Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trong điện Lý thục dung bắt đầu múa, lúc này, rượu được mang lên, Sơ Tửu Tửu nâng ly lên ngửi hương rượu, một hơi uống cạn.

Tuyên chiêu nghi bên cạnh: “…” Rượu này cần phải thưởng thức, sao nàng lại như trâu nhai mẫu đơn mà uống như vậy?

Có lẽ rượu này hợp với khẩu vị của Sơ Tửu Tửu, hương rượu nồng nàn kèm theo chút ngọt ngào, trong khi đám phi tần chỉ uống vài ngụm, Sơ Tửu Tửu đã uống cạn mấy ly, coi như nước giải khát.

Tuyên chiêu nghi lắc đầu, thầm nghĩ nàng không biết thưởng thức.

Khang tần sai tì nữ của mình đến khuyên nhủ Nhu phi, đừng uống nhiều quá.

Sơ Tửu Tửu vừa ăn xong điểm tâm điểm tâm, uống nửa ly rượu để giải ngán, bên tai truyền đến tiếng của một tì nữ, nàng tưởng là ở bên trái, liền nghiêng người và đầu về phía bên trái.

“Ngươi nói gì?”

Thực ra là tì nữ đứng bên phải: “…”

Khang tần thấy vậy dở khóc dở cười, Tuyên chiêu nghi bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho cười không ngớt, thậm chí còn không kịp dùng khăn che mặt, không thể kiềm chế được thất thố.

Hàn Sở nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng hiện lên chút ý cười.

Lý công công thấy vậy, thầm nghĩ: Tiệc vừa mới bắt đầu, Nhu phi đã say rồi, không biết phải làm sao đây?

Sơ Tửu Tửu vừa nhìn Lý thục dung múa, vừa ăn điểm tâm và uống rượu, thật hài lòng.

Khi Lý thục dung kết thúc điệu múa, ngại ngùng hành lễ, lén nhìn phản ứng của Hoàng thượng, nhưng thấy vẻ đẹp thanh tao của hắn không hề động lòng, sắc mặt đang chuẩn bị ảm đạm thì…

“Hay lắm! Múa rất đẹp!” Sơ Tửu Tửu má đỏ như hoa đào, vỗ tay khen ngợi Lý thục dung.

Lý thục dung: “…”

Toàn bộ trong điện không ai vỗ tay, chỉ có mình nàng vỗ tay nhiệt tình, điều này phần nào giúp giảm bớt tình cảnh khó xử cho Lý thục dung.

Nhờ có Sơ Tửu Tửu mà Lý thục dung cảm thấy dễ chịu hơn: “Tạ Nhu phi nương nương.”

Sơ Tửu Tửu uống hơi say, cười ngốc nghếch: “Lý thục dung, múa đẹp như vậy, thêm một điệu nữa đi.”

Bên cạnh, Tuyên chiêu nghi muốn che mặt: Ngồi cùng nàng thật là xấu hổ.

Lý thục dung: “… Nhu phi nương nương…”

Hàn Sở lúc này lên tiếng: “Vừa rồi múa rất tốt, lui xuống đi.” Giọng nói như bọc trong băng.

Lý thục dung lập tức hành lễ: “Vâng, Hoàng thượng.”

Sơ Tửu Tửu không hài lòng lại uống thêm một ly, Tuyên chiêu nghi thấy nàng sắp say quá, nhỏ giọng khuyên: “Nhu phi nương nương, đừng uống nhiều như vậy, lát nữa trước mặt Hoàng thượng sẽ thất thố…” Tỉnh lại xem ngươi có hối hận không.

Nàng lắc lắc ngón tay, nhìn thấy những ngón tay có vài bóng đổ, Sơ Tửu Tửu biểu cảm ngạc nhiên, sau đó nói với Tuyên chiêu nghi bên cạnh: “Yên tâm, ta ngàn ly không say.”

[Tại sao tay ta lại có nhiều ngón như vậy?]

Tuyên chiêu nghi: Đến vậy rồi mà còn nói ngàn ly không say.

Sơ Tửu Tửu nhìn các vũ cơ trong điện lại bắt đầu múa, càng uống càng say, mơ màng nói với Tuyên chiêu nghi bên cạnh: “Ta muốn nói với ngươi một bí mật…”

Mỗi bước mỗi xa

Tuyên chiêu nghi ghé sát lại, chăm chú lắng nghe, nhưng chờ mãi không thấy âm thanh, quay đầu nhìn, Sơ Tửu Tửu đã dựa vào ghế ngủ say.

Tuyên chiêu nghi: “…” Rốt cuộc tại sao lại tin vào lời say xỉn của nàng…

Tiệc vẫn chưa tan, Lý công công đã để Tiểu Quỳ, tì nữ của Nhu phi bế nàng trở về Hoa Khê điện.

Tiểu Quỳ bế nương nương nha mình ra khỏi điện.

Trong khi đó, Hàn Sở, chàng công tử thanh tao như ngọc đứng dậy rời khỏi điện, sự rời đi của hắn khiến đám phi tần và vũ cơ trong Thống Hòa điện đều mất hứng thú, cảm thấy chán nản vô vị.

Trên con đường nhỏ trở về Hoa Khê điện, Tiểu Quỳ đang bế Sơ Tửu Tửu say sưa hừ hừ, vội vã đi vào điện.

Một bóng dáng cao ráo, thanh thoát bước đến, Hàn Sở tóc đen ngọc quan, cẩm y hoa phục màu trắng ngà bay trong gió, thanh tươi tuyệt đẹp.

“Để trẩm.” Giọng hắn trầm xuống, đưa đôi tay trắng trẻo dài mạnh mẽ ra.

Tiểu Quỳ vui mừng, đổi lại đưa Sơ Tửu Tửu vào lòng của Hàn Sở.

Có lẽ vì vòng tay của Hàn Sở rộng rãi hơn, nàng hừ hừ quay mặt về phía trong n.g.ự.c hắn.

Gương mặt xinh đẹp như ngọc, đôi má ửng hồng, đôi môi say sưa đỏ rực như quả đào chín, khiến người muốn ngắt lấy.

Hàn Sở hạ mắt, yết hầu không tự chủ mà lăn ln vài cái, ôm chặt lấy thân thể mềm mại thơm ngát trong tay.

Hắn chậm rãi đi về phía Hoa Khê điện, không cố chút sức nào mà bế được nàng đi.

Trong Hoa Khê điện, Tiểu Lan và Tiểu Hiểu thò đầu ra ngoài, nhìn quanh xem nương nương có trở về không, từ xa thấy Hoàng thượng với vẻ đẹp thanh tao chậm rãi đến gần, dường như trong lòng còn ôm theo một người…

Chờ Hàn Sở đến gần, mặt Tiểu Lan và Tiểu Hiểu lập tức biến sắc, hoảng hốt! Nương nương xảy ra chuyện gì!?

“Chúng nô tì bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Tiểu Lan và Tiểu Hiểu vừa hành lễ vừa lo lắng, nương nương sao lại “ngất xỉu” được!!

Hàn Sở vượt qua mấy nàng ấy, bước vào Hoa Khê điện, từng bước đi giờ trở nên thong thả, đi qua sân vườn vào trong phòng, vững vàng đặt nàng xuống giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK