- Thi thể kia bị chết không phải do ngộ sát ban đầu ngỗ tác kia ghi mà phải là cố ý giết người. Người chết ban đầu bị đầu độc hít phải một lượng lớn khí độc và còn ăn phải thực phẩm có chứa độc tố. Bằng chứng là phổi và bao tử của ông ta đã nhiễm đen, cột sống bị gãy ngay khu vực gần eo có thể thấy trước khi chết ông ta bị một vật nặng đè lên và còn dấu vết bị xiết cổ từ phía sau có thể nói thi thể này là cái tàn tạ nhất mà thuộc hạ từng gặp. Đặc biệt ở đây nạn nhân hoàn toàn bị nội thương không phát hiện bên ngoài chỉ có dấu vết siết cổ là nhìn thấy được còn về lục phủ ngũ tạng là không còn một chút nào gọi là nguyên vẹn. Đều bị đánh vỡ vụn, mạch máu trong người đã đứt vốn không có khả năng phản kháng.
Tiêu Ân lấy hơi nói một tràng dài sau đó nàng mới dùng một ly trà thấm giọng tiếp tục nói. Ánh nến bên trong phòng dạ lên những cánh cửa, lúc này sự chú ý của nàng lại va vào một bóng đen bên ngoài phòng nàng phát hiện hắn đã đứng đấy từ nãy tới giờ. Tiêu Ân ra hiệu chỉ mọi người, Liễu Khiêm và Từ Khải Tuyên định ra bắt người nhưng đều bị nàng cản lại, một chiếc châm bạc trong tay nàng loé lên bên ngoài vang lên một tiếng thét chói tay sau đấy thì im bặt.
Lúc này Từ Khải Tuyên mới vội lao ra ngoài là một nha dịch, hắn quay sang nhìn Liễu Khiêm, ông lúc này mới ra lệnh cho thuộc hạ dẫn hắn xuống lao phòng. Mọi người lúc này mới trở về phòng nghị án, Từ Khải Tuyên lúc này mới hỏi thêm.
- Ý của Tiêu bổ khoái là cô đã mở thi thể của Tần Chương để kiểm tra.
Tiêu Ân cũng nhìn hắn gật đầu.
- Đúng vậy, không làm thế thì sao có thể khám nghiệm tử thi.
Cả phòng lại bắt đầu hít một ngụm khí lạnh Tiêu Diệp và Liễu Khiêm không ngờ một nữ tử nhỏ nhắn như nàng nhưng lại có sức khủng bố như thế. Từ Khải Tuyên đứng một bên khẽ cười. Tiêu Ân lúc này mới chột dạ bắt đầu hỏi lại.
- Mà Tần Chương là ai vậy?
- Thứ sử mới nhậm chức
Lần này tới lượt nàng, vừa nghe được năm chữ đó từ miệng Từ Khải Tuyên, Tiêu Ân lập tức thấy da đầu nàng tê rần.
- Phụ thân, vương gia, thống lĩnh sao mọi người không nói với thuộc hạ sớm hơn.
Liễu Khiêm nhìn bộ dạng bây giờ mới bắt đầu sợ hãi của nàng cũng ngán ngẫm. Tiêu Diệp lại nhanh chóng hỏi nàng.
- Sao con lại nói ngỗ tác trước là đồng phạm?
- Vì những thứ vừa rồi là điều cơ bản của một ngỗ tác nên biết, y không những viết sai về thi thể mà còn có ý che dấu mấy vết thương được tạo ra trước khi nạn nhân mất mạng nữa. Mà người khám nghiệm tử thi trước là ai vậy?
- Thái y hoàng cung hàm tam phẩm.
Tiêu Ân lần này nuốt thêm một ngụm nước bọt nàng phải lưu ý từ đầu chứ nhỉ, đường đường là tân quan mới nhậm chức thì người khám nghiệm tử thi cũng phải có chút thân phận. Nàng ngồi phịch xuống ghế úp mắt xuống bàn khóc không thành tiếng không dám lên tiếng nữa. Từ Khải Tuyên bước lại gần vỗ lưng an ủi nàng, Tiêu Ân còn tưởng hắn có ý tốt định ngẩng đầu lên nói cảm tạ thì lời nói chưa thốt ra khỏi miệng đã bị lời của hắn làm nàng cứng họng.
- Phiền Tiêu bổ khoái cùng bổn hoàng tử điều tra vụ án lần này. Ngày mai mời Tiêu bổ khoái đến Cẩm Y Vệ cùng tra khảo thái y.
- Vương gia…
Nhiều lúc nàng cũng tự hỏi là có thật hắn thần trí không tỉnh táo không, sao mười bốn tuổi mà đã giảo hoạt như vậy.
- Vương gia, nếu trong lúc làm nhiệm vụ thuộc hạ bị ám sát vong mạng thì có nhận được ngân lượng làm mai táng phí không?
- Được, gấp đôi lương cho cô luôn, bổn hoàng tử sẽ chôn ngân lượng chung huyệt cho cô.
Hắn nhìn bộ dạng vừa tham tài vừa tham sống sợ chết của nàng không giấu nổi khẽ cười. Tiêu Diệp khẽ thở dài ông không biết từ khi nào phủ thừa tướng lại nghèo như vậy để nữ nhi của ông kiếm từng chút, Liễu Khiêm lại vỗ vai nàng.
- Tiêu bổ khoái lần này vạn sự nhờ cô, biết đâu được hoàng thượng ban thưởng hậu hĩnh nếu phá được án.
- Vậy còn nha dịch ban nãy?
- Cô có giữ mạng hắn lại không vậy?
- Có, thuộc hạ có.
- Vậy được rồi. Mai ta sẽ tra khảo hắn. Chuyện ở đây tạm thời đã xong rồi có gì để mai nói.
Mọi người còn đang định ra ngoài thì bị câu nói của Tiêu Diệp giữ lại.
- Hôm nay hai người ở phủ thái sư đã xảy ra chuyện gì?
Giọng nói của ông nhẹ nhàng nhưng giờ lại không khác gì diêm Vương đòi mạng. Từ Khải Tuyên run nhẹ hai vai hắn nhìn qua phía Tiêu Ân thấy nàng đã bất động từ sớm cả hai không nói không rằng nuốt xuống một ngụm nước bọt. Chỉ nghe một tiếng “phịch” Tiêu Ân đã quỳ xuống trước đúng hơn là hai chân nàng trở nên mềm nhũn không còn sức lực.
Tiêu Diệp nhìn một màn này khẽ nhướng mày nhìn hai người, Liễu Khiêm thì như kẻ vui sướng khi người gặp hoạ ông ta còn sang một bên ngồi xem.