Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài Thái Hòa điện, Dư quý nhân do dự không tiến, thỉnh thoảng nhìn về phía sau, như đang chờ ai đó.

“Dư quý nhân? Người đang đợi Nhu Phi nương nương sao?” Nô tì của nàng ta nhẹ giọng hỏi.

Dư quý nhân gật đầu, dù là đêm qua hay hôm nay, nàng ta đều không ra mặt giúp Nhu Phi, thật sự cảm thấy có lỗi.

Sơ Tửu Tửu từ Thái Hòa điện đi ra, một bước ba lần quay đầu, nghe lén góc tường không thành công, không biết đại phản diện sẽ định đoạt ra sao, có thể nào thăng chức tăng lương cho Phương chiêu dung không?

Nàng cân nhắc vài giây, cũng không phải là không thể, bên trong đại phản diện còn điên hơn cả nàng, chuyện gì mà không làm được?

“Nhu Phi nương nương.”

Một giọng nói yếu ớt cẩn thận gọi nàng.

Sơ Tửu Tửu dừng bước, nhìn về phía phát ra âm thanh, một bóng dáng yếu đuối đang chờ ở phía trước.

Dư quý nhân? Nàng có chút ngạc nhiên.

“Nhu Phi nương nương.” Dư quý nhân hành lễ với nàng.

Sơ Tửu Tửu tiến lên đỡ nàng ta dậy: “Có chuyện gì sao?”

“Hồi nương nương, không có chuyện gì, chỉ là… Tần thiếp muốn nói câu xin lỗi Nhu Phi nương nương.” Dư quý nhân áy náy nói.

Sơ Tửu Tửu: “???”

[Xin lỗi cái gì?]

“Muội muội, có lỗi gì đâu?” Nàng không hiểu hỏi Dư quý nhân.

Dư quý nhân có chút áy náy: “Tối qua cùng với vừa rồi, tần thiếp lẽ ra phải ra mặt giúp ngài, nhưng mà…” Nàng ta buồn rầu cúi đầu.

Sơ Tửu Tửu bỗng hiểu ra, thì ra là như vậy.

“Bản cung sẽ không trách muội, chuyện này muội làm rất đúng, không ra mặt là cách làm đúng đắn. Nếu muội vì giúp bản cung mà bị thương tổn hoặc khiến người khác ghét muội, bản cung mới thật sự không yên tâm.”

Dư quý nhân nghe những lời này cảm thấy nhẹ nhõm hơn một nửa, nàng ta không ngờ Nhu phi lại thấu tình đạt lý như vậy.

“Nhu phi nương nương rộng lượng, tần thiếp sau này nhất định sẽ học hỏi từ ngài.”

Sơ Tửu Tửu không cho nàng ta hành lễ, chuyện này vốn không liên quan đến Dư quý nhân.

“Chớ để trong lòng.” Sơ Tửu Tửu an ủi nàng ta.

Dư quý nhân ngại ngùng gật đầu: “Tần thiếp tạ ơn Nhu phi nương nương.”

“Nương nương, Tiểu Lan làm món lê hầm đã đến lúc rồi.” Tiểu Quỳ nhẹ nhàng nhắc nhở Sơ Tửu Tửu.

Quả nhiên, Sơ Tửu Tửu lập tức vội vàng muốn đi: “Dư quý nhân, hẹn lần sau nói chuyện tiếp.” Nói xong, nàng vội vã chạy về phía Hoa Khê điện.

Tiểu Quỳ hành lễ với Dư quý nhân, không tốn sức theo kịp Sơ Tửu Tửu, lý do nàng ấy ngăn nương nương không để lại gần Dư quý nhân là vì Dư quý nhân… Nàng ta biết võ công.

Hơn nữa, võ công không tầm thường, hai tử sĩ tối qua có thể không phải là đối thủ của Dư quý nhân, sỡ dĩ nàng ấy phát hiện ra được là do dáng đi của Dư quý nhân, người luyện võ đi lại có chút khác biệt với người bình thường.

Nàng ấy càng chắc chắn Dư quý nhân biết võ, là khi vừa rồi đám phi tần như chim muông tản ra, nàng ấy thấy có hai phi tần suýt va vào Dư quý nhân, lúc đó phản ứng và lực tay của Dư quý nhân đã bán đứng nàng ta.

Tiểu Quỳ không rõ tại sao Dư quý nhân lại giả vờ như một con cừu non, điều duy nhất nàng ấy có thể làm, là bảo vệ tốt cho nương nương của mình.

Dư quý nhân nhìn bóng lưng Sơ Tửu Tửu, thật lâu không rời mắt.

Tì nữ của nàng ta thở dài: “Nhu phi nương nương là mỹ nhân hiếm có trong cung, chủ tử, nàng ấy có vẻ rất khác so với những phi tần khác.”

Dư quý nhân nghe vậy, lâu sau mới “Ừ” một tiếng: “Không trách được Hoàng thượng lại đối xử khác biệt với nàng ấy như thế.”

Tì nữ của nàng ta không nghe rõ: “Chủ tử, người vừa nói gì ạ?”

“Không có gì, về thôi.” Dư quý nhân nhẹ nhàng nói.

Tại Hoa Khê điện, Sơ Tửu Tửu chỉ nghĩ đến món lê hầm của Tiểu Lan, thời tiết cuối thu mà ăn một bát lê hầm thì thật tuyệt, bổ phổi và dưỡng tâm, rất thoải mái.

Nàng hoàn toàn không biết trong hậu cung “tàng long ngọa hổ”, chỉ có mình nàng là một người ngốc bạch ngọt ở bên trong, bị nhiều người dòm ngó, bao gồm… “Chân long” lạnh lùng kiêu ngạo kia.

Sơ Tửu Tửu ăn no nê, nằm trên giường không muốn động, tinh thần tiêu hao tối qua đến giờ vẫn chưa hồi phục lại.

Vào giờ Thân, nàng nằm trên giường mơ màng buồn ngủ.

Trong cơn mơ màng, có người giúp nàng chỉnh lại chiếc chăn mỏng, tiếng nói chuyện nhẹ nhàng của Tiểu Lan và Tiểu Hiểu như giai điệu ru ngủ, làm cho nàng như đang trên một chiếc thuyền lay động.

Khi tỉnh dậy, trời đã hoàn toàn tối, Sơ Tửu Tửu ở trên giường duỗi người.

“Nương nương, nên dùng bữa tối rồi.”

Mỗi bước mỗi xa

Tiểu Quỳ nhẹ nhàng gọi nàng dậy, Sơ Tửu Tửu gật đầu, xuống giường súc miệng, một chủ ba tớ nhìn bóng đêm bên ngoài điện, cùng dùng bữa tối.

Đêm khuya, khi nàng ngủ, mơ thấy những hắc y nhân và đại phản điện, mỗi người nắm một tay nàng, bảo nàng đi theo bọn họ.

Sơ Tửu Tửu trong giấc mơ tức giận nói rằng không đi với ai cả, đảo mắt nàng đã ở dưới thân Hàn Sở, bị hắn hôn đến không thở nổi.

Nàng bị bừng tỉnh, ngay lập tức mở mắt, trong mắt lấp lánh nước, má hồng lên, đôi môi không điểm mà đỏ hơi hé mở, thở phì phò hổn hển.

Sao nàng lại… mơ thấy loại giấc mơ không thể nói ra như vậy? Sơ Tửu Tửu từ trên giường ngồi dậy, mất một lúc lâu mới nằm xuống lại.

Có lẽ do buổi chiều ngủ quên, bây giờ lăn qua lăn lại không ngủ được.

Chiếc giường dưới thân cứng quá, nằm một lúc thấy khó chịu, thôi thì xuống đi dạo một chút, để hít thở không khí cũng tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK