- Có người bắt phụ, mẫu ta và đưa ta một khoản tiền lớn để có thể làm giả kết quả nghiệm thi.
Từ Khải Tuyên chậm rãi rút dao ra khỏi chân Thượng Quan Thanh, hắn dùng mật miếng vải quăng gần đó mà lau sạch vết máu trên dao.
- Quản gia phủ thái sư.
Cơn đau đột nhiên truyền đến, Thượng Quan Thanh nặng nhọc mà trả lời.
- Phụ, mẫu của ngươi hiện giờ đang ở đâu?
- Ngoại thành Đông cách kinh thành bốn trăm dặm.
- Bổn vương cho ngươi cơ hội lấy công chuộc tội, nếu làm tốt đảm bảo cả nhà ngươi bình an vô sự. Và việc ngươi phạm thượng với bổn vương hôm nay xem như chưa từng xảy ra.
- Thuộc hạ nguyện nghe theo sắp đặt của Vương gia.
Hắn tiến lên mở khóa cho Thượng Quan Thanh lúc này mới chậm rãi cất tiếng kêu quản ngục. Sai người chăm sóc Thượng Quan Thanh kĩ lưỡng và áp giải đến Cẩm Y Vệ.
Tiêu Ân từ lúc nghe tiếng hét thất thanh ở bên trong đã nóng lòng muốn vào trong nhưng đều bị Cẩm Y Vệ ngăn lại. Khi nghe đến hắn gọi quản ngục thì mới thở phào nhẹ nhõm chạy nhanh vào trong. Nàng xoay Từ Khải Tuyên vài vòng, kiểm tra vài lượt trên người hắn mới nhanh chóng hỏi.
- Vương gia, ngài không sao chứ, ta nghe tiếng hét trong này đã có chuyện gì xảy ra vậy?
- Tỷ tỷ, vị đại ca đấy thật đáng sợ huynh ấy phá xích còn định tấn công ta. Chúng ta mau đi thôi nơi này đáng sợ quá. Còn đáng sợ hơn cả Tiêu đại nhân.
Thượng Quan Thanh ngơ ngác nhìn Từ Khải Tuyên, người này với người vừa đâm hắn có thật là cùng một người không vậy. Khả năng lật mặt nhanh như vậy không vào mấy đoàn hí kịch mải nghệ thì thật uổng thiên phú trời ban.
- Được, được, đi thôi nơi này không nên ở lại. Lần sau không cho ngài đuổi ta ra ngoài nữa.
Tiêu Ân nắm lấy tay Từ Khải Tuyên mà dẫn hắn ra ngoài. Bộ dạng hắn lúc này lại cực kì ngoan ngoãn.
Hai người cùng về phủ thừa tướng thì lại được Tiêu Diệp báo cho một tin ba ngày nữa đoàn sứ thần của Kim quốc sang Sở quốc bàn việc cầu hòa. Từ Khải Tuyên sáng mai phải vào cung chuẩn bị đón tiếp đoàn sứ thần. Tiêu Ân nghi ngờ việc này liên quan đến Tiêu Khương nên tối đấy đã mò sang tận phòng tra khảo y. Trong phòng lúc này là một cảnh cực kỳ hỗn loạn. Hai người kẻ cầm kiếm người cầm quan đao kẻ chém người né căn phòng bỗng chốc trở nên cực kì hoang tàn.
- Muội, muội nghe ta giải thích đi ta không có bán Vương gia nhà muội đi đâu.
- Đại ca, nếu chuyện này không có đôi bàn tay tốt đẹp của huynh nhúng vào thì tại sao sứ thần và hoàng thượng lại chỉ đích danh Tấn Vương? Có quỷ cũng biết đã xảy ra chuyện gì? Thần trí ngài ấy hiện giờ chưa ổn định, hơn nữa…
- Hơn nữa thế nào?
Động tác nàng hơi chậm lại, Tiêu Khương nhân lúc nàng sơ hở mà đánh rơi quan đao của nàng.
- Tiểu muội à, nếu muội thích Vương gia thì đi nói thẳng với ngài ấy, muội không nói mà đến tìm ta phát tiết cũng đâu giải quyết được gì đâu. Khẩu dụ là hoàng thượng ban ra vả lại muội cũng có thể nói với phụ thân và mẫu thân để mọi người xem xét. Ta nghe nói sứ thần lần này là công chúa của Kim quốc sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành có thể đứng ngang đệ nhất mỹ nhân của nước ta đó.
Trong lúc hai huynh muội đánh nhau thì bên ngoài nha hoàn và thị vệ đã tụ tập không ít, có người còn đi báo với Tiêu Diệp, Trác Ngọc và Từ Khải Tuyên. Bọn họ đã sớm có mặt ở bên ngoài, nhưng không ai dám lên ngăn cản. Từ Khải Tuyên nhìn ra tuy hai người ra chiêu mạnh mẽ nhưng đều không có sát khi màn ẩu đả này rất nhanh sẽ kết thúc, hắn còn định quay lưng rời đi thì đã nghe Tiêu Khương nhắc đến hắn, Trác Ngọc và Tiêu Diệp đồng loạt quay sang nhìn hắn. Từ Khải Tuyên chỉ còn cách đứng lại mà xem tình hình.
- Không được, ngài ấy thần trí không ổn không thể lập phi bây giờ hơn nữa khí hậu nước Kim và Sở không giống nhau. Còn nữa bọn ta đang tra án ngàu ấy càng không thể đi bây giờ.
- Muội à, nhưng trai lớn lấy vợ là điều bình thường hơn nữa một người là Vương gia một người Công chúa, xét về thân phận hay gia thế đều có thể gọi là môn đăng hộ đối. Việc điều tra hoàng thượng có thể truyền chỉ cho người khác. Muội không mau nói với ngài ấy tình cảm của muội đến khi người ta đi rồi thì đừng có mà đau lòng nha.
- Huynh mau nói muội biết trong lúc đánh quân Kim huynh và Hoàng hậu đã dùng cách gì để đình chiến hai nước vậy?
- Một cuộc hôn nhân chính trị, hoàng hậu là người đứng ra tác hợp không thể nào từ chối.
- Không thể nào, hoàng hậu là người thương hài tử của mình như vậy sao có thể tùy ý ban mối hôn sự như vậy.
Tiêu Khương làm nộ dạng suy nghĩ lâu lâu lại lén nhìn sang Tiêu Ân, hắn cũng đâu có nói là hoàng hậu ban hôn cho Tấn Vương.
- Vương gia chưa lập phi, công chúa Kim quốc thì là mỹ nhân hiếm gặp không nhanh ban hôn thì để vuột mất như ai đó sao?
Tiêu Ân lòng nóng như lửa đốt, nàng thật sự muốn gặp mặt hoàng hậu coi bà ấy nghĩ gì. Thời đại phong kiến thì hôn nhân do lời mai mối, ý cha mẹ hoàn toàn không thể tự quyết.
- Muội vào cung.
- Giờ này? Để làm gì?
- Muội sẽ tìm hoàng hậu để nói lý với người.
- Muội muội à, Tấn Vương là nhi tử của người việc người đứng ra tác hợp là hoàn toàn thiên kinh địa nghĩa. Muội lấy gì để nói lí với người.
Tiêu Ân suy nghĩ thêm một lát mới chậm rãi nói.
- Muội cho Vương gia thành tám tuổi sẽ không ai dám lấy người nữa, lúc đấy muội sẽ vì nước quên thân. Vì sự trung thành của nhà mình mà hi sinh lấy ngài ấy về lúc đấy thì lại hoàn toàn danh chính ngôn thuận.
Tiêu Khương nhìn nàng cười khổ hắn biết nàng sẽ không nỡ xuống tay với Tấn Vương. Tiêu Diệp nghe đến đây cũng không nhịn được mà ho lên vài tiếng nhắc nhở.
Tiêu Ân giật mình quay lại nhìn, từ khi nào trước cửa phòng lại đông như thế, phụ thân, mẫu thân đều đủ cả. Từ Khải Tuyên lúc này mới theo sau hai người mà bước vào trong. Tiêu Ân cúi mặt xuống vội chạy sau lưng Tiêu Khương mà trốn. Mắt, mũi nàng nhất thời thẳng tấp một hàng không dám ngẩng đầu lên.