gì mà dạy dỗ suốt ngày luồn cúi trước đám nít ranh. Các ngươi còn không mau ra tay, đêm nay bản quan sẽ dùng máu để tấy hoàng cung.
Vương Ngọc lâu đồng loạt xông lên, Cấm Vệ quân cũng nhanh chóng tham chiến, đại điện trở thành một mớ hỗn loạn thi nhau mà chạy trốn. Tiêu Khương vội vàng đến bên cạnh Cáp Nhĩ Lan cẩn thận bảo hộ nàng ta. Từ Khải Tuyên nhanh chân đến bên cạnh Tiêu Ân, Từ Đức Uy cùng với Tiêu Diệp. Các hắc y nhân lần lượt xông tới phía nàng và Từ Khải Tuyên. Đường kiếm sắc lạnh, từng chiêu đoạt mạng nhưng đối với nàng lại có chút quen thuộc.
Tiêu Ân nhìn kĩ lại ánh mắt người trước mắt trong đầu đầy nghi hoặc sao tên này lại có chút quen mắt vậy nhỉ. Thấy nàng còn đang lơ đãng nhất thời để lộ ra sơ hở, hắn lấy mũi kiếm gõ vào trán nàng. Từ chiêu thức tới động tác quen thuộc nàng đã nhanh nhận ra người trước mắt chính là Lục Ngọc. Tiêu Ân rút Lưu Quang kiếm linh hoạt tránh né, nếu đối phương là Lục Ngọc thì nàng càng không phải nương tay. Sát khí trên người nàng ngày càng nồng đậm, lâu rồi nàng không đánh một trận ra trò mà suốt ngày phải nương tay.
Từ Khải Tuyên một bên lo lắng nhìn sang nàng. Rất nhanh cục diện đã được Cấm Vệ quân khống chế, chỉ còn lại nàng và Lục Ngọc bận so chiêu. Ông thấp giọng nhắc nhở nàng.
- Nha đầu, kết thúc rồi.
Tiêu Ân lúc này mới để ý tình hình xung quanh, hắc y nhân đã nằm xuống gần hết khủng bố hơn còn có cả máu nữa nàng lúc này mới chém vào ngực Lục Ngọc lớn tiếng.
- Tên thủ lĩnh các ngươi đã bị ta bắt còn không mau dừng tay.
Vương Ngọc lâu nhìn thấy thủ lĩnh bị bắt bọn chúng trao đổi ánh mắt nhìn nhau không nói mà cùng dừng tay. Tạ Thành thấy việc sắp thành bị phá hỏng không khỏi tức giận.
- Đám phế vật các ngươi, có tên cẩu hoàng đế cũng không giết được các ngươi cứ chờ đó. Đại quân của ta sắp vào đếm đại điện này rồi, rất nhanh thôi ngai vàng này sẽ thuộc về ta.
Hắn ngẩng đầu cười lớn. Nàng không biết phải nói gì chỉ thấy tội nghiệp thay cho ông ta bị quyền lực làm mờ mắt. Một đời làm quan chiến công hiển hách lại bị chính ông ta hủy hoại.
Lúc này ngoài cửa đại điện lại có vô số binh lính xông vào, Tạ Thành trên mặt còn đang vui mừng nhưng khi thấy cờ khắc chữ Tiêu thì sắc mặt ông trắng bệch ngồi phịch xuống đất. Tướng lĩnh cầm đầu là một hán tử thô kệch tay cầm thêm một tay nải lớn ung dung bước vào đại điện lớn giọng với Tiêu Khương.
- Nguyên soái, quà cho tiểu tử cậu nè.
Ông tùy ý ném túi vải đi, bên trong lăn ra một vật tròn tròn giữa đại điện tiếp theo là tiếng hét thất thanh của đám cung nữ. Thứ lăn ra kia là thủ cấp của Hổ Uy tướng quân, hán tử kia dùng tay lau bớt đi vết máu còn đang dính trên mặt.
- Một tên ẻo lả học đòi làm phản chẳng có chút gì gọi là thú vị cả. Bổn tướng đã cho hắn về với đất mẹ rồi.
Người mới vào là một đại tướng dưới trướng của Tiêu Khương, ông ta tính tình cương trực cực kì thạo việc dẫn quân và tinh thông các binh khí.
- Hà tướng quân, vất vả rồi.
- Hà tướng quân, đã lâu không gặp.
Từ Khải Tuyên lên tiếng chào hỏi, lúc này ông mới quay sang nhìn xung quanh. Tạ Thành đã ngồi bệt xuống đất nhìn chằm chằm vào thủ cấp kia ánh mắt không tin nổi.
- Tạ thái sư? Đám hắc y nhân này là sao thế?
- Hà tướng quân, việc nói ra dài dòng, hôm nay khanh có công cứu giá trẫm đặc biệt ban thưởng. Khanh có yêu cầu gì nên nói.
- Hoàng thượng, vi thần là võ tướng nên chẳng có yêu cầu gì chỉ mong hoàng thượng luôn để ý đến hàng tiếp tế cho quân sĩ là được.
- Được, trẫm đồng ý.
Từ Đức Uy ban thưởng luôn tại chỗ và không để Tạ Thành vào mắt. Tiện thể ông còn hàng huyên mấy câu với Hà Tướng quân, Tiêu Ân nhìn cục diện đã được giải quyết nàng âm thầm thả Lục Ngọc ra tự mìnhrời khỏi đại điện. Lục Ngọc thấy nàng lặng lẽ rời đi như vậy cũng cho người âm thầm đi theo nàng.