Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một chủ một tớ, một trước một sau trở về Hoa Khê điện, đợi ở trong điện là Tiểu Lan và Tiểu Hiểu, bọn họ không thấy nương nương trở về đều đã sắp mếu máo.

Cho đến khi bên ngoài điện vang lên tiếng động, cửa điện được mở, Tiểu Lan và Tiểu Hiểu không chờ được nữa, vội vàng chạy lên kiểm tra xem nương nương và Tiểu Quỳ có bị thương không.

“Bản cung và Tiểu Quỳ đều không có chuyện gì, đừng lo lắng.” Sơ Tửu Tửu thấy bộ dáng sắp khóc của bọn họ, liền an ủi.

“Nương nương, tì nữ của Tuyên chiêu nghi đã điều tra ra là ai…” Tiểu Lan hỏi nhỏ.

Sơ Tửu Tửu lắc đầu: “Việc này chưa có kết quả gì.” Nàng thật sự không nghĩ ra ai lại g.i.ế.c tì nữ của Tuyên chiêu nghi? Những người có khả năng gây án thì không có động cơ, còn những người có động cơ thì không có khả năng gây án.

Ví dụ như nữ chính, việc này xảy ra, đầu mâu chắc chắn sẽ chỉ vào Hân mỹ nhân, quá rõ ràng, rõ ràng đến mức như có người cố ý làm ra chuyện này để đổ tội cho Hân mỹ nhân.

Tiểu Lan và Tiểu Hiểu nhìn nhau, xem ra lại là một vụ án chưa có lời giải.

“Nương nương, đừng suy nghĩ nhiều, trong hậu cung cũng có rất nhiều vụ án chưa giải quyết chìm vào quên lãng.” Nếu không có thái giám tì nữ, thì căn bản chẳng ai để ý, Tiểu Quỳ không muốn nàng ngày nào cũng nghĩ về những chuyện này.

Sơ Tửu Tửu gật đầu, than nhẹ một tiếng, hậu cung chính là nơi tàn khốc như thế, ăn tươi nuốt sống người mà không nhả xương.

Trong điện, vừa mới làm ổ nằm trên giường, âm thanh máy móc của hệ thống đã vang lên.

[Kí chủ, theo cốt truyện trong nguyên tác, vào tối ngày kia kí chủ sẽ phải đứng ở nơi Hoàng thượng đi qua, trước cái nhìn chăm chú Hoàng thượng, phải nhảy múa dưới ánh trăng.]

Sơ Tửu Tửu: “…” Giữa đêm không ngủ mà làm cái gì vậy.

Nàng nhắm mắt nằm xuống: [Không đi.] Nàng không thể trực tiếp nhảy múa dưới ánh trăng, còn phải đứng chờ ở một chỗ, đợi đại phản diện xuất hiện mới có thể nhảy múa.

[Kí chủ, nhiệm vụ cần ngài đi hoàn thành.] Hệ thống bất đắc dĩ, nó xem như đã nhắm một mắt mở một mắt rồi.

Sơ Tửu Tửu chỉ dám nói mồm, vì mạng sống mà vẫn phải đi: [Tối ngày kia, không quy định địa điểm nào đúng không?]

[Không có.]

Sơ Tửu Tửu: [Được, tối ngày kia nhất định sẽ hoàn thành.]

Hệ thống: [Kí chủ đừng có mưu mẹo nữa.] Mỗi bước nàng đi đều khiến nó mở rộng tầm mắt, không thể tin nổi.

Sơ Tửu Tửu nhẹ “ừ” một tiếng, nghiêm túc khuyên: [Đều là người một nhà, người một nhà, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, độc sâm ta cũng đã bỏ, đừng quá nghiêm khắc như vậy mà…]

Cuối cùng hệ thống bị câu “người một nhà” của nàng thuyết phục, coi như không thấy nàng đem toàn bộ sự thông minh vào chuyện nhiệm vụ.

Đêm tối, mưa thu lất phất, mang theo chút lạnh lẽo.

Sơ Tửu Tửu cuộn mình trong giường, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, dáng người mềm mại như liễu, dần dần buồn ngủ.

Kể từ khi tì nữ của Tuyên chiêu nghi gặp chuyện, danh tính kẻ gây án vẫn chưa được làm rõ, lòng người hoang mang, đám phi tần không còn tâm trạng để tụ họp như trước, các cửa điện trong hậu cung trở nên vắng vẻ, không có ai ghé thăm, đám phi tần hầu như không ra ngoài.

Vào buổi tối trước ngày nhảy múa dưới ánh trăng, Sơ Tửu Tửu ăn quá no, trong lúc vô tình đi ra khỏi Hoa Khê điện, nàng chưa từng đi dạo quanh khu vực gần Hoa Khê điện.

Đi phía sau có Tiểu Quỳ, đi một lúc thì dừng lại, Sơ Tửu Tửu vừa đi vừa nghe thấy tiếng ấm chảy róc rách.

Nàng nhìn về phía phát ra tiếng nước, chỉ thấy một căn điện sáng rực, từ bên ngoài còn có thể thấy bên trong có sương mù bay lượn.

Sơ Tửu Tửu cảm thấy tò mò đó là nơi nào? Sao lại có nhiều sương mù như vậy?

Khi lại gần, bên ngoài điện không có ai canh giữ, có lẽ nào bên trong… đang cháy?

Sơ Tửu Tửu ngửi thấy làn sương phát ra, không hề cay mũi, đây không phải là khói, mà là hơi nước.

Nàng bước vào trong, từng bước chậm rãi, nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng ai.

Ban đầu nàng không định vào, nhưng bên ngoài điện nhìn không có ai, chắc không phải là nơi quan trọng gì.

Sự tò mò thúc đẩy, nàng quay lưng về phía không có người, nói với Tiểu Quỳ: “Tiểu Quỳ, ngươi ở đây chờ, bản cung vào trong xem.” Nói xong, nàng bước vào trong điện, hoàn toàn không nhận ra phía sau mình đã trống rỗng từ lúc nào.

Sơ Tửu Tửu đi về phía trung tâm sương mù, mặt đất ẩm ướt vì hơi nước, nàng đi càng chậm hơn.

Khi nàng xuyên qua lớp sương mù dày đặc, trước mắt bỗng nhiên sáng sủa, hồ nước ấm trong veo, bốc lên hơi nước khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Mỗi bước mỗi xa

Sơ Tửu Tửu vừa định kêu lên: Hóa ra là hồ nước nóng!

Ở một khoảng cách không xa, một bóng dáng cao ráo nghiêng mình về phía nàng, ngồi bên hồ nước, lưng dựa vào thành hồ, mái tóc đen ướt sũng xõa trên làn da trắng như ngọc, tấm lưng rộng rõ ràng thấy được cơ bắp săn chắc.

Nam nhân với gương mặt đẹp như ngọc, ánh mắt giao nhau, thân hình thon dài bị nước hồ bao phủ, nhưng trong làn sương ấm, Sơ Tửu Tửu nhìn thấy rõ ràng…

Sơ Tửu Tửu: “!!!”

Mắt nàng mở to, nhìn thấy điều không nên thấy, “oanh” một tiếng, đỏ bừng nhiễm cả da thịt toàn thân.

“Ai!” Một tiếng quát lạnh như mũi tên vang lên, vang vọng trong hồ nước ấm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK